Trương Tam Phong Dị Giới Du

chương 721: âm mưu xen kẽ!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Thật hả, làm thế nào?" Sử Đan Lợi vội vàng hỏi.

"Ta viết tin cho Cáp Mặc, kháng nghị Athena không đến tham dự buổi đấu giá, trên bức thư ta sẽ chất vấn Cáp Mặc đại nhân có phải là người thủ tín hay không? Nói rõ ràng là đã ủng hộ ta, vì sao lại để cho thủ hạ làm chậm trễ như thế. Cuối cùng ta nói cho Cáp Mặc các hạ, vì Athena không đến mà buổi đấu giá này thất bại. Những hứa hẹn trước kia nhất luật trở thành vô hiệu." Bần đạo cười nói: "Tin tưởng Cáp Mặc sẽ có đề tài để nói chuyện của mình, lên tiếng trách cứ Athena một hồi."

"Cao. Thật sự là cao kế !" Khắc Lạp và Sử Đan Lợi không hẹn mà cùng nói.

"Thế nhưng, nếu chỉ có như vậy, Athena tối đa cũng chỉ bị phê bình mấy câu mà thôi. Đối với việc các ngươi phát triển ở Thần Giới tựa hồ không có bất kỳ trợ giúp nào. Căn cứ theo lời các ngươi nói, nàng đã hoàn toàn nắm quyền chỉ huy quân đoàn Thiên Sứ trong tay, lấy sự khôn khéo và uy vọng của nàng mà nói, mặc dù không có điểm yếu kia, tựa hồ các ngươi cũng rất khó khăn từ trên tay nàng tranh thủ đoạt được một thế lực nhất định, đúng không?" Bần đạo cười hỏi.

"Đúng vậy." Khắc Lạp buồn bực nói: "Cho dù là bắt đầu trên vị trí ngang hàng, chúng ta cũng đấu đá với nàng rất khó khăn."

"Vậy các ngươi tại sao không đi đả kích uy tín của nàng, đồng thời mượn hơi mấy người có uy vọng cao ở trong quân đoàn Thiên Sứ chứ?" Bần đạo giả bộ kỳ quái hỏi.

"À?" Khắc Lạp và Sử Đan Lợi hai người nhìn nhau, sau đó hỏi ta: "Không biết nên làm cụ thể thế nào ?"

"Đơn giản." Bần đạo cười nói: "Hai vị đều là siêu cấp cường giả tu luyện vài chục ngàn năm, Athena chỉ vô tình chiếm tiện nghi từ chỗ Da Cáp Đức đột nhiên gia tăng thực lực mà thôi. So sánh xuống, nàng là người đột nhiên xuất hiện khẳng định không phải là đối thủ của các ngươi. Quân đoàn Thiên Sứ thừa hành ý niệm chính người mạnh là vua. Trước kia các ngươi cố kỵ điểm yếu ở trên tay nàng, bây giờ không còn nữa tự nhiên có thể to gan ra tay đối phó nàng. Chỉ cần các ngươi ở trong trường hợp chính thức, danh nghĩa lấy tỷ thí, dưới tình huống đơn đấu đánh thắng nàng một lần, vậy thì không phải có thể đả kích được uy vọng của nàng sao? Một khi thành công, ta tin tưởng có rất nhiều người của quân đoàn Thiên Sứ ngược lại đầu nhập vào các ngươi ."

"À." Nhưng không ngờ hai tên nghe xong hai chân mày nhíu chặc, nghiêm mặt không nói câu nào.

Bần đạo giả bộ kỳ quái hỏi: "À, hai vị đây là ý gì? Chẳng lẽ ta nói có chỗ nào không đúng?"

"Ai dà, mất mặt cũng đã mất mặt rồi, chúng ta cũng không sợ nói cho ngươi biết." Sử Đan Lợi âm trầm buồn bực nói: "Khi chúng ta vừa mới tới cũng có ý định này, nhưng mà chúng ta vô năng lại thua ở trong tay nàng ta luôn!"

"Ai..." Khắc Lạp nói: "Nếu không có lần thất bại này. Chúng ta thật sự không có mặt mũi đứng trước mặt nàng, làm sao có thể nghe mệnh lệnh của nàng đi ra tiền tuyến chứ?"

"Đúng đấy, nếu như chúng ta thắng, đi ra tiền tuyến nhất định là nàng ta rồi." Sử Đan Lợi cũng bất đắc dĩ nói.

"Athena lợi hại như thế?" Bần đạo giả bộ kinh ngạc nói: "Ta còn tưởng rằng các ngươi là bởi vì có điểm yếu cho nên không dám đi tìm nàng thách đấu chứ?"

Hắc hắc, những chuyện này thật ra ta đã biết từ sớm, nếu không ta sẽ không bảo bọn họ khiêu chiến Athena làm gì. Hôm nay ta cố ý nói ra để làm khó bọn họ thôi. Đồng thời cũng khiến cho bọn hắn không nghi ngờ quan hệ giữa ta và Athena.

Sử Đan Lợi và Khắc Lạp lại trầm mặc, không có biện pháp. Thân là cận vệ Cáp Mặc, đơn đấu không thắng được một nữ nhân, kết quả như vậy thật sự là quá mất mặt, bọn họ không có mặt mũi nói nhiều.

Mai Lặc nhìn thấy không khí lạnh nhạt liền mau chóng nói tránh đi: "Athena chỉ cậy vào phân thân thuật cổ quái và một thân thần khí trang bị thôi, không tính là bản lãnh chân chính. Chúng ta mà có được những thứ tốt như vậy thì đã dễ dàng đánh thắng nàng ta rồi. Coi như là chuyện quá khứ đi, không nên nhắc lại. Đúng rồi, lãnh chủ đại nhân. Ngươi nghĩ xem còn có biện pháp khác có thể đối phó Athena không?"

"Hắc hắc, đương nhiên là có." Bần đạo cười nói: "Mượn hơi một người cũng được. Nếu như thành công ta bảo đảm các ngươi ít nhất nắm trong tay một phần tư quân đoàn Thiên Sứ, thậm chí còn nhiều hơn nữa!"

"Mượn hơi ai?" Ánh mắt Sử Đan Lợi hai người sáng lên, vội vàng hỏi tới.

"Quân đoàn Thiên Sứ Đại thiên sứ trưởng Lôi Vũ." Bần đạo cười nói.

"Là hắn?" Sử Đan Lợi uể oải nói: "Ta còn tưởng rằng là ai. Thì ra là hắn. Nhưng hắn là người chết đang chờ trong ngục, làm sao mà mượn hơi được, mượn hơi thì có ích lợi gì? Nói không chừng, chúng ta còn bị Athena vu hãm đó!"

"Ha hả, nếu như các ngươi có thể trợ giúp Lôi Vũ rửa sạch tội danh hợp pháp rời ngục, ngươi nói mọi chuyện sẽ như thế nào đây?" Bần đạo cười nói.

"Vậy thì quá tốt rồi." Sử Đan Lợi lập tức hưng phấn nói: "Hắn nhất định sẽ đầu nhập vào chúng ta cùng nhau đối phó Athena. Lấy uy vọng của hắn tại quân đoàn Thiên Sứ, rút ra một phần tư bộ hạ cũ là vấn đề không lớn."

"Nhưng vấn đề là làm sao để rửa sạch tội của hắn đây?" Khắc Lạp tò mò hỏi.

"Triệt để rửa sạch là không thể, nhưng mà có thể dùng phương thức phản biện hóa giải từ từ." Bần đạo cười nói.

"Có thể nói cụ thể một chút hay không?" Sử Đan Lợi vội vàng hỏi.

"Tốt, đầu tiên, tội danh của Lôi Vũ rất mơ hồ, Athena nói hắn cấu kết địch nhân mưu hại Da Cáp Đức, nhưng mà chuyện này không hề có căn cứ chính xác, chỉ bằng vào một câu mê sảng của Da Cáp Đức trước khi chết không thể nào định tội cho một vị Đại thiên sứ trưởng mười cánh được." Bần đạo cười nói: "Thế nhưng hắn vẫn bị bắt, nguyên nhân lớn nhất chỉ là tội thất trách, ai bảo hắn trông chừng bảo khố bị trộm cắp hết làm gì!"

"Ta đây trợ giúp hắn như thế nào đây?" Khắc Lạp hỏi.

"Đầu tiên chúng ta phải hủy bỏ tội tư thông với địch mà Athena định cho hắn. Thật ra cái tội danh này căn bản không thể thành lập, ta tin tưởng Cáp Mặc đại nhân đã sớm biết. Lấy tác phong vốn có của quân đoàn Thiên Sứ mà nói, ta tin tưởng hắn nhất định đã sớm dò xét trí nhớ Lôi Vũ, nếu như tìm được cái tội hắn tư thông với địch, hắc hắc, Lôi Vũ bây giờ khẳng định đã sớm vào Hóa Sinh Trì tắm một vòng rồi, làm gì còn có thể bị giam trong ngục chứ?" Bần đạo cười nói: "Từ đó có thể biết, chỉ cần các ngươi có thể giải thích rõ chuyện tình bảo khố bị trộm. Như vậy chỉ cần các ngươi chịu cầu tình trước mặt Cáp Mặc, hắn hoàn toàn có thể được phép lập công chuộc tội, bình an rời khỏi ngục thất."

"Đúng vậy." Sử Đan Lợi vui vẻ nói: "Nhưng mà chuyện bảo khố bị trộm nên giải thích thế nào đây?" Vừa nói hai người đều dùng ánh mắt mong đợi nhìn ta.

Bần đạo thấy bộ dáng của bọn họ, trong lòng vừa động liền hiểu ra hai người này thật ra sớm có ý định này. Lần này tới thật ra chính là muốn dựa dẫm vào ta. Dù sao vật phẩm ta đấu giá đều là của Da Cáp Đức, quân đoàn Thiên Sứ nhất định là có người nhận biết được. Bọn họ tám phần biết ta chính là người trộm bảo khố rồi, cho nên mới tới tìm ta nói chuyện. Bọn họ lúc nãy đều là cố ý giả bộ ngu, bây giờ mới lộ ra bộ mặt chân thật. Ta tự hỏi mấy tên sống lâu năm như vậy, tại sao có thể ngu ngốc được chứ? Hắc hắc, ta cũng không thể để cho bọn hắn nắm mũi dẫn đi.

"Ha hả, các ngươi cũng không cần phải giả bộ nữa!" Bần đạo cười nói: "Các ngươi chạy đường xa tới đây, còn không phải là vì hỏi thăm ta chuyện này sao?"

"À, cái này..." Hai người không nghĩ tới bị ta khám phá quỷ kế, thật sự bọn hắn phi thường muốn biết ta làm thế nào trộm được bảo khố kia, hẳn là không phải vì Lôi Vũ làm phản rồi. Nhưng mà bây giờ mọi chuyện bại lộ, nơi này dù sao cũng là địa bàn của ta. Đánh thì đánh không được, trong lúc nhất thời bọn họ không biết nên ứng đối như thế nào mới tốt. Không khí chung quanh hết sức khó xử.

Cũng là Mai Lặc mau chóng lên tiếng giảng hòa: "Lãnh chủ đại nhân. Mọi người bây giờ hẳn là cùng chung kẻ địch, nên nhất trí đối phó Athena mới đúng, không thể vì một chút chuyện nhỏ mà cừu thị với nhau mà?"

"Đúng vậy, đúng quá !" Khắc Lạp cũng vội vã nói: "Chúng ta thật ra đã sớm nghĩ đến chuyện mượn hơi Lôi Vũ, chỉ là khổ nỗi không có biện pháp giải cứu hắn. Lúc này mới tìm đến các hạ, không nghĩ tới chúng ta đều là anh hùng suy nghĩ giống nhau như thế. Ha ha."

"Ta rất ghét bằng hữu không thẳng thắng." Bần đạo bất mãn nói.

"Không phải thế, chúng ta vốn là có điểm nghi ngờ. Nhưng mà bây giờ lãnh chủ đại nhân xuất ra mưu kế và kiến thức rộng lớn đã khuất phục chúng ta, chúng ta nguyện ý kết tình hữu nghị với các hạ." Khắc Lạp thành khẩn nói.

"Ừ." Bần đạo giả vờ lạnh nhạt gật đầu.

"À." Khắc Lạp nhìn thấu sự bất mãn ta, mau chóng nói: "Lãnh chủ đại nhân yên tâm, nếu như tất cả mọi người đã là bằng hữu, chuyện của ngươi chính là chuyện của chúng ta, thư mời của ngươi ta nhất định sẽ bằng tốc độ nhanh nhất chuyển giao Cáp Mặc đại nhân. Hơn nữa ta sẽ khuyên đại nhân mạnh mẽ trách phạt Athena."

"Ha hả, như thế thì ta đa tạ hai vị." Bần đạo cười nói.

"Ha ha, tất cả mọi người đều là bằng hữu, hẳn là nên giúp đỡ nhau thôi." Khắc Lạp cười làm lành nói: "À, chẳng qua các hạ,… chuyện kia..." Hắn ấp a ấp úng không dám trực tiếp hỏi ta về chuyện tình trộm bảo khố, dù sao việc này liên lụy đến bí mật của ta. Thần minh không thể nào tùy ý dò xét bí mật của người khác, như thế là hành động không có thiện ý, thậm chí có thể dẫn phát một trận chiến tranh.

"Ha hả." Bần đạo biết ý tứ của hắn, giả bộ bất cần nói: "Các ngươi muốn biết những thứ trong bảo khố mất tích như thế nào, đúng không?"

"Hắc hắc." Khắc Lạp gật gật đầu nói: "Mặc dù rất là thất lễ nhưng mà chuyện tình quan hệ trọng đại, nếu như lãnh chủ đại nhân không ngại kính xin chỉ điểm một hai !"

"Đại nhân khách khí rồi, chỉ điểm còn chưa nói, nói trắng ra cũng không có gì kỳ lạ." Bần đạo cười nói: "Trên thực tế dù cho ta không nói, người từng trải qua trận chiến tranh cũng phải biết. Ít nhất lấy trí tuệ của Athena, ta tuyệt đối không lừa được nàng. Tin tưởng nàng sau này sẽ gia tăng đề phòng, ta cũng không có cơ hội ra tay lần nữa, cho nên điều bí mật này không cần thiết phải giữ lại. Mai Lặc đại nhân, ngươi có biết điều gì không? Dù sao một vài trận chiến chính là ngươi chỉ huy mà."

"Ngươi là nói đến chiến dịch tấn công Thiên Không Thành?" Mai Lặc kỳ quái nói: "Ta không nhìn ra điểm nào cả?"

"Đầu sủng vật của ta, Đại Địa hùng vương đó, ngài chưa từng nhìn thấy nó sao?" Bần đạo cười nói.

"A." Mai Lặc bừng tỉnh đại ngộ nói: "Ngươi nói đến năng lực độn thổ của nó?"

"Cái gì là năng lực độn thổ?" Khắc Lạp vội vàng hỏi.

"Lãnh chủ đại nhân có một đầu Đại Địa hùng vương sở hữu một loại năng lực đặc thù, có thể tùy ý ẩn mình trong đất, sau đó tùy ý di động dưới mặt đất, xuất kỳ bất ý tiến hành đánh lén chúng ta, trận chiến chính nó dựa vào năng lực này đánh lén hạ gục mấy chục Thiên sứ chiến tướng bên phía chúng ta, thật sự là quỷ dị mà." Mai Lặc vẫn còn sợ hãi nói:

"Ma thú có năng lực độn thổ không ít, tựa hồ không chỉ riêng Đại Địa Chi Hùng mà? Mà Hùng vương cùng Thiên sứ chiến tướng có thực lực ngang nhau, mạnh hơn một ít cũng có giới hạn, không nào lấy một địch mười chứ?" Khắc Lạp nghi ngờ nói.

"Đúng đấy, ma thú độn thổ cũng không thể nào che dấu hơi thở, người của chúng ta đều là ngu ngốc cả sao? Làm sao có thể liên tiếp bị đánh lén?" Sử Đan Lợi cũng không hiểu hỏi lại.

"Chuyện này..." Mai Lặc cười khổ nói: "Ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra, đầu Hùng vương của lãnh chủ đại nhân tựa hồ không giống với bình thường, nó tiến vào mặt đất khí tức hoàn toàn dung nhập với đại địa làm một thể, ta cũng dò không ra. Hơn nữa, cho dù là nó chìm xuống hay là xuất hiện cũng không mang theo một tiếng động nào. Y như là mãng xà hoặc nhền nhện vậy, nó cứ lẳng lặng ở dưới mặt đất nổi lên, đánh một phát rồi lặn xuống, con gấu đó ở trên chiến trường tung hoành trong thời gian rất dài. Chúng ta phản kích lên mặt đất tạo ra vô số cái hố sâu, nhưng không hề nhìn thấy bất kỳ một điểm nào hữu dụng, tựa hồ nó không có bị ảnh hưởng chút nào."

"Xin hỏi lãnh chủ đại nhân, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra chứ?" Sử Đan Lợi kỳ quái hỏi ta.

"Sủng vật của ta trước khi đại chiến không lâu mới vừa tấn thăng lên thành Hùng vương. Các ngươi biết không, thời điểm Đại Địa Chi Hùng lên cấp nhận được Đại Địa mẫu thần chúc phúc, do đó có thêm được một năng lực mới. Loại năng lực kỳ quái này là ẩn mình dưới lòng đất." Bần đạo giải thích: "Loại năng lực này có thể giúp cho nó giống như u linh, không một tiếng động di chuyển dưới mặt đất, hơn nữa hoàn toàn ẩn giấu khí tức. Do đó có thể tránh né địch nhân điều tra, có thể đánh lén, cũng có thể thoải mái chạy trốn. Phi thường thực dụng."

"Chẳng lẽ lãnh chủ đại nhân dùng cái năng lực này trộm đi vật phẩm trong bảo khố?" Khắc Lạp kinh ngạc nói: "Thật là không thể nào tin nổi."

"Hắc hắc." Bần đạo cười cười gật đầu, nói: "Năng lực này trước khi chiến đấu mới được ta phát hiện, dựa vào nó dẫn dắt ta mới âm thầm lẻn vào trong, khi mà trên Thần Giới đánh nhau ầm ĩ, ta cứ thế đi vào trong thành. Vốn là muốn dò xét tình huống cụ thể, không ngờ nó trong lúc vô tình phát hiện ra bảo khố, hắc hắc. Vì thế ta thuận tay lấy hết ra ngoài !" Vừa nói bần đạo vừa nhìn sang Mai Lặc.

Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ? Vị trí bảo khố rõ ràng là khi Mai Lặc bị bắt làm tù binh nói cho ta biết. Mai Lặc thấy ta che dấu cho nàng liền cảm kích gật đầu, sau đó nói: "Thật sự là vô tình như vậy hả?"

"Vô tình?" Khắc Lạp là cáo già thành tinh rồi, làm gì mà chịu tin chuyện quỷ? Chỉ là hắn thấy ta và Mai Lặc liếc mắt với nhau, trong lòng lập tức hiểu ra. Thế nhưng hắn cũng không tính toán vạch trần màn kịch của chúng ta, dù sao mọi chuyện đã qua. Bây giờ truy cứu trách nhiệm là không có sáng suốt, không chỉ liên lụy đến mặt mũi của ta, mấu chốt là còn có lỗi với Sử Đan Lợi. Dù sao không quản đây là chuyện gì, hắn cũng mừng rỡ bắt được nhược điểm của Mai Lặc, sau này nói không chừng còn có chỗ hữu dụng. Cho nên hắn dứt khoát giả bộ ngu ngốc im lặng không nói.

Chỉ có mỗi Sử Đan Lợi là ngu ngốc nói: "Nhưng mà bốn phía bảo khố đều có vách tường bằng kim khí mà? Hơn nữa mặt đất cũng làm bằng bạch kim, chẳng lẽ con gấu của ngươi ngay cả kim loại cũng có thể chui qua?"

"Ngu ngốc." Khắc Lạp buồn bực nói: "Lúc đó làm gì còn có "mặt đất" nữa?"

"À, đúng rồi, toàn bộ đều bị lãnh chủ đại nhân mang đi rồi, đúng là cao minh, chiêu này không hề lưu lại bất cứ dấu vết gì, không trách được chúng ta tìm không ra đầu mối nào cả." Sử Đan Lợi bừng tỉnh đại ngộ nói.

"Ha hả, đúng thế." Khắc Lạp cũng cười nói: "Nếu không phải lãnh chủ đại nhân nhắc nhở, chúng ta sợ rằng vĩnh viễn không thể nào rửa sạch oan khuất cho Lôi Vũ rồi."

"Hắc hắc, chúng ta trở về sẽ báo cáo chuyện này lên bề trên, chỉ cần Lôi Vũ được thả ra, ta cũng không tin ba người chúng ta còn đấu không lại nữ nhân Athena kia?" Sử Đan Lợi hưng phấn nói.

"Ha hả, các ngươi đừng cao hứng quá sớm." Bần đạo cười nói: "Chuyện tình cũng không có đơn giản như vậy đâu!"

"A?" Khắc Lạp nghi ngờ nói, "Chẳng lẽ còn có cạm bẫy gì sao?"

"Lôi Vũ không phải là quả hồng mềm, các ngươi nếu như trực tiếp cứu hắn ra như vậy, chưa chắc có thể thu phục nổi hắn. Lỡ may các ngươi đánh ngã Athena, hắc hắc, hắn tay cầm trọng binh có thể cam tâm thần phục các ngươi không?" Bần đạo cười nói: "Mới đuổi đi sói lại rước một đầu hổ về, các ngươi không phải là làm chuyện không công sao?"

"Hắn dám..." Sử Đan Lợi giận dữ nói: "Chúng ta đã cứu mạng chó của hắn, hắn còn dám cưỡi ở trên đầu chúng ta?"

"Chưa chắc..." Khắc Lạp lại nghiêm túc nói: "Quân đoàn Thiên Sứ chỉ nói đến thực lực, mặc kệ mọi thứ nhân tình. Xem ra trước khi chúng ta cứu hắn ra phải y gặp mặt Lôi Vũ một lần, làm rõ hết thảy rồi mới hạ thủ."

"Đúng, nếu như hắn có can đảm không thần phục huynh đệ chúng ta, cứ để cho hắn vĩnh viễn ở trong ngục chờ đợi đi." Sử Đan Lợi dứt khoát nói.

"Dù sao hắn cũng là trọng phạm, lại bị nhốt ở trong Thiên Đường thành, Athena ngày ngày trấn giữ Thiên đường, chúng ta rất khó tìm ra cơ hội đi vào thăm tù ?" Khắc Lạp khó xử nói: "Không biết lãnh chủ đại nhân có biện pháp gì hay không?"

"Athena có ba phân thân, bình thời có một hai cái ra bên ngoài dò xét. Hắc hắc, đề nghị các ngươi canh lúc ta cử hành buổi đấu giá mà hành động, khi đó nàng tất nhiên gây áp lực với Cáp Mặc đại nhân không cho tới chỗ của ta tham dự, có lẽ sẽ có cơ hội cho các ngươi lẻn vào Thiên đường trống không." Bần đạo cười nói.

"Nhưng mà lỡ may nàng còn lưu lại một phân thân thì làm sao bây giờ?" Sử Đan Lợi hỏi. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

"Ừ, vì phòng ngừa vạn nhất, bần đạo có thể mời mấy những bằng hữu khác giúp đỡ chu toàn mọi chuyện, cần phải bảo đảm để cho Athena không có cơ hội trấn giữ Thiên đường." Bần đạo cười nói.

"Ha hả, như thế thì phiền toái lãnh chủ đại nhân quá." Khắc Lạp nói cảm kích ta. Hắn hiểu được ta gọi những bằng hữu từ Vị Diện khác, thật ra những người đối đầu với quân đoàn Thiên Sứ. Ta có cấu kết với kẻ thù của quân đoàn Thiên Sứ căn bản không phải bí mật, tất cả mọi người đều rõ ràng, thời điểm Khắc Lạp cầu ta hỗ trợ, thật ra đã suy nghĩ đến điểm này. Có thể nói mời địch nhân hỗ trợ căn bản là ý của hắn, chẳng qua là ngượng ngùng nói rõ mà thôi.

Cứ như vậy đại sự giữa chúng ta coi như tạm xong. Mục đích của bọn họ thực hiện hoàn toàn an ổn, thành công nhận được một đồng minh như ta, cũng có cơ hội mượn hơi Lôi Vũ đả kích Athena. Thu hoạch lớn như vậy làm bọn hắn phi thường hài lòng. Dĩ nhiên, thật ra bần đạo mới là người thu được lợi ích nhiều nhất, khà khà, hai tên ngu ngốc bị ta lợi dụng còn không biết.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio