Trương Tam Phong Dị Giới Du

chương 423: vừa muốn nổi giận

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lần này trở về Tạp Đặc, tâm tình của bần đạo so với trước kia quả nhiên không giống nhau, chung quanh ta có rất nhiều bộ đội hiện diện, khí thế hung hung trùng trùng điệp điệp đi tới, có cảm giác như là đang khi dễ một tiểu hài tử vậy, một chút cảm giác thành tựu cũng không có. Kỳ thật, lần này căn bản là ta không phải đi đánh giặc, mà phải nói là đi du lịch thì đúng hơn, khôn khéo như bọn quan viên Tạp Đặc, căn bản là không ai ngu ngốc đứng ra chống cự, trên cơ bản đại quân bần đạo vừa mới đến, tất cả bọn quan viên Tạp Đặc đều trông chừng mà ra đầu hàng.

Thật ra, hành động được thuận lợi như thế, cũng là kết quả mà trước đó đã an bài, khi đại bộ đội còn chưa xuất phát, đại quân chiêu hàng của ta cũng đã sớm xuất động. Đa số bọn họ đều là quan quân bộ đội, bị tìm ta tìm đến ủy nhiệm trọng trách. Được công lao thì sau này chính là chủ nhân của một mảnh đất đai, công lao tự nhiên không ít, trong đại đa số bọn họ cũng phải tranh đoạt làm sứ giả của ta đó, chỉ có số ít tìm lấy cớ nào đó đùn đẩy thôi. Mấy người này đều mang theo thư tín chiêu hàng của ta, nhắm hướng Tạp Đặc mà đi tới.

Tạp Đặc trơ mắt mà nhìn, có thể nói quả phụ nhìn nhi tử chết đi mà hoàn toàn không cứu được, người có chút kiến thức thì hiểu được, diệt quốc là điều chắc chắn rồi. Lại nói, đại quân tinh nhuệ Tạp Đặc đã bị ta hợp nhất, khiến cho quốc nội không thể dụng binh được, chỉ có đưa tới nô lệ bộ đội lâm thời mà thôi, cái này có thể ngăn cản được Thanh Long quân đoàn sao? Nói vậy thôi chứ không ai ngu ngốc nghĩ đến điều này cả.

Mà hoàn cảnh của quốc gia chung quanh cũng đã ngăn chặn người Tạp Đặc có tâm tư trốn ra hải ngoại. Thậm chí ngay cả địa phương mà bọn họ định trốn cũng không có, mấy nhóm lão gia quý tộc này nếu không đầu hàng, chẳng lẻ chờ chết sao? Lại nói, trong những quý tộc này, có thể chân chính đạt đến độ trung quân ái quốc thì có mấy người?

Ít nhất tại quốc gia Tạp Đặc hủ bại đã trở thành phong trào như vậy, thì chuyện kia tuyệt đối rất hiếm thấy, giống như là ở trong Trường Sí Bàng Điểu Nhân có thể tìm cho ra được một thiên sứ vậy. Dù sao ngay thời điểm ta đến Vương đô Tạp Đặc còn không có một tên thành chủ nào muốn chết, tất cả đều đầu hàng. Cho nên, dọc theo đường đi, ngoại trừ ta ngắm cảnh ra, thật đúng là không có đánh trận nào cả.

Cả vương quốc Tạp Đặc, người buồn bực nhất không thể nghi ngờ chính là quốc vương Tạp Đặc, vốn hắn muốn chạy trốn tới Giáo hoàng cung, nhưng mà bị hải quân hải cảng của Tam đại đế quốc phong tỏa, muốn Tạp Đặc đưa chiến hạm đang dùng cho bọn họ. Khiến cho Tạp Đặc quốc vương thiếu chút vì tức mà chết đi, nhưng là không hề có biện pháp.

Ai bảo số chiến hạm hải quân còn lại của Tạp Đặc đã vận chuyển đến Hoắc Phúc đế quốc ở trận đánh cuối cùng, lại cấp cho người ta trưng dụng. Miếng thịt béo ngay ở miệng, có thể làm cho Âu Dương Nhược Lan nhổ ra sao hả? Trừ phi mặt trời mọc từ hướng Tây mới được, cho nên Âu Dương Nhược Lan lưu lại một cách tự nhiên, làm cho chiến hạm vốn thuộc về Tạp Đặc cũng thuận lợi thu tới tay.

Không có hạm đội hải quân che dấu, quốc vương Tạp Đặc muốn rời khỏi bến chính là chết, Tam đại đế quốc lấy vật chứ không làm tiểu nhân, bọn họ đuối lý, đang muốn muốn hắn chết sớm hơn một chút. Cho nên, dù rằng bị áp lực Giáo đình bức tới Tam đại đế quốc cũng muốn phong tỏa hải cảng, mục đích làm cho Tạp Đặc quốc vương chết ở trên tay ta, như vậy trò hề bội bạc của bọn họ mới có thể che dấu được. Cái này kêu là tử vô đối chứng.

Nghĩ xa hơn một chút năm đó phong cảnh hải quân Tạp Đặc, tuyệt đối là thời kỳ huy hoàng nhất, mặc dù Tam đại đế quốc cũng muốn sang nhờ vả, đó là loại uy phong nào, là loại vinh quanh gì! Cũng nằm ra ngoài dự kiến. Cho đến ngày hôm nay, không ngờ hải cảng vương đô Tạp Đặc đã bị quân hạm của người khác phong tỏa, quả thực là sự châm chọc quá mức lớn.

Nhưng rõ ràng Tạp Đặc quốc vương không có khí độ như đệ đệ của hắn - Tây Tư Nhĩ thân vương, hắn rất sợ chết, khi đại quân của ta chân ước chân ráo vừa bước vào Vương đô Tạp Đặc, và cũng chưa từng bao vây hoàng thành, thì bản thân hắn đã chạy ra đầu hàng. Còn có mang theo già trẻ một nhà: mấy chục phi tử và khoảng hơn trăm hài tử, quỳ xuống ở cửa thành xin hàng.

Nhìn thấy tên vô sỉ mập mạp như đống thịt nát đang run run trên mặt đất. Làm sao so với khí khái anh hùng của Huy Hoàng Hổ Vương lúc quyết đấu một cuối cùng với phụ thân của ta, trong lòng bần đạo dâng lên một loại cảm giác không nói nên lời. Tuy nói cha mẹ sinh con trời sinh tính tính cách không có trùng nhau, nhưng mà cũng không quá mức chênh lệch như thế này chứ? Hiện tại ta phi thường nghi ngờ, Tây Tư Nhĩ thân vương và Tạp Đặc quốc vương đang ở trước mặt đây có phải là thân huynh đệ hay không, trong hai người bọn họ nhất định có một người tư sinh.

Bần đạo chán ghét liếc mắt nhìn hắn, chẳng muốn xem xét gì, ta sợ nôn ra. Vì thế bắt đầu dò xét đám thành viên vương thất ở sau lưng hắn. Nói gì thì nói, phi tử của hắn cũng không tệ lắm, tương đối xinh đẹp, hơn nữa vừa nhìn thấy thì biết bọn họ vừa trải qua trang điểm ăn mặc một cách chăm chút rồi mới đi ra. Khuyết điểm duy nhất của các nàng chính là màu sắc, các nàng vừa thấy ta đến, lập tức đôi mắt nhấp nha nhấp nháy. Nữ nhân vô sĩ như vậy, cho dù có xinh đẹp đi nữa ta cũng chán ngán tận cổ.

Ở thời điểm ta đang còn ghê tởm, định bỏ của chạy lấy người, đột nhiên phát hiện một đạo quang cảnh sáng chói, thì ra là ba tỷ muội Tử La Lan, trên người các nàng không có mặc lễ phục công chúa, thay vào đó là quần áo hầu gái, trên khuôn mặt cũng không có son phấn gì, ngay cả trang sức v.v…. cũng không thấy một thứ gì.

Ngược lại vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng mà ta nhìn thấy ở tận trong tinh nhãn của các nàng là sự tuyệt vọng, đối với cuộc sống sau này thật chán ghét, tràn ngập một chút đau khổ và không cam lòng. Nhưng mà phong thái tuyệt thế của các nàng lại không bởi vì việc này mà giảm bớt đi. Ngược lại là một cổ phong vận thống khổ động lòng người a.

Nói thật, bởi vì từng có gặp mặt qua và cũng xem như là bằng hữu, ta đối với tình cảnh hiện tại của các nàng rất là đồng tình là ta đã làm cho vương quốc của bọn họ, thật sự không muốn cho các nàng sự thống khổ nào. Đột nhiên, ta liền nhớ tới Đặc sứ quốc vương từng điểm danh muốn đưa các nàng trở về. Hiển nhiên lão sắc quỷ đối với các nàng nằm trong mười đại mỹ nhân trên đại lục cực kỳ có "tính thú"

Hừ, hôm nay nói cái gì gì bần đạo cũng muốn che chở chu toàn cho các nàng, chiến tranh vốn chẳng có cái tốt đẹp gì, thật sự không nên kéo theo những nữ nhân vô tội vào cùng chịu khổ. Nếu bần đạo diệt quốc gia của người ta, còn có lý do, ai biểu bọn họ trêu chọc trước ta làm chi, hơn nữa vì sự cực khổ của đại chúng. Trên thực tế, ta cũng đích thật ôm tâm tư như vậy mà đánh giặc, dưới quản lý của ta, dân chúng ngày càng có cuộc sống khá giả hơn nhiều.

Đã cướp nữ nhi của người ta, lại tống đi cho người ta chà đạp, ta vẫn còn là người hay sao? Ta không trở thành súc vật mới là lạ. Bần đạo là người tu đạo, làm việc rất có nguyên tắc, chuyện táng tận thiên lương giống như vậy, cho dù ta cho dù có mất mạng đi nữa cũng kiên quyết không thể làm ra chuyện này. Nghĩ vậy, bần đạo nhanh chóng từ trên Cái Thứ nhảy xuống, đi tới vài bước đến trước mặt các nàng, nhất nhất nâng các nàng lên, bất đắc dĩ nói: "Ba vị tỷ tỷ không phải cần như thế, ai… Mọi chuyện khó liệu trước được, chuyện lần này không thể trách ta, mong rằng không kinh động đến các ngươi a"

Tam tỷ muội Tử La Lan sau khi được ta nâng dậy, ánh mắt mờ mịt liếc nhìn ta. Đại tỷ Ái Mễ Lệ nhàn nhạt nói: "Chúng ta lấy tư cách gì mà trách ai đó? Chuyện phụ thân ngươi bị Phùng Tu Tư ám hại là nguyên nhân gây ra chiến tranh giữa hai nước, việc này ai ai trong chúng ta cũng đều hiểu được, mà sau này là một tràng đại chiến thì mọi người cũng đều rõ ràng hơn. Lần này, đúng là Tạp Đặc gieo gió gặp bảo, ai. Cho đến hiện tại, Tạp Đặc sẽ bị diệt vong. Lại đem ra thảo luận thì có cái ý nghĩa gì nữa? Bất quá, chúng ta là nữ nhi, làm sao có biện pháp gì chứ?"

"Đúng vậy, chiến trang vốn không phải đúng hay sai, kỳ thật, dù là ta cũng không có biện pháp, tên đã lên dây là không thể không phát ra" Bần đạo cười khổ nói, "Được rồi, không nói điều này nữa, chẳng biết sau này ba vị tỷ tỷ có tính toán gì không?"

"Bất quá, chúng ta đã là tù nhân, còn có quyền quyết định cho chính mình nữa sao?" Nhị tỷ Hạ La Đế tiếp lời, nói: "Có lẽ ngươi sẽ đem chúng ta tặng cho nhóm quốc vương của ngươi mà thôi?"

"Không … không, các ngươi có thể nói những dự định của chính mình đi ha" Bần đạo mỉm cười nói: "Ta đảm bảo các ngươi rằng sẽ không đưa các ngươi cho ai cả"

"A, hiểu được" Tam muội Tạp Mễ Nhĩ, cười khẽ nói: "Tiểu gia hỏa trưởng thành rồi, muốn lưu lại chúng ta ta dường như là tự mình hưởng thụ có đúng không?"

"Oan uổng mà, ta thật sự … " Bần đạo chau mày, muốn vội vàng giải thích, lại bị Ái Mễ Lệ cắt ngang.

"Long tướng quân, ta biết ngươi không phải là người như thế" Ái Mễ Lệ nói tiếp, "Nhưng mà, nếu ở phương diện này mà nói, chúng ta thật sự muốn ở lại bên cạnh ngươi, ít nhất còn chút an toàn"

"Ân? Có ý gì đây? Chẳng lẻ hiện tại không an toàn sao?" Bần đạo tò mò hỏi.

"Chúng ta từng bị xem như là lễ vật mang đến cho ba vị hoàng tử, quả thực lời nói này quá vô liêm sĩ" Thần sắc của Á Mễ Lệ hiện lên một tia phẫn nộ, sau đó cưỡng chế cơn tức này, nói tiếp: "Vì không muốn bọn hắn gièm pha, ta nghĩ bọn hắn sẽ không tiếc đại giới cũng muốn lấy đi tánh mạng chúng ta, tử vô đối chứng"

"Cho nên, nếu chúng ta không muốn chết trong lời nói, chỉ có thể tìm người bảo hộ mà thôi. Mà ở Đại Hán chỉ có hai người có khả năng che chở cho chúng ta thôi" Hạ La Đế tiếp lời, "Các hạ là một trong hai người đó".

"Một người khác có nói ra ngài cũng không biết, nhưng mà chúng ta lại cực kỳ không muốn đi tìm hắn che chở" Tạp Mễ Nhĩ kiên quyết nói: "Chết cũng không đi"

"Cho nên chúng ta lựa chọn ngài" Ái Mễ Lệ nói: "Lần trước khi ngài đi ngang qua Tạp Đặc, cùng ăn cơm với chúng ta tại khách sạn bờ biển, chúng ta phát hiện ngươi đặc biệt quan tâm đối với Thánh Nữ Tiên Nhã, điều này làm cho chúng ta vô cùng xúc động"

"Mà lúc ấy nàng chỉ là hầu gái của ngài, sau lại vì nàng mà đập phá Giáo hoàng cung. Trời ạ, nàng có thể khiến cho một nam nhân chân chính vì bản thân của nàng mà làm tất cả mọi việc. Nhất định nàng kia là nữ hài tử hạnh phúc nhất trên thế gian này" Hạ La Đế vô hạn khát khao nói tiếp: "Vì thế, chúng ta đã nghĩ, một khi ngài có thể quan ái một vị hầu gái như thế… "

"Thì cũng có thể quan ái ba vị hầu gái" Tạp Mễ Nhĩ nói: "Như vậy, chúng ta cũng có thể trở thành hầu gái hạnh phúc nhất của ngài chứ?"

"Này … đem công chúa trở thành hầu gái, ra vẻ quá mức xa xỉ a?" Bần đạo cười khổ nói: "Không bằng ta nhận các ngươi là tỷ tỷ nhé? Đảm bảo không một ai khi dễ các ngươi"

"Không cần, thân phận chúng ta rất mẫn cảm, làm tỷ tỷ ngươi trong lời nói, sẽ mang đến cho ngươi không ít phiền toái" Ái Mễ Lệ nói: "Chúng ta nguyện ý làm hầu gái, ngươi xem, quần áo chúng ta không phải thay đổi rồi sao"

"Chúng ta còn có thỉnh giáo mấy vị chuyên môn hầu gái nữa đó, học được rất nhiều thứ a" Hạ La Đế nói: "Tỷ như chúng ta giúp ngươi mặc quần áo, dọn dẹp phòng … "

"Chúng ta còn có thể giúp ngươi tắm rửa mát-xa" Tạp Mễ Nhĩ hướng ta nháy nháy mắt vài cái, nói: "Ngươi cũng đừng từ chối, nói thêm nữa có vẻ dối trá đó?" Ta xỉu, nguyên lai bọn họ sớm đã có dự mưu a?

Ba người các nàng không hổ là thân tỷ muội, nói chuyện một cách liền mạch, ý tứ cố tình có thể nối liên tiếp, không một chút đứt đoạn. Mà thanh âm của các nàng cũng phi thường dễ nghe, giống như là đang ca hát vậy, làm cho ta thoáng chốc bị mê mê. Ý tứ trong lời nói các nàng ta cũng nghe hiểu rõ, nhưng là trong lúc vội vàng không có suy nghĩ thấu đáo, chỉ mơ mơ hồ hồ có chút đạo lý, vì thế liền gật gật đầu trong hồ đồ.

Nhưng, đột nhiên trong lúc này ta bừng tỉnh, giống như, thời điểm ta gật đầu đó không đúng lúc cho lắm? Như thế nào khi Tạp Mễ Nhĩ vừa nói xong, ta lại cố tình gật đầu chứ?

Quả nhiên, vẻ mặt tam tỷ muội các nàng đỏ bừng lên, dụng ánh mắt oán trách nhìn chằm chằm ta, ý tứ kia tuyệt đối là nói, vừa nói giúp hắn tắm rửa liền gật đầu, đúng là tiểu quỷ sắc lang giấu đầu lò đuôi đây mà?

Không chỉ có các nàng đỏ mặt, mà chính bọn thị vệ ở bên cạnh ta cũng dùng ánh mắt soi soi ta. Như là nhìn một tên gia hỏa nào đó, và trong ánh mắt lộ ra hơn một tia khinh bỉ. Choáng a, đại hiểu lầm rồi, lúc này cho dù bần đạo nhảy xuống sông Lưu Hoa hà cũng rửa không sạch.

"Này … ý tứ của ta là không phải vậy mà" Bần đạo ủy khuất giải thích: "Kỳ thật ý của ta là … " Là cái gì nhỉ? Chính ta cũng không biết nên nói như thế nào, thực buồn bực chết đi được. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

"Được rồi, chúng ta đều hiểu biết mà, một khi đã bước vào đại môn của ngươi, đương nhiên là chuẩn bị tâm lý này rồi" Ái Mễ Lệ bất đắc dĩ nói: "Đây là kết cục tốt nhất của chúng ta mà"

"Không sai, ngươi cũng bất tất áy náy làm gì, kỳ thật ngươi coi như cũng rất được" Hạ La Đế nghiêm mặt nói: "Ít nhất ngươi là đối tượng được rất nhiều nữ hài tử ngưỡng mộ a"

"Tóm lại là tiện nghi cho tiểu sắc quỷ ngươi. Nói chung so với với lão sắc quỷ được hơn nhiều" Tạp Mễ Nhĩ nghiêm trang nói.

Ta kháo, càng vẽ càng loạn a, trong lòng bần đạo đã miễn bàn đến hơn ủy khuất, nếu không thấy các nàng đáng thương, khiến ta động lòng trắc ẩn, hiện tại liền trực tiếp yêu cầu thối lui.

"Dừng!" Bần đạo đành phải đầu hàng nói: "Ta là một người tuyệt đối chẳng nói qua được ba người, đừng nói chuyện kia, sau này các ngươi ở bên người ta dài dài, tự nhiên sẽ biết đối nhân xử thế của ta. Hiện tại các ngươi đi về trước đi thu dọn một chút gì đó, và phải thay quần áo nguyên bản ấy. Nói thật, trời sinh các ngươi có khí chất tao nhã, ăn mặc như thế này cũng không ngăn được lệ chất thiên sinh của các ngươi, ngược lại theo ta thấy đó là một loại phá hư cảm giác, giống như đóa hoa tươi tuyệt đẹp cắm trong cái bình đất xấu xí, thực làm người ta mất hứng"

"Nhưng mà thân phận chúng ta là hầu gái kia mà" Ái Mễ Lệ kháng nghị nói: "Nếu mặc lễ phục không phải là muốn thân phận bừa bãi sao chứ?"

"Không sai, mặc lễ phục như thế sao làm việc được?" Hạ La Đế cũng nói, "Mặc vậy sao còn gọi là hầu gái được?"

"Điểm quan trọng là, mặc lễ phục chính là không có tiện tắm rửa cho ngươi a?" Tạp Mễ Nhĩ lặng lẽ nói.

Ai, Tạp Mễ Nhĩ này… làm sao lại nói như thế chứ? Ở giữa đám đông triều đình này chẳng nể tình gì hết vậy trời, về sau ta làm sao mà giải thích được đây. A, tiểu sắc quỷ lại được gắn trên lưng ta. Bần đạo không dám … cùng nhiều lời với các nàng nữa, ném một câu."Ta còn chút việc, gặp lại sau nhé" Tưởng nghĩ muốn chạy trối chết. Nhưng, ở thời điểm bần đạo xoay người, một tên gia hỏa không nhanh không chậm nhảy ra chận ở trước mặt ta.

"Long lĩnh chủ các hạ" Đột ngột bị một tên gia hỏa ngăn lại, ngữ khí kiêu ngạo nhìn ta nói: "Tướng quân các hạ, ta có thiện ý muốn nhắc nhở ngài một lần, ba người các nàng là người mà bệ hạ muốn, ta nghĩ hiện tại có thể mang các nàng đi trở về phục mệnh với bệ hạ rồi, các hạ không có ý kiến gì chứ?"

Bần đạo nhìn kỹ lại. Nguyên lai là Đặc sứ quốc vương, bị ta trét cho vài câu, không ngờ không quay trở về, sau lại hắn đột nhiên xông ra, nói hưu nói vượn cốt yếu là muốn hạ thấp mặt mũi của ta. A. Ta đột nhiên nghĩ tới, tên là kêu là gì nhỉ, à… à Tượng Khiếu Tỉnh gì đó, nghe đến tên, chắc xuất thân có liên quan đến tướng gia Thạch Nguyên gia, và hắn cũng là một tên rác rưởi giặc Oa. Vì muốn cấp cho mặt mũi quốc vương và gia gia, lúc đó ta mới không giết hắn.

Không nghĩ tới, tại đây ở cái thời điểm không thích hợp chút nào, hắn lại cố tình nhảy ra, còn dám vô lễ với ta như thế nữa. Kỳ quái a, chẳng lẻ hắn không biết tính tình của ta sao chứ? Hay đoán chắc, tại đây là một trường hợp công khai nên ta không dám làm gì với đặc sứ quốc vương a?

Tình cảnh này khiến bần đạo có điểm do dự, ta không thể không hoài nghi dụng tâm của hắn. Phải biết rằng, ta mặc dù luôn luôn không bán mặt mũi quốc vương, đều là vì tư lợi mà đánh giết nhau. Ta e ngại bộ mặt gia tộc, ngoại trừ ta có khắc lên trên tường thành vài câu quá kích ra, nhưng là cho đến bây giờ cũng không có chính diện xung đột với quốc vương. Quốc vương cũng biết được phân lượng của chính mình, rất nhiều khi, phảng phất mệnh lệnh làm cho ta khó nhịu nhưng cũng không bộc phát, bởi vì sau khi ta giàu to rồi cũng không nghe, ngược lại chính hắn bị ta bức cho tức chết đi được.

Cho nên, nhất định quốc vương sẽ không bày mưu đặt kế phái tên nội thị này đến nơi đây tìm đến ta phiền toái. Ta vừa mới đáp ứng nhận tam tỷ muội Tử La Lan làm hầu gái, mà hắn đại biểu cho quốc vương tới mang người đi, xem ta đây thành người gì vậy? Hắn biết rõ tính tình của ta mà cũng dám làm như vậy, rõ ràng là cố ý muốn gây sự. Mục đích của hắn rất có thể muốn ta đánh hắn, sau đó hắn trở về dâng lên cáo trạng, do đó châm ngòi quan hệ giữa ta và quốc vương.

Xem thấu dụng tâm của hắn, bần đạo lại có chút khó xử, ta đây đang tiến hành nghi thức tiếp nhận đầu hàng, trong ngoài cửa thành đều là người và người, và ai ai cũng đang nhìn ta. Nếu như đánh hắn một trận trong lời nói, ai nha, tội danh ẩu đả với đặc sứ quốc vương trước mặt bao mọi người là có thể được thành lập? Hơn nữa, nguyên nhân là do tranh giành nữ nhân với quốc vương.

Trời ạ, nghe qua thật sự là bất hảo a, không chỉ có ta đi dọa người, mà quốc vương cũng đồng dạng như thế. Ngươi nói hắn vì mặt mũi chính mình, sẽ làm ra một chút chuyện gì đó không? Cho dù ta có dám làm như lời nói đó, đừng nói là quốc vương, chính là người trong gia tộc cũng sẽ có ý kiến với ta. Phải biết rằng, tư tưởng trung quân Long gia phi thường nghiêm túc, ân, đương nhiên, ngoại trừ ta ra mà thôi, cho nên trong ánh mắt của người trong gia tộc mà nói, nhưng dù sao người ta cũng là Đặc sứ quốc vương a? Sao có thể nói đánh là đánh được?

Vì thế bần đạo cũng rất khó xử, tuy rằng hiện tại ta vẫn như cũ không có tư tưởng trung quân, nhưng mà ta có tư tưởng yêu thương gia gia, yêu thương người nhà? Vì bọn họ ta cũng sẽ không tạo phản a. Cần gì phải xử lý hắn chứ, tên tiểu tử này đáng giận như thế, chẳng lẻ nói trơ mắt nhìn hắn mang tam tỷ muội đi hay sao?

"Tướng quân không cần khó xử a, chúng ta đi với hắn là được mà" Ái Mễ Lệ rất bĩnh tĩnh nói: "Ngài có thể do dự cho đến bây giờ cũng đã không dễ dàng rồi" Chỉ là bần đạo nhìn ra, lòng nàng cũng đã nát tan.

"Không cần tự trách, rất có nhiều chuyện bất đắc dĩ như vậy mà" Hạ La Đế mở miệng cười lớn nói: "Chúng ta biết ngươi có tâm ý chiếu cố chúng ta cũng đã rất thỏa mãn rồi, nhưng ngươi là thần, mà hắn là quân, ngươi phải phục tòng hắn, chuyện này cũng không có biện pháp a, cũng chỉ có trách là trách mạng khổ của chúng ta" Nàng nói xong, đôi mắt cũng đã đỏ hoe.

"Tiểu sắc quỷ, ta không thể giúp ngươi tắm rửa được nữa rồi, chỉ là ta tuyệt đối cũng không tẩy rửa cho người khác" Tạp Mễ Nhĩ kiên quyết nói: "Ta sẽ nhớ ngươi, ngươi cũng có thể nhớ rõ chúng ta đó?" Nhìn vẻ mặt của nàng, như là vừa quyết tâm tìm đến cái chết.

Ân … Bần đạo hắng giọng nghiêm mặt lại, không nói gì, nhưng mà lửa giận đã muốn thiêu đốt hết thảy mọi thứ.

"Hừ, tính ngươi cũng thức thời đó" Tên nội thị thấp giọng cười nói, sau đó, hắn rất là đắc ý liền phân phó thủ hạ, nói: "Ngươi đâu, tới mang các nàng đi".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio