Trường Ninh Đế Quân

quyển 1 chương 34: đao thủ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thành Trường An phần lớn thời gian đều có vẻ rất phồn hoa, nhưng sự thật tuyệt đại bộ phần phồn hoa đều tập trung ở một vài nơi nào đó, ở nơi mà đèn đuốc không chiếu tới cũng có những đại nhân vật bỉ ổi đến mức không muốn nhắc đến.

Bến thuyền ở ngay thành nam, đại vận hà từ thành Trường An nối đến Giang Nam, chỉ có đến lúc buổi tối thì nơi này mới yên tĩnh. Khoảnh khắc mặt trời lặn xuống chính là lúc cổng thành đóng lại, trừ khi có thánh mệnh, nếu không thì ai cũng không có quyền khiến cổng thành mở ra vào buổi tối.

Thương nhân từ bên ngoài đến nếu sau khi trời tối mới đến nơi thì cũng chỉ có thể chờ đợi, nhưng cũng không cần lo lắng mất đồ đạc gì trên thuyền hàng, chỉ cần lúc vào bến thuyền bọn họ lĩnh được Lưu Vân kỳ màu đỏ cắm trên thuyền, ai cũng không dám quấy nhiễu.

Bất luận là tào vận hay là lục vận, vào thành Trường An cắm Lưu Vân kỳ thì sẽ không tổn thất gì cả, đây chính là năng lực của Lưu Vân Hội.

Xung quanh bến thuyền đều là kho hàng, rất nhiều đại thương hộ đều có sản nghiệp ở đây, đương nhiên những thương hộ này cũng đều nhất định phải nộp tiền thông lộ cho Lưu Vân Hội. Từ mười năm trước Lưu Vân Hội nổi lên, các thế lực ám đạo trong thành Trường An đã không thể không đứng sang một bên, bởi vì thật sự đánh không lại được.

Lúc này đèn đuốc trong kho hàng rất lớn vẫn còn sáng, cửa ở bên ngoài đã khóa lại, người trên bến thuyền đều biết nơi này là chỗ ngủ ban đêm của một đám khuân vác, cũng không có ai chú ý quá mức.

Kho hàng này rất lớn nhưng cũ nát, sau khi nhà thương hành đã từng xây dựng kho hàng này gặp chuyện thì thành mảnh đất vô chủ, buổi tối nơi này còn thường xuất hiện những chuyện quỷ dị, vì thế mà càng ngày càng ít có người dám tùy ý đến gần, duy chỉ có những người khuân vác hàng hóa này không sợ quỷ quái.

Một nam nhân đeo mặt nạ bạch quỷ ngồi trên ghế, xung quanh tụ tập khoảng chừng - người, trông có vẻ hết sức nghiêm túc.

Người đeo mặt nạ nhìn thân hình không cao, giọng nói chuyện hơi khàn, chắc hẳn tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa.

Hiển nhiên ở đây y cực kỳ uy nghiêm, lúc y nói, những tráng hán kia ngay cả thở mạnh cũng không dám.

"Hy vọng qua mười năm nữa, trong thành Trường An sẽ không có ai nhắc đến ba từ Cẩu Lam Tử nữa."

Trong giọng nói của người đó chút bi thương, sau khi dừng lại một chút lại tiếp tục nói: "Khổ mệnh huynh đệ đến từ ngũ hồ tứ hải ở đây nương tựa lẫn nhau, chỉ có Lưu Lãng Đao chúng ta, là… có những chuyện không phủ nhận, chúng ta vì sinh tồn mà việc gì cũng nhận, cho nên bị người khác xem thường, nói chúng ta đê tiện, ta nhận."

"Nhưng con người không thể cứ an phận với hiện trạng, bị người khác mắng là Cẩu Lam Tử đã nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa bị mắng đủ? Ta không quan tâm các ngươi có đủ hay không, ta thì đủ rồi, cho nên bắt đầu từ ngày Lưu Vân Hội đột nhiên nổi lên vào mười năm trước, ta đã muốn thay đổi, các ngươi ai có thể nói cho ta biết, tại sao Lưu Vân Hội lại có thể bá đạo càn rỡ như vậy?

- người im lặng không nói, không có ai nói không có nghĩa là mọi người không biết gì.

"Có thể lấy được việc làm ăn tào vận lục vận kiếm tiền nhất này, nếu nói Lưu Vân Hội không có người trong triều đình thì ai tin? Cho nên chúng ta nhất thời bất biến, thì vĩnh viễn không phải là đối thủ của Lưu Vân Hội, cũng chỉ có thể ngụy trang để khuân vác ở bến thuyền tào vận của Lưu Vân Hội, nhưng chúng ta là đao khách, phải xứng đáng với thanh đao trong tay."

Người đeo mặt nạ trầm mặc một lúc rồi nói tiếp: "Ngày kia chính là kỳ thi lớn của thư viện, mười năm trước ta đã gửi một người vào thư viện, nhưng hắn dù sao cũng tư chất có hạn, không thể đứng vào tam giáp, vậy nhưng ông trời thương xót đám người lang thang chúng ta, đã có một cơ hội…"

"Trần Tử Thiện trong thư viện muốn giết Mạnh Trường An, lúc này đoán chừng người ta sắp xếp đã đắc thủ, Mạnh Trường An chết rồi, đẩy chuyện này cho Vu Điển và Bạch Tiểu Ca, sau đó lại lấy thân phận phụ thân của Mạnh Trường An mà giết hai người này, đến lúc kỳ thi lớn, người của ta sẽ có cơ hội lọt vào tam giáp. Vào tam giáp, tòng văn tòng võ đều là chính lục phẩm, đó chính là lúc Lưu Lãng Đao chúng ta bắt đầu quật khởi."

"Đao thủ uy vũ!"

Có người thấp giọng hô một tiếng, tất cả mọi người đều giơ nắm đấm lên: "Đao thủ uy vũ!"

"Cho ta thêm mười năm nữa, ta dẫn dắt các ngươi trở thành một đám người có lực lượng lớn nhất trên ám đạo thành Trường An, nói một không nói hai."

Người đeo mặt nạ đứng dậy, hiển nhiên tâm tình cũng hơi kích động: "Cha mẹ không cho chúng ta một thân thế tốt, ta sẽ cho hậu đại con cháu của mình một thân thế tốt!"

Y vừa nói dứt lời thì có người vỗ tay bôm bốp, nhưng tiếng vỗ tay lại không phải là đến từ trong đám người này.

Người đeo mặt nạ ngẩng đầu nhìn lên trên, lập tức nhìn thấy một gã đang ngồi trên xà nhà vỗ tay. Nơi đó vốn không lớn, hắn còn mang theo rất nhiều đao, cho nên tư thế có chút không được nho nhã.

Thẩm Lãnh vỗ tay, vừa vỗ tay vừa muốn rút đao cản trở.

"Nói hay thật, ta đã bị ngươi làm cảm động rồi." Thẩm Lãnh ngồi đó cảm khái: "Xin hỏi, các ngươi còn nhận người không? Ta đã nhìn thấy tương lai sáng sủa ở chỗ các ngươi rồi."

"Giết hắn!" Nam nhân đeo mặt nạ khàn giọng ra lệnh một câu.

Mấy tên đao khách lấy cung được giấu sẵn từ trong góc ra, lắp tên vào cung… Vị trí ngồi của Thẩm Lãnh quả thực hơi khó xử, giống như một cái bia đỡ tên vậy.

Phập, phập phập phập…

Bốn tên đao khách vừa mới nhấc cung lên đã ngã xuống hết cả, trên cổ cắm mũi tên, chuẩn xác giống như bị bắn vào ở ngay trong gang tấc vậy, thế nhưng bọn chúng lại không biết người bắn ra cung tên ở đâu.

Người đeo mặt nạ nhìn xung quanh cũng không có phát giác được.

Trà gia ở ngoài cửa sổ, cửa sổ của nhà kho rất cao, nàng đang treo ngược ở đó.

Lúc Thẩm Lãnh rời khỏi rừng cây vốn định đến một mình, sau đó ngẫm lại dường như không ổn thỏa, thế là lại quay về khách sạn gọi Trà gia cùng đi. Lúc đi Thẩm tiên sinh đã cho Thẩm Lãnh một cái tán kiếm, cho Trà gia một cái hộp trang sức, đương nhiên một nữ hài tử ra ngoài mang theo một hộp trang sức cũng không tính là chuyện bất bình thường gì.

Hộp trang sức này có thể có hình thái khác, mở ra hai bên, phần ở giữa có thể rút ra, chính là một cái liên nỏ, mũi tên rất ngắn, đều chỉ dài có một tấc nhưng chế tạo từ thép tinh, phân lượng không nhẹ, cự ly bắn cũng không ngắn hơn liên nỏ bình thường.

Trà gia treo ngược bắn liền bốn mũi tên, bắn chết bốn tên đao khách, những người còn lại lập tức hoảng hốt, tìm người nhưng căn bản không tìm được.

"Ta đã mang một nhóm lớn nhân mã đến, các ngươi phải cẩn thận đấy."

Thẩm Lãnh nghiêng người nhảy thẳng từ trên xà nhà xuống, sau khi nói xong câu này thì đột nhiên cảm thấy có chút không ổn.

Trà gia cũng cảm thấy có chút không ổn, một nhóm lớn?

Thế là nàng quyết định sau khi trở về phải đánh cho hắn một trận thật đau.

Thẩm Lãnh rút thanh đao thứ nhất bên hông ra: "Ta chỉ giết kẻ cầm đầu, là đao thủ phải không?"

Một tên đao khách bổ đao đến, Thẩm Lãnh nghiêng người né tránh, đao quẹt ra phía trước liền cắt đứt cổ của tên đao khách kia: "Cũng chỉ là ba."

Chẳng ai hiểu lời hắn nói là ý gì.

Có người nấp ở chỗ tối giương cung tên chuẩn bị đánh lén, mới nhấc cung tên lên đã bị bắn xuyên qua cổ, mũi tên đó chuẩn bị đến mức khiến người ta ớn lạnh, hơn nữa đến bây giờ cũng không có ai chú ý đến mũi tên từ đâu đến.

Thẩm Lãnh tiến lên, lần này không đợi đối thủ ra tay trước, đao khách trước mặt hai tay nhấc đao chặn đao của Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh liên tiếp hạ đao, keng keng keng keng keng… năm đao chém vào cùng một chỗ, đao của đối thủ đã gãy, đao của Thẩm Lãnh cắm vào cổ tên kia,

Thẩm Lãnh liếc nhìn thanh đao đã bị nứt ra năm chỗ hổng, hơi đau lòng, sau đó tiếp tục tiến lên.

"Tên này cũng chỉ là ba."

Lại giết ba người, chỗ hổng trên đao đã biến thành mười mấy chỗ, thế là Thẩm Lãnh vứt đao, rút thanh đao thứ hai bên hông ra.

Tiến lên, - người vây công lại, đao quang dày đặc như mưa lớn, đao của Thẩm Lãnh có vẻ hơi cô đơn trong cuồng phong bạo vũ, nhưng kín kẽ dày đặc, không có một đao nào sót lọt. Quá trình này duy trì cũng chỉ khoảng chừng hai mươi giây mà thôi, nhưng chắn được bao nhiêu đao thì không có ai đếm được…

Thẩm Lãnh một đao chém chết tên đao khách gần nhất, lại đổi đao lần nữa.

Ở một bên khác, phàm là người lại gần phía sau Thẩm Lãnh đều bị liên nỏ bắn trúng tất cả, không chệch một mũi tên.

Sau chín mũi tên Trà gia giơ tay lên, xung quanh chiếc giày cao cổ đẹp đẽ có một vòng túi ẩn nho nhỏ, nhìn giống như là trang sức, nhưng trong cái vòng túi ẩn này toàn là mũi tên, giống như đinh sắt.

Nàng nhanh chóng lắp đầy liên nỏ, lại ngắm bắn lần nữa, Thẩm Lãnh chẳng kiêng kị gì mà tiến lên, bởi vì phía sau không có ai có thể đến gần.

Trong mấy giây ngắn ngủi, dưới đất đã có gần hai mươi tên đao khách ngã xuống.

Thẩm Lãnh ném thanh đao thứ ba đi, rút thanh đao cuối cùng cắm bên hông ra, lắc lắc chỉ về phía đao thủ.

Trà gia treo người ngoài cửa sổ, trong lòng thầm nghĩ Lãnh Tử ngốc thật soái, nếu như lúc này nói thêm đôi câu bá khí nữa thì càng soái hơn.

Thẩm Lãnh một tay cầm đao chỉ vào đao thủ, tay còn lại thì đang xách quần: "Đợi một chút đã."

Lúc nãy cắm bốn thanh đao, bây giờ đều rút hết ra rồi, túi quần hơi lỏng, bộ dạng một tay xách quần của hắn lập tức không soái nữa rồi, duy chỉ có Trà gia cảm thấy tư thế này nhìn cũng rất đẹp.

Thẩm Lãnh ngậm hoành đao trong miệng mà thắt dây lưng, một tên đao khách lập tức bổ nhào đến, Thẩm Lãnh không lùi mà còn tiến, vai đụng vào ngực tên đao khách kia một cái, xoay người nửa vòng, lưỡi đao ngậm trong miệng quẹt qua cổ đao khách, máu bắn ra.

Thẩm Lãnh thắt dây lưng xong, lấy đao xuống: "Thật ra lúc nãy ta nói dối đấy, ta nói chỉ giết đao thủ phải không, nhưng ta không nghĩ như thế, các ngươi đều phải chết… Mấy người các ngươi có gì khác thủy phỉ trên sông Nam Bình?"

Đao thủ nhìn tên này thầm nghĩ ngươi hà tất phải nói?

"Đi!"

Đao thủ không lên nghênh chiến mà hô lên một tiếng "đi", y không xác định rốt cuộc có bao nhiêu người đang ẩn nấp bên ngoài, nếu lỡ như đây là có người muốn nhân cơ hội tiêu diệt Lưu Lãng Đao của y, thời gian chần chừ ở đây càng lâu càng đáng sợ.

Người bắt đầu lùi lại, nhưng mà không đi được.

Mũi tên lại xuất hiện rồi, mấy người chạy về phía cửa lớn đều bị bắn ngã ngửa dưới đất, mũi tên đó chuẩn xác đến mức thiên oán nhân oán.

Thẩm Lãnh xách đao tiến lên phía trước: "Vốn dĩ cách ngàn vạn dặm, ta và các ngươi sẽ không có gì mà dây dưa như vậy, ai dạy các ngươi muốn động đến Mạnh Trường An?"

Đao thủ hiển nhiên trầm mặc một lúc, sau đó vẫy tay, hai người nâng một thanh đại đao đi đến, chuôi đao của thanh đao đó khoảng chừng nửa mét, thân đao cũng dài gần một mét, rộng một tấc rưỡi, đừng nói là một con người, dù là một con ngựa cũng có thể chém đứt đôi. Những đao khách lưu lãng Tây Vực này, cho dù là tinh nhuệ chư quốc nhìn thấy thanh đao này cũng sẽ sợ chết khiếp, đao này có cái tên uy chấn tứ phương… Mạch đao.

Thẩm Lãnh hơi nheo mắt lại: "Hóa ra ngươi là người của trọng giáp Tây Vực."

"Ta không phải." Đao thủ đeo mặt nạ chậm rãi lắc đầu: "Không phải từ lâu rồi."

Đao rơi, Thẩm Lãnh giơ đao lên đón, đao của Thẩm Lãnh gãy, không thể không lùi lại.

Đao lại rơi, Thẩm Lãnh rút đao lên đón, đao lại gãy, không thể không lùi lại.

Đao thủ hạ ba đao, Thẩm Lãnh gãy ba đao, trong tay chỉ còn lại một thanh đao cuối cùng. Đao nhặt được trong rừng cây đều là phàm phẩm, không phải bội đao chế thức của võ công phường Đại Ninh tinh chế, cho nên Thẩm Lãnh hơi nhớ hắc tuyến của mình.

Người kia thể hình không cao, thấp hơn Thẩm Lãnh gần một cái đầu, xuất đao ba lần đã hơi thở gấp, tuổi tác quả thực không nhỏ nữa.

Đao này nặng cân, với tuổi tác của y thì thể lực căn bản không thể duy trì lâu.

"Già rồi, ba đao không thể giết người." Ngữ khí của đao thủ có vẻ rất tang thương.

Thẩm Lãnh thình lình xuất đao, mạch đao của đao thủ đã chậm hơn nửa phẩn so với ba đao trước đó, nhưng nửa phần đã đủ rồi. Đao của Thẩm Lãnh lướt qua, để lại một vệt máu trên mặt đao thủ, mặt nạ bị cắt làm hai rơi xuống đất, thế là Thẩm Lãnh nhìn thấy cái mũi đỏ ở bên cạnh vết máu kia, khuôn mặt bị nhuốm máu càng đỏ hơn một chút.

Đao thủ đao đến mức mở miệng rên, để lộ ra hàm răng vàng khiến người ta hơi buồn nôn.

Đao của Thẩm Lãnh dừng giữa không trung, khẽ thở dài: "Hôm nay ông không nên uống hết bình rượu đó."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio