"Đại Tế Tự hiện tại đang chiến đấu với quân đội Thú Nhân, tạm thời lâm vào thế hạ phong, nàng ra lệnh cho ta đến điều phái thêm viện quân. Bây giờ lập tức tập hợp tất cả quân đội trong Hắc Ám thành bảo đi trợ giúp Đại Tế Tự." Vong Ưu uy phong lẫm lẫm nói: "Ngây ngốc ở đó làm gì. Còn không mau đi thi hành?"
"A!" Quân đoàn trưởng Tề Tạp Lý cả kinh, trong lòng hắn hiện tại rất mâu thuẫn, lẽ ra mệnh lệnh Vong Ưu cộng thêm lệnh bài đã đủ hiệu lực để hắn điều động thuộc hạ. Nhưng vấn đề ở chỗ, mệnh lệnh này thật sự quá bất hợp lý, Đại Tế Tự bất luận ở tình huống nào cũng không thể thoáng cái điều động toàn bộ lực lượng thủ vệ trong Hắc Ám thành mà?
Thân là trưởng quan quân sự cao nhất của quân đoàn thủ vệ Hắc Ám thành bảo, quân đoàn trưởng Tề Tạp Lý ở điểm thường thức quân sự này cũng phải biết. Cho nên, mặc dù Vong Ưu nói ra rất rõ ràng, hắn vẫn mạo hiểm chọc giận Vong Ưu, kinh hãi to gan lớn mật hỏi ngược lại: "Xin hỏi công chúa điện hạ, Đại Tế Tự hiện tại thật sự rất nguy cấp sao? Chuyện này, có thể giữ lại mấy ngàn người được không? Mấy trăm cũng được, cũng không thể để thành bảo không binh không lính được? Vạn nhất nếu như ~~! "
"Không có vạn nhất." Vong Ưu lớn tiếng giận dữ quát: "Hắc Ám thành bảo mấy trăm năm qua cũng không có xuất hiện sự tình gì, trong thời gian không cần thiết phải lo lắng sẽ xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, ngay cả có chuyện ngoài ý muốn, chẳng lẽ ngươi cho rằng dựa vào vài người ở lại là có thể thay đổi được sao? Ngươi đây là phạm vào tối kỵ binh gia, có biết hay không?"
"Vâng, đúng thế!" Quân đoàn trưởng Tề Tạp Lý bị Vong Ưu mắng, vội vàng cúi đầu khom lưng nói: "Ta đây phải đi tập hợp, sau đó sẽ tự mình dẫn đội đi trợ giúp Đại Tế Tự."
"Ngàn vạn lần không nên." Lúc này, một thanh âm khác vang lên, là Tế Tự cao nhất ở lại giữ thành đang giận đến nổ phổi, nàng từ trong thành bảo nhanh chóng dẫn người chạy tới tường thành, hô to với quân đoàn trưởng Tề Tạp Lý: "Không nên làm theo lời nàng nói, nàng là phản đồ, Đại Tế Tự đã chết ở trên tay của nàng rồi, lệnh bài kia là khi đó nàng thu được."
"Hả? Có thật không?" Quân đoàn trưởng Tề Tạp Lý quá kinh hãi. Gấp gáp hỏi tới: "Ngươi làm sao biết được?"
"Đương nhiên là Tri Chu Tà Thần vĩ đại nói cho ta biết." Lão Tế Tự tuổi đã không nhỏ kia đắc ý hô lên: " Tà Thần chỉ thị cho chúng ta, phải bắt được Vong Ưu và đồng bọn của nàng."
"Công chúa." Quân đoàn trưởng Tề Tạp Lý ngay sau đó quay người lại, đối với chất vấn Vong Ưu: "Ngài còn có lời gì để nói sao?"
"Hừ. Ngu ngốc, ngươi chẳng lẽ nhìn không ra đây là âm mưu của nàng sao?" Vong Ưu cả giận nói.
