Trương Tam Phong Dị Giới Du

chương 60: huyết chiến tại thanh phong hạp (4)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sinh tử chỉ trong khoảng khắc, bần đạo không dám do dự một giây, lập tức hét lớn:" Lên ngựa! Non cao cũng có lối trèo. Gặp đường hiểm nghèo dũng cảm xông lên! Tất cả theo ta!"

Những người được chọn trong đột tập kích này không ai là không can đảm đầy mình, cùng hô lớn:" Thề sống chết theo đại nhân!"

Tuy rằng kiếp trước bần đạo đã từng trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên chỉ huy một đội quân xung trận, sự hưng phấn có thể nói là dâng tràn trong lòng. Nhưng càng như vậy, trong lòng bần đạo lại trở nên bình tĩnh lạ thường, tỉnh táo phân tích toàn bộ chiến trường.

Đầu tiên, hiện là đêm, trời rất tối, con đường giữa khe núi cũng không phải là một đường thẳng, cho nên chúng ta không thể cho ngựa phi hết tppcs độ. Do đó, bần đạo không tiếc việc bại lộ hành tung, thi triển một "Chiếu minh thuật" ngay trên đầu mình, bần đạo không chế phép thuật tạo ra một quả cầu ánh sáng vừa đủ để soi đường, không quá sáng hơn nữa lại lơ lủng khoảng mười mét trên đỉnh đầu. Nếu sáng quá, bần đạo e rằng sẽ khiến mọi người bị chói mắt, vừa rồi bọn họ còn chìm trong bóng tối, ai cũng phải căng mắt lên để nhìn, nếu lúc này đột nhiên suất hiện ánh sáng chói lòa, chắc chắn sẽ khiến cho bọn họ trong khoảng thời gian ngắn không nhìn thấy gì. Cho dù chỉ vài giây ngắn ngủi đi chăng nữa, vào thời điểm hiện tại cũng có thể quyết định sinh tử! Hơn nữa phóng lên cao cũng có chỗ tốt, những tảng đá, cọc gỗ từ trên ném xuống chúng ta đều có thể nhìn rõ, bằng vào bản lĩnh của những chiến sĩ này chắc chắn có thể thoải mái ứng phó, hoặc tránh né, hoặc đón đỡ, dễ dàng hơn rất nhiều so với trong bóng đêm không nhìn thấy gì, chỉ có thể dùng đấu khí bảo hộ bản thân?

Tiếp theo, đội hình vốn xếp hàng một, bần đạo hạ lệnh:" Hai người một hàng, phía sau dâng lên, vừa đi vừa yểm hộ cho nhau!" Mệnh lệnh này khiến cho chiều dài đội hình ngắn đi một nửa, giảm bớt mục tiêu có thể bị công kích, hơn nữa hai người đi cạnh nhau còn có thể yểm hộ cho lẫn nhau, giảm bớt khả năng bị trúng đòn.

Cuối cùng, bần đạo sử dụng pháp thuật để yểm hộ, coi như một liều ba bảy cũng liều, bần đạo ỷ thế mà lực dồi dào ( Nói thừa, Uy Na sau lưng, có thể mượn ma lực của cô nàng, đương nhiên là thừa!), thêm vào đó bản thân lại là loại pháp sư "quái dị" có thể phóng ma pháp mà không cần niện chú. Do đó từ khi bắt đầu đột vây, bần đạo liên tiếp tung ra "Chiếu minh thuật", phóng hàng loạt quả cầu nối đuôi nhau lên trên không như pháo sáng nhằm giúp mọi người tăng tốc. Nhưng chẳng bao lâu, đám đạo tặc đều đã bị đánh thức, bọn chúng bắt đầu dùng đá lớn lăn xuống tập kích đội hình, từng tảng đá liên tiếp xuất hiện rồi tung khỏi vách núi ầm ầm lao xuống, cũng may bọn chúng cũng chưa chuẩn bị được nhiều, bản thân số người mai phục cũng không quá nhiều, nên số lượng đá cũng có giới hạn. Du vậy, lúc đầu còn có thể ứng phó, về sau càng lúc càng nhiều, mật độ đã dày đặc hơn khiến chúng ta đều có chút luống cuống tay chân. Bần đạo bắt đầu thử đánh trả, hòng làm giảm bớt áp lực. Đầu tiên là sử dụng "Đằng mạn thuật", dệt thành một cái lưới để chắn đá. Đáng tiếc, vừa xong thì một tảng đá cỡ chừng hai thước rơi xuống xé nát, một chút tác dụng cũng không có, cũng may bên bần đạo còn có lão Mã, quả thật cao thủ là cao thủ, trong giây phút ấy vẫn kịp ra tay đỡ hộ, bằng không Trương Tam Phong bần đạo đã biến thành đống thịt vụn rồi! Kế đó bần đạo sử dụng "cuồng phong thuật", cuối cùng cũng có chút tác dụng, do điều kiện địa hình khiến gió ở đây mạnh hơn bình thường rất nhiều, không chỉ giúp chúng ta tăng tốc nhờ thuận gió mà còn quấn tung cát đá lên, thổi vào mắt của đám đạo tặc, khi bọn họ còn đang tối tăm mặt mũi, số tảng đá rơi xuống giảm đi trông thấy, đội hình chúng ta nhân cơ hội đó tăng tốc độ chạy ra ngoài!

Lối ra khe núi là một cửa ải khó khăn, nơi này nhất định sẽ có bố trí đặc biệt. Quả nhiên, lối ra khoảng trăm mét, bần đạo thấy ngay nơi đó bố trí hơn mười tầng cự mã làm bằng gỗ xếp thành hàng, ở giữa là khoảng trăm tên đạo tặc dùng trường thương chờ sẵn. Nếu là kỵ binh, dùng sức mạnh xung kích, chắc chắn sẽ làm thương vong nặng nề, đáng tiếc đối thủ của bọn chúng lại có một tên pháp sư "quái dị" như bần đạo, giờ khắc này, bần đạo cũng không dám dấu của nữa, một hơi lôi hết các quyển trục ma pháp thuộc hỏa hệ từ không gian giới chỉ ra. Hôm nay, bần đạo sẽ cho đám đạo tặc này một khóa học mở mang kiến thức về "tên lửa". Hỏa hệ ma pháp cấp "cự bạo viêm" hiện tại là lựa chọn không thể hoàn hảo hơn được, loại pháp thuật này phát ra một quả cầu lửa ma pháp với năng lượng được nén lại cực lớn, kích thước cũng xấp xỉ chậu rửa mặt, quả cầu màu lam nhạt hỏa lao thẳng vào đám cự mã, tạo ra những vụ nổ kịch liệt, liên tục chín quyển trục "cự bạo viêm" là tất cả súc tích của bần đạo, hôm nay được dùng hết một hơi, chiến quả có thể nói là huy hoang, cả người lẫn cự mã đều bị hết tung lên trời, ngay cả lớp đá hai bên cũng bị phá đến tan ra thành bột. Cho dù bần đạo cách nơi xảy ra vụ nổ đến hơn trăm thước, sóng chấn động vẫn khiến ta choáng váng hết cả đầu óc.

Có điều, cuối cùng đường thoát đã được mở ra, vốn phía sau cự mã còn có một đám đạo tặc còn sống, nhưng là chúng đã bị tấm gương phía trước của đồng bọn khiến cho sợ vỡ mật, sao còn dám chắn đường của chúng ta? Cả đám hết hồn quay đầu mạnh ai nấy chạy, thậm chí cả đầu mục chỉ huy cũng chẳng có hành động ngăn cả, chỉ lo vắt chân lên cổ mà chạy!

Bần đạo chưa hết mừng rỡ, thì ngay khi ta đến gần của khe núi, đột nhiên có chuyện xảy ra. Một khối đã vô cùng lớn từ trên trời giáng xuống, ta XXOO nó chứ! Cả khối đá diện tích chừng ba bốn thước, cái này nếu rơi vào đầu? Cả ta cũng không dám nghĩ! Cổ nhân có câu "Tung hoành thiên hạ mới biết bản sắc anh hùng!" Vào những thời khắc mấu chốt như thế, nhân tài mới xuất hiện. Ngay vào lúc bần đạo tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, đồng chí lão Mã, kiên quyết sử dụng tất cả bản lĩnh của mình.

Trong giây lát toàn thân ông già được bao phủ bởi một làn ánh sáng vàng óng, đấu khí ngưng lại thật đến mức trông như một cái áo giáp khoác trên người, thanh kiếm cỡ lớn bình thường như bao thanh kiếm khác cũng lóe lên màu vàng chói lọi. Trong một tiếng gầm giận dữ, lão Mã tung mình lên, một kiếm chém tới. Cùng với tiếng nổ đinh tai, tảng đá có thể nói là khổng lồ bị đập vỡ thành từng mảnh cỡ đầu người rơi xuống, ngay lập tức bị hai hộ vệ phía sau bần đạo chống đỡ.Nhìn lại lão Mã, chỉ thấy một ngụm máu trào ra từ khóe miệng, thanh kiếm trong tay cũng vỡ vụn, thân thể run run cố gắng đứng thẳng.

Bần đạo biết hiện tại không phải là lúc hỏi han, chỉ có thể cho sử dụng ma pháp "trì dũ thuật" để tạm thời làm giảm vết thương của lão Mã mà thôi! Đồng thời dặn dò mọi người chú ý chiến cố lão.

Qua của ải cuối cùng, lao ra khỏi ke núi, bần đạo nhảy bật dậy, đứng trên lưng Cái Thứ cẩn thận quan sát địa hình.

Cách đó khoảng một dặm là một gò đất, nơi đó là kho lương thảo của bọn chúng, còn có vài đống lửa chưa tắt hết, có thể nhìn thấy một đám đạo tặc kinh hoàng đang cố gắng lập đội hình, ý đồ tiến hành chống cự. Ngoản đầu về sau nhìn mọi người, bần đạo hạ lệnh:" Lấy ta làm trung tâm, kết trận vòng tròn!"

Hiển nhiên, mệnh lệnh của ta khiến mọi người kinh ngạc, hiện tại đúng ta phải thừa dịp kẻ địch còn hỗn loạn, dùng đội hình kỵ binh xung phong mới đúng? Kết trận vòng tròn để phòng ngự gì?

Có điều quân tinh nhuệ là quân tinh nhuệ, thiên chức của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh, trong lòng tuy rằng kỳ quái, nhưng không ai do dự, tất cả chấp hành mệnh lệnh, ngay cả Lí Cương cũng không nói gì, nhanh chóng tiếp cận vào bên ta, những người này tuy rằng đến từ các đơn vị khác nhau, nhưng nhưng phối hợp mau lẹ mà ăn ý, không mấy chốc đã tạo thành một vòng tròn quanh ta.

Bần đạo tuy rằng cực kỳ hài lòng với tố chất quân sự của họ, có điều hiện tại không phải là lúc khen ngợi. Lấy nhanh báu vật "Sự hữu nghị của Long tộc" từ trong không gian giới chỉ ra, đem toàn bộ ma lực còn lại trong người dồn cả vào. Ngay lập tức một vòng ánh sáng trắng nõn tản ra như một cái kén, bao phủ lấy mọi người, quang minh hệ ma pháp cấp "quang minh lễ tán" phóng thích ra, bao phủ quanh mỗi người là một màn ánh sáng trắng mờ mờ. Tuy rằng nếu xét về năng lực phòng ngự thì nó chẳng có gì, nhưng tác dụng đặc thù là ở chỗ, nó có thể chữa trị các vết thương trên người, có thể nói là người nào cũng mang theo bên mình một ma pháp " trì dũ thuật" hoạt động liên tục, bị thương là lành ngay, có thể thấy tác dụng của nó lớn đến thế nào. Hơn nữa nó còn không ngừng kích thích từng chiến sĩ, không những đề cao gấp đôi lực lượng của bọn họ, mà còn có thể làm giảm trừ mệt nhọc, khiến cho thể lực của mỗi người gần như vô cùng vô tận. Một tác dụng khác là tăng cường sĩ khí, khiến cho mỗi chiến sĩ sản sinh một tín niệm vô cùng đối với thần linh, với sự cuồng nhiệt tín ngưỡng tạo ra tác dụng tăng cường sĩ khí, điều này có phần giống với ma pháp tinh thần.

Một ma pháp mà có nhiều thuộc tính hữu dụng như thế cùng thể hiện, quả nhiên không hổ là ma pháp cấp ! Bần đạo thầm sợ hãi, nghe nói học tập ma pháp này cần có người có tín ngưỡng cực kỳ kiên định với thần linh mới được, cho nên trên đại lục trừ vài vị giáo chủ ra không ai biết. Ta biết sự kiên định vào tín ngưỡng quyết định uy lực của pháp thuật này, không biết sự kiên định tín ngưỡng của bạch long vương so các giáo chủ thế nào? Bần đạo không hy vọng đám điểu nhân này có đồng bọn năng lực siêu phàm ở đại lục này!

Ma pháp phủ trùm lên tất cả mọi người. Tuy rằng cảm giác toàn thân không còn chút ma lực cực kỳ mỏi mệt, bần đạo vẫn cố gượng tinh thần hô lớn:"Chuyển thế trận, trận hình đột kích, tiến công!"

Toàn đội như vừa uống thuốc kích thích, cùng hô lên một tiếng rồi nhanh chóng tạo thành một hình chữ nhật X với góc nhọn hướng về mục tiêu là doanh trại của địch, bần đạo quá mệt mỏi, cũng không muốn là chuyện đâm chém nên cùng lão Mã và mấy cao thủ hộ vệ đi theo phía sau.

Đám đạo tặc căn bản là không nghĩ tới chuyện chúng ta sẽ đột kích đến nơi đây, cái gọi là doanh trại thậm chí ngay cả hàng rào cũng không có, hơn một ngàn người miễn cưỡng tạo thành một thế trận hình vuông nghênh chiến. Nhưng đối mặt với kỵ binh nặng xung phong, đừng nói là đám bộ binh già yếu này, cho dù là bộ binh tinh nhuệ cũng đừng hòng ngăn cản được! Huống chi đối mặt với chúng là Thanh Long thiết kỵ danh trấn đại lục, chưa chờ đến khi kỵ binh tiếp xúc, đám đạo tặc không chịu nổi áp lực đã phá tan thế trận, mạnh ai nấy chạy tản ra bốn phía, sau đó hoàn toàn là một cuộc đơn phương chém giết. Đại đa số đạo tặc chậm chân đều bị giết sạch, có thể nói là cọp vào đàn dê, chưa đầy dăm phút, chúng ta đã hoàn toàn chiếm lĩnh doanh trại địch. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Bần đạo không muốn tạo nhiều sát nghiệp, nên lệnh cho bọn họ dừng truy kích, việc phóng hỏa thiêu lương thực quan trọng hơn. Thế mới làm cho đám kỵ binh đang hừng hực khí thế đó ngừng cuộc đuổi giết, quay trở về bắt đầu phóng hỏa. Bần đạo do ma lực đã tương đối khôi phục một chút, lập tức lôi quyển trục ma pháp cấp "Hỏa hải" ra thi triển, trong phạm vi mấy chục thước xung quanh đều chìm trong lửa, lần lượt thiêu trụi các nơi. Những người khác chia làm hai đội, một đội người do Địch Vân và Triệu Thanh chỉ huy phân tán cảnh giới, một đội người, do Lí Cương phụ trách phóng hỏa. Trời mùa đông lương thực cũng không dễ cháy, cũng may tìm được một ít dầu ăn, nên cũng tiện đốt hơn.

Bố trí mọi thứ dầy đủ, bần đạo mới có thời gian hỏi lão Mã:" Mã gia gia, vết thương của người như thế nào rồi?"

" Thiếu gia cứ gọi là lão Mã cho thoải mái! Vết thương của lão không có gì đáng ngại, nghỉ vài ngày là khỏe thôi!"

"Sao lại thế được? Gia gia sẽ mắng cháu chết mất!"

"Lão thích thế! Bằng không lão đành trở về phủ vậy!" Lão Mã kiên trì nói

" Được rồi! Được rồi! Sợ người rồi!" Bần đạo bất đắc dĩ nói:" Hôm nay người lập nhất công lớn, cháu cũng không biết thật ra người lại lợi hại như vậy đấy?"

" Hắc hắc! Thường thôi! Không có gì!" Lão Mã cười hiền lành nói

"Sao người lại phải đi đánh xe chứ?" Bần đạo kỳ quái hỏi:" Bằng vào bản lĩnh của người thừa sức có thể làm tướng quân, ít nhất cũng là vạn phu trưởng mới đúng!"

"Lão chịu ơn lão gia, từ khi người bị hãm hại phế đôi chân, lại còn có người thường xuyên ám sát, lão tình nguyện làm người đánh xe để bảo hộ lão gia, mãi cho đến bây giờ. Hắc hắc!" Lão Mã bỗng nhiên cười nói: "Mặc dù không phải là tướng quân, nhưng tiền lương của lão còn hơn tướng quân đến vài lần, lão gia đối đãi cũng tốt lắm, thế là đủ rồi!"

Như vậy đi!" Bần đạo nghĩ ngợi rồi nói:"Hôm nay người cứu ta một mạng, lập công lớn, kiếm của người cũng vỡ rồi, có thanh "Hỏa long kiếm" này người dùng đi!" Ta lấy thanh kiếm thắng cược của Lí Cương ra đưa cho lão Mã.

"Thanh kiếm này đối với lão vô dụng thôi!"

"A? Vì sao?" Bần đạo kỳ quái hỏi

"Nếu lão cầm nó, ai vừa thấy cũng đều biết vai trò thật sự của lão, thích khách cũng sẽ đề phòng, như thế nhiệm vụ bảo hộ sẽ khó khăn hơn!" Lão Mã giải thích nói:" Thiếu gia nếu thật muốn thưởng cho lão, cho ít kim tệ đi, con trai lão sắp thành hôn mà còn chưa có chỗ ở tử tế đấy!"

"Không vấn đề! Mười vạn có đủ không?"

" Cám ơn thiếu gia, đủ rồi! Quá đủ rồi!" Lão Mã kích động nói

Lúc này, Địch Vân chạy tới báo:" Hai bên sườn núi có hai đội nhân mã đang kéo đến, bên trái ước chừng , mặt phải ước chừng , xin thiếu gia định đoạt!"

Con bà nói!Bần đạo XXXOOO bọn chúng! Lương thực còn chưa thiêu hết, đám khốn đó đến nhanh như thế làm gì?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio