Ngoài thành Bình An, lúc này là nơi đóng của đại quân Ngõa Nạp, nhân số không nhiều lắm, chỉ khoảng hai mươi vạn, nhưng đều là tinh nhuệ của Phượng Vũ quân đoàn, trong đó có một kỵ binh khoảng ba vạn chính là Lang kỵ binh.
Thất công chúa dưới sự bảo vệ của chúng tùy tùng, nhìn đám người đang bối rối ở trong Bình An trấn. Tất cả quan quân Chu Tước quân đoàn đều đã xuống ngựa đứng trên tường thành, từ một kỵ binh trở thành bộ binh, cho nên bọn phi thường không thích ứng, vì thế một chút hỗn loạn đó cũng là điều bình thường mà thôi.
"Công chúa, hiện tại chúng muốn tiến công sao?" Một đại tướng dưới trướng của Thất công chúa tên là tên là Cái Nhi Ti hỏi. Cái Nhi Ti là một quý tộc lụi bại được mua tại trên thị trường nô lệ tại Vương đô, dũng cảm thiện chiến, hiện giờ đã là đội trưởng đệ nhất quân đoàn ở Phượng Vũ quân đoàn.
"Vì cái gì hiện tại muốn tấn công?" Công chúa dụng thanh âm nhẹ nhàng hỏi.
"Đương nhiên là vì bọn họ không có sự chuẩn bị tốt? Chẳng lẻ chờ bọn hắn chuẩn bị tốt thì chúng ta mới tấn công sao?" Cái Nhi Ti khó hiểu hỏi lại.
"Ngu ngốc! Ta hỏi ngươi, chúng ta dùng cái gì để tiêu diệt bọn họ?" Công chúa mặc dù đang mắng chửi người ta, nhưng mà người bị mắng lại có được một loại vinh hạnh, bộ dáng cao hứng hẳn lên.
"Ai bảo bọn họ đến xâm lấn Ngõa Nạp chúng ta? Nếu không phải bọn Đại Hán nhiều chuyện, chúng ta còn mạnh mẽ công kích Tinh Nhược bảo? Nói không chừng hiện tại đã dẹp xong? Chúng ta vất vả đánh để giành lấy quân công cùng vinh quang, thì trong nháy mắt bỏ đi, thu thập mấy tên chết tiệt đó mà không đổ chút mồ hôi. Có phải không a các huynh đệ?" Cái Nhi Ti tức giận hô lên.
"Không sai! Làm thịt bọn họ" Mấy chục quan quân cao cấp lòng đầy căm phẫn hét lên.
"Câm miệng" Thanh âm của Công chúa không lớn lắm, nhưng vô cùng uy nghiêm, lập tức tất cả mọi người đều im lặng.
"Ta biết các ngươi hận bọn hắn lắm, nhưng các ngươi nói ta không hận sao? Ta rất kính yêu lão sư, bị buộc hướng bọn hắn xin đầu hàng, ta không hận bọn hắn sao chứ? Sư phụ của ta vất vả hơn mười năm mới có được ngày hôm nay, vì ngày này, vì bộ hạ trung thành của ta, chết gần trăm vạn, nhưng mắt thấy thắng lợi đã ở trước mắt lại bị giảo hoạt của bọn hắn mà thất bại. Ta cũng không hận bọn hắn sao được?" Thất công chúa phẫn nộ trợn trừng mắt nhìn đám thủ hạ của nàng. Nhìn thấy tất cả mọi người đều tránh né ánh mắt của nàng, mới oán hận nói: "Lửa giận của ta không phải là năm vạn nhân mã này có thể dập tắt được, lưu bọn họ làm mồi câu, ta muốn những tên Đại Hán dám bước lên lãnh thổ Ngõa Nạp ta đến một người cũng không thể quay về"
"Công chúa vạn tuế! Công chúa vạn tuế" Có Cái Nhi Ti dẫn dắt, hai mươi vạn đại quân tự đáy lòng hướng thống soái cao cao tại thượng của bọn họ biểu đạt kính ý.
Tiếng hô vạn tuế ầm ỉ vang vọng cả đại địa. Bên trong Bình An thành binh lính quân đoàn Chu Tước cũng nghe rất rõ ràng, trong tâm bọn họ cũng âm thầm sợ hãi. Long Thanh Vân cũng nghe thấy được, hắn bị loại phát tán từ nội tâm, vô cùng sùng kính làm cho kinh sợ. "Nàng rốt cuộc thuộc dạng thống soái gì vậy, không ngờ có thể làm cho binh lính sùng bái như thế?" Long Thanh Vân hoảng sợ hỏi.
"Nàng tuyệt đối là thống soái vĩ đại nhất, nhưng lại đối với chúng ta là địch nhân đáng sợ nhất" Trong lòng Khoa Xa cũng sợ hãi nói: "Đã sớm nghe nói nàng dụng binh rất là lợi hại, hôm nay vừa nhìn thấy mới biết được"
"Sặc! Nói nhảm, không phải có nhiều hơn hai ngươi hét lên thôi sao? Lão tử ta cũng làm được. Có gì đặc biệt hơn người đâu" Phó tướng Điển Quan không cho là đúng nói: "Nếu thử đi ra ngoài chém giết, nhìn xem có phải lợi hại thật sự không"
"Cũng đúng" Khoa Xa tán thành, nói: "Sĩ khí có thể thốt ra, cũng không thể gọi đó là uy phong được. Chúng ta nên phá vây là tốt nhất, không thể phá vây được cũng nhiều ít phấn chấn quân tâm"
"Nhưng mà nhân số của chúng ta ít như vậy, hơn nữa vẫn còn mệt mỏi, mấy ngày nay chỉ có chạy và chạy sớm đã làm cho chúng ta kiệt sức mất rồi, nhưng nàng ta lại cố tình lùi lại phía sau chúng ta để bao vây. Thực đáng chết" Long Thanh Vân xấu hổ và giận dữ nói: "Đều là tại ta không giỏi, đã làm phiền đến mọi người"
"Hiện tại không phải là thời điểm nói lời trách nhiệm" Khoa Xa nhanh nhạy nói: "Ta biết chúng ta còn mệt, nhưng ta nghĩ rằng bọn họ tuyệt đối cũng không thoải mái gì. Bởi vì, nhất định bọn họ cùng chúng ta giống nhau, ngày đêm kiêm trình chạy đi. Bằng không bọn họ dựa vào cái gì mà đến trước chúng ta hai ngày?"
"Không sai" Long Thanh Vân hưng phấn hô lên: "Cho nên bọn họ cũng đang mệt mỏi. Chúng ta hiện tại vừa lúc có thể mượn cơ hội đánh tới"
"Không sai. Nếu thực sự không nhanh chân chạy đi, tất cả mọi người hoãn quá mức, người ta hiện chiếm ưu thế về số lượng thì không thể đi ra" Khoa Xa vội hỏi: "Mau hạ đạt cái mệnh lệnh đi"
"Người đâu, tất cả phóng đi" Long Thanh Vân ra lệnh một tiếng, năm vạn nhân mã lập tức chuyển động phóng đi.
Bên ngoài cửa Bắc của Bình An trấn, bộ đội của Chu Tước quân đoàn lao ra, sắp thành ba hàng mỗi hàng vạn người, dưới sự chỉ huy của ba vị thống soái, cùng nhau hướng vòng vây Ngõa Nạp tiến tới.
Ngay khi bọn họ ở ngoài thành chỉnh đốn quân, bộ đội Ngõa Nạp cũng đã sẵn sàng chiến đấu, bởi vì tới vội vàng, binh chủng cung tiễn binh cũng không tới kịp, Ngõa Nạp chỉ có dụng kỵ binh đối kháng mà thôi. Cũng đưa ra ba vạn quân và bày trận thế giống nhau, khi Chu Tước quân đoàn tấn công, cũng đồng thời giết qua. Hai quân đoàn tổng cộng sáu vạn người, cùng oán hận va chạm nhau.
Hai bộ đội khác của Ngõa Nạp ước chừng có hai vạn người, mặc dù không có trực tiếp tham chiến, nhưng hướng hai cánh của Chu Tước quân đoàn vây quanh, điều kỳ quái nhất chính là ở xa xa giám thị, hiển nhiên mục đích của bọn họ là không muốn cho một người nào lọt lưới cả.
Chu Tước quân đoàn lần này tới đây đều là quân thường trực và tương đối tinh nhuệ. Đặc biệt là người ở bên cạnh Long Thanh Vân, có thể nói là do một tay hắn đề bạt lên, sức chiến đấu tương đối cường hãn. Chỉ có còn một ít không thì có thể nói hoàn mỹ là, đại bộ phận chưa kinh qua huyết tinh. Quan quân ở phương diện này coi như có cơ hội, điều là người đến từ Thanh Long quân đoàn, hoặc tại biên giới Tạp Đặc cũng phân tranh vài tràng, số còn lại là binh linh bình thường, điều không qua trên chiến trường.
Cùng so với đối thủ bọn hắn là Phượng Vũ quân đoàn Ngõa Nạp mà nói, ở điểm này lại kém xa lắc xa lơ, Phượng Vũ quân đoàn từ khi thành lập đến nay, ngắn ngủi vài năm thời gian và cùng Thú nhân trải qua vài năm chiến tranh, lại còn từng giao thủ qua Bạch Hổ quân đoàn, đánh cho Bạch Hổ quân đoàn hoa rơi nước chảy. Quá ư sợ hãi. Lại vừa mới trải qua trận chiến với Tinh Nhược bảo, có thể nói bọn chúng đều là người đã chết đôi ba lần, Tại bọn họ mà nói, chuyện đánh giặc như ăn cơm bữa.
Cùng hai bộ đội như vậy chém giết, ngươi nói có cái kết quả gì? Căn bản không có trì hoãn, người của Chu Tước quân đoàn bị giết thảm bại mà lui. Cảm giác rằng kỵ binh Ngõa Nạp phái ra thì phải là tường đồng vách sắt, mà kỵ binh chính mình đánh lên giống như đánh tường sắt, bị đâm cho tan xương nát thịt, lúc này giống như tân binh mới học việc, chứng kiến nhiều chiến hữu ngã xuống như vậy, bọn họ bắt đầu chậm rãi mất đi dũng khí, trở nên co vòi, rơi vào đường cùng. Long Thanh Vân đành phải lui binh, may thay quân đội Ngõa Nạp cũng không đuổi theo, cứ như vạy thả bọn họ trở về.
Trở lại trong thành, hơi chút kiểm kê, ba vị tướng quân của Long Thanh Vân hoảng sợ phát hiện, chiếc đấu kịch liệt hơn phút ngắn ngủi, người đã vĩnh viễn ngã xuống, nhìn lại trên chiến trường cơ hồ nơi nơi đều là hỏa hồng quân phục của Chu Tước quân đoàn tung bay. Mà y phục của kỵ sĩ Ngõa Nạp chỉ một ít mà thôi.
"Trời ơi! Bổn sự của mấy tên gia hỏa này so với chúng ta không cao nhiều lắm, chỉ là phối hợp nhịp nhàng. Thật không hỗ là từ trên chiến trường chém giết đi ra. Cùng so với người ta, chúng ta chính là một đám tân binh" Phó tướng Điển Quan không thèm để ý máu tươi còn đọng trên người rất nhiều, mà hào phóng bình luận.
"Chúng ta sợ là chịu không nổi, chỉ có thể chờ đợi viện quân thôi" Long Thanh Vân nói.
"Mà cái này cũng đang là hy vọng của Thất công chúa đây" Khoa Xa nói.
"Có ý từ gì đó?" Long Thanh Vân khó hiểu hỏi lại.
"Ngươi không cảm thấy được người ta đang chờ chúng ta sao?" Khoa Xa bất đắc dĩ nói: "Nếu như vừa rồi bộ đội của nàng đánh vào hai cánh của chúng ta, chúng ta chắc hẳn không trở về được, nếu nàng vừa rồi nhân cơ hội đánh vào Bình An trấn, chúng ta cũng xong đời. Nếu nàng vui, hiện tại đã thành công, chúng ta có khả năng chống đỡ được sao?"
"Thì phá tường thành? Điều tất cả kỵ mã của ta đến, còn thủ cái rắm gì nữa? Ta xem ra nàng có thể không nghĩ tới sao hả?" Điển Quan khoái nhân khoái ngữ nói.
"Ặc…!" Khoa Xa cũng mặc kệ hắn.
"Ngươi nói rất đúng, xem tư thế của bọn họ vừa rồi, chính là chỉ bức chúng ta chạy vào trong này" Long Thanh Vân nói: "Nhưng nàng vì cái gì lại muốn như vậy cà?"
"Chúng ta là mồi câu của nàng" Khoa Xa cười khổ nói. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
"Chẳng lẻ nàng muốn làm cho Chu Tước quân đoàn chúng ta đến rồi tính sổ luôn?" Long Thanh vân giật mình nói.
"Không đâu" Khoa Xa nói: "Nếu chỉ vẻn vẹn ăn tươi ba mươi vạn quân của chúng ta, vẫn là dùng có mấy ngày mà thôi, nhưng mà ngươi không kỳ quái sao là vì cái gì, ở trong thành này còn có lương thực chứ?"
"Chẳng lẻ nói chủ ý của nàng đặt lên Bạch Hổ quân đoàn?" Long Thanh Vân vô cùng khó hiểu hỏi.
"Cũng không nhất thiết?" Khoa Xa giọng lo lắng nói: "Chúng ta xong đời, Huyền Vũ quân đoàn khẳng định cũng chạy không được, lúc mà Thất công chúa đối phó với chúng ta, đồng thời nàng chỉ cần phái ra một tiểu bộ đội làm trì trệ cước bộ Huyền Vũ quân đoàn quay trở về, Đợi cho nàng sau khi diệt xong chúng ta, liền tới thu thập tên Thạch Nguyên Nhị Lang, cũng không quá khó lắm"
"Nói vậy, lỗi của chúng to lắm đây" Long Thanh Vân bất đắc dĩ nói: "Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Phái người trộm chuồn đi ra, bảo bọn hắn không cần lo cho chúng ta?"
Đúng lúc này, một con hắc ưng ở trên bầu trời bay quanh, còn không ngừng kêu lên. Người khác nhìn thấy nó cũng không cho có gì khác lạ, nhưng mà Long Thanh Vân như bắt lấy hình nhân cứu mạng, đồng thời hét lên: "Trời ạ! Thật là hắn sao. Cứu tinh đã đến rồi"
Nói xong, hắn nhanh chân chạy đến trên khoản đất trống ở trong trấn, đưa tay lên không trung không ngừng quơ quơ. Trên bầu trời khi hắc ưng nhìn thấy, lập tức một mũi tên hướng Long Thanh Vân lao xuống. Không sai, đây là Lôi Đạt (ra đa) của ta. Lôi Đạt (ra đa) nhẹ nhàng dừng ở trên vai Long Thanh Vân. An tường vuốt vuốt lông chim, Long Thanh Vân dùng bàn tay run rẩy tại trên đùi của nó lấy ra một cuốn giấy, vừa mở ra là một phong thư viết tay của ta.
"Lão ca, ngài nếu tại Ngõa Nạp chơi đùa đủ rồi, tối nay nhanh chóng trở về thôi. Ta tại phía Đông Bắc đón tiếp ngươi, thời gian là trời bắt đầu tối, tại thời điểm địch nhân hỗn loạn đó. Quá thời gian không thì không kịp. Hiện tại bắt đầu lập phòng ngự, hảo mọi người yên tâm! Ngũ đệ Thanh Thiên".