Nàng rõ ràng là đang vu hãm ta, ngươi đừng quên. Tà Thần chưa bao giờ cho chỉ thị bất cứ ai ngoài Đại Tế Tự. Cho dù là ta đây tương lai sẽ thành Đại Tế Tự, khi chưa có chính thức lên ngôi cũng chưa từng nhận được chỉ thị Tà Thần, nàng tại sao lọt mắt xanh của Tà Thần vĩ đại chứ?"
"Chuyện này?" Tề Tạp Lý quân đoàn trưởng lập tức lại đem ánh mắt hoài nghi nhìn về phía lão Tế Tự.
"Đáng chết. Hiện tại Đại Tế Tự đã chết, ta dĩ nhiên tự động trở thành Đại Tế Tự cao nhất, Tà Thần dĩ nhiên sẽ chỉ thị cho ta, đây có gì kỳ quái?" Lão Tế Tự tức giận nói: "Ta lệnh cho ngươi, lập tức bắt tiểu tiện nhân này, ta muốn đem nàng làm thức ăn cho sủng vật của Tri Chu Tà Thần."
"Ha ha ha !" Vong Ưu cuồng tiếu nói: "Âm mưu của ngươi quá nông cạn rồi, một chút cũng không xứng trở thành nô bộc Tà Thần. Chỉ bằng biểu hiện thấp kém kia của ngươi, Tà Thần làm sao có thể chọn trúng ngươi, đảm đương cái ngôi Đại Tế Tự cơ chứ? Đây quả thực quá buồn cười."
"Ngươi nói nhăng gì đó? Ta có âm mưu gì?" Lão Tế Tự cả giận nói: "Ta hết thảy đều là nghe theo Tà Thần vĩ đại chỉ thị."
"Ngươi mới nói nhảm." Vong Ưu phản bác: "Đây rõ ràng là ý của ngươi mà, không có chút quan hệ tới Tà Thần, là ngươi hại chết Đại Tế Tự, sau đó lại có ý định hại chết ta, nếu được như vậy ngươi hoàn toàn xứng đáng trở thành Đại Tế Tự rồi, có phải hay không?"
"Nói nhảm, Đại Tế Tự rõ ràng đã chết." Lão Tế Tự cả giận nói: "Hơn nữa còn bị ngươi đích thân giết chết, Tà Thần vĩ đại cho ta biết hết thảy điều đó."
"Ha ha." Vong Ưu cười to nói: "Quân đoàn trưởng Tề Tạp Lý, ngươi nghe thấy nàng đang nói đùa thứ gì chứ? Ta giết Đại Tế Tự? Ha ha, bên cạnh Đại Tế Tự không chỉ được quân đội hơn vạn binh lính tinh nhuệ bảo vệ. Còn có hơn ba mươi đầu Tri Chu Nhân trung tâm với nàng hộ vệ, hơn nữa thực lực bản thân cũng không phải ta có thể chống lại, nàng thế nhưng nói ta giết Đại Tế Tự, đây không phải là thiên đại chê cười sao?"
"Ngươi…" Lão Tế Tự thấy thần sắc hoài nghi trong mắt quân đoàn trưởng Tề Tạp Lý càng lúc càng đậm, gấp gáp giải thích: "Ngươi đừng nghe nàng nói nhảm, nàng liên hiệp với các đại thế gia của bảy tòa Ám Dạ chủ thành, làm phản Tri Chu Tà Thần, thậm chí nhóm hộ vệ Đại Tế Tự cũng phản bội tín ngưỡng Tà Thần. Đại Tế Tự đã bị bọn họ liên hiệp giết chết ."
"Ha ha, thật là càng nói càng buồn cười." Vong Ưu khinh thường nói: "Còn có ba tháng nữa, ta chính là Đại Tế Tự lãnh tụ cao nhất Ám Dạ nhất tộc rồi, ta tại sao vào lúc này tạo phản? Chẳng lẽ ta ngay cả ba tháng cũng chờ không nổi sao? Tà Thần vĩ đại chẳng lẽ có thể để cho chúng ta những người phàm tục tạo phản lật đổ sao? Sợ rằng chỉ có ngươi cái tên ngu xuẩn này mới có khả năng nghĩ ra một cái cớ ngu xuẩn như vậy?"
"Ngươi, ngươi tại sao tạo phản ta làm sao mà biết?" Lão Tế Tự cả giận nói: "Đó là chuyện của ngươi, ta chỉ biết là hiện tại Tri Chu Tà Thần vĩ đại muốn ta trở thành Đại Tế Tự, hắn ra lệnh cho ta bắt ngươi lại, sau đó làm thức ăn cho sủng vật Tà Thần."
"Hừ, lại ăn nói hàm hồ rồi, ta xem ngươi muốn làm Đại Tế Tự đến nổi điên lên rồi." Vong Ưu cười lạnh nói, sau đó không có để ý tới nữa, mà trực tiếp quay sang nhìn Tề Tạp Lý nói: "Quân đoàn trưởng Tề Tạp Lý, ta nghĩ hiện tại sự thật đã rất rõ ràng rồi chứ? Lấy trí tuệ của ngươi hẳn là không bị chuyện đơn giản mà nàng bịa ra lừa gạt, phải không?"
"A, việc này." Quân đoàn trưởng Tề Tạp Lý hiện tại đang rất mâu thuẫn, từ trong lời nói hắn tương đối tin tưởng Vong Ưu, nhưng mà Vong Ưu mệnh lệnh điều động toàn bộ quân đội rời đi thật sự không hợp lý, cho nên hắn ít nhiều có điểm hoài nghi Vong Ưu. Huống chi, lão Tế Tự hiện tại mới đúng là người phụ trách cao nhất ở Hắc Ám tòa thành, là cấp trên trực tiếp của hắn. Trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nghe cấp trên mới tốt, hay là nghe Đại Tế Tự tương lai mới tốt nữa.
"Ta muốn ngươi lập tức thi hành mệnh lệnh của ta, Đại Tế Tự không có ở đây, ta chính là người phụ trách cao nhất nơi này, ngươi chẳng lẽ muốn chống lệnh sao?" Lão Tế Tự cả giận nói.
"Quân đoàn trưởng Tề Tạp Lý, ta phải nhắc nhở ngươi một việc." Vong Ưu cười lạnh nói: "Đại Tế Tự mặc dù tạm thời đang ở hạ phong, nhưng mà cách chiến bại còn khá sớm, cho dù nàng có thua ở trên chiến trường, lấy thực lực của nàng và thủ hạ Tri Chu Nhân cường hãn, tự thân giết chạy ra ngoài là không có vấn đề. Nếu như bởi vì ngươi không thi hành mệnh lệnh của nàng dẫn đến chiến tranh thất bại. Hừ, một khi Đại Tế Tự trở lại, ngươi, người nhà của ngươi, thuộc hạ ngươi, toàn bộ phụng bồi với con nữ nhân điên bên cạnh ngươi kia xong xuôi luôn đi. Ngươi suy nghĩ thật kỹ đi. Ta đi trước." Vừa nói, Vong Ưu liền xoay người rời đi.
"Công chúa không nên." Tề Tạp Lý quân đoàn trưởng vội vàng hô: "Van xin ngài, ngài để cho người ngu xuẩn như ta suy nghĩ thật kỹ một chút. Ta thật không biết nên làm sao bây giờ đây?"
"Ngươi, tên ngu ngốc này." Lão Tế Tự cả giận nói: "Ngươi phải dựa theo quy củ mà làm, ta là người phụ trách cao nhất nơi này, ngươi hết thảy phải nghe ta, xảy ra chuyện gì tự nhiên có ta đây đảm đương cho ngươi."
"Tốt cho một câu dựa theo quy củ làm việc. Ta nghĩ cũng nên như thế." Vong Ưu cười nói: "Quân đoàn trưởng Tề Tạp Lý. Lệnh bài trên tay ngươi là quyền điều động cao nhất của Đại Tế Tự rồi, cho dù là tên điên bên cạnh ngươi kia cũng không thể so sánh, ngươi thân là lãnh đạo trực tiếp cũng phải vô điều kiện phục tùng, chẳng lẽ quy củ này ngươi cũng không hiểu sao? Chẳng lẽ ngươi chống lại quân lệnh?"
"Đúng vậy." Quân đoàn trưởng Tề Tạp Lý lập tức tinh thần chấn động, nói: "Đúng rồi, ta phải nghe theo mệnh lệnh công chúa mới đúng."
"Nói nhảm." Lão Tế Tự giận dữ hét: "Ta đã nói rồi, ta là phụng mệnh chỉ thị Tà Thần, truyền đạt mệnh lệnh cho ngươi, chẳng lẽ Tà Thần vĩ đại ra chỉ thị còn không quyền uy bằng tấm lệnh bài nát kia sao?"
"Ah, cái này..." Quân đoàn trưởng Tề Tạp Lý lại lâm vào thống khổ và mờ mịt, chỉ biết đứng đực ra đó nhìn Vong Ưu. Lúc này nếu đi nhầm một bước thì không chỉ là người nhà cộng thêm thuộc hạ toàn bộ đầu người rơi xuống đất. Kết quả máu chảy thành sông đó nha, hắn nào dám xử lý qua loa đây?
"Ha ha." Vong Ưu bất cần cười nói: "Lệnh bài chính là quy củ thật sự ở trong Ám Dạ nhất tộc đã truyền lưu mấy ngàn năm. Rồi chuyện tình Tà Thần không bao giờ chỉ thị cho ngoại nhân ngươi cũng biết, chẳng lẽ tùy tiện đi ra một kẻ điên, nói có được Tà Thần chỉ thị, ngươi cú thế mà phụng mệnh làm việc? Ngươi có còn đầu óc hay không đó?"
"Vâng. Ta nghe mệnh lệnh của công chúa điện hạ ngài vậy." Quân đoàn trưởng Tề Tạp Lý coi như là hết hy vọng. Lão Tế Tự dù sao cũng không phải là Đại Tế Tự chính thức. Hơn nữa uy tín xa xa không sánh kịp Vong Ưu, hiện tại Vong Ưu đích thân đến, lại cầm lệnh bài Đại Tế Tự trong tay. Nếu như là giả dối cũng đã thành thật. Quân đoàn trưởng Tề Tạp Lý nghĩ thông suốt các vấn đề xong, rất lựa chọn sáng suốt nghe Vong Ưu hiệu lệnh.
"Rất tốt, trước tiên bắt kẻ điên kia lại, sau đó lập tức hiệu lệnh quân đội lên đường, càng nhanh càng tốt." Vong Ưu mỉm cười ra lệnh.
"Bắt nàng lại cho ta!" Quân đoàn trưởng Tề Tạp Lý chỉ vào lão Tế Tự giận dữ hét. Tiếp theo đó thuộc hạ hắn hùng hổ xông tới.
"Ngươi. Ngươi dám, ta là người phụng bồi chỉ thị Tà Thần, ta là lãnh đạo trực tiếp của ngươi, làm sao ngươi dám đối xử với ta như thế." Lão Tế Tự vừa khóc thét vừa chỉ huy thuộc hạ của mình cùng Tri Chu Nhân hộ vệ, đánh nhau với nhóm binh sĩ như lang như hổ kia. Nói đến lực chiến đấu, bên phe lão Tế Tự rất mạnh, nhưng mà dù sao cũng không thể đánh đồng số lượng với quân đoàn thủ hộ Ám Dạ mà?
Phải biết rằng quân đoàn trưởng Tề Tạp Lý chỉ huy hơn hai vạn người đó, cơ hồ bọn họ đều là cao thủ, rồi bên lão Tế Tự tính cả Tri Chu hộ vệ cũng chỉ có mười mấy người, làm sao đánh đây? Cho nên lão Tế Tự rất nhanh bị mấy trăm Ám Dạ cao thủ vây công, không phải bị giết thì bị bắt làm tù binh. Chiến đấu chỉ kéo dài mười mấy phút đồng hồ mà thôi, thế nhưng, sự cường hãn của Tà Thần tế tự trong thời gian ngắn này cũng lộ ra rõ ràng, tự thân nàng đánh chết trên trăm binh sĩ Ám Dạ quân đội, lực chiến đấu mạnh không cần phải bàn cãi.
Ở bên trong chiến đấu, đồng thời đại môn Hắc Ám thành bảo cũng từ từ mở ra. Quân đoàn trưởng Tề Tạp Lý tự mình dẫn người đi ra đón tiếp Vong Ưu công chúa. Ta và Ái Liên Na lúc này giả bộ làm tùy tùng nhân loại Vong Ưu mới thu thập, Uy Na tự do bay loạn bên cạnh Vong Ưu, dù sao nơi này thân phận Vong Ưu là cao nhất, chỉ cần nàng không nói ai cũng không dám hỏi nhiều.
Trong Hắc Ám thành bảo tổng cộng quân đoàn thủ hộ có hơn ba vạn người, Tế Tự khác thì gần ngàn người. Nhà của bọn họ không ở chỗ này, mà ở trong bảy đại chủ thành. Lần này Đại Tế Tự đi ra ngoài đàm phán với chúng ta, mang đi hơn vạn người, hơn nữa chiếm đa số tinh nhuệ. Những người này đều đã bị Vong Ưu hợp nhất rồi, trở thành thân vệ quân đội trực thuộc nàng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Rồi những người trong Hắc Ám thành bảo, cũng sớm bị nàng quản lý trở thành vật phẩm tư hữu, cho nên chúng ta mới không cần mang theo đại quân. Mục đích chúng ta lần này đến ngoại trừ tiêu diệt hết Tri Chu Tà Thần ra, còn có một việc là lừa gạt bọn họ ra ngoài Hắc Ám thành bảo, điều động đến Hoàng Nha chủ thành, sau đó tiến hành hợp nhất và tẩy não.
Trong Hoàng Nha chủ thành tụ tập các đại chủ thành và gia trưởng các đại thế gia, bọn họ và mọi người trong quân đội này rất quen thuộc nhau. Trên thực tế đại đa số quan quân và binh lính đều từ trong gia tộc chọn lựa ra, đưa đến quân đội trong Hắc Ám thành bảo. Cho nên khi gia trưởng của gia tộc ra mặt chiêu hàng cơ hội sẽ rất lớn, hơn nữa nơi đó còn có ta và quân đội Thú Nhân đóng quân, căn bản không sợ bọn họ dám tạo phản.
Vong Ưu vốn cho là chuyến đi này sẽ rất thuận lợi, nhưng không ngờ nửa đường lòi ra một kẻ không thức thời. Có thể thấy được, chúng ta đến đây đã bị Tri Chu Tà Thần phát hiện. Thế nhưng, bởi vì nguyên nhân phong ấn. Hắn muốn đối phó chúng ta cũng chỉ có hai con đường, một là chỉ thị cho Tế Tự giống như hiện tại hắn đang làm đây.
Đường thứ hai chính là xuất động Tri Chu Đại Quân của hắn trực tiếp tiêu diệt chúng ta, nhưng Tri Chu Đại Quân của hắn không có trí tuệ, không có cách nào phân rõ địch ta. Nếu như thả ra, chắc chắn một điều là tất cả mọi người trong Hắc Ám thành bảo sẽ ngộ hại. Tri Chu Tà Thần không thể không suy nghĩ làm như vậy, hắn phải suy tính hậu quả có đáng giá hay không, nếu thật sự huyết tẩy cả tòa thành, sau này còn ai dám thân cận hắn chứ?
Uy tín của Tà Thần ở trong Ám Dạ nhất tộc sẽ rớt xuống không phanh. Hài tử của hắn, những binh đoàn Tri Chu Đại Quân sẽ không có thức ăn, hơn nữa cũng sẽ không có người trợ giúp hắn phá hủy phong ấn. Cho nên bị lối suy nghĩ này, Tri Chu Tà Thần chắc chắn sợ ném chuột vỡ đồ, mặc cho chúng ta làm tới. Dù sao Tà Thần đã biết mục đích của chúng ta là muốn giết chết hắn, rất nhanh hắn sẽ có cơ hội chính diện đối kháng với chúng ta, hắn mới lười phát động đại quân tới giết chúng ta đó. Chỉ cần tiêu diệt chúng ta, hết thảy đều sẽ trở lại như trước.
Cho nên chúng ta tiến hành hành động rút quân được vô cùng thuận lợi, không có bất kỳ người nào quấy rầy. Chỉ có thời gian một ngày, tính cả Tế Tự có khả năng chiến đấu, tất cả mọi người đều bị Vong Ưu phái vào trong Hoàng Nha chủ thành, ngay cả lão Tế Tự thân làm tù binh dù nổi giận cũng không có ngoại lệ, dĩ nhiên, bản thân lão Tế Tự rất muốn lưu lại.
Cứ như vậy, cả Hắc Ám thành bảo chỉ còn có mười mấy người già yếu, bọn họ bị coi như thức ăn đưa cho Tri Chu Đại Quân của Tri Chu Tà Thần, thế nhưng hiện tại bọn họ đã không cần chờ đợi vận mệnh thê thảm này. Bởi vì Tri Chu Tà Thần nhất định không có mạng đi hưởng dụng một bữa ăn tối cuối cùng kia.
Lại qua một ngày sau, chúng ta nhắm chừng đại quân đã đi xa không có khả năng quay trở về. Mới nghênh ngang đi vào trong phòng giam. Thăm hỏi nhóm "thức ăn" này. Trong phòng giam Ám Dạ Tinh Linh thật là ghê tởm, vừa thối vừa kinh, chúng ta nếu không có pháp thuật ngăn cách hơi thở, nói gì cũng sẽ không đi vào nổi. Hơn nữa bên trong rộng lớn vô cùng, mấy thứ bị nhốt bên trong cũng thiên kỳ bách quái, không chỉ có các loại nô lệ á nhân (nửa dòng máu nhân loại, con lai), còn có rất nhiều loại ma thú. Bọn họ đều bị dùng để làm thức ăn nuôi nấng quân đoàn Tà Thần Tri Chu, là tế phẩm mà bảy đại chủ thành đưa tới.
Thế nhưng, mặc dù hiện tại nhóm "thức ăn gia súc" thoạt nhìn rất nhiều, nhưng mà số lượng Tri Chu quân đoàn quá khổng lồ, nhiêu đó còn xa xa không đủ cấp cho bọn chúng, cho nên đại đa số thời gian bầy nhện phải chấp nhận đói bụng. Cho nên bất cứ Ám Dạ Tinh Linh nào lỡ phạm phải sai lầm bình thường sẽ bị quăng ngay vào mồm bầy nhện.
Nhưng cứ dạng này cũng không cách nào bù đắp được sự thiếu hụt thức ăn, cho nên trong đám Tri Chu cũng thường xuyên sẽ phát sinh tình huống giết nhau, Tri Chu nhỏ yếu, bị thương sẽ bị ăn sạch không chút lưu tình. Cứ như vậy khiến cho bầy nhện càng thêm hung hãn, lực chiến đấu Tri Chu Đại Quân gia tăng lên rất nhiều lần. Trong lịch sử có mấy lần ngoại địch xâm lấn, khi mà Ám Dạ nhất tộc ngăn cản không nổi, từ dưới đất đột nhiên chui ra vô số Tri Chu, ăn hết sạch hết thảy sinh vật di động trên chiến trường.
Mặc dù Tri Chu Đại Quân không thể phân biệt địch ta, có khi ăn cả Ám Dạ Tinh Linh, nhưng mà Tri Chu Đại Quân dù sao cũng do Đại Tế Tự tạm thời chỉ huy, cho nên địch nhân thương vong nhất định sẽ cao hơn Ám Dạ. Chính là dựa vào ám chiêu này, mới khiến cho Ám Dạ Tinh Linh có thể tồn tại ở dưới lòng đất nguy hiểm.
Khi Vong Ưu nói cho ta biết bí mật này, bần đạo toát ra một thân mồ hôi lạnh. Ban đầu ta nếu như nghe lời đại tiên tri, liên hiệp Thú Nhân dùng vũ lực hủy diệt Ám Dạ nhất tộc, thật sự có thể bị thua thiệt một vố lớn mà. Lấy thực lực Tri Chu Đại Quân mà Vong Ưu miêu tả, ít nhất quân đội ta mang theo có thể trở về không có mấy người rồi, thử nghĩ qua một lượt ta cũng bắt đầu sợ hãi.
Hiện tại, trong một gian phòng giam không lớn, lão Tế Tự bị thương nặng và một đám Ám Dạ Tinh Linh phạm tội đang uể oải chờ đợi tử vong phủ xuống. Đột nhiên, bọn họ thấy lưới sắt ở ngoài mở ra, lập tức những người kia tinh thần tỉnh táo lại, bò tới thật nhanh khóc hô van xin Vong Ưu xá tội cho bọn hắn.
Vong Ưu trong Ám Dạ nhất tộc nổi danh mềm lòng thương người, thường xuyên cứu một vài Ám Dạ Tinh Linh bị đưa đi làm thức ăn cho đám Tri Chu. Vì thế không ít người biết đến danh tiếng nàng, cho dù nhóm thượng tầng, ngay cả Đại Tế Tự từng tỏ vẻ bất mãn. Nhưng mà Vong Ưu dù sao cũng là Đại Tế Tự tương lai do chính Tà Thần điểm danh, cho nên cũng không cần quan tâm người khác nói ra nói vào.
Sau đó tới nàng dụng kế hóa giải hai lần nguy cơ lớn cho Ám Dạ nhất tộc, địa vị nàng ở trong Ám Dạ nhất tộc lại càng nước đẩy thuyền lên. Không chỉ có uy vọng nâng cao, hơn nữa cũng không còn ai nguyện ý đắc tội đến nàng, người sắp sửa trở thành Đại Tế Tự. Cho nên khi nàng cứu ai, trên căn bản chỉ cần nói một câu lập tức mọi việc xong xuôi, rất là dễ dàng, cũng chính vì như thế, khi mấy tên Ám Dạ tù nhân nhìn thấy nàng mới y như nhìn thấy cứu tinh vĩ đại.
"Không được van xin nàng." Lão Tế Tự ở một bên tức giận quát lên: "Nàng đã phản bội Tà Thần, nàng sẽ bị Tà Thần xử phạt, chẳng lẽ các ngươi cũng muốn như vậy phải không?"
"Ngươi nói nhảm." Bên cạnh lập tức có người phản bác: "Vong Ưu công chúa lập tức sẽ thành Đại Tế Tự rồi, nàng làm sao lại phản bội Tà Thần chứ?"
"Ha hả, tại sao lại không chứ?" Vong Ưu cười mị mị nói: "Hắn coi là thần thánh gì đâu? Cũng chỉ là một con Tri Chu thối tương đối lợi hại mà thôi."
"A?" Tất cả Ám Dạ Tinh Linh thoáng cái ngu rớt.