- dạ cũng nhờ may mắn thôi cô,...- nó chưa kịp nói mộng nhan đã xen vào nói.
- cô hiệu trưởng.-
- cô hiệu trưởng nhìn mộng nhan một hồi lâu bỗng nhớ ra cái gì vỗ bàn nói: mộng nhan phải không, phải mộng nhan không.
- là em đây, cô vẫn khoẻ chứ.- mộng nhan
- cô rất khoẻ, cũng lâu rồi mới gặp lại em suýt nữa nhận không ra em rồi.- cô hiệu trưởng
- thật sự em rất nhớ nhà, nhớ quê hương nhưng em bị trọng thương trong lúc đó đến giờ vẫn chưa khỏi.- mông nhan nước mắt lưng tròng nói.
- ahaha lần này e nhất định sẽ được về vùng đất phép thuật vì chẳng phải do hôn sự của hai đứa sao.- hiệu trưởng
- mộng nhan nhìn nó rồi nhìn hắn phá lên cười nói: sao em có thể pquên được sự kiện trọng đại này chứ.
- đã đến lúc xum họp và đoàn tụ rồi.- hiệu trưởng
ngày sau đám cưới được tổ chức lộng lẫy dưới sự tham dự của nhân dân hai đế quốc lớn, bạn bè học cùng học viện bạch linh và học viện ở vùng đất phép thuật, tiếng cười đùa và sự xum họp đoàn tụ của mộng nhan và người chị của mình. Còn nó thì bị lực bạn bè quái dị trêu chọc.
Còn hắn bị một đám con trai trả khảo như tội phạm, muốn trốn cũng không được, khóc không ra nước mắt. Nhưng chỉ cần nghĩ đến nó hắn vui vẻ hẳn lên.
Đại sảnh
- công chúa bé bỏng của chúng ta nay lớn rồi, gả đi rồi, sau này nhớ về thăm cha mẹ đó.- mẹ nó nói
- con biết rồi mà.- nó đỏ mặt ôm mẹ nó nói.
- sau này tụi mình sẽ thường xuyên tới thăm.- mộng nguyệt nói
- tuy biết bọn bạn tới sẽ chẳng yên ổn gì nhưng sẽ rất vui.- hoan nghênh, hoan nghênh.
- bọn anh sẽ tới thăm em.- hoàng lâm nói
- ai cho tới mà tới.- hắn nhìn hoàng lâm bắn tia điện nói.
- á, thiên mi cứu anh, chồng em muốn giết anh.- hoàng lâm sợ núp sau lưng nó.
Trong khoảng thời gian lấy nhau nó và hắn đi du lịch nhiều nơi, không lâu sau mộng nguyệt cũng lấy hoàng minh. Còn nó và hắn được chuyển tới sống một lâu đài riêng, sống với nhau rất hạnh phúc.
____________Hết____________