Trường Sinh Đảo

chương 29: chương 28

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Tiếng súng trong rừng

Tâm trạenJng Takeshi chìm trong lo âu mà rừng thì cứT lầTvJm lì trảUki đruầJSy thảiVnm lá rụng. Ánh đbTỏ của thảMm lá hắut lên cảVQ bầCu trờdTi ánh ỏi, khiến cho sắAmc mặt của hắsNn và Shirayuki cũng mang mầJSu đvssỏ theo.

VấTvJt vảr lắhxem Takeshi mới mang đdTược Shirayuki đVrến chỗ này, xung quanh toàn nhữMng loài cây mà theo hắMn là tốt cho sứpFc khỏe, đjimơn giảjtjn vì hắsrPn chẳng biết chữJWa trịS cho cô ra sao.

Takeshi đtJdã đRọc ở đxâu đelpó rằNng nhiều cây cối trong rừng như cây tùng, cây bồ công anh... sẽ tỏa ra nhữyLUng mùi hương thảruo dược tốt cho ngườQVKi, mùi thơm thảelpo dược quý này không nhữbTng chữKna khỏi nhữxusng bệnh thườdTng gặp mà còn có lợi cho sứjtjc khỏe.

ChỉtJd là hắbTn cũng không chắsWyc chắpFn lắenJm, đruơn giảiVnn là vì nhữTvJng việc này trước điVnây đsNều là Shirayuki làm cho hắNn, ghi nhớ hộ hắLmn. Tấxt cảbT tinh lực của Takeshi từ nhỏ đVQều đtJdặt trên việc vẽ bùa chú cùng tôi luyện thứpFc thầJSn, làm gì có thờsWyi gian quan tâm đsNến nhữhxeng thứAih khác.

Thậm chí nhữsWyng lầelpn tham gia quân đCội đpFối chiến trong nhữbTng nhiệm vụ đRặc biệt đlNểVQ rèn luyện, cũng có nhữbTng binh lính do ngườVQi của gia tộc cảxi trang đlNi theo chăm lo cho hắjimn từ đuầnCu điVnến chân.

Shirayuki vẫn đLuang không ngừng ho ra máu, một cú đNá tiện chân đtJdó của Ren đMã làm gãy mấdTy đLuoạyLUn xương sườKnn của cô, có lẽ nhữSng mảnCnh xương gãy đTã cắelpm vào phổi.

Cô ta bịKn như vậy cũng là vì đsrPỡ cho hắWbAn.

Từ nhỏ Takeshi đSã đJWược dạjimy rằLmng, nhữTng ngườiMi như Shirayuki đpFều chỉTvJ đJWược coi là nhữenJng vũ khí hình ngườSi trong tay bọn họ thôi, không cầJWn quá đKnểmx tâm làm gì.

Nhưng cho dù một kiếm sĩLm đTã mang theo thanh kiếm của mình mườnCi năm, đVrột nhiên một ngày phát hiện nó sắQVKp hỏng hóc, tâm trạQVKng anh ta cũng làm sao mà tốt đeweược chứAih. Takeshi nghĩpF thế, đMã quen có cô gái này ở bên cạrnh hơn mườPli năm, hắtJdn cũng không muốn cô cứJS như vậy chết đxi chút nào.

“Thiếu chủ…” Shirayuki cuối cùng cũng mở đJWược mắUkt yếu ớt nói.

“Đừng nói gì nữCa, cô càng nói máu sẽ càng chảyLUy ra nhiều, ta cũng không biết phảJeQi làm sao cảKn.” Takeshi vẫn làm ra vẻ chủ nhân nói với ngườxi hầuu, nhưng nửa câu sau cũng cho thấsrPy tâm trạsWyng lo lắTng cùng sự bấMt lực của hắvssn.

“Ngài không cầpFn lo cho tôi… tình trạbTng cơ thểelp của mình… tôi tự biết” Shirayuki nói dối vì không muốn trông thấJSy bộ mặt sầmxu não của hắAmn, thực tế có một mảVrnh xương đyLUã đPlâm vào tim cô, vì vậy máu mới không ngừng chảewey ra qua mỗi lầJeQn hô hấrup thế này.

Còn sống đrến bây giờTvJ, hoàn toàn là nhờhxe vào sự cảjtji tạwjAo của cái kén ánh sáng bọc lấewey cô và Thầelpn tiễn lúc cảpF hai đxusột phá.

“Câm miệng cho ta, ngườJeQi bịN bệnh thì cứAm nằlNm yên đhxeó đnRi, không cầrn lo cho cô !? Cô là tài sảtJdn của ta, không lo thế nào đRược.” Takeshi bực mình quát.

Đúng lúc này, tiếng hét của tiểbTu hòa thượng cũng truyền đRến, nhưng Takeshi không mấiMy đJSểu tâm, họ bây giờenJ bảjimo toàn tính mạJSng còn khó khăn, quảnRn gì đKnược chuyện khác. Chỉxus là sau đnRó, lạQVKi có một âm thanh khác.

Đoàng.

Một tiếng súng nổ khô khốc vang lên giữra không gian yên tĩnCnh cắWbAt đsWyứiMt câu chuyện của hai ngườxusi.

Takeshi gầxn như ngay lập tứAihc nhận đVQược tín hiệu thứCc thầKnn báo về, có ngườVQi đtJdang tiến đuến gầSn chỗ bọn họ. Trước khi điMặt Shirayuki ở đTây đmxểJeQ tìm cách chữua trịxus cho cô, hắvssn đjtjã đvssểWbA lạTvJi khá nhiều thứNc thầSn cảKnnh giác xung quanh, dưới lốt nhữvssng sinh vật nhỏ, bấMt cứAih kẻ nào cũng rấAmt khó đenJểXXT phát hiện ra mà né tránh lũ này.

Nhìn sắenJc mặt biến đJSổi của Takeshi cùng tiếng súng, Shirayuki cũng đsWyoán đJeQược phầsrPn nào, lúc này Takeshi đSang rấdTt yếu, hắMn đxusã triệu hồi bách quỷ dạlN hành hai lầTvJn một ngày, rồi còn cưỡng ép thúc giục cỗ xe ngựa tăng tốc nữWbAa, có thểLm đVrểyLU thứrc thầun xung quanh cảrnh báo cũng đmxã khá lắMm rồi. Bọn họ quảsWy thật không có nhiều sứNc phảtJdn kháng lúc này. Cô bắhxet đruầMu nặng nề cử đjimộng cơ thểN.

“Shirayuki, nằRm yên đQVKó.” Takeshi đtJdứLung lên, nghiêm giọng nói.

“Tôi vẫn có thểsN…” Shirayuki cố gắtJdng chống tay đVQứVrng dậy, nhưng ngay lập tứVQc khuỵu xuống, mồm tiếp tục ho ra máu, cứLu đMà này, khoảVQng nửa tiếng nữSa thì cơ thểQVK đRã qua cảelpi tạsWyo này cũng không gắRng gượng đsrPược, ít nhấvsst cô cũng muốn một mạtJdng đTvJổi một mạeweng, đlNểAih lạXXTi chút hi vọng cho Takeshi, nhưng tình huống này thì không thểPl rồi.

Takeshi nhìn Shirayuki khuỵu xuống cũng không chạyLUy lên đhxeỡ cô, hắTn chỉC hừm nhẹ một tiếng trong miệng rồi rút từ trong bứpFc tranh bách quỷ dạKn hành ra một thanh Katana dài, lưỡi kiếm bóng loáng, thỉWbAnh thoảeweng còn tỏa ra nhữCng làn khói đpFen yêu dịVQ.

“Thiếu cô và khảr năng sử dụng thứnRc thầewen, ta cũng không phảWi là vô dụng.” Takeshi quay ngườwjAi đpFi về phía hắMn cảVrm nhận đnCược có kẻ đlNột nhập, ngẫm nghĩTvJ một chút rồi hắMn xoay ngườhxei lạWbAi nói thêm.

“Luôn luôn có ngườdTi bảwjAo vệ cho ta, gia tộc cũng dạsrPy ta không bao giờhxe điMược hoạRt đVrộng một mình.”

“Nhưng ta cũng muốn làm ngườVQi hùng một lầSn xem sao.”

Nói rồi hắbTn chạtJdy sâu vào trong khu rừng, cũng tiện tay bố trí thêm vài thứuc thầyLUn bao quanh Shirayuki.

Vài giờPl trước, cách chỗ hai ngườMi không xa, một thiếu niên mặc bộ quân phục màu xanh lá, lưng đnCeo ba lô quân dụng với nước da ngăm ngăm đAmen, mái tóc hơi có màu hung đdTỏ vì cháy nắJeQng, vừa tỉLunh dậy sau một khoảjtjng thờVQi gian chợp mắhxet ngắelpn trong một vách đxá to ở lưng chừng núi.

Trên trán hắxusn có một vết sẹo mờjim mờN, cùng khuôn mặt kiên nghịLu không hợp với tuổi tác nhưng lạLmi làm hắAihn tỏa ra một khí chấsWyt đlNặc thù của quân nhân lâu năm, vô cùng thiết huyết.

HắVQn nhấJeQc cây súng bắdTn tỉsWya dài kì quái đJWược đVrặt bên ngườelpi, đlNeo lạvssi nó lên lưng rồi từ từ trượt xuống vách núi, tiếp tục một ngày mới của mình trên đdTảWo, như nhữenJng tay thợ săn lành nghề lâu năm.

Tên hắbTn là Nguyễn Vũ Thành Trung. Nhưng từ ngày tham gia quân đXXTội nhân dân Việt Nam, hắwjAn đAmã tự đNổi tên mình thành Trung Thành. BiểwjAu thịN tấPlm lòng của hắnCn với tổ quốc.

XuấsWyt thân từ khu dân cư số trên mặt trăng, nhưng từ năm mườbTi ba tuổi, hắdTn đJeQã đLuược điVniều về nước nhà vì nhữjtjng thành tích quân sự xuấhxet sắewec của mình, đxusểelp lạLui mẹ cùng em gái lúc đWó mới mườWbAi một tuổi.

Cha hắAmn từng là một quân nhân ưu tú, đwjAã từng cùng ông nội tham gia trận chiến kháng thầJSn năm trước, thân mang trọng thương giảsWyi ngũ rồi năm sau thì lấJeQy mẹ hắAmn. Nhận đKnược một khoảdTn bồi thườCng kha khá, ông điVnành ở nhà mà an tâm dưỡng bệnh.

Lúc đró nước nhà quảlN thực quá nghèo, nhữsWyng con robot công nghệ cao của IMI đjtjó quảx thật là nhữVQng đenJộng hút tiền không đráy. Nhưng cũng là vũ khí cơ đWộng mạenJnh nhấjtjt của con ngườyLUi đCểsN chống lạdTi các thầVQn binh khi đeweó.

Sau khi đNược chọn lên mặt trăng sống thứelp, có vẻ nước nhà cũng không có quá nhiều thờJWi gian quan tâm đAmến bọn họ.

Nhưng tiếp nối theo lý tưởng của cha và ông nội đVrã hi sinh, hắxn vẫn gia nhập quân đnCội. Hoàn toàn không có một chút oán trách gì về việc nước nhà đAmã bỏ quên gia đelpình họ.

Bởi hắjimn hiểdTu rấRt rõ hoàn cảxusnh nước nhà lúc này.

Trong năm sống và hoạLut đenJộng trong quân đSội, Trung Thành đTược rấwjAt nhiều đRồng đTội kính nểx vì nhữnCng khảu năng vượt trội thểsN hiện ra, dù không có bấwjAt cứvss một loạJeQi siêu năng lực nào, nhưng với khảx năng chiến đLuấsrPu bằJSng súng, cộng với nhữlNng loạenJt quân thểxus quyền đlNược cảNi tạVro lạVQi cho thích hợp, hắnRn cũng có thểjim chiến thắCng đxusược một vài siêu năng lực gia trình đrộ thấrp.

Thành tích này trong lớp quân nhân trẻ ở quân đQVKội Việt Nam tuyệt đenJối là đPláng kiêu ngạxo rồi.

ChỉenJ là tình trạelpng nước nhà của hắWbAn lúc này không đpFược tốt lắrum, loạLut sơ đbTồ thiết kế cấWbAu tạhxeo robot có ngườPli lái đhxeược IMI đmxưa ra từ năm trước nay đNã đPlược cảlNi tiến lên khá nhiều lầLmn ở các nước khác nhau trên thế giới, nhữenJng năm đTvJầMu thì không có gì, càng về sau, nước nhà của hắlNn càng tiến chậm hơn nhữlNng nước khác.

NgườenJi ta lắVrm tiền nhiều của mới cảQVKi tiến liên tục đnCược như vậy, còn đJeQấtJdt nước của hắhxen, không nói đAmến việc nhữxusng ngườxi ưu tú đuều rục rịiMch muốn lên mặt trăng vì nhữpFng đWbAãi ngộ tuyệt vờKni nơi đsWyó, thì kinh phí chế tạJWo cũng không đuủ, thành ra lớp robot họ sử dụng chỉTvJ là lớp đKnầeweu tiên, y hệt nhữmxng gì bảLun thiết kế của IMI đrưa ra.

So sánh thì đNúng là cống rãnh không thểpF sóng sánh với điMạSi dương mà.

May ra quân điVnội đhxeặc chủng thì có hàng tốt hơn một chút, nhưng nếu đbTem nhữpFng con robot đmxấjimy lên đnRảuo này đnCểWbA thi đsNấUku, thì chắCc khác nào mang theo mấyLUy tấJSn tạS trên ngườQVKi chờC ngườVri ta đwjAánh.

Vì vậy mà nước nhà cấAihp cho hắdTn nhữwjAng thứru vũ khí khác, một khấTvJu súng bắXXTn kỉlNa loạPli TIMI có thểXXT bắUkn ra nhữTng viên đMạmxn đlNủ đxusểxus xuyên thấsNu bứenJc tườnCng bê tông dày mườiVni mét, hai khẩUku súng lục bắyLUn ra đMạNn áp suấpFt không khí, mạsNnh hơn đJSạLun thật một chút và trên hết là lượng đWbAạhxen vô hạWn.

Một con dao chấXXTn đLuộng siêu tầlNn, chỉewe cầRn khẽ rung lên thì tấjtjm thép hợp kim của robot đKnặc chủng nó cũng có thểPl cắSt nát. Đây là nhữVQng thứWbA tốt nhấSt và các nhà khoa học vẫn còn tận tâm với nước nhà nghiên cứbTu ra, đAihều là bảWn đSầAihu tiên, cứx như vậy mà cấxp cho hắelpn.

Tuy nhữxng thứiM này đKnều là bảrun thử nghiệm và còn có nhữiVnng nhược đTiểLmm khá lớn, nhưng Trung Thành cảMm thấpFy thế là đpFủ rồi.

HắTn mang theo bốn trang bịVr này cùng lượng lớn nhữung quảT quảM lựu đLuạtJdn các loạNi khác nhau và với vinh quang của tổ quốc trên lưng lên đjimảUko.

Khác với Racha, Trung Thành cảum thấry, việc mình phục vụ tổ quốc như vậy là một niềm kiêu ngạTvJo không thểwjA nói hết, rồi khi tên hắWn đLuược lưu danh lạTvJi trên quân bộ, ngườsrPi nhà của hắvssn cũng sẽ nhận đTvJược sự tôn kính từ tấrt cảLu mọi ngườhxei xung quanh. Cha mẹ và em gái cũng sẽ điMược chuyểpFn khỏi khu dân cư số đnRó, về nơi có đMiều kiện tốt hơn.

Hắun quảnC thật rấxt không thích nhìn lớp da trắAmng như có bệnh của em gái. NhắSc mới nhớ, năm nay có lẽ cũng đnRã đPlược tuổi rồi nhỉW.

Trên hết, đjtjây là cơ hội điMểW thay đeweổi hoàn cảjimnh nước nhà, làm cho cảpF thế giới biết đpFến, vẫn còn có một đelpấiVnt nước gọi là Việt Nam.

Làm một quân nhân, còn có điMiều gì ý nghĩJWa hơn việc có thểJW mang lạsNi vinh quang cho nước nhà chứx.

Lên đenJảjtjo đUkược ngày, dựa vào tính năng ưu việt của khẩCu TIMI, hắun đjtjã thành công bắnCn hạr đVQược hai thí sinh xấQVKu số. Nhưng vì thế hắTn mới phát hiện, nếu như không ở gầlNn đtJdểvss hấup thụ nhữVQng tia nguyên khí thoát ra từ cơ thểru kẻ đsWyịWbAch lúc họ tử vong, thì hắiMn cũng chẳng nhận đTvJược chỗ tốt nào cảLm, chỉLu tốn đJWạrn.

KhẩJSu TIMI của hắCn chỉJW có thểjtj bắrun đQVKược phát.

Vậy muốn hấLmp thụ đdTược thứhxe gì đmxó thì phảlNi cận chiến.

Quàng khẩjtju TIMI qua vai, hắSn nhanh nhẹn di chuyểSn xuống khỏi vách núi mà mấrut hơn một tiếng đeweồng hồ vấut vảWbA hắKnn mới leo đJWược lên cùng tìm đJeQược chỗ ẩJSn núp này.

Và bắelpt gặp đQVKối tượng thứS của mình, một thiếu niên với mái tóc màu nâu đsWyỏ, trên lưng đTeo một cái ba lô nhẹ, cùng bộ quầLun áo nhìn khá hợp thờLui trang, trông như một vận đbTộng viên leo núi đJSích thực. Đúng lúc tên này đTvJang ngạhxec nhiên khi nghe thông báo của tiểWu hòa thượng.

Hít sâu một hơi đMểnC ổn đMịWnh vịwjA trí trên cành cây cao vút của mình, trong rừng tấMt nhiên không thích hợp cho việc bắNn tỉjtja, nhưng với sứJSc công phá của loạPli đTvJạSn GIMI đbTặc chế này, vật cảWbAn không có tác dụng gì quá lớn.

KhoảbTng cách m, đPlộ lệch chuẩdTn không cao, dựa vào ống kính chuyên dụng, Trung Thành thấUky rõ mục tiêu vẫn đenJang đenJứRng sữrng ra khi nghe đhxeược tiếng phật âm như sấLum thông báo.

Ngay khi tiếng hét của tiểWbAu hòa thượng kết thúc, cũng là lúc Trung Thành bóp cò.

Đoàng.

Tiếng nổ mạJWnh từ trong lòng súng vang ra, một vỏ điMạSn dài gầiMn cm bay ra khỏi chốt điMạJSn, viên đWbAạvssn xé gió mang theo một đAmộng lực mãnh liệt liên tiếp xuyên qua cái thân cây mà không hề bịvss lệch điMi chút nào lao vút đbTến chỗ mục tiêu, rồi như không gặp bấvsst cứC vật cảKnn gì, thổi bay hai chân của hắelpn sau đTó đAmểelp lạyLUi một cái lỗ sâu không thấJeQy đruáy trên mặt đJSấWt.

Thiếu niên với mái tóc nâu đwjAỏ ở xa thậm chí còn không kịenJp nhận ra chuyện gì thì hai chân đxusã bịbT một lực lượng mạVrnh kinh thủng cắtJdt rờVQi ra, thân trên của hắjimn vì mấiMt chỗ dựa mà rơi bịsrPch xuống đsNấwjAt, lúc này cơn đJeQau mới ập đWbAến làm hắKnn kêu gào thảyLUm thiết.

Nhắxc lạhxei, sứCc công phá của một viên GIMI có thểdT đxusục qua bứxc tườsWyng bê tông dày mét.

Từ trên cây nhảlNy xuống, Trung Thành dùng hết tốc lực lao đSi, dù hắnRn đCã quan sát không còn ai ở quanh đnCây, nhưng tiếng súng chắNc chắsNn sẽ hấCp dẫn một số khách không mờnRi.

ChạiMy tám trăm mét chỉN với khoảvssng giây, Trung Thành đSã tiếp cận mục tiêu của mình, rồi trong khi kẻ xấsNu số vẫn còn đelpang tiêu hóa cơn đjimau gặm nhấsWym, con dao rung siêu tầnRn nhanh nhẹn vung tên. Mái đtJdầSu với bộ tóc màu nâu đdTỏ cùng khuôn mặt với ngũ quan điVnang vặn vẹo vì đnCau đCớn bịxus chém bay lên.

Chết đdTến mứyLUc không thểWbA chết hơn nữnCa.

Cơ thểC ngườewei chết rấPlt nhanh bịvss phân giảPli thành nhữjtjng tia linh khí đeweơn thuầlNn nhấVQt cùng nhữKnng ý niệm, kinh nghiệm lịLuch duyệt trong đlNờXXTi còn sót lạLui. TấUkt cảAih đrều đNược Trung Thành hấNp thụ trong khoảNng phút.

Căng thẳng chờN đsrPợi quá trình hoàn tấhxet, cùng mấTt thêm một phút đJSểTvJ tiêu hóa nhữLmng ý thứLmc cùng kinh nghiệm của kẻ xấyLUu số, Trung Thành thành công hấMp thụ đtJdược kỹ năng đTvJầCu tiên trên đsWyảjimo, khảx năng sử dụng đXXTiện.

ChỉVQ là khi hắWn thành công kết thúc quá trình thì một vịAm khách không mờtJdi xuấtJdt hiện, một thiếu niên với khuôn mặt âm trầCm, mặc một bộ hakama cổ của các võ sĩjim đSạUko, trên tay cầTm một thanh katana dài không ngừng tỏa ra khói đVQen đJeQứxusng đQVKối diện với hắAihn.

...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio