Giản Trì nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình, lông mày khẽ nhíu lại. Cậu chỉ có thể cam chịu số phận mà tắt điện thoại di động, dự định vài ngày nữa sẽ đi báo mất giấy tờ.
So với những thủ tục rắc rối và chờ đợi, cậu càng không muốn đối mặt với Thẩm Thư Đình.
So với chuyện thang máy trục trặc thì việc bị ép nhìn thấy một Thẩm Thư Đình hoàn toàn xa lạ và yếu ớt như vậy đã là việc ngoài ý muốn bất ngờ mà ban đầu cậu không hề liệu đến. Bây giờ ngay cả Quý Hoài Tư cũng không biết được những chuyện cậu đã nhìn thấy, Giản Trì lo lắng không biết Thẩm Thư Đình có vì chuyện này mà giết cậu để diệt khẩu hay không.
Mặc dù có chút khoa trương, nhưng cậu tin tưởng hậu quả tuyệt đối sẽ không tốt hơn diệt khẩu bao nhiêu.
Vào buổi sáng Quý Hoài Tư nhắn tin đến, hỏi cậu tối hôm qua nghỉ ngơi như thế nào, kết thúc vẫn không quên bày tỏ sự quan tâm cùng xin lỗi. Điều này làm cho Giản Trì có chút ngượng ngùng, xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng không phải lỗi của Quý Hoài Tư, nhìn từ một góc độ khác, ngược lại là cậu đã làm hỏng chuyến đi này.
Khi lấy lại tinh thần, Quý Hoài Tư đã gửi câu tiếp theo: [Lần sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, anh đảm bảo với em.]
Giản Trì chăm chú nhìn vào hai chữ “lần sau”, gõ ra một chữ [Được.]
Ngày đến đồn cảnh sát làm thủ tục, Xuyên Lâm có trận tuyết đầu tiên.
Đêm hôm trước trời có tuyết rơi, buổi sáng kéo rèm cửa sổ ra, cành cây và con đường nhựa phủ một lớp tuyết dày, đưa tầm mắt nhìn ra đều thấy một màu trắng tinh khiết sạch sẽ. Lần cuối Giản Trì nhìn thấy tuyết là vào bốn năm năm trước, nhưng nó chỉ dày bằng móng tay, không bằng tuyết ở Xuyên Lâm nhiều đến như một đại dương bao la, giống như lông vũ bay trên bầu trời.
Điều này có nghĩa là đêm giao thừa sắp đến, và sau đêm giao thừa sẽ là ngày trở lại trường học.
Lần đầu tiên Giản Trì rời xa môi trường học tập trong một thời gian dài như vậy, trước kia cho dù là nghỉ phép, trường học cũng không tránh khỏi việc lén lút mở thêm các lớp ngoại khóa, giao một đống bài tập. Cuộc sống không có việc gì làm trôi qua khá lâu, Giản Trì vậy mà lại có chút muốn tìm một số việc để làm, sớm khai giảng một chút. Cậu đã nghĩ ra điều đầu tiên cậu cần làm khi trở lại trường học, đó là nộp đơn xin đổi câu lạc bộ.
Đèn xanh lóe lên, Giản Trì băng qua con đường đông đúc, bỗng nhiên phía sau truyền đến một tiếng gọi tên của cậu. Trong đám người bắt đầu chuyển động, Văn Xuyên mặc áo đen quần đen, mái tóc dài buộc dưới mũ trùm đầu, giống như một chút màu đen chói mắt trong tuyết, đôi chân dài vài bước vòng qua người đi đường, đi tới trước mặt cậu.
“Sao cậu lại ở đây?”
Mãi cho đến khi bắt gặp ánh mắt quen thuộc, Giản Trì khó khăn lắm mới kịp phản ứng lại, có chút ngoài ý muốn hỏi. Nơi này cách nhà cũng không được gần lắm.
Văn Xuyên giơ hộp giữ nhiệt bằng thép không gỉ lên, cùng với bộ trang phục lạnh lùng này của cậu ta đặc biệt không được phù hợp: “Tôi đưa cơm cho bà ngoại, đồ ăn trong bệnh viện không hợp khẩu vị.”
Bên kia đường cách đó hai dãy nhà là tòa nhà nổi bật của bệnh viện số Xuyên Lâm, Giản Trì thu hồi ánh mắt, không khỏi cảm thấy trùng hợp: “Sức khỏe của bà ngoại thế nào? Bây giờ cậu định trở về sao?”
“Rất tốt.” Chỉ ngắn gọn hai chữ, trầm ổn đến mức làm cho người ta yên tâm, sau khi dừng lại thì Văn Xuyên nói thêm một câu: “Tôi muốn đi đến trạm xe buýt phía trước.”
Giản Trì thuận thế nói: “Cùng đi đi, tôi cũng muốn trở về.”
Văn Xuyên đi bên cạnh, một lúc sau mới thấp giọng nói: “Vừa rồi tôi thấy cậu từ cục cảnh sát đi ra, đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi không cẩn thận làm mất chứng minh thư.” Giản Trì có chút bất đắc dĩ thở dài, lại một lần nữa nhớ tới câu “ném rồi” lạnh lùng của Thẩm Thư Đình. Sớm biết có kết quả này, cậu tuyệt đối sẽ không nổi lên lòng tốt, chẳng những không được lợi ích gì mà còn tổn thất không nhỏ.
Nhưng so với an toàn cá nhân, mất một chứng minh thư đúng là không phải chuyện lớn gì, Văn Xuyên nghe vậy dường như cũng yên lòng. Xe buýt dừng ở ngã tư, vừa xuống liền có thể nhìn thấy bên cạnh có một công viên nhỏ, có không ít trẻ con đang chơi trò ném tuyết, cùng nhau cười nói vui vẻ. Thanh Thanh mặc một chiếc áo lông màu đỏ, chói mắt nhất trong một đám trẻ con. Khi nhìn thấy Văn Xuyên, cô bé lập tức buông nắm tuyết trong tay chạy tới, giống như một cái đèn lồng lớn màu đỏ.
“Trời lạnh như vậy, ra ngoài làm gì? Không phải anh nói sau khi thăm bà ngoại xong anh sẽ về liền sao?”
Văn Xuyên nhéo nhéo lỗ tai Thanh Thanh một cái, hình như là rất lạnh, cậu ta nhíu mày nói. Thanh Thanh co rụt cổ lại, có chút sợ hãi trước vẻ mặt lạnh lùng của Văn Xuyên, nhưng có lẽ là do có Giản Trì ở bên cạnh, cô bé nhỏ giọng giải thích: “Em muốn làm người tuyết, Giang Thành chưa bao giờ có tuyết rơi.”
Điều này dường như đã chạm đến một sự mềm yếu trong đáy lòng Văn Xuyên. Cậu ta mím môi, nhìn đôi mắt đen nhánh sáng ngời của Thanh Thanh, cuối cùng thỏa hiệp: “Đừng chơi muộn quá.” bg-ssp-{height:px}
Thanh Thanh mừng rỡ trả lời “được ạ”, sau đó xoay người chạy về đội ngũ nhỏ của cô bé, cùng mấy đồng đội của mình lăn lăn quả cầu tuyết. Trong ấn tượng của Giản Trì, lần đầu tiên cậu nhìn thấy tuyết rơi có lẽ còn hưng phấn hơn Thanh Thanh vài phần, cậu nhịn không được cười cười, nói với Văn Xuyên: “Cậu không đi giúp cô bé sao?”
“Nó phải học cách độc lập.”
Giản Trì đang muốn biết việc làm một người tuyết và việc học cách độc lập liên quan nhau ở điểm nào, cậu thuận miệng hỏi một câu: “Chẳng lẽ cậu không biết làm sao?”
Nghe thấy câu hỏi này, mặt mày Văn Xuyên lành lạnh trầm tĩnh giống như đống tuyết vậy, một lúc lâu sau mới phun ra một chữ: “Ừ.”
Vẫn là kiểu tích chữ như vàng quen thuộc, nhưng không hiểu sao lại có chút lúng túng và ngượng ngùng.
“Rất đơn giản, cậu chỉ cần nặn ra hai quả cầu tuyết trước.”
Giản Trì thuận tay cầm lấy một nắm tuyết từ trên mặt đất lên, nặn ra hai quả cầu tuyết một lớn một nhỏ, sau khi xếp lên nhau thì đặt ở lan can bên cạnh, cậu lại lấy hai viên sỏi điểm lên vị trí mắt, còn nhặt được một chiếc lá rụng màu vàng héo trên bậc thềm, đắp lên đầu người tuyết.
Tác phẩm cực kỳ cẩu thả nhưng không làm giảm đi vẻ đáng yêu của nó, Giản Trì hài lòng đánh giá vài lần, lúc quay đầu lại, Văn Xuyên đang học theo cậu khom lưng cầm một nắm tuyết, cúi đầu nghiêm túc nặn ra hình dạng, nhìn bộ dáng không giống như đang nặn người tuyết, mà giống như đang thiết kế thứ gì đó rất nghiêm túc, nhưng tác phẩm trong tay hoàn toàn trái ngược với thái độ của cậu ta. Vài phút trôi qua, hai quả cầu tuyết vẫn nằm trong lòng bàn tay với tư thế vặn vẹo, Văn Xuyên nhìn chằm chằm vài giây, hình như có chút nản lòng, Giản Trì vội vàng an ủi.
“Rất đẹp, rất có tính cá nhân.”
Văn Xuyên hình như không được an ủi lắm, cậu ta thấp giọng nói: “Tôi không giỏi làm thủ công.”
Cậu ta đem hai khối tuyết kia xếp chồng lên nhau để bên cạnh người tuyết nhỏ của Giản Trì, ước chừng mập mạp hơn một chút, thật vất vả lắm mới ổn định thân thể, đồng thời dùng sỏi làm mắt. Văn Xuyên nhặt lên một nhánh cây, cắm bên cạnh người tuyết, có sự khác biệt với người tuyết nhỏ đội mũ bên cạnh, hài hòa lại ngây thơ tựa vào nhau, thậm chí cũng không lộ ra vẻ người tuyết này không được hoàn hảo.
Giản Trì vì muốn chụp một tấm ảnh làm kỷ niệm, không quên khuyến khích: “Rất đẹp mắt, một chút cũng nhìn không ra đây là lần đầu tiên làm, lần sau nhất định sẽ càng thêm thành công.”
“Cậu có thích không?”
“Rất thích.”
Không hiểu sao khóe môi Văn Xuyên lại nhếch lên một chút, cũng không để Giản Trì phát hiện. Cậu ta đứng ở phía sau lặng lẽ chụp một tấm ảnh, trong hình ảnh ngoại trừ hai người tuyết nhỏ, còn có bóng lưng Giản Trì, rất nhanh đã bị cậu ta ấn tắt màn hình, làm như không có chuyện gì xảy ra.
Giản Trì đang cúi đầu chụp ảnh, không phát hiện ra hành động của Văn Xuyên. Cậu thuận tay đăng một dòng trạng thái, chắc là Trương Dương đã cài đặt tính năng nhắc nhở, cậu ta là người đầu tiên để lại bình luận ở dưới: [Cậu làm sao? Sao bên phải lại xấu xí như vậy?]
Bên phải là của Văn Xuyên.
Trong lúc nhất thời Giản Trì không biết có nên trả lời hay không, có lẽ biện pháp tốt nhất là để Văn Xuyên đừng nhìn dòng trạng thái này. Khi lướt để làm mới trang đã hiện lên một thông báo mới nhất từ Quý Hoài Tư, Giản Trì theo bản năng ấn vào.
Quý Hoài Tư vừa mới đăng hai tấm ảnh, một là cảnh tuyết, một là anh trong tuyết, ngay cả một bức ảnh bình thường cũng khó có thể che giấu được khí chất cùng dáng người xuất thần của anh. Anh hướng về phía ống kính lộ ra một nụ cười yếu ớt, hai tay đút vào túi áo khoác, trước ngực đeo một mặt dây chuyền bằng ngọc bích trong suốt, được chiếc áo len tối màu làm nổi bật.
Giản Trì phóng to ảnh chụp, hơi ngẩn người ra, chiếc vòng ngọc này lại giống hệt cái trong buổi đấu giá.
Trùng hợp sao?
Giản Trì lướt xuống, chỉ trong một phút đã có rất nhiều người để lại bình luận bên dưới, có người nói ảnh đẹp, cảnh tuyết rất đẹp, cũng có người bình luận: [Tôi nhớ phó hội trưởng chưa bao giờ đeo đồ trang sức, hôm nay sao lại đeo một sợi dây chuyền? Điều đó có ý nghĩa gì đặc biệt không?]
Quý Hoài Tư trả lời bằng một khuôn mặt tươi cười dưới dòng bình luận này.