Chương
Lớp học Khí giới
Nó có thêm một cơ hội nói chuyện với Ellen vào buổi học môn Lý Thuyết và Thực Hành Khí Giới. Buổi học diễn ra vào chiều thứ tư trong một toà nhà lắp xung quanh bằng rất nhiều tấm kính đùng đục, hình bát giác xanh biếc, rộng rãi và nằm tít trên tầng thượng của tháp Đông. Giáo viên dạy môn này là giáo sư Arthur. Ông sẽ đảm đương việc dạy chúng cách sử dụng các loại vũ khí và kỹ năng chiến đấu trong suốt kỳ học này.
Buổi học hôm nay, chúng sẽ được hướng dẫn cách sử dụng một loại gậy có tên là Bamboogis - một loại vũ khí ngắn, vừa tay cầm, có nhiều đốt và được làm từ tre. Theo giáo sư thì thế mạnh của loại gậy này là có thể triển khai phép thuật một cách liên tục và dễ dàng nhưng điểm yếu của nó là chỉ sử dụng trong khoảng cách ngắn và khó có thể dùng để chiến đấu trong thời gian dài.
Ông cũng dạy chúng cách sử dụng loại gậy này sao cho tiết kiệm sức lực phép thuật nhất, đó là cố gắng đừng dồn hết khả năng phép thuật vào tay cầm gậy, thay vào đó là sẽ dự trữ một lượng phép thuật cần thiết nho nhỏ ở tay còn lại, phòng trường hợp đối phương tấn công bất ngờ hay quan trọng là tránh bị mất sức đến độ ngất xỉu trên chiến trường.
Những lý thuyết như thế kết hợp với việc ông thực hành ngay trước cả lớp làm cả lớp ai cũng đều khá yêu thích loại khí giới thô sơ này và không khỏi ồ lên thán phục. Cây gậy trong tay ông cứ phát sáng liên tục, nó bắn ra nhiều tia sáng màu lục có hình giống như những chiếc lá tre khi ông quét những đường lắt néo và đầy mạnh mẽ vào trong khoảng không, làm ấy bứ tượng đá mà ông đã chuẩn bị (đặt quanh một vùng tròn nhô cao và có nhiều lằn đỏ xung quan,h giống như một đấu trường) nổ tung thành cả trăm mảnh, vương vãi khắp nơi.
Sau phần đó thì chúng được yêu cầu thực hành cặp đấu. Hai người một sẽ sử dụng gậy để chiến đấu với nhau thay vì với tượng đá như giáo sư Arthur vẫn làm. Ông nói:
- Không có lý thuyết nào chính xác hơn thực hành, vì vậy ta mong các trò sẽ vận dụng hết khả năng của mình, thực tập sao cho hiệu quả tối đa nhất! Không ai biết tai hoạ sẽ ập đến lúc nào đâu!
Cái triết lý đó cũng là chính điều khiến tụi học trò luôn yêu thích những tiết học của ông. Luôn thực tế là điều quan trọng nhất với chúng. Và với Carl hôm nay, nó còn vui mừng hơn khi nó được chọn cặp với Ellen để tham gia thi đấu màn đầu tiên trên đấu trường thông qua trò bốc thăm của giáo sư Arthur.
Nó vừa hồi hộp, vừa háo hức, không biết liệu nó có làm nên trò chống gì không vì nó luôn là thằng vụng về trong kỹ năng chiến đấu, đặc biết là trước những nữ thần như thế này.
Khi vừa bước vào trong đấu trường, Ellen đã tặng cho nó một nụ cười thân thiện nhưng rồi nhanh chóng bị khoả lấp bởi ánh mắt chiến đấu đầy lạnh lùng. Sau nghi lễ chào hỏi cơ bản, chúng được ra lệnh trở về hai đầu đấu trường, đợi còi hiệu báo bắt đầu.
Nó nhanh chóng nắm chặt cây gậy trong tay, cảm nhận từng luồng phép thuật trơn trượt, luồn lách trôi tuột ra khỏi những đầu ngón tay, len lỏi vào trong những đốt tre. Cây gậy của nó bắt đầu phát sáng và gậy của Ellen cũng vậy.
- Bình tĩnh, vận dụng tất cả những gì các em có - Giáo sư Arthur cảnh báo - Nhưng không được làm tổn thương bạn đấu!
Tiếng còi của giáo sư Arthur vang lên kéo theo nhiều tiếng reo hò cổ vũ từ đám học trò giờ đã bao thành một vòng tròn quanh đấu trường. Nó thấy Ellen nhanh như cắt, chĩa thẳng cây gậy và lao về phía nó. Có vẻ cô bạn này khá dành kỹ năng chiến đấu khi gậy của cô chỉ cách tai nó chừng tấc sau khi cô vung đường gậy đầu tiên, vét ngang một đường xanh biếc qua mặt nó. Nhưng nó đã kịp cúi xuống để tránh và còn nhanh chóng bật dậy, dùng cây gậy của nó đẩy ngay gậy của Ellen ra xa theo chiều ngược lại. Tiếng hai cây gậy va nhau tạo ra một tiếng cốp nghe rất thú vị và toả ra nhiều tia sáng màu lục có hình những chiếc lá tre bay lượn tứ tung trong không trung.
Ellen theo đà, thụi ngay khửu tay vào sườn nó làm nó lùi ra xa, cảm giác nhoi nhói ở be sườn xuất hiện. Những tiếc gieo hò lại dội lên khi Ellen xoay người, lộn nhào trong không trung và giáng một đòn gậy nguy hiểm. Như một phản xạ vô điều kiện, nó dồn hết dức lực vào cây gậy khiến tay bắt đầu nóng ran lên, nó giơ cao chắn ngang đường cắt và hất tung lên khiến Ellen cũng bị bật ra xa. Cuộc tấn công đầu tiên của nó nhanh chóng bị trở thành công cốc khi nó cố gắng gạt một đường đầy nguy hiểm ngay dưới chân cô nàng. Ellen lập tức nhảy vọt lên khỏi mặt đất, tung thêm một đòn tấn công chớp nhoáng với tư thế cuộn người và xé một đường ngang xanh lét ngay trước mặt nó khiến nó phải bước lùi nhanh chóng về phía sau để tránh. Nó bắt đầu cảm thấy mệt, nhưng nó đâu để thua dễ dàng đến thế. Nó nắm chặt cây gậy trong tay, tập trung mọi sức lực hiện có, nó lao thật nhanh về phía Ellen với cánh tay duỗi thẳng và cây gậy xoay tít trong lòng bàn tay. Lại thêm một tiếng cốp phát ra đi kèm theo nhiều ánh sáng xanh nhá lên cùng với những tiếng gieo hò nồng nhiệt từ những cổ động viên bên dưới. Nhưng nó nhận thất thế chủ động đang đến với mình, nó xoay người, tấn công tới tấp khiến cho cô nàng khó hơi phần hoang mang. Thêm nhiều những tiếng va chạm và ánh sáng thoát ra thể hiện việc cả hai đứa đang tiêu tốn khá nhiều phép thuật vào trận đấu này.
Ellen lúc này đã trở lên mạnh mẽ hơn rất nhiều, cô gạt phăng đường gậy của nó với một sức mạnh khủng khiếp và dồn ngược nó trở về phần sân của nó.
Tiếng còi của thầy Arthur bất ngờ vang lên cùng những tiếng chán nản kéo theo từ đám cổ động viên bên ngoài sàn đấu. Ông nói:
- Giỏi lắm Carl! Giỏi lắm Ellen!
Rồi ông quay sang nói riêng với Ellen:
- Em quả là có năng khiếu về Chiến Đấu! Ta nghe giáo sư Fiona khen rằng em cũng rất giỏi về phép thuật?
- Không có gì đâu ạ, thưa giáo sư! - Ellen từ tốn trả lời.
Chúng sau đó được phép ngồi nghỉ giải lao trong khi những cặp khác tiếp tục lên đấu trường. Nó mệt lả, thở gấp, mồ hôi túa ra vì dùng phép thuật quá nhiều nhưng Ellen có vẻ chả hề hấn gì, cô ngồi xuống cạnh nó, một vẻ dịu dàng, nhẹ nhàng phảng phất đôi chút của quyền thế trở lại, khác hẳn lúc trên đấu trường. Cô khen nó:
- Bạn chiến đấu tuyệt lắm!
Nó gượng chín cả mặt, lắp bắp:
- Thật hả?... Cậu cũng vậy mà!
- Mà bạn có sao không?
Khi nó vẫn ngơ ngác chưa nghĩ ra chuyện gì thì Ellen lại nói tiếp:
- Cái cú huých vừa rồi đấy!
Giờ thì nó mới kịp để ý thấy cái cảm giác nhoi nhói đang tan ra ở be sườn. Nó thành thật:
- À! Không sao đâu!
Nó đính kèm câu trả lời đó bằng một câu hỏi khác:
- Mà cậu không mệt à?
Cô mở to mắt nhìn nó, vẻ vô cùng ngạc nhiên khi đến giờ cô mới để ý bộ dạng mệt mỏi của nó và vài người vừa mới ngồi xuống xung quanh để nghỉ. Cái bộ dạng chả-làm-sao-hết của Ellen khiến nó ngay lập tức nảy ra một ý tưởng điên rồ. Nó sốt sắng:
- Hay cậu có vần đế về sức khoẻ? Ý tớ là bệnh mất cảm giác... mệt mỏi chẳng hạn? - Nó cũng không biết rằng trên đời này có căn bệnh đó không nữa.
Ellen không nói gì, chỉ nhìn nó và cười khiến nó không khỏi nghi ngờ suy nghĩ của mình là đúng.
- Hay để tớ dẫn cậu tới bệnh xá?
Ellen vội giật tay áo, kéo nó ngồi xuống, vội vàng giải thích:
- Tôi ổn mà! Ở chỗ tôi mọi người đều vậy!
Đôi mắt hơi nheo lại của nó biểu hiện một thái độ không mấy tin tưởng câu giải thích đó. Nhưng có cái mà nó muốn biết từ lần đầu nói chuyện trong giờ thực hành phép thuật mà vẫn chưa có lời giải nên nó tranh thủ ngay cơ hội này để hỏi cho rõ:
- Vậy cậu ở trấn nào vậy?
- Trấn? - Cô nàng hỏi lại như thể nó vừa phát âm sai chính tả.
- Ý tớ là cậu đến từ đâu đấy? - Nó cố gắng xếp sắp lại câu hỏi mặc dù câu trước đó hoàn toàn là rõ ràng và dễ hiểu.
Ellen ngập ngừng trả lời:
- Tớ... không ở nơi này!
- Cậu là thần xứ khác à? - Nó hỏi lại ngay.
- Ừm... Tớ ở Gron...!
- Grontos? - Carl không giấu nổi ngạc nhiên, đến giờ thì nó đã hiểu lý do vì sao Ellen lại giành kỹ năng chiến đấu đến thế và có vẻ chả mệt mỏi gì khi dùng tới quá nhiều phép thuật. Vì cô ấy đến từ Grontos - Vùng đất của các hiệp thần mà, chắc chắn cô bạn này phải được rèn luyện kỹ năng và thể lực từ khi bé tí rồi. Nhưng nó vẫn nghi hoặc:
- Nhưng tại sao cậu lại chuyển tới đây? Ở Grontos cũng có trường đào tạo phép thuật mà? Tớ nhớ tên nó là Gdysea! - Nó thoáng nghĩ đến bức tranh và những dòng tiểu sử về giáo sư Bryant.
Lại là những câu nói ngập ngừng của Ellen khi ánh mắt cô bạn không còn nhìn nó:
- Gia đình tôi... mới chuyển tới đây tuần trước!
Nó thẳng thắn nói ra những điều nó đang suy nghĩ:
- Rõ ràng là kỹ thuật chiến đấu của cậu rất tốt! Cậu như một con người khác hẳn lúc đó vậy!
Ellen không đáp, chỉ nhìn nó như chờ đợi. Nó nói tiếp:
- Ý tớ là cậu mạnh mẽ, phi thường... chứ không như lúc này! Cậu đã luyện tập từ nhỏ đúng không?
Ellen khẽ gật đầu và không nói gì thêm. Mặt nó không nguyên cớ mà tự dưng nóng bừng lên khi nó nhìn thẳng vào mắt cô nàng. Nó cảm nhận đấy một điều khác lạ mà nó chưa hề bao giờ nhận ra khi nói chuyện với một người con gái nào khác trước đó.