Trong một đêm trăng, ở sơn cốc phía đông Khai Dương Tông.
Giờ phút này có ba người lao xuống dưới.
Chung Sơn, Thiên Sát và Bi Thanh Ti. Năm ngày trước đã theo yêu cầu của Thiên Tinh Tử mà đi lang vực tìm Nê Bồ Tát. Nếu chỉ có Thiên Sát và Bi Thanh Ti đi cùng thì không cần nghỉ ngơi, nhưng Chung Sơn mới đạt tới Tiên thiên kỳ cho nên đã năm ngày rồi phải ngủ nghỉ một chút.
Chung Sơn ngời trước một cây đại thụ, nhắm mắt nghỉ ngơi, mà bây giờ, sắc trời cũng đã tối nên ba người quyết định ngày mai sẽ tiếp tục đi.
Bi Thanh Ti dù sao cũng là một cô gái, không tiện ở cùng hai người cho nên chọn một chỗ không xa đó mà nghỉ lại, Thiên Sát cũng tìm chỗ khác, ba người ở ba chỗ khác nhau.
Ở chỗ ngủ của Chung Sơn, Bi Thanh Ti đã sắp một cái kỳ trấn khiến cho người bên ngoại không thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Thiên Sát ở một chỗ khác điều tức. Tuy nhiên hắn không tập trung được, lúc này hắn mở tròn mắt ra, nhìn về phía làn sương trắng mà Bi Thanh Ti tạo ta để bảo vệ Chung Sơn.
Trong mắt Thiên Sát hiện lến sát ý. Năm ngày nay, Thiên Sát đã nhìn ra Chung Sơn và Bi Thanh Ti có một mối quan hệ mà không thể cho ai biết. Bởi vì Bi Thanh Ti là một người băng lãnh, vô cùng cao ngạo, cho dù mình là đại sư hung của nàng nàng cũng vô cùng lạnh lùng.
Tuy nhiên, những lần nói chuyện với Chung Sơn nàng tỏ ra vô vùng nhu hòa. Thiên Sát nghĩ lại cảnh tượng mà nhìn thấy ở suối nước nóng, thì không thể nào không nghi ngờ.
Thiên Sát lạnh lùng nhìn Chung Sơn, vào nữa đêm, bỗng nhiên Thiên Sát đứng dậy, trong mắt mang theo một tia lệ khí, đi về phía Chung Sơn.
Chung Sơn ngủ vô cùng say, ít nhất là Thiên Sát cảm nhận được Chung Sơn ngủ rất say.
Thiên sát từ từ đến gần, bàn tay chạm lên trên chuôi kiếm.
Khi còn cách Chung Sơn khoảng tám mươi bước, Thiên Sát dừng lại, nhìn chằm chằm về phía hắn. Giờ khắc này, chém giết Chung Sơn là chuyện rất dễ dàng, chỉ cần nâng kiếm lên là có thể giết hắn, có thể loại bỏ được tình địch. Thiên Sát hít một hơi thật sâu, bàn tay phải cầm lấy kiếm.
Giết Chung Sơn là chuyên rất dễ dàng, nhưng mình không thể giết được, ít nhất là hiện tại không thể được, vì sư mệnh, vì Bi Thanh Ti, cho nên Thiên Sát lúc trước đã loại bỏ ý nghĩ này trong đầu.
Trong mắt Thiên Sát lúc này không còn sát ý như trước nữa, hoàn toàn không hề có vẻ gì là muốn giết chết Chung Sơn, Thiên Sát nhảy lên trên một sườn núi, rời khỏi cốc, hiển nhiên trong lòng vô cùng đé nén.
Mà Chung Sơn đang ngủ rất say, thấy Thiên Sát rời đi thì lập tức ngồi dậy.
Chung Sơn nhìn về bốn phía, lại nhìn về kỳ trận mà Bi Thanh Ti bố trí. Thiên Sát không giết mình ư?
Nhìn về phía chân núi phía xa xa, đồng tử của Chung Sơn liền vo rút lại. Thiên Sát, Thiên Sát muốn gây bất lợi với mình sao?
Lúc trước, Chung Sơn ngủ vô cùng say tựa như là chết, vài ngày không ngủ, một khi nằm ngủ là dĩ nhiên không chi trì được nữa. Nhưng mà, khi Thiên Sát đến gần, Chung Sơn lại tỉnh dây, thậm chí hắn còn cảm nhận được Thiên Sát có ý đồ không tốt với mình.
Kỳ thực, Chung Sơn tuy ngủ nhưng vẫn phòng bị, tuy tu vi của Chung Sơn không cao nhưng mà hắn đã trải qua cuộc sống lo lắng của phàm nhân cho nên không thể không cảnh giác.
Trước khi nằm ngủ, Chung Sơn đã dùng những cái tùi có mùi côn trùng kỳ dị, ở gần mũi hắn cũng rắc một bột phấn hoa chỉ cần có người tới, thì sẽ tạo mùi vô cùng gây khó chịu cho hắn, Chung Sơn sẽ lập tức tỉnh lại.
Lúc thiên sát đến Chung Sơn vẫn chỉ giả vời ngủ mà thôi. Thiên Sát nửa đêm đến bên cạnh mình, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Chung Sơn nhẹ nhàng đứng dậy, thong thả đi vài bược lại gần chỗ mà Thiên Sát ngồi xuống, sau đo, đi về chỗ kỳ trần mà Bi Thanh Ti tạo ra.
Ở bên trong kỳ trận, Bi Thanh Ti cảm nhận được điều gì đó.
Bi Thanh Ti đứng dậy, thu hồi lại kỳ trận nhìn về phía Chung Sơn.
- Chung Sơn, ngươi không nghỉ ngơi được ư? Có chuyện gì vậy?
Bi Thanh Ti nghi ngờ hỏi, đồng thời nàng nhìn về phía sơn cốc bên kia, Thiên Sát cũng đã biến mất.
- Thanh Ti có thể nói chuyện được không?
Chung Sơn mở miệng nói.
- Ừ.
Bi Thanh Ti gật đầu.
Hai người tìm một tảng đá lớn mà ngồi xuống.
- Lần trước ở Khai Dương Tông, ta nhìn thấy ở trên áo ngươi có nhiều vếch rách, có nguy hiểm gì phải không?
Chung Sơn nghĩ nghĩ rồi hỏi.
- Cái tên gian thần kía có phái người tới tìm.
Bi Thanh Ti khẽ thở dài nói.
- Hắn làm rách áo bào của ngươi.
Chung Sơn cau mày hỏi.
- Đúng thê, lần trước mặc dù ta đã giết rất nhiều người nhưng mà vẫn có một người chạy thoát. Bọn chúng biết ta còn sống chắc chắn sẽ phái thêm người tới. Chúng ta đến chỗ Nê Bồ Tát lấy một phần chứng cớ sau đó sẽ lập tức rời đi thôi.
Bi Thanh Ti kiên định nói.
Nghe thấy lới nói này của Bi Thanh Ti, Chung Sơn nhíu mày lại:
- Bọn chúng làm sao phát hiện ra ngươi?
Bi Thanh Ti nhìn Chung Sơn rồi thở dài nói:
- Tại vì lông mi của ta có màu bạc.
Ở tu hành giới cũng có một số người như vậy, tuy nhiên rất ít. Ta là huyết mạch truyền thưa của Bi gia, cho nên bọn chúng mới tìm tới.
Chung Sơn nhìn lớp lông mi màu bạc của Bi Thanh Ti, rồi nhíu mày nói:
- Ngươi không thể khiến cho nó đổi màu được sao?
- Không thể, ta không có năng lực làm chuyện đó. Huyết mạch truyền thừa bị lộ ra, thân phận của ta liền bạo lộ. Hơn nữa ta còn có năng lực truyền thừa, lần đó nếu như ta không dùng năng lực truyền thừa thì giờ đây có lẽ ta cũng không thể ở cạnh nói chuyện với ngươi.
Bi Thanh Ti khẽ nói.
Bi Thanh Ti tuy nói hời hợt nhưng Chung Sơn có thể cảm nhận được sự thảm thiết ở trong lời của nàng.
- Truyền thừa của huyết mạch Bi gia có năng lực gì vậy? Còn nữa, năng lực của ngươi hiện tại so với Thiên Sát thì như thế nào?
Chung Sơn hỏi thực lực của huyết mạch truyền thừa thì đột nhiên nhớ tới Nam Phách Thiên. Nam Phách Thiên cũng có huyết mạch truyền thưa, mặc dù có quan hệ với Thiên Linh Nhi vô cùng tốt nhưng hắn vẫn không thừa nhận, xem ra đó là một chuyện rất kiêng kỵ.
Vấn đề này liên quan tới việc bảo vệ tính mạng, há có thể để cho người khác biết được.
Bi Thanh Ti nhìn Chung Sơn, trên khóe miệng khẽ nở ra một nụ cười. Nàng suy nghĩ một chút rồi nói:
- So với đại sư huynh hẳn là mạnh hơn một chút.
Mạnh hơn một chút ư? Trong mắt của Chung Sơn hiện lên một tia sáng. Tính cách của Bi Thanh Ti vô cùng trung thực, nàng nói vậy thì chắc hẳn là mạnh hơn Thiên Sát.
Căn cứ như lời của sư tôn, thì thực lực của Thiên Sát đã có thể uy hiếp được Nguyên Anh sơ kỳ, thực lực của Bi Thanh Ti như vậy, không phải là mạnh hơn cả Nguyên Anh sơ kỳ sao?
- Còn bao lâu nữa là có thể đi vào trong lang vực?
Chung Sơn tìm chủ đề hỏi.
- Còn nữa ngày thời gian nữa. Ở phía Đông nam, Minh kiếm lâu cùng với Thiết Thương Môn cũng tới lang vực này. Hai môn phái này đã bay ba canh giờ, hẳn là đã tiến vào trong đó.
Bi Thanh Ti nghĩ nghĩ rồi nói.
- Thiết Thương Môn ư?
Chung Sơn đột nhiên cau mày nói.
- Sao vậy, ngươi biết môn phái đó sao?
Bi Thanh Ti nghi hoặc hỏi.
- Ừ, ta có người bạn trong đó. Hình như Thiết Thương Môn đang gặp chuyện gì đó, ngày mai chúng ta đến đó xem, được không?
Chung Sơn nhìn Bi Thanh Ti hỏi.
Bi Thanh Ti nhìn Chung Sơn, nàng hơi im lặng một chút rồi gật đầu, xem như là đáp ứng.
Sau đó hai người nói chuyện với nhau một hồi nữa. Mãi đến khi trời sắp sáng, Chung Sơn mới đem chủ đề chuyển đến bờ lông mi của Bi Thanh Ti.
- Ta có thể nhìn đầu ngươi được không?
Chung Sơn đột nhiên nói.
- Sao?
Bi Thanh Ti liền sững sờ, trong mắt nàng hiện lên môt vẻ bất ngờ.
- Không nên hiểu lầm, ta có một số chất, có lẽ có thể khiến cho lông mi của ngươi có thể thay đổi màu sắc.
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Vậy ư?
Trong mắt Bi Thanh Ti hiện lên một vẻ ngạc nhiên, sau đó nàng liền gật gật đầu.
Được Bi Thanh Ti cho phép, Chung Sơn liền nhìn về phía đầu lông mi của nàng.
Đầu của Bi Thanh Ti vô cùng trơn nhẵn, cầm trong tay khiến Chung Sơn có một cảm giác không đành lòng buông ra, tuy nhiên nó lại khiến cho hắn có một cảm giác lạnh buốt.
Chung Sơn hít sâu một hơi, trên khuôn mặt nở ra nụ cười tự tin.
Mà lúc này, Thiên Sát cũng đã đạp phi kiếm từ đằng xa quay trở về.
Khi Thiên Sát quay trở về. trông thấy cảnh tượng trước mắt thì tức giận đến mức nghẹn họng. Sao có thể như vậy được? Gian phu dâm phụ sao?
Thiên Sát nhìn thấy Bi Thanh Ti và Chung Sơn ngồi gần cạnh nhau. Mà Bi Thanh Ti chưa từng cho ai động vào mình lúc này lại nở ra một nụ cười. Gian phu dâm phụ, Gian phu dâm phụ!
Khuôn mặt Thiên Sát ửng đỏ cả lên, nắm tay hắn xiết chặc lại, hận không thể một đao chém chết Chung Sơn. Bi Thanh Ti ngạo tuyết như vậy không ngời cũng giống như các nữ nhân khác. Hừ!
Nhưng Thiên Sát che giấu vô cùng tốt. Hắn chỉ đảo mắt qua sau đó liền khôi phục là thần trí như ban đầu, từ từ hạ xuống sơn cốc.
Giờ này Chung Sơn đã phát hiên ra Thiên Sát. Hắn nhẹ nhàng buông Bi Thanh Ti ra, nhìn về phía Thiên Sát vừa đi. Thần sắc của Bi Thanh Ti cũng khôi phục lại vẻ lạnh lùng như xưa.
Thấy Thiên Sát như vậy, thần sắc của Bi Thanh Ti liền biến đổi. Trong ánh mắt của Thiên Sát có sát khí.
- Chung Sơn, ngươi không ngủ sao?
Thiên Sát nhìn về phía Chung Sơn, con mắt vô cùng sắc bén.
Nhưng Chung Sơn lại không hề sợ hãi.
- Đúng thế, sư huynh, chúng ta lên đường thôi.
Chung Sơn gật đầu nói.
- Ừ.
Thiên Sát gật gật đầu.
Bi Thanh Ti cũng đưa tay cầm lấy thanh kiếm màu trắng, ba người phi thiên bay lên trời.
Trong lúc phi hành, Chung Sơn và Bi Thanh Ti đều nhìn về phía đông nam. Thiên Sát thì nhíu mày nhìn hắn.
- Sư huynh, ở Thiết Thương Môn đệ có một cố nhân, đệ đến đó thăm hắn một chút.
Thiên Sát nhìn thấy Bi Thanh Ti tỏ vẻ đồng ý, thì trong lòng tràn ngập tức giận. Quả nhiên là một cặp gian phu dâm phụ, tuy nhiên hắn vẫn gật đầu, dú sao Chung Sơn vẫn là đệ tử của Thiên Tinh Tử, huống chi còn có Bi Thanh Ti ở đây, cũng không tiện từ chối.
Vào lúc giữa trữa, ba người đến chỗ của Thiết Thương Môn, nhưng cách đó khá xa, ba người đã dừng lại.
Bởi vì phía xa xa, Thiết Thương Môn đang phóng thương bốn phía, một đạo thương dài gần trăm trượng bắn về phía ngọn núi.
- Ầm, ầm, ầm.
Liên tiếp là những tiếng ầm ầm vang lên, sau đó vô số ngọn núi bị đổ nát, oanh động.
Vô số đất đá văng lên trời.
- Mạnh thật.
Bi Thanh Ti khẽ mở miệng nói.
Đúng là rất mạnh, Chung Sơn mở to mắt nhìn cảnh tượng phía trước, đây là khí thế vô cùng mạnh mẽ. Có thể cảm nhận được khí thế của người vừa phóng thương vừa rồi.
Quá mạnh, đây tuyệt đối không phải là Kim Đan kỳ, thương khí của Kim Đan kỳ tuyệt đối không thể mạnh như vậy.
Nguyên Anh kỳ ư?
Thiết thương môn chỉ có một cường giả Nguyên Anh kỳ, chính là môn chủ của bọn họ. Triệu Sở Hướng đã nói là môn chủ Thiết Thương Môn đã rời khỏi, chẳng lẽ bây giờ y đã quay trở lại rồi sao?
Bi Thanh Ti nhìn về phía Chung Sơn, mà Thiên Sát cũng nhìn Chung Sơn, chỉ là thần sắc hai người không giống nhau.
.nhìn Chung Sơn ý hỏi hắn có muốn tiếp tục đi tới hay không. Dù sao Chung Sơn cũng đến đây thăm hỏi bằng hữu cho nên cung không hy vọng Chung Sơn dừng lại. Mà Thiên Sát lại mong Chung Sơn đi tới, bởi vì nếu như Chung Sơn không cẩn thận bị ai đó giết chết thì mình có thể báo thù cho hắn.
- Sư huynh, Thanh Ti, chúng ta có thể bay gần một chút không.
- Ừ.
Bi Thanh Ti khẽ gật đầu.
Mà Thiên Sát lạnh lùng nhìn về phía Bi Thanh Ti. Thanh Ti ư? Chung Sơn dám gọi thẳng tên của nàng sao? Chỉ là điều đó cũng tốt.
- Được, bằng hữu của sư đệ cũng là bằng hữu của ta.
Thiên Sát lập tức đáp.
Chung Sơn gật đầu, hắn biết chủ ý của thiên sát là gì.
- Đi.
Chung Sơn đạp lên đại đao. Thanh Ngạc Mộng Đao nhanh chóng bay lên phía trước.
Một lúc sau, ba người đã dừng lại một sườn núi bí mật.
Nhìn thấy cảnh tượng phía dưới, đồng tử Chung Sơn liền co rút lại. Một lượng lớn thi thể nằm rải rác bốn phía. Hơn nữa, bọn họ đều là tu chân giả, không cần quan tâm đến tu vi của bọn họ như thế nào, nhưng đủ như vậy cũng khiến cho người ta kinh hãi.
Năm trăm tu chân giả, mặc kệ tu vi như thế nào, nhưng lần này chết thật là quá nhiều.
Thấy được sự nghi hoặc của Chung Sơn, Bi Thanh Ti liền khẽ mở miệng nói:
- Hạ tiên môn có khi chú trọng số lượng hơn chất lượng, cho nên không bằng được thượng tiên môn.
- Ừ.
Chung Sơn gật đầu, sau đó tiếp tục xem bốn phía.
Các tu chân giả bị giết chết binh khí không giống nhau, đa số là dùng trường thương, đến ba trăm thi thể dùng trường thương, số còn lại thí có kiếm, có đao, có côn.
Có người chết thì cũng có một lượng lớn tu chân giả còn sống.
Ở phía bắc có mười người cầm thương, trong đó có chín người ở phía sau, một người ở phái trước. Trên người họ đều có máu, thần sắc mệt mỏi, tuy nhiên trong mắt vẫn tràn ngập vẻ kiên định thà chết chư không chịu khuất phục. trong chín người này, có bằng hữu của Chung Sơn, Triệu Sở Hướng.
Hai mắt của Triệu Sở Hướng đã sưng vù, khóe miệng có máu, nhưng vẫn tràn ngập sát khí nhìn về phía trước.
Ở phía trước, một nam tử vô cùng tinh tráng, toàn thân ẩn chưa một chính khí, bàn tay cầm thương, trong mắt tóe ra một vẻ tức giận mãnh liệt.