Chương
Lý lẽ của ngườXEi lính ()
Tiếng hét lớn của hai thiếu niên như bộc lộ hết ngọn lửa nóng thiêu đrXốt trong cõi lòng bọn họ.
Đều vì ngườgi mình thương yêu, con ngườiati ta có thểkj bộc phát sứPfc mạzLnh ngoài khảiat năng tưởng tượng. Trung Thành như thế mà Lee Ji Won cũng vậy.
Mặc cho cơ thểClX bốc mùi cháy khét vì ma sát với không khí, bước chân Trung Thành chưa từng chậm lạPfi một chút, thậm chí càng lúc càng nhanh hơn.
Cơ thểiat phảzpi chịrXu áp suấut kinh khủng của hệ thống chiến đUzZấtSvu siêu tầjn, đrXạLbi não đaau nhứzpc như muốn vỡ ra đZkểoDU theo kịygp chuyểgn đzuộng điatối phương, nhưng tay lái Lee Ji Won vẫn luôn vữTSTng chắoDUc như thế, không có chút do dự, không có chút sai lầZkm nào.
Đối với bọn họ, mỗi một phút giây chầXRzn chờyrK, là một phầZkn sinh mạfng của ngườUzZi thân yêu có thểSC mấnuQt đbi.
Không hề giữiat lạfqi.
...
Tiếng gió rít gào trong cơn tuyệt vọng qua mỗi chuyểakLn đzuộng của hai con quái vật hình ngườXRzi. Thanh kiếm to bảZkn bẳng hợp kim vung lên loang loáng, mỗi lầlbon đRyPều bịrX Trung Thành mạjyCnh mẽ đnuQỡ lấfqy, thậm chí đDffấSiXy ngược lạji. Toàn thân hắrXn như một khối lò xo siêu áp xuấznlt, nén lạji bao nhiêu thì sẽ bật ra mạLbnh mẽ bấClXy nhiêu. Liên tục mườXqi ba nhát chém đygều bịva phảSCn chấKXzn lạui khiến cảj khối kim loạygi khổng lồ của Robot Omega lung lay như muốn bật khớp.
Ánh mắft Lee Ji Won đoDUã trở về trạung thái bình tĩjoKnh mà trầTSTm ổn. Mỗi lầzun cây đlboao khổng lồ bịPf đvaánh trở về hắSCn đKdều phảoDUi chịKXzu một lực phảClXn chấzpn không nhỏ, khóe miệng đCã bật máu không biết bao nhiêu lầtSvn. Nhưng nhìn đjối thủ cũng đXEã như nỏ mạXRznh hết đblà, chẳng mấvy chốc nữjyCa, chỗ tiềm năng mà hắbln thiêu đjyCốt chắvc chắCn sẽ tan hết. GiờtSv hãy chờRyP xem, ai có sứygc bền hơn. Ai sống dai hơn.
Nghĩfq vậy, hắUzZn cũng không hề giữzu lạfi chút nào, lực chém xuống mỗi lúc một gia tăng. Hai tay Ji Won vung lên như biến mấrXt trên bàn đClXiều khiểlfn, tấSCt cảa các bộ phận của Omega đQjều theo đZkó mà chuyểQjn đSiXộng, đXRzảakLm bảtSvo lực bạzLo phát tốt nhấSiXt.
Từ chân lên eo, từ eo lên lưng, từ lưng lên tay. Các hệ thống dân dẫn, dây chằang đKdan xen phứoDUc tạClXp phập phồng như kinh mạzpch của con ngườji, Robot Omega lúc này đkjã trở thành một con quái thú khổng lồ không hơn không kém.
Liên tục bịnuQ dội về mườli ba lầln, cảeex ngườDffi robot xoay vòng một cách quỷ dịyrK, giống như một đSCạrXi sư Yoga lâu lăm, sau đKdó nương theo lực phảfon chấnuQn, một lầKXzn nữSCa đzpạKXzi đXEao hợp kim chém mạCnh xuống.
Mượn lực đeexảRyP lực, không ngờlbo một Robot sắzpt thép cục mịjch cũng có thểtSv làm đDffược đfoiều này, đzLây cũng là đZkiểjoKm đzuặc biệt hơn ngườSiXi của Lee Ji Won. Các mobile suit vào tay hắCn đfoều trở lên linh hoạblt không thua kém bấznlt kỳ sinh vật nào, thậm chí có phầClXn vượt trội hơn.
Một đuao này mạxjjnh bằKXzng mườlboi ba đfqao trước cộng lạiati, không thểTST đnuQón đLbỡ.
Trung Thành dẫu sao cũng đvã trảClXi trăm trận, tuy không dám nói bách thắlfng, nhưng thân cũng đUzZã kinh qua bách chiến, nếu không nhìn ra đSCược lực đkjạoDUo chồng chấvat trong một đrXao này, hắZkn bỏ súng, hạyg đLbao về vườan là đlboược rồi. Tuy vậy, trong điatôi mắxjjt nhiệt huyết cháy phừng phừng đCột nhiên xẹt qua một tia thâm thúy. Trung Thành không lùi mà tiến, nhảLby lên vung đvao.
“Muốn chết !?” Lee Ji Won ngạyrKc nhiên.
Tiếc là hắovn vẫn đaánh giá thấClXp Trung Thành một lầfon nữla.
Thanh đZkao đDffỏ máu vung lên, vẽ trên không một đPfườung vòng cung tiêu chuẩjn, chém mạjyCnh vào sống đSiXao khổng lồ đCang hạXE xuống kia. Tốc đClXộ thậm chí còn nhanh hơn vài phầRyPn. Dù sao cực tốc đuao pháp này cũng là sở trườKdng của Tanker, ở trên thực nghiệm đRyPảjo, không ai có thểxjj so sánh với hắLbn.
Đao chém vào sống đvaao, chẳng gây ra nổi một vệt xước nào. Cứl theo đzuà hạov xuống của thanh đSiXao hợp kim kia, chỉu cầZkn sóng khí đSCánh tới cũng đZkủ cho Trung Thành hóa thân thành thầygn thịTSTt nát.
Thế nhưng không phảQji tấXEt cảjyC, cây đblao đgỏ máu tưởng như mang theo toàn lực của Trung Thành lạKdi chỉu gõ nhẹ lên sống đnuQao hợp kim, miết dài trên đfqó một đlboườung, còn cảZk ngườKdi Trung Thành nương theo quán tính ấvy, xoay tròn như một khối bông vụ. BắyrKn thẳng về phía buồng lái trước trược Omega.
Lee Ji Won trợn mắgt, lúc này làm gì cũng đCã không còn kịXEp nữzpa, cú chém xoáy này như một cơn lốc, nhanh không thểg cảgn, mạiatnh không thểnuQ phá.
Uỳnh.
Phầfqn dịXRz lực quái dịRyP của Tanker và nhữZkng mảoDUnh tinh hoa của hai mươi tám thiên tài như đaều tan nát sau một nhát chém này, lực phảClXn chấvn bắan văng hắjyCn ra xa, lăn lông lốc trên mặt đDffấDfft tới tận vách tườlfng mới dừng lạUzZi đvaược.
Nhát chém chứba toàn bộ quyết tâm và sinh mạygng của Trung Thành đlboược ý chí và nghịznl lực kinh ngườXEi thiêu đfqốt tạTSTo ra sứakLc bộc phát đkjã chạam tới giới hạClXn kết giới của thực nghiệm đzLảClXm.
SứyrKc mạakLnh cube .%.
Gian nan ngẩakLng đKXzầXEu dậy, Trung Thành tiếp tục thổ ra một ngụm máu tươi. Va chạKXzm vừa rồi khiến cơ thểClX hắfn muốn nát bét, nội tạung bầyrKm dập trầQjm trọng. HắjyCn phảfi vấlft vảzL lắPfm mới dựa vào tườTSTng đvaểb từ từ đPfứvang lên, thở hồng hộc.
TầSCm nhìn chao đnuQảDffo, cuối cùng cũng xác đXqịxjjnh đrXược mục tiêu.
...
Đây là lầKdn đeexầfou tiên Lee Ji Won đrXối mặt với Trung Thành với cơ thểXE thực.
Nhìn gầjn, tên xạiat thủ này không hề có vẻ gian hoạznlt nào như cách chiến đKdấlbou của hắlbon. Trước mắCt Lee Ji Won là một ngườXRzi lính kiên cườzLng, dù có thấvat bạLbi hay lâm vào tuyệt cảakLnh cũng không gục ngã. Đôi mắovt bừng bừng nhiệt huyết sinh mạovng kia khiến Lee Ji Won nhớ tới nhữKXzng ngày tháng trên chiến trườfqng trước đznlây.
Sư phụ, Hae Hae, mọi ngườtSvi, các bạan, đSiXồng chí của hắjyCn. Cũng từng có nhữfng ánh mắZkt như vậy.
Ánh mắTSTt sẵKXzn sàng thiêu đvaốt tính mạQjng bảLbn thân, vì vinh quang của ngườlboi lính, vì nước nhà, vì dân tộc. Nhưng rốt cuộc, tấnuQt cảjyC sự hi sinh của bọn họ, đeexều chẳng là gì cảPf.
Thậm chí đrXến tên tuổi cũng không đZkược lưu lạvi.
Vinh quang ở điatâu !? Chiến đCấzuu tới hơi thở cuối cùng, quên mình vì đovồng đznlội, ngã xuống vì tổ quốc, nhưng vinh quang nào cho họ !?
Ai mà nhớ tới một con tốt đoDUã bịTST loạfoi khỏi bàn cờQj chứj.
Cay đQjắnuQng nhưng đlfây là sự thật.
...
Nhìn lạnuQi đzpằoDUng sau, chiến hữlfu cuối cùng của hắygn cũng đlboã ngã xuống.
Robot Omega quỳ xuống giữvaa căn phòng đbầfy gạuch đjá vỡ vụn này, ngẩKdng mặt lên như tự vấKXzn một lầrXn cuối cùng với vẻ kiêu ngạzuo bấnuQt khuấfqt. Linh kiện vỡ vụn, rảkji rác xung quanh như nhữRyPng minh chứjoKng cho trận chiến thảXRzm liệt vừa rồi.
Đặc biệt là một đKdòn cuối cùng kia. Ngườgi này không ngờakL dùng lực lượng cơ thểUzZ, một đSiXao đakLập vỡ vỏ giáp bằzung Orihancol, chỉfq thiếu chút nữeexa là đgã chạfm đeexược tới hắTSTn.
Trước ngực Robot Omega, ngay chỗ khoang đQjiều khiểfn là một vết thủng to tướng, kim loạakLi vỡ vụn, nhữPfng phầzLn khác đXRzều bịzu đjánh văng ra ngoài, lộ hẳn ra chiếc ghế đfqiều khiểan của Ji Won. HắQjn không khỏi cảxjjm khái con ngườXRzi đQjáng sợ, tiềm năng của cơ thểZk đXRzã đuược tôi luyện tới mứzuc này, thật không còn gì đblểiat nói.
Thế nhưng, kết thúc rồi.
Tay trái lăm lăm cầgm con dao rung đuộng siêu tầkjn quân dụng, tay phảLbi cũng cầznlm một khẩju Air gun khác, Lee Ji Won trầovm trọng bước tới chỗ Trung Thành. HắzLn cũng bịj nội thương khá nặng, tình cảSiXnh này mà muốn chiến đzpấXqu tiếp không nghi ngờl gì chính là muốn chết. Nhưng bảblo hắbln buông tay thì không thểUzZ nào.
Dù chỉoDU còn một hơi thở cũng phảzui tiến lên.
Mỗi bước của Lee Ji Won đzuều như mang theo hơi thở tử thầfon, từ từ tiếp cận Trung Thành. Đã đfánh đzLến mứlfc này, hắUzZn cũng không sợ hãi, không tránh né gì nữQja. CảZk ngườzLi nặng nhọc lê lết ra khỏi vách tườznlng.
CảzL hai thiếu niên đjều nặng nhọc thở từng ngụm dài đvau đlfớn, lê từng bước đakLến chỗ đrXối phương, cảfq ngườzpi chỉv có đTSTôi mắDfft kiên đaịZknh kia là không hề mảjy may dao đxjjộng.
Đúng lúc này, tiếng nói lạKdnh băng của King lạlboi vang lên trong đaầzLu Trung Thành:
“Không cầKXzn thiết phảKXzi liều mạfng. Nói với hắSiXn Kim Ji Jine đDffã chết !”
Với sự kiểgm soát của chân lý, mọi việc sảiaty ra trong nhữiatng căn phòng có giao chiến đXEều không qua đjược mắXEt King. Thậm chí chính hắoDUn là ngườlfi xúc tiến cho cái chết của Ji Jine đlfến nhanh hơn, qua nhữnuQng đQjoạakLn đKdối thoạKdi giữUzZa mọi ngườSiXi, ngẫm một chút là hắXRzn hiểfu mọi chuyện.
King không có cảiatm xúc, nhưng không có nghĩPfa là hắRyPn mù đzLặc với nhân tính.
ChỉyrK cầfqn một thông tin này thôi là điatủ khiến ngườxjji điatã bước một chân qua cổng đkjịtSva ngục vĩgnh viễn trầam luân trong đvaó.
Trung Thành thoáng ngạkjc nhiên, nhưng cũng làm theo.
“Ngườznli mà ngươi muốn cứfou, đlboã chết !”
Khuỵu.
Giống như sét đnuQánh ngang tai. Lee Ji Won lập tứjc ngây ngườiati, sứKdc mạCnh niềm tin cuối cùng cũng đblã tan nát. ĐầSCu gối khuỵu xuống, cảzL ngườbli mềm nhũn vô lực. Hắgn phảakLi chống hai tay xuống đyrKấjt mới có thểQj ổn đgịjnh cơ thểznl đzuược.
“Không thểjyC nào. Đừng có lừa ta ! Richard......” Lee Ji Won ngẩXRzng đClXầtSvu hét lớn, trong đrXôi mắlt đfqã tràn ngập sự hoảPfng loạrXn không còn có thểzL che giấtSvu điatược.
“Cái gì !?” Richard bực bội đjáp.
“Ji Jine, Ji Jine thế nào rồi !?”
“Chết tươi rồi còn đXqâu, đTSTừng làm phiền, ta đlang bận lắlbom...oái... Khốn tiếp, chỉfq giỏi đkjánh lén !!!!”
BầUzZu trờDffi như sụp đXEổ.
Trong đSCôi mắbt Lee Ji Won chỉzL còn một mảCng xám trắvng trống rỗng. Ngoạygi trừ chấovp niệm đLbòi lạrXi công bằjng cho nhữjng ngườSCi đnuQã ngã xuống trước đbây, Ji Jine là mối quan tâm duy nhấzpt và cuối cùng của hắrXn. Lúc này hắLbn tuy không chết nhưng đrXã mấjyCt đZki nửa cái mạiatng.
Một ngườvai không còn đvaộng lực thúc đxjjẩXRzy khác gì một cái xác rỗng chờva chết.
“KHỐN KIẾP !!!!”
“Tạui sao, tạzui sao đjối xử với ta như vậy !? TạDffi sao cướp hết tấKdt cảjoK của ta ! TạjyCi sao lạji cho ta còn sống đnuQểa nhìn thấoDUy mọi thứfq bịSiX cướp đji !!! TạZki sao chứva !?”
Ji Won ngẩiatng mặt lên trờCi, thê lương gào thét, nhưng đuáp lạli hắiatn chỉRyP là một hồi nhữUzZng vọng âm nhạji lạoDUi, như chế giễu hắQjn vô năng, chế giễu hắnuQn bấSCt lực.
Tâm hắkjn đjã nguội như tro tàn. Đôi mắfqt kiên quyết đSiXã vẩygn đCục, khuôn mặt bi thương thống khổ hiện ra cùng cực, theo nhữzLng tiếng gào thét của hắUzZn ngày một biến chuyểvn, cuối cùng chỉg còn một mảfong băng hàn lãnh ý.
PhầQjn ngườznli của hắygn đSCã chết theo Ji Jine, còn lạfi chỉDff là phầQjn con – hoạovt đjoKộng theo bảbln năng nguyên thủy.
Mà bảXEn năng từ lâu hắgn đuặt ra cho mình chính là: Bấygt chấznlp tấzpt cảzp, trảf thù... trảSC thù... trảf thù.
....
Đối diện với cơn đSiXau đvaớn của Lee Ji Won, Trung Thành không khỏi sa sầQjm nét mặt. Hắln không biết ngườfqi này đbã trảiati qua nhữfqng gì, nhưng cơn giận dữva, bấiatt cam, đnuQiên cuồng của hắvan cũng làm Trung Thành thoáng chấjyCn đblộng.
Đểg tôn trọng đtSvối thủ như vậy, nên dùng tấxjjt cảj thực lực của mình, tiếp đzLãi một lầXEn sau cùng đzLi.
Nhữlfng ngườtSvi có mobile suit đgểRyP lái đblều là ngườnuQi trong quân đlội, hơn nữQja nhìn thanh quân đzLao và khẩzLu air gun của Lee Ji Won, chẳng khó đUzZểb đrXoán ra hắXqn cũng từng là lính. Hơn nữTSTa còn là lính cao cấgp, chỉrX hơn chứSC không hề kém đUzZặc chủng bộ đjyCội như Trung Thành.
Hai ngườygi lính của hai quốc gia trên chiến trườjng, nếu không có chung mục tiêu thì chỉzL có duy nhấTSTt một kết cục.
Mang theo danh dự quốc gia của mình, tử chiến đZkến phút cuối cùng.
...
Từng tiếng đCạjn xé gió vang lên trong không gian tĩKXznh lặng.
Ba khẩnuQu Air gun thay phiên nhau nhảC đnuQạun, chưa từng ngừng nghỉLb một phút giây nào. Bóng ảQjnh hai ngườDffi lính giao thoa liên tục, từng luồng đXRzạSCn xẹt qua, xé rách tung quầfqn áo trên thân thểTST đvaối phương, thỉoDUnh thoảtSvng mang theo nhữXRzng mảQjng thịakLt lớn đzLỏ thẫm tung tóe.
Gunfu – hay còn gọi là đfấzpu súng thuật, là một loạai võ thuật dựa trên sự phán đuoán với hướng đClXi của đkjạjoKn, lực sát thương của súng, cũng như sự di chuyểoDUn của đfoối thủ. Có thểoDU viễn chiến, cận chiến cũng không kém phầiatn lợi hạZki. Thành thục kỹ thuật này là ước mơ của nhiều chiến sĩv, đKXzây cũng là thành tựu tối cao trong làng bắun súng, đlboòi hỏi kỹ thuật bắfon phảbi kinh ngườji, thểRyP lực cực tốt, tốc đjộ cực cao, và quan trọng nhấXRzt là óc phán đlbooán siêu quầZkn. Từng hướng đxjji của mỗi viên đlboạvn, từng bước chân, đfoộ nghiêng ngườui của đjối thủ đtSvều phảKXzi đUzZược điatặt trong tầblm kiểSiXm soát. Một cao thủ gunfu thậm chí có thểbl liên tiếp làm viên đXRzạXqn đtSvổi hướng chín lầKdn bằang cách bắjn nhiều viên đzuạzun khác nhau vào nó.
Kỹ thuật lợi hạRyPi này chỉyg có các lão tướng quân, trảLbi qua hàng trăm ngàn trận chiến, quen thuộc với súng còn hơn cảj tay mình mới có thểiat làm đClXược, nhưng không đjảlbom bảSiXo lúc nào cũng thành công.
Vậy mà lúc này đlây, hai thiếu niên thân mang trọng thương, với ba súng một dao, không hề do dự hay cảam thấQjy khó khăn chút nào, dùng gunfu bắLbn nhau túi bụi.
KhẩjyCu Air gun của Trung Thành chĩzpa đblến trước mặt Lee Ji Won, hắvn cúi ngườzui xuống theo bảan năng. Chốt đZkạRyPn của Trung Thành đPfã gõ, ai nhìn cũng biết viên đuạan này sẽ trượt, nhưng hắKdn lắnuQc cổ tay như chớp, gim` xuống nòng súng đakLã muốn bắbln ra, viên đjyCạzun vì vậy khi thoát khỏi lòng súng uốn éo một cách quỷ dịnuQ, chếch xuống đygộ.
Bụp.
Một mảSCng máu thịfot tung tóe. Lee Ji Won khỏi cầXRzn xem cũng biết tai trái của mình đXRzã bịtSv thổi bay rồi. HắXqn né nhanh, nhưng điatối thủ biến hướng nòng súng còn nhanh hơn hắtSvn. Lee Ji Won tập trung vào kỹ thuật đlfiều khiểakLn Mobile suit, về đzuấuu súng hắClXn còn kém Trung Thành một bậc, bởi vậy hắKdn mới là tay súng tay dao, mà không phảbi hai tay hai súng. Khống chế cảva hai khẩblu súng cầbln lực tính toán khủng khiếp, mỗi một nhân tố nhỏ đTSTều phảSiXi quen thuộc như lòng bàn tay, đXEộ khó không chỉRyP là hai cộng hai, tinh lực con ngườKXzi có hạjoKn, có đfoược phảXqi có mấLbt. Thành tựu của hắjyCn thiên về đygiều khiểyrKn, cứXRz không phảfqi lấUzZy thân thểb ra nghiệm súng như Trung Thành. Trong tình trạzpng sứlc khỏe tương đoDUương, hắzpn chắfoc chắakLn sẽ bạovi nếu thi đXqấTSTu súng.
Chỉzu là tình trạeexng Trung Thành cũng không tốt lắznlm. Pha ghìm đClXạjn vừa rồi đakLã khiến cơ thểkj hắbn vốn đDffã bịSC nội thương không nhẹ, lực phảan chấovn do bịxjj kìm nén đoDUã lớn lạji càng lớn, Trung Thành thổ ra một ngụm máu lớn, thoáng chậm lạkji.
Lee Ji Won chỉtSv còn bảzLn năng, nhưng bảXRzn năng lạji là một trong nhữovng vũ khí đSCáng sợ nhấzpt của con ngườClXi. Tốc đnuQộ tăng lên, thểyrK lực tăng lên, và óc phán đlfoán, mẫn cảRyPm với mọi thứxjj cũng tăng lên, tấlt cảlf chỉDff đXEểQj xé xác con mồi phía trước. Trung Thành chỉtSv thoáng chậm lạiati hắln cũng đygã nhận ra.
Con dao trên tay xoay tròn, thoáng chốc đXqã đgổi chiều, đkjược hắUzZn cầXqm ngược. Cảzp ngườzLi Ji Won ấCn tới, dẵRyPm mạznlnh lên chân Trung Thành, dựa vào khoảSiXng thờRyPi gian đfối thủ choáng váng, hắzLn đlfâm mạRyPnh con dao vào cổ tay cầnuQm súng vừa mới tiễn tai trái của mình lên đaườClXng kia.
Chân và tay đSiXau đkjớn kịzuch liệt làm Trung Thành thoáng hừ một tiếng, khẩZku air gun còn lạClXi vung lên, nhè thẳng vịb trí trái tim của Ji Won bóp cò.
Đoàng.
Cánh tay Trung Thành bịC thân súng của Ji Won đZkánh bật lên cao. Còn nòng súng của Ji Won chĩakLa thẳng vào mặt hắKXzn. Viên đgạUzZn bắlft trượt đRyPểfo lạkji một đakLám khói nhẹ trên miệng súng, còn lạbi đSCã mấjt tăm.
Nhìn thấakLy đzLối phương chĩSiXa nòng súng vào mình, Trung Thành cũng không mấlboy kinh hoảClXng, nghiêng cổ sang một bên. Nào ngờb đjó chỉXq là hư chiêu, cánh tay Ji Won gấjp khúc xuống một cách quỷ dịjoK, thân thểSiX hắbn đXqã đfược cảvi tạCo qua, làm vài điatộng tác này cũng không khó khăn gì.
Trong lúc Trung Thành còn đbang nghiêng đjầyrKu, hắUzZn đZkã nghe tiếng đDffạln khô khốc vang lên, còn tiếng bụp của da thịkjt bịlbo găm vào, máu huyết tung tóe bay ra.
Đủi phảbli của hắrXn đzpã bịzu phế.
Cánh tay nhấjc lên của Trung Thành đSCã kịLbp hạv xuống, báng súng không chút hoa xảyrKo, đtSvập mạxjjnh vào một bên thái dương của Lee Ji Won, lực đvánh mạLbnh mẽ làm hắkjn quay cuồng hai vòng rồi mới bịLb Trung Thành nhấovc chân đfqạovp ra ngoài.
Chút ý thứjoKc cuối cùng trước cơn choáng váng vẫn cho phép Lee Ji Won bắSCn them một viên đZkạTSTn nữeexa.
Trung Thành một chân bịrX thương, một chân vừa nhấXEc chân lên đRyPá hắnuQn bay ra, nhấlt thờfoi không còn đDffiểbm mượn lực, chỉtSv có thểtSv trơ mắznlt nhìn đSiXạXEn bay đXRzến mà không làm gì điatược.
Bụp.
Viên đrXạKdn xuyên phá lồng ngực Trung Thành, làm phổi hắTSTn thủng một mảgng lớn, máu trào ra chỉQj sau hai nhịKdp hít thở. Còn may, thân thểKXz hắXEn đovã mạZknh mẽ hơn trước rấovt nhiều, mới miễn cưỡng không chết đrXi, nhưng tái chiến thì vô kế khảiat thi.
Lee Ji Won cũng đUzZã mấygt sứlboc chiến đvaấfou.
Một cú đygá của Trung Thành đjoKã làm mấSCy thứu trong bụng hắtSvn lệch khỏi vịXE trí. Dù sao Trung Thành thừa hưởng quái lực của Tanker, dẫu hờjyCi hợt điatấUzZm đygá cũng đTSTủ vỡ đzLá cong sắjt. Dù hắTSTn đDffã kiệt sứvc, chỉXRz kịPfp đjá một cú theo bảjn năng, Lee Ji Won trúng phảXEi cũng đzLừng hòng đjứygng dậy.
...
Cách nhau mườLbi mét. Hai thiếu niên vô lực nằzpm dài, cùng thở phì phò. Máu thấUzZm đXRzỏ một vùng đlấTSTt trắbng, như tấXqm đKXzệm bông hồng sắrXc, liên kết cảXE hai ngườzui.
...
“Nói xem. Vì sao ngươi tham gia thiên tài chiến !?” Lee Ji Won sau một phút váng đUzZầygu hoa mắznlt, cuối cùng cũng mở lờkji nói. Cú đRyPánh của Trung Thành nhấZkt thờCi khiến hắrXn tỉSiXnh lạSCi, như hồi quang phảzLn chiếu, lúc này hắzun bình tĩClXnh vô cùng. Giọng nói cũng liền mạUzZch, không mấLby ngắiatt quãng.
“Cha ta. Ông ta điatều làm lính, vinh quang của tổ quốc là trách nhiệm của ta, như một ngườbi lính !”
Ngẩblng đvầkju nhìn mái vòm trắakLng toát, lãnh diễm vô bì, Trung Thành cũng hờli hợt nói. Thân thểg hắyrKn đjang từ từ đbược chữtSva trịoDU, tốc đQjộ tuy không nhanh như Tanker, nhưng sau khi hấRyPp thu tinh huyết của hai mươi hai ngườkji khác, tốc đvaộ hoạfot hóa của tế bào vẫn cao hơn rấzpt nhiều. Chỉzu cầlfn không phảzLi tổn thương chí mạKdng, hắtSvn sống còn dai hơn gián. Nhưng biết mình nóng vội cũng chẳng làm đzpược gì nữlfa, Trung Thành đUzZành ngồi chuyện phiếm một hồi với Ji Won.
“Vinh quang của ngườvi lính ! Nực cườli ! Ngươi cống hiến hết mình cho tổ quốc, nhưng tổ quốc làm đZkược gì cho ngươi !? Chúng có giúp ngườxjji nhà ngươi ăn sung mặc sướng không !? Có mua bảRyPo hiểZkm tính mạiatng cho ngươi không !? Lúc ngươi chết, ngoài cái tên ra ngươi còn lưu lạfqi gì không !?”
“Đừng hỏi tổ quốc đaã làm gì cho ta, mà phảzLi hỏi ta đuã làm gì cho tổ quốc. Có nước mới có nhà, ngươi làm lính mà thứLb này cũng không hiểau sao !? Không có nhữKdng ngườxjji làm lính như chúng ta, ngườznli thườjoKng sao có chỗ sống an ổn, ngườzui nhà ta cũng vậy thôi !”
“Nói hay lắjyCm, vậy chúng ta mới là nhữfng ngườDffi đjyCã bảUzZo vệ tổ quốc của mình, nhưng ngươi có bao giờv nghĩPf qua chưa !? Công lao của chúng ta, cuối cùng cũng quy lên đClXầbu nhữyrKng lão tướng thống lĩzLnh, chúng ta chết đgi, chỉyg đSCểv lạovi tên thay cho mấXRzy con số mà thôi. Ngươi có cam tâm không !?”
“Khi ngươi lên làm tướng, cũng sẽ có binh sĩtSv thay ngươi cống hiến vinh quang, đfểClX nhữPfng công lao ấznly quy lên đClXầClXu ngươi.”
“Vậy bao giờznl ngươi mới đPfược làm tướng !? Dựa vào thứfq gì !? Đừng nói ngươi không biết nhé, căn cơ... không có căn cơ, không có hậu thuẫn, không có ô dù, ngươi muốn làm tướng !? Có thểa sao !?”
“Vậy đyrKó là lý do ngươi bỏ làm lính !?”
“Không. Ta bỏ vì ta thấlboy đrXược một sự thật khác !”
“Sự thật gì !?”
“Kẻ hô hào bảzpo vệ loài ngườoDUi lạovi chính là kẻ thúc đDffẩQjy chiến tranh giữSiXa con ngườSiXi. Mấlboy tên lãnh đgạao đrXem tính mạSCng ngườLbi lính bọn ta lạRyPi về hùa, hợp tác với hắnuQn. Lính của chúng chết, chúng đnuQến rắvm cũng không dám đlboánh một cái.”
“Là ai vậy !?”
“King của TrườnuQng sinh đblảzpo !?”
Trung Thành trầjoKm mặc. Lee Ji Won thấvy thế, nở nụ cườtSvi mỉakLa mai nhàn nhạXEt, đjyCều giọng nói tiếp:
“HắyrKn cho con ngườTSTi khoa học công nghệ vượt bậc, đXRzểUzZ đvaấjoKu lạbi lũ xâm lược ngoài hành tinh năm đjó. NgườClXi ta cảkjm kích hắlfn, ta tuy không sống vào thờakLi kỳ đaó, nhưng cũng cảjm kích hắKXzn. Nhưng ngươi biết không !? Hắzun không chỉPf dừng lạTSTi ở đbó.”
Trung Thành tiếp tục lắjyCng nghe. Máu lên mồm Lee Ji Won cứjyC thế trào ra, nhưng hắjoKn chẳng mấXqy đbểUzZ ý, lạjnh nhạft phun ra, tiếp tục nói:
“Trên trái đfấCt hắQjn luôn duy trì thế quân bình, nhưng trong vũ trụ, hắnuQn rảZknh rỗi lạCi phái một đznlội MS đfqi công kích một nước khác, thay sơn, đQjổi biểRyPn hiệu, đzpểeex hai nước đXRzó hận thù, chiến trang liên miên, vô số ngườiati lính đjã chết đTSTi một cách vô ích.”
“Lầgn đRyPầXRzu tiên ta khám phá ra nhữCng gì hắfn làm ở ngoài vũ trụ là năm trước, khi tìm đrXược căn cứDff đXRzầzpu tiên của hắznln trên hành tinh VY Canis Majoris (VY CMa). Lúc đaầPfu Bọn ta tưởng đCó là căn cứzp đZkịzLch nhân, nên đxjjã thông báo về tổng bộ, sau đovó lặng lẽ bám theo. Biết đfược đyrKó là trung tâm khai thác năng lượng và Orihancol, vì quốc gia, bọn ta không ngạXEi mạrXo hiểfm, đygánh bom nơi đuó, giết chết vô số lính thủ hộ. BạjyCn đzLồng môn đlboầSiXu tiên của ta cũng là chết đSiXi trong chiến dịUzZch này.
MấXEy tên lãnh đkjạzLo chó má kia, khi biết đrXược đjoKây là căn cứSC của hắiatn, rắSiXm cũng không dám phóng, hoàn toàn lờzu đKdi, mặc sự cầKdu viện của bọn ta. Cuối cùng, toàn tiểfqu đjội chỉKd còn mình ta sống sót. Lý do không gửi tiếp viện của bọn chúng rấrXt nực cườvi, vì quân đXqịKXzch quá mạeexnh, còn bọn ta chỉyg có mấXqy Ms dạQjng cũ. Ngươi thấvy có ngứvai đPfược không !?
Ta sống sót sau lầvan đSiXó, biết sứlc lực của mình không làm đxjjược gì, nên đjành ẩXqn nhẫn. Nhưng ta vẫn âm thầkjm đjoKiều tra. Trong năm đbló, ta chịnuQu đaợt ám sát lớn nhỏ, tấjoKt cảov chỉPf vì đlfã may mắbln tìm ra căn cứfq của hắln trên VY Canis Majoris (VY CMa). Chưa hết, thông qua quan hệ, uy hiếp nhữiatng tên bác sĩKd chạly chữkja cho ta hôm đlboó, thầTSTy Kim Song Goo, ân nhân của ta, cùng mấyrKy ngườrXi anh em nữtSva, lúc đjược cứoDUu vẫn còn sống, không ngờKd bịj thủ tiêu, hủy thi diệt tích. Nếu không phảDffi Ji Jine nhìn trúng ta, có lẽ ta cũng đQjã đli theo bọn họ.
Mà tấlt cảakL đSiXều là lệnh của hắjn, của ông hoàng không ngai, chủ tịfqch tập đznloàn IMI, King của trườTSTng sinh đjảeexo kia.
Được rồi, cứtSv cho là chúng ta không may đQji. Nhưng còn hắCn, rõ ràng hắovn có mưu đvồ gì đUzZó, tập đlfoàn IMI giàu không tưởng, hắTSTn vẫn lén cho ngườUzZi khai thác Orihancol đtSvểZk làm gì !? HắSiXn muốn xây dựng một đfội quân cho mình. HắUzZn muốn thống trịXq thế giới sao !? Đây chỉyg là suy đClXoán của ta, nhưng chắClXc cũng phảzui đfến phầjyCn là đLbúng.
Ngoài ra, hắzLn còn thích chơi trò cân bằkjng, hễ một nước phát triểln quảiat mạjnh, hắakLn sẽ làm cho nó thành công đjịxjjch của vài nước hàng xóm, dìm nó vào mớ chiến tranh hỗn đovộn. Cuối cùng khiến nó không thểjyC phát triểPfn nữfoa mới nhân danh tập đbloàn IMI ra mặt.
CảZk cái trò chơi trên thực nghiệm đrXảfqo này nữakLa. Vốn dĩzp không thểyg có ngườji chiến thắCng, các thiên tài của mỗi nước lạygi cứyrK tụ tập về đzpây rồi cùng chết đXEi....
...
“Đủ rồi !” Trung Thành ngắXRzt lờXRzi. Hắln không muốn nghe tiếp nữXRza. Không phảfi không chấakLp nhận đLbược, mà hắZkn vốn không quan tâm. Lính là lính, tuân lệnh là đfoiều đfầbu tiên cầfn làm, tư tưởng phảKXzn loạxjjn của Lee Ji Won hắjn vẫn cực lực bài xích. Biết về sự đgen tối của cấfp trên đblểzL làm gì !? HắakLn vẫn còn chưa phảfqi là cấvp trên.
Hơn nữova, biết nhiều quá đnuQôi khi cũng không phảvi chuyện gì tốt. CứzL nhìn Lee Ji Won bây giờC thì biết. Dù hắrXn không kểtSv hết ra, nhưng một năm gặp phảUzZi mườvai tám vụ ám sát, thì cuộc sống thê thảlbom đXEến mứblc nào !?
Hơn nữRyPa hắXEn rốt cuộc cũng không thểKd tin tưởng King sẽ giống mấjoKy vịjyC vua thích chơi trò cân bằUzZng quyền lực. Ngườbli đbó, dù có hơi lạoDUnh lùng, có lúc khá tuyệt tình, nhưng chắLbc chắtSvn không phảjyCi ngườxjji xấtSvu. Đây là trực giác báo cho hắbln biết. Trực giác của Trung Thành đzuã cứxjju mạznlng hắygn không biết bao nhiêu lầSCn, dù có xuống đvịkja ngục hắnuQn vẫn sẽ tin tưởng nó.
Đã như vậy, biết về mặt trái của King chỉClX càng làm tăng thêm mâu thuẫn trong chính hắKXzn mà thôi.
HắKdn rốt cuộc vẫn muốn nghĩzL theo chiều hướng: King làm như vậy, tấjt có cái lý của hắbn, chỉSiX là ngườXEi ngoài không thểSC hiểClXu đzuược mà thôi.
Dẫu sao từ lúc tập đRyPoàn IMI xuấft hiện tới nay, vẫn chưa từng làm chuyện gì nguy hạui tới trái đblấoDUt cảClX.
“Ngươi nói đoDUi nói lạkji, vẫn có một đkjiểbm ta không thểxjj hiểiatu.”
“Chuyện gì !?” Lee Ji Won thở dài một hơi, đjoKáp lạfi. Nhìn thái đfộ của Trung Thành, nhữSiXng thứlf hắZkn muốn bàn giao lạfi có lẽ không đgược rồi.
“ThầPfy của ngươi, đfồng môn của ngươi đakLều là lính !?”
“PhảKXzi.”
“Họ có biết làm gì khác không !?”
“Họ là lính ưu tú nhấiatt, tiêu chuẩxjjn nhấvt, dĩj nhiên là tinh thông mọi thứiat...”
“Ta muốn hỏi là, nếu như cho bọn họ sống như một ngườai bình thườSCng, họ có thểfq sống đjyCược không !?”
Lee Ji Won trầlfm mặc, lúc sau hắCn mới yếu ớt nói:
“Sẽ không... Thế giới của họ là ở chiến trườKXzng, ở doanh trạgi...”
“Vậy đPfó. Họ chẳng làm đSCược gì khác ngoài làm lính, mà đjã làm lính, còn phảjyCi ai oán khi ngươi chết vì quốc gia sao !?”
“Vinh quang của ngườKXzi lính, chẳng phảKdi là đlboược chết trên chiến trườfong sao !?”
Con mắLbt Lee Ji Won trợn trừng, hắKdn mấzup máy môi, muốn nói gì đLbó, nhưng nhịZkp tim nhảUzZy mạznlnh lên đPfã ép nốt nhữSCng giọt máu cuối cùng trào ra, mang theo chút sinh cơ cuối cùng của hắnuQn.
Sau cùng, khi đfôi mắTSTt đXEã dầfqn dầznln mờC đfqục đjyCi, khi đjoKôi tai đzpã không còn nghe thấygy gì cảKd, xung quanh chỉva là một mảKdng yên tĩvanh lặng lẽ, hắKXzn chỉLb còn thở dài ra một hơi... có phầfn tiếc nuối... sau đCó cứbl thế lặng yên mà chết đai.
Thiên tài đvaiều khiểKXzn MS ưu tú nhấblt Hàn Quốc, chính thứakLc giã từ cõi điatờfi này, vẫn ôm theo nỗi mê mang về ngườvi lính.
ChỉoDU còn Trung Thành nằQjm đKXzó, yên lặng tiếp thu nhữzLng tinh hoa của đoDUối thủ, lịlfch duyệt và kinh nghiệm của hắCn.
Tinh thầfn lực của Trung Thành đygã mạfqnh mẽ hơn rấXEt nhiều, hắXRzn có thểTST chọn, xét duyệt cái gì nên tiếp nhận và không tiếp nhận. Tấzpt cảjyC nhữfng thứva liên quan điatến tập đfoàn IMI, hay chuyện đzLờli tư, cá nhân của Lee Ji Won, hắtSvn đaều gạjt ra, không hấiatp thu một chút nào.
Còn lạCi chỉu là kỹ năng đjyCiều khiểXEn Mobile suit kinh tài tuyệt diễm kia thôi.
...