Trương Tam Phong Dị Giới Du

chương 746: binh tiến bản năng tự

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Nàng là nữ thần của chúng ta, cô nương đây còn có khí chất hơn cả nữ thần nữa, à không, có lẽ khí chất của nàng còn không có thuần khiết bằng cô nương, về phần nghề nghiệp của nàng ta sao?" Tên kia cười dâm nói: "Người xem kìa, nàng đang làm công việc biểu diễn đấy." Vừa nói hắn vừa chỉ chỉ một màn hình tivi cực to ở xa xa.

Lúc này trên màn ảnh đang trình diễn một màn xuân cung, một vị gái trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp đang cùng ba tên sắc quỷ tiến hành vật lộn kịch liệt. Hiển nhiên, nơi này đang phát hình đến giai đoạn cao trào, trong nháy mắt đã thay đổi mấy người tiếp tục kịch chiến, chẳng qua là nữ chủ nhân không có đổi mà thôi. Bần đạo và Vong Ưu ngu ngốc tại chỗ, nhìn đến đây dù là ai cũng hiểu, nghề nghiệp của Vũ Đằng Lan hiển nhiên là một loại phi thường khiến cho người ta lúng túng.

Bần đạo lập tức có vọng động giết người, lại dám lấy vật này ra so sánh với phu nhân ta, nhưng mà khi ta sắp sửa bộc phát đột nhiên phát hiện sắc mặt Vong Ưu không đúng, khuôn mặt nàng đầu tiên là đỏ lên, tiếp theo lại bắt đầu chuyển sang xanh mét, ngay sau đó mấy đường gân đen nổi lên trên trán. Dựa theo mức độ bần đạo hiểu biết về nàng, đây là điềm báo nàng sắp hung bạo rồi.

Quả nhiên, nữ thần Athena rất xem trọng trinh tiết, hôm nay bị bọn họ so sánh với kỷ nữ Vũ Đằng Lan quả thực nàng cảm giác nhận lấy vô cùng vũ nhục, trong cơn giận dữ nàng rống to một tiếng, gầm lên: "Chết tiệt khốn kiếp, lại dám đem ta so với loại tiện nhân kia, đi chết hết cho ta. Thâm Hồng địa ngục ~!"

Theo thanh âm Vong Ưu gầm lên, giữa hai tay của nàng đột nhiên hiện ra một mảng lớn hồng quang, ngay sau đó một đạo năng lượng ma pháp mạnh mẽ chí cực bạo phát, xông thẳng tới mấy tên đang trợn mắt hốc mồm nhìn.

Bần đạo vừa nghe lời của nàng lập tức cũng có chuyện không tốt, nhưng mà pháp thuật đã phóng ra ngoài ta cũng không có cách nào ngăn trở, chỉ đành phi thân ôm lấy Vong Ưu lắc mình một cái chạy trốn ra ngoài vài chục dặm, cười khổ nói với nàng nói: "Giết mấy con kiến hôi mà thôi, có cần phải dùng đến cấm chú cấp mười ba không hả?"

Trong khi bần đạo nói chuyện, từ phương xa đột nhiên truyền đến một trận nổ mạnh kịch liệt, một đám mây hình nấm cực to lao thẳng lên trời cao, trong mây thỉnh thoảng lóe ra hồng quang mãnh liệt, ánh sáng vô cùng chói mắt. Đồng thời một đạo làn sóng xung kích cũng bắt đầu phát tác, nó giống như sóng thần uy mãnh vô địch phá hủy hết thảy kiến trúc cản đường, lan tràn ra vài dặm mới từ từ biến mất. Ngắn ngủn mười mấy giây trôi qua, một mảnh diện tích hơn dặm toàn bộ biến thành phế tích, bất luận trên mặt đất hay là dưới mặt đất cũng không có một ai may mắn thoát khỏi số phận. Dựa theo mật độ nhân khẩu của thành phố này mà tính toán, sợ rằng người chết tuyệt đối không ít hơn mười vạn.

"Mấy tên vô sỉ phế vật này có chết cũng không cần phải đáng tiếc." Vong Ưu vẫn còn oán hận nói. Nàng thân là tướng quân Thần Giới theo một đường chinh Tây chém giết vô số người, tràng diện lớn cũng từng thấy nhiều rồi. Tự nhiên không để ý tới mười mấy vạn người thương vong.

Bần đạo nghe nàng trả lời, biết không có cách nào cứng rắn khuyên bảo, chỉ đành cười khổ câm miệng, không nói chuyện này nữa. Thật ra sau khi Athena đi theo ta tâm tính đã bình thản hơn nhiều, nếu như là trước kia, lúc nãy ít nhất nàng cũng dùng tới cấm chú cấp mười tám. Bảo đảm sẽ không bỏ qua toàn bộ Uy Khấu. Bây giờ nàng chỉ dùng pháp thuật cấp mười ba đã cấp cho ta mặt mũi lắm rồi. Bần đạo cũng không cưỡng cầu quá nhiều, tạm thời cứ để tình hình như thế thì tốt hơn. Dù sao bản chất Athena không xấu, nàng chưa bao giờ khi dễ người tốt, chẳng qua là đối đãi ác người mới bộc lộ ra một mặt tàn nhẫn. Ta không cần thiết vì một đám vô liêm sỉ làm ảnh hưởng tình cảm hai vợ chồng.

Vong Ưu tựa hồ cũng không muốn có ngăn cách với ta, cho nên nói tránh đi: "Đúng rồi, chàng không cảm thấy Vũ Đằng Lan kia nhìn hơi quen mắt sao?"

"Thật sao?" Bần đạo suy nghĩ một chút, đột nhiên tỉnh ngộ nói: "Đúng nhỉ, tựa hồ mắt mũi khá giống con tiện nhân Thiên Chiếu kia. Chẳng lẽ nàng là Thiên Chiếu huyết mạch?"

"Cái gì mà huyết mạch của nàng ta chứ? Theo ta thấy giống với chính bản thân nàng ta hơn!" Vong Ưu cười lạnh nói: "Nhất là cái bộ mặt dâm đãng kia!"

"Không thể nào? Nàng ta nói thế nào cũng là nữ thần? Làm sao có thể làm ra loại chuyện hạ tiện như vậy?" Bần đạo giật mình nói.

"Hạ tiện?" Vong Ưu cười lạnh nói: "Đó là cách chúng ta nhìn nhận, nhưng mà đối với con tiện nhân kia lại là nghệ thuật vẻ vang đó."

"Chuyện này..." Bần đạo do dự nói: "Ta cũng không rõ lắm, thế nhưng chờ đến khi bắt được nàng ta hết thảy mọi chuyện cũng có thể tra ra manh mối thôi."

"Ừ." Vong Ưu nặng nề đáp ứng một tiếng.

Kế tiếp Vong Ưu trong cơn tức giận còn sót lại chủ động yêu cầu đi hỏi đường, hơn nữa còn cố ý đi tới những góc tối âm u, tìm những tên nhìn không đứng đắn mà hỏi thăm. Dĩ nhiên hiệu suất nàng hỏi đường tuyệt đối thấp, nhưng mà quá trình diễn ra cực kỳ táo bạo. Mấy canh giờ sau Vong Ưu rốt cục phát tiết xong hỏi ra được vị trí cụ thể của Bản Năng Tự. Trong thời gian này, du côn ác bá lưu manh bị nàng giết chết cơ hồ đạt đến hàng trăm rồi. Thật tình mà, quốc gia này có mật độ lưu manh cũng hơi cao thì phải. Ai dà, bần đạo đối với lưu manh nhà người khác chưa bao giờ quan tâm đến, nghĩ làm chi cho mệt người. Chúng ta dựa theo kế hoạch ban đầu chạy tới Bản Năng Tự, điều tra tung tích tiện nhân Thiên Chiếu cùng với Tu Tả.

Bản Năng Tự tọa lạc ở trên một ngọn núi nhỏ cao ngàn thước, chiếm diện tích ước chừng dặm, trải qua nhiều năm tu sửa đã hình thành một dãy kiến trúc rộng lớn. Hơn nữa, ngôi chùa này có địa vị tương đối cao quý, vì thế nhưng ngôi chùa chiền khác ở chung quanh trăm dặm không có bất kỳ cái nào xây dựng cao như thế, còn có một khu rừng rậm rạp bao quanh ngọn núi, chỉ sợ đây là khu rừng cuối cùng của Uy Quốc đi? Mà Bản Năng Tự được rừng xạnh bao quanh thoạt nhìn y như tranh vẽ, cảnh sắc đẹp đẽ mê người.

Chủ trì Bản Năng Tự hiện tại là một lão già tên là An Bội Cấm hơn tám mươi tuổi, một con lừa ngốc chính hiệu. Hắn lúc này đang ở trong phòng phương trượng thực hiện chức trách người phát ngôn cho Thiên Chiếu thần, bên cạnh là một vị thiếu phụ tín đồ thành kính cũng đang tiến hành xin Thiên Chiếu đại thần chúc phúc.

Chỉ thấy con lừa già kia trần như nhộng ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, vị thiếu phụ xinh đẹp thoạt nhìn chừng ba mươi cũng không một mảnh vải ngồi trên người của hắn, không ngừng nhún nhún lên xuống, lại còn thở hào hển nói: "Tôn kính đại sư, mời Thiên Chiếu đại thần chúc phúc cho ta đi."

"Được, thế nhưng điều này cần có sự cố gắng của ngươi, nhanh dùng lực, càng dùng sức càng nhận được nhiều chúc phúc, cố gắng lên." Lão già này mở miệng khích lệ. Đừng xem lão già này lông mày râu mép cũng đã tuyết trắng hết rồi, nhưng mà da dẻ vẫn đỏ ửng trắng nõn như người trẻ tuổi, nhất là cái "cây" phía dưới, thô to như cánh tay trẻ con vậy.

Nó có thể khiến cho rất nhiều tráng hán nhìn mà cảm thấy tự ti.

"A..." Thiếu phụ đáp ứng một tiếng, sau đó càng thêm ra sức nhún.

"A. a. a...." Lão già hưng phấn kêu lên, nhưng mà hắn không có la được mấy cái đột nhiên ngây ngẩn cả người, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện trong phòng của mình hiện ra hai vị khách không mời mà đến. Lão già này nhất thời cả kinh, hắn biết người có thể vô thanh vô tức tránh né nhóm thuộc hạ ở chung quanh lẻn vào tới chỗ này hiển nhiên không phải là hạng dễ đối phó. Hơn nữa cử động lẻn vào rõ ràng mang theo ác ý, cho nên hắn vội vàng lớn tiếng chất vấn: "Các ngươi là ai, vào bằng cách nào? Người đâu?" Vừa nói hắn vừa vứt nữ nhân kia qua một bên, sau đó bật tung mền đứng lên.

"Có !" Theo lão già này la lên một tiếng phía ngoài lập tức truyền đến thanh âm huyên náo. Ngay sau đó hơn mười tên nhẫn giả áo đen xông vào, bao vây chúng ta đoàn đoàn chặt chẽ, lại còn có mấy tên Âm dương sư đứng ở phía sau bọn hắn. Đồng thời, thanh âm người ở phía ngoài vẫn không có đình chỉ, chẳng qua là trong phòng phương trượng quá nhỏ hẹp nên không vào được mà thôi. Ta đoán chừng phía ngoài ít nhất còn có mấy ngàn người nữa.

Thế nhưng, hình dáng tướng mạo bọn người kia ta thật sự không dám khen tặng, bây giờ đã là xế chiều, mặt trời còn treo trên cao, thế mà nhóm lừa ngốc ở Bản Năng Tự đã bắt đầu hưởng thụ cuộc sống về đêm rồi, mấy ngàn người phía ngoài nhìn sơ qua còn đỡ, nhưng mà xem kỹ một tí thì biết đức hạnh thật sự quá kém. Trên căn bản không mấy người ăn mặc chỉnh tề, đa số đều mang quần áo xốc xếch, thậm chí không có thiếu người lộ ra "hàng hóa" trọn vẹn. Trong lúc nhất thời mùi rượu uế khí bay đầy rẫy Bản Năng Tự. Ài, bần đạo thở dài lắc đầu liên tục, trong lòng tự nhủ nơi này rốt cuộc là chùa chiền hay là kỹ viện đây?

"Quá nhiều người tới, không thích hợp để nói chuyện, hơn nữa bọn họ quá xấu, ta không muốn nhìn thấy bọn họ." Vong Ưu lạnh lùng nói.

Bần đạo tự nhiên biết đây là nàng nói với ta, đồng thời ta cũng hiểu ý tứ Vong Ưu. Ý nàng muốn ta động thủ trước. Bởi vì pháp thuật của nàng chỉ được cái phá hoại là tốt, một khi động thủ nhất cử tiêu diệt hết người ở chỗ này cũng không có vấn đề gì, nhưng mà lại không có cách nào bảo vệ kiến trúc và bảo đảm còn người sống sót. Vì muốn lưu lại người sống hỏi thăm tin tức, Vong Ưu đành phải buông tha ý định tự thân động thủ, bảo ta đi lên hỗ trợ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:

"Ai dà, các vị đều là hạng người hai tay dính đầy máu tanh, có một kiếp này mới phù hợp thiên đạo báo ứng. Bần đạo thay trời hành đạo lên tiếng khuyên nhủ: "Sau này có chô nào không phục cứ tới tìm ta là được." Bần đạo bất đắc dĩ nói: "Bụi về với bụi, đất về với đất, các ngươi an tâm ra đi thôi. Cuối cùng khuyên các ngươi một câu, đời sau làm heo làm chó, chớ có làm Uy Khấu."

Vừa nói xong bần đạo giơ tay lên phóng ra một đạo pháp thuật trong Đại Ngũ Hành Thần Lôi, Mậu Thổ Thần Lôi Võng. Ngay khi bần đạo thi triển pháp thuật, chỉ thấy trên mặt đất đột nhiên nổi lên vô số tia chớp màu vàng đất, mấy tia chớp này có uy lực rất mạnh, đặc biệt nhắm vào trong đám người mà tới, trong nháy mắt mấy ngàn người ở phía ngoài không kịp đề phòng toàn bộ bị đốt thành tro bụi. Dĩ nhiên người trong phòng cũng không thể may mắn thoát khỏi, do bần đạo khống chế tinh chuẩn, mấy tia chớp này giết chết tất cả Nhẫn giả và Âm dương sư, chỉ để lại chủ trì Bản Năng Tự và thiếu phụ vô tội kia thôi. Bởi vì bần đạo không đành lòng giết chết nữ nhân.

Nhìn thấy đám người sống ở trước mặt mình biến thành than củi, người đàn bà kia sợ đến mức trực tiếp ngất đi. Mà lão già vô liêm sỉ mặc dù không có bất tỉnh, nhưng mà cũng bị dọa cho sợ đến thần trí mơ hồ. Mấy ngàn cao thủ bị một đạo pháp thuật cường hãn giết ngay lập tức, từ trước tới nay hắn chưa từng nhìn thấy qua. Người có thể sử dụng pháp thuật kinh khủng như thế, hắn tuyệt đối không thể nào đối kháng. Cho nên hắn run rẩy toàn thân nói: "Ngươi, các ngươi rốt cuộc là ai? Sau lưng ta chính là Thiên Chiếu đại thần, các ngươi tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio