Trường Phong Độ

chương 50: khi hắn đến, nàng không còn sợ hãi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thẩm Minh phụ trách trông chừng Liễu Ngọc Như.

Hắn nói đây vốn không phải việc của hắn nhưng thấy Liễu Ngọc Như thú vị nên tình nguyện ở lại trông chừng nàng. Sau khi hắn mắng người bên ngoài một trận, hắn quay lại nói với Liễu Ngọc Như, “Ngươi nên cảm ơn ta.”

Hắn ngồi đối diện Liễu Ngọc Như, miệng ngậm cọng cỏ mà nói, “Không nhờ ta thì cả ngươi lẫn tiểu nha đầu này chắc đã bị chà đạp.”

Liễu Ngọc Như im lặng, Ấn Hồng lại chả nhịn được, “Ngươi sẽ không chà đạp chúng ta chắc?!”

“Ấn Hồng!” Liễu Ngọc Như túm lấy nàng ấy, cung kính nói, “Thẩm công tử, nha hoàn này không hiểu chuyện mới nói bậy, mong ngài thứ lỗi.”

“Không sao, không sao.” Thẩm Minh cười tủm tỉm nhìn Liễu Ngọc Như cứ như đang ngắm một đóa hoa. “Ta nghe nói ngươi đến từ phương Nam, các cô nương phương Nam đều giống ngươi à?”

“Giống gì cơ?” Liễu Ngọc Như không hiểu.

Thẩm Minh khoa tay múa chân, “Thì rất nho nhã đó. Thanh âm lúc nói chuyện dịu dàng lại dễ nghe, vừa lễ phép vừa xinh đẹp, nhưng không khiến người ta cảm thấy yếu đuối. Nhìn ánh mắt ngươi kìa,” Thẩm Minh cảm khái, “thật sự bình tĩnh.”

Thẩm Minh khen ngợi như vậy cũng chẳng khiến sắc mặt Liễu Ngọc Như biến đổi.

Sau một hồi giao lưu, Liễu Ngọc Như xác nhận Ấn Hồng nói đúng; người này là đồ ngốc.

Nhưng kẻ ngốc cũng có ưu điểm. Ít nhất vào thời điểm này, so với mấy gã nam nhân cao lớn ngoài kia cứ nhìn chòng chọc các nàng thì Thẩm Minh khiến nàng yên tâm hơn hẳn. Thẩm Minh dõi theo nàng âm thầm quan sát bên ngoài, biết nàng lo lắng về đám ngoài kia bèn dựa vào cây cột, vẫn ngậm cỏ mà nói, “Yên tâm đi, ta đã nói với bọn họ muốn cưới ngươi, họ sẽ không động vào ngươi. Có điều nếu bọn họ phát hiện ngươi chẳng chịu làm cô vợ nhỏ của ta thì không biết lúc ấy sẽ thế nào.”

Ấn Hồng nghe vậy liền sợ hãi, nàng ấy co rúm người ở bên cạnh Liễu Ngọc Như. Liễu Ngọc Như vỗ vỗ mu bàn tay nàng ấy rồi hơi gập nửa người trên mà nói, “Đa tạ công tử.”

“Thế lấy thân báo đáp đi.” Thẩm Minh thẳng thắn đề nghị, nhìn nàng không chớp mắt, “Bây giờ ngươi cự tuyệt thì ta sẽ ngày ngày hỏi, sớm muộn gì ngươi cũng đồng ý. Nên tốt nhất ngươi đồng ý luôn, ngày mai chúng ta bái đường thành thân, bớt được bao chuyện phiền phức.”

“Thẩm công tử,” Liễu Ngọc Như do dự hỏi, “chuyện thành thân mà ngài qua loa vậy sao?”

“Ta trịnh trọng lắm rồi đấy.” Thẩm Minh lập tức phản bác, “Ngươi nhìn người khác xem, toàn là hợp ý rồi thấy đẹp mắt liền khiêng về luôn. Ta không chỉ khiêng ngươi về mà còn nghiêm túc bồi dưỡng tình cảm với ngươi.”

Liễu Ngọc Như: …

“Ngươi gả cho ta nhất định sẽ thành cô vợ nhỏ đẹp nhất cái trại này, ta cũng nở mày nở mặt.”

Thẩm Minh bắt đầu ảo tưởng cảnh tượng mọi người hâm mộ khi Liễu Ngọc Như làm lão bà của hắn, thế là nhịn không được mà cười thành tiếng. Liễu Ngọc Như lẫn Ấn Hồng dùng vẻ mặt nhìn đứa ngốc để nhìn hắn, ba người cứ giằng co như vậy. Thẩm Minh đứng dậy, đóng hết cửa nẻo rồi mới quay lại nằm trên mặt đất, “Ngủ đi. Đừng lo, ta sẽ trông coi các ngươi, có tiếng động gì là ta phát hiện ngay.”

Liễu Ngọc Như và Ấn Hồng gật đầu, nhưng vẫn không dám ngủ. Thẩm Minh nhìn các nàng rồi nhìn đống cỏ cạnh đấy, hắn chợt vỡ lẽ, “A, biết rồi, sợ cỏ đâm vào người đúng không?”

Thẩm Minh đi tới ép xuống đống cỏ khô, sau lại lấy áo ngoài của mình phủ lên. Hắn bảo với Liễu Ngọc Như và Ấn Hồng, “Cũng hườm hườm rồi, ngủ ở đây đi.”

Liễu Ngọc Như kính cẩn cảm tạ. Ấn Hồng ngủ trước nàng, Thẩm Minh nghi hoặc hỏi, “Ngươi không ngủ à?”

Liễu Ngọc Như bình thản đáp, “Giờ còn sớm nên ta không buồn ngủ.”

“Ngày thường mấy giờ ngươi đi ngủ?”

Thẩm Minh bắt đầu trò chuyện với nàng, Liễu Ngọc Như cũng muốn dò hỏi chút tin tức bèn trả lời hắn. Thẩm Minh thảng thốt, “Trễ vậy, ngươi bận rộn gì đấy?”

“Sổ sách ở cửa hàng rất nhiều,” Liễu Ngọc Như giải thích. Ngẫm nghĩ một lát, nàng cần cho thấy mình là người đã thành hôn bèn nói thêm, “Hơn nữa, phu quân bận việc, ta phải đợi hắn về.”

“Ngươi luôn chờ hắn về ngủ cùng à?”

“Đúng vậy.”

“Ngươi có chờ hắn về ăn cơm không?”

“Đương nhiên.”

“Nếu hắn chết, ngươi sẽ mãi mãi nhớ đến hắn?”

Liễu Ngọc Như nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của Thẩm Minh, nàng thấy kỳ quái nhưng vẫn gật đầu, “Tất nhiên.”

“Tốt quá rồi,” Thẩm Minh vỗ tay, “ngươi mà gả cho ta thì ta chắc chắn sẽ hạnh phúc.”

Liễu Ngọc Như: …

“Ngươi biết xấu hổ là gì không!” Ấn Hồng không thể nhẫn nhịn, nàng bật dậy nhìn Thẩm Minh rồi nổi giận đùng đùng, “Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, ngươi soi gương lại đi!”

“Ta soi gương làm gì?” Thẩm Minh hùng hồn nói, “Ta vốn rất tuấn tú.”

Thẩm Minh lại tiếp tục thảo luận chuyện thành hôn với Liễu Ngọc Như, nàng nuốt cơn giận vào bụng để tìm hiểu quá khứ của hắn.

Nàng đại khái biết hắn trước kia là hiệp khách lang thang, nhưng không hoạt động ở Vọng Đô. Sau hắn quen biết Hùng ca, được Hùng ca đưa đến Hắc Phong Trại; nhờ võ nghệ cao cường mà làm tiểu đầu mục ở đây. Hắn có hai nguyên tắc; thứ nhất, không giết người tốt và thứ hai là không ức hiếp phụ nữ lẫn trẻ em. Hắn giống như dòng nước tinh khiết giữa Hắc Phong Trại. Song hắn rất thích cướp của người giàu chia cho người nghèo nên tạo nguồn thu lớn cho Hắc Phong Trại, vì vậy hắn chung sống khá hòa thuận với bọn họ.

Tuy hắn không nói nhiều nhưng từ tin tức hắn để lộ, Hắc Phong Trại khẳng định có quan hệ mật thiết với quan viên nào đó ở Vọng Đô.

Bá tánh trong thành từng nhiều lần yêu cầu tiêu diệt Hắc Phong Trại nhưng quan phủ đều bỏ mặc. Có lần một huyện lệnh quyết định tiêu diệt đám cướp này, kết quả lại chết bất đắc kỳ tử trong nhà trước khi kịp thực hiện.

Từ đấy về sau, huyện lệnh hoàn toàn chả dám phụ trách Hắc Phong Trại.

Liễu Ngọc Như lẳng lặng nghe, trong lòng không khỏi lo lắng cho Cố Cửu Tư.

Thẩm Minh nhận ra bèn vội an ủi, “Ngươi đừng lo, chờ hắn chết thì ngươi gả ta là được.”

Lần này chẳng cần Ấn Hồng mở miệng, Liễu Ngọc Như đã lên tiếng trước, “Câm miệng!”

Thẩm Minh xoa xoa cái mũi.

Ưm, hơi tủi thân à nha.

Sau khi nhận được tin từ Hắc Phong Trại, Cố Cửu Tư gọi Hoàng Long và Hổ Tử đến giao việc, “Chu đại ca đi vây quét Lương gia để đảm bảo bọn họ không thể thư từ qua lại với Hắc Phong Trại, nên chúng ta sẽ không dùng binh lực bảo vệ Vọng Đô của huynh ấy. Hiện giờ chúng ta có tổng cộng hai trăm binh lính khả dụng, Hắc Phong Trại có năm trăm tội phạm lại thêm ưu thế địa hình, chúng ta sẽ không chiếm được lợi thế.”

“Quả thật như vậy.” Hoàng Long lưỡng lự, “Hay chúng ta đợi thêm…”

“Không thể đợi nữa.” Cố Cửu Tư quyết đoán cắt ngang, “Hoàng đại ca đừng sợ, ta đã nghiên cứu hoàn cảnh ở Hắc Phong Trại. Tuy bọn chúng có nhân số đông đảo nhưng lại là một đám ô hợp thích làm theo ý mình từ khắp trời nam biển bắc tụ tập vào đấy. Tác phong làm việc của bọn chúng khác hẳn chúng ta nên chỉ cần đánh phủ đầu tốt thì dù chúng ta không mạnh bằng, bọn chúng sẽ tự khắc loạn.”

“Trọng điểm nằm ở bước đầu tiên. Ta sẽ lên núi trước để trà trộn vào bọn chúng, nghĩ cách tạo thời cơ tấn công thích hợp. Bọn chúng khả năng cao sắp xếp rất nhiều bẫy trên núi, bây giờ đại ca hãy đi mua mười con trâu từ các nông hộ rồi buộc pháo vào đuôi trâu. Chờ ta phát tín hiện trên núi thì đốt pháo và ở dưới chân núi dùng thương dồn trâu lên núi. Đám trâu sẽ phát động bẫy của bọn chúng. Vì không nắm rõ tình huống nên nhất định bọn chúng sẽ tiêu hao một đợt vũ khí, lúc đó chúng ta có thể nhìn rõ những cái bẫy.”

“Đã hiểu.” Hoàng Long gật đầu.

Cố Cửu Tư lại dặn dò Hổ Tử, “Ngươi vào thành tìm lưu dân và ăn mày rồi dẫn bọn họ bao vây núi. Kiếm thật nhiều người vào, nói họ chỉ cần đứng ở chân núi mà hô hào theo chỉ định. Người nào đi đều sẽ được thưởng một màn thầu, nếu sơn tặc chạy xuống mà bọn họ bắt được thì mỗi kẻ cướp chạy trốn là một lượng bạc. Khi Hoàng đại ca bắt đầu tấn công núi, ngươi ở dưới phô trương thanh thế.”

“Đã hiểu.” Hổ Tử tuân lệnh.

“Nhưng trước lúc ta phát tín hiệu, các ngươi tránh xa một chút, đừng để bị phát hiện.”

Mọi người đồng loạt gật đầu. Cố Cửu Tư không nói nữa, hắn để mọi người lui xuống rồi bắt đầu thay quần áo.

Hắn mặc giáp phòng hộ, trên cánh tay buộc chủy thủ, lại bỏ rất nhiều bình thuốc vào trong tay áo. Cuối cùng hắn mặc áo ngoài màu trắng thêu hoa văn mây tuyết cùng một lớp áo mỏng màu bạc, tóc buộc quan ngọc, tay nắm chặt quạt xếp. Thoạt nhìn hắn giống hệt một người đọc sách vừa nho nhã lại ôn hòa.

Cố Cửu Tư chuẩn bị xong xuôi, hắn vừa ra khỏi cửa đã thấy Tô Uyển và Giang Nhu đứng đấy.

Mắt Tô Uyển đỏ quạch còn Giang Nhu bước tới trước rồi nắm tay Cố Cửu Tư, bà mím môi nói, “Bất kể thế nào, Ngọc Như vẫn là Ngọc Như.”

Cố Cửu Tư ngẩn người. Lát sau, hắn chợt hiểu ý Giang Nhu.

Mọi người khó tưởng tượng Liễu Ngọc Như đến một sơn trại như vậy sẽ trải qua chuyện gì. Hắn cũng không dám nghĩ nhiều khi mình đến sẽ thấy cái gì. Giang Nhu đang nói với hắn, dù chứng kiến gì chăng nữa, Liễu Ngọc Như vĩnh viễn là Liễu Ngọc Như, là nhi tức của Cố gia.

Hắn tưởng tượng đến những việc có thể xảy ra, nội tâm hắn tưởng chừng bị lưỡi đau sắc bén cứa. Vừa đau vừa hận, hắn lạnh lùng mà quyết đoán nói, “Đây là chuyện dĩ nhiên.”

“Mẫu thân, nhạc mẫu, hai người yên tâm, con và Ngọc Như đều sẽ bình an vô sự.”

Nói xong câu này, Cố Cửu Tư xoay người nhanh chân đi ra ngoài. Nguồn:

Ngoài cửa đã chuẩn bị sẵn ngựa, Cố Cửu Tư nhảy lên lưng ngựa. Hắn nhắc nhở Hoàng Long lẫn Hổ Tử, “Đừng theo sát ta.” Dứt lời, hắn phi ngựa đi.

Tốc độ con ngựa rất nhanh, nó phi như điên ra ngoại thành Vọng Đô, hướng thẳng đến Hắc Phong Trại.

Liễu Ngọc Như và Thẩm Minh còn đang nói chuyện; Liễu Ngọc Như chỉ muốn hỏi thăm tin tức, Thẩm Minh chỉ muốn bồi dưỡng cảm tình. Hai người lảm nhảm qua lại chợt nghe bên ngoài có người gõ cửa, “Thẩm ca, xong việc chưa? Lão đại nói Cố Cửu Tư tới rồi!”

Đôi mắt Liễu Ngọc Như tức khắc sáng ngời, Ấn Hồng nghe thấy tên Cố Cửu Tư thì tỉnh táo ngay. Thẩm Minh sửng sốt giây lát rồi lẩm bẩm, “Nhanh vậy sao?”

“Thẩm ca,” người bên ngoài sốt ruột, “mau lên.”

“Được rồi, được rồi.” Thẩm Minh lớn tiếng đáp, “Ta ra ngay.”

Thẩm Minh đứng dậy túm lấy Liễu Ngọc Như.

Hắn nhìn bộ dạng Liễu Ngọc Như, do dự một lát, hắn bỗng duỗi tay vò đầu rồi kéo quần áo của nàng.

Liễu Ngọc Như sợ hãi kêu, Thẩm Minh hoảng hốt nói, “Giả bộ, giả bộ thôi!”

Liễu Ngọc Như giữ chặt quần áo, đôi mắt hơi hồng hồng; trông đúng là vừa bị chà đạp.

Thẩm Minh nhặt quần áo trên mặt đất khoác lên người Liễu Ngọc Như. Hắn đưa mắt nhìn Ấn Hồng, “Sao chưa động tay động chân, muốn ta làm hả?”

Ấn Hồng oán hận vò đầu tóc, làm nhăn nhúm quần áo. Thẩm Minh cười nhạo một tiếng, tay đặt trên vai Liễu Ngọc Như, miệng nói, “Hồi nãy ta bảo bọn họ là muốn ngươi nên mới đuổi họ đi. Ngươi mà quần áo chỉnh tề ra ngoài đó thì ta không thể tự biện hộ.”

Liễu Ngọc Như không nói gì. Nàng giữ chặt quần áo của mình, thì thào hỏi, “Chúng ta đang đi đâu?”

Thẩm Minh bảo vệ nàng trong lòng, Ấn Hồng theo sau, ba người cùng ra cổng lớn. Mọi người dùng ánh mắt mờ ám nhìn bọn họ, có kẻ mở miệng, “Thẩm ca lợi hại, không ra tay thì thôi chứ đã làm thì phải chơi luôn hai đứa.”

Liễu Ngọc Như khẽ run rẩy, Thẩm Minh trừng mắt nhìn kẻ lên tiếng, “Còn nói hươu nói vượn dọa tiểu nương tử của ta, ta xé miệng ngươi.”

Mọi người cười ha ha.

Thẩm Minh dẫn Liễu Ngọc Như và Ấn Hồng đến chính đường. Một nam nhân trung niên khoảng bốn mươi tuổi ngồi trên tấm da hổ. Ông ta mặc áo khoác đen, ngón tay đeo nhẫn ngọc bích, sắc mặt hết sức tái nhợt; nhìn qua trông có vẻ âm u lạnh lẽo.

Thẩm Minh dẫn Liễu Ngọc Như tới cung kính bái kiến đối phương rồi nói, “Ưng gia, ta mang người đến.”

“Làm chưa?” Ưng gia lộ vẻ tươi cười.

Thẩm Minh cúi đầu, bình tĩnh đáp, “Đã làm.”

“Tốt,” Ưng gia nhẹ nhàng vỗ tay, “ta thật muốn chứng kiến Cố đại nhân sẽ làm gì khi nhìn thấy nỗi nhục này.”

Ưng gia đứng dậy, ông ta hướng ánh mắt về phía trước, “Hắn tới chưa?”

“Đã tới.”

“Đi thôi.” Ưng gia phất tay, “Mang theo tiểu nương tử này, chúng ta đi đón Cố đại nhân.”

Lời này khiến mặt Liễu Ngọc Như xám ngoét, bước chân nàng dừng lại.

Muốn nàng đi gặp Cố Cửu Tư bằng dáng vẻ này?!

Cố Cửu Tư nhìn thấy vẻ ngoài của nàng sẽ nghĩ gì? Dẫu cho… Dẫu cho hắn luôn suy nghĩ tiến bộ, có nam nhân nào bao dung được nỗi nhục như vậy?

Liễu Ngọc Như muốn quay đầu bỏ chạy. Thẩm Minh biết ý định của nàng bèn ôm chặt lấy, hạ thấp giọng ngăn cản, “Đừng làm bậy.”

Liễu Ngọc Như khẽ run. Nàng cố gắng trấn định bản thân, miễn cưỡng đi theo đám người tới phía trên cổng thành. Từ đằng xa, nàng thấy Cố Cửu Tư cưỡi ngựa trên đường núi hướng đến cổng lớn Hắc Phong Trại.

Hắn đi một mình. Một người một ngựa, trong tay còn cầm cây quạt; nhìn hắn thong dong tiêu sái như đang đạp lên ánh trăng để ngắm hoa cỏ. Nếu hắn hát vang sẽ càng hợp với khung cảnh.

“Ngươi nói hắn giỏi đánh nhau?” Thẩm Minh hồ nghi liếc nhìn Liễu Ngọc Như, hắn châm biếm, “Với thân thể kia á? Ngươi nói hắn đọc sách thì ta tin, nhưng đánh nhau? Thôi quên đi.”

Liễu Ngọc Như không trả lời, tim nàng đập dồn dập.

Nàng chẳng nói rõ cảm xúc hiện tại của mình. Nàng nghĩ người kia quá ngốc, sao lại đơn độc tới đây dưới tình huống này. Khiếp sợ cũng có, khi dùng dáng vẻ hiện tại gặp hắn. Cả vài phần âm thầm chờ đợi nữa, người này dĩ nhiên đến để cứu nàng.

Dường như nàng dành cho Cố Cửu Tư một sự tin tưởng mù quáng; nàng cảm thấy bất luận thế nào, chỉ cần hắn tới thì mọi việc đều sẽ ổn.

Thẩm Minh quay đầu nhìn nàng, rồi lại dõi theo Cố Cửu Tư.

Cố Cửu Tư từ xa đã thấy Liễu Ngọc Như đứng ở cổng thành. Nàng đứng cạnh một nam nhân, trên người khoác áo ngoài của đối phương.

Cố Cửu Tư siết chặt dây cương, hắn cảm thấy mình đã ngừng thở.

Có cơn phẫn nộ không tên bùng phát trong thân thể hắn, nhưng chính vì vậy hắn càng phải bình tĩnh.

Với tình trạng hiện giờ, chỉ cần đi nhầm một bước, hắn sẽ đặt Liễu Ngọc Như lẫn bản thân vào vòng nguy hiểm.

Thế nên, hắn mang theo gương mặt tươi cười mà cưỡi ngựa. Trước toàn bộ ánh mắt của Hắc Phong Trại, hắn ung dung đi tới trước cổng sơn trại rồi ghìm ngựa dừng lại.

Người ở bên Ưng gia tiến lên quát, “Người tới là ai, mau xưng tên!”

Cố Cửu Tư ngẩng đầu nhìn mọi người, khóe môi nhếch lên đậm chất phong lưu.

“Vọng Đô Huyện lệnh Cố Cửu Tư,” hắn cất cao tiếng nói, thanh âm rõ ràng như đá chạm đá, như ngọc rơi trên khay. Ánh trăng dừng trên gương mặt trắng nõn của hắn, ánh mắt hắn lại dừng trên khuôn mặt Liễu Ngọc Như. Sắc mặt hắn không có chê bai, không có ghét bỏ, chỉ mang theo ý cười bình thản cùng dịu dàng như từ trước đến nay. Hắn cách đám người mà lặng lẽ nhìn nàng và nói, “Ta đã nhận được thư của Ưng gia. Vì sự bình an của thê tử, xin được cầu kiến.”

Liễu Ngọc Như đột nhiên bình tĩnh lại.

Dưới ánh mắt kia, mọi thấp thỏm lo âu đều tan biến. Nàng yên lặng đứng trên cổng thành chăm chú dõi theo hắn.

Nàng không còn sợ hãi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio