Editor: Siro
Đây là một dịp hiếm hoi khi không phải xếp hàng tại cửa hàng bán bánh chiên ở phố sau Thủ Nhất Quan. Bạch Hướng Vọng mua ba cái, cho Bạch Tiên Tiên hai cái, còn mình ăn một cái.
Hai người ngồi trên bậc thềm ở cửa sau của đạo quán gặm bánh chiên. Bạch Hướng Vọng vừa rải vụn bánh cho lũ chim, vừa hỏi: “Vậy con định tìm việc mới gì?”
Bạch Tiên Tiên ăn thấy hơi vô vị: “Con sẽ đi tìm thử, sẽ chăm chạy đến mấy hội chợ tuyển dụng ạ.”
Bạch Hướng Vọng xoa cái đầu ủ rũ của cô: “Đừng nóng vội, cùng lắm thì ba nuôi con.”
Bạch Tiên Tiên phì cười: “Ba nuôi con bằng số tiền trợ cấp ít ỏi của ba ấy ạ.”
Mấy năm trước, Bạch Hướng Vọng chưa nhận được “Ghi chép nhà nước”(). “Ghi chép tư nhân” mà nhà họ Bạch sở hữu lại không được hầu hết mọi người công nhận nên rất khó để nhận được việc. Chỉ có một số tiền trợ cấp nơi ở, sau khi trừ đi tiền chi tiêu hằng ngày thì hai cha con không còn dư lại bao nhiêu. Lúc ấy, học phí đại học của Bạch Tiên Tiên đều do trưởng lão chi trả.
() Nguyên văn 官箓(Lục quan) và 私箓(Tư lục): 箓 từ “Lục” có nghĩa là “Ghi chép”. Trong Đạo giáo dùng để ghi chép lại tên và thuộc tính của các vị quan trên trời, thần tiên mười phương, điệp văn thi hành pháp thuật. Nó là một bộ phận quan trọng trong giáo lý của Đạo giáo. Bởi vậy còn được gọi là pháp lục.
“Lục điệp” tương đương với giấy chứng nhận tư cách đạo sĩ, và chỉ những đạo sĩ được vào sổ ghi chép mới có thể lập đàn làm phép. Các môn phái thuật pháp dân gian giảng dạy cũng được coi là ghi chép tư nhân, chỉ khi được Hiệp hội Đạo giáo chứng nhận mới được xem là ghi chép nhà nước.
Hai năm trước, nhờ trụ trì của Thủ Nhất Quan đề cử, Bạch Hướng Vọng mới được “tiến cử” một suất trong danh sách "Ghi chép nhà nước", và chính thức được ghi vào sổ ở phủ Thiên Sư trên núi Long Hổ. Hôm đó, Bạch Hướng Vọng đã gọi video cho cô, ông kích động đến mức nước mắt giàn giụa.
Bạch Tiên Tiên rất hiểu tâm trạng của ba cô.
Nhà họ Bạch vốn là truyền nhân Thiên sư, vị chủ thần được thờ phụng trên pháp đàn gia tộc là tổ Thiên sư Trương Đạo Lăng. Nhưng tổ Thiên sư có ba nghìn đệ tử ngồi dưới, không phải ai cũng được ghi chép lại, cộng thêm nhà họ Bạch suy tàn trăm năm nay nên đã bị người đời lãng quên từ lâu. Được ghi chép lại tron sổ Thiên sư chính thống ở núi Long Hổ, dù với nhà họ Bạch hay chính ba Bạch đều là một sự công nhận cực lớn.
Bạch Hướng Vọng thẳng lưng: “Năm nay ba nhận mấy buổi pháp sự rồi nhé, ông chủ người ta chỉ đích danh muốn ba làm đấy.”
Bạch Tiên Tiên lại nịnh ba như thường lệ: “Ghê vậy sao, không hổ là Bạch đạo trưởng!”
Hai cha con ăn hết bánh chiên. Bạch Hướng Vọng chỉ vào túi thuốc: “Còn gửi không?”
Bạch Tiên Tiên lặng lẽ cầm lấy túi: “Không gửi nữa, con sẽ cầm về cho Đại trưởng lão.”
Bạch Hướng Vọng, với vẻ mặt hiền hòa vui mừn, đến lúc cô đi ông còn gọi cô lại: “Tiên Tiên à.” Bạch Tiên Tiên ngoái lại, nghe ba cô nói: “Cứ làm việc mà con muốn làm đi, đừng thấy áp lực gì cả.”
Bạch Tiên Tiên cảm động sụt sùi: “Biết rồi ba.”
Bên cạnh có người một chàng trai trẻ đạp chiếc xe đạp xanh lam qua, nhìn hai người một cách quái lạ rồi vừa đạp vừa lẩm bẩm: “Đạo sĩ còn có con gái nữa à?”
Bạch Tiên Tiên: “...”
Buổi chiều không đến hội chợ tuyển dụng, Bạch Tiên Tiên về nhà dọn dẹp rồi sáng hôm sau sẽ xuất phát.
Mấy năm nay, đường sắt cao tốc ở thành phố Vân Xương đã được tu sửa thông đến các nơi, cuối cùng cô không cần phải ngồi xe khách tám tiếng mới có thể về tới nhà họ Bạch nữa. Sau ba tiếng rưỡi, Bạch Tiên Tiên đến được huyện Tùng, rồi từ huyện Tùng mất nửa tiếng ngồi xe buýt đến trấn Bách.
Thị trấn mới hơn nhiều so với những gì cô nhớ. Đường phố cũng được mở rộng hơn, nhưng về cơ bản nó vẫn không thay đổi gì. Xét cho cùng, nơi này không nằm trong khu quy hoạch của chính phủ, và cũng không có phát triển gì trong những năm qua.
Càng tiếp tục đi tới thì càng vào trong núi. Trước kia, người ta chỉ toàn ra vào bằng xe bò. Bạch Tiên Tiên - đeo ba lô - nhìn ngó, phát hiện hình như đường vào núi đã được tu sửa, không còn gồ ghề như trước nữa. Bên cạnh, dưới cột điện, vài chiếc xe Trùng Khánh cũ kỹ đang đậu, thấy bạch Tiên Tiên xách hành lý nhìn quanh, họ bèn gọi cô.
“Xe ôm không, vào núi mười tệ.”
Thuận tiện hơn nhiều so với trước đây.
Bạch Tiên Tiên đang định qua đó thì một nhân viên giao hàng nhanh mặc bộ đồng phục và đội mũ bảo hiểm đỏ, đi xe ba gác điện phóng ngang qua cô nhanh như chớp, rồi chợt phanh gấp dừng lại ngay phía trước.
Xe ba gác điện “xình xịch” quay đầu đi tới trước mặt cô, dưới nón bảo hiểm là giọng nói mà cô quen thuộc: “Tiên Tiên?”
Bạch Tiên Tiên càng khiếp sợ hơn: “Tam... Tam trưởng lão ạ?!”
Người ngồi trên xe ba gác điện cởi nón xuống, để lộ gương mặt lâu ngày không gặp.
Bốn năm không gặp, Tam trưởng lão từng khoác lên mình áo bào tím tiên phong đạo cốt trong trí nhớ đã trở thành một nhân viên giao hàng mặc bộ đồng phục bẩn thỉu, nhưng trông ông vẫn rạng rỡ, mặt mày hồng hào tinh thần phấn chấn. Ông hành nghề giao hàng này mẫu mực như nhà binh.
Nhị trưởng lão không lừa cô, Tam trưởng lão thật sự đang làm nhân viên giao hàng!
Đường đường là Tam trưởng lão nhà họ Bạch, đã từng là một đạo trưởng được làng trên xóm dưới tôn sùng là thần tiên trên cao, không ngờ nay lại đi Giao! Hàng! Nhanh!
Bạch Tiên Tiên bỗng chốc nghẹn lời, không biết nói gì.
Tam trưởng lão rất vui mừng khi thấy cô. Ông giơ bàn tay thô ráp lên vỗ xuống đầu cô một cái: “Con nhóc này, còn biết đường về cơ à!” Ông cầm lấy bao lớn bao nhỏ trên tay cô rồi ném ra thùng sau xe ba gác: “Ngồi sau đi, ông ship hai chỗ nữa là xong rồi. Tam trưởng lão sẽ chở con về nhà!”
Bạch Tiên Tiên sử dụng cả tay và chân leo lên con xe ba gác chất đầy thùng giấy.
Xe ba gác điện run lên vài cái rồi tiếp tục “xình xịch” đi tới.
Trong số ba trưởng lão, Đại trưởng lão cổ hủ, Nhị trưởng lão hiền lành và Tam trưởng lão cáu kỉnh thì thuở còn bé Bạch Tiên Tiên thường hay bị Tam trưởng lão dạy dỗ hơn. Một người khi tức giận ngay cả mình cũng đánh, lại luôn tươi cười làm công việc phục vụ này.
Ngồi trong thùng xe ba gác, Bạch Tiên Tiên càng nghĩ càng buồn, đến nỗi mắt cũng chua xót ửng đỏ.
Xe ba gác điện dừng trước một căn nhà lầu hai tầng. Bạch Tiên Tiên nghe Tam trưởng lão gọi vang: “Giao hàng đây!”
Một người phụ nữ trung niên cùng mái tóc xoăn nhẹ bước ra với vẻ quái đản và không vui: “Tôi thấy trên điện thoại di động hiện buổi sáng đã đến, sao bây giờ ông mới giao hả? Cái trấn bé tí xíu vậy, lẽ ra ông phải giao xong từ sớm rồi chứ!”
Tam trưởng lão ném hộp cho bà ta: “Gấp quá thì tự đến trạm chuyển phát lấy đi.”
Người phụ nữ trung niên chống nạnh: “Ông nói vậy là sao? Cái thái độ gì đấy? Ông có tin tôi báo cáo ông không!”
Tam trưởng lão: “Báo đi! Dù sao trên trấn chỉ có một mình tôi là nhân viên giao hàng, bà báo thì tôi cũng vẫn giao tiếp thôi! Càng báo cáo thì tôi càng giao trễ, được thì tự đi mà lấy!”
Xe ba gác điện lái đi xa, Bạch Tiên Tiên ngồi trong thùng xe mà vẫn có thể nghe tiếng chửi như tát nước của người phụ nữ trung niên kia.
Cô lặng lẽ lau sạch nước mắt đang rưng rưng.
Cô mạo phạm rồi.
Trưởng lão vẫn là trưởng lão thôi.
Giao hàng xong, Tam trưởng lão lại “xình xịch” chở cô đến chợ trên chiếc xe ba gác điện. Đậu xe ven đường, đánh tiếng với người quen nhờ coi xe, ông lập tức dẫn Bạch Tiên Tiên vào.
Ông hớn hở nói: “Con muốn ăn gì thì cứ lấy đi!”
Bạch Tiên Tiên nhìn vài vòng: “Không muốn ăn gì cả ạ. Tam trưởng lão, chúng ta về trước đi nha?”
Tam trưởng lão giật một bao nilon đựng trái cây, bắt đầu chọn những quả dâu tây to và tươi: “Việc gì phải gấp. Hiếm lắm mới xuống núi một chuyến, ông sẽ mua vài món con thích ăn.”
Ông lão bán hàng ở bên trong nói: “Hai mươi đồng một ký dâu tây nhé.”
Tam trưởng lão trừng mắt với ông lão: “Hai mươi đồng thì sao? Tôi mua không nổi à?”
Ông chủ: “... Tôi chỉ báo cho ông biết thế thôi.”
Cuối cùng, Tam trưởng lão bỏ đầy một túi trái cây từ quầy hàng rồi mới chịu dừng lại. Sau đó, ông dẫn cô vào trong: “Mua thêm một con cá, để tối Nhị trưởng lão làm món cá kho cho con.”
Tuy thanh toán qua điện thoại di động được phổ biến từ sớm nhưng ở thị trấn nhỏ hẻo lánh này, mọi người vẫn quen dùng tiền mặt. Bạch Tiên Tiên chứng kiến ông móc ra những tờ tiền nhàu nát từ trong bộ đồng phục lao động, từng đồng tiền dường như phải đánh đổi bằng mồ hôi nước mắt, quả thật khiến người ta rơi lệ.
Cô tranh không cho Tam trưởng lão trả tiền. Ông vừa cau mày trợn mắt đã lập tức làm Bạch Tiên Tiên hoảng sợ: “Ông, ông!”
Khi rời khỏi chợ, bốn túi áo quần của Tam trưởng lão đều rỗng tuếch, nhưng trông ông vui hơn mọi ngày. Cất đồ vào xe ba gác, ông xếp chồng những chiếc thùng trống làm thành một chiếc ghế dài ở giữa cho Bạch Tiên Tiên ngồi.
Sau đó, nhanh như điện, ông chạy về hướng núi.
Trong thị trấn không có đèn xanh đèn đỏ. Lúc sang đường, vài chiếc BMW ngang tàng phóng vụt qua xe ba gác và bấm còi inh ỏi, khiến Tam trưởng lão giận đến dựng râu trợn mắt: “Đi ăn cướp hay gì! Có biết phép lịch sự nhường đường cho người khác không hả?”
Bạch Tiên Tiên cảm thấy Tam trưởng lão thật quái lạ, còn biết nhường người khác nữa cơ...
Trong thị trấn, hiếm khi thấy đội ngũ xe sang trọng thế này, Bạch Tiên Tiên ngồi trong thùng xe tò mò quan sát, nghe người qua đường xì xào bàn tán: “Là bà lão nhà họ Trương kia à?”
“Không phải chứ, chúng nó làm ăn ở thành phố lớn mấy chục năm không thấy về, nay bà cụ qua đời thì lại gióng trống khua chiêng tổ chức tang lễ. Nếu trước mặt đã bất hiếu thì sau lưng làm mấy trò giả dối này có ích lợi gì đâu chứ.”
“Tụi nó tính hết cả rồi, mấy ông bà thật sự cho rằng đám bất hiếu này quay về để đỡ đần cho bà cụ sao?” Một người trong số đó khinh thường ra mặt: “Núi cao hoàng đế xa, thằng cả lại làm to, nhân danh tang lễ, không biết sau lưng chúng nó đang làm mấy vụ giao dịch mờ ám gì đâu. Tiểu Tôn nói hôm qua nó thấy một phụ nữ từ thành phố đến đưa tiền phúng điếu cho thằng cả đấy.”
Giọng ông ta nhấn nhá: “Đựng trong một cái va ly!”
Mọi người tặc lưỡi liên tục.
Bạch Tiên Tiên chỉ nghe loáng thoáng, xe ba gác điện lại tiếp tục đi.
Tuy đường núi đã được sửa chữa nhưng vẫn khá khó đi. Xe ba gác chạy trên đường mà xóc nảy đến kêu lên leng keng, Bạch Tiên Tiên có cảm giác xương mình cũng sắp rã ra rồi.
Thoạt đầu còn có thôn xóm rải rác, càng vào trong thì càng không nhìn thấy ai nữa.
Mấy năm đầu chính quyền quy hoạch, tình cờ vùng này lại nằm ngoài khu quy hoạch. Các làng xã thị trấn khác đã phát triển tương đối, chỉ có khu này ngày càng vắng vẻ và ngày càng nhiều người chuyển đi. Đến bây giờ ngoài nhà họ Bạch cắm rễ ở đây thì chỉ còn thừa lại vài chục hộ gia đình thôi.
Đại bản doanh của nhà họ Bạch nằm ngay trên sườn núi.
Trước kia Bạch Tiên Tiên từng nghe trưởng lão nói rằng nơi đây trước có nước chảy sau có núi cao chống đỡ, ba dãy núi ôm lấy nhà chính trông rất thoáng đãng và sáng sủa, là một bảo vật phong thủy tuyệt vời. Năm ấy, tổ tiên nhà họ Bạch chọn lập nghiệp tại đây cũng vì lẽ đó.
Xe ba gác chạy một đường đến trước sân viện cũ.
Hiện nay, nhà họ Bạch trừ ba trưởng lão ra thì chỉ có vài chú dì còn ở đây. Thế hệ trẻ cùng lứa với cô, bị các trưởng lão đánh giá là không có thiên phú ngay từ khi còn nhỏ nên đã sống cuộc sống của một đứa trẻ bình thường từ rất sớm, và có lẽ họ thậm chí không biết công việc mà nhà họ Bạch đang làm là gì nữa.
Dưới mái hiên nhà chính, một ông lão đang ngồi hút thuốc lào. Vẻ mặt uy nghiêm, hai đường thật sâu kéo dài từ cánh mũi càng làm ông trông nghiêm nghị hơn. Nhìn thấy Bạch Tiên Tiên trong thùng xe, ông đột nhiên tức giận khó kiềm: “Cô về làm gì?! Đi sống cuộc sống bình thường của cô đi, ở đây không chào đón cô!”
Tam trưởng lão kéo Bạch Tiên Tiên đang lúng túng nấp sau lưng mình ra: “Chở con bé về cho anh mà anh còn nói gì vậy?”
Ông ấy vỗ vào gáy Bạch Tiên Tiên: “Tiên Tiên, mau xin lỗi Đại trưởng lão đi.”
Bạch Tiên Tiên lập tức làm theo: “Con xin lỗi Đại trưởng lão ạ, con sai rồi! Con không nên nói vậy, ông đừng nóng giận, nóng giận hại thân, con sẽ lo lắng đấy ạ.”
Đại trưởng lão hầm hừ, đập ống thuốc lào xuống đất vài cái, rồi không đoái hoài đến cô, mà quay người hậm hực đi vào nhà.
Bạch Tiên Tiên: “QAQ”
Tam trưởng lão an ủi cô: “Ông ấy bướng bỉnh vậy đó, chứ không thật sự muốn đuổi con đi đâu, bây giờ không chừng ông ấy đang cười trộm ở trong phòng kìa.”
Bạch Tiên Tiên gật đầu, hỏi: “Nhị trưởng lão đâu ạ?”
Tam trưởng lão đáp: “Sáng nay lúc đi, ông ấy bảo hôm nay phải trồng xong bí đỏ sau núi, hiện giờ chắc còn trên núi đấy.” Ông dẫn Bạch Tiên Tiên vào nhà rửa tay: “Đi thôi, đến pháp đàn thắp nhang cho tổ sư gia nào.”
- -------------------