Quái vật lớn khủng bố như thế vừa xuất hiện liền làm toàn trường khiếp sợ, ai cũng không biết nó là địch hay bạn, song phương nhất thời cũng không biết nên xử lý thế nào. Bất quá, ngay sau đó nó liền hướng mọi người biểu lộ thái độ, ám chi thần quái phát uy đầu tiên, sau khi trải qua sự huấn luyện của Hắc Ám Chủ Thần, thực lực của bọn hắn lại tăng cao, một chiêu linh hồn thiêu cháy mạnh mẽ, tức thì miễu sát thiên sứ cấp thấp trong phạm vi mấy trăm dặm, thi thể điểu nhân trong chốc lát giống như mưa thi nhau rơi xuống, phủ mặt đất thành một màu tuyết trắng, không trung cũng theo đó sáng tỏ, chỉ có thiên sứ cấp cao còn thưa thớt sót lại phía trên, ánh mặt trời một lần nữa chiếu xuống rạng rỡ.
Trên thực tế, pháp thuật cường hãn như thế người tu đạo chúng ta ai cũng biết. Chỉ bất quá, chúng ta ít nhất phải vượt qua tứ cửu thiên kiếp, mới có thể phát ra uy lực khổng lồ như thế. Dù sao những ám chi thần quái này là được ma lực chi hoàn của Tiểu Lục hỗ trợ, uy lực của pháp thuật nguyền rủa tương đương với của chủ thần đỉnh cấp. Mà chúng ta sở dĩ không hiển lộ công kích như vậy, nguyên nhân chính là không muốn đem lực lượng quý giá lãng phía lên trên đám điểu nhân cấp thấp, bằng không sẽ đánh không lại thiên sứ cấp cao, bởi vì pháp thuật phủ một diện tích lớn rất tốn khí lực. Cũng chỉ có loại sinh vật chuyên về phụ trợ như thần quái mới không cần phải lo lắng, bởi vì bản chất của bọn hắn chính là khi dễ địch nhân cấp thấp.
Kế tiếp, thời gian còn lại chính là màn biểu diễn của kim diệu thạch thạch tượng quỷ, bọn hắn từ phía dưới thành thị tách ra, sau đó đánh về các thiên sứ cấp cao. Điểu nhân có thể dựa vào mình ngạnh kháng lại thạch tượng quỷ ít nhất cũng là lục dực thiên sứ chiến tướng, bất quá ngoài ra cũng không có thiếu tứ dực thiên sứ tránh được kiếp nạn, bọn hắn là ở gần đó có thiên sứ cấp cao bảo vệ, mới có thể qua được, bằng không đã chết hết.
Tuy rằng bởi vì các loại nguyên nhân, ở phía trên tam thanh cung là mấy chục vạn thiên sứ, nhưng mà đa số đều là thiên sứ cấp thấp, cấp cao ít hơn, dưới sự tập kích của hơn một trăm vạn thạch tượng quỷ, căn bản không chịu nổi một đoàn. Ngay cả thiên sứ chiến tướng cũng bởi vì chịu sự ảnh hưởng của nguyền rủa, hiện tại căn bản không phát huy được thực lực cao nhất, mà trở thành đối tượng truy giết của thạch tượng quỷ. Tuy rằng trong đó cũng có bát dực và thập dực thiên sứ có thể thoải mái lấy một địch mười, thậm chí địch trăm, đáng tiếc chính là, số lượng bọn hắn thật sự quá ít, chỉ có vài trăm người, bọn hắn bất kể thế nào cũng đánh không lại nhiều thạch tượng quỷ như vậy.
Nhất là tự bạo thuật của những thạch tượng quỷ này, quả thực làm cho bọn hắn khó lòng phòng bị, một khi bị vài chục con vây quang cùng nhau tự bạo, bát dực thiên sứ cũng phải nuốt hận mà chết. Về phần thiên sứ chiến tướng thì càng thảm hại hơn, riêng cầu năng lượng thuộc tính yên diệt cũng đủ làm bọn hắn thương vong thảm trọng, linh hồn cũng bị tiêu diệt, ngay cả cơ hội chuyển sinh cũng không có. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Huống hồ bọn hắn còn phải đối mặt với công kích dày đặc từ mọi người ở dưới tam thanh cung, đặc biệt là tức tử pháp thuật của ám chi thần quái, thi triển đối phó với bát dực thiên sứ trưởng yếu hơn bọn hắn một bậc, xác suất thành công % quả thực làm cho các điểu nhân phát điên. Cứ một lát là lại có mười hai bát dực thiên sứ trưởng ở trên đầu mọc ra huyễn tượng khô lâu đen, sau đó hét thảm một tiếng, đương trường tử vong.
Phải biết rằng, nếu không phải là đánh lén mà là chính diện giao phong, cho dù là ta cũng phải phí sức một hồi mới có thể giết được một bát dực thiên sứ trưởng, cơ hội đánh chết tại chỗ không đến năm thành, cơ hội tiêu diệt linh hồn ngay cả hai thành cũng không đến. Dù sao bọn hắn cũng không phải là đầu gỗ, đánh không lại thì biết chạy, làm sao giống như bây giờ, dễ dàng miễu sát, thương vong thảm trọng như vậy. cho dù là thiên sứ quân đoàn tài đại khí thô cũng tuyệt đối chịu không nổi.
Huống hồ, kiểu chết thân thể không tổn thương mà linh hồn tiêu vong này, quả thực thiên sứ khó có thể tiếp nhận. Cho nên, mặc dù thiên sứ quân đoàn được xưng là không sợ tử vong, đối mặt với cái chết không có cơ hội chuyển sinh này, rốt cục sinh ra sự sợ hãi, cuối cùng không thể không bị ép lui lại. Từ khi bần đạo thả ra Thiên Không Chi Thành đến khi thiên sứ quân đoàn tháo chạy, vẻn vẹn chưa đến mười mấy phút đồng hồ.
Thất công chúa ở đây trong thời gian ngắn cũng đủ để quan sát toàn bộ chiến trường, bởi vì cung điện bên ngoài Đạo Môn cơ hồ mỗi một cái đều bị điểu nhân nhiều như kiến vây khốn, vẻn vẹn giải cứu một cái tam thanh cung căn bản chẳng thấm vài đâu, cho nên nàng rất nhanh phân tích tình thế trước mắt, đề nghị với ta :" Thiên Không Chi Thành không thể thủ một chỗ lâu dài, nên đi trợ giúp xung quanh mới có thể phát huy lực chiến đấu lớn nhất."
" Thiên Không Chi Thành bắt đầu từ bây giờ do nàng chỉ huy, nàng có thể điều động bất luận tài nguyên gì ở mặt trên ngoại trừ Tiểu Lục." Bần đạo lập tức hạ mệnh lệnh uỷ quyền.
"Dạ!" Thất công chúa hưng phấn đáp một tiếng, sau đó điều khiển Thiên Không Chi Thành bay về phía cảnh dương cung cách chúng ta gần nhất, bắt đầu cứu giúp xung quanh.
Nhìn thấy sức chiến đấu cường đại của Thiên Không Chi Thành, toàn bộ thành viên Đạo Môn cơ hồ lên tiếng kinh hô, sôi nổi đoán là ai đến giúp. Ta hiện tại cũng không có thời gian ôn chuyện với bọn họ, cho nên không đợi người ở tam thanh cung nói lời cảm tạ, ta liền nhanh chóng chạy ra ngoài, bần đạo lặng lẽ chui xuống dưới đất, bắt đầu tìm kiếm sư phó, cũng thuận tiện nhìn xem có kiếm được tiện nghi gì không.
Rất nhanh, thần thức của bần đạo đã quét qua toàn bộ chiến trường một lần, không có phát hiện ân sứ, bất quá lại gặp được rất nhiều lão bằng hữu. Ở trên chiến trường cấp bậc cao nhất, tình hình chiến đấu là kịch liệt nhất, hoa lệ nhất, hiện đang có một thiên sứ có cánh trong suốt ác chiến với bốn vị sư huynh của ta.
Thiên sứ này thân cao hơn hai mươi thước, cái cánh trong suốt đã nói lên thực lực của hắn tương đương với Cáp Mặc, nhưng mà bần đạo cảm giác được, hắn so với Cáp Mặc còn mạnh mẽ hơn. Người này tương đối đặc biệt, hắn có sáu cánh tay phân biệt sử dụng kiếm, thuẫn, thương, cung, ma pháp trượng năm dạng binh khí, mỗi kiện đều là thần khí siêu cấp tinh phẩm, giơ tay nhấc chân là kiếm khí, pháp thuật phát ra, một khi trượt mục tiêu thì đều đem dãy núi phía dưới dễ dàng đập nát rụng, uy lực quả thực mạnh mẽ đến cực điểm.
Về phần đối thủ của hắn, là bốn vị kiếm thụ mà ân sư ta thu lưu rất sớm trước kia, thời gian bọn họ nhập môn không kém hơn bao nhiêu so với đại sư huynh của ta. Mỗi người tu hành được hơn mười vạn năm, bình thường không nổi bật gì, mãi đến hiện tại, ta mới biết được bọn họ kinh khủng cỡ nào. Theo ta phỏng đoán, mỗi người đều so với Hỏa Tổ mạnh hơn một chút. Lúc này, trên tay bọn họ sử dụng bốn thanh tru tiên kiếm của ân sứ, bày ra tru tiên kiếm trận được xưng là thần giới sát khí nặng nhất uy lực uy lực biến thái nhất, từng đạo kiếm khí vô cùng hoa lệ chém tới, không ngờ có thể ngạnh kháng với công kích của đối thủ không rơi vào hạ phong. Bốn người một thể, vững vàng đem đối thủ mạnh hơn bọn họ một bậc, gắt gao bám trụ, thật sự là rất giỏi.
Bần đạo phỏng chừng, cho dù là Cáp Mặc rơi vào trong tru tiên kiếm trận, chỉ sợ ngay cả mấy giờ cũng chống không nổi mà hình thần câu diệt. Thật sự không thể tưởng được, gia hỏa hiện tại cư nhiên không những đánh ngang tay mà còn có xu thế chiếm thượng phong. Mặc dù có chút nguyên nhân, là bốn vị sư huynh của ta sợ hư hao kiến trúc Đạo Môn quá nhiều mà bó tay bó chân. Nhưng mà, có thể chống lại tru tiên kiếm trận của bốn vị sư huynh, chính điều này đã nói lên thực lực của người này. Xem ra thiên sứ quân đoàn quả nhiên là nhân tài ẩn dật, nếu lần này mấy gia hỏa tới cùng cũng cường đại như hắn, kết hoạch của chúng ta quấn chặt lấy bọn hắn sợ là gặp khó khăn lớn.
Mặt khác, ta còn gặp được hơn mười vị sư huynh, đều là cùng chủ thần đỉnh cấp trong thiên sứ quân đoàn chia cặp chém giết. Bất quá số lượng của điểu nhân hiển nhiên so với chúng ta nhiều hơn, bọn hắn lần này tuyệt đối dốc toàn lực, chủ thần đỉnh cấp thậm chí có gần năm mươi người. Bất đắc dĩ, mấy vị sư huynh thực lực cực mạnh của ta như Bồ Đề lão tổ, Thái Bạch Kim Tinh, Mộc Đạo Nhân vân vân, đều là đang lấy một địch hai. Mà đại sư huynh Thái Thượng Lão Quân thì chính là lấy một địch ba. Ha ha, ta còn gặp được Hầu Tử, hắn cũng tới giúp vui, đang đánh với Da Hòa Hoa quên cả trời đất.
Bất quá, đừng nhìn Hầu Tử là vừa mới vượt qua tứ cửu thiên kiếp, nhưng Da Hòa Hoa căn bản đánh không lại hắn. Da Hòa Hoa lần trước muốn giết Hầu Tử, bị ân sư chặt đứt mười hai cánh, bị thương rất nặng, đến hiện tại còn chưa hồi phục hoàn toàn, chỉ có thể phát huy tám phần thực lực, hơn nữa sở trường của hắn không phải là chiến đấu mà là đào tạo thiên sứ, cho nên tuổi tác lớn hơn Hầu Tử nhiều như vậy nhưng lại bị mãnh công của Hầu Tử ép cho không thở được. Đây còn là dưới tình huống ở bên cạnh hắn có bốn thập dực đại thiên sứ trưởng hỗ trợ mà còn như thế. Hầu Tử con chưa biến thân thành ba đầu sáu tay, đám Da Hòa Hoa còn đã chống đỡ không nổi, nhìn tình thế, bọn hắn bị thua chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Vừa lúc đó, bần đạo đột nhiên hai mắt tỏa sáng, ha ha, ta không ngờ phát hiện ra một thân ảnh dâm loạn quen thuộc. Da Tô (Jesus), tên hỗn trường này không ngờ sống lại nhanh như vậy, hơn nữa còn được phụ thân Da Hòa Hoa đặc cách thăng lên thập dực đại thiên sứ trưởng, bất quá người nào cũng biết, thực lục của hắn khẳng định vẫn chẳng ra gì.
Ha ha, thấy hắn, bần đạo nhìn không được hưng phấn một trận, thật sự đi mòn gót giày tìm không ra, đến khi tìm được không tốn công phu. Cũng có thể nói là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại lao vào, đây là tên hỗn trướng này muốn tìm chết, bần đạo như thế nào có thể khách khí a!
Lúc này, tên Da Tô này đang ở một chỗ bên ngoài cung điện khoa tay múa chân chỉ huy đại quân tiến công, hắn là không có gan chính mình xông lên trước, cho nên núp rất xa ở ngoài chỉ huy, bên cạnh còn có hơn mười bát dực thiên sứ trưởng bảo vệ an toàn của hắn. Bất quá, những gia hỏa này nhìn thấy rất lười biếng, xung quanh nơi nơi đều là điểu nhân, bọn hắn cũng không nhận ra lúc này, ông chủ của mình được bảo vệ ở nơi này sẽ có nguy hiểm gì.
Nhưng mà, rất nhiều chuyện không phải giống như mình nghĩ, ngay khi bọn hắn còn đang hăm hở nhìn cung điện bị công kích sắp sụp đổ thì dị biến nổi lên.
Bần đạo từ thổ địa dưới chân bọn hắn mãnh liệt xông lên, huyền thiên đặng long bộ toàn lực thi triển, chỉ trong nháy mắt, ta liền tới bên cạnh Da Tô đứng giữa không trung. Hạo Thiên thần kiếm tụ thế đã lâu phóng ra vô tận ánh sáng, hàng tỉ vì tinh tú hợp thành thân kiếm dài hơn trăm thước, rộng vài chục thước, dưới sự khống chế của bần đạo, nhẹ nhàng vẽ ra một cái thái cực đồ, Da Tô đứng mũi chịu sào ở vị trí trung tâm, bị một kiếm của ta cắt vỡ ma pháp thuẫn, sau đó một chiêu ngũ hành thần chưởng vỗ vào sau ót của hắn, đương trường hôn mê, lập tức bị ta bắt sống vào trong tay. Thị vệ bên cạnh hắn thì không có được ưu đãi này, bị hàng tỉ vì tinh tú nghiến thành bột mịn.
Quang huy của Hạo Thiên thần kiếm thật sự là rất chói mắt, thần kiếm vừa ra toàn bộ mọi người ở chiến trường bị kinh động. So với sự xuất hiện của Thiên Không Chi Thành càng làm cho bọn họ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, dù sao, Hạo Thiên thần kiếm này là pháp bảo cao nhất của Đạo Môn chúng ta, đại biểu cho vinh dự tối cao của sư môn.
" Hạo Thiên thần kiếm! Là tiểu sư đệ trở về rồi." Các sư huynh sôi nổi kích động hô lên. Đàm người còn lại cũng là huyên náo một trận.
"Hảo tiểu tử, ngươi còn sống." Hầu Tử cũng hưng phấn không thôi nói.
"Thả con ta ra, bằng không ta giết ngươi." Da Hòa Hoa nổi giận quát. Đáng tiếc lời nó của hắn bị ta xem như cái rắm, không thèm để ý.
Bởi vì một tay bần đạo mang theo Da Tô, điểu nhân chung quanh sợ ném chuột vỡ bình không dám tiến lên, chẳng qua là không ngừng uy hiếp ta. Bần đạo cũng lười phản ứng với đám ruồi bọ vô dụng này, hướng toàn bộ chiến trường quát lên :"Đám điểu nhân chết tiệt nghe đây, dám xúc phạm thiên uy của Đạo Môn ta, không quản ngươi là ai, cho dù là chủ thần cũng giết, giết...không...tha!"
" Nói xong, bần đạo tay giơ kiếm lên, đương trường chém Da Tô thành thịt băm, ta thậm chí cố ý giảm xuống uy lực của Hạo Thiên thần kiếm, để cho mọi người có thể chứng kiến cảnh tượng linh hồn của Da Tô bị hành tỉ tinh tú chầm chậm nghiền vỡ, khiến cho điểu nhân xung quanh ta nhìn thấy mà ngây dại, nhất thời dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo của điểu nhân được thay bằng vẻ sợ hãi khiếp đảm.
" Giết không tha! Giết không tha! Giết không tha!" Mà người trong Đạo Môn ta thì sĩ khí dâng cao, cùng hô lên một tiếng.
"A!" Da Hòa Hoa cực kỳ bi thương, bỏ qua Hầu Tử, trực tiếp hướng ta đánh tới.
Bần đạo cũng không liếc mắt nhìn hắn, mà lớn tiếng trêu chọc Hầu Tử :" Hầu Tử! Bần đạo đã khai trương rồi, làm sao ngươi đánh cả nửa ngày còn không thu thập được tên nào, chẳng lẽ vài năm không gặp, ngươi yếu kém rồi?"
"Nha nha phi!" Hầu Tử vốn là người háo thắng, bị ta kích, nhất thời mặt khỉ xấu hổ đỏ bừng. Ánh mắt trợn trừng như chuông đồng, ở trước mặt nhiều người như vậy bị ta gọi là yếu kém, nếu như hôm nay không ép được ta xuống, hắn chính là buồn bực muốn chết. Vì thế rốt cuộc bất chấp ẩn giấu thực lực, trực tiếp biến hóa ra ba đầu sau tay, đồng thời khuếch đại thân hình, tức thì, một hầu tử cao hơn trăm thước có ba đầu sáu tay giống như một ngọn núi nhỏ xuất hiện ở trước mặt mọi người. Nhất là ba thanh kim cô bổng trên tay hắn, dầy vài thước, dài hơn trăm thước, dựa theo độ dầy của nó, sợ là nặng đến mấy vạn tấn.
Sau khi biến thân, lập tức Hầu Tử liền xoay tròn cực nhanh, tựa như một cái vòi rồng cuốn tới, tên xui xẻo đầu tiên chính là bốn tên thập dực đại thiên sứ trưởng kia. Vẻn vẹn trong nháy mắt liền bị cây gậy nặng như thái sơn kia của Hầu Tử đánh thành thịt nát, ma pháp thuẫn hay thân thể cường hãn gì, dưới công kích biến thái của Hầu Tử tất cả đều là cặn bã, cho dù là ngọn núi đúc bằng sắt cũng khẳng định sẽ bị hắn đập nát, huống chi là huyết nhục thân thể của điểu nhân.
Xử lý bọn hắn chỉ là thuận tay mà thôi, mục tiêu chủ yếu của Hầu Tử vẫn là Da Hòa Hoa, cho nên phong bạo hắn hóa thành trong nháy mắt đuổi theo phía sau Da Hòa Hoa. Trên đường đụng trúng cái gì, vô luận là điểu nhân hay cây cối, đá núi cũng đều không ngoại lệ bị kim cô bổng của hắn nghiền thành cặn bã. Cho dù là vậy, tốc độ tiến đến của hắn cũng rất kinh người, chỉ trong nháy mắt đã đi được mấy dặm, đi tới phía sau lưng Da Hòa Hoa.
Da Hòa Hoa dù sao cũng là chủ thần đỉnh cấp trải quan bách chiến, cho dù nỗi đau mất con tạm thời làm cho hắn mất đi lý trí, nhưng mà bản năng thân thể vẫn làm cho hắn biết được nguy hiểm đang tiến đến mà khôi phục là thanh tỉnh. Khi uy hiếp ở sau lưng tới gần, Da Hòa Hoa mạnh mẽ xoay người lại, lập tức thân thể hắn bị phật quang chói mắt trên người Hầu Tử nhuộm thành màu vàng, Da Hòa Hoa nhìn thấy vòi rồng màu vàng bay tới đập vào mặt không tự chủ được từ nơi sâu nhất trong lòng sinh ra một tia tuyệt vọng. Tránh cũng tránh không thoát, rơi vào đường cùng, Da Hòa Hoa cũng chỉ có thể vùng vẫy giãy chết thi triển pháp thuật phòng hộ cực mạnh.
Kỳ thật, ngay cả bản thân Da Hòa Hoa cũng biết, những cố gắng này bất quá là phí công, trừ phi là phát sinh kỳ tích, bằng không hắn chết chắc rồi.
Kỳ tích đương nhiên không có phát sinh, khi trọng côn của Hầu Tử giáng đến, lá chắn phòng hộ của hắn ngay cả một giây đồng hồ cũng không duy trì nổi, đã bị đánh nát, tiếp theo đó là thân thể của hắn. Thân là chủ thần đỉnh cấp, thân thể của Da Hòa Hoa tự nhiên là khác với những người khác. Tuy rằng bị đánh cho xương gãy gân đứt, huyết nhục mơ hồ, thậm chí đứt cả tay chân, nhưng mà cơ bản vẫn còn bảo lưu đầy đủ thân thể.
Nhưng mà, cũng chính như vậy mới khơi lên lửa giận của Hầu Tử. Thân thể của Da Hòa Hoa trong cơn lốc màu vàng bị Hầu Tử nện không ngừng, được chừng vài phút đồng hồ, Hầu Tử mới thoả mãn thu. Mà lúc này, Da Hòa Hoa đáng thương đã bị Hầu Tử đánh cho bầm thây vạn đoạn. Thân thể cao lớn mấy thước của hắn, hiện tại cũng tìm không thấy một khối thịt, có thể thấy bị băm đến cỡ nào.
Về phần linh hồn của Da Hòa Hoa thì càng khỏi phải nói, Hầu Tử là đệ tử cửa phật, phật quang là khắc chế linh hồn nhất. Vừa rồi, Hầu Tử ở mặt ngoài là đánh côn không ngừng, kỳ thật chủ yếu chính là đang dùng phật quang luyện hóa linh hồn của Da Hòa Hoa. Mà tai vạ lần này kỳ thật cũng là do sự cứng cỏi phi thường của linh hồn Da Hòa Hoa mang đến. Nếu như hắn sớm bị phật quang luyện hóa, nói không chừng thân thể cũng không bị đánh nát hoàn toàn đến như vậy. Dù sao bất kể thế nào, phụ tử Da Hòa Hoa cùng Da Tô tàn sát thần giới phương tây mấy vạn năm, rốt cục hôm nay triệt để bị tiêu diệt. Chúng ta coi như đã trừ đi hai cái đại họa cho thần giới.
Khi Hầu Tử đánh thi hài, điểu nhân xung quanh hắn có rất nhiều, đều bị cảnh tượng thê thảm như vậy làm sợ tới mức trợn mắt há mồm, thậm chí người nhát gan trực tiếp hôn mê, càng có không ít người ở tại đương trường nôn thốc nôn tháo, rất nhiều điểu nhân thần kinh yếu ớt chỉ sợ từ này về sau sẽ luôn gặp ác mộng. Dù sao, sau khi Coi như là chấm dứt, thân thể chậm rãi dừng lại, điểu nhân chung quanh hắn liền lập tức tán đi, chu vi trong vòng trăm dặm nhất thời trống trơn, một tên điểu nhân cũng nhìn không thấy, tình cảnh buồn cười như thế làm cho Hầu Tử dở khóc dở cười.
Bất quá, hắn cũng rất nhanh quên đi chuyện này, ngược lại đối với bần đạo cực kỳ kiêu ngạo quát :"Tiểu tử mũi trâu! Ngươi chỉ có thể giết một tên con phế vật vô dụng, có cái gì mà đắc ý? Ta còn giết cả cha của hắn, ngươi mới là đồ yếu kém. Ha ha!"