Trương Tam Phong Dị Giới Du

chương 787: tình thế nghịch chuyển

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Tam Phong tiểu nhi, ngươi vẫn luôn lớn lối y như trước, đúng là không có một chút tiến bộ nào hết." Ngọc đế cười nói.

"Ha ha." Bần đạo cười nói: "Không có tiến bộ thì sao, chỉ cần đừng có như các hạ, từ một vị Ngọc đế trong phút chốc đã thoái hóa thành chó nhà có tang là đỡ lắm rồi!"

"Tiểu tử, chết đã đến nơi còn dám càn rỡ?" Ngọc đế nhất thời giận dữ nói.

"Hắc hắc, tính tình ta đây cả đời này hẳn là sửa không được rồi." Bần đạo khinh thường nói với Minh thần: "Minh thần, ta thật sự nhìn không thấu ngươi, trước kia dù nói thế nào ngươi cũng là chủ thần oai phong một cõi. Vì sao bây giờ luân lạc tới mức thành một con chó đứng bên cạnh người ta rồi? Chẳng lẽ ngươi trời sinh đê tiện như vậy hả?"

Minh thần giận đến mức cả người run rẩy, nhưng hắn ngó qua Ngọc đế vẫn không dám nói lời nào, hiển nhiên hắn đã bị Ngọc đế "chăm sóc" khổ không ít.

"Đủ rồi !" Ngọc đế giận dữ nói, "Ta không muốn nói nhảm với ngươi nữa, bây giờ ngươi lập tức giao Thiên đường nguyên vẹn ra đây, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết."

Trời đất, ta nói hắn vì sao cứ luôn mồm chiêu hàng, thì ra là sợ chiến đấu làm tổn hại Thiên đường và bảo vật ở bên trong. Ta sao có thể để hắn được như mong muốn, dù có phá hủy Thiên đường cũng tuyệt đối không lưu lại cho hắn. Nghĩ tới đây, bần đạo cười lạnh nói: "Ha ha, ta nghĩ rằng lần trước ngươi bị giáo huấn sẽ có thể thông minh ra một chút. Bây giờ nhìn lại hình như ngươi vẫn cứ ngu ngốc y như cũ."

"Ngươi có ý gì?" Ngọc đế tức giận nói.

"Đệ tử Đạo Môn thà làm ngọc vỡ chứ không thích làm ngói lành." Bần đạo lớn tiếng nói như chém đinh chặt sắt.

Bần đạo dùng linh lực phụ trợ nói lớn lên, thanh âm tựa như một tiếng sét truyền ra xa vài ngàn dặm, toàn bộ đại quân địch nhân đều nghe được rõ ràng. Tất cả mọi người liền bị kinh sợ ngây người.

"Thật là ngoan cố, hắn cự tuyệt một vị siêu cấp chủ thần chiêu hàng?" Hỏa tổ vô cùng kinh sợ nói: "Hắn đang làm cái gì vậy? Chán sống rồi sao?"

"Đúng vậy." Nữ thần Nguyên Tố cũng không tin tưởng nói: "Có tên kia ra mặt, dù cho tiểu Lục xuất hiện cũng chỉ có nước chiến bại mà thôi."

"Hôm nay thứ hai điên?" Lam Tạp một thân khó hiểu cười khổ nói.

"Tốt tốt tốt !" Ngọc đế giận dữ sôi lên, hung bạo nói: "Vậy trẫm sẽ thành toàn cho ngươi. Ngươi đừng có mà hối hận. Giết hắn cho ta !" Vừa nói dứt lời hắn vung tay lên, đại quân phía dưới lập tức xung phong giết tới thành Thiên đường.

"Ha ha." Bần đạo ngửa mặt lên trời cười sảng khoái, nói: "Đóng cửa, thả chó ra cho ta!"

Khi bần đạo ra lệnh, một tòa ma pháp trận cực to ở trong thành Thiên đường bắt đầu vận hành. Đây là một tòa pháp trận giam cầm không gian vô cùng cường đại, lấy Chuyển Sinh Trì bên trong Thiên đường làm động lực. Sau khi nó vận hành toàn bộ Thần Giới sẽ không có ai sử dụng được pháp thuật không gian. Cho dù là Ngọc đế vốn là siêu cấp chủ thần cũng không được luôn, đây chính là giai đoạn đóng cửa.

"Trời đất, hắn nổi điên thật rồi." Hỏa tổ lúc này cũng đứng ngồi không yên. Cả giận nói: "Càn quấy, làm như thế đám người Thái Thản thần hoàng và Đại Địa mẫu thần cũng không thể nào tới giúp hắn được."

"Ngươi không cảm thấy chúng ta ở nơi này mới là vấn đề lớn nhất hay sao?" Nữ thần Nguyên Tố cười khổ nói: "Cái tên khốn kiếp này làm cho chúng ta liên lụy với chiến trường chính rồi."

"Chỉ mong đây là lần nổi điện cuối cùng ngày hôm nay." Lam Tạp cười khổ nói: "Trái tim của ta sắp sửa chịu không nổi kích thích như vậy rồi."

Bần đạo tự nhiên không có thời gian nhàn rỗi nghe bọn hắn nói đùa. Khi ma pháp trận khởi động xong, ta lập tức phóng thích Thiên Không Thành.

Chỉ thấy rất nhiều hoa sen màu vàng kim trong giây lát xuất hiện ở trên bầu trời thành Thiên đường, Kim Liên phóng ra kim quang vô cùng rực rỡ và huy hoàng, khiến cho tất cả quân đội tiến công không thể nào mở mắt ra nhìn.

Chỗ đó có hai trăm đóa hoa sen đang khép hờ, cánh hoa bên ngoài vừa mở ra. Kim Liên trận dừng lại trên không trung, cánh hoa ở giữa bắt đầu nở rộ, khi những cánh hoa vừa mở ra. Vô số Thạch tượng quỷ từ trong tim sen chen chúc nhau lao ra ngoài. Đây chính là giai đoạn bần đạo gọi là thả chó.

Kim Liên mở ra rất nhanh, đài sen ở chính giữa chính là Thiên Không Thành. Khi mà Thiên Không Thành vừa lộ ra hình dáng, Ma Lực Hoàn của tiểu Lục cũng bắt đầu xuất hiện. Đồng thời, vô số Tru Tiên Kiếm đỏ rực chầm chậm từ chỗ Ma Lực Hoàn bay ra ngoài, dựa theo vị trí cố định dừng lại trên không trung, toàn bộ kiếm trận đang nhẹ nhàng phiêu phù chờ đợi bần đạo ra lệnh.

"Thất công chúa chỉ huy Thiên Không Thành, Vong Ưu dẫn theo quân đoàn Kim long, Âu Dương Nhược Lan thống lĩnh quân đoàn Thiên Sứ." Bần đạo gầm lên: "Giết cho ta, một tên cũng không chừa lại."

Bần đạo vừa ra lệnh xong đã sớm tiến vào trong Tru Tiên kiếm trận, sau đó chỉ huy một đoàn Kiếm Vân đánh tới đám người Ngọc đế. Bần đạo giận dữ hét: "Lão già Ngọc đế, có ngon đừng chạy."

"Trời đất, hắn điên rồi hả trời? Lấy một địch tám?" Ba người Hỏa tổ cơ hồ không hẹn mà cùng nhau hô lớn.

Không riêng gì bọn họ, cơ hồ tất cả mọi người nhìn thấy một màn này đều nói như vậy. Bao gồm cả bảy tên chủ thần ở bên kia, bọn họ thấy ta lớn lối như thế, nhất thời giận dữ không nhẫn nhịn được nữa, cả đám lập tức xông lại dự định trực tiếp tiêu diệt ta.

Dĩ nhiên, trong đám này tự nhiên không có lão Ngọc đế. Hắn lúc nãy thấy ta phát động pháp trận giam cầm đã cảm thấy có chỗ không đúng, mà bây giờ nhìn thấy đoàn Kiếm Vân đỏ tươi kia liền hiểu ra hết thảy. Ngọc đế bi phẫn hét lên: "Trời đất, Tru Tiên kiếm trận? Ta làm sao lại xui xẻo như vậy chứ?"

Nhưng mắng thì cứ mắng, Ngọc đế không dám làm chậm trễ thời gian, lập tức hạ lệnh: "Toàn quân rút lui !" Chính hắn lại càng giương cờ đi đầu, nói xong lập tức quay đầu bỏ chạy, bộ dạng chật vật kia đúng y như chó nhà có tang mà.

Ngọc đế chạy rồi nhưng bảy tên ngu ngốc kia lại không có ý định chạy, bọn chúng vội vàng lấy ra thủ đoạn đắc ý nhất đánh tới ta. Chỉ tiếc là tất cả cố gắng đó ở trước mặt Tru Tiên kiếm trận nhất định là phí công. Bất kể pháp thuật mạnh mẽ hay là pháp bảo căn bản không làm lay động nổi Tru Tiên kiếm trận một chút nào, lát sau đã bị kiếm trận phát ra vô số đạo kiếm khí trực tiếp chém thành phấn vụn.

Vào lúc này bọn chúng mới từ trong mộng tỉnh lại, biết được Tru Tiên kiếm trận lợi hại thì đã quá muộn, lúc này còn muốn chạy cũng không kịp rồi. Tru Tiên kiếm trận vừa phá xong công kích của bọn chúng ta tiến đến gần, khí thế y như nước lũ trào dâng. Tru Tiên kiếm trận trong nháy mắt đánh nát lần chống cự cuối cùng của bảy tên chủ thần, kiếm khí đầy trời chém bọn chúng thành từng mảnh vụn. Tiếp theo đó tất cả thuộc hạ ở chung quanh bọn chúng cũng bị chôn vùi tính mạng ngay trong màn kiếm khí. Truyện Sắc Hiệp -

Khà khà, lúc nãy bần đạo chủ động xuất chiến thật ra là muốn dụ mấy tên thủ lĩnh tụ tập vào chung một chỗ, để cho ta dễ dàng ta thi hành kế hoạch một lưới bắt hết cá. Xử lý hết mấy cái đầu rắn này, quân đội địch nhân dù có nhiều hơn nữa cũng chỉ là một nhúm cát rời rạc, căn bản không đáng để lo lắng.

Bần đạo giết bọn chúng xong, không có vội vã đuổi theo Ngọc đế, lão tiểu tử kia chạy quá nhanh, hơn nữa thực lực cũng mạnh. Ta muốn giải quyết hắn sợ là phải tốn một ít thời gian. Cho nên ta dời chú ý lên trên người quân địch đang bao vây Thiên Không Thành. Tru Tiên kiếm trận tạo thành đám mây đỏ như máu lao thẳng tới địa phương địch nhân dầy đặc nhất, nơi nó đi qua chó gà không tha. Không quản ngươi là người, là thú, là thần, là ma quỷ, chỉ cần là kẻ đối nghịch với ta đều một mực chém thành mảnh nhỏ.

"Trời đất !" Hỏa tổ nhìn thấy bần đạo đại hiển thần uy. Trợn mắt há mồm nói: "Tên này còn là người sao?"

"Giết ngay lập tức chủ thần đỉnh cấp?" Nữ thần Nguyên Tố kinh ngạc đến mức miệng cũng không khép lại được, hoàn toàn theo bản năng nói: "Hơn nữa còn là một đòn giết bảy? Mắt của ta không nhìn lầm chứ? Hay là ta bị trúng ma pháp tinh thần sinh ra ảo giác?"

"Thiệt tình, không trách được hắn làm như nổi điên vậy! Nếu đổi lại là ta, so với hắn chắc còn điên hơn nữa." Lam Tạp lại hâm mộ nói: "Chuyện này cũng quá khoa trương đi?"

"Ngươi biết là xảy ra chuyện gì không?" Hỏa tổ và nữ thần Nguyên Tố không hẹn mà cùng hỏi: "Nói mau đi!"

"Đám mây kiếm màu đỏ kia đều là thần khí do siêu cấp chủ thần chế tạo, trời đất ơi, ít nhất cũng có mười vạn cây đó?" Lam Tạp khiếp sợ giải thích: "Mười vạn cây siêu cấp thần khí? Uy lực chúng nó tổng hợp lại coi như là siêu cấp chủ thần cũng chịu không nỗi, các ngươi không thấy lão Ngọc đế kia vừa thấy đã quay đầu bỏ chạy hay sao?"

"Không trách được hắn nắm chắc như thế." Hỏa tổ cười khổ nói: "Thì ra hắn có hậu thủ mạnh như vậy. Chúng ta thân là đồng minh vậy mà không có một người nào biết được. Thật không hỗ là Âm Hiểm Quân Thần, tiên sư nó, quá hiểm độc rồi!"

Nữ thần Nguyên Tố và Lam Tạp cùng nhau gật đầu nói: "Ta cũng có đồng cảm !"

Khi mà ba tên nói chuyện dài dòng, tiểu Lục theo sát phía sau ta cật lực phát uy, từng đạo vẫn thạch khổng lồ từ trên trời giáng xuống, bao trùm phạm vi mấy trăm dặm bên ngoài thành Thiên đường. Đám vẫn thạch này có lớn có nhỏ, từ trên cao rơi xuống lập tức nổ tung kịch liệt, từng đám mây hình nấm mang theo hơi lửa phóng thẳng lên cao tạo thành cảnh tượng vô cùng thê lương ở trên Thần Giới. Vô số quân địch bị nổ tung tan xương nát thịt, nhanh chóng hóa thành bụi bay.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio