Chương
Cô gái và con sư tử
Nó thận trọng và nhẹ nhàng trong từng bước đi một. Đằng sau những cái cây này khá tối, ánh sáng hắt ra từ những chiếc đèn bên ngoài kia chỉ đủ để làm nó nhìn thấy lờ mờ những thân cây và mặt đất ngay trước mặt. Nó lặng lẽ bước cho đến khi nó nhìn rõ ràng một kẻ trong bộ áo choàng đen đang đứng lấp ló sau một gốc cây khá lớn. Chiếc mũ chùm đầu cứ ngó nghiêng thể hiện việc hắn đang cố gắng tìm Carl trong đám đông nhốn nháo ngoài kia. Tim nó đập loạn xạ, nó tự hỏi không biết có lên tiến lại không. Liệu rằng hắn có phải là kẻ đang muốn giết nó và khi đó thì hành động này coi như tự nộp mạng một cách ngu xuẩn rồi còn gì? Sau một hồi đắn đo, nó quyết định sẽ tiến lại, nó hy vọng rằng nếu có gì xấu xảy ra thì nó vẫn còn thời gian để mà hét lên báo động cho những người đang đứng ngay ngoài kia, hơn nữa nó lại là người đang nắm thế chủ động.
Nó tiến tới thêm ba bước rồi dừng lại, nó nhặt một viên đá ngay dưới chân lên và thủ sẵn trong tay. Nhưng khi nó vừa ngẩng lên, nó phát hiện ra kẻ kia không đứng một mình. Có một cái bóng đen đang đứng ngay cạnh hắn, nó thấp hơn (chỉ cao tới nửa người hắn) nhưng to hơn và trông kỳ dị. Nó cố gắng nhìn thật kỹ và cố gắng vận dụng mọi trí tưởng tượng mà mình có. Sau cùng Carl hoảng hồn nhận ra, cái bóng đó, nó không phải người mà là... một con sư tử.
Cơn sợ hãi ập đến, nó nhận thấy cơ hội đối đầu với một con sư tử mà để bảo toàn tính mạng gần như là bằng không. Nó quyết định rút lui, nó bước lùi lại vài bước trước khi quyết định quay mình. Nhưng rồi một tiếng rắc gãy gọn vang lên. Nó nhận ra chân mình vừa đạp gãy một cành cây khô xấu số trên mặt đất. Tiếng động mà nó tạo ra khiến kẻ đội mũ và con sư tử của hắn đồng thời quay lại. Một đôi mắt rực sáng nhìn chằm chằm khiến nó bủn rủn cả người trước khi nó kịp định thần lại. Nó dùng hết sức lực mà mình có lúc này nó, lật người lồm cồm bò dậy, hai tay cào đất trước khi nó đứng được thẳng người để chạy.
- Đợi đã, Carl!
Một giọng nói quen thuộc vang lên khiến nó bất động chừng vài giây để nhận ra rằng không thể nào là người đó vì cô ấy đã nói rằng cô ấy không thể đến Mindi. Trước khi ý định chạy tiếp của nó được thực hiện, giọng nói ấy lại vang lên từ phía sau:
- Carl! Là tôi đây... Ellen!
Nó từ từ quay lại. Từ trong bóng tối, một chùm sáng trắng loé lên phản chiếu gương mặt quen thuộc của Ellen. Cô tiến lại gần nó và con sư tử cũng vậy. Khi họ chỉ cách nó chừng hai mét, nó dơ tay ra hiệu dừng lại:
- Dừng lại... Ngươi là ai?
- Là tôi đây! Ellen!
Nó gạt phăng đi:
- Nói dối! Cậu ấy nói rằng cậu ấy không đến Mindi và cậu ấy cũng không hề có mặt trên bất cứ thuyền nào! Nói đi! Ngươi là ai? Tại sao ngươi đóng giả cậu ấy để theo dõi ta?
Cô ta tiến thêm vài bước khiến nó vội lùi lại. Cô ta nói:
- Chuyện dài lắm... Mình muốn nhờ bạn giúp... Chỉ là rất khó để gặp bạn mà không muốn bạn nghi ngờ!
Nó gằng giọng:
- Giúp chuyện gì?
- Tôi muốn bạn giúp tôi đến Menvor!
Nó thu dọn vội vàng quần áo và nhét thêm vài vật dụng thiết yếu vào trong túi. Đến tận bây giờ nó vẫn không thể tin vào quyết định của chính mình. Chỉ chưa đầy mười phút trước, một cô gái mà nó nghĩ là kẻ muốn ám hại nó hoá ra lại chính là một cô bạn học cùng lớp. Dù không phải là bạn thân nhưng bằng cách nào đó mà cô đã khiến nó bằng lòng chỉ đường cho cô đến Menvor bất chấp nhiều điều còn chưa rõ ràng về mục đích hay cái cách mà cô thình lình xuất hiện sau hàng loạt những bí ẩn về thân thế còn đang bầy ra trước mắt. Nó nhớ rằng mình đã nói rằng đường tới Menvor rất dài. Nếu mọi chuyện thuận buồm xuôi gió, chỉ nói đi đến đó thôi cũng phải mất tới năm ngày. Chưa kể chuyện nó không đủ tiền mua vé tàu cho cả hai đứa cả đi dù chỉ là chỗ ngồi trong khoang thường nhất.
Rồi nó không khỏi rùng mình khi cô ấy trả lời một cách hồn nhiên rằng chúng sẽ không đi bằng tàu hoả. Cái hình ảnh cô vuốt lên cái lưng mượt như nhung của con sư tử có ánh mắt sáng quắc khiến nó không khỏi cảm thấy gai sống lưng mỗi khi nhớ lại. Ellen đã nói với một thái độ nghiêm túc hết sức:
- Chúng ta sẽ đến đó bằng con Riftholion này!
Nó nhớ rằng lúc đó nó chắc đã nghe nhầm và nó hỏi lại:
- Riftholion? Cái con sư tử quá khổ này á?
Nó nhớ là mình đã lùi lại đến cả chục bước khi con vật đó nhe hàm nanh trắng muốt hằm hè và nếu như không có Ellen ở đó thì nó sẽ bị xé bay chỉ trong chưa đầy một phút. Ellen nói:
- Riftholion rất khoẻ... nó có thể trở cả bạn và tôi, và nó di chuyển rất nhanh.
- Thực ra nó là cái gì vậy? - Nó hỏi lại.
- Là con gì? - Ellen sửa lại câu hỏi trước khi trả lời - Tớ nói rồi mà. Một Riftholion... Một thú cưỡi!
- Nhưng làm sao một thần vị thành niên như cậu lại có thú cưỡi? - Nó vẫn tiếp tục với vấn đề mà nó đang theo đuổi về con vật nhìn vất ghê gớm kia.
Câu hỏi đó có vẻ đã làm Ellen rất bối rối. Cô đã không trả lời mà lảng sang chuyện khác:
- Carl! Ta không có nhiều thời gian đâu! Mọi thứ tôi sẽ giải thích cho bạn trên đường đi!
Nó biết là nguồn gốc về con Riftholion kia có vẻ đã làm khó Ellen. Tuy nhiên có một vấn đề mà nó nghĩ rằng quan trọng hơn hết mà nó cần làm sáng tỏ trước khi quyết định là có nên đi hay không. Nó hỏi:
- Nhưng làm sao chúng ta có thể trở về trước khi kịp ngày học ở trường? Nhớ không? Chúng ta chỉ còn hai ngày nghỉ nữa thôi!
Lúc đó, Ellen đã nắm lấy tay nó. Một cảm giác kỳ lạ xen lẫn chút hồi hộp và lo lắng bùng lên ở mọi giác quan. Cô ấy đã nói một câu mà nó cho là mấu chốt dẫn đến quyết định lúc này của nó:
- Nếu bạn tin tôi thì bạn nên biết... Mọi thứ đang thay đổi... - Một lúc im lặng rất lâu trước khi Ellen đột ngột nói tiếp với một giọng nói chứa đầy cảm xúc - Chiến tranh đang đến!
Có thể những đứa bạn của nó mà biết chuyện này chắc chắn chúng sẽ túm lại mà gọi Carl là một thằng dại gái. Nhưng nó hiểu rằng có cái gì đó đang thực sự thay đổi ngoài kia. Bằng chứng là Cây Lớn ở Khu Làm Lễ đã bật dậy mà bước đi trước sự ngạc nhiên và lo sợ của hàng ngàn con người. Nó không biết rằng bố mẹ nó sẽ nghĩ gì về hàng động bỏ học dại dột này của nó để đi giúp một cô gái mới quen chưa đầy một tháng. Và rồi điều gì sẽ xảy ra nếu thật sự không có bất cứ chiến trận nào hết ngoài kia?
Một thoáng trần trừ trước khi nó nghĩ lại về lời tiên tri và thái độ của mẹ nó trước lúc bà rời Mindi hay chuyện bố nó bất ngờ bị triệu tập trong kỳ nghỉ. Nó chợt hiểu rằng nếu bố nó là nó thì ông cũng sẵn sàng giúp một cô gái muốn đi tìm mẹ vì lo lắng cho sự an nguy của bà với những bằng chứng mà cô nói rằng cực kỳ xác đáng cho dù cô không hề nói đó là gì.
Vậy là nó lại tiếp tục thu dọn đồ đạc, không quên mang theo chút đồ ăn nhẹ, nó viết vài dòng lên giấy trước khi đóng cửa phòng và bước ra ngoài.
Giờ đã là gần mười giờ, trong quán vắng tanh vì mọi người hầu như đã tập trung ở quảng trường để tìm hiểu về vụ Cây Lớn. Nó cẩn trọng đặt tờ giấy lên quầy phục vụ, mở cửa bước ra ngoài.