Trường Phong Độ

chương 145: lạc tử thương, đừng giữ lương tâm của ngài cho ta

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cố Cửu Tư và Từ La đến Ti Châu, hắn che giấu thân phận rồi mang theo Từ La vào thành tìm cửa hàng của Liễu Ngọc Như.

Từ La dùng lệnh bài Liễu Thông Thương Hành gọi chưởng quầy ra.

Cố Cửu Tư giao cho người đưa tin tới Ti Châu hai lệnh bài; một cái để điều động quân đội Ti Châu, một cái thuộc về Liễu Ngọc Như và có thể huy động toàn bộ cửa hàng của nàng ở Ti Châu khi nguy cấp. Cố Cửu Tư dặn người kia lúc vào thành phải đến cửa hàng của Liễu Ngọc Như chào hỏi trước, nhằm lưu lại hành tung cho người ta biết. Hắn vốn chỉ phòng ngừa vạn nhất, ai dè bây giờ nó lại hữu dụng.

“Lúc trước quả thật có người cầm lệnh bài của Liễu phu nhân tới Hoa Dung, còn nhờ chúng ta chuẩn bị phòng cho khách vì muốn ngủ qua đêm.” Chưởng quầy Ti Châu cung kính nói, “Nhưng vị công tử này đến vào buổi sáng, sau khi đi quan phủ thì không trở về. Chúng ta tưởng hắn đổi ý và quay lại Vĩnh Châu…”

Nghe đến đây, Cố Cửu Tư còn gì không hiểu chứ?

Người đưa tin đã đến Ti Châu, còn tới quan phủ, nhưng cuối cùng mất tích. Ti Châu lại chậm chạp không phát binh nên sợ rằng người này đã chết.

Cố Cửu Tư biết không thể ở lại Ti Châu, hắn hít sâu một hơi rồi đứng dậy, “Ngươi cứ kinh doanh như bình thường, coi như chưa từng gặp ta, cũng đừng hỏi han gì hết. Nếu có người tên Giang Hà tới, ngươi hãy nhắn ông ấy phóng đạn báo hiệu tại khu rừng ở ngoại ô Vĩnh Châu.”

Chưởng quầy cuống quít đáp ứng, Cố Cửu Tư rời khỏi cửa hàng rồi dẫn Từ La quay về rừng.

Từ La đi phía sau Cố Cửu Tư, hắn lo lắng hỏi, “Đại nhân, kế tiếp phải làm gì bây giờ?”

“Ngày mai theo ta đi mua giấy bút, cả diều lẫn đèn Khổng Minh[] nữa.”

“Mua mấy cái này làm gì?” Từ La không hiểu nổi.

Cố Cửu Tư bình thản nói, “Nếu thật sự đi đến đường cùng, chỉ có thể liều mạng với bọn họ.”

Từ La vẫn chưa hiểu, Cố Cửu Tư mỉa mai, “Ngươi cho rằng mình Vương gia đủ sức gây ra việc nghiêm trọng thế này à? Chẳng lẽ ngươi nghĩ bọn họ không thấp thỏm khi làm chuyện có thể dẫn đến xét nhà diệt tộc?”

“Đám ô hợp này,” giọng Cố Cửu Tư lạnh lùng, “ngại quậy một mình thì chẳng đủ ồn ào. Bọn họ nắm giữ Huỳnh Dương lâu như vậy, có rất nhiều người muốn thay thế.”

Từ La nghĩ mình hơi hơi hiểu nhưng vẫn thấy mù mờ, hắn thắc mắc, “Việc này liên quan gì đến mua diều?”

Cố Cửu Tư nói thẳng, “Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”

Từ La gật gù, hắn cảm thấy Cố Cửu Tư cao thâm khó dò và bản thân không thể lý giải ý tứ sâu xa của đại nhân.

Cố Cửu Tư và nhóm người Từ La qua đêm ở rừng núi. Vương Thụ Sinh không nghĩ tới việc Cố Cửu Tư trú ẩn trong rừng, gã đoán hắn chỉ có một người nên nhất định sẽ tìm chỗ nghỉ chân hoặc đi thẳng tới Đông Đô hay Ti Châu. Vì vậy gã sai người lục soát từng khách điếm và thôn làng lân cận.

Liễu Ngọc Như yên ổn ngủ một giấc tại phủ nha, hôm sau thức dậy, nàng tiến hành kiểm kê kho dự trữ ở đây.

Phủ nha hiện giờ chứa khoảng ba trăm người, vấn đề cần suy xét đầu tiên là lương thực. May mắn kho hàng không thể chứa hết lương thực cho công nhân trị thủy nên phủ nha từng dùng hai gian nhà để hỗ trợ, thế là giải quyết xong vấn đề lương thực.

Nội viện phủ nha có giếng nước, Liễu Ngọc Như sai người dỡ bỏ mấy ngôi nhà nhỏ và chém thành củi đặt trong viện; như vậy vấn đề nước và lửa cũng được giải quyết.

Liễu Ngọc Như lo liệu hậu cần, Lạc Tử Thương với Lý Ngọc Xương phụ trách kiểm kê số lượng binh khí trong phủ nha. Hai người thương lượng rồi mất cả ngày để thiết kế bẫy; lấy nội viện làm trung tâm và từ đó sắp đặt từng lớp bẫy liên tiếp kéo dài đến tận bên ngoài.

Đêm nay ai cũng mất ngủ.

Cố Cửu Tư ở ngoài kia trốn tránh cuộc truy sát của Vương Thụ Sinh; Vương Thụ Sinh lùng tìm Cố Cửu Tư khắp chốn; Giang Hà cùng Diệp Thế An phi ngựa về phía Ti Châu bất kể đêm ngày; còn Liễu Ngọc Như đứng dưới cây phong ngắm trăng.

Cả ngày tất bật làm Ấn Hồng kiệt sức, nàng ấy vừa đứng trên hành lang chờ Liễu Ngọc Như vừa hỏi, “Phu nhân đi ngủ đi, vất vả nguyên ngày mà ngài không mệt hả?”

“Ngươi cứ về ngủ trước,” Liễu Ngọc Như điềm đạm nói, “ta ở đây thêm tí nữa.”

Ấn Hồng chịu hết nổi bèn đồng ý rồi quay về phòng nghỉ ngơi. Liễu Ngọc Như đứng trong sân, lát sau nàng chợt nghe có người cất tiếng, “Không ngủ được à?”

Liễu Ngọc Như quay đầu lại, Lạc Tử Thương đang đứng trên hành lang mà nghiêng đầu nhìn nàng.

Liễu Ngọc Như nhẹ nhàng cười, “Lạc đại nhân.”

Lạc Tử Thương gật đầu, y vén vạt áo rồi ngồi xuống hành lang, “Ngươi sợ vì không biết liệu mình có sống được đến ngày mai?”

“Lạc đại nhân,” Liễu Ngọc Như khẽ than thành tiếng, “trong lòng biết rõ là được, cần gì phải nói ra?”

Nàng hạ thấp giọng, “Con người sẽ sợ hãi nếu lúc nào cũng bị nhìn thấu tâm tư.”

“Liễu lão bản nói đúng,” Lạc Tử Thương gật gù, “đáng tiếc ta thấy nỗi sợ của Liễu lão bản rất thú vị.”

Lời này khiến Liễu Ngọc Như cứng họng tới mức không thể đáp lại. Lạc Tử Thương ngước nhìn theo tầm mắt nàng, y tò mò hỏi, “Ngươi đang ngắm gì thế?”

“Mỗi khi Cửu Tư phiền muộn, chàng sẽ đứng đây ngắm cảnh nên ta học theo chàng.”

“Liễu lão bản đang buồn phiền chuyện chi?” Lạc Tử Thương chống cằm, y cười với Liễu Ngọc Như.

Ánh mắt Liễu Ngọc Như dừng trên mặt Lạc Tử Thương, “Lạc đại nhân không sợ ư?”

Lạc Tử Thương chẳng trả lời, y nâng tay ra hiệu cho Liễu Ngọc Như nói tiếp. Liễu Ngọc Như bước đến cây cột bên cạnh Lạc Tử Thương trên hành lang, nàng ngồi cách y một cây cột và từ từ phân tích, “Sở dĩ bọn họ không xuống tay với chúng ta, thứ nhất là vì ta dọa rằng mình đã để người cầm khẩu cung ở lại bên ngoài. Bọn họ không cho ta vào huyện nha, ta sẽ phóng đạn báo hiệu. Nếu Cửu Tư và lời khai của ta tới được Đông Đô còn chúng ta lại chết thì bọn họ xong đời rồi.”

“Bọn họ chung quy vẫn sợ nên mới giả làm bạo dân để lưu giữ đường sống; kể cả bệ hạ cho người tấn công, lỗi vẫn thuộc về bạo dân chứ không liên quan đến bọn họ. Mà chúng ta không có thương vong thì sẽ chẳng truy đến cùng. Đây chính là đường lui của bọn họ.”

“Nhưng ngộ nhỡ bọn họ không cần đường lui này?”

Liễu Ngọc Như quay sang nhìn Lạc Tử Thương, nàng nhíu chặt mày, “Hôm qua ta nói mình gửi lời khai ở bên ngoài để đe dọa mấy tên tép riu, nhưng cho nhiều thời gian vậy thì hẳn bọn họ đã đoán được phần nào. Ta bèn đặt mình vào vị trí của Vương Thụ Sinh để suy nghĩ. Vương gia đóng vai trò chủ chốt trong vụ án này, dựa theo danh sách Vương Tư Viễn cung cấp lẫn chứng cứ của Tần Nam và Phó Bảo Nguyên thì toàn bộ Vương gia đều có tội. Dẫu bọn họ không kích động bạo loạn nhưng với mức độ phạm pháp như thế, ngày Cửu Tư mang binh Ti Châu đến là ngày tàn của họ. Hơn nữa Vương Tư Viễn chết thảm, Vương Thụ Sinh sao có thể nuốt trôi cục tức này?”

“Nếu ta là Vương Thụ Sinh…”

“Nếu ta là Vương Thụ Sinh,” Lạc Tử Thương cười tiếp lời, “con đường tốt nhất là lợi dụng bạo loạn xử lý Cố Cửu Tư và Lý Ngọc Xương. Một khi hai người này chết, những kẻ khác chả đáng lo. Lạc Tử Thương có tính toán riêng, không hợp tác được thì giết. Ngoài ra đổ hết mọi tội lỗi lên đầu bạo dân lúc triều đình tới là coi như xong chuyện.”

“Nhưng Cố Cửu Tư lại chạy thoát.” Lạc Tử Thương chống cằm, y vừa cười tươi roi rói vừa nhìn về phía trước. “Phương án một là bắt được Cố Cửu Tư rồi hành động theo kế hoạch ban đầu. Có tra ra bọn họ liên quan tới bạo dân thì hắn cũng đã chết, đồng quy vu tận thôi mà. Hơn nữa nếu bốn gia tộc liên kết, biết đâu có đường sống. Phương án hai là chờ Cố Cửu Tư dẫn đại quân về, đến lúc đó hắn xét xử theo luật pháp, bọn họ hết đường sống. Thế thì bọn họ ngại gì mà không trở mặt?”

“Đồng quy vu tận còn giãy giụa được, nhưng mùi vị của cá nằm trên thớt lại chả hấp dẫn chút nào.”

Lạc Tử Thương nói làm tâm trạng Liễu Ngọc Như nặng nề.

Nàng lẳng lặng nghe và khẽ khàng cười, “Lạc đại nhân có thể ngồi đây châm chọc chẳng qua vì sau lưng ngài là Dương Châu, nó giúp ngài sở hữu vốn liếng đàm phán khi gặp nguy.”

“Bất kể thế nào,” Liễu Ngọc Như thở dài, “ngài vẫn có đường để đi.”

Lạc Tử Thương im lặng quan sát Liễu Ngọc Như, nàng cúi đầu mà nghe y hỏi, “Vậy ngươi có sợ không?”

Liễu Ngọc Như quay sang nhìn y, nàng gian nan cười, “Sao lại không sợ chứ?”

“Nếu ta nói sẽ cứu ngươi thì sao?” Lạc Tử Thương dò hỏi.

Liễu Ngọc Như ngẩn người, Lạc Tử Thương quay đầu đi, chậm rãi nói, “Ta thấy ở bên Cố Cửu Tư thật uổng phí tài năng của Liễu lão bản. Nếu ngươi đi theo ta,” Lạc Tử Thương chống cằm cười, “Dương Châu sẽ là vùng trời riêng của ngươi.”

Liễu Ngọc Như càng nghe càng cau mày, Lạc Tử Thương nói tiếp, “Ngươi đến Dương Châu đi, nơi đó màu mỡ, thương nghiệp phát triển. Ta có thể giao toàn bộ tài chính Dương Châu cho ngươi làm chủ. Mai sau ngươi không phải làm Cố Liễu thị nữa, chỉ cần làm Liễu phu nhân thôi.”

“Lạc đại nhân,” Liễu Ngọc Như cười rộ, “ngài ăn nói chẳng giống thần tử gì cả.”

“Nói cứ như các ngươi tin ta muốn làm một thần tử bình thường vậy.”

Lạc Tử Thương bật cười, ánh mắt mang theo vài phần châm biếm.

Liễu Ngọc Như lặng thinh, Lạc Tử Thương đứng lên, “Ngươi hãy suy nghĩ kỹ. Nếu đồng ý, khi khẩn cấp ta sẽ dùng danh nghĩa phu nhân của ta để mang ngươi đi.”

“Lạc đại nhân cứ đùa.” Giọng Liễu Ngọc Như lạnh lùng.

Lạc Tử Thương quay lại nhìn nàng, “Chẳng lẽ trong lòng Liễu phu nhân không biết ta đang nói đùa hay nói thật?”

Liễu Ngọc Như không đáp trả. Lạc Tử Thương đưa lưng về phía nàng, hắn đứng hồi lâu rồi đột nhiên bảo, “Ta biết ơn ngươi.”

Liễu Ngọc Như ngơ ngác ngước nhìn y. Tấm lưng của Lạc Tử Thương đối diện nàng, gió thổi làm vạt áo trắng thêu kim tuyến tung bay, giọng y hơi trầm, “Thuở niên thiếu, tháng nào ta cũng đi chùa Ẩn Sơn. Nghe nói có vị tiểu thư nhà giàu mỗi tháng tới đó tặng bánh hoa quế nên cha ta hay đến nhận một phần về. Đấy là món ngon nhất mà ta từng ăn.”

Tiết lộ này khiến Liễu Ngọc Như sững sờ.

Nàng bỗng nhớ tới bức tranh mình nhìn thấy trong đại sảnh nhà Lạc Tử Thương hồi đi đòi tiền tu sửa Hoàng Hà.

“Liễu phu nhân có hứng thú với bức họa kia?”

“Thời niên thiếu, mỗi tháng mẫu thân sẽ dẫn theo ta đến chùa Ẩn Sơn cầu phúc nên ta khá quen thuộc nơi này.”

“Khi ấy ta muốn đọc sách nhưng không có tiền,” Lạc Tử Thương nhìn phía trước, thanh âm thản nhiên, “nên mới trộm quyển sách rồi bị đuổi theo tới tận cổng chùa Ẩn Sơn. Ta suýt nữa bị đánh chết, trùng hợp lại gặp vị tiểu thư kia đang biếu đồ. Nàng nghe tiếng ồn ào bèn hỏi một câu ‘có chuyện gì vậy?’.”

Lạc Tử Thương quay đầu lại, y nhìn Liễu Ngọc Như mà khẽ cười, “Ta nằm trong vũng bùn gần đó, cố gắng ngóc đầu dậy vì ta muốn nhìn khuôn mặt vị tiểu thư này. Nhưng rốt cuộc ta chỉ thấy được chiếc xe ngựa sạch sẽ xinh đẹp. Sau đấy một hạ nhân xuống xe giúp ta trả tiền sách, còn cho ta một lượng bạc để khám bệnh.”

Nghe đến đây, Liễu Ngọc Như mơ hồ nhớ lại.

Khi ấy Trương Nguyệt Nhi chưa gả vào, nàng và mẫu thân sống tương đối tốt nên mỗi tháng đều đi chùa Ẩn Sơn cầu phúc.

Nàng nhớ mang máng chuyện này nhưng ngay sau đó, nhà nàng có thêm Trương Nguyệt Nhi và nàng không ghé qua ngôi chùa nữa.

Liễu Ngọc Như ngẩn ngơ nhìn Lạc Tử Thương, y đáp lại ánh mắt của nàng với vẻ mặt chân thành, “Liễu Ngọc Như, cuộc đời ta chẳng dễ gì có lòng tốt như vậy.”

“Thế về sau,” Liễu Ngọc Như lấy ra vài phần bình tĩnh từ nỗi khiếp sợ, nàng hiếu kỳ hỏi, “ngài có biết đấy là ta?”

“Không.” Lạc Tử Thương lắc đầu. “Lúc ở Dương Châu, ta không đi tìm hiểu vì một ăn mày như ta mà làm thế chỉ tổ sinh ra nhớ mong. Sau này thành môn sinh của Chương đại sư, ta càng chẳng muốn biết. Nhưng vòng đi vòng lại, ngươi vẫn trở về. Ta đã nhận ra ngay từ ngày ngươi tới đòi tiền.”

Liễu Ngọc Như im lặng như đang suy nghĩ gì. Lạc Tử Thương không vui, y biết tâm tư Liễu Ngọc Như nên cứng nhắc giải thích, “Chuyện xưa kia chẳng liên quan đến việc ta đưa ngươi tiền tu sửa Hoàng Hà. Ta nói mấy lời này với hy vọng ngươi cân nhắc cẩn thận.”

“Ta không lừa ngươi. Nếu ngươi tình nguyện đến Dương Châu, ta có thể cho ngươi nhiều hơn những gì ngươi đang sở hữu.”

Lạc Tử Thương nói rất nghiêm túc nhưng Liễu Ngọc Như nghe vậy liền cười, “Ngài nói thế càng làm ta thấy ngài đang gạt ta.”

Lạc Tử Thương ngẩn người, Liễu Ngọc Như đứng dậy và ôn hòa bảo, “Lạc đại nhân, có những con đường đã đi là không thể quay đầu lại. Mấy lời này của ngài chắc cũng có vài phần thật lòng nhưng chủ yếu vì ngài nhìn trúng khả năng kinh thương lẫn quản lý tài sản của ta. Hồi ta thu mua lương thực tất nhiên đã gây tổn hại cho Dương Châu. Ta biết đây là hành vi bất nghĩa nhưng năm ấy chiến tranh loạn lạc, ta đứng về phía U Châu nên cũng lực bất tòng tâm. Song từ sự kiện này, ngài đã hiểu nếu vận dụng tiền tài thích đáng thì nó chả khác gì binh khí. Hôm nay ngài không phải muốn trấn an lương tâm mình mà muốn Ngọc Như đến Dương Châu để thành tướng lĩnh dưới trướng ngài.”

“Ngươi nói ta lừa ngươi,” Lạc Tử Thương lạnh nhạt đáp, “cứ cho là vậy đi, nhưng ta có thể cứu giúp nếu ngươi gặp nạn.”

Liễu Ngọc Như lặng lẽ đứng tại chỗ, Lạc Tử Thương liếc nhìn nàng, “Câu trả lời của ngươi là?”

“Ta không muốn nợ ngài. Vì vậy ta hy vọng,” nàng điềm tĩnh nhìn y, “nếu ngài muốn giữ lại một phần lương tâm thì đừng giao nó vào tay ta.”

Lời này khiến Lạc Tử Thương ngỡ ngàng, Liễu Ngọc Như bình thản nói, “Không tốt cho ngài đâu.”

Dứt lời, Liễu Ngọc Như hành lễ rồi xoay người bỏ đi.

Lạc Tử Thương dõi theo bóng lưng của Liễu Ngọc Như. Y chẳng nói chẳng rằng mà quay lại nhìn cây phong đỏ dưới ánh trăng ở gần đấy.

Sau một hồi, y khẽ cười thành tiếng như đang tự giễu.

Liễu Ngọc Như trở về phòng nghỉ ngơi. Hôm sau, mọi người ở huyện nha căng thẳng đợi nguyên ngày nhưng Vương gia chẳng có động tĩnh gì. Bên ngoài bị vây kín làm bọn họ không ra được nên chả thể hỏi thăm tình hình.

Cố Cửu Tư mua giấy bút tại Ti Châu bị người của Vương Thụ Sinh phát hiện. May hắn nhạy bén nên chơi đuổi bắt với người Vương gia trong thành Ti Châu cả ngày thì cắt đuôi được.

Cứ thế mà hai ngày dần trôi qua, các gia tộc lớn trong thành Huỳnh Dương rốt cuộc đứng ngồi không yên.

Cùng một đêm, Cố Cửu Tư bị truy sát tới ngoại thành Ti Châu, đến lúc sao Mai mọc mới tìm được hang núi để nghỉ chân cùng mọi người; còn Vương gia lại đèn đuốc sáng trưng.

Những người đứng đầu các gia tộc lớn ở Huỳnh Dương đều có mặt. Đa số đã lớn tuổi với mái tóc hoa râm, chỉ mình Vương Thụ Sinh trong độ tuổi hai mươi nhưng lại ngồi ghế trên.

Mấy lão già thong thả uống trà, gã thanh niên ngồi tại chiếc ghế trên cao thì cứng đờ người. Ai cũng nhận thấy Vương Thụ Sinh bồn chồn khi ngồi trên vị trí này.

“Kế hoạch lúc trước của chúng ta là lợi dụng bạo loạn kết liễu tính mạng đám người Cố Cửu Tư. Song Cố Cửu Tư đã chạy thoát, cứ tiếp tục thế này phải chăng hơi thiếu thỏa đáng?”

Triệu lão gia ngồi bên phải đặt chén trà xuống, chậm rì rì nói, “Bây giờ ngừng lại, xử lý sạch sẽ mấy tên ‘bạo dân’ đó thì chuyện này coi như kết thúc…”

“Sau đó thì sao?” Vương Thụ Sinh lạnh lùng cắt ngang, “Chờ Cố Cửu Tư mang bằng chứng về diệt sạch chúng ta?!”

“Chúng ta đâu chắc hắn nắm giữ bao nhiêu bằng chứng.” Trần lão gia vuốt cái bụng phệ, nhíu mày bảo, “Biết đâu cha ngươi không khai gì hết?”

Vương Thụ Sinh ngậm chặt miệng. Gã ít nhiều cũng hiểu phụ thân mình, lão ta không phải người kiên cường; rơi vào trong tay Thẩm Minh thì sợ đã thú nhận hết, cùng lắm là bao che người Vương gia thôi. Nhưng với mối quan hệ dây mơ rễ má trong thành, chỉ cần tra xét những người khác và tìm hiểu nguồn gốc, bọn họ sớm muộn gì cũng khai ra Vương gia.

Tuy nhiên, gã đâu thể nói vậy trước mặt mọi người. Thế là gã trưng ra đôi mắt đỏ hoe như đang uất ức lắm, “Trần bá bá, phụ thân ta tất nhiên sẽ chẳng khai ra mọi người. Nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, bọn chúng mà truy đến cùng thì làm gì có bức tường nào chả để gió lọt vào?”

Lời này khiến mọi người im phăng phắc, Vương Thụ Sinh nhắc bọn họ nhớ tới bản tính Vương Tư Viễn.

Lão ta chắc sẽ lấp liếm tội lỗi của Vương gia nhưng tuyệt đối không nói chỉ đôi ba câu về gia tộc khác.

“Thế chất nói đúng,” Triệu lão gia châm chước bảo, “nhưng ngay cả khi bị tố cáo, nếu bọn họ muốn điều tra thì cứ đẩy kẻ khác ra đền tội thay, như vậy vẫn đỡ hơn để chuyện bạo loạn được chứng thực. Hay chúng ta nghĩ biện pháp khác đi?”

“Biện pháp khác?” Vương Thụ Sinh cười thành tiếng, “Nếu có biện pháp khác thì chúng ta còn đi đến bước đường này sao?”

“Mọi người hãy nghe cho rõ,” Vương Thụ Sinh đập chén trà xuống bàn, giọng lạnh băng, “nếu Cố Cửu Tư thật sự nắm giữ bằng chứng, các vị gia chủ ở đây chẳng ai chạy thoát hết. Hiện tại chúng ta không còn đường lui, biện pháp duy nhất chính là bắt Cố Cửu Tư và giải quyết sạch sẽ!”

“Làm vậy sợ bệ hạ sẽ khó mà bỏ qua,” Lý lão gia mở miệng.

Vương Thụ Sinh lạnh lẽo liếc lão ta, “Vậy cứ để ông ta điều tra! Nếu điều tra thành công, thì đấy là mệnh của mấy nhà chúng ta. Nếu điều tra thất bại,” Vương Thụ Sinh cười rộ, “thì đấy là thắng lợi của chúng ta.”

Tất cả mọi người im lìm, Vương Thụ Sinh thấy bọn họ trầm tư bèn nhắc nhở, “Hơn hai mươi năm trước các ngươi đã làm một lần, giờ còn sợ gì nữa?”

“Lần này khác.” Trần lão gia phất tay, lão ta thở dài rồi đứng dậy. “Thế chất, lão hủ đã bước một chân vào quan tài, ta không muốn vì bảo vệ tính mạng mà khiến người nhà chịu liên lụy. Xin lỗi, Trần gia không thể tiếp tục nhúng tay vào việc này.”

Trần lão gia cất bước rời đi, Vương Thụ Sinh gầm lên, “Ngươi nghĩ mình thoát được chắc?! Nếu chúng ta gặp chuyện, Trần gia các ngươi chả yên ổn nổi đâu! Ta nói cho các ngươi hay,” Vương Thụ Sinh đứng lên, “hiện tại chúng ta đứng chung thuyền, sống hay chết đều phụ thuộc vào nhau. Các vị đã do dự như thế thì khỏi cần nói nhiều nữa, sáng sớm mai tấn công huyện nha và treo người lên cổng thành. Nếu Cố Cửu Tư còn ở đây, ta không tin hắn sẽ bỏ mặc bọn chúng.”

“Ngươi điên à?!” Trần lão gia khiếp sợ bật thốt. “Nếu Cố Cửu Tư đi Đông Đô xin viện binh, ngươi làm thế chẳng khác gì nhận tội. Đến lúc hắn chỉ huy quân đội phá thành tiến vào, không ai có thể chạy thoát!”

“Hắn đang ở ngoài thành, người của ta nhiều lần bắt gặp dấu vết hắn để lại nhưng hắn chạy rất nhanh. Huống hồ, dù hắn chả cần thê tử thì chí ít sẽ có người chôn cùng chúng ta.”

“Ngươi điên rồi…” Trần lão gia vừa đi vừa lẩm bẩm, “Ta không muốn ở cạnh kẻ điên.”

“Ngăn ông ta lại!”

Vương Thụ Sinh thét lên, bên ngoài lập tức truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Mọi người trong phòng biến sắc, Vương Thụ Sinh đứng trên cao, tay chắp lại trong tay áo, “Các vị đừng sợ, sáng sớm mai ta sẽ sai người tấn công huyện nha và treo Liễu Ngọc Như lên cổng thành. Chờ Cố Cửu Tư lộ diện, ta sẽ phanh thây xé xác hắn, đảm bảo hắn không được chết bình an. Chỉ cần hắn chết,” Vương Thụ Sinh cười giòn giã, “mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Mọi người trân trối nhìn Vương Thụ Sinh, khuôn mặt ngập tràn sợ hãi. Vương Thụ Sinh vươn tay, “Các vị hãy giao nộp lệnh bài gia chủ.”

“Thụ Sinh,” Triệu lão gia vốn thân thiết với Vương gia nhưng cũng nhịn không được mà lên tiếng, “ban đầu ngươi nói khác mà. Nếu ngươi định đồng quy vu tận thì sao ngay từ đầu không bắt giữ Liễu Ngọc Như?”

“Triệu thúc,” Vương Thụ Sinh tỏ vẻ trấn định, “trước khác nay khác. Ta từng muốn vẹn cả đôi đường nhưng đã tới bước này rồi thì ta không thể rút lui nữa. Ta phải báo thù cho phụ thân.”

“Báo thù cái khỉ gì!” Trần lão gia phẫn nộ gào. “Rõ ràng thằng nhãi nhà ngươi đã làm quá nhiều chuyện ở Vương gia, Cố Cửu Tư mà điều tra thì ngươi là kẻ chết đầu tiên!”

“Đưa Trần lão gia đi nghỉ ngơi!”

Vương Thụ Sinh giơ tay ra lệnh, “Người đâu, điều động binh mã từ phía nam thành, công phá huyện nha và lôi đầu Liễu Ngọc Như ra cho ta!”

Oo———oOo———oΟ

Sáng sớm, Liễu Ngọc Như bừng tỉnh.

Nàng nghe tiếng chém giết bên ngoài liền mở choàng mắt rồi túm lấy áo khoác và xông ra. Vừa bước qua cửa, nàng đã thấy mũi tên bay tán loạn. Nàng chưa kịp phản ứng thì bị Lạc Tử Thương đẩy trở lại phòng, y giận dữ quát, “Ngươi ra đây làm gì?!”

“Ngoài kia…”

“Vương gia muốn công phá huyện nha.”

Liễu Ngọc Như ngẩn người, nàng nôn nóng nói, “Sao bọn họ đột nhiên lại…”

“Chán sống rồi.” Ánh mắt Lạc Tử Thương lộ vẻ ác nghiệt. “Gã điên Vương Thụ Sinh sắp chết còn muốn người khác chôn cùng.”

Nói rồi y lôi Liễu Ngọc Như vào phòng và áp sát nàng.

Sắc mặt y vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn, y hạ thấp giọng, “Ngươi hãy nghĩ kỹ về những lời của ta. Ta chỉ bảo vệ ngươi một ngày, sau thời hạn này, muốn sống hay chết thì tùy ngươi.”

Dứt lời, y đẩy nàng vào trong rồi đóng sầm cửa lại, sau đấy lớn tiếng chỉ huy, “Người già lẫn thiếu nữ trốn hết đi, đừng chường mặt ra. Ai còn đứng dậy được thì mang theo kiếm đến ngoại viện!”

Liễu Ngọc Như đứng ngẩn ngơ trong phòng, Ấn Hồng chạy đến đỡ nàng, trông nàng ấy như sắp khóc tới nơi, “Phu nhân, làm sao bây giờ? Chúng ta phải làm gì?”

Bạn đang �

Liễu Ngọc Như không trả lời. Lát sau, nàng trấn định lại và bình tĩnh nói, “Mang thanh đao Cửu Tư cho ta đến đây, ngươi cũng tìm vũ khí đi. Nếu thật sự đến đường cùng,” đôi mắt Liễu Ngọc Như lóe lên tia sáng lạnh lẽo, “giết một người là hòa vốn, giết hai người sẽ kiếm được lãi, chúng ta không thể chết một cách vô ích.”

Chú thích

[] Lợi dụng nguyên lý không khí nóng thì nhẹ và có thể bay lên cao mà chế thành chiếc đèn giấy. Đèn này không có miệng, tim đèn sau khi cháy xong thì không khí nóng đầy ắp ở bên trong làm đèn bay lên cao. Tương truyền do Gia Cát Lượng thời Tam Quốc chế ra, đèn sáng hai chữ Khổng Minh vì vậy gọi là đèn Khổng Minh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio