Cuộc sống bần đạo gần đây bị một nhóm hỗn trướng quấy rầy, tâm tình cực độ buồn bực.
Chuyện còn phải từ Thất công chúa nha đầu này nói tiếp. Có nàng cùng Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ dẫn dắt, Ngõa Nạp vương quốc hao tốn gần năm mới quét sạch Thú Nhân uy hiếp, thế nhưng tổn thất cũng khổng lồ. Thắng lợi là thảm thống, trận đánh này đánh xuống xong, quốc khố rỗng tuếch, đáng thương bọn họ đường đường là một vương quốc, số lượng kim tệ trong quốc khố không còn tới mười vạn. Quý tộc trong vương quốc vào lúc này cuối cùng phát huy ra một chút nhiệt lượng thừa, bị quốc vương bới móc cào nhà, cũng may quốc vương coi như thanh tĩnh, tìm người chết thế cũng chỉ tìm người có tiền không quyền khôn thế, cứ thế quốc vương Ngõa Nạp vương quốc "được" người ta gọi là " Vua cào nhà". Sau đại chiến, vương quốc trên dưới phát hiện một vấn đề lúng túng, tài nguyên quốc thổ bọn họ căn bản không đủ để nuôi sống quân đội khổng lồ, nhất là Thú Nhân số lượng cơm ăn kinh người, uổng công nuôi vài chục vạn thùng cơm như vậy ai cũng chịu không nổi. Có đại lượng binh lính tinh nhuệ như vậy Ngõa Nạp vương quốc không muốn đói chết, liền chỉ có một con đường cuối cùng, khuếch trương ra ngoài.
Phía nam Ngõa Nạp vương quốc là biển, cách bờ biển không xa lắm là một dãy hải đảo, trên có một nước nhỏ, người trong nước kia vô sỉ chí cực, dã ngoại giao hợp giống như ăn cơm, vô sỉ quả thực còn hơn cầm thú, hết lần này tới lần khác trong nước lại thừa thải mỹ nữ, thật có thể nói là mỹ nữ cùng dã thú tổ hợp tuyệt diệu. Thế nhưng qua đó khuếch trương thì không thực tế, biển rộng luôn luôn nguy hiểm, hơn nữa nghề đóng thuyền cũng không có phát đạt đến trình độ vận chuyển được vài chục vạn quân đội.
Ngõa Nạp vương quốc ba mặt khác có tam đại Lâm quốc, Thú Nhân phía đông nơi đó nghèo quá, chiếm cũng chỉ tốn thêm lương thực, được không bù mất. Phía tây là Tạp Tây Á, Bàn Thạch nguyên soái Bá Lạp Đốn cùng Bàn Thạch quân đoàn đóng ở Tinh Nhược Bảo mấy chục năm cũng đánh không hạ nổi. Để lại cho bọn hắn quá nhiều ký ức đáng sợ, lần này bọn họ đối mặt tình thế nghiêm trọng không thắng không được, hiển nhiên Tinh Nhược Bảo cũng không phải là lựa chọn tốt. Cuối cùng cũng chỉ còn Đại Hán quốc phải làm hy sinh giả rồi.
Ngõa Nạp vương quốc cùng Đại Hán vương quốc quan hệ cũng không tốt, phụ thân ta thành danh trong chiến đấu là do có Ngõa Nạp vương quốc làm pháo hôi đệm lưng đi lên. Thế nhưng Đại Hán quốc thực lực một nước so sánh với Ngõa Nạp vương quốc mạnh hơn rất nhiều, hơn nữa Bạch Hổ quân đoàn hàng năm đóng ở biên cảnh hai nước cũng không phải là ngồi không, cho nên tình hình chung bọn họ càng muốn trêu chọc Tạp Tây Á, có như vậy, cho dù thua cũng sẽ không bị báo thù. Mà một khi chọc giận Đại Hán vương quốc, bọn họ có thể phải đối mặt Thú Nhân cùng Đại Hán hai mặt giáp công. Nhưng tình huống lần này bất đồng, Thú Nhân mặc dù không có toàn diệt, nhưng ít nhất mấy chục năm chắc chắn không thể có ra quân rồi, lại đến Tạp Tây Á Tinh Nhược Bảo hiện tại quả là quá khó gặm, nghĩ nát óc xong Ngõa Nạp vương quốc đi so sánh lão già ở Tinh Nhược Bảo với đối tượng sắp tiến công - lão gia Bạch Hổ quân đoàn ở Bạch Hổ thành.
Ngõa Nạp vương quốc lần này xuất động quân đội hơn vạn, do Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ lĩnh quân tiến thẳng đến Đại Hán quốc. Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ đầu tiên cho mười vạn Lam Sắc tia chớp quân đoàn của mình làm tiên phong, diễu võ dương oai trước mặt Bạch Hổ quân đoàn, Bạch Hổ quân đoàn đoàn trưởng Lý Khắc – Khả Thụy Tư dũng cảm phóng ra, bị người ta đánh tè ra quần, liên tiếp bại ba tràng, cũng không dám khiêu khích đại lục đệ nhất uy danh nữa, núp ở trong thành Bạch Hổ không ra. Mắt thấy trăm vạn đại quân người ta vây quanh hắn tiêu chảy cũng không thông. Thế nhưng hiện tại buồn bực ngược lại là Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ, quân đội của hắn tuy nhiều nhưng muốn cứng rắn tấn công Bạch Hổ thành đó là nằm mơ, Bạch Hổ thành thành cao thước, phòng ngự hàng năm gia cố vững chắc, là đại bản doanh của Thụy Tư gia tộc, bọn họ dị thường dụng tâm xây dựng nó, nói nó là xác rùa đen một chút cũng không khoa trương, lại nói bên trong còn có vạn quân chánh quy cùng trăm vạn dân chúng, lương thực lại càng vô cùng dư thừa, ăn mấy năm còn không hết.
Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ bản ý cũng không phải là đánh hạ nó, chỉ là muốn vây chút rồi đánh viện binh, hắn muốn giết chết viện binh, sau đó phái binh tiến vào nội bộ Đại Hán quốc cướp bóc một phen, giải quyết vấn đề lương thực cùng tài chính trong nước. Đã tính tốt xong, còn có thể thông qua thủ đoạn ngoại giao bức bách Đại Hán quốc bồi thường tuyệt bút quân phí. Đáng tiếc hắn mưu lược không thể giấu diếm được ông nội của ta, bần đạo nghe nói quân bộ thương nghị xuất binh cứu viện bị ông nội ngăn cản, cũng chỉ ra lệnh Bạch Hổ thành thủ vững ba tháng, Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ tuyệt đối sẽ bỏ chạy, nếu không hắn chết đói chắc. Nếu xuất binh cứu viện mà nói..., ông nội bảo: "Tổng quan tính cả Đại Hán quốc còn không có tướng lãnh nào có thể chống lại Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ, người nào đi người ấy chết. Tuyệt đối !" Mặc dù phụ thân không quá phục tòng, nhưng ông nội bằng vào hắn uy vọng liền thành công ngăn trở kế hoạch phái binh trực tiếp cứu viện, sửa thành phái vạn Chu Tước quân đoàn đóng ở Phí Ca Bảo phía sau Bạch Hổ thành, Phí Ca Bảo cách Bạch Hổ thành dặm, là phòng tuyến thứ hai sau Bạch Hổ thành, phòng ngự vương đô. Làm như vậy kế hoạch ban đầu của Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ liền rơi vào hư không, có vạn đại quân đóng ở nội địa, hắn cũng không dám dễ dàng chia cướp bóc. Ít nhất dũng khí đánh bại quân đội vạn này cũng không dám.
Vốn bần đạo mặc dù quan tâm đại sự của những quốc gia này, nhưng cũng không tới trình độ để cho ta buồn bực. Bọn họ đánh giặc liên quan gì ta chứ? Nhưng dính dáng chút ở chỗ con đường nhỏ ta bí mật phát hiện trước đó, chính là con đường nhỏ quán thông Tinh Linh sâm lâm nối với Ngõa Nạp vương quốc cùng lãnh địa của ta. Trước kia nơi này không có đường, hai vương quốc cũng không trọng thị, cho nên không có đồn biên phòng hoặc quân đội biên phòng, phòng thủ hoàn toàn là một mảnh trống không.
Đều là do bần đạo tham lam, ta thật không nên thường xuyên phái chút ít thương đội đi buôn lậu, đem đặc sản trong lãnh địa ta bán qua Ngõa Nạp vương quốc, Ngõa Nạp vương quốc nhiều năm liên tục chinh chiến, có nhu cầu cấp bách với các loại vật liệu đặc biệt là vũ khí khải giáp, cũng là đặc sản ta đây, ta có Bộ Lạc Ải Nhân nha! Mặc dù là phát tài một khoản thật to, nhưng cũng khiến cho người ta chú ý, bại lộ lối đi bí mật này. Cũng may bần đạo lúc bắt đầu chiến tranh luôn có cảnh giác, nghe tới một chi thương đội ra đi không quay trở về, lập tức phái quân đội dực nhân xuất động trinh sát. Báo cáo bọn họ mang về quả thực làm cho bần đạo buồn bực hộc máu. Trấn nhỏ của Ngõa Nạp vương quốc cách ta gần nhất, hiện tại tập kết vạn tinh nhuệ kỵ binh Lam Sắc tia chớp quân đoàn, không có bất ngờ gì xảy ra, lĩnh quân đúng là Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ tên ngu ngốc này. Bần đạo cũng không phải sợ hắn đại lục đệ nhất danh soái. Sở dĩ để cho bần đạo tức giận, buồn bực, hối hận chính là vũ khí khải giáp bọn họ mặc có rất nhiều là bần đạo bán qua đó, rồi ta lại bị bọn họ chặn thương đội mình lại, càng cấp cho bọn hắn một nhóm lớn vật liệu quân sự, đầy đủ võ trang cho một ngàn người. Đéo đỡ được! Lão Tử đây không phải là đem tảng đá đập chân mình, tự làm tự chịu sao?
Không thể làm gì khác hơn là gọi tâm phúc tới cửa thương nghị, tham dự hội nghị có Tạp Lạc, lão Mã, Vương tiên sinh, Ải nhân tộc trưởng Mạc Hãn - Mạt Đặc cùng dì ta Tinh Linh Khải Lâm, dì Khải Lâm là bạn tốt của mẫu thân, bây giờ là người phụ trách Tinh Linh tộc ở chỗ này, còn có đại biểu dực nhân tên là Mạt Mạt Lạp.
Tình huống sau này nói ra, lão Mã không nhịn được cả giận nói: "Thiếu gia ta đã sớm nói ngài, gọi ngài chớ đầu tư quân giới, dù sao bọn họ có thể là địch nhân Đại Hán quốc, hiện tại xong chưa? Đưa tới Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ không nói, còn thay người ta võ trang quân đội! