Trường Sinh Đảo

chương 32: chương 31

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Trúng đayuộc

ChạgSy.

Lúc này trong đayuầuavu của Trung Thành chỉJ có ý tưởng như vậy. HắZnon cũng không đBKịsOsnh dùng khẩuavu TIMI bắwJn thử vào cái kén hắKc ám kia làm gì, ma vật này tuyệt đOloối là một thứGaX đHháng sợ, tránh xa bao nhiêu thì tốt bấoacy nhiêu.

Bây giờE chỉOGc có thểoac hi vọng nó quá đOGcáng sợ nên sẽ bịF nhữoacng ngườoaci khác trên đaLBảqgo vây giết.

Cũng hi vọng nó đEừng có nhớ mặt mình. Trung Thành đaLBồ mồ hôi lạJnh thầXEzm nghĩGaX.

ChạOloy đBKược một lúc, cảlqZm thấsy phía sau không có ai đLkuổi theo, hắqgn mới thở ra một hơi, đJịayunh tìm một chỗ yên tĩuavnh thử nghiên cứwJu sứLkc mạEJnh mới của mình xem sao thì từ đVHKằLkng xa vang lên một tiếng kêu thảcggm thiết.

Trung Thành dùng tốc đxộ nhanh nhấHht có thểJ leo lên ngọn cây cao vút gầsn đvFó, xuyên qua ống ngắabdm của khẩlqZu TIMI nhìn về phía tiếng hét. Ống ngắHhm này có thểHh ngắvFm xa đoWDến km nếu cầnOVn thiết. Chỉoac riêng thứEJ này cũng đcggã đdai toong mấcmat năm nghiên cứgSu của nước nhà. Có thểnOV thấKty khẩDku TIMI của hắJn quý giá đvFến mứaJc nào.

Xuyên qua ống kính, Trung Thành nhìn rõ ràng cảJnh vật lúc này.

...

Hai thiếu niên đoacược bọc trong hai quầayung sáng xanh và đqgỏ đwJang giao đWvấdau cùng với bốn kẻ khác. Bên cạuavnh còn xác của một ngườdai đoWDã chết, đOloang bịoac một kẻ toàn thân đEen xì, da thịvFt chảPEy ra, máu me đcggầEy mình say sưa gặm nhấdam.

Hai ngườvFi đFang giao đwJấKtu cũng không tệ, ít nhấOOZt là với đEJánh giá của Trung Thành, hắuavn cảdm thấDky nếu đaLBứEJng trước mặt bọn họ, thì tùy tiện một hai ngườki cũng có thểaJ đJánh bạaJi hắzsn dễ dàng.

NhấOOZt là cô gái có khảZno năng đzsóng băng kia, toàn thân đKtược bao phủ bởi một lớp sương mờE, mỗi lầJn vung tay là một cây cổ thụ biến thành băng đZnoiêu ngay tứPEc khắvFc, chạOGcm nhẹ vào là tan vỡ. Nếu con ngườoaci dính phảsOsi luồng khí lạWvnh này, không cầaJn nghĩyJP cũng biết.

Thiếu niên bên cạdnh cô ta sở dĩEJ chịnOVu đoWDựng đbXược luồng khí lạsnh này là do toàn thân hắlqZn đLkược bao bọc trong một quầdang lửa màu đMdỏ sâm. Ngọn lửa bao bọc hai nắKtm đqgấKtm của hắgSn, giúp hắWvn có vốn liều mạKng với hai kẻ đaLBang tấJn công mình kia.

ChỉnOV là bốn kẻ tấaJn công bọn họ, có sứglc mạxxnh cực kỳ khủng bố, đsấlqZm một cú mà có thểDk làm gãy đOGcôi một cây cổ thụ, nên biết cây cối trên đEJảBKo này cực kỳ cứGaXng rắvFn, thậm chí đbXạWvn của hai khẩOGcu súng áp suấJt Trung Thành mang theo cũng chỉnOV đKtểOlo lạPEi đabdược mấgSy lỗ nhỏ trên nhữgSng thân cây này thôi.

Và hình như có sứWvc đaLBề kháng nhấxt đaLBịZnonh với các loạoWDi hình công kích siêu nhiên, lớp sương băng của cô gái cũng chỉOlo là chúng cử đxộng chậm đoWDi một chút, và lửa của tên kia chỉcma đGaXểayu lạJi một vến cháy đaLBen nho nhỏ, không hề ảEJnh hưởng quá lớn đHhến khảE năng di chuyểwJn của chúng.

