Trương Tam Phong Dị Giới Du

chương 612: thay mặt sư thu đồ đệ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"À, chúng ta cho là lần này nhóm người chim chỉ thử dò xét, nếu như chỉ có một mình ngươi xuất hiện, bọn họ nhất định sẽ xuất động cao thủ tiêu diệt ngươi, nếu như chư thần Phong thần, Thủy thần, Minh thần, Đại Địa mẫu thần, nữ thần Tự Nhiên ...vân...vân đến lúc đó cùng nhau ra mặt chủ trì công đạo cho ngươi, vậy thì nhóm người chim nhất định sẽ tự động rút lui, hơn nữa trong một thời gian rất dài sẽ không thể ở đây quấy rầy chúng ta." Bần đạo hỏi: "Cho nên, vấn đề hiện tại là ngài có thể liên lạc với chư thần không?"

"Phong thần, Đại Địa mẫu thần cũng đã yên lặng mấy ngàn năm, ta cũng không có cách nào liên hệ, Hỏa thần đã sớm biến mất không còn thấy bóng dáng, tung tích Thủy thần bản thân ta biết, mấy ngàn năm trước nàng bị các thiên sứ đánh cho trọng thương, miễn cưỡng chạy thoát, nhưng mà thẳng đến hiện tại nàng vẫn còn đang ngủ say. Minh thần chủ quản tử vong, mà ta chủ quản tính mạng, hắn và ta cơ hồ là đối đầu từ lúc sinh ra rồi. Hắn không tới tìm ta phiền toái đã không tệ rồi, căn bản không thể nào trợ giúp ta." Đạt Tây Lai Tư bất đắc dĩ nói: "Hiện tại ta nắm chắc có thể nhờ vả, chỉ có nữ thần Nguyên Tố, nàng là bằng hữu của ta, các ngươi nhìn xem có được hay không?"

"Nếu như chỉ là một mình nữ thần Nguyên Tố, chúng ta cũng không biết có thể uy hiếp đám người chim được không nữa! Dù sao cũng không có ai biết rốt cuộc lá bài tẩy của bọn hắn là thứ gì? Chúng ta chỉ có thể từ đủ loại dấu vết mà bọn họ biểu hiện ra để suy đoán, mục tiêu đầu tiên của bọn họ là ngươi mà thôi. Về phần có mục tiêu thứ hai hay không, thậm chí mục tiêu thứ ba, việc này thật đúng là khó nói." Bần đạo bất đắc dĩ nói: "Cho nên bằng hữu mới tới càng nhiều càng tốt."

"Vậy cũng được, ta sẽ tận lực đi tìm Phong thần và Đại Địa mẫu thần. Cũng thử mời nữ thần Tự Nhiên tới giúp đỡ." Đạt Tây Lai Tư bất đắc dĩ nói: "Nhưng mà ta không dám bảo đảm sẽ nhờ được bọn họ."

"Tốt xấu gì cũng phải chuẩn bị thôi, cứ làm đi." Bần đạo cười nói: "Chỉ cần ở trên chiến trường ngươi nhìn thấy tình thế không ổn, nhanh chân chạy về nơi đây, đám người chim muốn bắt ngươi cũng không có cách nào, không biết không gian tọa tiêu nơi này, bọn họ tuyệt đối tìm không ra ngươi."

"Nhưng mà tín đồ của ta làm sao bây giờ ?" Đạt Tây Lai Tư vội vàng hỏi.

"Ha hả, bọn họ chẳng lẽ không thể trước tiên chạy đến nơi đây tị nạn sao?" Vong Ưu cười nói: "Thật ra lần này chúng ta tới tìm ngươi, chính là vì xin ngươi an bài cho thuộc hạ và người thân chúng ta trốn tới nơi này tị nạn. Nếu như thế lực người chim quá mạnh mẽ, chúng ta sẽ tạm thời rút lui, chờ đến khi bọn hắn phải quay về xử lý đối thủ lại trở về đánh, khi đó chúng ta cùng nhau diệt tới tận Giáo Đình và Thiên Giới. Sau đó phong bế cánh cửa không gian, nhìn xem đám người chim có thể làm được gì nữa? Cũng không biết nữ thần bệ hạ nghĩ thế nào?"

"Ha hả, dễ thôi, dĩ nhiên là dễ dàng mà. Không khí chỗ của ta còn đang ngại hơi hơi vắng lạnh đây. Ngoại trừ Tinh Linh trên núi ra vào truyền phấn, động vật trong rừng chung quanh đây cũng không có thứ gì, các ngươi tốt nhất mang thêm cho ta một vài động vật sống, nếu như vậy nơi này mới náo nhiệt lên được một chút." Đạt Tây Lai Tư cao hứng nói.

"Ha hả. Dĩ nhiên có thể, chúng ta lần này tới khẳng định không ít người, ngoại trừ tín đồ trung thành của ngươi ra, thân nhân của ta đã có hơn vạn, đúng rồi, dời cả Tinh linh tộc tới đây luôn, vạn nhất nữ thần Tự Nhiên che chở bọn họ không được, chúng ta không thể trơ mắt nhìn bọn họ xong đời mà?" Bần đạo cười nói.

"Không thành vấn đề, chỗ của ta rất lớn, đừng nói vài chục vạn người. Dù có là toàn bộ nhân loại trên đại lục chuyển tới ta cũng chứa nổi." Đạt Tây Lai Tư ra vẻ bất cần nói: "Hơn nữa, ta bao luôn ăn ở."

"Ha hả, như thế rất tốt. Chúng ta sẽ không có lo phiền việc nhà, hắc hắc, như vậy mới có thể yên tâm lớn mật đi gây chuyện với người chim chứ." Bần đạo cười nói.

"Thế nhưng, dời đi nhiều người như vậy cũng phải cẩn thận gian tế Giáo Đình lẫn vào, vạn nhất để cho bọn họ tiết lộ không gian tọa tiêu nơi này ra ngoài, không phải là chuyện nhỏ đâu !" Vong Ưu nhắc nhở.

"Ha hả, yên tâm đi, ta có biện pháp tìm ra những kẻ tâm có quỷ. Tuyệt đối sẽ không để cho người lạ mang nguy hiểm lọt vào đây." Đạt Tây Lai Tư tràn đầy tự tin nói: "Hơn nữa, ở bên trong lĩnh vực của ta, ta còn có thể không bảo đảm bọn họ an toàn được sao? Dù là chủ thần đỉnh cấp Da Cáp Đức đến chỗ này cũng chưa chắc có thể thắng ta."

"Như thế chúng ta an tâm rồi." Bần đạo vừa nói vừa đứng lên: "Sau khi chúng ta trở về sẽ nhanh chóng viết ra một danh sách, xem số lượng cụ thể có bao nhiêu rồi cho ra quyết định tiếp theo."

"Nguyên tố trùng nhất tộc và Độc long hoàng để cho chúng ta đi giải quyết, nữ thần bệ hạ còn phải nhanh chân đi liên lạc những thần minh khác." Vong Ưu mỉm cười nói.

"Tốt, ta sẽ nhanh chóng liên lạc với bọn họ, rồi chuẩn bị cho các ngươi phòng ở và lương thực." Đạt Tây Lai Tư mỉm cười nói: "Các ngươi không nên lão gọi ta là nữ thần bệ hạ, chúng ta đều là thần minh, quá khách khí như vậy không tốt đâu, các ngươi có thể trực tiếp gọi ta là Đạt Tây Lai Tư."

"Ha hả, tốt lắm, ngươi có thể gọi ta là Vong Ưu." Vong Ưu cười cười chỉ tay vào người của ta nói: "Tạm thời gọi hắn là Thanh Thiên vậy."

Bần đạo cười nói: "Sau này chúng ta cần phải thường xuyên liên lạc, ngươi có biện pháp gì để cho chúng ta trực tiếp liên lạc với nhau mà không cần phiền toái đến Hương Hương không?"

"Cái này dễ làm." Đạt Tây Lai Tư vừa nói vừa đưa tay xuất ra hai điểm sáng, cười nói: "Một tia thần lực của ta, ở trên có tinh thần lạc ấn của ta, các ngươi có thể thông qua nó vào bất cứ lúc nào, bất kỳ địa điểm nào để liên lạc với ta."

Bần đạo đưa tay nhận lấy, cười nói: "Đa tạ, đã như vậy chúng ta sẽ quấy rầy thêm rồi, cáo từ trước."

"Gặp lại sau, Đạt Tây Lai Tư." Vong Ưu cũng gật đầu nói.

"Xin chờ một chút." Đạt Tây Lai Tư đột nhiên gọi ta lại, ngượng ngùng nói: "Ta muốn nhờ các ngươi một việc, không biết có thể không?"

"Chuyện gì?" Bần đạo kỳ quái hỏi. Nguồn:

"Ừ, là như thế này, ta mới vừa rồi hàng lâm trên người Hương Hương, cảm giác năng lượng trong cơ thể nàng cường đại bất thường, hơn nữa so với thuộc tính thần lực của ta còn muốn thần kỳ hơn. Cho nên dưới lòng hiếu kỳ thúc dục, ta thuận tiện xem qua trí nhớ của nàng. Phát hiện ra một pháp quyết tu luyện thần kỳ, mặc dù chỉ là một đoạn mở đầu cũng đã giúp ta tu luyện tốt hơn rất nhiều. Ừ, ta biết đây là do hai ngươi truyền cho nàng." Đạt Tây Lai Tư đỏ mặt nói.

"Ta biết giữa chư thần với nhau đều có vài bí quyết không truyền ra ngoài, nhưng mà nó đối với ta thật sự quá trọng yếu, nó là mấu chốt giúp ta có thể thăng cấp thành chủ thần đỉnh phong, cho nên ta muốn khẩn cầu các ngươi cho ta tu tập pháp quyết đó được không? Bất luận các ngươi muốn ta làm cái gì, ta cũng sẽ đáp ứng." Đạt Tây Lai Tư phi thường khẩn cấp hỏi tới: "Được không? Ta xin các ngươi đó."

Bần đạo nghe xong liền cảm thấy làm khó, pháp quyết này là của Mộc đạo nhân, ta tự mình truyền cho Hương Hương đã là không đúng, thế nhưng Hương Hương học chỉ là da lông bên ngoài, không có tạo thành tác dụng gì lớn. Nhưng mà nếu chi chỉ dạy toàn bộ pháp quyết này cho Đạt Tây Lai Tư, dường như không thích hợp cho lắm.

Hiện tại chính là thời kỳ hai bên cần hợp tác. Cự tuyệt mặc dù không đến nổi trở mặt tại chỗ, nhưng mà khó tránh khỏi trong lòng có chút vướng mắc.

Hơn nữa Đạt Tây Lai Tư cũng thật sự đáng thương, nàng tâm địa thiện lương không hề có ý định giết người cướp của, nếu không, lấy bản thân nàng ở chỗ này hãm hại lừa gạt hai người bọn ta còn sợ không lấy được pháp môn tu luyện? Nhìn tình hình hiện tại nàng van xin chúng ta không cần cả mạnh, cũng đủ để chứng minh nàng là người vô cùng cổ hủ.

Thế nhưng bần đạo vốn là người tu hành đạo tâm vững chắc, loại tính cách cổ hủ này lại là thứ trí mạng nhất. Nếu như nàng ta dùng sức mạnh, ta ngược lại không có lo lắng nhiều như vậy, ngược lại còn có thể dùng hàng giả lừa gạt nàng. Hoặc có thể trực tiếp cự tuyệt, cùng lắm thì đánh một trận chiến. Nhưng mà hiện tại nàng lại dùng giọng điệu mềm mỏng nhờ vả, ta thế nào nhẫn tâm cầm hàng giả ra gạt người nhà đây?

Vong Ưu thấy thế, tự nhiên hiểu được tâm tư của ta, tự mình đứng ra nói: "Đạt Tây Lai Tư, bộ pháp quyết này không phải là của chúng ta, tất nhiên ngươi cũng đã nhìn ra, trên người chúng ta cũng không có ai mang khí tức năng lượng do tu luyện pháp quyết. Đây là một người bằng hữu của chúng ta đưa cho chúng ta giữ dùm, chỉ được hắn chấp thuận cầm lấy tham khảo mà thôi, không thể tùy ý truyền cho người khác. Cho nên chúng ta thật sự phải xin lỗi ngươi rồi."

"Như vậy hả?" Đạt Tây Lai Tư thất vọng nói: "Ta biết rồi."

Bần đạo thấy nàng thật sự thương tâm, thậm chí trong đôi mắt đã có vài điểm ướt át, trong bụng nhất thời mềm nhũn. Nói: "Thật ra cũng không phải là không có biện pháp biến thông, chẳng qua phải xem ngươi có thể chịu ủy khuất một điểm hay không?"

"Ta có thể, có biện pháp gì? Ngươi nói mau, ta đã mấy ngàn năm không có gì tiến bộ, nếu cứ tiếp tục như vậy, ta sớm muộn gì cũng bị loại bỏ." Đạt Tây Lai Tư gấp gáp nói.

"Ha hả, ta hiểu tâm tư của ngươi, thế nhưng không nên gấp, chuyện là như thế này. Người bạn này của ta cả đời cơ khổ, bằng hữu ít, sư môn huynh đệ ít, thậm chí ngay cả đệ tử cũng rất thưa thớt, nói đúng ra là hắn không hề có một gã đồ đệ nào có thể kế thừa đạo thống của mình. Nếu như ngươi nguyện ý bái nhập làm môn hạ của hắn, ta có thể liều mạng bị hắn trách phạt, cũng sẽ bảo hắn thu nhận ngươi. Đến lúc đó ngươi có thể danh chính ngôn thuận tu luyện toàn bộ thiên pháp quyết này." Bần đạo cười hỏi: "Ngươi nguyện ý sao?"

"Nguyện ý, ta nguyện ý." Đạt Tây Lai Tư thế mà không cần phải suy nghĩ, sau đó nàng hưng phấn hỏi: "Vậy sư phụ ta có phải là rất lợi hại không?"

"Dĩ nhiên lợi hại." Bần đạo cười khổ nói: "Chúng ta ở thời kỳ toàn thịnh, cộng thêm một con khỉ còn mạnh hơn chúng ta một điểm, cả ba cộng lại cũng không đánh nổi hắn, ngươi nói hắn có lợi hại hay không? Da Cáp Đức ở trước mặt hắn trên căn bản chẳng khác gì gà mái ngồi lên dĩa đợi làm thịt, căn bản là một bữa ăn sáng mà thôi."

"Ồ, sư phụ ta lợi hại như thế hả?" Đạt Tây Lai Tư lại càng hưng phấn nói: "Vậy ta nên làm thế nào mới có thể bái sư đây?"

"Ừ, cần trải qua một nghi thức nho nhỏ." Bần đạo cười nói. Sau đó, Đạt Tây Lai Tư được ta chỉ điểm, chuẩn bị hương án, chính thức hành lễ bái sư.

Bần đạo đợi cho nghi thức hoàn thành, mang toàn bộ pháp quyết tu luyện của Mộc đạo nhân truyền thụ cho Đạt Tây Lai Tư, còn giới thiệu sơ qua về lý lịch Mộc đạo nhân, sau đó dặn dò: "Ngươi nhớ kỹ, sau này sư phó của ngươi chính là Mộc đạo nhân, khi nào có cơ hội ta sẽ dẫn ngươi cầu kiến. Bối phận hắn cao hơn ta, coi như là nửa sư phụ ta rồi, ngươi sau này có thể gọi ta là sư huynh."

"Vâng, thật cảm tạ sư huynh." Đạt Tây Lai Tư hưng phấn nói.

Tiếp theo, bởi vì nàng vô cùng hưng phấn cho nên quên hết tất cả, thế mà xuất kỳ bất ý nhào tới trước ngực ta, ôm cổ ta hung hăng hôn ta xuống một tràng. Bần đạo lúc ấy liền trực tiếp ngu rớt. Vong Ưu cũng mang tâm tình biển dấm dao động, đang muốn tức giận phát tác, nhưng không ngờ Đạt Tây Lai Tư trở tay buông ta ra, lại ôm chặc lấy Vong Ưu hung hăng hôn một cái, cảm kích đến mắt nước mắt lưng tròng nói: "Cảm ơn, thật cám ơn các ngươi. Các ngươi đối với ta thật sự là quá tốt."

Cơn giận của Vong Ưu nhất thời tan thành mây khói, vội vàng lên tiếng an ủi: "Sau này mọi người đều là người một nhà rồi, không nên khách khí như vậy nữa."

"Ừ." Đạt Tây Lai Tư khẽ lau nước mắt nói: "Các ngươi là người duy nhất xem ta như chủ thấn, ngoại trừ nữ thần Nguyên Tố ra, bọn chủ thần kia ai nấy đều cười nhạo ta, nói ta tu luyện một vạn năm cũng không bằng bọn họ tu luyện một trăm năm, nói ta là ngu ngốc."

"Đứa nào ăn nói ác mồm vậy hả?" Bần đạo làm mặt lạnh cả giận nói: "Ngươi sau này chính là người của Tiên giới chúng ta, thân là đệ tử Mộc đạo nhân, nếu như có ai dám bất kính với ngươi, cứ trực tiếp ra tay thu thập hắn, nếu không sẽ làm ô danh sư phụ của ngươi."

"Là đối đầu với ta, Minh thần, những chủ thần khác như Phong thần và Đại Địa mẫu thần mặc dù không có nói rõ ràng. Nhưng mà từ tận trong xương bọn họ đều xem thường ta." Đạt Tây Lai Tư tự oán tự hận nói: "Ai bảo ta tu luyện mãi vẫn không thể tăng lên tới cảnh giới chủ thần đỉnh cấp chứ, thế giới này chính là như vậy, bọn họ chỉ và tôn kính chủ thần có thực lực bằng hoặc cao hơn mà thôi."

"Minh thần? Hừ, từ cây thần khí hắn làm ra cũng có thể thấy được hắn kém cỏi đến cỡ nào rồi, sau này gặp lại hắn, ta sẽ tìm về một điểm danh dự cho ngươi." Bần đạo cười lạnh nói: "Không giáo huấn hắn một chút, hắn không biết trời cao đất rộng."

"A?" Đạt Tây Lai Tư kinh ngạc nhìn ta, cảm động nói: "Có cần thiết đối xử ta tốt như vậy không?"

"Ha hả, nha đầu ngốc, ngươi còn không biết thân phận mình đã thay đổi sao?" Vong Ưu cười giải thích: "Vốn ngươi chỉ là chủ thần bình thường thôi, không có chỗ nương tựa, nhưng mà hiện tại sau lưng ngươi đã có nhân vật cường đại làm núi dựa, Mộc đạo nhân sư phụ của ngươi ở trong thượng tầng Thần Giới rất nổi danh tiếng, tên sư huynh này của ngươi lại càng khó lường, sư phụ hắn là một trong bốn đại cự đầu ở trong Thần Giới."

"Đắc tội ngươi chẳng khác nào đắc tội nguyên một tập thể. Coi như mọi người chỉ vì mặt mũi mà suy nghĩ, bọn họ cũng sẽ vì ngươi ra mặt. Nếu như hắn thân làm sư huynh làm không nổi, sau này sẽ không còn mặt mũi đi nhìn Mộc đạo nhân." Vong Ưu cười nói: "Thần minh Đông Tây Phương đều giống nhau, tất cả đều là một đám bảo hộ người nhà. Thật ra đây chính là lợi ích ưu việt khi gia nhập tập thể, không ai dám dễ dàng khi dễ ngươi cả."

"Các ngươi nếu như lợi hại như vậy. Vậy tại sao còn ~" Đạt Tây Lai Tư tự biết mình lỡ lời, vội vàng câm miệng.

Vong Ưu lại hiểu ra câu nói kế tiếp, cười khổ nói: "Tại sao còn bị đánh đến mức lưu lạc đến đây sao?"

"Ừ, thật xin lỗi." Đạt Tây Lai Tư ngượng ngùng nói: "Ta không nên hỏi việc này."

"Ha hả, thật ra cũng không có gì, ngươi nói cũng đúng sự thật." Vong Ưu bất đắc dĩ nói: "Chúng ta lúc ấy vận khí không tốt, không những bị bạn thân bán đứng, còn bị người ta ám toán. Thế nhưng, bằng hữu của chúng ta chắc chắn không để cho những tên kia sống khá giả. Bọn họ trả thù khẳng định là vô cùng thảm thiết."

"Vậy tại sao không mời bọn họ tới đây hỗ trợ?" Đạt Tây Lai Tư kỳ quái hỏi.

"Vấn đề là chúng ta tìm không ra bọn họ." Bần đạo bất đắc dĩ nói: "Chúng ta đã xuyên qua không biết bao nhiêu Vị Diện, căn bản tìm không được đường trở về. Một khi chúng ta liên hệ được với bọn họ, hừ, điểm nhỏ trước mắt này căn bản là không cần nhức óc rồi, có thể hoàn thành một cách nhẹ nhàng."

"Thì ra là như vậy." Đạt Tây Lai Tư bừng tỉnh đại ngộ nói: "Vậy các ngươi còn có hi vọng trở về không?"

"Có, chúng ta đã nắm giữ một vài mấu chốt, tin tưởng không lâu sau là có thể dẫn ngươi đi gặp sư phụ ngươi rồi." Bần đạo cười nói: "Ngươi tu luyện chớ có biếng nhác, nếu không sư phụ của ngươi sẽ rất mất hứng, lỡ may hắn không hài lòng có thể sẽ đuổi ngươi ra khỏi sư môn."

"Thật cảm tạ sư huynh. Ta sẽ sẽ nắm chắc thời gian cố gắng tu luyện, nhất định không để cho các ngươi thất vọng." Đạt Tây Lai Tư lo lắng nói: "Nhưng mà thời gian ngắn ngủi như vậy, ta sợ rằng không thể làm cho sư phụ hài lòng ?"

"Không biết." Bần đạo cười nói: "Ngươi ngươi một thân năng lượng phi thường hùng hậu, chuyện này đối với ngươi tu luyện gia tăng cảnh giới tinh thần rất hữu ích, chỉ cần ngươi cố gắng tu hành, ở trong khoảng thời gian ngắn tuyệt đối có thể bay vọt về chất. Ít nhất cũng có thể khiến cho bản thể thu nhỏ lại hoặc tùy ý biến hóa, có thể mang ra ngoài chiến đấu. Mặc dù chưa chắc ngươi có thể đột phá đến cảnh giới Thiên sứ mười hai cánh, nhưng mà thu thập Thiên sứ mười cánh bình thường tuyệt đối không nói chơi."

"Có thật không?" Đạt Tây Lai Tư hưng phấn nói: "Vậy thì tốt quá, bây giờ ta đây sẽ đi tu luyện. Sư huynh và Vong Ưu gặp lại sau." Nói xong, nàng tiện tay tạo ra cánh cửa không gian trở về cho chúng ta, bản thân biến mất không thấy gì nữa.

Bần đạo và Vong Ưu nhìn nhau cười khổ, không nghĩ tới nàng ta vội vã như vậy, chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ tự động trở về.

Chúng ta lại xuất hiện ở trong mật thất tổng bộ Tự Nhiên thần giáo, Hương Hương đang lo lắng chờ đợi chúng ta. Nhìn thấy chúng ta đi ra ngoài, Hương Hương vui mừng chạy tới, ân cần hỏi han: "Kết quả như thế nào? Nữ thần đáp ứng không?"

"Hết thảy thuận lợi." Bần đạo cười nói: "So với chúng ta tưởng tượng còn muốn hoàn mỹ hơn, ha hả, nữ thần Tự Nhiên Đạt Tây Lai Tư sau này sẽ là người phe mình rồi."

"Người mình?" Hương Hương sắc mặt kỳ lạ hỏi: "Phu quân, nàng chính là thần minh đó, chàng trực tiếp gọi tên nàng như vậy, dường như có hơi bất kính?"

"Ha ha." Ta cùng Vong Ưu đều nở nụ cười.

"Đứa ngốc, có một số việc sau này ngươi sẽ rõ." Vong Ưu cười nói: "Được rồi, hiện tại thương lượng một vài chính sự." Nàng hiển nhiên không muốn bại lộ quan hệ giữa chúng ta và Đạt Tây Lai Tư, bần đạo cũng giả ngu phối hợp nói sang chuyện khác.

"Đúng, nói chính sự." Bần đạo sau đó nghiêm túc nói: "Hiện tại việc cấp bách có ba cái, lên danh sách và phương pháp an bài nhân viên đi tị nạn, liên lạc Nguyên tố trùng tộc và Ma long hoàng, cùng với nghĩ thêm biện pháp tìm thêm một vài viện quân ."

"Việc an bài đường lui không thể gióng trống khua chiêng, như vậy sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí, cho nên nhất định phải làm cho bọn hắn biến mất hợp tình hợp lý mới được. Chúng ta phải tìm ra phương pháp khôn khéo có thể tin tưởng, nên tìm một người quen thuộc tình huống đi làm." Vong Ưu nói: "Ta đề cử Phù Nghê Nhã, nàng là người chọn lựa thích hợp nhất."

"Không sai, nàng ta đủ tài cán để đảm nhiệm, hơn nữa nàng ta cũng quen thuộc tình huống nội bộ chúng ta, danh sách cùng với vài ba chuyện tình lặt vặt cứ giao cho nàng xử lý toàn bộ." Bần đạo gật đầu nói.

"Tốt." Vong Ưu đáp ứng: "Về phần liên lạc với Nguyên tố trùng tộc, người tuyển chọn hiển nhiên không có ai thích hợp hơn Khắc Lý và Đại Văn Tử. Ha hả, thuận tiện còn có thể để cho Đại Văn Tử trở về tìm kiếm thân nhân, nếu như hắn có thể mang về cho chúng ta chuyện một vài gã đồng tộc trưởng thành, hắc hắc, vậy thật là quá tốt rồi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio