Trương Tam Phong Dị Giới Du

chương 119: vì sao kêu mãnh nữ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bị người ta mắng là lưu manh, đúng là mấy trăm năm nay lần đầu tiên bị như vậy. Bần đạo một trận đỏ mặt, nên không dám đánh đến Thiền Trung Huyệt nữa.

Thái Cực thôi thủ đẩy một quyền siêu nặng của nàng ra, bần đạo vọt đến bên cạnh nàng, song chưởng đánh tại sau lưng nàng. Bởi vì nàng vừa rồi biểu hiện năng lực phòng ngự cực kỳ xuất sắc, bần đạo lúc này dùng mười hai thành công lực, chính là con voi to tướng cũng chịu không nổi, nàng không phải trâu nha, bất quá chỉ là một cái tiểu cô nương, ít nhất cũng có thể bảo nàng ngừng nghỉ một hồi?

Cái chuyện mở rộng tầm mắt bắt đầu xuất hiện trước mặt bần đạo, nàng bị một chưởng toàn lực của ta, vẻn vẻn lúi nhúi có ba bước, một cổ lực lượng mạnh mẽ đến biến thái triệt tiêu cổ xung lực này. Ta trợn mắt há mồm, nhìn thấy nàng chỉ giẫm xuống đất ba cái mà thôi, lúc này cũng không biết nói gì cho phải.

Lúc này những tấm gạch bằng đá được lót trên mặt đất đã được kiến thiết mấy ngàn năm, vì phòng ngừa phong hóa cùng nhân loại đi lại mà bị mài mòn, và cũng đã trải qua ma pháp đặc thù thêm vào trong đó, có thể nói cường độ của nó cứng như sắt thép. Hiện tại, không ngờ vị tiểu cô nương này, từng bước giẫm lên để lại dấu chân. Cái sâu nhất có hơn hai tấc, nông nhất cũng gần một tấc.

Lúc này, da giày của vị tiểu cô nương bởi vì lực lượng quá mức cường đại, khiến cho nó không chịu nổi sức nặng, liền thủng một lỗ ở dưới đáy. Làm nàng cỡi hài ra ném xuống đất. Sau đó hung tợn nói với ta: "Tiểu tử, ngươi phiền toái lớn rồi, ngươi dám phá hư rách đôi giày của ta, ta muốn người bồi không kim tệ đi" Dứt lời, nắm tay lại hướng ta đánh tới.

Nộ khí! Bần đạo rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. Tuy rằng, công kích lớn nhất của ta đối với nàng không tác dụng, nhưng không có nghĩa là ta không có biện pháp. Ha ha! Có rồi, vừa lúc bần đạo nhìn nhìn những bức phù điêu ở trên tường. Chính mình động thủ có phần mất thân phận, hay là mượn tay nàng phá hư một chút cũng được đây.

Nghĩ vậy, bần đạo hướng vách tường lùi lại, nàng lại bất chấp tất cả, trực tiếp truy đuổi tới. Dưới sự dẫn dắt của Thái Cực Quyền, một quyền của nàng hung hăng đánh lên bức tường. Cứ việc ta phỏng chừng lực lượng nắm tay của nàng rất cao, nhưng mà sau khi chính mắt nhìn thấy uy lực của nó, ta lắp bắp kinh hãi một trận.

Nửa thước, nắm tay của nàng đánh vào tường sâu đến nửa thước, sau đó không chút cố sức gì rút ra, lui về sau một bước, lồng ngực của bức phù điêu Chiến Thần trên tường lộ ra một cái động. Nhìn lại tay của nàng, vẫn như cũ trắng noãn, chỉ là có ít bụi bám trên đó mà thôi. Tiểu cô nương sau khi rút tay ra, tàn nhẫn đối ta đá một cước. Choáng váng! Cường lực của chân cũng rất cường hãn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL

Bần đạo tùy tay dẫn một cước này đánh lên tường. Nhất thời, tiểu đệ đệ của bức phù điêu Chiến Thần các hạ bị đánh lõm sâu xuống. Tiếp đó, tiểu cô nương kia lại áp sát tới, bần đạo vận Thái Cực thôi thủ đến cực hạn, và tránh né một lát, hai chúng ta rất nhanh đi được vòng quanh đại sảnh một vòng. Giống như long quyển phong quét qua, nơi chúng ta lướt qua là một đống hỗn độn, phù điêu nơi nơi đều bị tổn thất nghiêm trọng, bần đạo ác độc muốn hãm hại tiểu cô nương, ai bảo quyền cước của nàng siêu cấp làm chi, quyền cước của nàng đều dừng lại ở nơi trọng yếu, tiểu đệ đệ là chỗ bị phá hủy nhiều nhất, tiếp đó là đầu. Hơn nữa không có một quyền nào đánh vào chỗ trống cả.

Một khi cái kế này đã dụng xong, bần đạo tự nhiên không cùng nàng dây dưa làm gì nữa, liền chủ ý đánh ra cửa bậc thang. Dưới sự quyến rũ của ta, chiến trường của chúng ta di động tới cửa chính, khi thủ vệ nhìn thấy chúng ta hướng nơi này đi qua, vội vã bay nhanh ẩn núp. Dường như xem chúng ta là ôn dịch không bằng.

Sau khi xuất môn vài bước là tới bậc thang cao hơn thước, ta dẫn nắm tay của nàng hướng khoảng không bên ngoài đánh ra, nhân cơ hội tại lòng bàn chân của nàng dùng một pháp thuật mộc hệ là "Đằng Mạn Thuật". Ta vốn nghĩ muốn trói chân nàng lại, nhưng nghĩ đến lực lượng giẫm lên mặt đất của nàng, ta đánh mất ý tưởng này, ta sợ nàng không có ngã, ngược lại quấn quanh cổ chân của nàng.

Dưới tác dụng lực lượng của ta cùng của nàng, thân thể nàng nghiêng về phía trước, trên chân lại bị dây cuốn lấy, tuy rằng rất nhanh đứt đoạn, nhưng thân thể vẫn mất đi cân bằng, trực tiếp lăn xuống.

Thế lăn xuống của nàng đương nhiên là kinh thiên động địa. Không chỉ có thanh âm bang bang vang khắp trời, mà ngay cả mặt đất cũng có chút lay động, bậc thang được làm bằng đá bị thân thể nàng đụng phải liền biến thành một cái lỗ to tướng, cho nên một đường đi xuống này không nghi ngờ hiện ra vô số lỗ lớn nhỏ. Cuối cùng là một tiếng nổ lớn truyền đến, mái hiên trên đầu ta run run như có động đất xảy ra. Bần đạo thì thầm nói, cái này còn phải là người không vậy? Người không biết tưởng là cái cối xay bằng đá ấy chứ?

Nàng sẽ không có chuyện gì chứ? Bần đạo bị thanh thế của nàng làm cho nội tâm có chút bất an, nói như nào cũng còn là một tiểu cô nương, nếu bảo ta làm cho bị thương. Bần đạo mang tâm tình không yên, đợi cho bụi mù tiêu tán, vừa thấy hình dáng của nàng liền lao xuống, trên mặt đất thành một cái hố hình người to tướng.

Bần đạo cho rằng nàng bị thương làm cho ngất xỉu, đang muốn đi xuống xem xét, ngay lúc này nàng ngẩng mặt lên, lay lay cái đầu một cách nặng nề, cứ như vậy đứng dậy đi lên. Ta kháo! Chẳng lẽ nàng là diễn viên trong phim mà bần đạo đã xem qua - "Kẻ hủy diệt?"

"Sao lại thế này?" Tổ mẫu đại nhân âm thanh phẫn nộ truyền tới. nháy mắt nàng đã hiện ra ở trong đại sảnh, phía sau vẫn là phụ thân của ta.

"Oa ….!" Mới vừa rồi tiểu ma nữ này có khí thế hung hăng nhưng mà hiện tại lại biến thành kẻ đáng thương. Nàng ngồi bệch dưới đất khóc khóc lớn, nước mắt nước mũi chảy xuống đầm đìa.

"Tạp Thu Toa, ngươi như thế nào ra nông nỗi này?" Lời nói chưa dứt, thân ảnh tổ mẫu đã vọt đến bên cạnh tiểu cô nương kia, nâng nàng đứng lên, tức giận hỏi: "Ai đem ngươi biến thành cái bộ dạng này vậy hả"

"Hắn!" Ngón tay tiểu ma nữ thẳng tắp chỉ vào trên người của ta.

"Ân?" Tổ mẫu kỳ quái hỏi lại: "Ngươi xác định?"

"Chính là hắn, ngươi nhanh giúp ta thu thập hắn đi" Tiểu ma nữ sốt ruột thúc giục tổ mẫu động thủ.

"Nhưng mà, hắn là tôn tử của ta, một người bình thường thôi mà, là tiểu hài tử mới có tuổi, có thể đem ngươi biến thành như vậy sao?" Tổ mẫu hoài nghi hỏi: "Ngươi nghĩ có khả năng không?"

"Thật sự. Ta cuối cùng vẫn không chạm đến hắn được. Mà hắn có thể đánh ta ra bộ dạng này đây. Không tin ngươi đi hỏi hắn đi" Nàng giải thích.

"Nói đi! Ngươi như thế nào khi dễ Tạp Thu Toa của ta?" Tổ mẫu nhìn ta hỏi.

"Oan uổng a tổ mẫu đại nhân" Bần đạo ủy khuất nói: "Là nàng muốn cướp lấy không gian giới chỉ của ta" Ta hướng nàng giơ giơ chiếc nhẫn ở trong tay.

"Ân!" Tổ mẫu xoay mặt nhìn Tạp Thu Toa, "Bệnh cũ của ngươi lại tái phát"

"Hừ! Người ta chính là muốn nhìn nhìn một chút thôi mà?" Nàng thật đúng là không biết xấu hổ nói như thế.

"Nguyên lai vẫn là kẻ được nuông chiều" Bần đạo bằng giọng châm chọc nói.

"Ngươi đừng nói bậy. Ta không quản hắn là gì, hắn dám làm hỏng giày của ta và còn quần áo nữa này, ngươi bảo hắn bồi thường cho ta" Tiểu ma nữ hung hăng kéo ống tay tổ mẫu, liều đó một tiếng xoẹt xoẹt vang lên, ống tay tổ mẫu mất đi một mảnh. Quần áo tổ mẫu được làm bằng da long, nhưng dưới lực lượng biến thái của nàng liền rách toạc.

"Ai nha! Thật không chắc chắn tí nào" Nàng tùy tay ném đi, lại tiếp tục kéo kéo.

"Thôi thôi, đừng kéo nữa, ta bảo hắn bồi thường cho người là được chứ gì" Tổ mẫu vội vàng ngăn ma thủ của nàng lại, thấy nàng như cũ vẫn không buông ra, rõ ràng là muốn bán đứng ta.

"Ngươi nói đấy nha" Tiểu ma nữ lúc này mới dừng tay, nói: "Ân! Ít nhất bồi thường cho ta gấp bội"

"Được, hắn thật ra không ít tiền a" Tổ mẫu trấn an nói: "Ngươi có thể đi rửa mặt chải đầu đi? Hiện tại chẳng ra cái dạng gì? Nhanh đi đi"

"Từ từ đã" Nàng duỗi tay từ trên đầu lấy xuống một cái kẹp tóc, nói: "Hắc hắc! Một khi đã bồi thường thì phải gấp bội cái kẹp tóc này, ngươi bảo hắn đưa cho ta mười cái như thế này" Nói xong cũng không cần người khác trả lời, nắm cái kẹp tóc trong tay, sau đó ném xuống đất đã trở thành một đống phế phẩm. Xong xuôi đâu đấy, nàng bay đi, tốc độ rất nhanh. Có thể so cùng với ma thú.

"Đây là vừa ăn cướp vừa la làng. Bà nội" Bần đạo tức giận nói.

"Đáng đời, ai bảo ngươi đi trêu chọc một tiểu ma nữ làm chi?" Tổ mẫu đối ta nén giận nói.

"Không phải thế, nàng chọc ta trước mà?" Bần đạo buồn bực.

"Ngươi sẽ không chạy trốn đó chứ? Lại nói, nàng dù sao cũng là một tiểu cô nương, ngươi như thế nào không biết xấu hổ ra tay nặng như thế?" Tổ mẫu bất mãn nói.

"Ặc! Ngài không biết là, tiểu cô nương kia khí lực rất lớn, nhìn đại sảnh thì biết. Nhìn bậc thang này thì cũng biết lực phòng ngự đến bực nào. Nàng căn bản là một mẫu bạo long?" Bần đạo ủy khuất nói.

"Ngươi nói đúng" Tổ mẫu cười nói.

"Cái gì?" Bần đạo chẳng biết nói gì cho phải.

"Nàng chính là một con rồng. Là tọa kỵ của ta – Bạch Long Tạp Thu Toa" Tổ mẫu cười nói.

"Ta choáng váng! Trách không được nàng có khí lực bực này" Bần đạo giật mình hô lên, "Nhưng nàng sao lại thế này?"

"Không có biện pháp, đều là bị ta làm hư, ở nơi này bảo mọi người đều phải nhân nhượng nàng một chút, dù sao sau lưng nàng là Long tộc. Nhưng nàng lại có tính tình của một hài tử, thường xuyên cùng mấy hài tử quý tộc chơi đùa, dần dần thành cái bộ dáng này đây, cũng may nàng chỉ là chơi đùa thôi, kỳ thật bản tính của nàng vẫn rất tốt" Tổ mẫu giải thích nói.

"Nhưng mà nàng không phải đang còn vị thành niên sao? Như thế nào hóa thành người được?" Bần đạo hỏi.

"Nàng là tiểu công chúa Long tộc, gia gia nàng sợ nàng ở nơi này lưu lại hình dáng rồng thật bất tiện, cho nên triệu tập mấy đại trưởng lão Long tộc, hợp lực giúp nàng trước tiên là hóa hình, sau bảo lưu lực lượng cùng lực phòng ngự của rồng, nhưng không có năng lực ma pháp" Tổ mẫu nói: "Ngươi nhận lấy xui xẻo đi, dù sao mấy bộ quần áo chỉ là trang sức của ngươi thôi"

"A? Ta nói bà nội a" Bần đạo kêu lên một tiếng.

"Cái gì?"

"Ta tới nơi này mới có hai ngày, cũng đã bị người ở Thánh đô đánh cướp hai lần, nơi Thánh đô cũng có hang ổ cường đạo a?"

Bần đạo vì cái kia mà buồn bực. Bị người ta cướp đoạt, lại còn phải vì người ta mà bồi thường, cái này là cái chuyện gì? Chẳng qua, đánh người của Thần Điện, ta chẳng có chút mệt mỏi nào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio