Trường Phong Độ

chương 163: mong quân vĩnh viễn như ánh trăng trên trời cao, ngàn đời sáng trong không nhiễm bụi trần

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lời này khiến Liễu Ngọc Như kinh ngạc nhưng nàng lập tức bình tĩnh lại.

Sở dĩ Lạc Tử Thương chiếm được vị trí như ngày hôm nay, chủ yếu vì y đại diện cho Dương Châu; một khi mất quyền kiểm soát Dương Châu thì y sẽ thành thứ đồ vô giá trị trong mắt Phạm Ngọc. Chưa kể bấy lâu nay y hoạt động tại Đông Đô nên Dương Châu tất nhiên đã sớm có biến động.

Liễu Ngọc Như hiểu ý Cố Cửu Tư, nàng gật đầu, “Ta biết rồi.”

Nàng nhìn về phía con mình, do dự giây lát mới nói, “Ta sẽ mang Cẩm nhi theo.”

Hiện giờ Cố Cẩm vẫn cần bú sữa vì vậy không thể xa Liễu Ngọc Như, Cố Cửu Tư nghe nàng đề nghị thì ngây người một lúc rồi trở nên trầm mặc.

Hắn suy xét kỹ càng mới chọn Liễu Ngọc Như. Nàng nhạy bén thông tuệ, cửa hàng của nàng suốt một năm qua đã thâm nhập vào Dương Châu nên ở đấy có rất nhiều người dưới trướng nàng; Liễu Ngọc Như đi Dương Châu sẽ thuận lợi hơn bất kỳ ai trong bọn họ. Quan trọng nhất là với thân phận nữ nhân, Liễu Ngọc Như càng dễ tiếp xúc với Cơ phu nhân. Hơn nữa nàng là người duy nhất bên phe hắn có quan hệ làm ăn với Lạc Tử Thương.

Cố Cửu Tư theo dõi Dương Châu từ lâu. Lạc Tử Thương canh chừng Dương Châu nghiêm ngặt làm người của hắn không thu thập được nhiều tin tức, song hắn có thể suy đoán vài chuyện. Ngay từ đầu Cơ phu nhân tình nguyện ngoan ngoãn làm con rối đơn giản vì trong lòng cô ta chất chứa những mong đợi dành cho Lạc Tử Thương; với Cơ phu nhân mà nói, Dương Châu thuộc về y lẫn cô ta. Muốn ly gián Cơ phu nhân và Lạc Tử Thương thì phải nhằm vào quan hệ giữa hai người, việc này yêu cầu phải nắm rõ Lạc Tử Thương. Xét mọi phương diện, Liễu Ngọc Như là lựa chọn tốt nhất bên phe hắn.

Nhưng Liễu Ngọc Như vừa nhắc tới Cố Cẩm, Cố Cửu Tư tức khắc lưỡng lự; hắn nhớ hồi Liễu Ngọc Như đến Dương Châu thu mua lương thực đã gặp phải vô vàn hiểm nguy. Hiện tại Cố Cẩm chưa đầy nửa tuổi, hắn không chiếu cố tử tế vợ con thì chớ, lại còn tính cho Liễu Ngọc Như rời xa hắn…

Hắn nhất định phải đến chỗ Chu Cao Lãng ổn định thế cục, mà Dương Châu cũng cần giải quyết…

Liễu Ngọc Như thấy Cố Cửu Tư lặng thinh liền biết hắn đang nghĩ gì. Nàng nhờ người ôm Cố Cẩm lại rồi chỉ đạo ngụy trang cho xe ngựa, cuối cùng bảo Diệp Vận và Vân Vân, “Hai người hãy đi cùng ta.”

“Ngọc Như…”

“Lạc Tử Thương sẽ mau chóng xử lý Đông Đô rồi truy lùng chàng, mang theo chúng ta chỉ tổ nguy hiểm hơn thôi.” Liễu Ngọc Như điềm tĩnh nhìn Cố Cửu Tư, “Ta đưa con tới phương Nam, chàng cắt đuôi binh lính.”

“Cố đại nhân,” Diệp Vận lên tiếng, thanh âm nàng ấy mệt mỏi lại khản đặc, “không sao đâu, ta sẽ đi cùng Ngọc Như.”

Diệp Thế An nghe vậy cũng khuyên, “Cửu Tư, đi thôi.”

Mọi người đều cố gắng thuyết phục Cố Cửu Tư, hắn cắn môi rồi duỗi tay ôm chầm lấy Liễu Ngọc Như và khàn khàn nói, “Thật xin lỗi.”

“Không sao,” Liễu Ngọc Như dịu dàng đáp, “khi nào chàng về thì ở bên con nhiều hơn là được.”

Cố Cửu Tư đồng ý, hắn buông Liễu Ngọc Như ra rồi lớn tiếng chỉ huy mọi người chia làm hai đội. Hắn để cả Vọng Lai lẫn xe ngựa lại cho Liễu Ngọc Như, sau đó hắn đưa nàng lên xe và dõi theo đoàn người xuất phát.

Đúng lúc này, Chu Tư Quy thức dậy. Nha hoàn kia chắc sợ thằng bé khóc mới cố tình cho nó uống thuốc, giờ tỉnh lại nên nó la hét ầm ĩ. Diệp Thế An giao Chu Tư Quy vào tay Mộc Nam, hắn luống cuống hỏi, “Công tử, thằng bé khóc miết, làm sao bây giờ?”

Câu hỏi này khiến Cố Cửu Tư phục hồi tinh thần, hắn tiếp nhận đứa bé từ tay Mộc Nam. Hắn ôm Cố Cẩm đã quen, vừa điêu luyện vỗ về vừa chỉ thị hạ nhân, “Lấy sữa gạo tới đây.”

Trước khi đi, Liễu Ngọc Như chu đáo chuẩn bị sữa gạo cho Chu Tư Quy. Cố Cửu Tư đút sữa cho đứa bé xong liền dùng dây vải cột nó trước người mình, sau đó hắn nhảy lên ngựa và dẫn đầu đoàn người phi nước đại đến U Châu.

Hai đội ngũ đi ngược chiều nhau, một nam một bắc.

Nhóm Cố Cửu Tư và Diệp Thế An cưỡi ngựa ngày đêm bất kể mưa gió.

Nhóm Liễu Ngọc Như và Diệp Vận ngồi trong xe ngựa tiến về con đường thủy gần nhất.

Liễu Ngọc Như ôm Cố Cẩm, tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé còn miệng ngâm nga khúc hát ru.

Diệp Vận ngồi đối diện nàng, bây giờ ở trong chiếc xe ngựa kín đáo chẳng có người ngoài nên nàng ấy cứ ngồi bất động mà ngắm bầu trời; hôm nay thời tiết xấu, với mây đen dày đặc. Trong lúc dỗ Cố Cẩm ngủ, Liễu Ngọc Như ngẩng đầu nhìn Diệp Vận. Nàng trầm tư một lát rồi nói, “Muốn khóc thì cứ khóc.”

Diệp Vận nghe thấy nhưng chẳng đáp trả, nàng ấy cứ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ chứ không quay đầu lại. Sau một hồi, nàng ấy bảo, “Ta đã khóc đủ khi phụ thân và mẫu thân chết, bây giờ ta chả muốn khóc nữa.”

Liễu Ngọc Như không biết nên khuyên thế nào, Diệp Vận tiếp tục ngắm trời mây non nước. Lát sau, nàng ấy chậm chạp hỏi, “Ngươi nhớ phụ thân mình chứ?”

Liễu Ngọc Như ngẩn người trước câu hỏi này, sau đó nàng cụp mắt xuống và trả lời, “Phụ thân ta…ngươi cũng biết tính ông ta mà. Ta không quên ông ta hay ghét bỏ việc gặp lại. Ông ta chẳng phải phụ thân tốt nhưng ta ăn của Liễu gia, sống tại Liễu gia, vì vậy ta vẫn nhớ kỹ ơn sinh dưỡng. Nhưng suy cho cùng ông ta vẫn khiến ta buồn lòng…”

Liễu Ngọc Như than nhẹ một tiếng, “Ta nghĩ hiện tại mình tìm ông ta thì khó, nhưng ông ta muốn tìm ta lại rất dễ. Lâu như vậy mà vẫn chưa đến gặp ta, hoặc là đã mất, hoặc là không muốn gặp. Ta sẽ coi như ông ta không muốn gặp mình.”

Diệp Vận chăm chú lắng nghe, nàng ấy cởi giày rồi dựa vào vách xe ngựa. Người nàng ấy cuộn tròn, tay ôm lấy cơ thể, giọng thì thào, “Ta vốn nghĩ tới Đông Đô là đã chạm đích, dù cuộc đời có dậy sóng cũng không phải đối mặt sinh ly tử biệt lần nữa.”

“Chắc tại kiếp trước Diệp gia chểnh mảng thờ cúng Bồ Tát,” Diệp Vận cười khổ sở, “thúc phụ qua đời thì sợ trong nhà không còn ai là trưởng bối.”

Diệp Vận nói với thanh âm như cuống họng bị tắc nghẹn, “Ta nhớ phụ thân lắm, ông ấy rất tốt với ta. Ta luôn nghĩ có lẽ mọi việc sẽ ổn thỏa nếu ông ấy còn sống.”

Liễu Ngọc Như chẳng thốt nên lời. Trong nháy mắt, nàng bỗng cảm thấy Diệp Vận dường như vẫn là tiểu cô nương vô tư lự năm xưa.

Nàng không quen an ủi người khác vì gặp chuyện gì nàng cũng âm thầm giấu trong lòng. Liễu Ngọc Như chả hiểu lợi ích của việc an ủi nhưng nàng hiểu giờ phút này mình nên nói cái gì đó. Nàng thoáng mím môi rồi bảo, “Ca ca ngươi còn ở đây.”

Nàng tiếp lời, “Thẩm Minh cũng vậy.”

Nghe đến tên Thẩm Minh, lông mi Diệp Vận run rẩy. Liễu Ngọc Như nói tiếp, “Cuộc đời ai cũng có những người khác nhau bầu bạn, trưởng bối rời xa nhưng sẽ xuất hiện người mới ở bên mình. Biết đâu mai sau ngươi lại giống ta, trở thành trưởng bối của ai đấy.”

Liễu Ngọc Như cười dịu dàng, “Ta e rằng đây là con đường mà chúng ta phải đi suốt đời.”

“Con đường này gập ghềnh quá.” Diệp Vận cười cay đắng. “Chúng ta thật xui xẻo, không sinh ra lúc Đại Vinh cường thịnh để sống thoải mái cả đời mà lại sinh đúng vào thời loạn rồi bị cuốn vào đó. Ta cảm thấy ba năm qua mình gian khổ gấp bội mười mấy năm trước đấy.”

“Đây có lẽ là một cơ hội,” Liễu Ngọc Như điềm đạm nói, “vì có trải qua mới biết trân trọng.”

Diệp Vận chỉ im lặng cười, Liễu Ngọc Như cũng không nhiều lời nữa vì trải nghiệm của hai người khác nhau. Vào thời điểm rối ren, nàng ngẫu nhiên gặp được Cố Cửu Tư; hắn luôn ở bên và che chở nàng. Trong mắt người khác, loạn thế là sinh ly tử biệt. Song đối với Liễu Ngọc Như, nhờ Cố Cửu Tư nên cuộc đời nàng chuyển mình từ bãi nước đọng thành đoạn truyền kỳ.

Nhưng đâu phải ai cũng may mắn giống nàng; giờ nàng mà lắm lời thì chẳng khác nào xát muối lên miệng vết thương. Nàng nghĩ nghĩ rồi ôm Cố Cẩm đến bên Diệp Vận và ngồi xuống, sau đó đưa tay kéo Diệp Vận dựa vào vai mình, ấm áp bảo, “Có ta ở đây, ngươi cứ ngủ đi.”

Diệp Vận không đáp lại, tóc nàng ấy che khuất hơn phân nửa khuôn mặt. Nàng ấy nhắm nghiền hai mắt mà dựa vào Liễu Ngọc Như. Những tưởng nàng ấy đã ngủ nhưng sau một hồi, Liễu Ngọc Như phát hiện bả vai mình ướt đẫm.

Liễu Ngọc Như đổi từ đường bộ sang đường thủy, nàng xuôi theo dòng sông nên chỉ mất ba ngày để đến Dương Châu. Khi tới nơi, nàng dẫn người đến Hoa Dung trước. Thủy Hương – lão bản Hoa Dung – được Liễu Ngọc Như đích thân chọn để đưa về Dương Châu. Nàng ấy vừa thấy Liễu Ngọc Như liền dẫn người vào trong. Liễu Ngọc Như thu xếp xong cho những người đi theo mình mới dò hỏi Thủy Hương, “Ngươi có xếp ai vào Vương phủ không?”

Thủy Hương nghe Liễu Ngọc Như nói bèn thắc mắc, “Có, phu nhân định làm gì à?”

“Bọn họ giữ vị trí nào?”

Tuy Thủy Hương nghĩ Liễu Ngọc Như hỏi hơi lạ, nàng ấy vẫn thành thật trả lời. Người do Thủy Hương cài vào toàn là hạ nhân phụ trách chuyện vặt vãnh, giữ chức cao nhất là một thị nữ nhị đẳng trong nội viện của Cơ phu nhân; thị nữ như vậy sao tiếp xúc được với bí mật gì. Liễu Ngọc Như ngẫm nghĩ rồi bảo Thủy Hương trước mắt hãy báo cáo về cuộc đời Cơ phu nhân và tên của toàn bộ quan viên Dương Châu.

Cơ phu nhân xưa kia là vũ nữ trong phủ Vương Thiện Tuyền, vì xinh đẹp nên từng được sủng ái. Cô ta từ vũ nữ thành cơ thiếp, sau còn sinh hạ nhi tử nhỏ tuổi nhất của Vương Thiện Tuyền. Sau khi sinh con, Vương Thiện Tuyền chả hề đoái hoài tới cô ta và bỏ quên cô ta ở hậu viện rồi sủng hạnh người mới. Trước đó cô ta hành xử kiêu ngạo ương ngạnh, các thê thiếp khác của Vương Thiện Tuyền tận dụng cơ hội này mà bỏ đá xuống giếng[] để trả thù. Đến hồi Vương Thiện Tuyền chết rồi Lạc Tử Thương giết sạch mấy công tử còn lại của Vương gia, y liền nâng đỡ cô ta.

Vì cảm ơn Lạc Tử Thương cũng như vì muốn dựa dẫm, cô ta an phận làm con rối cho y.

“Nhưng có một điều mà ai trong Vương phủ cũng biết.”

Thủy Hương đứng cạnh Liễu Ngọc Như, hạ giọng nói, “Trong lòng Cơ phu nhân có Lạc đại nhân. Năm Lạc đại nhân còn ở Dương Châu, cô ta từng nhiều lần gọi Lạc đại nhân đến phủ vào ban đêm để bàn việc. Lạc đại nhân trước giờ luôn gặp Cơ phu nhân vào ban ngày, và nhất quyết phải có mặt người khác nữa.”

“Lạc Tử Thương sợ cô ta vấy bẩn trinh tiết của y chắc?”

Vân Vân đứng ở một bên giễu cợt, Thủy Hương mím môi như đang nín cười. Diệp Vận nghe rồi lạnh lùng nhận xét, “Cơ phu nhân là người có thể làm loại chuyện đó.”

Liễu Ngọc Như nghe vậy thì quay đầu về phía Diệp Vận, “Ngươi quen cô ta?”

“Gặp ở Vương phủ.”

Giọng Diệp Vận cứng ngắc, Liễu Ngọc Như biết nàng ấy nhớ tới quãng thời gian tăm tối kia. Liễu Ngọc Như không muốn hỏi nhiều bèn mở danh sách quan viên Dương Châu ra xem. Nàng xem vô cùng kỹ lưỡng, lúc đọc danh sách khách khanh[] tại Vương phủ, một cái tên đập vào mắt nàng: Trần Tầm.

Nàng hơi sửng sốt, một ý niệm chớp nhoáng hiện lên trong đầu.

Hồi xưa Cố Cửu Tư có hai huynh đệ tốt; Dương Văn Xương đã mất, còn Trần Tầm bỏ trốn. Sau này bọn họ phân tán khắp nơi, Cố Cửu Tư cũng tìm kiếm Trần Tầm nhưng thất bại. Bây giờ thấy cái tên quen thuộc ở đây, Liễu Ngọc Như không khỏi nghĩ nhiều.

Nàng vội chỉ thị Thủy Hương, “Ngươi giúp ta tìm khách khanh tên Trần Tầm.”

Thủy Hương đáp ứng rồi nhanh chóng đi tìm người, Liễu Ngọc Như tiếp tục tìm hiểu quan viên Dương Châu.

Hiện giờ Lạc Tử Thương vắng mặt tại Dương Châu, chủ sự chính là phụ tá hàng đầu dưới trướng y – Tiêu Minh.

Tiêu Minh nghe đâu là sư đệ của Lạc Tử Thương ở chỗ Chương Hoài Lễ và còn thân thiết như huynh đệ với y. Hắn cũng là một thanh niên sở hữu năng lực lẫn dã tâm, năm nay mới mười chín đã thành nhân vật đứng thứ hai sau Lạc Tử Thương tại Dương Châu.

Trong lúc Liễu Ngọc Như âm thầm sắp xếp lại quan hệ của những người này, Thủy Hương đến báo tin, “Phu nhân, đã tìm được người.”

Liễu Ngọc Như nghe vậy bèn đáp lại một tiếng, nàng đứng dậy dặn dò Ấn Hồng chăm sóc Cố Cẩm rồi đội mũ có rèm và ra ngoài cùng Thủy Hương.

Theo sau Thủy Hương một hồi, Liễu Ngọc Như nhận ra bọn họ đang tới địa điểm nào.

Nàng quen thuộc con đường này nên đi một mạch đến sòng bạc Tam Đức. Hai nữ tử mà vào sòng bạc thì quá nổi bật, Liễu Ngọc Như và Thủy Hương ngồi đợi ở quán trà đối diện. Đêm xuống khi hai người mới chờ được một lát, bên ngoài mưa rơi lất phất. Có nam nhân đội mũ gắn rèm vừa ngâm nga vừa đi ra từ sòng bạc; một tay hắn cầm dù, một tay vung vẩy túi tiền.

“Hắn kìa,” Thủy Hương nhỏ giọng nhắc.

Liễu Ngọc Như chăm chú quan sát người nọ trong chốc lát, nàng gật đầu rồi dứng dậy dẫn mọi người ra ngoài.

Bọn họ đi theo nam nhân kia một đoạn đường, lúc vào trong con hẻm nhỏ, người nọ hình như phát hiện cái gì bèn đột ngột dừng bước. Hắn đặt tay lên thanh kiếm trên eo rồi quay đầu lại.

Liễu Ngọc Như che dù, lặng lẽ nhìn người đứng phía trước. Thanh niên đeo râu, chóp mũ gắn rèm, khóe miệng còn đính nốt ruồi to màu đen che giấu gương mặt vốn tuấn tú của hắn. Hắn nhìn chằm chặp Liễu Ngọc Như, sự cảnh giác nhanh chóng biến thành sững sờ. Liễu Ngọc Như mãi mới bình tĩnh cất tiếng gọi, “Trần công tử.”

Cùng lúc ấy, Trần Tầm rốt cuộc xác nhận danh tính nàng, hắn kinh ngạc bật thốt, “Liễu Ngọc Như?!”

Khi Liễu Ngọc Như tìm thấy Trần Tầm, đoàn người của Cố Cửu Tư đã đến Vọng Đô.

Bọn họ tới bất ngờ nhưng Cố Cửu Tư vốn sở hữu uy vọng cực lớn tại Vọng Đô, vì vậy hắn vừa lộ diện ở cổng thành liền có người nhận ra.

“Là Cố đại nhân!”

Tướng sĩ gác thành tức tốc mở cổng cho hắn, Cố Cửu Tư cùng mọi người đi thẳng đến Chu phủ. Lúc tới nơi, Chu Cao Lãng nhận được tin bèn mau chóng tới đại sảnh. Song tốc độ của Cố Cửu Tư nhanh hơn, khi ông đến thì hắn đang chờ sẵn ở đó.

Chu Cao Lãng vừa xuất hiện, Cố Cửu Tư lập tức ôm Chu Tư Quy mà hành lễ nhưng ông chỉ khoát tay, “Khỏi cần nhiều lời, ngươi…”

“Cửu Tư!”

Ông chưa nói hết câu, bên ngoài vang lên tiếng Chu Diệp. Hắn hấp tấp xông vào cắt ngang lời Chu Cao Lãng rồi túm lấy Cố Cửu Tư và sốt ruột hỏi, “Ngươi có đưa Uyển Chi tới không?”

Hắn to tiếng làm Chu Tư Quy sợ hãi khóc toáng lên. Chu Diệp cúi đầu nhìn Chu Tư Quy, khoảnh khắc thấy đứa bé, hắn ngẩn ngơ nói, “Đây là…”

“Là Tư Quy,” Cố Cửu Tư trả lời.

Trên đường đi, Chu Tư Quy chỉ có thế uống nước gạo nên sắc mặt xám xịt; cũng may nó ngoan chứ chẳng ầm ĩ mấy. Không biết vì mối dây liên hệ giữa phụ tử hay bị Chu Diệp làm giật mình mà giờ gặp được Chu Diệp lại gào khóc trước mặt hắn.

Chu Diệp ngơ ngác nhìn Chu Tư Quy, Diệp Thế An tiến lên nhắc nhở, “Tìm nhũ mẫu cho nó bú đã, bé vậy mà bôn ba theo chúng ta khéo đổ bệnh mất.”

Chu Diệp nghe vậy liền ngẩng đầu, hắn nhìn mảnh vải trắng trên trán Diệp Thế An mà không thể phát ra tiếng nào. Chu Cao Lãng chịu hết nổi bèn sai người mang Chu Tư Quy đi rồi chất vấn Cố Cửu Tư, “Phạm Ngọc đã làm gì để ngươi phải dẫn theo thằng bé vượt ngàn dặm xa xôi đến đây?”

Lời này khiến Cố Cửu Tư quay lại nhìn Chu Cao Lãng với vẻ mặt nghiêm túc, “Tần Nam tố cáo Giang đại nhân giết toàn bộ Lạc gia, Phạm Ngọc dùng tội danh ấy giam Giang đại nhân vào ngục. Tối cùng ngày, Phạm Ngọc triệu tập Trương đại nhân, Diệp đại nhân, và ta vào cung rồi ra lệnh bao vây phủ đệ của cả ba. Ta phát hiện điểm bất thường nên chạy trốn, đồng thời dẫn người đi cứu Chu phu nhân với Chu thiếu phu nhân. Song đối phương nhanh tay bố trí mai phục trước, thiếu phu nhân phái người liều chết trao đứa bé cho ta. Ta đưa người sống sót rời khỏi thành, còn Trương đại nhân và Diệp đại nhân đã qua đời đêm hôm đó.”

Cố Cửu Tư bình tĩnh thuật lại, Chu Cao Lãng lẳng lặng nghe. Đôi mắt Chu Diệp đờ đẫn, hắn thẫn thờ nhìn về phía trước và chẳng biết đang nghĩ gì.

Rất lâu sau, Chu Cao Lãng cười rộ.

“Ta đã sớm biết…”

Ông cười khẽ khàng rồi giơ tay che trán, biểu cảm pha trộn giữa bi thương và hân hoan. Cố Cửu Tư hơi khom lưng trước Chu Cao Lãng, hắn cung kính nói, “Chu đại nhân, bệ hạ toan tính phế nội các, bước tiếp theo e rằng là triệu kiến ngài. Đại nhân hãy sớm đưa ra quyết định.”

“Quyết định…” Chu Cao Lãng cười cợt. “Ta có thể quyết định gì chứ?”

Ông trừng mắt nhìn Cố Cửu Tư, “Vợ con ta đều ở Đông Đô, quân đội U Châu lại không hoàn toàn nghe lệnh ta, ngươi muốn ta quyết định cái gì!”

Cố Cửu Tư vẫn giữ nguyên vẻ trầm tĩnh trước những lời này, “Nếu ngài không đưa ra quyết định, sợ là vợ con ngài sẽ mãi mãi ở lại Đông Đô chẳng thể trở về.”

Nghe đến đây, sắc mặt Chu Cao Lãng cứng đờ, Chu Diệp ở cạnh bất chợt cất tiếng, “Khởi binh đi.”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Chu Diệp; trên mặt hắn chỉ có sự bình tĩnh, cứ như hắn đã giác ngộ được cảm xúc này sau khi trải qua nỗi kinh hoàng và thống khổ. Hắn đứng dậy, điềm nhiên nói, “Phạm Ngọc dám làm thế đơn giản vì hắn nghĩ mình đủ sức bắt chẹt chúng ta. Bây giờ lập tức khởi binh, ép Phạm Ngọc giao người. Sau khi hắn giao người, chúng ta lui binh rồi chiếm lấy U Châu và tự xưng vương.”

“Đây là mưu phản.”

Chu Cao Lãng nhìn chòng chọc Chu Diệp, hắn kiên định đáp lại ánh mắt ông, “Người quan tâm mình mưu phản hay không à?”

Chu Cao Lãng chẳng trả lời, phụ tử yên lặng đối mặt nhưng Chu Diệp chả hề thoái nhượng chút nào. Cố Cửu Tư đứng một bên suy nghĩ, lát sau hắn mở miệng, “Có phải Chu đại nhân lo ngại tướng lĩnh U Châu không dám khởi binh cùng ngài?”

Người trong phòng nhìn Cố Cửu Tư, hắn bình thản bảo, “Chuyện này cũng dễ thôi. Hôm nay ta sẽ truyền tin tức bệ hạ giết hại Trương đại nhân và Diệp đại nhân ra ngoài. Ngày mai, ngài cho người cải trang thành thái giám Đông Đô tới để truyền thánh chỉ giả với nội dung là triệu tập ngài về Đông Đô, ngoài ra cần nghĩ đại một lý do buộc ngài xử tử các tướng lĩnh. Sau đó ngài gọi bọn họ đến doanh trại, những chuyện tiếp theo,” khóe môi Cố Cửu Tư cong lên, “sẽ có các tướng lĩnh xử lý giúp ngài.”

Đề xuất này làm tất cả mọi người trầm mặc, Cố Cửu Tư thấy Chu Cao Lãng ngồi bất động liền nói tiếp, “Hơn nữa, ta còn giữ một vật.”

Chu Cao Lãng nhìn hắn, Cố Cửu Tư lấy một cái hộp dài từ trong tay áo ra và đặt trước mặt ông.

“Cái gì đây?” Chu Cao Lãng cau mày.

Cố Cửu Tư thản nhiên đáp, “Di chiếu.”

Chu Cao Lãng biến sắc, Cố Cửu Tư vươn tay mở hộp rồi lấy di chiếu đưa cho ông, “Di chiếu thứ hai của tiên đế căn dặn nếu tân đế thất đức, hãy phế đi và lập người khác lên.”

Chu Cao Lãng khiếp sợ nhìn di chiếu mà không nói nên lời.

Diệp Thế An thấy Chu Cao Lãng vẫn lưỡng lự bèn lạnh lùng nói, “Chu đại nhân không tranh quyền thế thì cũng hãy nghĩ đến huynh đệ ngài ở Đông Đô. Thúc phụ ta là bạn tốt thuở niên thiếu của ngài, Trương đại nhân còn từng vào sinh ra tử với ngài, chẳng lẽ ngài trơ mắt nhìn bọn họ chết oan dưới lưỡi đao?”

Chu Cao Lãng không trả lời, ông chỉ trầm ngâm nhìn di chiếu. Diệp Thế An tiến lên một bước, kích động chất vấn, “Hiện giờ còn chần chừ gì nữa?! Người nhà các ngươi ở Đông Đô toàn nữ quyến, Phạm Ngọc hoang dâm vô đạo nên bọn họ ở lại ngày nào là nguy hiểm ngày đấy. Chuyện phải làm là lập tức khởi binh bao vây Đông Đô để ép bọn chúng giao người, sau đó san bằng Đông Đô và bắt sống Phạm Ngọc lẫn Lạc Tử Thương rồi lấy cái chết của hai kẻ này tạ lỗi với thiên hạ! Các ngươi còn do dự cái gì!”

Diệp Thế An thở gấp, cả người căng chặt, ánh mắt nhìn mọi người một cách dữ dội. Cố Cửu Tư giơ tay nhẹ nhàng vỗ vai hắn, ôn hòa khuyên nhủ, “Thế An, bình tĩnh đi.”

Nghe hắn nhắc nhở, Diệp Thế An bình tâm lại. Cố Cửu Tư nhìn về phía Chu Cao Lãng, hắn hỏi, “Chu đại nhân còn băn khoăn gì không?”

Chu Cao Lãng vẫn im lặng, đúng lúc ấy, một thanh niên cầm trường thương bước vào. Vẻ mặt hắn chín chắn, biểu cảm nghiêm nghị, áo giáp màu bạc dính máu, tay hắn xách theo đầu của một người.

Mọi người đều ngỡ ngàng, Chu Cao Lãng đứng dậy, ông kinh hãi nhìn thanh niên kia, “Thẩm Minh, đây là ai?”

“Đại sứ Đông Đô,” Thẩm Minh vừa thản nhiên đáp vừa nhìn thẳng vào mắt Chu Cao Lãng, “hắn bảo Phạm Ngọc đề nghị Chu đại nhân tru sát nghịch tặc Cố Cửu Tư nên ta chém hắn ngay tại chỗ.”

Cố Cửu Tư nghe vậy liền nhanh chóng hoàn hồn, hắn lập tức tiến lên nói, “Chu đại nhân, một khi đã chém đại sứ Đông Đô thì ngài không thể lùi bước. Ngài hãy khởi binh, ta sẽ thay ngài viết thư giải thích di chiếu rồi yêu cầu Phạm Ngọc thả người. Ta cũng đã phái người đến Dương Châu ly gián quan hệ giữa Cơ phu nhân với Lạc Tử Thương. Tới lúc Lạc Tử Thương mất chỗ dựa và Chu phu nhân trở về U Châu, ngài muốn tiến hay lùi thì tùy ngài quyết định. Ngài thấy thế nào?”

Giây phút Chu Cao Lãng còn ngần ngừ, Chu Diệp đã khẳng định, “Được.”

Chu Diệp liếc nhìn Chu Cao Lãng, giọng nói trấn định, “Phụ thân, người không còn lựa chọn khác.”

Thật ra mọi người biết Chu Cao Lãng còn lựa chọn thứ hai là giết Cố Cửu Tư rồi gửi xác về Đông Đô để bày tỏ lòng trung thành, sau đấy liên kết với Lạc Tử Thương.

Nhưng thứ nhất, Chu Diệp lẫn Thẩm Minh đều bảo vệ Cố Cửu Tư nên ông chẳng thể ra tay. Thứ hai, hợp tác với Lạc Tử Thương khác gì đòi hổ lột da[].

Chu Cao Lãng thoáng cân nhắc, cuối cùng ông cũng đồng ý, “Cứ làm vậy đi.”

Được Chu Cao Lãng xác nhận, Cố Cửu Tư thở phào nhẹ nhõm. Hắn tuân lệnh rồi mau chóng lui xuống và mang theo Thẩm Minh đi thu xếp mọi việc.

Hắn muốn nội trong tối nay, tất cả tướng sĩ thành Vọng Đô phải biết những chuyện hoàng đế làm tại Đông Đô. Ngoài ra, hắn lại tìm một người giả mạo đại sứ Đông Đô.

Đại sứ thứ nhất tới một cách lặng lẽ, hắn bị Thẩm Minh chém ngay khi còn ở ngoài cổng. Bọn họ lột quần áo người này, bắt giữ tiểu thái giám đi cùng hắn và hôm sau để tiểu thái giám vào thành một lần nữa.

Lần này Chu Cao Lãng tổ chức tiếp đãi vô cùng náo nhiệt, ông dẫn mọi người đi nghênh đón đại sứ. Tiểu thái giám nơm nớp lo sợ, nhưng vì nhớ lời cảnh cáo của Cố Cửu Tư mới miễn cưỡng trưng ra vẻ mặt bình thường. Đến hồi Chu Cao Lãng dẫn hắn vào quan nha, trước lúc tuyên đọc thánh chỉ, thái giám nghe theo Cố Cửu Tư dặn mà húng hắng ho rồi bảo Chu Cao Lãng, “Chu đại nhân, mình ngài nghe thành chỉ này thôi.”

Mọi người đều nghĩ yêu cầu trên quái đản nhưng chả ai dám lên tiếng hỏi, đành dõi theo Chu Cao Lãng vào phòng cùng thái giám.

Khi ông đã ở trong phòng, các tướng lĩnh đang quỳ dần thấy bất an. Bọn họ xì xào bàn tán thái giám sẽ nói gì với Chu Cao Lãng dưới tình hình hiện nay.

Chưa thảo luận xong, bọn họ đã nghe thấy tiếng hét thảm thiết vang lên bên trong, kế tiếp là Chu Cao Lãng bước ra với khuôn mặt trắng bệch.

Các tướng lĩnh kinh hồn bạt vía nhìn đôi tay dính máu của ông, một người đánh bạo mở lời, “Chu đại nhân, chuyện này…”

“Bệ hạ vừa cho ta thánh chỉ,” Chu Cao Lãng có vẻ gian nan mở miệng, “hắn triệu tập ta về Đông Đô.”

Việc này không khiến mọi ngươi ngạc nhiên; bọn họ đã biết Trương Ngọc và Diệp Thanh Văn bị giết hại còn Cố Cửu Tư chạy nạn đến Vọng Đô, vì thế Phạm Ngọc xuống tay với Chu Cao Lãng là lẽ đương nhiên.

Bọn họ bắt đầu âm thầm tính toán bước tiếp theo của Chu Cao Lãng, ai ngờ ông lại tiết lộ một chuyện ngoài dự đoán, “Hắn muốn ta trước khi rời đi phải xử trảm hết các vị…”

“Cái gì?!”

Lời này khiến tất cả kích động, một người lập tức phản ứng lại bằng cách la chói lói, “Đại nhân không thể làm vậy. Chúng ta là cánh chim của đại nhân, nếu đại nhân xử trảm chúng ta thì khác nào tự cắt bỏ tay chân. Làm thế thì tới ngày đại nhân vào Đông Đô, ngài sẽ thành cá nằm trên thớt cho tên cẩu hoàng đế kia!”

Những lời này thức tỉnh các tướng sĩ, bọn họ bỗng nhận thức được một điều. Bọn họ và Chu Cao Lãng là một, nếu Phạm Ngọc muốn giết ông thì sẽ thật sự xuống tay với bọn họ trước. Vết máu trên tay Chu Cao Lãng giúp bọn họ suy đoán lựa chọn của ông, có người nói ngay, “Chu đại nhân vì chúng ta mà giết chết đại sứ, chúng ta chỉ nghe lệnh ngài!”

“Chúng ta chỉ nghe lệnh Chu đại nhân!”

Có người hưởng ứng thì chẳng mấy chốc, mọi người trong sân lần lượt bày tỏ lòng trung thành. Nét mặt Chu Cao Lãng lộ ra vẻ thống khổ tột cùng, mắt ông đỏ hoe khi nói, “Ta với tiên đế vốn là huynh đệ, ta còn coi bệ hạ như con cháu. Nhưng các vị là đồng bào của ta, sao ta nỡ nhẫn tâm tàn sát các vị? Chúng ta chẳng cầu quyền cao chức trọng, chỉ muốn bảo toàn tính mạng, các vị hiểu chứ?”

“Hiểu!”

“Tiên đế nhân hậu nên đã dự đoán ngày hôm nay từ lâu, ngài để lại di chiếu căn dặn nếu tân đế thất đức thì cứ phế đi và lập người khác lên. Hôm nay ta khởi binh, về tư là vì bảo toàn tính mạng và cống hiến cho quốc gia. Về công là vì tuân thủ di nguyện của tiên đế, giúp đỡ giang sơn Đại Hạ. Các vị còn dị nghị nào không?”

“Chúng ta xin nghe lệnh đại nhân!”

Câu đáp trả từ các tướng lĩnh khiến Chu Cao Lãng rốt cuộc thả lỏng người, Cố Cửu Tư đứng ở góc khuất của hành lang mà dõi theo hết thảy. Diệp Thế An cầm theo một cuộn giấy lại gần hắn, lạnh lùng nói, “Cửu Tư, đã viết xong hịch văn và thư chiêu hàng.”

“Vậy à?”

Cố Cửu Tư xoay người lại, hắn lấy cuộn giấy trong tay Diệp Thế An rồi nhàn nhạt bảo, “Thế thì đưa ra thôi.”

“Thông báo cho Chu đại ca,” hắn đọc lướt qua những từ ngữ hùng hồn dõng dạc của bài hịch, thanh âm bình tĩnh dị thường, “hôm nay điều quân ra khỏi U Châu để chiếm lấy Vĩnh Châu và khống chế Huỳnh Dương.”

“Vĩnh Châu sở hữu đường thủy,” Cố Cửu Tư ngẩng đầu lên, chậm rãi nhận xét, “vận chuyển lương thảo mới thuận lợi.”

“Sẽ có chiến tranh à?” Diệp Thế An lạnh nhạt hỏi.

Cố Cửu Tư liếc nhìn hắn, “Ngươi có muốn đánh không?”

“Sẽ có chiến tranh à?” Diệp Thế An lặp lại.

Cố Cửu Tư trầm tư giây lát rồi đáp, “Cái này phụ thuộc vào Phạm Ngọc có để người Chu gia toàn mạng trở về không.”

Diệp Thế An gật đầu và không nhiều lời nữa, Cố Cửu Tư chăm chú quan sát hắn, “Ngươi muốn làm gì?”

“Đánh hay không chả liên quan đến ta,” giọng Diệp Thế An ngập tràn băng giá, “ta chỉ muốn Lạc Tử Thương bị chém thành ngàn mảnh, Phạm Ngọc chết chẳng toàn thây.” w●ebtruy●enonlin●e●com

Câu nói tràn đầy sự tàn độc như vậy khiến Cố Cửu Tư trầm mặc trong phút chốc, hắn thả cuộn giấy xuống rồi khẽ than, “Thế An, đừng để hận thù che mờ con mắt.”

“Mấy lời đó,” Diệp Thế An ngước nhìn Cố Cửu Tư, “chờ đến ngày ngươi chung cảnh ngộ giống ta hẵng nói.”

Cố Cửu Tư lặng thinh, hình như Diệp Thế An cũng thấy mình nặng lời nên hắn thoáng ngừng lại mới tiếp tục, “Gia tộc dạy ta cách làm quân tử cũng như lo nước thương dân là thế nào. Nhưng Cửu Tư, ba năm qua đã phá hủy toàn bộ tín ngưỡng của ta.”

“Ta thờ phụng đạo của người quân tử thì cửa nát nhà tan. Lạc Tử Thương lấy dân chúng làm quân cờ, coi rẻ sinh mạng thì áo mũ chỉnh tề ngồi trên địa vị cao.”

Mắt Diệp Thế An đỏ ngầu, “Cửu Tư, giờ ta chỉ muốn mạng của y. Chừng nào y còn sống, ta sẽ còn cảm thấy mọi tín ngưỡng lẫn quyết tâm giữ gìn chúng của bản thân và Diệp gia nực cười tột độ.”

“Vậy ngươi vẫn quyết tâm giữ gìn nó chứ?” Cố Cửu Tư chợt lên tiếng.

Diệp Thế An ngẩn người, “Cái gì?”

“Đạo của người quân tử.”

Diệp Thế An nghe đến đây thì nhất thời im bặt. Cố Cửu Tư chắp tay lại trong tay áo, hắn xoay người sang chỗ khác, cất bước về phía trước như đang nhàn nhã đi dạo, “Thế An, một người dù làm gì chăng nữa cũng phải có ranh giới cuối cùng.”

“Sự dao động trước lúc vượt qua ranh giới này là thử thách, nhưng một khi đã vượt qua,” Cố Cửu Tư dừng bước, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời với vẻ mặt xa xăm, “muôn đời muôn kiếp cũng không thể quay lại.”

“Mọi người đều mang nỗi khổ riêng, nhưng dù đau đớn tới đâu thì đấy vẫn không phải lý do chính đáng để làm việc ác.”

Cố Cửu Tư mặc áo ngoài màu đen còn áo trong màu trắng, trang phục của hắn thêu hình hoa cúc nở rộ khoe sắc vàng kim. Đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào Diệp Thế An, hắn chỉ tay lên trời rồi nhẹ nhàng cười, giọng nói vừa ôn hòa vừa kiên định, “Mong quân vĩnh viễn như ánh trăng trên trời cao, ngàn đời sáng trong không nhiễm bụi trần.”

Chú thích

[] Thừa lúc người khác gặp khó khăn trắc trở thì tấn công, dùng mưu để đem lại lợi ích cho bản thân mình; hay cũng được hiểu là thấy người khác lâm vào hoàn cảnh khốn cùng lại lợi dụng để hãm hại người ta.

[] Người làm quan tại nước chư hầu.

[] Có nghĩa là không thể hy vọng đối phương đồng ý, vì việc đó liên quan đến sự sống còn của đối phương.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio