Trương Tam Phong Dị Giới Du

chương 626: đột nhiên trúng kế

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ước chừng qua vài ngày sau, bên phía Giáo Đình rốt cục truyền đến tin tức, lần này bọn họ phái đại biểu đi hòa đàm là vị đứng đầu trong mười hai Hồng Y giáo chủ, là người được Giáo Hoàng coi trọng và tín nhiệm nhất, Phúc La Tháp đại giáo chủ. Chuyện này làm cho đám người bần đạo thật sự ngoài ý muốn, vị này mặc dù gián điệp bí mật là của ta. Thế nhưng ngoài mặt thì rất được Giáo Hoàng tin cậy, tuyệt đối là tay sai trung thành, cho nên hắn không thể bị hy sinh mới đúng chứ?

Thế nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, chúng ta vẫn phải chuẩn bị chu toàn, từ khi hắn bắt đầu tiến vào phương chúng ta khống chế thì mọi lúc đều có mấy ngàn người bảo vệ. Đồng thời ta còn phái Đức Lỗ Y đại trưởng lão Thương • Long Giác một đường đi theo hộ tống. Hắn và Phúc La Tháp là đồng cấp, chúng ta làm thế cũng tỏ vẻ chút ít tôn trọng.

Bởi vì lần này Giáo Đình thúc dục rất gấp, cho nên đoạn đường này Phúc La Tháp ngày đêm kiên trình, chỉ với thời gian mười ngày đã từ Thượng Hải chạy tới lãnh Bác Lạp Tư. Chúng ta để tỏ lòng coi trọng đối với lần hòa đàm này, đã chuẩn bị sẵn sàng mọi việc, khắp nơi giăng đèn kết hoa, nhiệt liệt hoan nghênh vị đại nhân vật này của Giáo Đình, cảnh tượng trên dưới toàn thành đồng loạt náo nhiệt.

Ngày hôm đó buổi sáng giờ Ngọ, đoàn người Giáo Đình rốt cục vào thành. Bọn họ ngồi trên mười mấy chiếc xe ngựa được quân đội bảo vệ và hai bên dân chúng hoan hô nhiệt liệt, chậm rãi tiến vào trong thành.

Vào lúc này, bần đạo và Vong Ưu còn đang ở trong phủ thành chủ trêu ghẹo Hương Hương đang khá khẩn trương. Nàng lần đầu tiên tiếp kiến đại nhân vật có cấp bậc cao như thế của Giáo Đình. Bởi vì lần này là hai giáo phái hòa đàm, trên danh nghĩa Hương Hương thân là người cầm quyền cao nhất Tự Nhiên thần giáo, vì thế nàng phải tiếp kiến đoàn đại biểu Giáo Đình. Lỡ may xảy ra cạm bẫy nhỏ nào, vậy thì Tự Nhiên thần giáo sẽ bị cười nhạo và chèn ép ngay lập tức. Cho nên nàng hơi khẩn trương đứng ngồi không yên.

Song, khi mà chúng ta ở nơi này chuẩn bị hết thảy tốt đẹp, đang lẳng lặng chờ đợi đoàn xe đi tới, Tạp La đột nhiên hấp tấp chạy vào đầu đầy mồ hôi hồi báo với ta: "Việc lớn không tốt. Gặp chuyện không may rồi."

Nhìn thấy hắn như thế kinh hoảng, trong lòng bần đạo cũng cả kinh, kể từ khi Tạp La tu luyện pháp quyết ta đưa cho, thực lực tăng tiến rất mạnh, hiện tại đã là cao thủ cấp bậc Kiếm Thần. Hắn đã không phải là gà non nữa rồi, sự tình có thể khiến hắn toát mồ hôi đầy đầu khẳng định không nhỏ. Chẳng lẽ Giáo Đình thừa cơ hội này đột nhiên phát động công kích? Nghĩ tới đây, bần đạo vội vàng hỏi tới: "Chuyện gì?"

"Phúc La Tháp và sĩ quan phụ tá đi theo hắn, vừa đi vào trong thành giữa đường bị người ta giết rồi." Tạp La thở hỗn hển nói.

"Cái gì?" Bần đạo thất kinh, cả giận nói: "Ở trong thành bị giết. Những cảnh vệ kia đều là lừa cái sao? Ai làm?"

"Không thể trách cảnh vệ, bởi vì chuyện này dường như là Thương • Long Giác ngồi cùng xe với bọn họ làm." Tạp La cũng không dám khẳng định nói.

"Việc này là không thể nào?" Hương Hương lập tức nóng nảy, nói: "Ông nội Tạp La, Thương • Long Giác làm sao có thể làm ra loại chuyện này chứ? Nhất định là ngài nhầm lẫn đi?"

"Đúng vậy." Bần đạo dùng thần sắc kinh nghi nói: "Thương • Long Giác mặc dù có tư oán với Giáo Đình, nhưng hắn tuyệt đối không là một người không để ý tới đại cục. Ngài làm sao cho rằng hắn giết Phúc La Tháp đây?"

"Việc này…, thật ra nếu như không phải ta tận mắt nhìn thấy, ta cũng không tin mà?" Tạp La gấp gáp nói.

"Ngài tận mắt nhìn thấy? Tình cảnh lúc ấy là cái dạng gì? Mau nói cho ta nghe một chút." Bần đạo thúc giục.

"Ừ." Tạp La đáp ứng nói: "Lúc ấy ta cưỡi Địa Hành Long đi ở đàng trước mở đường cho đoàn xe Giáo Đình, phía sau ta có ước chừng hai trăm Cuồng Long kỵ binh. Sau nữa chính là chiếc xe ngựa Phúc La Tháp và Thương • Long Giác ngồi. Một đường đi rất bình thường, thế nhưng khi chúng ta chỉ còn cách nơi này chỉ vài dặm, ở gần một tiệm rượu, sau lưng ta đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm và thanh âm ván gỗ bể tan tành, ta vội vàng quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Phúc La Tháp và trợ thủ của hắn bị một cây mâu gỗ khổng lồ xuyên qua, từ trong xe bay ra ngoài."

Tạp La vừa nói đôi tay làm ra điệu bộ miêu tả, bần đạo vừa nhìn liền đoán nó to chừng hai mươi phân.

Tạp La tiếp tục nói: "Cây mâu gỗ dài hơn bốn thước, xuyên qua lồng ngực gã trợ thủ. Sau đó cắm thẳng ở trước ngực Phúc La Tháp, lực đánh khổng lồ đẩy hai người phá vỡ buồng xe bay ra, bay ra thẳng tắp ngoài xa hơn m, sau đó dính trên vách tường tửu điếm. Khi bọn họ còn bay ở trên không trung, Phúc La Tháp không ngừng kêu la thảm thiết, rồi trợ thủ cho hắn cũng đang mắng Thương • Long Giác, nói hắn đánh lén hèn hạ, qua một lát sau bọn họ tử vong tại đương trường."

"Nhìn tình cảnh đó thật giống như là Thương • Long Giác đột ngột đánh lén đại giáo chủ Phúc La Tháp, rồi gã trợ thủ kia dùng thân thể của mình ngăn cản công kích giúp trưởng quan, kết quả không thể ngăn trở được dẫn đến hai người cùng chết. Sau đó cánh cửa Thiên Giới mở ra, hai gã thiên sứ bay xuống thật nhanh, kéo linh hồn hai người bay trở về, tốc độ bọn họ bay rất nhanh, dường như rất vội vã. Tóm lại, hết thảy mọi chuyện phát sinh quá nhanh, những hộ vệ của chúng ta căn bản không kịp phản ứng ?" Tạp La buồn bực nói, hắn nói đến đây tâm tình có chút ủy khuất, hiển nhiên hắn đối với lời bình hồi nãy của ta cảm thấy rất oan uổng. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

"Ha hả." Bần đạo nghe xong, cười nói với Tạp La: "Thật ngại quá, thật sự xin lỗi, ta trách lầm bọn hộ vệ rồi, hơn nữa, ta cũng không dám nói ngài mà? Ngài đừng để trong lòng nha?"

"Hắc hắc, ta biết ngươi không có nói ta, lời này cũng không có gì, nhưng mà chuyện lần này huyên náo lớn như vậy, vì sao ngươi còn cười được hả? Thương • Long Giác bị hù dọa trực tiếp ngu rớt kia kìa, những người của giáo đình đều mang tâm tình nghĩa phẫn điền ưng (vì nghĩa không từ chuyện gì), nhao nhao loạn cả lên, đòi chúng ta đưa hắn ra cho bọn họ làm thịt đó? Ngay cả nhiều dân chúng của chúng ta cũng nhìn thấy rồi lên tiếng ủng hộ bọn họ." Tạp La thấy ta xin lỗi, lập tức bỏ qua bất mãn, chuyên tâm nói đến chính sự.

"Thôi đi !" Bần đạo khinh thường nói: "Tưởng đại sự gì chứ, chỉ là trò xiếc nho nhỏ của Giáo Đình thôi, đánh không được thì trực tiếp khai chiến, cho đến bây giờ bọn họ còn tưởng rằng ta đây sợ đám người chim kia sao? Hừ, mặc dù ta không biết tình huống cụ thể, tuy nhiên ta tuyệt đối tin tưởng Thương • Long Giác oan uổng, hắn là lão già đã thành tinh có thể lấy đại cục làm trọng, làm sao có thể làm ra chuyện ngu như vậy chứ? Hắn đang ở đâu?"

"Đại nhân, ta ở nơi này." Vừa dứt lời, Thương • Long Giác từ ngoài cửa chạy vào, trực tiếp quỳ trước mặt ta, lên tiếng khóc lớn: "Tạ ơn đại nhân tín nhiệm, ta thật sự là oan uổng mà."

"Đứng lên rồi nói!" Bần đạo vội vàng đỡ hắn, cười nói: "Không phải chỉ là bị người ta cài tang vật sao? Khóc lóc cái gì? Lúc đầu ta cũng bị Giáo Đình an bài mấy trăm tội trạng, ngay cả con tư sinh cũng bị thổi ra mười mấy đứa, nếu như ta vừa bị gài tang vật một cái khóc một lần, không phải là trực tiếp khóc đến chết sao?"

"Ha ha ha ~!" Mọi người đều bị ta nói làm cho tức cười. Nhất thời không khí khẩn trương ở trong đại sảnh bắt đầu bình tĩnh lại.

Bần đạo thấy bọn họ từ từ khôi phục lại bình thường mới hài lòng gật đầu, nói: "Vậy là được rồi, không có chuyện gì lớn. Nói thật cho các ngươi biết, Hồng Y giáo chủ trực tiếp hay gián tiếp chết ở trên tay của ta cũng nhiều lắm rồi, không chỉ là một tên này đâu!"

"Không sai, chuyện lần này hiển nhiên là âm mưu mà Giáo Đình đã sớm an bài, mục đích chính là muốn tái chiến Thế nhưng chuyện đã đến nước này, vậy thì cứ đánh là được. Chúng ta chưa chắc sợ bọn hắn, có Âm Hiểm Quân Thần ở nơi này, chúng ta còn sợ bại trận sao?" Vong Ưu cũng nói vào.

"Ha ha." Mọi người lại cười to một trận.

"Dựa hết vào bản thân mình thì không được, thì mọi người đoàn kết lại hỗ trợ là xong." Bần đạo mỉm cười nói với mọi người: "Mọi người có lòng tin giết sạch Giáo Đình không?"

"Có ~!" Mọi người cùng nhau hô lên.

"Ha ha, rất tốt, có các ngươi ở bên cạnh ta. Chúng ta chính là vô địch ." Lòng tin bần đạo tăng cao, nói lên dõng dạc.

Lúc này Vương tiên sinh từ bên ngoài chạy vào, nói với ta: "Đại nhân, những người bên Giáo Đình làm hung đòi xông tới, yêu cầu ngài cho bọn hắn một công đạo. Vệ binh của chúng ta không biết nên làm thế nào bây giờ, lại không dám đả thương người, hiện tại đang dùng thân thể ngăn trở bọn họ. Nhưng mà cơn giận của bọn hắn rất lớn, hạ thủ rất ác, bên phía chúng ta cũng sắp nổi giận lên rồi, mắt thấy hai bên chuẩn bị đánh nhau to. Ngài nhìn đi, nên làm cái gì bây giờ đây?"

"Chuyện này đơn giản mà, bắt lại toàn bộ cho ta." Bần đạo cười lạnh nói: "Nếu như bọn họ giận dữ quá thì cứ tách ra nhốt vào ngục thất cho tĩnh táo lại một chút."

"A? Làm như vậy thích hợp không? Bọn họ đều có thân phận sứ giả đó? Hai nước giao chiến không chém sứ mà?" Vương tiên sinh không hiểu sự tình nên hỏi lại.

"Ha hả, chúng ta đâu có giết giết bọn hắn, cứ rao với bên ngoài là vì bảo vệ an toàn cho bọn họ." Vong Ưu cười nói: "Dù sao chuyện tình đã đến một bước này, bất luận chúng ta đối xử với bọn họ tốt cỡ nào cũng không thể nào vãn hồi ảnh hưởng lại được, càng không có khả năng tránh khỏi cuộc chiến này. Cho nên, dứt khoát bắt lại rồi nói sau."

"Dạ." Vương tiên sinh gật đầu đáp ứng, sau đó bất đắc dĩ xoay người rời đi.

"Được rồi, tất cả mọi người ngồi xuống đi." Bần đạo cười nói, chờ cho bọn hắn ngồi xong, ta tiếp tục hỏi: "Đại trưởng lão, ngài trước tiên miêu tả lại cho ta nghe tình cảnh lúc ấy ."

"Ta, ta..." Thương • Long Giác gấp gáp lầm bầm hồi lâu, mới lo lắng nói: "Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì mà?"

"Vậy hả?" Bần đạo kỳ quái hỏi: "Ngươi và bọn họ cùng ngồi một xe, làm sao có thể không biết gì chứ?"

"Ngươi không cần gấp, cứ từ từ nói, nói chuyện xảy ra ở trong xe là tốt rồi." Vong Ưu khuyên nhủ.

"Dạ." Thương • Long Giác suy nghĩ cẩn thận một lát, sau đó buồn bực nói: "Lúc ấy ta và một gã đệ tử phụng bồi Phúc La Tháp cùng trợ thủ ngồi chung xe, ta và gã đệ tử ngồi đối diện bọn hắn. Dọc theo đường đi giới thiệu cho bọn hắn phong thổ nơi này, mọi người nói chuyện coi như vui vẻ, hết thảy bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Sau đó xe đi tới địa phương gặp chuyện không may. Ta liền cảm giác dường như mình mất đi trí nhớ, một giây trước đó đều có thể cẩn thận ghi nhớ, nhưng mà một giây sau ta đã phát hiện cửa xe bị phá nát, thì hai người bọn họ đã bị cây mâu gỗ khổng lồ đóng đinh ở trên vách tường tửu điếm. Bất cứ chuyện gì trong thời gian phát sinh đó ta lại không biết gì cả. Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ?"

"Đại Dự Ngôn Thuật." Bần đạo và Vong Ưu cơ hồ không hẹn mà cùng nói.

"Đại Dự Ngôn Thuật?" Thương • Long Giác bừng tỉnh đại ngộ nói: "Không trách được không có trí nhớ lúc đó, thì ra ta bị Thời Gian Tĩnh Chỉ trong Đại Dự Ngôn Thuật định trụ, vì thế ta không có thấy được đoạn thời gian kia, dĩ nhiên không khả năng có trí nhớ vào lúc đó. Phúc La Tháp thật là đáng giận, bản thân đã tìm chết cũng muốn gài tang vật cho ta."

"Ha ha, bây giờ nhìn lại đại thể mọi chuyện đã rõ ràng." Bần đạo tự tin nói: "Vấn đề nhất định là ở trên tay gã trợ thủ của Phúc La Tháp, mà không phải Phúc La Tháp, ngươi nói thế là oan uổng cho hắn rồi."

"Tại sao đại nhân khẳng định không phải là Phúc La Tháp chứ?" Thương • Long Giác kỳ quái hỏi.

"Bởi vì Phúc La Tháp các hạ là người của ta." Bần đạo vô cùng tiếc hận nói: "Hắn là gián điệp nằm vùng sâu nhất ở trong Giáo Đình của ta, ngươi nói hắn có thể tự sát gài tang vật cho ta sao?"

"A?" Mọi người đều thất kinh, không có ai từng nghĩ tới, ngay cả vị đứng đầu Hồng Y giáo chủ cũng đảo hướng về phía ta.

Bần đạo tiếp tục nói: "Cho nên chuyện này chỉ có một nguyên nhân. Hắn bị Giáo Đình phát giác ra thân phận, sau đó bị Giáo Hoàng lấy danh nghĩa hòa đàm phái ra, lại an bài trợ thủ dùng quyển trục Đại Dự Ngôn Thuật và pháp thuật Mộc Mâu đánh chết, vừa có thể diệt trừ một tên phản đồ, lại có thể gài tang vật giá họa chúng ta. Nhất cử lưỡng tiện, ai dà, trí thông minh lão Giáo Hoàng tăng trưởng nha! Thế mà cũng có thể nghĩ ra quỷ kế độc ác như vậy, thật sự làm cho ta đây phải bội phục rồi."

"Thế nhưng, có một vấn đề là…, ta rất kỳ quái." Thương • Long Giác khó hiểu nói: "Quyển trục Đại Dự Ngôn Thuật, Giáo Hoàng có thể làm ra, nhưng mà Đại Mộc Mâu là pháp thuật công kích Tự Nhiên hệ cấp chín, người có thể chế tạo quyển trục cấp bậc này, ít nhất cũng là Đại Đức Lỗ Y trưởng lão, Giáo Đình từ đâu lấy được chứ? Chẳng lẽ bên trong chúng ta cũng có phản đồ sao?"

Thương • Long Giác nói đến đây thì khuôn mặt đổ mồ hôi hột, ngay cả Hương Hương cũng khẩn trương nhìn ta, bọn họ dĩ nhiên không hề hi vọng cao tầng của mình xuất hiện phản đồ, chuyện này mà xảy ra thì mọi người sẽ rất kinh hãi mà.

"Ha hả." Bần đạo cười nói: "Mặc dù có khả năng này nhưng mà tỷ lệ rất nhỏ. Nhỏ đến mức không thể tồn tại, cho nên các ngươi không cần phải lo lắng."

"Nhưng mà ngoại trừ chúng ta, vậy thì quyển trục kia ai còn có thể làm ra?" Thương • Long Giác kỳ quái nói.

"Đừng quên mấy ngàn năm trước các ngươi từng bị Giáo Đình tấn công qua một lần." Vong Ưu giải thích."Rất có thể quyển trục này chính là chiến lợi phẩm thu được lúc đó."

"Không sai." Bần đạo cười nói: "Giáo Đình đặc biệt thích thu thập những món đồ này, lần trước bọn họ an bài Thất công chúa ám sát ta, ngay cả Ma Huyết Truy Hồn Tiễn của Ma tộc cũng mang ra dùng. Đây chính là đồ vật từ bốn ngàn năm trước Ma tộc xâm lấn lưu lại. Cho thấy bọn họ có thói quen sưu tầm chiến lợi phẩm cổ xưa đến cỡ nào. Khi đó các ngươi bị bọn họ công phá tổng bộ, vô số điển tịch, ma đạo khí, vật phẩm trân quý...vân...vân đều rơi vào trên tay bọn họ, bọn họ mang ra một quyển trục như vậy cũng không kỳ lạ."

"A..." Thương • Long Giác thở phào nhẹ nhỏm nói: "Như vậy ta an tâm rồi."

"Đây chẳng qua là suy đoán của ta, mặc dù tương đối gần với sự thật, nhưng mà để phòng ngừa vạn nhất, cũng là chứng tỏ chúng ta trong sạch đối với dân chúng. Ta cho rằng chúng ta nên tiến hành điều tra toàn tổng bộ một lần thật cẩn thận mới đúng." Hương Hương vẻ mặt nghiêm túc nhìn Thương • Long Giác nói: "Đại trưởng lão, chuyện này giao cho ngài chịu trách nhiệm, ngài phải điều tra thật tỉ mỉ đó."

Hương Hương nói lời này phi thường đúng chỗ, bần đạo và Vong Ưu thấy vậy cũng không ngừng gật đầu, tiểu cô nương trải qua nhiều năm dạy dỗ đã không còn là cô nàng đơn thuần như trước kia nữa, ít nhất ở trong sự tình như thế này thì có phong cách rất quý phái.

"Vâng, ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng, bảo đảm sẽ khai báo cho mọi người một cách chính xác." Thương • Long Giác vội vàng gật đầu đáp ứng.

"Ừ, làm phiền Đại trưởng lão." Hương Hương hài lòng gật đầu.

Lúc này, Mân Nhi một mực thờ ơ đứng bên cạnh lại đột nhiên mở miệng hỏi: "Có một việc cho đến hiện tại ta nghĩ mãi mà vẫn không rõ, nếu như Phúc La Tháp bại lộ bị Giáo Đình phát giác là phản đồ, vậy tại sao còn phải dùng Thiên Giới Chi Môn mang linh hồn hắn và gã trợ thủ trở về chứ? Chẳng lẽ phần thưởng cho bọn họ chính là hồi sinh thành thiên sứ?"

"Đúng vậy, ta cũng rất kỳ quái điểm đó." Hương Hương cũng không hiểu được, nói: "Rốt cuộc là tại sao vậy?"

"Ha hả, mọc cánh không nhất định là thiên sứ, còn có người chim." Bần đạo mỉm cười nói.

"Có ý gì đây? Ta làm sao nghe không hiểu đây?" Hương Hương hỏi.

"Ý tứ của hắn là được vào Thiên Giới Chi Môn chưa chắc có thể thoải mái chuyển sinh thành thiên sứ." Vong Ưu cười nói: "Cường độ linh hồn Phúc La Tháp hoàn toàn có thể chuyển sinh thành thiên sứ, nhưng mà hắn đã phản bội Quang Minh Thần nên sẽ bị trừng phạt, ta nghĩ hắn có thể bị biến thành con rối thiên sứ, một loại tồn tại tương tự với triệu hoán thú của chúng ta, hắn sẽ bị diệt sạch hoàn toàn bổn nguyên ý thức, chỉ còn một cái thi thể biết đi mà thôi, chỉ nghe theo mệnh lệnh chủ nhân, trở thành một loại nô lệ đặc biệt, đây là một trong những hình phạt cao nhất của đám người chim kia. Cho nên con rối thiên sứ căn bản không thể gọi là thiên sứ nữa rồi, chúng ta cũng không quản bọn hắn làm cái khỉ gió gì!"

"A? Thảm như vậy sao?" Hương Hương kinh ngạc nói: "Các thiên sứ cũng tàn nhẫn quá mức đi?"

"Ha hả, thật ra việc đó coi như là tốt rồi." Vong Ưu cười nói: "Phúc La Tháp thậm chí tư cách làm con rối thiên sứ cũng không được, dứt khoát bị người ta xem như Khí Hồn phong ấn vào binh khí cho thiên sứ cấp thấp. Đó mới là kết quả thê thảm nhất của hắn, bởi vì trong lúc bình thường, hắn sẽ ở trong binh khí chờ đợi vĩnh viễn, mãi cho đến khi binh khí bị tổn hại hắn mới bị hủy diệt theo, lúc đó mới tính là kết thúc, quá trình này có thể trải qua mấy ngàn mấy vạn năm."

"A? Vậy thì chẳng phải là còn thảm hơn cả ta nữa?" Mân Nhi nói: "Ta bị giam trong quả trứng thời gian dài như vậy đã muốn buồn chết rồi, nếu như là mấy vạn năm sau Phúc La Tháp được thả ra, chỉ sợ lúc đó hắn đã triệt để biến thành kẻ điên rồi?"

"Ác hữu ác báo..." Bần đạo bất đắc dĩ nói: "Hắn ăn sống não người bị quả báo này là đúng. Vốn là hắn đã đầu phục ta, ta nên che chở hắn, nhưng mà chuyện lần này quá đột ngột, cũng quá quỷ dị, ở khoảng cách gần như vậy mở ra Thiên Giới Chi Môn mà không ai trong chúng ta phát giác ra. Chỉ sợ là đám người chim cố ý an bài như thế, hẳn là trước đó bọn họ đã sử dụng pháp thuật che đậy ma pháp ba động của Thiên Giới Chi Môn, mới lừa gạt được chúng ta. Làm cho chúng ta cứu viện không kịp, nếu không, ta chỉ cần cứu linh hồn Phúc La Tháp và gã trợ thủ kia là có thể biến bọn họ thành Vong Linh, không những giúp cho bọn ta hiểu rõ chân tướng, cũng có thể đổi lại phương thức sinh tồn cho Phúc La Tháp, chung quy không đến nổi khiến hắn lâm vào tình cảnh bi thảm như vậy."

"Ha hả." Vong Ưu cười nói: "Người ta là vì sợ ngươi làm như vậy, mới gấp gáp dùng Thiên Giới Chi Môn thu lại linh hồn bọn hắn. Cứ như vậy, khi người ta đi tuyên truyền cũng dễ nói chuyện aa..a? Chỉ có hai chúng ta có thể nhìn ra dị tượng Thiên Giới Chi Môn, đa số những người khác chỉ thấy người tốt bị ngươi giết rớt, bọn họ sẽ dựa vào điều đó rêu rao ngươi rất hèn hạ. Đồng thời tiêu trừ toàn bộ những tuyên truyền trước đây của ngươi, còn có thể trừng trị phản đồ Phúc La Tháp. Đúng là một quỷ kế cực tốt, một đá ném hai chim, lần này trình độ Giáo Đình sử dụng âm mưu đã cao hơn trước kia rồi. Chẳng lẽ trí thông minh của lão Giáo Hoàng đột ngột tăng lên sao?"

"Khó bảo toàn sau lưng lão có cao nhân chỉ chiêu cho hắn." Bần đạo cười lạnh nói: "Cũng không biết là Tây Á hay là cái gã mà chúng ta chưa từng chạm mặt, tổng chỉ huy đợt tiến công này, Thiên sứ tám cánh trên Thiên Giới, Bỉ Đặc đại nhân a!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio