Có thêm một Quý Hoài Tư, mọi thứ rõ ràng đang đi theo hướng tồi tệ hơn.
Giản Trì không có cách nào để Thiệu Hàng trèo cửa sổ trở về, cũng không thể phơi khô Quý Hoài Tư ngoài cửa. Ccậu bất chấp tất cả mở cửa ra. Quý Hoài Tư đảo qua ánh mắt khiêu khích của Thiệu Hàng trên giường, nhìn qua cũng không có vẻ gì ngạc nhiên, nụ cười của anh không thay đổi hỏi Giản Trì: “Bữa trưa sắp bắt đầu rồi, cùng đi xuống không?”
Quý Hoài Tư càng bình tĩnh, trái tim Giản Trì càng không thể yên. Cậu há hốc miệng, còn chưa kịp trả lời, bờ vai của cậu đột nhiên chùng xuống, không biết Thiệu Hàng từ lúc nào đã đến gần ôm lấy cậu. Hắn mỉm cười nhưng ánh mắt lại lộ vẻ không hài lòng: “Mắt của hội phó không tốt sao? Không thấy một người sống sờ sờ là tôi vẫn còn ở đây à.”
“Tôi tưởng cậu không muốn nói chuyện với tôi, nên không gọi cậu.” Quý Hoài Tư nói: “Nếu cậu không phiền, đi cùng không?”
Thái độ của Quý Hoài Tư quá mức thản nhiên, thế cho nên Thiệu Hàng chỉ có thể hết sức khó chịu mài răng hàm sau, cuối cùng cái gì cũng không nói. Giản Trì hơi thở phào nhẹ nhõm, cậu xoay người đóng cửa lại, còn chưa kịp quay đầu lại, bên kia tiếng mở khóa thanh thúy đã vang lên, đến từ phương hướng phòng Văn Xuyên.
Trên hành lang rộng rãi, im lặng trong một khoảnh khắc như vậy. Thân hình Văn Xuyên đứng yên chỗ, một lúc lâu sau cậu ta cũng không lên tiếng. Giản Trì không muốn bầu không khí nặng nề như vậy, nhưng giải thích cái gì cũng không quá đúng, không đúng thời gian, không đúng địa điểm, cuối cùng đành đè xuống sự hỗn loạn, cậu giả vờ bình tĩnh nhìn vào đôi mắt y tối của Văn Xuyên: “… Thật trùng hợp, muốn cùng nhau xuống lầu không?”
Giản Trì đã nghĩ ra, nếu lúc này Thẩm Thư Đình bên cạnh đi ra, cậu sẽ lặp lại lời nói trên một lần nữa.
May mắn thay, mọi thứ đã không kịch tính đến mức này. Giản Trì kẹp giữa ba người, ngay cả đường cũng suýt chút nữa đã quên đi như thế nào. Cậu cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày và hoa văn trên thảm, tận lực bỏ qua bầu không khí vi diệu xung quanh. Nguồn gốc của sự vi diệu này, không thể nghi ngờ là đến từ Thiệu Hàng toàn thân tản ra sự “khó chịu” và mặt đen, Quý Hoài Tư cùng Văn Xuyên một người dáng vẻ tự nhiên, một người mặt không chút thay đổi, hoàn toàn nhìn không ra cảm xúc khác, làm nổi bật Thiệu Hàng giống như đang ở một thế giới khác.
“Giản Trì, cậu đến…” Trương Dương đầu tiên chú ý tới Giản Trì mà vẫy tay chào hỏi, lời còn chưa dứt, tay cũng chưa kịp buông xuống. Cảnh tượng trước mắt này khiến cậu ta nhất thời trợn to hai mắt. Ánh mắt Trương Dương vốn đã lớn, lần này càng không hề che giấu trong đó “Tôi là ai tôi ở đâu”. Đợi đến khi Giản Trì đi tới trước mặt cậu ta mới lấy lại tinh thần, không dám nhìn thêm mấy người phía sau cậu: “Mọi người đây là…”
“Trên đường đụng phải, thuận đường.”
Mê man một giây, Trương Dương vội vàng gật đầu: “Đúng đúng, thuận đường… Mọi người đến ăn tối à? Tôi vừa đi dạo một vòng buffet, mọi thứ vẫn chưa lên, bây giờ có lẽ đã chuẩn bị gần như xong rồi.”
Giản Trì bắt gặp ánh mắt của Trương Dương, cậu ta chỉ cần liếc mắt một cái liền cảm nhận được, đối với hành động xả thân mở đề tài của cậu ta khiến Giản Trì cảm động vô cùng cảm động.
Quý Hoài Tư nghiêng đầu, giọng ôn nhu hỏi: “Buffet có được không?”
Giản Trì không muốn lăn qua lăn lại vội vàng nói: “Được, em hơi đói rồi.”
Thiệu Hàng khinh thường cười nhạo một tiếng, dường như vốn định đâm Quý Hoài Tư vài câu, nhưng Giản Trì nhanh chóng đáp ứng khiến hắn chỉ có thể nuốt lời bên miệng trở về, ngoài cười trong không cười: “Được, vậy thì buffet.”
Giản Trì bước nhanh tiến lên sóng vai với Trương Dương, cởi bỏ nguồn hít thở không thông phía sau, cậu hạ thấp giọng nói thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn.”
Giọng nói của Trương Dương cũng căng thẳng giống cậu nhìn về phía trước, trông giống như dẫn đường, câu trả lời là hoàn toàn ngược lại: “Đợi chút nữa cậu phải nói cho tôi biết những gì đang xảy ra, từ lúc nhập học cho đến bây giờ, tôi đã không nhìn thấy một trận chiến lớn như vậy… Làm sao tôi có thể cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm vào tôi vậy?”
“Nhẫn nhịn một chút, sắp đến rồi.” Giản Trì cũng cảm thấy như có gai ở sau lưng nói. bg-ssp-{height:px}
Cho đến bây giờ, Giản Trì đã có tâm lý rất tốt trong việc giễu cợt những khó khăn. Đối mặt với những người dòm ngó dọc đường và ăn một bữa trưa không ngon miệng, thà rằng không duy trì được sự hòa thuận bên ngoài và gây rắc rối tại chỗ còn tốt hơn. Điều làm cho Giản Trì bất ngờ chính là, trước kia Văn Xuyên và Thiệu Hàng rất ghét nhau, cứ gặp mặt là đánh nhau, nhưng hôm nay ngay cả một câu trào phúng cũng không có, giống như đạt được một loại hiệp ước quân tử nào đó, nhìn nhau như không khí. Điều này làm cho Giản Trì nhớ lại những gì mihf nhìn thấy trong sự mơ hồ đêm đó, hóa ra không phải là một giấc mơ.
“Anh xin lỗi, làm em khó xử rồi.”
Lấy lý do đi vệ sinh, Giản Trì thoát khỏi bầu không khí kỳ lạ này. Khi sấy khô tay, một giọng nói hơi bất đắc dĩ từ ngoài cửa truyền vào tai, không chỉ đích danh, Giản Trì lại biết rõ Quý Hoài Tư đang nói chuyện với cậu, càng hiểu rõ ý tứ ám chỉ trong lời nói.
“Không sao đâu.” Giản Trì nói: “Em chỉ không hiểu tại sao phòng của em ở tầng mười?”
Quý Hoài Tư cong khóe môi, di chuyển về phía bàn rửa mặt, dần dần kéo gần khoảng cách khiến Giản Trì dựa về phía sau một chút, lòng bàn tay đặt lên mặt bàn đá cẩm thạch lạnh lẽo.
“Không phải là một hành động phức tạp gì, anh có thể làm được, vì vậy anh đã làm như thế.”
Thật là… Giản Trì không biết phải nói gì.
Theo thời gian, cậu càng cảm thấy Quý Hoài Tư thực sự dường như không hoàn hảo như cậu nghĩ nhưng điều này có vẻ ít chân thực hơn. Quý Hoài Tư với tâm trạng thất thường vậy mà lại khiến cậu cảm thấy chân thật hơn. Giản Trì nhìn ánh mắt cười tủm tỉm của Quý Hoài Tư, cậu có một chút thiếu tự tin nói: “Bây giờ đổi, chắc là còn kịp chứ?”
“Anh nghĩ chắc là đã quá muộn rồi.” Quý Hoài Tư khom lưng xuống, một tiếng thở dài hơi áy náy, quấn quanh tai như lời ngon ngọt dịu dàng của người yêu, tê dại như điện giật: “Bên trong có món quà anh chuẩn bị cho em, chờ em mở ra.”
Quà tặng – Giản Trì mang theo từ khóa mấu chốt này trở về phòng, lấy đi cánh hoa hồng trên chăn, không nương tay chút nào. Cậu mở tủ đầu giường gần nhất, trống rỗng, ánh mắt di chuyển về phía tủ quần áo khép kín, Giản Trì đứng dậy và kéo ra, “soát” một tiếng, có thể một lần nữa nhìn thấy trong tủ quần áo treo một bộ trang phục phương Tây. Tay nghề tinh tế, kích thước phù hợp hoàn hảo. Giản Trì lấy ra, tìm thấy một thiệp mời ẩn trong quần áo, cầm trong tay có thể ngửi thấy mùi hoa hồng nhàn nhạt trên đó. Trên giấy viết thư viết một câu ngắn ngủi, nét chữ xinh đẹp làm cho Giản Trì đọc đi đọc lại nhiều lần.
“Chín giờ tối, gặp lại trên boong tàu. Quý Hoài Tư.”
Giản Trì miết tờ giấy viết thư đầy cảm xúc, cậu chăm chú nhìn từng chữ đến bộ âu phục trên giường, đáy lòng giống như có hai giọng nói đang đấu tranh, thật lâu không thể bình phục. Cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, Giản Trì đang trong hoang mang dùng chăn che quần áo và thiệp mời lại, sau khi mở cửa, đập vào mắt là khuôn mặt của Văn Xuyên.
“Tôi biết cậu đã chạy về rồi.” Cậu ta nói.
Tim Giản Trì đập đến mức có chút nhanh, cậu trả lời một câu, Văn Xuyên nhìn thoáng qua trong phòng, bị Giản Trì nhìn như lơ đãng nghiêng người che chắn: “Có chuyện gì không?”
Thu hồi tầm mắt, Văn Xuyên không dấu vết che đi một thoáng mây đen nơi đáy mắt: “Suy nghĩ thế nào rồi?”
“Cái gì?” Giản Trì vừa mới hỏi ra miệng, liền hiểu Văn Xuyên đang nói cái gì: “Vũ hội sao? Tôi…”
Hai giọng nói lại đánh nhau trong đầu, một lúc là tờ giấy thơm quanh quẩn, sau đó biến thành đôi mắt thâm trầm của Văn Xuyên chờ phản hồi, phảng phất như không cần cậu mở miệng, đã sớm nhìn ra chân tướng. Đầu óc Giản Trì trống rỗng, nghe thấy giọng nói của mình đang nói: “Xin lỗi, buổi tối tôi có việc.”