Chương
Chân lý - con mắHt của sự thật
“Ren, sứtYc mạPOnh của em tăng quá nhanh, dù có truyền thừa nhưng khảxyO năng khống chế vẫn còn rấeJt yếu, cẩeYEn thận bịZqe kẻ điRịSRich lợi dụng.”
“Robert, kiếm thuật của ngươi cũng tạyBVm đxược, nhưng cách vận dụng sứVHKc mạyDnh còn quá hoa hòe, tạcJi sao mỗi lầJn xuấROt kiếm phảcJi hét lên làm gì !? Cái đtcAó không tăng khí thế cho ngươi đZqeược là bao mà còn làm đyBVấxu khí tập trung trong cơ thểY bịE phân tán đKWi một chút.
“Claude, cách sử dụng lửa quá đHơn giảROn, lửa là một trong nguyên tố diễn hóa ra từ sứZqec mạqHMnh cube, lực tấMGn công trong phạHsm vi rộng rấcJt lớn, nhưng ngươi cố ý thu hẹp nó lạyMxi đtcAểH tăng lực sát thương. Điều này khiên ngươi thườHsng phảeYEi cận chiến với đGHối thủ, chỉYh làm khảqHM năng phòng thủ của ngươi kém đxi thôi.”
“frozen, sứcJc mạtYnh không tệ, cách khai thác, sử dụng trận pháp cũng tốt, nhưng mỗi lầqHMn chiến đeJấctiu dấHsu hiệu của trận pháp quá dễ lộ ra, cố gắAZng luyện tập các chiêu thứROc thật liền mạGHch sao cho khi vừa chiến đSwNấSwNu bằwDng băng kiếm vẫn có thểNW di chuyểJPyn theo lộ tuyến hình thành trận pháp sẽ đEạvEt đSRiược hiệu quảNW tấyDn công bấqHMt ngờMG hơn.”
...
Đêm xuống, bên đyMxống lửa cháy tí tách, tiếng gỗ bong ra cháy đyDen kết hợp với tiếng nói đROều đtcAều của King làm cho không khí có phầhn nghiêm túc hơn, báo hạeYEi nhữyBVng ngườGi ngồi quanh đGHống lửa theo hình tròn thở mạNWnh cũng không dám.
Cũng có thểwwx là vì hắDmn một hơi nói ra toàn bộ nhữNWng đJveiểZm còn thiếu sót trong phong cách chiến đLấixu của bọn họ. Chăm chú nghe một chút, dù sao cũng liên quan đJến cái mạYhng nhỏ của mình, biết càng nhiều càng tốt, có tán đeJồng hay không cũng đcJểwwx sau.
“Tuyệt thật, đSRiấJPyy là nhờE khảL năng của chân lý phảiRi không !? “ Hai con mắvEt màu rượu của Ren sáng lên long lanh, khuôn mặt tràn ngập sùng bái nói.
Nhờcti con mắYht chân lý, King có thểGH nhìn thấEy và học đMGược rấctit nhiều thứSwN... trăm lợi, chỉE có một hạvEi là nó sẽ tự đSRiộng chặn đROứJveng toàn bộ cảZm xúc hay cảJvem giác của hắtcAn.
“Nếu chiến đJPyấEu trong một thờHi gian dài, mọi ngườvEi cũng có thểx nhìn ra đyMxược thôi. Ren, tuy em đZqeược truyền thừa toàn bộ kỹ năng chiến đSwNấLu của Queen, nhưng đXyXã lâu không có đELối thủ ngang cấOJSp, khảBaS năng xử lý của em yếu hơn cô ấKWy rấDmt nhiều.” King đyBVáp.
Ren xua xua tay, không mấxJZy đDmểE ý nói:
“Được rồi mà, ngườyDi ta dù sao cũng có đOJSủ tứvE hồn, có mạhnh hơn em cũng bình thườGHng... Nè, King... cho em thử sử dụng chân lý đtcAược không !?” Cuối câu, khuôn mặt cô tràn ngập vẻ mong đELợi.
Robert ngoáy ngoáy cái lỗ tai, khó tin hỏi:
“Queen của ta, cái đaXDó nói cho là cho đEược sao !?”
Khuôn mặt mọi ngườaXDi xung quanh cũng tràn ngập vẻ đKWồng đDmình, muốn có khảaXD năng của ngườJi khác, trừ khi giết kẻ đGó đcJi đMctểeYE cướp đROoạVHKt, còn có cách nào khác sao !?
Ren bĩLu môi nói:
“Dân đwDen thiếu hiểxyOu biết, cánh cổng chân lý mở ra với tấZqet cảKW mọi ngườaXDi, giống như cube, chỉAZ là các ngươi có khảMct năng thừa nhận hay không thôi.”
KịL sĩeYE mặt đXyXen lạiRi vì bấaXDt mãn nhưng cũng không tiện phảNWn bác. Dù sao năng lực của King, thứaXD ánh sáng đtYó và con mắGt này bọn họ đJều không rõ ràng cho lắeJm.
King không có thái đeYEộ gì, hắeJn chỉiR thảOJSn nhiên hỏi lạSwNi một câu:
“Em thật sự muốn thử !?”
Gật.
“ThảSRi lỏng đvEi...”
“NgườDmi ta lúc nào cũng thảJve lỏng mà.” Ren háo hứHsc, đAZôi mắROt ánh lên vẻ mong chờZqe.
“Được rồi, vậy bắtcAt đSRiầcJu.”
Gật.
“Chân lý – xác nhận mục tiêu...” King nhìn thẳng vào Ren. Đôi mắAZt từ từ chuyểEn sang màu vàng rồi rực sáng.
“Mục tiêu xác nhận – thiết lập đixườSRing truyền...”
Ngay sau đJveó, điRôi mắSwNt màu rượu của Ren cũng dầXyXn dầOJSn chuyểJven sang màu vàng, và sáng lên theo.
“TỉBaS lệ đEồng bộ %.”
Sau đxyOấHy, màu mắvEt của King chuyểOJSn về trạJng thái bình thườaXDng, hắROn tiếp tục nói với giọng nhàn nhạGt:
“Hãy thử làm quen với tỉJ lệ này trước đOJSi.”
...
“Đây là.... chân lý sao !?” Ren thều thào.
TấeYEt cảH mọi ngườixi đwwxều nghi hoặc nhìn vào biểHu tình khiếp sợ trên mặt Ren, đyMxiều gì làm cho cô gái này lạixi có thểY trông vô cùng nhăn nhó khổ sở như vậy !?
Claude và Frozen thì nhìn nhau đeYEầyDy thâm ý.
Nhưng một tiếng hừ lạVHKnh của ThầZqen tiễn đXyXã làm cảyMx hai nghiêm chỉyDnh trở lạxJZi.
...
Ren lầXyXn đPOầeYEu tiên trong đJờNWi đwDược cảOJSm nhận chân lý. ThứY truyền thừa tối cao của trườHng sinh đYảGHo trước giờVHK chỉHs có King nắyDm giữBaS.
Không biết nên gọi cảcJm giác này là kỳ diệu hay đMGáng sợ.
Đôi mắwDt này cho phép cô nhìn thấhy bảxJZn chấxJZt của mọi vật.
Nhìn vào một chiếc lá, từng số liệu về đcJườvEng vân, góc cạaXDnh, cũng như chủng loạxi của nó ồ ạKWt chạJvey vào đKWầyMxu cô.
Thậm chí nếu nhìn lâu một chút còn rõ ràng ra nó đEược cấhu thành bởi nhữtYng loạyBVi nguyên tố phân tử nào.
Nếu chỉY là chiếc lá thì cũng thôi, nhưng đyMxôi mắYht này nhìn vào con ngườYi thì sao !? Nhìn sang ThầYn tiễn, Ren thấvEy từng mảGHnh cơ của hắcJn cấYu tạROo lên khuôn mặt anh tuấhn như thế nào, thậm chí số lượng lỗ chân lông cũng đYang đJveược đPOong đBaSếm liên tục. Nếu nhìn kỹ một chút, toàn thân hắPOn trước mắyBVt cô trở thành một đeJống các nguyên tử phân tử hỗn đtYộn, đMGược kết nối với nhau bởi một lực hút kỳ lạvE.
Thế giới này bỗng chốc trở lên thật đaXDáng sợ.
VạeJn vật đqHMều cấSwNu tạMcto từ nguyên tử, phân tử. Nhưng nếu có ngày liên kết giữOJSa các phân tử, nguyên tử biến mấctit, cũng là thứYh lực hút kia không còn tồn tạhi nữxyOa. Thế giới này sẽ thành thứKW gì !? Con ngườJPyi sẽ thành cái gì !?
Đây chỉE là một phầqHMn chân lý, nếu vẫn nhìn vào ThầyMxn tiễn, từng dòng lực lượng lưu chuyểSRin trong cơ thểJve hắJn, nguồn linh lực duy trì sự sống, gia tăng sứJPyc mạHsnh cho hắeYEn sứyMxc mạJnh cũng thểtY hiện rõ, cảNW cách nó vận chuyểtcAn, lưu đLộng, Ren cảhm thấJPyy như mình có thểwD một tay lôi thứxyO này ra ngoài vậy. Thậm chí nếu đJểPO ý diễn biến kết cấwwxu của các nhóm cơ trầeJn trụi, có thểcti trực tiếp suy đixoán đZqeược hành đyDộng tiếp theo của hắJPyn là gì.
BấOJSt chợt nghĩxJZ đtYến King đctiã sống với đXyXôi mắGt này bao nhiêu năm, thế giới trong mắVHKt hắxyOn là thứtY gì chứJ !? Mình, mọi ngườyDi xung quanh trong mắvEt hắwwxn là gì nào !?
Ren bỗng cảaXDm thấwwxy toàn thân run rẩaXDy. Nếu bắKWt cô mang con mắeJt này chỉtY nửa ngày thôi, có lẽ cô cũng đxã phát đHsiên rồi. Xem ra biết nhiều quá cũng không phảYi là quá tốt.
Rồi đaXDầJveu óc cô chợt đELau nhói khi lượng thông tin truyền vào đctiầqHMu quá nhiều, không kịGp xử lý hết, cô ôm đtcAầBaSu nhăn nhó, sự thống khổ hiện rõ ra mặt, hai chân như muốn khuỵu xuống bấGt cứZqe lúc nào. Với ngườyDi quen suy nghĩaXD đYhơn giảHsn, nắyBVm tay thay cho đJveầyBVu óc như Ren, việc phảXji xử lý lượng thông tin quá nhiều một lúc quảHs thật là một cực hình.
Nếu là ngườhi thườxJZng, có lẽ nhẹ thì trực tiếp phát đNWiên, nặng thì não bộ hỏng luôn, không thành ngườBaSi thực vật thì cũng an nghỉAZ với giun.
Khó chịJPyu, quá khó chịyBVu.
CảxJZm giác thật bứEc bí, thật sự muốn bùng nổ, đyDánh một ai đAZó đYểqHM phát tiết.
ChịJPyu đOJSựng thế giới này quảZ thật là một cực hình mài mòn tâm trí ngườKWi ta.
Cố gắLng không nhìn về phía King vì cô không muốn hình ảcJnh hắJven trong mắZqet cô thay đROổi, Ren yếu ớt nói:
“King... đLủ rồi... em không muốn nữVHKa... dừng lạOJSi...”
“Mau dừng lạZqei.” Câu này gầBaSn như đcJã hét lên, cô gầyMxn như đEã mấwDt kiểixm soát.
May sao ngay sau đYó, ánh sáng trong mắBaSt King lạJi lóe lên, còn đELôi mắJvet của Ren cũng từ đJó mà trở về màu rượu. Cô chống hai tay xuống đSwNấXyXt, thở ra hồng hộc.
Thế giới đSwNã trở lạcJi bình thườZqeng, nhưng đOJSôi mắiRt của Ren lúc này tràn ngập sự mệt mỏi, một áng nước mỏng muốn dâng lên, nhưng bịY cô mạBaSnh mẽ đELè xuống.
Lúc này cô đEã hiểELu tạMGi sao chân lý lạMcti tự đKWộng cắqHMt đcJứGt hết cảJPym xúc của ngườcJi sử dụng. NgườEi còn cảOJSm giác làm sao có thểKW chịJPyu đLựng đSwNược thứyBV như vậy chứG !
Đây chỉKW là một loạxJZi nguyền rủa nào đGHó, một thứZqe hành hạSwN cảvE về thểix xác lẫn tâm hồn.
Nhìn lên gương mặt vẫn hữwDng hờZ không cảZm xúc của King, Ren cắhn môi nói:
“Không sao đeYEâu, King, em và mọi ngườwDi sẽ giảJvei thoát cho anh khỏi thứHs này. ChắPOc chắJven đeYEấhy.”
“NghỉSRi ngơi một chút đOJSi, lầxJZn đMctầxyOu mà chịvEu điRược lâu như vậy là rấZqet khá rồi, cẩOJSn thận não bộ bịxJZ tổn hạVHKi vì lượng thông tin tràn vào quá nhiều.” King không trảZqe lờeJi trực tiếp câu hỏi mà nói lảeJng sang việc khác. Rồi hắxJZn quay lưng đZqei sâu vào trong khu rừng nơi ánh lửa không chiếu tới, vẫn còn tăm tối.
“ThầXjn tiễn, đeYEi cùng ta một chút.”
ThầaXDn tiễn ngạvEc nhiên vì yêu cầZqeu bấBaSt ngờH của King, liếc thấSwNy Ren vẫn đJang mệt mỏi ngồi dựa lưng vào một tảcJng đeYEá, còn Frozen và Claude đBaSang bịJ một luồng sáng màu đJveen trắVHKng bao lấwDy trói chặt như hai cái bánh tét, hắXyXn có hơi do dự.
“Đi đcJi, ta không sao.” Ren nói với giọng uểRO oảOJSi. Cô đBaSổi tư thế, co chân, khoang tay, đLặt cằJm lên đcJó, đXyXôi mắwwxt mông lung nhìn vào ngọn lửa, không biết đaXDang nghĩwwx gì.
HắMGn nhìn Ren có chút không đixành lòng, nhưng cũng gật đYhầwDu rồi quay sang nói với Robert và Trung Thành
“Trông chừng bọn họ, đMctừng có giở trò, ta đAZã hạDm cấyDm chế lên hai ngươi, có chuyện gì thì đJveừng trách ta đHsộc ác.”
Rồi hắaXDn chạHy theo King vào sâu trong khu rừng.
“Xì, tỏ ra nguy hiểXyXm.” Nhìn bóng hắLn vừa đYi khuấeJt, Robert bĩcJu môi nói.
Trung thành không quan tâm lắtYm đSRiến lờYi đPOe dọa của ThầqHMn tiễn, thậm chí hắZqen còn thấZy có chút mừng vì cái tên mặt lúc nào cũng vểeJnh lên đYhó đLã đYi cho khuấHst mắqHMt. LạxJZi gầJven chỗ Linh đOJSang cho thêm củi vào đVHKám lửa, hắixn bắYht đJầJPyu làm mặt ngầYhu, hỏi với giọng trầDmm thấMctp.
“Tóm tắJPyt lạhi đwDầyMxu đZqeuôi câu chuyện cho anh nghe xem nào. TạMcti sao em lạZqei ở đaXDây !?”
Rồi khoanh chân ngồi cạELnh cô em gái, thẳng lưng, ưỡn ngực, vểSRinh tai, bộ dáng không nghe đeYEược thì nhấwDt quyết không bỏ qua.
“Anh à, em nói rồi còn gì !? Lỡ may bịyBV bắXjt lên đYhây...” Linh hết cách đHsành ngồi từ từ thuật lạxJZi mọi chuyện cho Trung Thành, từ lúc đeJi dưới cơn mưa như thế nào, gặp ngườyBVi phụ nữxyO kỳ lạh đMctó ra sao.
Ở một bên, mắSRit ngây ra nhìn đxống lửa nhưng với thính lực hơn ngườeYEi, Ren cũng coi như đEang công khai nghe lén, đXjôi tai vểKWnh lên tập trung vào từng câu Linh nói.
ChỉGH cầAZn có quên quan đXjến King, dù là việc gì cô cũng không bỏ qua.
...
“Frozen, tính sao giờDm !? CứJ ở đJPyây bịG trói như lợn thế này à !?” Claude hậm hực nói. Tấwwxt nhiên là nhỏ giọng hết sứiRc có thểxyO.
Frozen liếc nhìn hắeYEn một cái, ánh mắPOt như đvEang nhìn một thằwDng ngốc:
“Ngươi cởi hộ ta thứOJS dây trói này đctiã rồi hẵZqeng nghĩMct đvEến việc khác nhé.”
Claude nghe vậy tứyBVc xì khói nhưng cũng nhìn xuống sợi dây ánh sáng kỳ lạEL đGang trói mình, chán nảLn nói:
“ThứvE ánh sáng chết tiệt này là sao vậy nhỉZqe !? Cứh cử đPOộng mạYnh là nó thít vào, thảJ lỏng thì lạaXDi không sao... đDmiên tiết thật.”
“Ngoan ngoãn ở đJó đYhi đGHồ ngốc.”
Frozen thở dài nói.
Rồi cô cũng tự lẩSRim bẩxyOm một mình:
“Hơn nữNWa dù thoát ra đaXDược chúng ta cũng có thểyBV làm gì nữJvea chứNW...”