Hai người Ái Liên Na rời đi, Đại tiên tri lại làm khó dễ lần nữa, nói: "Nghe tiếng Ni Khoa đại nhân tu tập Đại Dự Ngôn Thuật uy lực cường hãn đã lâu. Ta thật ra đã sớm muốn kiến thức Đại Dự Ngôn Thuật có khủng bố như trong truyền thuyết nói không, đáng tiếc vẫn không có cơ hội. Lần này thật vất vả mới có thể rời khỏi Ma Thú Sâm Lâm, ta cũng không thể bỏ qua cho cơ hội tốt này được. Thế nhưng, nếu như Giáo Hoàng đã bị Tinh Linh nữ vương chiếm trước rồi. Ta đây chỉ biết đi tìm Ni Khoa đại nhân tỷ thí một phen, không biết đại nhân có nể mặt hay không đây?"
Ni Khoa cười khổ nói, "Đại tiên tri các hạ, ta không có tính đi qua con đường Thú Nhân các ngươi phòng thủ, ngài tìm tới ta như vậy hình như không có đạo lý mà?"
"Ôi da..." Đại tiên tri cười nói: "Ta đây không có quan hệ gì tới việc khác, chỉ là sở thích cá nhân mà thôi, kính xin đại nhân để cho mặt mũi."
"Nhưng mà ta bây giờ bề bộn nhiều việc lắm đó?" Ni Khoa bất đắc dĩ nói: "Ngài có thể chờ ít lâu, sau khi ta vượt qua khoảng thời gian khó khăn này, ta nhất định chủ động đi vào Ma Thú Sâm Lâm bái phỏng."
"Ôi chao, như vậy sao được, ta đã đợi không nổi nữa rồi !" Đại tiên tri giả bộ không vui nói: "Chẳng lẽ Ni Khoa đại nhân ngay cả chút ít mặt mũi cũng không cho ta sao?" Hắn mới vừa nói xong, nhóm cao thủ Thú Nhân đứng phía sau hắn bắt đầu động đậy rồi, nguyên một đám tỏ thái độ hung dữ, sát khí tỏa ra bốn phía, hiển nhiên chỉ cần Ni Khoa dám không nể mặt, bọn họ tuyệt đối sẽ giết qua.
Ni Khoa vừa nhìn cũng biết tránh không khỏi rồi, đám Thú Nhân này hiện tại là trắng trợn đe dọa mà? Bất đắc dĩ, hắn đành phải gật gật đầu nói: "Đã như vậy, ta đây sẽ theo Đại tiên tri các hạ tập luyện một chút chân tay vậy!"
"Như thế rất tốt, đa tạ Ni Khoa đại nhân quá rồi!" Đại tiên tri khẽ cười nói: "Mời !" Nói xong, thân thể hắn chậm rãi dâng lên, nhắm một phương hướng khác bay ra ngoài.
Ni Khoa nắm chặc thời gian nói với Giáo Hoàng: "Đại tiên tri cố ý dẫn ta rời đi để cho Tinh Linh nữ vương đánh một trận cùng ngươi, ta đoán không ra bọn họ có âm mưu gì, ngươi tác chiến cần phải giải quyết nhanh. Hễ thấy tình thế không ổn thì mau chóng chạy giữ mạng quan trọng hơn." Nói xong, hắn cũng không kịp đợi nghe Giáo Hoàng trả lời, tự thân phóng ra đuổi theo Đại tiên tri.
Mấy gã phụ tá đắc lực đảo mắt đã đi hết, trong lòng Giáo Hoàng tự dưng sinh ra một cảm giác thê lương. Hắn có một loại dự cảm bất tường, tựa hồ con đường nhân sinh của mình đã đi tới điểm cuối cùng rồi. Nhìn người gây sự Tinh Linh nữ vương và đại quân Thú Nhân ở phía trước, Giáo Hoàng rốt cục hạ quyết tâm, hắn đem vương miện tượng trưng hoàng quyền, quyền trượng cùng với hai chiếc nhẫn ấn tín trên tay cũng đặt xuống, chia ra gọi bốn vị thủ hạ tâm phúc, nói: "Một hồi ta sẽ dây dưa Tinh Linh nữ vương, các ngươi mau chóng phân tán phá vòng vây, bất luận trả giá cỡ nào nhất định cũng phải mang những kiện đồ vật này trở về, giao cho quân đoàn trưởng Kỵ binh đoàn. Nếu như ta đây không trở về, mời các vị phụ tá cùng hợp lực đưa hắn lên ngôi Giáo Hoàng, ta ở chỗ này xin nhờ cậy mọi người." Vừa nói, Giáo Hoàng tự mình hành lễ cho bọn hắn.
"Bệ hạ." Mấy người kia lập tức quỳ xuống đất khóc lớn lên.
"Được rồi, không được khóc, chỉ cần trong lòng chúng ta còn có quang minh. Dù có Chết trận cũng chỉ là một bắt đầu mới, không có gì đáng sợ cả, ta sẽ ở trên Thiên Giới chờ đợi các vị. Đến lúc đó chúng ta lại có thể kề vai chiến đấu rồi." Giáo Hoàng đặt xuống hết thảy, trong lúc bất chợt hào khí dâng lên vạn trượng.
"Xin bệ hạ yên tâm, chúng ta lấy tính mạng thề vật còn người còn, vật hủy người mất." Mấy vị uỷ thác đại thần cũng bị Giáo Hoàng lây nhiễm cảm động, cùng nhau lệ rơi đầy mặt lên tiếng bảo đảm.
"Ha ha. Như vậy ta an tâm rồi!" Giáo Hoàng ngay sau đó hào tình vạn trượng nói: "Đã nhiều năm như vậy các ngươi chưa từng nhìn thấy ta động thủ, hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết một chút về Đại Dự Ngôn Thuật, tại sao nó được xưng là vô địch thiên hạ."
Trong nháy mắt hắn giống như đột nhiên đổi thành một người khác, lão nhân thoạt nhìn yếu đuối ban đầu không còn thấy nữa, thay vào đó là một vị siêu cấp cao thủ toàn thân tản mát ra khí thế cường đại, chỉ thấy hắn lắc mình một cái xuất hiện ở trung tâm hai phe.
Nhẹ nhàng trôi nổi giữa không trung, Giáo Hoàng căn bản khinh thường đối phó những Thú Nhân hoàng tộc kia, lão trực tiếp cười lạnh một tiếng nói với Tinh Linh nữ vương: "Tinh Linh nữ vương, ta tới ứng chiến!"
Tinh Linh nữ vương còn chưa kịp trả lời, một gã Bỉ Mông hoàng tộc bên cạnh đã trực tiếp bị bộ dạng lớn lối của Giáo Hoàng chọc giận, từ trước tới giờ chưa từng có người dám không nhìn sự hiện hữu của bọn hắn như thế, Bỉ Mông hoàng thất tâm cao khí ngạo làm sao chịu được vũ nhục như vậy chứ? Cho nên hắn không đợi Tinh Linh nữ vương nói, trực tiếp nhảy lên lao tới chỗ Giáo Hoàng ở trên không trung, đồng thời trong miệng giận dữ hét: "Ta tới thu thập ngươi."
Giáo Hoàng cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Muốn chết, giam cầm ~!" Vừa nói hắn chỉ ra một ngón tay, cái tên lỗ mãng kia đã bị dừng lại ở trên không, muốn động cũng không thể động. Song Giáo Hoàng không có ý định bỏ qua cho hắn, ngón tay chậm rãi chỉ tới lần nữa.
Những người khác vừa nhìn liền thất kinh, hiển nhiên Giáo Hoàng xuất thủ lần nữa khẳng định chính là muốn mạng rồi. Những Bỉ Mông hoàng tộc khác cũng không dám chậm trễ, vội vàng lao tới xuất thủ, mấy người có năng lực cao trực tiếp dùng đấu khí đạn từ viễn trình xa đánh tới Giáo Hoàng, sáu gã thanh niên thực lực tương đối thấp thì dũng cảm xông lên, trong đó bao gồm cả Tam hoàng tử và Cửu công chúa. Tinh Linh nữ vương vừa nhìn tình thế này cũng chỉ đành cười khổ đứng ở một bên. Nhìn xem chuyện tình phát triển trước đã rồi lại nói, nàng cũng ngại ngùng lấy nhiều đánh ít. Hơn nữa, trong mắt của nàng mấy gã Bỉ Mông hoàng tộc này cũng rất mạnh, tất cả bọn họ đều là Kiếm Thần, cùng nhau tiến lên chưa chắc sợ lão Giáo Hoàng kia.
Song Giáo Hoàng không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, cười to nói: "Tới tốt lắm, cùng đi chết đi, quần thể giam cầm~!" Hắn vừa nói thân thể đột nhiên lóe lên hiện ra ở một vị trí khác, dễ dàng né tránh được tất cả công kích từ xa tập kích hắn, đồng thời mấy gã tiểu bối đánh về phía hắn đều bị định trụ ở trên không trung, tạo thành một màn cực kỳ quỷ dị.
Ngay sau đó, Giáo Hoàng liên tục xuất chỉ, vừa thi triển pháp thuật vừa nhanh chóng nói: "Phân liệt, nổ tung, biến mất, hòa tan, tro bụi, hủ bại, già nua ~!"
Giáo Hoàng nói tới phân liệt thì vị Bỉ Mông hoàng tộc bị chỉ tới liền không không bị phân thây thành mấy khối rơi xuống mặt đất, máu tươi phun tràn khắp nơi. Hắn nói nổ tung thì vị Bỉ Mông hoàng tộc bị chỉ một cái liền nổ tan xương nát thịt ngay tại chỗ. Hắn nói biến mất thì vị Bỉ Mông hoàng tộc bỗng dưng biến mất tăm tích, dường như chưa từng có xuất hiện trên đời này vậy. Hắn nói hòa tan thì vị Bỉ Mông hoàng tộc bị chỉ tới y như tượng sáp bỏ vào trong hỏa diễm, trực tiếp hóa thành một vũng máu. Hắn nói tro bụi thì gã hoàng tộc bị chỉ vào liền hóa thành tro bụi bay đầy trời, trong nháy mắt không thấy gì được nữa.
Thế nhưng, ngay khi hắn nói hủ bại, già nua, Tinh Linh nữ vương cuối cùng kịp thời xuất thủ, nhanh tay thi triển pháp thuật cứu về được mấy mạng, đáng tiếc vẫn bị dính một chút, Tam hoàng tử bị trúng nguyền rủa hủ bại. Cả người mọc đầy bọc mủ, vừa đụng liền vỡ, máu mủ chảy ra nhìn là thấy ác tâm, mùi hôi thối tản mát ra khiến cho không người nào có thể chịu được. Cửu công chúa bị trúng nguyền rủa già nua, cả người xám dần đi, răng rụng dần, da dẻ mất đi sáng bóng, đồng thời nếp nhăn nổi lên tầng tầng, hoàn toàn là một lão nhân gần đất xa trời, ngay cả khí lực nhúc nhích cũng không có.
Trong nháy mắt bảy vị Bỉ Mông hoàng tộc cấp bậc Kiếm Thần năm chết hai trọng thương. Đây chính là uy lực thật sự của Đại Dự Ngôn Thuật. Trong lúc nhất thời tất cả mọi người trên chiến trường đều bị sự kinh khủng của Giáo Hoàng làm kinh sợ.
"Không ..." Thấy một màn thảm kịch như vậy, tất cả Bỉ Mông hoàng tộc lập tức giận đỏ tròng mắt, bọn họ lập tức đi tìm Giáo Hoàng liều mạng. Tinh Linh nữ vương liền nổi giận hét lên một tiếng: "Dừng lại hết cho ta, các ngươi không đối phó được hắn, cứu mạng hài tử quan trọng hơn. Chẳng lẽ các ngươi muốn cho huyết mạch Bỉ Mông hoàng tộc đoạn tuyệt hay sao?" Vừa nói dứt lời, nàng thi triển ra siêu cấp Đằng mạn thuật trói lại mấy gã lỗ mãng.
"Quay trở về hết đi, trước tiên ổn định trận hình, cứu mạng Tam hoàng tử quan trọng hơn." Một vị Bỉ Mông hoàng tộc lớn tuổi nhất tỉnh táo lại, lên tiếng khuyên bảo thân nhân. Còn ra tay ngăn lại những đầu Bỉ Mông mất đi chủ nhân mà nổi điên. Sau đó, hắn nói với Tinh Linh nữ vương: "Nữ vương bệ hạ, hài tử còn có thể cứu không?" Vừa nói nước mắt hắn cũng rơi xuống, huyết mạch Bỉ Mông hoàng tộc luôn luôn đơn bạc, hôm nay một lát đã chết người, đối với bọn họ mà nói quả thực quá mức nghiêm trọng. Thậm chí có thể nói là đã đến trình độ uy hiếp nối dõi dòng tộc. Thật sự không thể lại mất đi bất kỳ một người nào nữa, cho nên hắn mới ngăn cản những người khác đi ra chịu chết.
"Ta tạm thời ổn định thương thế của bọn hắn, chỉ có điều thứ này không phải là lĩnh vực ta am hiểu. Chờ Ái Liên Na trở lại đi, nàng ta nhất định có biện pháp." Tinh Linh nữ vương an ủi: "Giáo Hoàng thi triển Đại Dự Ngôn Thuật quá kinh khủng, để cho ta đánh đi, ta nhất định đưa cho các ngươi một công đạo."
"Đa tạ." Lão Bỉ Mông hoàng tộc nghiến răng nghiến lợi nói: "Xin ngài hãy làm thịt hắn, toàn bộ Bỉ Mông hoàng tộc vô cùng cảm kích."
"Không nên nói như vậy, vốn Giáo Hoàng là đối thủ của ta, kết quả lại thành ra như vậy, ai dà, các ngươi không trách ta, ta cũng đã rất đau lòng rồi." Tinh Linh nữ vương bất đắc dĩ nói.
"Tại sao có thể trách bệ hạ được, chúng ta đều biết là do đám hài tử của ta lỗ mãng gây họa. Mấy tên tiểu tử đáng chết này, bản thân đi chết còn làm liên lụy tới mọi người, ta làm sao khai báo với người nhà bọn họ đây!" Hắn vừa nói liền thống khổ khóc lên, những Bỉ Mông hoàng tộc khác vội vàng đi qua khuyên lơn.
"Ha ha." Giáo Hoàng ở trên chiến trường lớn lối cuồng tiếu nói: "Một đám ngu ngốc không biết tự lượng sức mình, hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết Đại Dự Ngôn Thuật lợi hại. Tinh Linh nữ vương, ngươi còn chờ cái gì? Không phải là sợ hãi đó chứ?"
"Ha ha." Tinh Linh nữ vương cười to nói: "Đại Dự Ngôn Thuật đúng là lợi hại, nhưng mà còn phải nhìn tới đối thủ là ai nữa, để cho một phế vật như ngươi sử dụng tuyệt đối không tốt. Không tin ngươi cứ thử một lần đi?" Vừa nói, nàng nhẹ nhàng bay đến trước mặt Giáo Hoàng.
"Thử liền thử, ai sợ ai chứ!" Giáo Hoàng tàn bạo nói: "Yên Diệt ~!" Vừa nói hắn vừa chỉ một ngón tay về phía Tinh Linh nữ vương.
"Hừ..." Tinh Linh nữ vương tiện tay tạo thành một tấm chắn hỏa diễm ở trước người, pháp thuật Giáo Hoàng đánh lên trên tấm chắn liền bị hóa giải hơn phân nửa. Thế nhưng Tinh Linh nữ vương không có một chút thương tổn, tình huống như thế có thể nói rõ một vấn đề, Giáo Hoàng lấy tính mạng làm đại giá, từ Quang minh thần mượn dùng thần lực còn kém hơn ma lực của Tinh Linh nữ vương.
"Hử?" Giáo Hoàng thấy thế thất kinh, nói: "Làm sao có thể? Thân thể của ta đã được cải tạo có thể dung nạp thần lực gia tăng lên rất nhiều, ngay cả Long Tộc bình thường cũng có thể dễ dàng giết chết, đối với ngươi thế mà không có hiệu quả? Làm sao ngươi bỗng dưng trở nên mạnh như vậy?"
"Ha hả." Tinh Linh nữ vương cười khẽ, nói: "Ta ký kết khế ước với Hỏa hệ Tinh linh vương vào năm ngoái chính thức từ hạ vị tăng lên thành thượng vị, ngươi cũng biết thượng vị Tinh linh vương kinh khủng bực nào rồi. Cho nên ngươi, cái lão khốn kiếp này đi chết đi, Nộ Viêm Thao Thiên ~!"
Theo sau tiếng Tinh Linh nữ vương hô lên, không gian mấy trăm mét chung quanh bọn họ nhất thời hóa thành một biển lửa, hỏa diễm trải rộng hơn m, trực tiếp bao phủ cả hai người lại. Giáo Hoàng sợ hãi vội vàng bay lên trên chạy trốn, nhưng mà Tinh Linh nữ vương đánh ra một chiêu Cự Bạo Viêm thuật bức hắn lui xuống. Tiếp theo hoàn toàn là thời gian cho Tinh Linh nữ vương biểu diễn, đủ loại pháp thuật Hỏa hệ lần lượt hiện ra đánh tới Giáo Hoàng.
Tinh Linh nữ vương thi phóng pháp thuật cũng không phải là đập loạn, nàng mỗi lần thi triển pháp thuật đều có dụng ý rất sâu, tóm lại hoàn toàn bức bách Giáo Hoàng di chuyển ở trong biển lửa này. Cho đến khi tiêu hao hết ma lực của hắn, đốt chết cháy hắn mới thôi. Dưới sự nỗ lực của Tinh Linh nữ vương, không qua một hồi, chiến trường chỗ bọn họ triệt để hóa thành một đại dương lửa rộng lớn, tạo thành một cái bẫy rập hỏa diễm vô cùng nguy hiểm không ngừng tiêu hao ma lực Giáo Hoàng.
Mà đáng thương cho Giáo Hoàng, lúc này giống như chó nhà có tang vậy, Đại Dự Ngôn Thuật uy lực vô cùng thế mà trở thành công cụ chạy giữ mạng, dù vậy hắn vẫn bị Tinh Linh nữ vương thi triển pháp thuật liên miên không dứt đánh cho chạy trốn chật vật, khổ không thể tả. Chung quanh liệt diễm hừng hực làm cho hắn không có cơ hội thở dốc. Cuối cùng thật sự hết biện pháp rồi, hắn đành phải giải phóng pháp thuật phòng hộ mạnh nhất ở trên áo báo Giáo Hoàng. Những thủ đoạn phòng hộ khác, cái gì là quyển trục, chiếc nhẫn ma pháp, dây chuyền bảo thạch, toàn bộ đều dùng hết, pháp thuật phòng hộ bao phủ tầng tầng trên dưới, ngạnh kháng với pháp thuật cường lực do Tinh Linh nữ vương oanh kích, tạm thời thoát khỏi bẫy rập hỏa diễm mà Tinh Linh nữ vương bố trí.
Sau khi thoát ra ngoài Giáo Hoàng mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ nghe thấy Tinh Linh nữ vương cười lớn lên, hơn nữa nhóm Thú Nhân ở bên kia cũng nhìn tới bản thân cười váng lên, hắn vội vàng dùng một cái Thủy Kính thuật dòm xuống bản thân. Lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào, mặt của hắn đã bị lửa hun đúc đen thùi, đầu tóc cũng bị đốt cháy xém một nửa. Y phục của hắn lủng thủng tùm lum, rách rưới miễn cưỡng khoác tạm lên người. Bộ dạng chật vật như vậy làm gì còn giống với Giáo Hoàng tôn quý chứ? Quả thực còn không bằng tên khất cái nữa là...
Giáo Hoàng giận dữ đến nỗi tối sầm hai mắt, đầu óc choáng váng, đúng lúc đó Tinh Linh nữ vương vui vẻ cười nhạo nói: "Ha ha, thật là ngại quá, nhất thời hơi nặng tay lại biến Giáo Hoàng tôn quý thành gà quay rồi, thật là có lỗi quá đi!"
"Ha ha, ta còn tưởng rằng hắn là Giáo Hoàng, thật ra là giống gà quay hơn đó!"
"Ha ha. Hơn nữa còn là cháy khét gà."
"Ha ha, còn là loại gà ngay cả chó cũng không thèm ăn."
Đại quân Thú Nhân lớn tiếng cười nhạo sóng sau cao hơn sóng trước, Giáo Hoàng thẹn quá thành giận, bi phẫn la lên."Ta liều mạng với ngươi."
Vừa nói dứt lời hắn liền giơ một cánh tay lên, ngay sau đó hai đạo bạch quang hiện lên, Giáo Hoàng và Tinh Linh nữ vương đồng thời biến mất ở trước mặt mọi người. Đột nhiên xuất hiện biến hóa như thế, khiến cho tất cả mọi người trên chiến trường lập tức ngu ngốc đứng im như phỗng.
Chiếc nhẫn thần khí trên tay Giáo Hoàng có một loại pháp thuật không gian Thần Chi Lĩnh Vực, Tinh Linh nữ vương và Giáo Hoàng đồng thời xuất hiện ở nơi đó, Tinh Linh nữ vương vẫn là Tinh Linh nữ vương, nhưng lão Giáo Hoàng lại không phải là Giáo Hoàng như cũ. Hắn lúc này dĩ nhiên hóa thành hình tượng một gã Thiên sứ sáu cánh.
Giáo Hoàng thân cao hơn ba thước ngạo nghễ trôi lơ lửng phía trên Tinh Linh nữ vương, nhìn khuôn mặt kinh ngạc của đối thủ, trong lòng Giáo Hoàng cực kỳ thoải mái, hắn quyết định chơi cho tốt cái trò chơi này, nếu không thật sự không thể hả giận mà. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Cho nên Giáo Hoàng đầu tiên lấy bộ dạng người thắng trận, mỉm cười nói với Tinh Linh nữ vương: "Như thế nào? Không nghĩ tới sao? Tinh Linh nữ vương bệ hạ, ta ở trong không gian này có được thực lực Thiên sứ sáu cánh, xin hỏi ngươi còn cho rằng mình có thể ngăn cản Đại Dự Ngôn Thuật của ta không?"
"Dĩ nhiên không thể !" Tinh Linh nữ vương từ trong khiếp sợ khôi phục như cũ, vẫn duy trì bình thản nói: "Lấy thực lực của ngươi bây giờ bóp chết ta, tuyệt đối dễ hơn giết một con kiến."
"Ha ha." Giáo Hoàng đắc ý nói: "Vậy tại sao ngươi còn không đầu hàng đi? Nếu như ngươi chịu cầu xin tha thứ, rồi dâng lên thân thể của ngươi, không chừng ta có thể tha cho tính mạng của ngươi đó?"
"Ha ha, không nghĩ tới ngươi cũng cảm thấy hứng thú đối với lão thái bà này, thật không hỗ là Giáo Hoàng mà, quả nhiên vừa vô sỉ vừa biến thái." Tinh Linh nữ vương buồn cười châm chọc.
"Ngươi muốn chết phải không?" Giáo Hoàng mặt mày biến sắc tức giận nói: "Lại không cầu xin, ta sẽ không khách khí đó!"
"Ha ha." Tinh Linh nữ vương không thèm quan tâm nói: "Xin lỗi, trong tự điển của ta không có cái từ cầu xin tha thứ."
"Tốt lắm! Tinh Linh nữ vương bệ hạ, bây giờ hãy nói cho ta biết, ngươi muốn chết như thế nào?" Giáo Hoàng tàn bạo nói.
"Ta chết như thế nào, chẳng lẽ là do cái tên ngu xuẩn nhà ngươi có thể quyết định đấy sao?" Tinh Linh nữ vương khinh thường nói.
"Ta ngu xuẩn?" Giáo Hoàng ngẩn người, cảm giác chuyện này có điểm gì đó là lạ, tựa hồ Tinh Linh nữ vương không có sợ hãi, cho nên hắn hỏi tới: "Ngươi là có ý gì?"
"Ý của ta là ngươi vốn rất thông minh, tại sao có thể làm ra chuyện tình ngu xuẩn như vậy." Tinh Linh nữ vương giả bộ khó hiểu hỏi: "Chẳng lẽ đã bị pháp thuật của ta đánh cho u mê rồi?"
"Ta đã làm chuyện ngu xuẩn gì?" Giáo Hoàng căm tức hỏi tới.
"Ha ha." Tinh Linh nữ vương đột nhiên cười lớn lên, thậm chí cười đến mức cơ hồ đứng không nổi nữa.
"Cười cái gì mà cười? Nói mau, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Giáo Hoàng bị nàng cười ngạo liền đổ mồ hôi lạnh.
"Ha hả." Tinh Linh nữ vương miễn cưỡng bình tĩnh trở lại, nói: "Đầu tiên là ta đang cười cái tên ngoại tôn của ta, cái tên kia thế mà dùng chiếc nhẫn thần khí kia lừa gạt cả tổ mẫu của hắn, thật là quá mức gian trá rồi."
"Tiểu tử đáng giận, thật là khốn kiếp." Giáo Hoàng giận dữ mắng to, sau đó lại hỏi: "Vậy ngươi cười cái thứ hai là gì?"
"Đương nhiên là cười ngươi, cái tên ngu ngốc này, ngay cả thần khí do Âm Hiểm Quân Thần đưa tới cũng dám dùng, ha ha, ngươi không có đầu óc sao hả? Nếu như hắn đàng hoàng đưa cho ngươi, hắn còn xứng với hai chữ âm hiểm sao?" Tinh Linh nữ vương buồn cười nói: "Nếu là ta, thà rằng ném nó đi tuyệt đối không dám dùng, chỉ sợ cũng chỉ có ngươi, một trên ngu ngốc không có đầu óc mới có lá gan dùng đến nó đó!"
"Hắn động tay chân gì hả?" Giáo Hoàng run rẩy toàn thân nói: "Không được gạt ta, ta từng cho rất nhiều người dùng thử rồi, tự mình cũng thử vài lần, căn bản không có chỗ nào dị thường cả."
Mặc dù hắn nói như vậy, tuy nhiên bộ dạng hiện tại đã khẩn trương mồ hôi rơi xuống như mưa, thật ra hắn cũng sợ chiếc nhẫn này bị động tay chân, cho nên bắt đầu vẫn không dùng đến, mãi đến khi bị Tinh Linh nữ vương đánh cho vô cùng thê thảm, Giáo Hoàng thẹn quá thành giận mới giận dữ dùng tới Thần Chi Lĩnh Vực.
"Ha hả, thật ra hắn không có động tay động chân gì cả, chỉ là cải biến vài địa phương nhỏ, thời gian bình thời dĩ nhiên không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng mà khi ta dùng phương thức riêng thay đổi không gian kết cấu này, nó sẽ đưa ta ra ngoài, mà ngươi lại không được, chỉ có nhiêu đó thôi!" Tinh Linh nữ vương ngay sau đó mỉm cười nói: "Gặp lại sau, à, không, là vĩnh biệt, Giáo Hoàng bệ hạ tôn kính." Vừa nói xong, nàng liền hóa thành một đạo bạch quang, biến mất trước mặt Giáo Hoàng.
Giáo Hoàng vừa nhìn thấy liền thất kinh, vội vàng thử đi ra ngoài, thế nhưng phát giác mình đã hoàn toàn mất đi liên hệ với chiếc nhẫn rồi, ngay sau đó hắn tuyệt vọng gầm hét lên: "Không, chuyện này là không thể mà!"