Thêm nữOOZa, tốc đlqZộ của lũ này cũng vô cùng linh hoạLkt, chỉnOV nhún chân một cái mà có thểzs xuấlqZt hiện ở vịk trí cách chỗ cũ - mét, nếu không phảDki lớp sương băng của cô gái kềm chế tốc đnOVộ, chỉK sợ giờKt này hai ngườaLBi cũng nằcggm luôn rồi.

ChỉE là lũ này có vẻ hơi ngu ngốc thì phảxi, hầoWDu như chỉxx cậy mạZnonh cùng tốc đEộc, lao tới cào cấMdu cắaJn xé, chẳng có vẻ gì là đcggã từng đFược đKtào tạKto, thiếu niên trên đJảglo này, kiếm đLkâu loạbXi ngu ngốc thế này, lạxi còn có đvFến tên.

Trung Thành xoay xoay ống ngắJm của khẩEu TIMI, nhìn rõ hơn khuôn mặt của bốn kẻ tấuavn công hai ngườWvi kia.

HắVHKn đgSược một trận khiếp hãi.

Cặp mắlqZt đoacỏ ngầXEzu, chẳng có lòng đaJen lòng trắbXng gì, cái miệng đqgầsOsy nhớp dãi, máu từ khóe môi không ngừng chảcmay ra, nhưng cũng không át đVHKi đayuược vẻ sáng loáng của bốn chiếc răng nanh nhọn hoắlqZt.

Nhìn kỹ lạabdi thì toàn thân lũ này cũng đsOsầmMxy nhữglng vết thương nặng nhẹ đoWDủ kiểbXu, thậm chí có tên ruột cũng đZFã gầkn như lòi ra ngoài, nhìn rõ đZnoống thịsOst đkã thối rữka bên trong. Vậy mà vẫn có thểyJP linh hoạkt như không.

Cái cơ thểcma như tử thi đuavó không ngờF chẳng mang chút dáng dấZnop nào giới hạnOVn vật lý của nhân loạPEi, chạyJPy nhảqgy như bay, đgSấDkm đmMxá ầvFm ầsOsm.

Cái quái gì đFây chứzs !?

Trung Thành đayuổ mồ hôi lạJnh thầVHKm nghĩLk, hắFn nhanh chân nhảvFy xuống dưới, đnOVồng thờnOVi lạXEzi tiếp tục co giò chạOloy.

Vì cái đKám kia đaJang vừa đyJPuổi vừa đWvánh về hướng này.

Thứxc thờwJi mới là tuấzsn kiệt, yếu thì tốt nhấBKt không nên ra gió, gió có thổi đMdến thì chạDky trước là hơn.

...

Bên thác nước.

Linh ngồi co chân bên hồ, chờOlo đwJợi King đkang bỏ mấXEzy vật dùng thườayung ngày trong căn nhà vào cái cặp đki học của hai ngườwJi.

Sách vở lúc này còn cầkn thiết gì nữLka chứWv, cùng lắmMxm nếu về đWvược nhà thì về photo lạgli.

NghĩEJ vậy cô đdem quyểsOsn vở dày đyJPặc nhữoacng ghi chép mà mình quý như con cưng, tài liệu đwJểlqZ thi tuyểDkn vào đGaXạVHKi học IMI dỡ ra, gấmMxp thành mấcggy cái máy bay giấabdy, phi toán loạOGcn khắVHKp hồ.

Không phảcmai chủ tịcggch của IMI còn đuavang ở bên cạvFnh mình sao, học hành làm quái gì nữGaXa cơ chứKt.

Đột, nhiên cô cảyJPm thấbXy cơ thểF cử đOloộng không đxxược tự nhiên, cảaJm giác vô lực không hiểMdu từ đyJPâu lan đOGcến, cánh tay đbXang nhấlqZc lên buồn chán phi máy bay giấBKy cũng vì thế mà buông thõng xuống, chưa đEJến giây thì cơ thểaJ cỗ cũng đzsổ gục ra nền đJấJt.

Chỉk còn cặp mắXEzt mở to hoảOGcng loạqgn, không hiểbXu chuyện gì xảday ra với mình, dườKtng như mỗi lầgln chớp mắoact cũng hao phí sứcmac lực vô cùng.

Thậm chí có vài hạdt nước bắnOVn lên mắxxt cô cũng không chớp đKược mấqgy cái.

LạWvi chuyện gì đVHKây chứJ !?

Không chỉKt có vậy, một vài hình ảknh bấabdt thườcmang đBKột nhiên xuấEt hiện trong đJầmMxu cô.

Một thiếu niên toàn thân đzsầEy máu cảcgg ngườPEi như đOloống thịabdt nát nằEm bẹp dưới đBKấXEzt nhưng vẫn cườdi nói với một ngườZFi khác đgSang khó khăn chống cây gậy trên mặt đlqZấglt đoWDểJ duy trì tư thế đOGcứXEzng cách đgSó không xa.

Cặp mắVHKt vàng và mái tóc trắsng

...

Thác nước từ trên cao không ngừng đOOZổ xuống nhữuavng tia trắxxng bạDkc, cảXEznh tượng hùng vĩEJ của thiên nhiên cũng không làm cho tâm tình của King tốt hơn chút nào.

Nửa phút trước hắayun đwJã phát hiện ra cơ thểWv có chút bấdat thườaJng, dùng tấZFt cảqg sứdac lực phóng tới chỗ Linh thì toàn thân hắmMxn đvFã tê liệt. Hai chân vô lực khuỵu xuống, tạqgo thành tư thế nửa ngồi nửa quỳ, hắmMxn phảgli cố sứWvc chống hai tay mới không làm cho mình nằaLBm bẹp xuống đPEấPEt.

Dĩuav nhiên cô gái cũng không khá hơn hắOlon là bao, thâm chí còn đgSang trong tình trạxxng tệ hơn.

Hai ngườGaXi còn cách nhau nửa mét, đHhón nhận ánh mắDkt hoảbXng sợ của Linh, cặp mắJt lạdnh băng hữJng hờXEz của King cũng không mấuavy dao đVHKộng. Chỉx là quảqg thật hắcggn cũng không ngờPE tới việc này

Trúng đHhộc rồi.

Không ngờGaX có ngườGaXi hạxx đaLBộc mà hắZnon không hề hay biết, toàn bộ khu vực này đZnoều nằMdm trong sự giám sát của hắaJn, vậy mà vẫn có cá lọt lưới.

Chấoact đVHKộc theo đJườmMxng nào đFi vào chứJ ? Muốn tiếp cận hắoacn mà hạgS đoWDộc cũng không dễ dàng như vậy.

Nhưng ngẫm nghĩZno một chút, King phát hiện ra mình còn bỏ quên một thứKt.

Nước.

Nước từ trên thác chảqgy xuống, nếu mang theo chấsOst đJộc thì thầKtn thứoacc của hắEn tấKt nhiên không thểk cảKtm nhận đlqZược.

ChấsOst đdộc này lạOloi không màu, không mùi, không vịK, vảMd lạcmai ngườaLBi không có các giác quan như King cũng khó có thểLk phát hiện đwJược. Nhấkt là thứxx này lạOloi thấdm qua da đEểaLB đPEi vào cơ thểOGc ngườXEzi.

Từ khi lên đyJPảdo, King chưa từng uống một chút nước nào, bịJ dính đoWDộc có lẽ là do hành đzsộng gội đLkầdau vừa rồi.

Linh còn bịMd nặng hơn hắsOsn, chấKtt đKộc xâm nhập vào óc làm đJạdi não cô gầXEzn như ngừng hoạbXt đOloộng, tuy vậy lạmMxi không hề hôn mê, cứda nằVHKm liệt ra đaLBấJt hưởng thụ cảFm giác vô lực từ từ.

King triệu hồi ra cây gậy ánh sáng, đcmaểZno ánh sáng nhu hòa của nó bao phủ hai ngườgSi, muốn thử dùng khảJ năng chữPEa trịJ của các quang hạZnot, hi vọng có thểd hóa giảki chấZnot đwJộc này, nhưng vô ích.

Ánh sáng hủy diệt có thểPE dứHhng đOGcầku về sát thương, cũng có chút khảJ năng chữJa trịVHK các vết thương trên cơ thểaJ bằKng cách sử dụng các loạJi quang hạWvt đWvểZno gắgln kết các tế bào, nhưng với loạayui đOGcộc này thì lạXEzi không hề có biện pháp.

Cặp mắMdt chuyểdan thành màu vàng, từng luồng dữyJP liệu không ngừng đVHKược truyền tảayui vào trong đJầcggu hắOGcn, King muốn tìm tên của loạVHKi chấaJt đwJộc này trong chân lý.

Tìm đvFược rồi.

ThứJ này trong chân lý cũng có tên, là bách trùng giã cốt đuavộc. Cũng tứGaXc là kết hợp chấPEt đcggộc của đvFủ loạJi sâu bọ vào làm ra, chỉOGc có ngườWvi chế tạMdo mới biết hắVHKn dùng nhữcmang con trùng đabdộc nào đcggểJ tạKo thành thứOlo này.

Ngoài ra, không còn cách giảqgi nào khác.

“Không cầwJn thử nữyJPa, đxộc này của ta, lão sư phụ cũng không giảFi đJược, nếu ngươi nhẹ nhàng phá giảsi như vậy, thì mườxi năm qua ta đkã sống uổng phí rồi.” Tiếng cườPEi nói ôn hòa của một thiếu niên vang lên giữsa không trung.

Không gian trước mắwJt hai ngườzsi khẽ rung đoacộng, Anacharka cùng Sandra từ trong đHhó bước ra, dùng một ánh mắoWDt thích thú nhìn vào King.

“Có phảqgi cảsm thấOloy rấLkt vô lực, xương cốt như mềm ra !? Đúng rồi đxấmMxy, là ta hạyJP đLkộc...”

King vẫn không đaLBáp, nhưng nhữdang sợi tóc của hắGaXn đaLBang dầcman chuyểKtn thành màu bạcmac, cây gậy cũng sáng chói lên hơn rấOlot nhiều.

“Còn tạJi sao ta lạKi tìm đkược chỗ này ấKty hảEJ !? Là do ngươi diệt cỏ không diệt tận gốc, em trai ta vẫn còn đZFểnOV lạqgi mấOGcy con ma đzsó.” Anacharka tiếp tục cườsOsi nói. Nhưng cặp mắxxt ti hí của hắOGcn lúc này tràn ngập vẻ oán đlqZộc, khác hắVHKn với chấwJt giọng mà hắabdn đFang cố tạvFo ra.

“Racha là em trai ngươi !?” King lạnOVnh nhạJt hỏi. Nhìn khuôn mặt hắvFn luôn như vậy, không thểLk nhận ra chút cảsm xúc gì trên đgló.

“Ừ, đaJúng đFó, là em trai yêu quý của ta, là mục đOloích lên đaJảLko này của ta...Hôm qua đJã bịF ngươi dùng thứvF ánh sáng chết tiệt đaJó nướng chín đaJấGaXy.” Anacharka bình thảLkn nói, hắyJPn cũng muốn tiến đaLBến tiện tay vảLk vào mặt King một cái thật mạxnh, cái thái đvFộ hữPEng hờabd kia quá đKáng ghét, làm hắwJn không tìm đZnoược chút khoái cảglm nào của ngườki trảK thù.

Như ngườOGci bình thườMdng lúc này sẽ tỏ ra hoảmMxng loạaJn lo âu, thậm chí là cầBKu xin hay tự sát, nhưng tên này cứJ trơ ra như gỗ đxxá. Thật làm cho ngườsOsi ta cụt hứkng.

Nhưng tốt nhấdt là không nên ngu ngốc lạsi gầPEn hắsn, trờDki mới biết tên này còn có chiêu gì chưa lật.

“Anacharka, lạyJPi gầZFn hắKtn thế này không ổn đnOVâu, hay là đvFợi thuốc ngấoWDm hoàn toàn rồi hẵLkng quay lạKi đXEzi.” Sandra can ngăn Anacharka. Tên kia bịs trúng đnOVộc nhưng hình như vẫn quá bình tĩaJnh.

Trực giác của phụ nữxx làm cô cảvFm thấKty có đKiều gì đFó không ổn.

Nhưng có vẻ chẳng có mấOOZy từ lọt vào tai thiếu niên này. Khuôn mặt thật của Sandra cũng chẳng mấaJy đWvánh đaLBộng đHhược tâm trạxxng lúc này tràn đGaXầwJy thù hận của hắsOsn.

Đừng nhìn Anacharka lúc nào cũng tươi cườvFi, nhưng một khi đoacã quyết đKịglnh làm gì hắlqZn sẽ làm đaLBến cùng mới thôi. Cũng vì có ý chí như vậy hắoWDn mới có thểoWD chịbXu đwJựng đcmaược mà sống chung với đJộc trùng bao năm qua.

Anacharka nhìn vào King, nhàn nhạoWDt nói tiếp:

“Ta nghe có ngườKi kêu gào, King của IMI đaLBang ở trên đaLBảBKo, lạoWDi còn đgSang bịOGc trọng thương nữXEza phảBKi không nhỉBK !?”

“Đúng là ta.” King không hề phủ nhận. Ánh mắvFt của hắsOsn rấaLBt yên lặng, yên lặng hệt như một cái đabdầcggm nước sâu không thấgSy đOloáy, yên bình không có một chút sóng lăn tăn. Giọng nói êm đmMxềm nhẹ nhàng nói.

Anacharka không hề đmMxểlqZ ý đFến sự can ngăn của Sandra, hắabdn vẫn đdứnOVng đbXó dùng giọng châm chọc nói tiếp:

“Ồ, ngài King của IMI !? Được gặp mặt ngài thế này vinh hạZnonh cho tiểku nhân đJây quá.”

Rồi không chờaJ King trảOGc lờoaci, hắOOZn bỗng cườxxi lên đJiên dạaJi, tuôn ra một tràng :

“Không phảgli mày rấcggt toàn năng sao !? Không phảZnoi mày đyJPã thay đlqZổi thế giới này sao !? Không phảJi mày là ngườPEi đbXã lãnh đWvạOGco con ngườEJi chống lạaJi chúng thầqgn sao !? Vậy thì thử giảBKi chấayut đvFộc này cho tao xem nào !? Một chút đKộc nhỏ nhoi chắwJc không làm khó đwJược King vĩlqZ đqgạLki của chúng ta chứaLB nhỉsOs !?”

Vốn có thểKt đsOsợi cho hai ngườWvi hoàn toàn ngấcmam thuốc, hôn mê rồi hắOlon mới tiến đabdến, lúc đWvó mới hoàn toàn đHhảxxm bảKo, nhưng Anacharka quảs thật không nhịsn đZnoược. Hắdan thật sự muốn đcmaối thoạzsi với tên này một lúc xem sao.

“ChấnOVt đVHKộc này nửa tiếng nữgSa sẽ giảayum dầgSn công dụng, hai tiếng nữayua sẽ tan gầZnon hết, là do ngươi cố ý đnOVểmMx nó thành không màu không mùi nên dược tính bịnOV giảdm đgli rấDkt nhiều. Ngươi không có nhiều thờqgi gian đJểWv nói nhảZFm vậy đKâu.” King nói với giọng bình tĩglnh vô cùng nhưng cũng làm cho kẻ luyện đGaXộc nhiều năm như Anacharka vô cùng sửng sốt.

Hắkn làm sao biết đBKược !?

Lờuavi đmMxồn không sai, King của IMI thật sự là thiên tài am hiểFu mọi lĩOOZnh vực, có lẽ trước đcmaây hắGaXn cũng từng trảxxi qua thiên tài chiến đJểWv cướp lấVHKy tri thứzsc của nhữmMxng thiếu niên thiên tài cùng thờGaXi chăng !?

Nhưng quảKt thật, hỏi gì đdáp nấky thế này thật là vô vịcgg.

Nói chuyện với một cái máy đsúng và vô ích. Anacharka không quá quan tâm lắVHKm về việc chấXEzt đVHKộc sẽ bịLk giảoaci sau bao lâu nữgla, hắJn có thểVHK tùy thờKti hạyJP đxộc tiếp, chỉDk là hắdan không muốn đPEểoWD cho kẻ này chết quá dễ dàng thôi.

Còn nguy hiểabdm cho bảzsn thân !? HắgSn đKtã chẳng còn lạqgi gì trên đEờaJi này, tấKtt cảK chấoact đyJPộc bao năm khổ công đZnoã đmMxược đbXổ xuống đcmaầdau nguồn nước của hòn đxảXEzo, các thí sinh khác không mang theo nước mà muốn thử nước khoáng thiên nhiên môt lúc sau có lẽ mặt mũi sẽ rấxt đoacặc sắVHKc đabdây.

ChỉaLB có nguồn nước chỗ này không phảDki là kịBKch đcmaộc mà chỉsOs là thuốc gây tê cực mạabdnh. Còn không phảdai đayuểJ có thểoac hành hạcgg tên đWváng ghét trước mắcmat cho thật tốt sao !? Nhưng có vẻ không có mấaLBy tác dụng.

Vì vậy ánh mắoWDt Anacharka chuyểZnon sang cô gái đEang nằsOsm cách đuavó không xa.

Một chủ ý xấoWDu xa đuavột nhiên hiện lên trong óc hắHhn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio