Bần đạo rơi vào đường cùng, đành phải dùng huyền thiên đặng long bộ đổi hướng, đi tới sau lưng của hắn. Hắc hắc, cuối cùng đã để ta tìm ra một nhược điểm của hắn rồi, đó chính là hắn xoay người có chút khó khăn, dù sao cũng là đại hán thân cao mười hai thước, đường kính phần eo cũng mấy thước, xoay người đương nhiên không có khả năng dễ dàng nhu ta.
Nhưng mà, bần đạo còn chưa kịp phát động công kích sau lưng hắn thì đã bị tám đôi cánh của hắn quạt cho không biết phương hướng. Cánh của Ba Ba Đa Lạp vừa rộng vừa dài, trên lông vũ đều lóe ánh kim chúc sáng bóng. Mấu chốt nhất chính là, cánh của hắn giống như là không có xương cốt, không ngờ có thể tùy ý gấp khúc, hơn nữa hết sức linh hoạt. Nhìn hắn không chế tinh chuẩn, đấu khí quán thâu vào cánh, giống như tám thanh nhuyễn đao chém về phía ta mà bần đạo chấn động, trong lòng âm thầm kỳ quái, cú chém này cũng quá chuẩn đi? Ở sau lưng hắn địa phương lớn như vậy, gia hỏa này như thế nào biết được vị trí của ta? Giống như là sau lưng hắn có mắt, thật sự là làm cho ta nghĩ hoài không ra.
May mắn huyền thiên đặng long bộ của bần đạo rất tinh diệu, vào thời điểm mấu chốt tránh đi, nhưng mà làm cho ta không nghĩ tới chính là, những chiếc cánh này có thể phóng ra đấu khí nhận để công kích từ xa, hơn nữa tốc độ siêu nhanh. Bần đạo không để ý đã bị cái lưới lớn do mấy trăm đạo đấu khí nhận của hắn tạo thành vây khốn. Sự tình phát sinh quá mức đột ngột, ta cũng không kịp xuất ra mạn quyển Sơn Hà phiến. Dưới tình thế vạn bất đắc dĩ, ta phải dùng pháp thuật phòng hộ trên ' Nhật Nguyệt Càn Khôn Bát Bảo nho phục' ngạnh kháng mấy chục cái đấu khí nhận mới chạy thoát ra khỏi vòng vây.
May mắn loại đấu khí nhận này tuy rằng tốc độ nhanh, nhưng mất đi thuộc tính nổ mạnh sau khi va chạm, cho nên ta mới có thể toàn thân đi ra. Bất quá, công kích của Ba Ba Đa Lạp thật sự quá kinh khủng. Bần đạo tuy rằng dựa vào nhật nguyệt song luân ngăn cản thế công của hắn nhưng mà vẫn bị lực phản chấn cực lớn chấn cho hai mắt biến thánh màu đen, miệng thì ngòn ngọt, thiết chút nữa là phun ra máu.
Lực đánh vào cực lớn trực tiếp đánh bay bần đạo ra ngoài, mãi đến lúc này, ta mới giật mình kinh ngạc chú ý, chính giữa cái ót của Ba Ba Đa Lạp không ngờ thực sự có một con mắt đang mở, chẳng qua là tương đối nhỏ. Hơn nữa giấu trong tóc, không nhìn kỹ căn bản không thấy, đây cũng thật sự là quỷ dị đi?
Bần đạo bị đánh bay trong lòng cực kỳ không phục, cuộc đời này đây là lần đầu ta chịu thiệt thòi như vậy. Tuy nhiên bần đạo cũng không tin là tà mình có sẽ thua, nghĩ đến đây, hai chân ta đạp một cái về phía sau, hơi ngừng lại sau đó lại thi triển huyền thiên đặng long bộ, như quỷ mị biến mất giữa không trung, vừa vặn né tránh đấu khí nhận Ba Ba Đa Lạp đánh tới. Khi bần đạo xuất hiện, thì đã đến trên đỉnh đầu của Ba Ba Đa Lạp. Lần này ta khôn hơn, trước tiên xác định trên đỉnh đầu của hắn không có mắt, sau đó mới xông lên, theo phương thức cú, trước cho hắn thưởng thức một chiêu miên chưởng, phá vỡ đấu khí phòng ngự của hắn nói sau.
Nhưng mà, ngay khi mà bàn tay của bần đạo còn chưa có đụng tới đấu khí phòng ngự của Ba Ba Đa Lạp thì hắn đã dựa vào trực giác mẫn tuệ như dã thú phát hiện trước một bước sự tồn tại của ta, tức thì, quả đấm cùng cánh của hắn đưa lên đầu đón đỡ. May mắn ta sớm có chuẩn bị tâm lý, thấy tình thế không ổn thì nhanh chóng tránh đi. Bần đạo trong lòng buồn bực, cánh tay và cánh của gia hỏa này như thế nào đều dài như vậy a? Cho dù là cánh hàng phía dưới cũng đều có thể vương lên trên đỉnh đầu hắn mấy thước, cánh tay thì tương đối ngăn hơn một chút, nhưng mà vượt qua một thước cũng không là vấn đề. Đây chẳng khác nào đỉnh đầu của hắn được sự bảo vệ nghiêm ngặt nhất của toàn bộ cánh và cánh tay.
Nhìn thấy đường này không thông, ta lập tức tới phía dưới của Ba Ba Đa Lạp. Ta lần này không có vội vã phát động tấn công mà là đánh giá hai cái đùi thô dài của hắn, trong lòng do dự, đánh chân của hắn hiển nhiên là vô ích, muốn đánh phải đánh nơi yếu hại, tỷ như cái vị trí gồ lên giữa hai cái đùi, chỉ là, đánh vào nơi đó thật sự là bỉ ổi, lấy thân phận của bần đạo, nói cái gì cũng làm không được a?
Ngay khi mà ta do dự vẫn chưa tới một giây đồng hồ, Ba Ba Đa Lạp lại lần nữa đã nhận ra vị trí của ta. Hai cái chân của hắn như tia chớp lùi về phía sau, sau đó từ trên đầu ngón chân bắn ra hai quả cầu năng lượng cự đại đường kính một thước về phía đầu của ta. Thật chuẩn xác a, quả thực khiến ta buồn bực muốn chết, gia hỏa này rõ ràng không cúi đầu, ba con mắt trên đầu hắn hẳn là đều không nhìn thấy ta mới đúng, làm sao còn nhắm chuẩn như vậy chư? Chẳng lẽ phía dưới hắn cũng có mắt?
Sau khi ta thoải mái né tránh hai quả cầu năng lượng này thì ta đặc biệt chạy đến phía dưới của hắn, cẩn thận kiểm tra hạ thân của hắn một phen, vẫn không có bất kỳ phát hiện nào. Còn trong lúc này, vô luận là ta xuất hiện ở vị trí nào gần Ba Ba Đa Lạp thì hắn cơ hồ đều không cần nhìn mà có thể công kích chuẩn xác lên đầu ta. Mãi đến lúc này, bần đạo mới không thể không tin tưởng, vị Ba Ba Đa Lạp này hẳn là giống như Bỉ Mông, bằng vào trực giác chiến đấu trời sinh cực kỳ chuẩn xác tiến hành công kích ta. Đối mặt với loại trực giác hư vô mờ mịt này, ngay cả là ẩn thân, tiềm hành cũng là một chút tác dụng cũng không có, thật sự là một loại bản năng sinh vật đáng sợ.
Đến lúc này, bần đạo đã cơ bản biết được gốc gác của Ba Ba Đa Lạp, gia hỏa này căn bản chính là một tòa pháo đài siêu cường toàn bộ phương vị, hỏa lực mạnh, là ta sau khi chuyển sinh ít thấy. Hơn nữa cao thấp quanh thân hắn, không có bất kỳ góc chết để công kích, vô luận địch nhân ở vị trí nào đều có thể dựa vào tri giác trời sinh, nhanh chóng phát hiện và phát động công kích, đối với ẩn thân tiềm hành cơ hồ miễn dịch. Trên thực tế lấy tình huống của hắn mà nói, thời điểm chiến đấu thật đúng là không cần xoay người hay di chuyển, đối phó với gia hỏa như vậy, bần đạo thật ra có mấy cái chủ ý, đáng tiếc hiện tại cũng không thể dùng. Biện pháp ngu ngốc chính là lấy cứng phá cứng, trực tiếp tế ra Hạo Thiên thần kiếm, ta đảm bảo có thể đem đến một đao chia hai. Chẳng qua là, Hạo Thiên thần kiếm thật sự cường đại, sợ dẫn đến sự chú ý của cường giả, không phải vạn bất đắc dĩ, ta sẽ không sử dụng, ít nhất cũng phải là cấp bậc Minh thần mới xứng để ta sử dụng nó bây giờ còn xa xa chưa phải lúc, Ba Ba Đa Lạp cũng không có tư cách này.
Biện pháp còn lại chính là dùng hỗ thiên lăng đem hắn trói thành bánh chưng, đáng tiếc, hiện tại hỗn thiên lăng không thể dùng, bảo vệ Lệ Nhược Nhã các nàng mới là quan trọng nhất. Vì vậy ta chỉ có thể sử dụng biện pháp cuối cùng, đó là hao tổn, nhìn xem có thể hay không tiêu hao năng lượng của hắn sạch sẽ, hoặc là dứt khoát đợi Lệ Nhược Nhã các nàng xuất quan, ta thu hồi hỗn thiên lăng sau đó mới thu thập hắn.
Nghĩ vậy, bần đạo bắt đầu cùng Ba Ba Đa Lạp chơi trò bịt mắt bắt dê. Với sự tinh diệu vô song của huyên thiên đặng long bộ, ta ở bên cạnh hắn dạo chơi, cũng không có tiến công, chỉ là hấp dẫn sự chú ý của hắn, miễn cho hắn sau khi không có đối thủ, đi tìm Phỉ Thúy hay là Lệ Nhược Nhã gây phiền phức. Hiển nhiên, Ba Ba Đa Lạp đối với cái trò chơi này của bần đạo phi thường cảm thấy hứng thú, vừa lớn tiếng hét to 'thích thú', vừa gia tăng công kích với ta. Vì thế, chúng ta ở trên chiến trường chơi đùa với nhau.
Vừa lúc đó, bần đạo ở khóe mắt phát hiện thiên sứ trưởng Mai Lặc bên kia đang chỉ huy đám thiên sứ chiến tướng, tính toán mạnh mẽ tiến công Thiên Không Chi Thành. Bần đạo nhất thời giận dữ, thầm nói, đám gia hỏa này rất không biết tốt xấu, cũng dám giở thủ đoạn với ta, xem ra, không để cho nàng ta nếm mùi thì nàng ta còn coi ta như mèo bệnh. Nghĩ vậy, bần đạo lập tức thi triển ra phân thân thuật, sau khi một chia thành hai, một cái tiếp tục ở đây chơi đùa với Ba Ba Đa Lạp, cái còn lại thì trực tiếp xông về Thiên Không Chi Thành cách đó vài chục dặm.
May mắn ta phát hiện đúng lúc, những thiên sứ chiến tướng kia vừa mới xuất phát, còn chưa tới Thiên Không Chi Thành đã bị ta đuổi theo. Bần đạo lần này không khách khí, như hổ nhập đàn dê, tàn sát một trận, sau khi liên tiếp giết đi mấy người, những người khác biết không thể dùng lực, cả đám nháo nhào dùng thuấn gian di động chạy trốn. Thiên sứ trưởng Mai Lặc nhìn thấy ta đột nhiên xuất hiện, chấn động, còn tưởng rằng ta bỏ rơi Ba Ba Đa Lạp, vội vàng quay đầu lại tím toán kêu Ba Ba Đa Lạp đến đối phó ta, nhưng lại kinh ngạc phát hiện, bên chỗ Ba Ba Đa Lạp còn có một người là ta.
" Chết tiệt, ai có thể nói cho ta biết, đây là có chuyện gì?" Thiên sứ trưởng Mai Lặc buồn bực hỏi thuộc hạ xung quanh. Truyện Sắc Hiệp -
"Có thể là huynh đệ song sinh của hắn?" Một tên thiên sứ chiến tướng suy đoán nói.
"Ta xem thì thấy là một loại pháp thuật thì đúng hơn, ta dường như nghe nói qua trong Thiên giới, có một vị thiên sứ cánh vàng có thể phân thân thành ba." Một thiên sứ chiến tướng khác nói.
" Hẳn là pháp thuật!" Thiên sứ trưởng Mai Lặc cẩn thận phân tích một chút rồi nói :" Ta cảm giác hiện tại tiểu tử này so với vừa rồi yếu hơn một chút, hẳn là di chứng sau khi thi triển pháp thuật phân thân. Quái lạ, vì cái gì pháp thuật quỷ dị như vậy ta cho tới bây giờ đều chưa từng gặp qua, mà tiểu tử này lại có thể làm được như vị thiên sứ kia chứ? Các ngươi xem bọn hắn có cái gì khác nhau không?"
"Có, nghe nói vị thiên sứ cánh vàng kia có thể chia ra làm ba, hơn nữa thực lực giảm ít hơn, so với tiểu tử này mạnh hơn nhiều. Đáng tiếc chính là, tổng thể thực lực của vị thiên sứ kia vẻn vẹn là ở cấp bậc thiên sứ chiến tướng, sợ là cũng chống không nổi tiểu tử này." Tên thiến sứ chiến tướng tương đối quen thuộc tình huống Thiên giới kia nói.
" Có lẽ là tiểu tử này học trộm cũng không biết chừng!" Thiên sứ trưởng Mai Lặc phỏng đoán, "Không quản như thế nào, chúng ta vẫn là thừa dịp hắn suy yếu xử lý hắn, theo ta lên."
Nói xong, thiên sứ trưởng Mai Lặc lại tự mình xuất thủ, hướng ta đánh tới. Bần đạo lần này không có trốn tránh, mà là cùng nàng chiến đấu. Vì kéo dài thời gian, không có không có hạ tử thủ, chỉ là dây dưa với nàng ta, duy trì một cục diện không bại không thắng. Buồn cười người đàn bà kia còn tưởng rằng ta chẳng qua là như thế, cho nên dáng vẻ bệ vệ thập sức hung hăng, không ngờ ngại sự vướng bận của bộ hạ đều hạ lệnh đứng sang một bên áp trận, làm ra bộ dáng đánh solo với ta. Bần đạo trong lòng cười lạnh nói, một hồi nữa ngươi sẽ khóc a!
Chiến đấu, thời gian quả thật trôi nhanh, trong nháy mắt đã vượt qua ba mươi phút, bần đạo cảm giác được khí tức trong hỗn thiên lăng đã ổn định, tiếp theo sau lại nhân được tin tức từ Lệ Nhược Nhã các nàng truyền đến cho ta, 'hết thảy chuẩn bị đã xong, tùy thời có thể tham gia chiến đấu.'
Bần đạo mừng rỡ, trong lòng nhất thời hiện ra một cái kế hoạch, vì thế ta bảo các nàng tạm thời im lặng, chờ tín hiệu của ta rồi hẵng hành động. Sau đó, hai cái phân thân của bần đạo, cố ý giả vờ chống không được, bắt đầu lần lượt tháo chạy, phương hướng ta lui dĩ nhiên là vị trí của Lệ Nhược Nhã các nàng.
Thiên sứ trưởng Mai Lặc cùng Ba Ba Đa Lạp đều không nghi ngờ gì, vừa thấy ta có dấu hiệu sắp thua thì lập tức đuổi theo ta không ngừng. Dưới sự cố ý bố trí của ta, không lâu sau bọn hắn mỗi người đến đúng vị trí mà ta canh sẵn. Lúc này, phía sau lưng bọn hắn chính là đại thải cầu do hỗn thiên lăng tạo thành, hơn nữa khoảng cách với hỗn thiên lăng cũng chưa tới một trăm thước.
Bần đạo vừa thấy thời cơ chín muồi, lập tức khởi động phản kích đã mưu tính. Đầu tiên, hỗn thiên lăng đột nhiên hóa dài ra giống như một con độc xà quấn quanh Ba Ba Đa Lạp. Bởi vì sau lưng Ba Ba Đa Lạp có mắt, cho nên lập tức liền phát hiện sự tình không ổn, nhưng mà sau khi nhìn thấy bộ dáng mềm như bông vải của hỗn thiên lăng thì cũng không lo lắng lắm, chỉ dùng cánh bắn ra mấy đạo đấu khí nhận mà thôi. Theo hắn nghĩ, đấu khí của hắn có thể cắt sắt, đối phó với một sợi tơ nhất định là dễ dàng.
Nhưng không ngờ sự tình hoàn toàn không giống với hắn tưởng tượng, đấu khí nhận của hắn sau khi chém lên trên hỗn thiên lăng, liền lập tức rơi tuột xuống, giống như là chém vào da trâu cứng cỏi. Ba Ba Đa Lạp lúc này mới chấn động, vội vàng gia tăng thêm vô số đấu khí nhận, cũng đồng dạng không thấy hiệu quả. Hắn rơi vào đường cùng, đã nghĩ đến muốn chạy trốn, nhưng mà bằng vào tốc độ của hắn làm sao có thể so với hỗn thiên lăng a. Cơ hồ trong nháy mắt hắn đã bị hỗn thiên lăng đuổi kịp và trói thành bánh chưng. Sau khi bị trói, Ba Ba Đa Lạp phi thường phẫn nộ, hắn điên cuồng giãy dụa, gầm rú, đánh tiếc không có biện pháp thoát ra, hỗn thiên lăng cho dù là chủ thần cao nhất cũng vô pháp dùng sức lực quẫy đứt, Ba Ba Đa Lạp càng không khả năng, cho nên hắn chỉ có thể vô cùng nghẹn khuất làm tù binh của ta.
Ngay lúc mà Ba Ba Đa Lạp sa lưới, thiên sứ trưởng Mai Lặc cũng đồng dạng không thể chạy ra lòng bàn tay của ta. Nàng ta nguyên bản còn đang cùng ta đối công, lại đột nhiên nhìn thấy nụ cười xấu xa trên mặt ta, đồng thời nàng ta cũng cảm giác được phía sau đột nhiên xuất hiện hai cỗ khí tức cường đại liền lập tức cả kinh, nhanh chóng bức lui ta, sau đó nhìn lại, nhất thời bị dọa đến hồn phi phách tán.
Chỉ thấy sau lưng của nàng ta, Lệ Nhược Nhã không ngờ là hoàn hảo không tổn hao gì, cùng với một con quang long cánh mở ra gần bốn trăm thước. Đúng vậy, chính là quang long. Anna sau khi hấp thu năng lượng của Bỉ Đặc, không hiểu ra sao mà sinh ra thân thể quang chất, thành một con quang long, hơn nữa hình thể cũng lớn hơn một chút. Đương nhiên nàng đồng thời cũng thăng cấp thành công, chính thức trở thành cường giả cấp bậc Long hoàng, từ nay về sau, dưới trướng ta có cấp bậc thứ thần tương đương bát dực thiên sứ gồm có Phỉ Thúy, Lệ Nhược Nhã và Anna ba người.
Khi thiên sứ trưởng Mai Lặc nhìn thấy Lệ Nhược Nhã và Anna thì các nàng đã giết về phía Mai Lặc. Mai Lặc cũng không ngốc, đương nhiên biết mình không thể nào là đối thủ của các nàng, huống chi phía sau còn có ta, cho nên nàng ta vội vàng dùng pháp thuật không gian chạy trốn. Lại phát hiện không gian chung quanh không biết từ lúc nào đã bị phong tỏa, tức thì nàng ta lập tức xoay người sang một hướng bay đi, đồng thời quét mắt nhìn ta một cái, phát hiện ta đang bấm đạo quyết, lập tức liền biết người phong tỏa không gian là ta, nàng ta tức giận đến nỗi hận không thể cắn ta hai cái, trong ánh mắt trợn trừng cơ hồ bắn ra lửa.
Bần đạo thấy bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của nàng ta thì cực kỳ vui vẻ nhưng mà cảm thấy được tựa hồ còn chưa đủ, vì thế ta lại lấy ra mạn quyển Sơn Hà phiến, sau đó mỉm cười với thiên sứ trưởng Mai Lặc.
Thiên sứ trưởng Mai Lặc là người thông minh, lập tức hiểu ra ta muốn làm gì, sợ tới mức mặt tái mét, lớn tiếng hét to :"Không được!"
"Ha ha, ta nghe phu nhân ta nói qua, khi mà một nữ nhân nói 'không được' thì kỳ thật trong lòng nàng đã rất 'muốn'." Bần đạo hắc hắc cười xấu xa nói :"Một khi đã như vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi." Nói xong, ta liền không ngừng dùng mạn quyển Sơn Hà phiến quạt.
Tuy rằng thực lực của bần đạo so với thiên sứ trưởng Mai Lặc kém hơn không ít, không có khả năng quạt một hồi mạn quyển Sơn Hà phiến có thể làm cho nàng ta bay khắp nơi, nhưng mà kiềm chế hành động của nang ta thì không vấn đề gì. Dưới sự quấy nhiễu của ta, thiên sứ trưởng Mai Lặc cất bước khó khăn, tốc độ phi hành không tới một nửa, trong nháy mắt đã bị Lệ Nhược Nhã và Anna đuổi theo bao vây lại.
Sau đó chúng ta ba người hợp lực vây công nàng ta, bần đạo phụ trách dùng mạn quyển sơn hà phiến hạn chế động tác của nàng ta, không cho cánh tay của nàng ta hành động linh hoạt, khiến cho nàng ta căn bản không thể ngăn được công kích của Lệ Nhược Nhã các nàng, chỉ mất vài giây, nàng ta đã bị một thương của Lệ Nhược Nhã lợi dụng sơ hở đâm xuyên tim, sau lại bị Anna cho một vuốt. Trảo bộ đuợc trang bị ma huyễn ô kim, ngay cả không gian cũng có thể xé toạt, đối phó với thiên sứ trưởng Mai Lặc lại càng thoải mái, trực tiếp đem bốn cái cánh và một cánh tay của nàng ta cắt xuống.
Thống khổ mất đi cánh tay làm cho thiên sứ trưởng Mai Lặc phát ra một tiếng hét bi thảm, chưa từng nếm qua đau đớn như vậy, nàng ta vừa kinh vừa sợ, nước mắt, mồ hôi, đái đều chảy cả ra ngoài. Làm cho Lệ Nhược Nhã các nàng ghê tởm muốn nôn, nếu không phải ta nói cho các nàng biết ta muốn nàng ta sống thì e là các nàng đã giết chết thiên sứ trưởng Mai Lặc này.
Bần đạo lại thừa dịp Mai Lặc bởi vì tinh thần thống khổ mà hạ cho nàng ta phong ấn, dùng đạo thuật phong bế toàn bộ năng lượng của nàng ta. Sau đó, bần đạo mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười nói với Lệ Nhược Nhã các nàng :"Ha ha, mọi sự đại cát, chúng ta toàn thắng."
"Nhưng mà nơi này còn có ba tên." Lệ Nhược Nhã chỉ vào ba tên bát dực thiên sứ xa xa đang chiến đấu với Phỉ Thúy đến hiện tại nói ," Bọn hắn thoát khỏi Phỉ Thúy, đã tới, xem ra là muốn cứu hai người kia."
" Ha ha, tới tốt lắm, có các ngươi ở đây ta không sợ bọn họ, chúng ta trước trở về rồi hãy nói." Bần đạo cười nói. Nói xong, bần đạo liền đem phân thân dung hợp, sau đó ta mang theo Ba Ba Đa Lạp, Lệ Nhược Nhã mang theo thiên sứ trưởng Mai Lặc, tất cả mọi người ngồi ở trên lưng Anna, cùng nhau hướng Thiên Không Chi Thành bay đi.
" Đứng lại!" Ba người thiên sứ trưởng Lặc Đức ở nửa đường chặn chúng ta lại, Lặc Đức tức giận nói :"Thả bọn họ ra, bằng không, chúng ta sẽ không khách khí."
"Ha ha!" Bần đạo nghe xong cười to một trận, buồn cười nói với hắn :" Các hạ không biết là lời này rất buồn cười sao? Trận chiến mấy ngày qua giữa chúng ta, khi nào có khách khí chưa?"
"Ngươi!" Lặc Đức nhất thời bị lời nói của ta làm xấu hổ đỏ mặt, hiển nhiên chính hắn cũng cảm giác lời nói của mình rất buồn cười, bất quá tiếp theo hắn sửa lời nói :" Ngươi nếu không thả ngươi, ta sẽ không để ngươi qua."
" Bằng ngươi cũng xứng!" Lệ Nhược Nhã tiếp lời cả giận nói. Sau đó nàng muốn xông lên trước giáo huấn bọn hắn, nhưng bị bần đạo ngăn cản lại. Ha ha, bần đạo không thích không có việc gì vận dụng bạo lực, ta thích chơi đùa với bọn hắn hơn.