Trường Phượng Khuynh Nhan

chương 95: hắc hóa (hai)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhìn cảnh vật vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, Thanh Nhược chỉ cảm thấy những chuyện đã trải qua kia dường như trở nên thật xa xôi. Nhưng nàng biết những chuyện đó đều là sự thật, không phải là mộng cảnh mà bản thân tự tạo ra. Nàng lấy tay chậm rãi vuốt lên bàn trang điểm không nhiễm một hạt bụi kia, ngẩng đầu nhìn tấm chăn gấm màu xanh thêu hình hoa sen trên giường, Cẩm Lý bơi xuyên qua cành lá rất linh động chân thực, chân thực đến mức giống như trong chớp mắt nó sẽ trốn mất vào mép chăn.

[Cẩm Lý: là một loại cá chép cảnh nhiều màu.]

"Tiểu thư, mỗi ngày phu nhân đều cho người quét dọn căn phòng này, mọi thứ vẫn giống như lúc tiểu thư rời nhà, mọi người đều không di chuyển bất kỳ vật gì trong phòng. Phu nhân nói làm như vậy khi tiểu thư trở về, mới có cảm giác gia đình. Lần đầu tiên, tiểu thư rời nhà lâu như vậy, Thúy nhi rất nhớ tiểu thư." Thúy nhi thấy tiểu thư nhà mình trở về, hưng phấn đến mức ríu ra ríu rít nói mãi không ngừng.

"Ừm." Thanh Nhược chỉ nhẹ nhàng đáp lời.

Nhưng Thúy nhi vẫn rất hưng phấn, nói: "Tiểu thư, hoàng cung như thế nào? Ngươi ở đó có tốt không? Ta nghe nói trong hoàng cung đâu đâu cũng là vàng là bạc, cơm ngon áo đẹp hưởng không hết, nhưng tâm của nữ nhân trong đó lại như rắn độc, tâm địa của thái giám cũng rất xấu xa, có phải thật không?"

Thanh Nhược nghe vậy ngẩn ra, hồi lâu mới lắc đầu một cái, nhưng cũng không mở miệng nói chuyện.

Thúy nhi cũng hậu tri hậu giác phát hiện tiểu thư nhà mình có gì đó bất thường, nhưng nàng cũng chỉ cho rằng đó là chuyện đương nhiên vì Thải Ninh tiểu thư vừa mới qua đời. Nàng một lòng muốn giúp tiểu thư hóa giải nỗi buồn, muốn dụ nàng cười. Nhưng nàng chưa kịp nghĩ ra phải nói gì, thì sau lưng đã vang lên giọng nói của phu nhân.

[Hậu tri hậu giác: sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra.]

"Nhược nhi."

Thanh Nhược quay đầu, nhìn thấy gương mặt dịu dàng của Thẩm Vân, miễn cưỡng nở nụ cười: "Mẹ."

Thẩm Vân cho Thúy nhi lui xuống, kéo Thanh Nhược ngồi bên cạnh bàn.

"Mẹ có chuyện tìm Nhược nhi sao?"

Thẩm Vân cẩn thận quan sát nữ nhi một vòng, lựa lời mà nói: "Nhược nhi. Con gầy đi rất nhiều. Nghe nói vì chuyện Trường Phượng công chúa trúng độc, con bị giam trong ngục ba ngày. Mẹ luôn muốn tới thăm con, nhưng đều bị ngăn cản. Bây giờ không sao là tốt rồi. Không sao là tốt rồi."

Hốc mắt Thanh Nhược chua xót, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào: "Mẹ......để cho người lo lắng, hài nhi thật bất hiếu."

"Khờ quá, chuyện này không phải lỗi của con. Hoàng cung vốn là nơi nguy hiểm, thân bất do kỷ......" Vẻ mặt Thẩm Vân bỗng nhiên có chút bi thương, "Tội nghiệp đứa bé Thải Ninh này......"

Trong lòng Thanh Nhược đau đớn, sắc mặt cũng tái đi mấy phần.

Thẩm Vân thấy phản ứng của Thanh Nhược, vội vàng ngừng nói, khi bà lên tiếng lần nữa đã chuyển sang đề tài khác: "Trước hãy khoan nói chuyện này đã. Con đã lâu không về nhà, thừa dịp mấy ngày này ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, bồi dưỡng thân thể. Mẹ thật không muốn con trở về hoàng cung......" Thẩm Vân tất nhiên chú ý đến tinh thần sa sút của con mình, bà mơ hồ cảm thấy đó cũng không hẳn đơn giản đến từ cái chết của biểu tỷ. Nữ nhi gầy hẳn đi làm bà rất bất ngờ. Ngày ấy, bà muốn đi thăm Thanh Nhược dù cho vẫn bị ngăn cản. Nhưng không lâu sau, một trong tứ thị nữ của Trường Phượng công chúa là Bạch Phong cô nương đến phủ, để cho lão gia yên tâm, nói Thanh Nhược cô nương bị giam chỉ là kế tạm thời mà thôi, và bảo đảm nàng ở trong ngục sẽ an toàn không lo, sẽ không phải chịu bất kỳ hình phạt nào. Bây giờ nhìn nữ nhi gầy gò như thế lại khiến bà có chút nghi ngờ. Nhưng Thẩm Vân biết bây giờ nhất định nữ nhi sẽ không nói nhiều, bà cũng chỉ hy vọng có thể bồi dưỡng thân thể cho nữ nhi thật tốt, những chuyện khác tạm thời gác lại trước.

Thanh Nhược không biết phải an ủi mẫu thân như thế nào, chỉ im lặng gật đầu một cái.

"Nhược nhi nghỉ ngơi trước đi, chờ đến cơm tối, mẹ sẽ đến gọi con. Mẹ đã căn dặn phòng bếp chuẩn bị cho con món ngon."

"Cám ơn mẹ."

Thẩm Vân vỗ nhè nhẹ cánh tay của Thanh Nhược, quan tâm lui ra ngoài. Bà thấy nữ nhi rất mệt mỏi, cảm thấy giờ phút này điều nàng cần chỉ là được yên tĩnh một mình mà thôi.

Thanh Nhược vẫn mặc nguyên y phục nằm trên giường, cũng không ngủ.

Nàng chỉ cảm thấy thế sự quá nhiều thay đổi, mấy canh giờ trước, nàng còn đứng bên cạnh nàng, giờ phút này đã nằm trong ngôi nhà mà nhiều tháng chưa về, chỉ có thể từ xa mà nhớ lại chuyện đó.

Linh đường của Thanh Thải Ninh.

Cẩm Lân theo lời của Cẩm Nhan, đối với bên ngoài chỉ tuyên bố rằng lúc đang lùng bắt thích khách, Ninh phi ngoài ý muốn bị thương, chết vì không kịp cứu chữa, quyết định dừng quan hai ngày, sau đó lấy lễ dành cho quý phi để an táng.

Về phần thích khách, thì chỉ cần một cái xác là đủ rồi.

Thân là người Thanh gia, ngày đó tất nhiên Thanh Nhược được Cẩm Nhan dẫn tới linh đường. Đó là lần gặp mặt đầu tiên sau khi hai người tranh cãi.

Thanh Nhược cũng không muốn mở miệng, vẻ mặt nàng bi thương, cúi thấp đầu không nói một lời. Tuy nàng biết cái chết của Thải Ninh tỷ tỷ không thể hoàn toàn trách Cẩm Nhan, nhưng biết thì biết, đáy lòng vẫn có chút không thể nào quên được. Hơn nữa......những ngày thê thảm đó đã khắc sâu vào tâm trí nàng. Trong tiềm thức, nàng không muốn tin những chuyện dơ bẩn này có liên quan đến con người hoàn mỹ đó. Nhưng thậm chí...đó còn là do một tay Cẩm Nhan âm thầm sắp đặt. Thật ra thì, ngay từ đầu mình nên sớm biết rõ. Trong lời đồn đãi, Trường Phượng công chúa chính là một nhân vật như vậy, nếu không làm sao có thể chém chết phản loạn ngay trước mặt, huyết tẩy thế lực triều đình? Chỉ là, con người luôn tin vào mắt mình. Ở trước mặt nàng, Cẩm Nhan vĩnh viễn là người thanh nhã như tiên giáng trần, dịu dàng đến mức làm cho người ta quyến luyến. Sự tương phản như thế khiến cho tâm thần Thanh Nhược rối loạn, không biết phải đối mặt như thế nào.

Nhìn Thanh Nhược mím chặt môi, hoàn toàn không chịu nhìn mình, Cẩm Nhan thầm thở dài.

Sau đó, hai người gặp được Thanh Vũ và Thẩm Vân.

Thẩm Vân thấy Thanh Nhược, nói mấy câu bên tai Thanh Vũ, liền một mình đi qua.

"Mẹ." Thanh Nhược thấy mẫu thân nên có hơi kích động.

Thẩm Vân đến gần Thanh Nhược, sau khi thấy rõ tình trạng của nàng. Bà không khỏi thất kinh, ý niệm muốn đưa Thanh Nhược về nhà càng lúc càng mãnh liệt.

Nhưng không ngờ chuyện lại đơn giản như vậy.

Bà khách khí mở miệng, cảm thấy trải qua nỗi đau mất cháu gái lần này, để cho bà càng nhớ nữ nhi nhiều hơn, vì vậy hy vọng tạm thời mang Thanh Nhược về nhà một thời gian. Đối phương nghe vậy im lặng một lúc lâu. Ban đầu bà còn tưởng rằng đối phương có chút không muốn, nhưng cuối cùng Trường Phượng công chúa cũng không nói gì, chỉ là sau khi ngẫm nghĩ rồi gật đầu một cái.

Tất nhiên Thẩm Vân rất vui vẻ. Nhưng khi quay đầu nhìn về Thanh Nhược, biểu cảm trên mặt nữ nhi lại có chút phức tạp kỳ lạ.

Quả thật không nghĩ tới, mình lại đột nhiên trở về nhà.

Thế mà...thế mà đáy lòng lại không nỡ, không biết phải xử trí như thế nào?

Trong đầu bỗng nhiên lại vang lên câu nói khi Cẩm Nhan rời phòng. Rõ ràng lời nói chỉ là nhẹ nhàng than thở, nhưng lại nặng đến gần như muốn bẻ gảy thần kinh của mình.

Sao ngươi không nghĩ, người thiếu chút nữa bị chết chính là ta đây?

Thanh Nhược nhíu mày thật chặt, ngực đau đến mức phải cuộn mình lại.

Mấy ngày nay, Thẩm Vân thay đổi phương pháp giúp Thanh Nhược bồi bổ. Thanh Nhược không muốn để mẫu thân thất vọng, dù cho không có khẩu vị đến thế nào, thì nàng vẫn rất ngoan ngoãn tự động ăn hết tất cả. Điều này làm cho Thẩm Vân ảo tưởng, trong lúc vô tình lấy nhiều thức ăn hơn một chút. Vì vậy có một ngày, khi vô tình bỏ quên đồ ở chỗ Thanh Nhược, Thẩm Vân quay lại đúng lúc bắt gặp Thanh Nhược đứng ở trong sân, nôn đến mức khuôn mặt thống khổ nhíu chặt lại. Lúc này, bà mới kinh hãi biến sắc.

Lúc đó, Thanh Nhược cũng không biết đã bị mẫu thân nhìn thấy, sau khi nôn xong tất cả mọi thứ ra ngoài, nàng mới cảm thấy thoải mái một chút. Thúy nhi đứng sau lưng Thanh Nhược, lo lắng vuốt lưng cho tiểu thư, nói: "Tiểu thư, nếu ngươi thật sự không ăn được, thì đừng ăn nữa. Thúy nhi thấy cũng đau lòng."

Thanh Nhược đứng dậy, lấy khăn gấm ra lau khóe môi, nở một nụ cười yếu ớt với Thúy nhi: "Không sao, cũng không phải mỗi lần đều như vậy. Ta chỉ muốn để cho mẹ có thể yên tâm một chút."

Thúy nhi nhìn thấy mà trong lòng có chút chua xót, nàng biết mặc dù tính tình tiểu thư hiền lành, nhưng lại cố chấp. Vì vậy nàng chỉ khuyên nhủ: "Tiểu thư về phòng uống chút nước nóng đi, bên này Thúy nhi sẽ dọn dẹp một chút, để tránh cho người khác nhìn thấy, truyền đến tai phu nhân."

"Ừm. Làm phiền Thúy nhi rồi." Thanh Nhược gật đầu một cái, đi vào phòng, bước chân có chút lảo đảo.

Thẩm Vân ở trong tối nhìn thấy không nhịn được rơi lệ.

Sau chuyện đó, Thẩm Vân liền giảm bớt lượng thức ăn lại một chút, sợ bổ quá, thân thể Nhược nhi chịu không nổi. Nhưng Thanh Nhược cũng không vì vậy mà hồi phục hơn chút nào, thậm chí càng lúc càng sa sút, không có hứng thú với bất kỳ chuyện gì. Thẩm Vân nghĩ hết mọi cách, thỉnh thoảng dẫn nàng ra ngoài giải sầu. Tuy Thanh Nhược cười tiếp nhận, nhưng thường xuyên thất thần, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì. Thông qua Thúy nhi, Thẩm Vân biết được Thanh Nhược cũng thất thần ngay cả khi đọc sách trong phòng. Vì thế, Thẩm Vân càng lúc càng sốt ruột, muốn tìm nữ nhi tâm sự, nhưng nữ nhi chỉ cười lắc đầu, ý bảo không có gì. Quả thật tất cả những chuyện này làm Thẩm Vân thúc thủ vô sách.

[Thúc thủ vô sách: đành chịu bó tay]

Tất nhiên Thẩm Vân không biết, sở dĩ thân thể Thanh Nhược mãi vẫn không thể tốt hơn, chỉ vì mỗi khi đêm về, nàng đều rất khó ngủ, đôi khi rất khó mới có thể ngủ thiếp đi, nhưng những cơn ác mộng lại kéo tới, khiến nàng không thể ngủ yên giấc, không lâu liền tỉnh lại. Nàng nghỉ ngơi không tốt, tất nhiên càng lúc càng tiều tụy.

Khi Thanh Nhược gặp lại Cẩm Nhan cũng là lúc hai người đã chia cách nửa tháng.

Hôm đó Thanh Nhược vẫn ở trong khuê phòng của mình thêu cẩm nang. Mấy ngày nay, nàng đã sắp thêu xong chiếc cẩm nang có hình Phượng Hoàng vỗ cánh bay lên.

Bên tai truyền tới tiếng mở cửa.

Thanh Nhược cũng không thèm để ý, cũng không ngẩng đầu, chỉ tưởng rằng là Thúy nhi đi vào. Vậy mà rất nhanh, nàng lại ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt quen thuộc.

Cùng lúc đó, giọng nói nhàn nhạt vang lên trong phòng.

"Thêu cũng không tệ. Phượng Hoàng nhìn rất đẹp."

Thanh Nhược ngạc nhiên ngẩng đầu, Cẩm Nhan vẫn nở nụ cười nhàn nhạt đứng bên cạnh, đang cúi đầu nhìn mình.

"Sao ngươi lại tới đây?" Thanh Nhược nhíu mày lại.

"Tất nhiên ta tới đón ngươi trở về cung." Cẩm Nhan đáp, xem như đây là chuyện đương nhiên.

Sự ngạc nhiên trong mắt Thanh Nhược càng sâu, nhưng vẫn quật cường nói: "Ta không muốn trở về cung."

"Ồ?" Cẩm Nhan nhẹ nhàng cúi người, nhìn Thanh Nhược chăm chú, nói: "Ngươi nói gì?"

"Ta nói ta không muốn trở về......ngô."

Thanh Nhược không dám tin mà trợn to mắt, không thể nào tin nổi đối phương lại vô lại đến mức ngăn chặn miệng mình như thế, nhất thời có chút ngớ ngẩn. Khi nàng lấy lại tinh thần, uất ức mấy ngày nay cùng tức giận dâng trào. Đây coi là cái gì? Thanh Nhược căm phẫn, vì thế mà không ngần ngại cắn Cẩm Nhan.

Làn môi mỏng tất nhiên không chịu nổi một kích của hàm răng bén nhọn, nhất thời lớp da hồng nhạt bị rách ra, thoáng chốc thấm ra từng giọt máu. Răng môi hai người rất nhanh bị nhuộm đỏ, tràn ngập mùi máu tanh.

Cẩm Nhan lại tựa như không hề có cảm giác, vẫn nghiêm túc hôn lấy đôi môi xa cách đã lâu kia, không thèm để ý đến những giọt máu do nụ hôn ngọt ngào này mang lại. Nàng đưa ra lưỡi của mình, tinh tế miêu tả môi của Thanh Nhược, lướt qua hàm răng kia, ý muốn mở ra cửa khẩu đó.

Thanh Nhược không muốn thỏa hiệp, nhưng hai tay lại bị đối phương giữ chặt. Bởi vì thân thể suy yếu, ngay cả quả đấm cũng không thể nắm chặt, chứ đừng nói tới phản kháng. Vì vậy, điều nàng có thể làm là cắn răng thật chặt.

"Ta hỏi lần nữa, có theo ta trở về hay không?" Cẩm Nhan bỗng nhiên nhỏ giọng nỉ non, giọng nói phát ra từ khóe môi của hai người.

"Không về!" Thanh Nhược nói.

Nhưng tiếng nói vừa dứt, lưỡi của đối phương lại tựa như tìm được khe hở, rất nhanh chui vào, sau đó dây dưa với chiếc lưỡi vẫn nằm yên kia. Thanh Nhược xấu hổ đến mức sắc mặt càng lúc càng đỏ rần, giọng nói bởi vì đối phương dây dưa mà có chút mơ hồ.

"Ngươi điên rồi......đây là nhà của ta."

"Vậy thì đã sao?" Cẩm Nhan vừa hôn vừa nói, nói xong lại hôn sâu hơn, mút lấy đầu lưỡi của Thanh Nhược khiến nó trở nên hơi tê dại.

Thanh Nhược có chút do dự, muốn bất chấp mà cắn,nhưng cuối cùng lại có chút không đành lòng. Vừa rồi mùi máu của Cẩm Nhan vẫnchưa hoàn toàn tản đi, vẫn lẫn vào nước bọt của cả hai, loại ý vị đó không thể diễntả bằng lời. Nàng bị hôn đến đầu óc có chút choáng váng, cảm giác như sắp hítthở không thông, cả người rã rời, không còn một chút khí lực nào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio