Cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra, giày da giẫm lên thảm mềm không một tiếng động, mãi cho đến khi hơi thở Bạch Thư Quân suy yếu Giản Trì mới phát giác ra Bạch Âm Niên đang đứng ở phía sau.
Giản Trì đứng lên, hai chân tê cứng sau khi ngồi xổm quá lâu, cậu lên tiếng nói: “Cậu ta vẫn luôn trong tình trạng này, ý thức rất mơ hồ, nhưng may mắn là không hoàn toàn ngất xỉu.”
Lời còn chưa nói xong, hai người đàn ông mặc áo đen nâng cáng đi vào, đi qua khiêng Bạch Thư Quân lên trên, động tác điêu luyện như một cỗ máy được huấn luyện thuần thục. Đầu tiên Bạch Âm Niên đưa mắt nhìn Bạch Thư Quân, lửa giận dâng trào đè nén trong đôi mắt đen nhánh. Đợi đến khi Bạch Thư Quân được đưa ra khỏi phòng, bất ngờ không kịp đề phòng nhìn chằm chằm Giản Trì: “Tại sao Tiểu Quân lại phát bệnh?”
Sau khi đứng vững, Giản Trì mới phát hiện người đàn ông trước mắt này quá cao lớn, giống như người mẫu bước ra từ tạp chí, khí chất lắng đọng quanh người lộ ra vẻ uy nghiêm trầm ổn không thuộc về người bình thường. Nghe được câu hỏi này không chứa đựng chút tình cảm dư thừa nào, trong lòng Giản Trì trở nên hồi hộp, cậu miễn cưỡng bình tĩnh trả lời: “Tôi cũng không rõ lắm, cậu ta đột nhiên co giật rồi ngã xuống đất, có thể trong lúc nói chuyện phiếm đã bị cái gì đó kích thích.”
“Các cậu nói chuyện gì?”
“Ngài có thể chờ Bạch Thư Quân tỉnh lại rồi hỏi cậu ta.” Giản Trì đỡ lấy trán, tránh được ánh mắt mãnh liệt của Bạch Âm Niên: “Vừa rồi tôi bị dọa một chút, không nhớ rõ, tôi có thể trở về trước không?”
“Thật sao?”
Bạch Âm Niên tiến lại gần cậu, cơ bắp dưới lớp âu phục dao động theo từng động tác, hai mắt sắc bén tựa như muốn xuyên thấu thân thể Giản Trì, khiến Giản Trì không thể không lui về phía sau dựa vào bên cạnh bàn. Hắn cúi đầu đánh giá một phần cổ nhỏ lộ ra dưới mái tóc đen của Giản Trì, một lúc sau mới lạnh lùng nói: “Tôi không cảm thấy cậu bị dọa, hai người nói chuyện gì rồi?”
Loại áp lực này không giống với sự nguy hiểm không chút che giấu của Thiệu Hàng, hoặc là sự cao ngạo trong lòng Thẩm Trữ Đình, giống như mũi nhọn ẩn hiện dưới mặt hồ tĩnh lặng, mỗi một chữ đều trầm đến chấn động, khơi dậy ngàn tầng sóng biển khiến cho Giản Trì cảm thấy có chút khó thở. Cậu giữ chặt lòng bàn tay, mơ hồ nói lý do: “Một số việc… Có liên quan đến Thiệu Hàng.”
Cậu không biết Bạch Âm Niên có nghe ra điểm không thích hợp trong đó hay không, ánh mắt hắn lưu lại trên mặt cậu một lát, dường như đang phân biệt thật giả, Giản Trì không ngẩng đầu, trái tim cậu đang đập liên tục.
Bạch Thư Quân trong sách có thể luôn trốn tránh sự trừng phạt, ngoại trừ gia thế, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là có anh cả luôn bao che khuyết điểm cho cậu ta. Trên thương trường, danh tiếng của Bạch Âm Niên vô cùng vang dội, thủ đoạn tàn nhẫn, duy chỉ có đối với người em trai sức khỏe không tốt này là đặc biệt che chở, bất kể Bạch Thư Quân phạm phải sai lầm gì, cuối cùng đều sẽ được hắn giải quyết sạch sẽ. Bạch Âm Niên không phải là nhân vật phản diện chân chính, nhưng chắc chắn hắn còn khó đối phó hơn một cậu chủ được cưng chiều như Bạch Thư Quân.
Giản Trì không biết Bạch Thư Quân có nói ra nội dung cuộc nói chuyện hôm nay hay không, nếu như vậy, rất có khả năng cậu sẽ bị người không có nguyên tắc này “giải quyết sạch sẽ”, đến lúc đó chỉ sợ là ngay cả thủ đoạn như hôm nay cũng không có cơ hội sử dụng.
“Ngài Bạch, tôi có thể đi được chưa?”
Xây dựng tâm lý xong, Giản Trì ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt Bạch Âm Niên, thấp giọng nói: “Bạch Thư Quân đã không có việc gì, thời gian cũng không còn sớm, tôi còn phải bắt kịp xe.”
“Tên của cậu là gì?” Bạch Âm Niên không trả lời câu hỏi của cậu, giống như chưa từng nghe thấy cậu nói mà đặt câu hỏi.
“Giản Trì.”
Hai chữ này như có ma lực, trong nháy mắt, ánh mắt Bạch Âm Niên đã trở nên sắc bén đến dọa người. Giản Trì bị hắn nhìn chằm chằm cũng ngẩn người ra, đồng thời, trong nháy mắt, sự sắc sảo cũng tan biến tựa như chưa bao giờ hiện lên, Bạch Âm Niên đứng thẳng người dậy, kéo dài khoảng cách áp bách quá mức này, khí tức trên khuôn mặt lạnh lùng lấn át vẻ đẹp của bản thân, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
“Giản Trì.” Hắn đọc ra cái tên này, đôi môi khẽ mấp máy, xen lẫn ẩn ý sâu xa không rõ, lấy ra một tấm danh thiếp từ trong túi âu phục, tay phải đeo đồng hồ đeo tay kẹp tấm danh thiếp mỏng manh đưa cho Giản Trì: “Cảm ơn cậu hôm nay đã cứu Tiểu Quân, muốn có bao nhiêu trực tiếp gọi số trên.”
“… Cái gì?” bg-ssp-{height:px}
Giản Trì nhận lấy nó mà không biết tại sao. Trên danh thiếp đen trắng viết một cái tên họ Hàn, đại khái là “trợ lý Hàn” mà Bạch Thư Quân nói khi mà ngăn cản cậu gọi điện thoại. Giản Trì ngẩng đầu lên muốn trả lại, Bạch Âm Niên đã dời bước sang bên cạnh, nghiêng người đối diện với cậu nghe điện thoại. Chú ý tới ánh mắt chăm chú của Giản Trì, Bạch Âm Niên liếc xéo một cái, không nhanh không chậm trả lời đầu dây bên kia, đáy mắt lại lộ ra một thông điệp rõ ràng và không được xen vào: “Cậu có thể đi được rồi.”
Cho đến khi bước ra khỏi cửa nhà hàng, lúc này mới Giản Trì phát giác trong tay cậu còn cầm tấm danh thiếp kia. Ngắn ngủi vài câu giao tiếp, Bạch Âm Niên đã hoàn toàn ảnh hưởng đến từng lựa chọn của cậu, loại cảm giác bị điều khiển và ra lệnh này thật không tốt, nhưng trong tình huống đột ngột vừa rồi, Giản Trì cũng không kịp suy nghĩ nhiều, do dự vài giây, cậu tạm thời bỏ danh thiếp vào trong túi.
“Giản Trì.”
Khoảnh khắc rút tay ra khỏi túi, cổ tay đã bị người ta nắm chặt, Giản Trì quay đầu lại, bóng dáng cao to của Thiệu Hàng chặn ánh sáng, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm cậu, ngoài cười trong không cười hỏi: “Không phải nói đi siêu thị sao?”
Chuyện xấu luôn xảy ra liên tục.
“Sao anh lại…”
“Vì sao tôi lại ở đây, đương nhiên phải hỏi cậu.” Thiệu Hàng từng bước tới gần, bức hỏi: “Cậu tới nơi này làm gì? Vừa rồi gặp ai?”
Trong lúc nói chuyện, hắn quét mắt nhìn về phía nhà hàng bên cạnh, đôi mắt đen cố gắng thăm dò không chút che giấu. Giản Trì thở dài, giọng nói không chút kinh ngạc: “Anh theo dõi tôi?”
“Cậu nên xem lại bộ dạng của mình khi nói dối, đi siêu thị, lại nói giống như một đi không trở lại.”
Thiệu Hàng hừ lạnh một tiếng, trong lời nói đều là sự châm chọc, lại phát ra một tia tức giận không giấu được, Giản Trì cẩn thận lắng nghe, càng giống như là hắn đang lo lắng, cậu không khỏi có chút buồn cười. Cậu rút tay ra khỏi tay Thiệu Hàng ra, quay đầu lại: “Anh lái xe tới sao?”
Sự thay đổi chủ đề đột ngột khiến Thiệu Hàng cau mày không hài lòng, một lát sau mới cứng rắn phun ra mấy chữ: “Thì thế nào?”
“Dù sao anh cũng không có việc gì làm, tiện đường đưa tôi trở về.” Giản Trì bước về phía trước, trong đầu nhiều lần hiện lên hình ảnh vừa rồi Bạch Thư Quân phát bệnh, còn có ánh mắt tràn đầy áp bách của Bạch Âm Niên: “Tôi có một số việc muốn hỏi anh.”
Thiệu Hàng đứng tại chỗ vài giây, cuối cùng vẫn nhấc gót chân lên: “Chuyện gì?”
“Bạch Thư Quân.”
Bên cửa sổ trên lầu, lớp vải đỏ gạch nặng nề chắn ánh nắng mặt trời chiếu vào. Bạch Âm Niên đứng sau khe hở mở rộng rèm cửa sổ, cúi đầu nhìn hai người dưới lầu giằng co, nhìn qua hai người khá thân mật tán gẫu hồi lâu, cuối cùng dường như đã đạt được thỏa thuận, ngồi vào cùng một chiếc xe thể thao màu bạc.
Ánh mắt của hắn so với bóng tối thì càng sâu hơn vài phần, sau một hồi suy nghĩ mông lung, đưa điện thoại di động đến bên tai, không chút dây dưa hạ lệnh với cấp dưới bên kia: “Điều tra một người tên Giản Trì, trước ngày mai đem toàn bộ tư liệu gửi cho tôi.”
“Vâng, chủ tịch Bạch. Bên phía bác sĩ đã gửi tin đến, tình trạng của cậu chủ đã ổn định.” Trợ lý Hàn không hỏi gì nhiều, báo cáo tình hình một cách ngắn gọn.
“Trông chừng nó.” Bạch Âm Niên lớn tiếng nói: “Khóa tất cả cửa lại, bố trí vệ sĩ ở cửa sổ và cửa chính, không được để nó bước ra khỏi phòng nửa bước. Trong khoảng thời gian này tôi đã quá dung túng cho nó rồi, nhất định phải để cho nó nhớ kỹ không được làm bậy như vậy nữa.”