Trương Tam Phong Dị Giới Du

chương 14: ba điếu ngư

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chớp mắt đã qua ba năm, trong mấy năm này bần đạo thật sự là thoải mái a, luyện kim thuật kết hợp với luyện khí của đạo gia về cơ bản đã đại thành, cũng đã kiểm nghiệm trong thực chiến không ít, nhưng hiệu quả cũng chỉ miễn cưỡng chấp nhận được! Qua mấy ngày nữa bần đạo phải đi học tiểu học, không có biện pháp gì, mọi con em quý tộc đến sáu tuổi đều phải vào "Ma vũ sơ cấp học giáo" để học. Hôm nay ta thật không muốn làm gì nên dẫn theo hai hoàng kim chiến sĩ mà gia gia phái cho ta ra ngoài dạo chơi.

Bần đạo cưỡi Cái Thứ, đi tới đi lui một phen, liền đến dong binh tửu ba (quán rượu), đó là chỗ dong binh môn tiếp nhận nhiệm vụ và nghỉ ngơi, ta thường hay đến để nghe một ít cố sự của dong binh, có khi cũng ra tay giúp đỡ bọn hắn một chút. Thuần thục nói chuyện với những người quen, ta kiếm vị trí tốt ngồi xuống nghe chuyện.

"Lão huynh, nơi này sao lại tiếp đãi cả một tiểu thí hài !" Một dong binh mới đến nơi này nhìn sang người bên cạnh hỏi.

"Câm miệng, ở đây không ai dám nói xấu Ngũ công tử, ngươi không muốn sống cũng đừng làm liên lụy ta !"

"Sợ cái gì? Không phải chỉ là một tiểu quý tộc à, nhìn không ra là dọa người chỗ nào, thoạt nhìn chỉ là có tiền thôi mà! Đánh người chắc đều dùng đến ngân tệ."

"Nói xàm, đây là Ngũ công tử của Long nguyên soái, mẫu thân hắn thì trông coi sinh ý của Long gia thương hội, hắn là hài tử bảo bối nhất đó, ta chỉ thấy khi hắn ra tay là trên vạn kim tệ."

"Lão huynh có nói xạo không đó, dù nhà hắn có tiền cũng không thể cho một hài tử mới mấy tuổi trên vạn kim tệ được?"

"Ngu ngốc, thật không hổ là ở quê lên, Ngũ thiếu gia của Long gia này mua đồ trên vạn kim tệ không dưới mười kiện, những người của chúng ta có đồ gì tốt thì đều tìm hắn trước, hắn báo giá so với người khác đều cao hơn thành. Đều là giao dịch bằng hiện kim. Ngươi không thấy có người theo đến Long gia rồi trở về à. Hiển nhiên là đã được Long gia đồng ý!"

"Vậy tiểu hài tử này mang theo nhiều tiền vậy không sợ bị lừa gạt hay cướp đoạt à?"

"Ha ha, vậy là ngươi không biết, Ngũ công tử chính là ma pháp sư thiên tài, muốn lừa gạt hắn cũng không có dễ dàng, còn như muốn cướp đoạt thì càng không có khả năng, ngươi biết bọn quý tộc gọi hắn là gì không?"

"Là gì vậy?"

"Là tiểu ác ma, công tử là người trượng nghĩa, luôn giúp dân chúng đối kháng lũ quý tộc ghê tởm này cho nên dân chúng đều cung kính gọi hắn là Ngũ công tử. Ngũ công tử tuổi còn nhỏ nhưng lại có bản lãnh rất lớn, hắn xung đột với quý tộc mà cho tới giờ thì cũng chỉ có đối phương là ôm đầu mà trốn chui trốn nhủi như chuột!"

"Không thể nào? Hắn được bao nhiêu tuổi rồi ?"

"Công tử năm nay được sáu tuổi, ngươi biết không, sinh nhật của hắn lễ vật của dân chúng tặng chất đầy con đường trước cửa Công tước phủ! Nếu có kẻ dám cướp đồ của hắn, bảo đảm chưa chạy hết con đường thì đã bị dân chúng đánh chết rồi, hơn nữa bản thân công tử cũng rất lợi hại."

"Nói đi, lợi hại thế nào?"

"Công tử có thể thuấn phát tam cấp pháp thuật, hơn nữa trên người công tử còn có nhiều thứ phòng thân! Hắn đánh nhau không cần người khác giúp đỡ, đều tự mình giải quyết, chiến tích lợi hại nhất của hắn là xung đột với Thạch Nguyên gia, một mình đấu với mười tám."

"Nói nhanh lên!"

"A a, Thạch Nguyên gia ở tại vương đô là bị hại nặng nhất, con thứ tư bị Ngũ công tử giết chết, có điều là do tiểu tử kia động thủ trước cho nên Ngũ công tử đến giờ vẫn vô sự, Thạch Nguyên gia thế lớn như vậy làm sao cam tâm. Tam tử Thạch Nguyên "Tam Lang" là một tên tiểu súc sinh, năm nay mới mười hai tuổi mà chỉ biết khi nam phách nữ, luôn tìm Ngũ công tử làm phiền nhưng đều bị Ngũ công tử thu thập, tay chân bên cạnh hắn cũng bị Ngũ công tử phế đi mấy chục tên, trong lòng anh ách, liền điều ngân bào chiến sĩ và thanh đồng chiến sĩ, lại còn hắn và nhị ca của hắn, tổng cộng mười tám người, mò đến nơi Ngũ công tử ở muốn đánh hội đồng một hồi."

"Vậy Ngũ công tử có đánh lại bọn chúng không?"

"Ha ha ha ha …… kết quả là Ngũ công tử bình an vô sự, trên người cũng không có chút mồ hôi! Mười tám người kia thì chết hết mười một, còn lại đều trọng thương, hai tên súc sanh của Thạch Nguyên gia thì nằm liệt giường ba tháng. Từ đó bọn chúng thấy Ngũ công tử từ xa là trốn liền, thật sự là rất khoái chí a!"

"Làm sao lại có thể, ngay cả hoàng kim chiến sĩ cũng không có bản lãnh này?"

"A a, nghe nói Ngũ công tử căn bản là động thủ chỉ dùng ma pháp quyển trục, một hơi lấy ra hơn mười cuốn, tất cả đều là ngũ cấp trở lên, đáng giá ít nhất cũng hơn trăm vạn! Ngũ công tử đánh xong đám người đó lại còn nói, muốn Thạch Nguyên gia thêm kiến thức cái gì gọi là có tiền! Ha ha ha ha!"

"Ặc, Thạch Nguyên gia mà nghèo? Bọn họ chính là quản lý tài chánh của vương quốc mà!"

"Ha ha, đó là Ngũ công tử cố ý chọc tức bọn họ, nghe nói tộc trưởng Thạch Nguyên gia sau khi nghe thấy đã hộc máu tại chỗ, việc này huyên náo quá lớn, chiến sĩ bị chết đều là quan quân cao cấp trong Huyền Vũ quân đoàn do Thạch Nguyên gia tộc khống chế, bốn kẻ bạch ngân cấp đều là Vạn phu trưởng, toàn bộ đều chết! Kiện cáo lên tới quốc vương nhưng cuối cùng vẫn không được gì."

"Nhiều quan quân cao cấp chết như vậy sao lại không có việc gì?"

"Long gia kiện lại Thach Nguyên gia, nhiều người lớn như vậy lại đi khi dễ một tiểu hài tử! Thạch Nguyên gia cuối cùng đành phải giả câm giả điếc!"

~~~ ~~~

Nơi này mặc dù là dong binh tửu ba nhưng cũng có không ít bách tính ra vào. Ta ngoài mục đích khuây khỏa, còn có mục đích là thu mua vật phẩm ma pháp trong tay dong binh, dong binh môn trên đường hành tẩu có không ít cơ hội tiêu diệt ma thú, bọn họ còn sưu tầm được nhiều đồ cổ. Ta ở chỗ này thu được không ít đồ tốt. Ta còn chú ý đến một kẻ cổ quái. Ta biết hắn là đầu bếp của Thạch Nguyên gia, địa vị thấp nhưng hay khoác lác. Hắn khiến cho ta chú ý là vì trên tay phải của hắn có ma pháp ba động, chỉ có trên tay phải chứ trên người không có, hơn nữa ta dám chắc hắn không phải là ma pháp sư, chuyện gì xảy ra chứ? Ta nghĩ hoài vẫn không ra. Lúc này, tên đó vừa uống rượu vừa ba hoa khoác lác: "Ta …… nói cho ngươi biết một bí mật."

"Ngươi mà có bí mật gì? Chỉ biết khoác lác!" Đồng bọn của hắn lên tiếng.

"Ta có một cây thiêu hỏa côn đốt cũng không cháy!"

"Là thiết côn hả? Ha ha" Tên đồng bọn cười nhạo.

"Không! Là mộc côn! Ta thể!"

"Ta chưa từng thấy qua đầu gỗ mà đốt không cháy!"

"Thật đó, ta dùng nó đã nhiều năm, phát hiện dùng lửa đốt nó cũng không cháy!"

"Ngươi xạo ……"

Chờ chút, bần đạo có ý nghĩ, cây côn tử này khó đốt vậy chắc có gì đặc biệt? Đáng tiếc là ta hết lần này đến lần khác đều đụng Thạch Nguyên gia, trực tiếp ra mặt hỏi thì không tốt, làm thế nào cho phải đây? Nghĩ tới nghĩ lui thì nảy ra một chủ ý!

Ta quay đầu lại thì thấy một dong binh đang cầm cái huy chương chơi đùa trong tay, ta liếc mắt là nhìn ra tấm huy chương trong tay hắn chỉ là thứ phế phẩm, nhìn hắn nói: "Vị tiên sinh này, ta có thể xem huy chương trong tay ngươi một chút được không?"

"Đương nhiên, Ngũ công tử thích thì cứ cầm đi." Xem ra hắn nhận ra ta.

"Ta xem chút, ân …… không sai, đúng là cổ quái kỳ lạ, ta thích nhất là đồ cổ quái kỳ lạ, nhưng ta cũng không thể cầm không của ngươi. Thạch thúc thúc đưa cho hắn một kim tệ!" Ta nói. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

"Thiếu gia cái vật này chỉ mấy đồng tệ thôi ạ?" Thạch hộ vệ vội nói.

Hắn và Mộc hộ vệ kia là gia gia phái cho ta sau khi biết Thạch Nguyên gia vì ta mà đã chết mười một chiến sĩ.

"Đúng đó thiếu gia, kim tệ có thể mua được mấy ngàn cái như vậy!" Mộc hộ vệ cũng nói theo.

"Đưa tiền!" Ta trừng mắt nhìn bọn họ nói: "Ta thích đồ kỳ lạ cổ quái, chỉ cần cổ quái là mua, không sợ quỷ quái, mau đưa tiền!"

"Dạ!" Thạch hộ vệ bất đắc dĩ đành phải đưa tiền.

Không khí trong tửu ba như muốn nổ ra. Một kim tệ là khái niệm gì? Là ngân tệ, đồng tệ. Đủ cho một nhà ăn trong một năm, Binh lính trong bộ đội chủ lực lương một năm cũng chỉ có một kim tệ a! Còn dong binh thì một năm có được mấy người có thể kiếm được một kim tệ chứ. Vì vậy mà đa số mọi người đều nhanh chóng đưa đến cho ta vô số đồ cổ quái kỳ lạ, gì mà mộc đầu mã nha, bố oa oa …… ta đều không từ chối, chỉ một lúc đã bỏ ra hơn trăm kim tệ, hơn nữa ta tính tiền đều dùng kim tệ. Tiểu tử kia rốt cuộc cũng không ngồi yên được nữa!

"Thiếu gia, ta có cây côn có điểm đặc biệt. Rất là thần kỳ đó!"

"Ngươi không phải đang nói xạo chứ?" Ta nói.

"Tiểu nhân xin thề, tuyệt đối là thật đó!"

"Vậy đưa ta xem, nếu là thật ta sẽ cho ngươi mười kim tệ!"

"Dạ, thiếu gia chờ một chút, tiểu nhân sẽ lập tức quay lại." Nói xong liền chạy đi.

Bần đạo xem ra cá đã cắn câu, còn hai hộ vệ xem ra rất khổ sở, bọn họ bỏ tiền ra mà mặt mày tái xanh lại, không phải chứ? Không phải tiền của các ngươi, đều là do ta tự mình buôn bán được! Các ngươi còn đáng tiếc cái gì?

Lúc này có một tiểu cô nương chen qua mọi người đến cạnh nói với ta: "Thiếu gia, ngài có thể mua giúp ta khối thiết bài này không?"

Ta đánh giá nàng tinh tế một chút, thật sự là một mỹ nhân, tóc vàng mắt vàng, trên da tay trắng nõn vẫn còn không ít mồ hôi. Bần đạo vừa thấy còn tưởng là Nhã Điển Na chuyển thế nữa chứ, bất quá nàng không có thần vận và khí tức đặc hữu của nữ thần, chỉ là dung mạo tương tự làm bần đạo nhìn đến ngây dại, bất tri bất giác vẻ mặt trở nên tươi cười!

"Thiếu gia! Thiếu gia!" Thạch hộ vệ bên cạnh nhắc nhở.

"A, cái gì?" Ta mới tỉnh lại.

"Tiểu cô nương kia nhờ ngài xem đồ của nàng đó!"

"Úc, ta xem, ta xem!" Ta vội vàng lên tiếng đáp ứng, trong tay nàng đang cầm một khối thiết bài, nhìn kỹ, ta không khỏi …… chấn động!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio