Chỉ thấy bầu trời vốn trong xanh đột nhiên bị một quang mang đỏ ngầu bao phủ. Tiếp theo, ở trên đỉnh đầu quân đội sinh ra một vùng biển lửa dài hơn trăm dặm. Hỏa diễm hừng hực bùng nổ không ngừng đè ép xuống phía dưới, trong nháy mắt đã xuất hiện trên đầu bọn họ.
Đến lúc này dù có là kẻ ngu ngốc cũng biết tình huống không ổn, chớ nói chi là quân đội bọn họ vốn được huấn luyện nghiêm chỉnh. Gã tướng lãnh vội vàng hét lớn: "Toàn thể kết trận, Thanh Long Xuất Thủy."
Hắn vừa ra lệnh một tiếng, đội ngũ vốn sắp hàng chỉnh tề lập tức điều động, trong thời gian vài giây đã bố trí xong trận thế phòng ngự Hỏa hệ pháp thuật Thanh Long Xuất Thủy, từ đó cho thấy hàng ngày bọn họ được rèn luyện quân sự rất tốt. Tuyệt đối là một chi quân đội tinh nhuệ. Mà lúc này đã thể hiện rõ tác dụng của việc gian khổ huấn luyện, nếu như chậm trễ vài giây sợ rằng trăm vạn đại quân này ít nhất phải có một nửa biến thành tro bụi.
Ở trên đầu quân đội, tầng trời màu lam kia mới vừa tạo thành trong chốc lát, vô tận biển lửa giống như thiên hà cuồn cuộn, mãnh liệt áp xuống. Ngay sau đó đụng độ kịch liệt với vòng phòng hộ. Đừng xem đạo phòng hộ kia khá mỏng manh, thật ra nó có lực bảo hộ cực kỳ bền bỉ, trong khi biển lửa xung kích thế mà vẫn bình an ngăn cản.
Biển lửa xung kích kéo dài chừng mười mấy giây là ngừng lại, trăm vạn đại quân vẫn bình yên vô sự. Chẳng qua đa số binh lính bị ép tới thở không nổi, cả đám ngồi xuống mặt đất bắt đầu thở gấp. Song bọn họ thở hổn hển không được vài hơi đã buồn bực phát hiện một điều, bầu trời bao la trên đầu bọn họ lại biến sắc lần nữa, lần này là biến thành màu lam đậm. Tiếp theo, vô số khối băng to bằng căn nhà rơi xuống như mưa.
"Nam Minh Ly Hỏa Trận ~!" Gã tướng lãnh lập tức hô khàn cả giọng.
Lần này, một đạo vòng bảo hộ màu đỏ bảo vệ chi quân đội an toàn. Nhưng mà y như lần trước, bọn họ căn bản không có cơ hội thở dốc đã phải nghênh đón một trận mưa thiên thạch chân chính khảo nghiệm. Nguồn:
Sau khi Tiểu Lục thi triển ba lần pháp thuật, trên căn bản đã làm cho quân đội Thiên giới mệt như chó chết. Những tên sĩ tốt cấp thấp mệt mỏi rã rời cả người ướt đẫm mồ hôi, đứng cũng không vững, toàn bộ lảo đảo muốn ngã. Dưới tình huống như vậy, gã tướng lãnh kia phải cầu cứu Ngọc đế.
Ngọc đế đang bận rộn đột phá đạo phòng ngự phong tỏa bên ngoài, mắt thấy sắp sửa thành công xông ra ngoài đột nhiên nhận được tín hiệu thuộc hạ cầu viện. Ngọc đế trong lòng rất rõ ràng, cho dù hắn xông ra được cũng chưa chắc có thể giết nổi Nguyên Thủy Thiên Tôn, cho dù giết được đi nữa cũng không nhất định có thể tiếp nhận Đạo môn. Suy nghĩ một hồi, lão biết rằng sức mạnh quân đội càng thêm trọng yếu. Mặc dù hắn tự cho là đã cách thành công một bước ngắn thôi, nhưng vẫn phải rút về một bước.
Ngọc đế trở lại vừa vặn nhìn thấy đạo pháp thuật thứ năm của tiểu Lục nện xuống. Mà hiện tại quân đội của Ngọc đế đã mệt mỏi nằm gục hết đỡ nổi rồi. Nhìn thấy tình huống như thế, Ngọc đế thất kinh ngay tại chỗ, không dám chậm trễ xông vào trong quân phối hợp với thuộc hạ đối kháng. Có Ngọc đế gia nhập, quân đội Thiên giới chống đỡ pháp thuật của tiểu Lục dễ dàng hơn rất nhiều, dù sao Ngọc đế chỉ thua kém tiểu Lục chút ít. Cộng thêm trăm vạn đại quân tuyệt đối có thể san bằng chênh lệch nhỏ nhoi này.
Nhưng vấn đề ở đây là tiểu Lục thuộc về loại cao thủ tấn công không cần dưỡng sức, bởi vì tốc độ khôi phục ma lực của hắn quá nhanh. Cho nên hắn thi triển pháp thuật đó không hề keo kiệt. Một lần tiếp theo một lần luôn luôn dứt khoát như thế. Chuyện này khiến cho Ngọc đế đau đầu, hắn không phải sợ tiểu Lục cứ tiếp tục như vậy, nhưng vấn đề là bây giờ hắn không có thời gian hao phí. Một khi Nguyên Thủy Thiên Tôn hóa giải được Khai Phong thần ấn. Linh khí hắn sẽ nhanh chóng khôi phục, lúc đó âm mưu Ngọc đế chẳng khác nào đã triệt để thất bại. Ngọc đế đồng thời đắc tội hai nhà Phật Đạo, Thần giới cường đại nhất hai cái thế lực. Nếu như không thừa cơ hội này tiêu diệt Đạo môn, vậy đợi chờ đợi hắn chỉ có một con đường chết.
Cho nên Ngọc đế cực kỳ buồn bực bị quẫn chân ở chỗ này, nhưng bây giờ hắn không thể bất kể nhóm thuộc hạ. Tình hình mâu thuẫn như thế làm hắn vô cùng phiền não. Cuối cùng, dưới tình thế bất đắc dĩ hắn đành phải lựa chọn rút lui. Ý đồ kéo giã khoảng cách với tiểu Lục, sau khi mang nhóm thuộc hạ đến nơi an toàn, hắn mới bứt ra đối phó chúng ta. Sau đó Ngọc đế hướng dẫn chi quân đội của mình bắt đầu nhanh chóng rút lui.
Rút lui ra ngoài ba trăm dặm Ngọc đế mới buồn bực phát hiện pháp thuật vẫn không ngừng phóng xuống. Không có biện pháp hắn đành tiếp tục chạy đi, sau đó là năm trăm dặm, một nghìn dặm, mãi cho đến hơn ba ngàn dặm, pháp thuật ở trên đầu bọn họ vẫn không ngừng tuôn xuống. Ngọc đế lúc này đã buồn bực lắm rồi, hắn giận dữ tự nhủ trong lòng, ta cũng không tin, xạ trình pháp thuật của tên này không bị hạn chế? Cùng lắm thì ta rút về Thiên Đình luôn là ổn mà.
Kết quả, Ngọc đế thật sự một đường rút lui đến tận cổng Thiên Đình, dựa vào pháp trận phòng hộ trên Thiên Đình mới tạm thời ổn định trận cước. Mặc dù Ngọc đế đã hết sức duy trì, nhưng vẫn bị pháp thuật cắn trả đánh chết không ít lâu la, ước chừng phải hơn vạn người. Mà lúc này, Ngọc đế lại cực kỳ buồn bực nghĩ tới một chuyện, hiện tại đã qua hai ngày thời gian. nói cách khác, đúng lúc Nguyên Thủy Thiên Tôn thoát khốn rồi, Ngọc đế tự nhiên không có can đảm trở về.
Lại nhìn đến tình hình quân đoàn Thiên Sứ, bọn họ cũng không tốt hơn Ngọc đế cho lắm. Năm viên quan chỉ huy bị Tru Tiên đại trận vây khốn làm hai mảnh, có một nhóm lớn tướng lãnh cao cấp ở bên trong đó. Khiến cho quân đội người chim tiến công rất là lộn xộn, không có kết cấu gì cả. Các tướng lãnh cao cấp tay cầm trọng binh chưa từng phối hợp ăn ý một lần.
Vì thế Thất công chúa đón được cơ hội tốt, nàng thả tất cả Thạch tượng quỷ ra ngoài tạo thành một quân đoàn chiến đấu độc lập. Giống như một quả đấm mạnh mẽ đánh cho quân đoàn Thiên Sứ tan tác. Về phần lực phòng hộ của Thiên Không Thành nhờ có Tru Tiên kiếm trận bảo hộ, căn bản không cần phải lo lắng đám người chim kia làm gì. Dù sao đây là đại trận có khả năng vây khốn năm vị siêu cấp chủ thần mà, ai có gan khiêu chiến chứ?
Phía ngoài Đạo môn đánh nhau cực kỳ hỗn loạn, thế nhưng ở bên trong Thiên tôn cung không khí lại vô cùng bình thản. Nguyên Thủy Thiên Tôn đang nhàn nhã cùng mấy vị đồng liêu đứng xem cuộc chiến, trước mặt bọn họ là một cái gương đồng cực to, nó được mấy vị đồng tử điều khiển phía trên biểu hiện hết thảy tình hình trên chiến trường một cách rõ ràng.
Nhìn thấy Ngọc đế bại lui, quân đoàn Thạch tượng quỷ như gió cuốn mây tan quét ngang đại quân người chim. Nguyên Thủy Thiên Tôn không khỏi cảm khái nói: " Thiên Không Thành của các ngươi thật là quá tốt, xem nó hôm nay biểu hiện quả thực làm cho người ta khó thể tin tưởng. Ngắn ngủn mười mấy năm chế tạo ra tòa thành này, mà lực chiến đấu của nó phát huy ra lại mạnh mẽ như thế, thật sự là quá kinh người."
"Thật sự tốt như vậy sao?" Hương Hương cười hỏi.
"Đó là dĩ nhiên." Nguyên Thủy Thiên Tôn tán dương: "Các ngươi nhìn đi, tòa thành này có tiểu Lục tiến hành pháp thuật viễn trình công kích, lại có quân đoàn Thạch tượng quỷ công kích cự ly gần. Nếu như ở gần thì có Tru Tiên kiếm trận chờ đợi đối thủ dâng mạng tới cửa. Chuyện này khiến cho tòa thành này có thủ đoạn công kích gần như hoàn mỹ rồi."
"Mặt khác, đáng nhắc tới chính là độ mạnh yếu của ba loại công kích, thứ nào cũng có chiến lực cường hãn vô cùng, thực lực tiểu Lục là quá rõ ràng, pháp thuật hắn thi triển tự nhiên không cần phải nói. Còn quân đoàn Thạch tượng quỷ các ngươi có hơn trăm ngàn đầu. Mà thực lực Thạch tượng quỷ cũng vượt qua hạng đệ tử Nhất Cửu Thiên kiếp của chúng ta. Thật là đáng sợ!" Nguyên Thủy Thiên Tôn cười khổ nói: "Coi như là ta cũng không thể nào đánh thắng được một trăm ngàn đệ tử đã vượt qua Nhất Cửu Thiên kiếp."
"Về phần Tru Tiên kiếm trận được xưng trận pháp mạnh nhất Đạo môn, đây là trận pháp sát khí cực thịnh, uy lực vô cùng bá đạo, các ngươi hôm nay cũng thấy được. Năm cao thủ người chim cùng cấp bậc với ta bị vây ở bên trong đó, hao binh tổn tướng còn không nói, cho đến bây giờ còn chưa có đi ra ngoài được nữa. Từ đó có thể thấy được nó lợi hại thế nào rồi chứ? Ta bảo thủ đoán chừng lực chiến đấu của tòa Thiên Không Thành này đã đến gần một nửa chiến lực của toàn bộ Đạo môn rồi." Sau đó Nguyên Thủy Thiên Tôn buồn bực nói: "Nói đến cũng thẹn, ta cả đời luyện chế pháp bảo, vì sao lại không tạo một tòa thành như vậy nhỉ? Đừng nói mười năm, cho dù là một vạn năm tạo ra một tòa cũng tốt. Nếu như sớm có hai tòa thành như vậy ở bên ngoài, hiện tại đánh chết đám người chim cũng đơn giản hơn nhiều."
"Ha hả, bây giờ ngài tạo cũng không muộn mà?" Hương Hương cười nói: "Bản vẽ đã có sẵn, chẳng lẽ ngài còn sợ hắn dám không cho ngài sao?"
"Ha ha, có ngươi nói câu này ta đây cũng yên tâm rồi. Thế nào ta cũng phải phát động đám đệ tử toàn lực chế tạo vài toà thành như vậy ra ngoài. Tránh cho già rồi bị người ta khi dễ." Nguyên Thủy Thiên Tôn cười ha hả, sau đó đột nhiên mặt mày biến sắc, buồn bực nói: "Không nghĩ tới mèo mù cũng đụng tới chuột chết, tên người chim kia thế mà cũng ra ngoài được rồi."
Thì ra trong năm người chim vốn bị vây ở trong Tru Tiên kiếm trận, có một gã đánh bậy đánh bạ hồi lâu đã trốn thoát ra ngoài. Gã này vận khí rất tốt, người bên cạnh hắn đã chết sạch sẽ, nhưng hắn vẫn an ổn cho tới tận bây giờ, cho nên hắn hành động tương đối mau lẹ. Khi hắn mò mẫm chung quanh, trong lúc vô tình từ từ rời xa bốn người khác. Mà vừa vặn lúc này, bốn tên kia tương đối gần nhau, vì không muốn để cho bốn tên hội hợp một chỗ, nên toàn bộ lực chú ý đều tập trung lên trên người bốn tên kia, điều động nhóm lớn Tru Tiên Kiếm đi qua trợ lực. Vì thế vòng tròn bao vây đầu còn lại trở nên mỏng manh, nhất thời sơ hở để cho một tên lọt ra ngoài.
Mà tên kia sau khi lủi ra ngoài thì kinh ngạc phát hiện, chỗ hắn đứng dĩ nhiên là ở bên ngoài đạo phòng ngự của chúng ta. Nói cách khác, hắn xông nhầm một đường thế nào lại thành công xuyên qua đạo phòng ngự của Thiên Không Thành. Từ đó hắn có thể trực tiếp đối mặt với Thiên tôn cung của Nguyên Thủy Thiên Tôn. Phát hiện ra tình huống này tên kia lập tức mừng rỡ, vừa lấy tốc độ nhanh nhất bay về phía Thiên tôn cung, vừa hưng phấn gầm lên: "Nguyên Thủy Thiên Tôn, ta tới lấy mạng già của ngươi đây. Ha ha!"