Cố Cửu Tư và Chu Diệp nốc rượu xong kích động tới mức kết nghĩa huynh đệ. Gió thổi khiến Liễu Ngọc Như hồi tỉnh, nàng nhìn họ mà thấy hơi buồn cười.
Khi đêm khuya, hai nam nhân uống mệt rồi, hạ nhân đỡ ba người trở về phòng riêng. Liễu Ngọc Như nằm trên giường cạnh Cố Cửu Tư, hắn say túy lúy, vừa cười tủm tỉm vừa nhìn nàng.
Liễu Ngọc Như giơ tay nhéo mũi hắn, nhịn không được quở trách, “Họa lớn còn ở trước mắt mà ngươi vẫn ngày ngày hí hửng được à?”
“Đời người á,” Cố Cửu Tư nhắm hai mắt, sung sướng nói, “có thể cao hứng một ngày cũng là chuyện tốt. Chả ai biết chuyện tương lai, sầu cũng vô dụng, chi bằng cứ sống thật vui vẻ.”
Liễu Ngọc Như nghe vậy chỉ liếc hắn một cái, nàng lẳng lặng cười.
Cố Cửu Tư có thể vô tư vô lo nhưng nàng thì không. Hoàn cảnh sinh trưởng của từng người khác nhau nên từ lời nói đến thực hành còn phải dựa vào tính tình mỗi người.
Liễu Ngọc Như ngả xuống giường, nhắm mắt nói, “Ngủ đi.”
Hai người ngủ thẳng đến bình minh, Liễu Ngọc Như thức dậy đúng giờ như mọi ngày. Say rượu khiến nàng hơi đau đầu nhưng vẫn cố gắng đi gặp Giang Nhu và Cố Lãng Hoa. Khi nàng quay về, Cố Cửu Tư đã dậy. Chu Diệp là người dậy đầu tiên, hiện giờ đến từ biệt Cố Cửu Tư.
Tình nghĩa giữa nam nhân với nhau luôn luôn chỉ cần một chén rượu. Chu Diệp nói, “Cửu Tư, ta phải về U Châu đây. Bao giờ ngươi tới U Châu, nếu có chuyện cần thì cứ tìm ta.”
“Được.” Cố Cửu Tư cười, “Nhà chúng ta đang muốn dời sản nghiệp đến U Châu, lúc đó huynh đừng chê ta phiền phức là được.”
“Nhà ngươi muốn mở cửa hàng tại U Châu?” Chu Diệp nghi hoặc hỏi.
Cố Cửu Tư thở dài, “Thương nhân không đấu với quan lại; chúng ta với Vương gia đã ầm ĩ như vậy thì ở lại Dương Châu cũng khó. Thế nên chúng ta tính toán tìm chỗ mới, gặp được nơi thích hợp sẽ dọn đến đó tránh tai họa.”
“Vậy ngươi tới U Châu là đúng rồi.” Chu Diệp cười ha ha. “Phụ thân ta cùng Phạm thúc thúc đều là quan tốt, công bằng lại hiểu lý lẽ, sẽ không chèn ép các ngươi.”
Nói rồi Chu Diệp sai người mang giấy bút đến, hắn đưa cho Cố Cửu Tư một tờ giấy có ghi địa chỉ phủ của hắn ở mặt trên. Hắn thoáng do dự nhưng rốt cuộc vẫn nói, “Cửu Tư, hiện giờ thiên hạ bất ổn, có một số việc ta không tiện nói ra nhưng ngươi nhớ chiếu cố người nhà thật tốt. Hễ xảy ra chuyện thì hãy lập tức rời Dương Châu đến tìm ta. Nếu ngươi không đi được thì cứ sai bảo gia đinh. Chúng ta tuy chưa quen biết bao lâu nhưng trong lòng ta đã coi ngươi như huynh đệ, chuyện ta có thể làm dĩ nhiên sẽ tận lực giúp đỡ.”
Cố Cửu Tư nghe liền biết Chu Diệp nghiêm túc chứ không phải đang đùa giỡn. Hắn cũng thu lại vẻ cợt nhả thường ngày mà trịnh trọng nói, “Chu huynh yên tâm, ta không phải người thích khoe sức khoe tài. Nói thật, những lời huynh nói ta đều hiểu rõ. Nếu có ngày ta cùng đường mạt lộ, hy vọng Chu huynh có thể cho ta con đường sống.”
Chu Diệp thở dài, “Chúng ta giúp đỡ nhau là chuyện tất nhiên.”
Hai người nói lời từ biệt, Cố Cửu Tư đích thân tiễn Chu Diệp ra cửa.
Khi hắn quay đầu lại đã thấy Liễu Ngọc Như đứng ở cửa, vẻ mặt tựa hồ vương chút sầu lo.
Cố Cửu Tư cười cười. Hắn đi đến trước mặt Liễu Ngọc Như rồi giơ tay ép phẳng nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của nàng, “Đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Cố Cửu Tư nói vậy nhưng Liễu Ngọc Như vẫn không yên lòng.
Khoảng thời gian kế tiếp, Liễu Ngọc Như phụ giúp Cố Lãng Hoa và Giang Nhu bán gia sản ở Dương Châu.
Họ không dám làm lộ liễu bởi vì sản nghiệp Cố gia quá lớn, nếu bán hết một lượt sẽ khiến trời đất Dương Châu nghiêng ngã, sợ sẽ gây nên khủng hoảng.
Vậy nên chỉ có thể gắng sức tìm người bên ngoài rồi lặng lẽ bán cho họ. Sau đó Liễu Ngọc Như sẽ âm thầm tới thành trấn khác đem ngân phiếu đổi thành hoàng kim mang về.
Ngoại trừ hoàng kim, gạo thóc cũng rất quan trọng nên kế tiếp Cố Lãng Hoa liền đi buôn gạo. Ông bí mật đem hết gạo thóc cùng hoàng kim, đồ cổ, tranh chữ lên thuyền lớn mình đã mua.
Đa số đồ vật đều dùng thuyền vận chuyển nhưng để đảm bảo an toàn họ vẫn chia làm hai hướng, đồng thời thuê bảo tiêu áp giải hàng hóa trên đường bộ. Nhóm tài sản đầu tiên được chia thành năm đường do quản gia Cố Văn dẫn đầu, mang theo những người có năng lực kinh doanh các mặt hàng gốc của Cố gia đi U Châu trước.
Những chuyện này được xử lý nhanh cũng mất hơn một tháng. Liễu Ngọc Như ngày ngày ra ngoài bôn ba trợ giúp Giang Nhu và Cố Lãng Hoa.
Nàng đã hoàn toàn quen thuộc với sản nghiệp Cố gia, cũng nhớ kỹ tất cả sổ sách, quản sự, lẫn hình thức kinh doanh của Cố gia.
Cố Cửu Tư mỗi ngày đều đi học. Hiện tại học Tứ Thư Ngũ Kinh đã trễ nên chỉ đành tìm đại nho tới trực tiếp giảng bài cho hắn. Giang Nhu nghĩ bất luận tương lai ra sao, cho dù thế gian hỗn loạn nhưng nếu Cố Cửu Tư có thể làm mưu sĩ thì cũng rất tốt.
Hai người đều có con đường riêng phải đi. Cứ đến tối nằm trên giường, mỗi người một cái chăn, họ sẽ dành thời gian để thảo luận.
Liễu Ngọc Như hình thành thói quen kể mọi việc cho Cố Cửu Tư nghe, hắn lúc nào cũng có lý lẽ giúp nàng suy nghĩ thông suốt.
Ngày thuyền từ U Châu trở về, giấy thông hành lẫn giấy tờ tùy thân đều đã làm xong. Để phòng ngừa vạn nhất, họ quyết định lúc nào cũng mang theo giấy tờ tùy thân. Tiếp theo họ bắt đầu chuẩn bị ngày xuất phát. Bọn họ cần tìm một ngày tránh tai mắt người khác để lặng lẽ rời đi; người Dương Châu phát hiện bọn họ rời đi càng trễ thì tỷ lệ họ trốn thoát càng lớn. Nếu giữa đường chạy trốn bị Vương gia bắt trở về thì đúng là thất bại trong gang tấc. Ngoài ra đi đường thủy mà còn xa xôi như vậy cũng phải xem ngày; gần đây mưa dầm kéo dài ở Dương Châu, thật sự không phải thời điểm thuận lợi.
Mọi người còn đang suy tính thì Liễu Ngọc Như ngã bệnh; có lẽ vì đột nhiên được thả lỏng thành thử cả người lại suy sụp. Buổi sáng lúc nàng tra sổ sách ở cửa hàng thì chợt hôn mê bất tỉnh.
Cố Cửu Tư đang ở thư phòng nghe giảng khi có người tới báo chuyện này. Hắn vội vàng chạy về phòng liền thấy Liễu Ngọc Như nằm trên giường.
“Thiếu phu nhân suy nghĩ nhiều âu lo.” Đại phu thở dài, “Hơn nữa còn quá mệt mỏi, tinh thần suy yếu. Lão phu kê đơn thuốc, phu nhân uống sẽ chuyển biến tốt hơn. Song quan trọng nhất vẫn là nghĩ thoáng một chút, nếu trong lòng cứ luẩn quẩn thì sợ lâu ngày tích tụ sẽ càng đáng ngại.”
Cố Cửu Tư đứng ngoài mành lặng lẽ nghe chứ chưa tiến vào trong. Lát sau, hắn nghe Liễu Ngọc Như nói, “Đại phu vất vả rồi, nhưng có loại thuốc nào giúp người ta vui vẻ hơn?”
Đại phu bật cười, “Thiếu phu nhân cứ đùa. Nếu trên đời tồn tại loại thuốc như vậy thì sao còn người sầu khổ?”
“Là ta ngu muội,” Liễu Ngọc Như thở dài, “ta sẽ cố gắng.”
Đại phu kê đơn cho Liễu Ngọc Như xong được Ấn Hồng đưa ra ngoài. Nàng ấy bắt gặp Cố Cửu Tư đứng ở cửa, hắn giơ tay ra hiệu cho nàng ấy im lặng.
Ấn Hồng không nói nhiều, cúi đầu dẫn đại phu đi ra ngoài. Lúc này Cố Cửu Tư mới bước vào, hắn ra vẻ chưa nghe thấy gì mà cười nói với Liễu Ngọc Như, “Nghe ngươi té xỉu ta sợ chết khiếp mới lại đây thăm. Nhưng nhìn sao cũng thấy mặt mũi ngươi hồng hào chả giống người té xỉu gì hết vậy?”
Liễu Ngọc Như nghe vậy bèn cười, “Ngươi đúng là không biết nói lời hay.”
Cố Cửu Tư ngồi lên mép giường nhìn nàng, “Ngươi không sao chứ?”
“Ta không sao.” Liễu Ngọc Như lắc đầu, “Ngươi cứ làm việc phải làm, không cần đến thăm ta. Ta có Ấn Hồng chăm sóc rồi.”
“Ây da, nữ nhân như ngươi đáng sợ thật. Ta vất vả lắm mới kiếm được cớ trốn học ra hóng gió mà chưa chi ngươi đã đuổi ta đi.”
Cố Cửu Tư nhích lại gần.
“Ngươi có mệt không?” hắn ôn hòa hỏi.
Liễu Ngọc Như thở dài, “Cũng có một chút.”
“Để ta quạt cho ngươi.” Cố Cửu Tư lấy quạt tròn từ trong tay nàng, vừa nhẹ nhàng quạt vừa dịu dàng bảo, “Ngủ đi.”
Liễu Ngọc Như không biết tại sao hắn vừa đến liền khiến lòng nàng yên ổn. Có hắn ngồi cạnh nhẹ nhàng quạt, nàng mau chóng chìm vào giấc ngủ.
Lúc Liễu Ngọc Như tỉnh lại đã là đêm khuya. Hắn thấy nàng dậy bèn bảo người mang cơm tới rồi cùng nàng ăn.
Liễu Ngọc Như thấy lạ mới hỏi, “Ngươi chưa ăn?”
“Chờ ngươi đấy.” Cố Cửu Tư cười, “Ngươi ăn một mình sẽ cô đơn lắm.”
Liễu Ngọc Như lặng lẽ cười. Người này chỉ vô tư nói vậy nhưng nàng nghe lại thấy khổ sở.
Cố Cửu Tư nhìn ra nàng không vui bèn hỏi, “Ta nói thế khiến ngươi mất hứng sao?”
“Không phải vậy,” Liễu Ngọc Như sợ hắn hiểu lầm nên giải thích, “ta chỉ nhớ tới chuyện hồi còn nhỏ.”
“Hửm?”
“Hồi còn nhỏ đi học về trễ, người nhà sẽ không chờ ta dùng cơm cùng.” Liễu Ngọc Như cười cười, “Không ai để phần cơm cho ta cả. Nhưng quản gia là người tốt nên luôn chừa lại vài món ăn, buổi tối về ta sẽ ngồi ăn một mình.”
Cố Cửu Tư im lặng lắng nghe, không hiểu vì sao trước mắt hắn hiện lên bóng dáng một tiểu cô nương.
Dưới ánh nến, nàng ngồi trước bàn và ăn cơm một mình.
Thật ra ăn cơm một mình không khiến nàng khở sở mà là trong ngôi nhà lớn ấy chẳng ai chịu chờ hay có thể chờ nàng.
“Vậy mẫu thân ngươi đâu?” Cố Cửu Tư cất tiếng hỏi.
Liễu Ngọc Như cười, “Ta sợ di nương nghĩ mình quá thân cận với nương rồi để ý nên ta chẳng thể mỗi này đều ghé thăm nương. Hơn nữa chuyện này không phải ngày nào cũng xảy ra, chỉ thỉnh thoảng thôi, nên ta không muốn bà nhọc lòng.”
Liễu Ngọc Như thở dài, “Sức khỏe bà vốn yếu, nếu còn nhọc lòng vì ta thì sao bà chịu được?”
“Liễu Ngọc Như,” Cố Cửu Tư gọi tên nàng, than nhẹ, “cuộc sống của ngươi lúc trước thật khó khăn.”
“Cũng chưa đến nỗi nào.” Liễu Ngọc Như cười buồn bã, “Nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng ai bằng mình. Ít nhất ta không bị ai cắt xén cơm ăn áo mặc, người ngoài nhìn vào vẫn thấy ta là đích nữ. Như thế không phải đã tốt hơn so với rất nhiều người sao?”
“Ngươi yên tâm.” Cố Cửu Tư nhìn nàng mà nghiêm túc bảo, “Về sau chỉ cần chúng ta còn ở bên nhau một ngày thì ta sẽ cùng ăn cơm với ngươi thêm một ngày.”
Liễu Ngọc Như ngẩn người, Cố Cửu Tư trịnh trọng nói, “Ngươi sẽ không phải chịu ấm ức nữa.”
“Ta không…”
Liễu Ngọc Như chưa nói xong nhưng đối diện với đôi mắt trong sáng của đối phương, nàng không thể thốt lên nửa chữ.
Miệng nàng mấp máy song chẳng nói nên lời, chỉ biết lắng nghe Cố Cửu Tư, “Ngươi không muốn nương ngươi nhọc lòng, đó là sự hiếu thảo của người làm con. Nhưng không để ngươi chịu ấm ức lại là trách nhiệm làm trượng phu của ta. Mai sau ngươi thích, ghét, ấm ức, khổ sở cái gì hãy nói cho ta biết.”
“Ngươi đừng chôn trong lòng,” hắn than nhẹ thành tiếng nhưng hắn vừa dứt lời không biết tại sao Liễu Ngọc Như đã rơi nước mắt.
Chính Liễu Ngọc Như còn chưa phát hiện song Cố Cửu Tư bị dọa đến luống cuống, “Sao ngươi khóc?”
“Ta…” Liễu Ngọc Như giờ mới phản ứng kịp, nàng cuống quít lấy tay chùi rồi nói theo bản năng, “Ta không sao…”
“Liễu Ngọc Như,” Cố Cửu Tư bất đắc dĩ hỏi, “chưa gì ngươi đã quên lời ta mới nói sao?”
Hắn ngồi dậy, vươn tay qua bàn nắm lấy bàn tay đang lau nước mắt của nàng. Hắn lẳng lặng nhìn nàng, nghiêm túc nói, “Cứ nói với ta rằng ngươi tủi thân.”
Liễu Ngọc Như ngơ ngác nhìn hắn, Cố Cửu Tư nói từng chữ thật rõ ràng, “Ngươi tủi thân, ngươi khổ sở, ngươi muốn khóc.”
“Ngươi chỉ khổ sở thôi, điều đấy có gì sai?”
Liễu Ngọc Như nghe Cố Cửu Tư nói, hai hàng mi nàng run rẩy, nàng cụp mắt xuống.
Nước mắt nương theo khuôn mặt nàng mà rơi xuống. Một lúc lâu sau nàng mới sụt sịt mũi, “Chưa ai từng nói vậy với ta, làm ngươi chê cười rồi.”
Nàng ngẩng đầu nhìn Cố Cửu Tư, “Ta đã quen nên quả thật không thể nói ra miệng những lời như vậy. Nhưng ngươi hãy hiểu,” Liễu Ngọc Như cười dịu dàng, “ta rất vui.”
Cố Cửu Tư ngẩn người.
Trong chớp mắt, lòng hắn nhói đau.
Nếu hiện tại cô nương này gào khóc thì có lẽ hắn còn thấy khá hơn. Song nàng lại cười, điềm đạm nuốt nước mắt vào lòng, hắn cảm thấy người này thật khiến người khác đau đớn.
Hắn khẽ thở dài rồi đi đến trước mặt nàng.
Hắn chẳng nói gì cả, chỉ vươn tay ôm nàng vào lòng.
Hắn không nói tiếng nào nhưng hắn cảm giác nước mắt của cô nương này lặng yên chảy ướt quần áo.
Hắn chợt phát hiện hóa ra sự im lặng so với lải nhải không ngừng còn có sức nặng hơn.
Liễu Ngọc Như dựa vào lồng ngực thiếu niên. Dựa vào hắn, nghe tiếng tim hắn đập, lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy thì ra có thể hóa giải nỗi chua xót cùng bi thương. Nàng cảm nhận được một sự bình yên lẫn ấm áp khó giải thích thành lời, đuổi đi phần tối tăm đã bị kìm nén nhiều năm trong nội tâm nàng.
“Hồi còn nhỏ, ma ma hầu hạ nương ta nói với ta rằng nhiều thứ lúc nhỏ sẽ gây ảnh hưởng suốt đời.”
“Bà ấy nói bừa đấy, làm gì có chuyện cả đời không thể thay đổi?”
“Đúng vậy.” Liễu Ngọc Như chậm rãi nói, “Cố Cửu Tư, ta cảm thấy nếu ngươi cứ tử tế với ta như vậy mãi, ta có lẽ sẽ không cần lo được lo mất, suốt ngày phiền muộn.”
Cố Cửu Tư ôm Liễu Ngọc Như, lời nàng nói khiến khóe miệng hắn cong lên.
Trong thoáng chốc, hắn chả hề nhớ tới giao ước giữa bọn họ, cũng không nhớ đến tương lai. Hắn cảm thấy nếu Liễu Ngọc Như có thể cao hứng một chút, có thể không cần giấu nước mắt dưới nụ cười, có thể muốn khóc thì khóc muốn ồn ào thì ồn ào, vậy hắn cứ đối tốt với nàng mãi cũng đâu sao.
Khóe miệng hắn càng cong hơn, “Được, trách nhiệm này ta chịu.”
Liễu Ngọc Như khẽ bật cười.
Cố Cửu Tư thở dài. Hắn vuốt tóc Liễu Ngọc Như, gượng gạo hỏi, “Ngươi kể ta nghe, rốt cuộc phải chịu uất ức lớn cỡ nào mới nuôi tính tình ngươi thành thế này?”
“Cũng không có gì nhiều…”
“Vậy kể chút chuyện Trương Nguyệt Nhi làm thế nào tiến vào nhà ngươi?”
Cố Cửu Tư hỏi, Liễu Ngọc Như cũng không giấu giếm. Nàng tỉ mỉ kể chuyện nhà mình; quá khứ của nàng, thuở thơ ấu, từng chuyện một.
Nàng chẳng hề che giấu điều gì. Nàng tính kế gả vào Diệp gia, nàng tính kế của hồi môn, những chuyện này nàng đều thẳng thắn thừa nhận. Vì nàng biết Cố Cửu Tư sẽ không để bụng.
Cố Cửu Tư nghe nàng kể, vừa nghe vừa cười, thỉnh thoảng lại khen một câu, “Ngươi lợi hại.”
Hai người trò chuyện đến khuya mới ngủ. Nàng nói nàng nhớ nương; nhiều năm qua, nàng sợ Trương Nguyệt Nhi không vui nên thời gian ở bên nương quá ngắn.
Hắn an ủi nàng không sao đâu, về sau còn gặp được.
Nàng bắt đầu lẩm bẩm, thanh âm ngày càng nhỏ, rồi nàng ngủ thiếp đi. Bây giờ trên mặt nàng đầy nước mắt, sau khi ngủ còn túm lấy tay áo hắn mà dựa vào người hắn hệt con mèo nhỏ.
Trong đêm tối, Cố Cửu Tư nương theo ánh trăng lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt nàng.
Đột nhiên hắn cảm thấy dung mạo nàng có chút đẹp mắt.
Hình như nàng hơi gầy, khiến các đường nét rõ ràng. Từ lúc đến Cố gia thì da dẻ nàng được chăm sóc tốt, làm nó tỏa sáng nhàn nhạt dưới ánh trăng.
Không biết vì sao trong lòng Cố Cửu Tư bỗng nảy sinh khát khao muốn hôn nàng.
Ý tưởng này vừa xuất hiện, Cố Cửu Tư lập tức thầm mắng bản thân vô liêm sỉ, hắn thế mà dám có loại tâm tư này với chính huynh đệ của mình!
Giữa hắn và Liễu Ngọc Như là tình chiến hữu thuần khiết nhất trên đời. Hắn tuyệt đối không thể để những ý niệm xấu xa làm bẩn tình cảm này.
Vì thế hắn nhanh chân lẹ tay nằm hẳn ra mép giường, quấn chặt chăn riêng quanh mình.
Liễu Ngọc Như khóc đã rồi, hôm sau nàng thần kỳ cảm thấy trong lòng có niềm vui không nói thành lời. Tinh thần nàng tốt hơn rất nhiều, Giang Nhu và Cố Lãng Hoa thấy thân thể nàng còn yếu liền nói, “Cứ tĩnh dưỡng thêm mấy ngày. Đường thủy khó đi, cứ khỏe lại đã bằng không trên đường đi sẽ mệt lắm.”
Tĩnh dưỡng thêm hai ngày, Liễu Ngọc Như gần như khỏi hẳn. Cố gia chọn đêm kia khởi hành.
Ngày đã chọn xong, Cố Cửu Tư trở về phòng rồi bỗng nói với nàng, “Mai ngươi về sớm một chút.”
“Hả?” Liễu Ngọc Như thấy lạ nhưng vẫn đáp, “Được.”
Sáng hôm sau, khi Liễu Ngọc Như dậy thì Cố Cửu Tư đã dậy từ sớm. Hắn ngồi cạnh nàng, thấy nàng chọn bộ quần áo màu trắng bèn vội bảo, “Bộ này khó coi quá, chọn bộ đẹp hơn đi.”
Hắn thay nàng chọn váy dài hồng nhạt bằng tơ lụa, sau đó thảo luận cách trang điểm với nàng.
Thậm chí hắn còn tự tay cầm bút vẽ rồi nghiêm túc tô lông mày cho nàng.
Liễu Ngọc Như chẳng hiểu hắn đang làm gì nhưng nàng nghĩ hắn muốn thì sẽ nói với nàng. Vì vậy nàng không hỏi gì cả, đi cửa hàng kiểm tra một lát rồi trở về Cố phủ dùng cơm trưa.
Nàng suy đoán Cố Cửu Tư muốn làm cái gì, nghĩ tới nghĩ lui chắc cũng chỉ có dẫn nàng đi đâu đó. Nàng nghĩ không ra, lúc về tới Cố phủ, nàng vừa xuống xe ngựa vừa hỏi Ấn Hồng, “Hôm nay đại công tử có tập trung học hành không?”
Ấn Hồng nghe vậy liền mím môi nhịn cười, “Nghe nói rất tập trung.”
Liễu Ngọc Như gật đầu. Nàng đi đến đại sảnh, chưa bước chân vào cửa đã nghe thấy xung quanh vang lên tiếng pháo. Nàng hoảng sợ nhưng lập tức thấy Cố Cửu Tư nhảy ra, phía sau hắn là Dương Văn Xương cùng Trần Tầm. Dương Văn Xương kéo ra cuộn giấy trên có ghi: Phúc như Đông Hải nhất thế bình an[]. Cuộn giấy của Trần Tầm thì viết: Thọ tỷ Nam Sơn sự sự thuận toại[].
Đến lượt Cố Cửu Tư kéo ra biểu ngữ: Hạ thọ đại hỉ[].
Liễu Ngọc Như ngẩn người. Nàng nhìn Cố Cửu Tư đi về phía mình, hắn quàng vai nàng theo thói quen rồi hân hoan chúc, “Sinh nhật vui vẻ, Liễu Ngọc Như.”
Liễu Ngọc Như mấp máy môi, nàng muốn giấu đi ý cười nhưng lại không thể kìm nén. Khóe miệng nàng khẽ cong lên, “Phiền lang quân lo lắng.”
“Đừng xạo.” Cố Cửu Tư xì cười, “Trong lòng mừng muốn chết rồi đúng không?”
“Lang quân,” Liễu Ngọc Như nghiêm túc đáp, “dù gì cũng phải giữ thể diện cho ta chứ.”
Lúc này Cố Cửu Tư mới cao hứng, hắn cười sằng sặc rồi dẫn Liễu Ngọc Như vào. Vừa tới cửa, Liễu Ngọc Như đã thấy Tô Uyển ngồi ở đại sảnh, Vân Vân đứng sau lưng bà đang nhìn nàng.
Liễu Ngọc Như sững sờ. Tô Uyển ngẩng đầu lên, bà thấy Liễu Ngọc Như ngây người liền bật cười.
“Cửu Tư có lòng nhờ Cố phu nhân đến phủ mời ta.” Tô Uyển điềm đạm nói, “Để họ phải lo lắng rồi.”
“Nương…”
Giọng Liễu Ngọc Như run rẩy, Giang Nhu ở cạnh cười, “Còn đứng đó làm gì?”
Giang Nhu dịu dàng nói, “Mau đến nói chuyện với nương con đi.”
Liễu Ngọc Như im lặng, chân nàng gấp gáp đi về phía trước. Khi tới trước mặt Tô Uyển, nàng đứng thật lâu mới run run thốt lên một tiếng, “Nương…”
Nàng vốn nghĩ gả chồng rồi thì hẳn sẽ chẳng mấy khi được gặp Tô Uyển, ai ngờ chỉ là một ngày sinh nhật đã giúp nàng gặp bà.
Cảm xúc của nàng cũng lây sang cho Tô Uyển. Bà đau lòng thở dài, “Vốn đến đây chúc mừng sinh nhật thế mà lại làm con khóc.”
“Nữ nhi…nữ nhi vui quá mới khóc.” Liễu Ngọc Như vội bật cười, nàng quay đầu nhìn Giang Nhu và Cố Lãng Hoa, “Làm phiền công công bà bà rồi.”
“Thế này mà phiền phức gì?” Giang Nhu cười, “Sinh nhật Cửu Tư hàng năm còn mệt hơn. Con đã đến Cố gia thì cũng là con cháu trong nhà, sinh nhật đầu tiên này ta thấy vẫn đơn sơ lắm.”
“Không đơn sơ chút nào.” Đáy lòng Liễu Ngọc xuất hiện một cảm xúc không thể nói thành lời, nàng ra sức lắc đầu, “Thật tốt. Mọi người đều…rất tốt với con.”
Lần đầu tiên có người tổ chức sinh nhật cho nàng.
Lần đầu tiên có người làm nhiều thứ vì nàng như vậy.
“Được rồi,” Cố Cửu Tư tiến tới đặt tay lên vai nàng, “nương ngươi ở đây đến bảy ngày lận, ngươi có rất nhiều thời gian. Hôm nay cứ nghe ta sắp xếp, bảo đảm ngươi sẽ thích vô cùng, được không?”
“Được.” Liễu Ngọc Như đồng ý mà chả cần suy nghĩ, “Nghe lang quân.”
Mọi người đều cười rồi ngồi xuống. Có hai vai hề là Dương Văn Xương và Trần Tầm ở đây, bữa cơm này rất hòa thuận vui vẻ.
Ăn cơm xong, Liễu Ngọc Như cùng Tô Uyển vào trong phòng để tán gẫu. Khi nói về Liễu phủ, giọng Tô Uyển bình thản, chứng tỏ thời gian qua bà sống khá ổn. Liễu Ngọc Như yên tâm rồi mới kể Tô Uyển nghe về Cố Cửu Tư.
Tô Uyển lẳng lặng nghe, bà quan sát mặt mày nữ nhi hớn hở, rõ ràng thấy được cảm xúc của Liễu Ngọc Như khi nói về Cố Cửu Tư đã khác xưa.
Bà mỉm cười nhìn nàng. Khi Liễu Ngọc Như bình tĩnh lại, nàng mới thấy mình thật thiếu kiềm chế. Nàng cúi đầu lí nhí, “Nữ nhi nhiều chuyện.”
“Không sao,” Tô Uyển cười cười, bà vỗ tay Liễu Ngọc Như, “Cửu Tư là đứa trẻ tốt. Lúc trước ta không vui khi con gả cho nó, bây giờ ta lại thấy thật may vì con đã gả cho nó.”
Liễu Ngọc Như ậm ừ, nàng đâu dám cho Tô Uyển biết những lời nói phản nghịch với cả thế gian của Cố Cửu Tư. Hiện tại nàng cũng không muốn nghĩ tới chúng.
Nàng nghĩ ngợi rồi thay đổi chủ đề nghiêm túc hơn, “Nương, con cần báo cho người một tin.”
“Ừm?”
“Nếu con phải rời khỏi Dương Châu, người có đi cùng con không?”
Tô Uyển ngây người, bà run rẩy hỏi, “Con…con nói gì?”
“Ý con là,” Liễu Ngọc Như hít sâu một hơi, “nương, thiên hạ sắp loạn rồi. Con muốn có đường sống nhưng ở lại Dương Châu thì quá nguy hiểm. Sau khi rời khỏi đây con cũng chẳng biết liệu có ngày trở về, người muốn đi cùng con không?”
Cả đời không quay về…
Tay Tô Uyển khẽ run. Bà không dám tưởng tượng đến ngày sẽ chẳng còn được gặp nữ nhi.
Liễu Ngọc Như thấy bà do dự liền nói, “Nương, thời buổi loạn lạc sợ sẽ có chiến tranh, đến lúc đó chả ai để ý danh tiết nữa. Người thử ngẫm lại, người còn tình cảm với cha không? Nhiều năm như vậy, người vẫn muốn ở bên ông ta ư?”
Tô Uyển im lặng, bà cụp mắt, đôi môi run rẩy. Liễu Ngọc Như tiếp tục, “Hiện giờ giữa con và phụ thân, người chỉ có thể chọn một. Người nếu nguyện ý đi cùng con thì đến lúc đi con báo cho người, người mang theo người mình muốn rồi tìm cớ đến Cố phủ hoặc trốn ra cũng được. Chúng ta sẽ cùng nhau rời đi. Từ đây trời cao biển rộng, không bao giờ quay lại.”
“Nhưng…nhưng trước sau gì ta vẫn là Liễu phu nhân…”
“Sau này sẽ không phải vậy.” Liễu Ngọc Như bình tĩnh nói, “Khi thiên hạ loạn, còn ai quan tâm chúng ta?”
“Nương,” Liễu Ngọc Như nhìn bà, chân thành bảo, “nếu người không đi, con sẽ không ép buộc. Đây là lựa chọn của người, con chỉ muốn người biết quyết định của con.”
“Con phải rời khỏi Dương Châu.” Gương mặt nàng kiên quyết, “Nếu không đi, con chắc chắn sẽ chết.”
Tô Uyển lặng thinh.
Thật lâu sau, dường như đã suy nghĩ cẩn thận, bà hít sâu một hơi rồi nói, “Cứ để ông ta nghĩ ta đã chết. Ta chỉ có một nữ nhi là con, con đi đâu dĩ nhiên ta sẽ theo đó.”
Mắt Tô Uyển đỏ hoe, giọng bà khàn khàn, “Ngọc Như…thời gian qua không có con, ta thật sự rất hối hận, cũng rất khó chịu.”
“Ta cứ nghĩ mãi tại sao trước đây không trò chuyện với con, không ở bên con nhiều hơn…”
Nghe đến đây, Liễu Ngọc Như mỉm cười. Nàng nắm tay Tô Uyển, cúi đầu xuống rồi nhẹ nhàng nói, “Nương, về sau chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian để người sống cùng con. Người hãy coi con là nhi tử, con sẽ kiếm nhiều, rất nhiều tiền để người sống thật tốt.”
“Được…” Tổ Uyển kéo tay nàng, giọng khản đặc, “Có tiền hay không cũng chả sao. Nương chỉ cần được gặp con nhiều hơn, thấy con sống tốt, phu quân yêu thương, cả đời bình an là đủ rồi.”
“Ta không giúp được gì mấy cho con,” mắt Tô Uyển ngập nước, “con thấy ta có thể làm gì thì cứ bảo ta làm.”
“Con chỉ hy vọng người sống tốt.” Liễu Ngọc Như sụt sịt, “Sống thoải mái một chút, đừng bảo vệ tên khốn kiếp kia nữa.”
Hai người nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
“Liễu Ngọc Như, đi nào.” Cố Cửu Tư ở ngoài cửa phấn khích mời gọi, “Ta dẫn ngươi đi xem cái này hay lắm.”
Tô Uyển đưa mắt nhìn về phía cửa rồi quay lại nhìn Liễu Ngọc Như đang do dự. Bà cười, “Đi đi, nương sẽ luôn ở đây chờ con.”
Lời tác giả
Mời mọi người tay cầm tay, vai sóng vai, chuẩn bị nghênh đón đao kiếm!!!!!!!!
Mọi người đồng tâm hiệp lực thì có thể khiến bi thương bớt đi một chút.
Chú thích
[] Phúc như Đông Hải một đời bình an.
[] Thọ tỷ Nam Sơn mọi chuyện trôi chảy.
[] Chúc thọ đại hỉ.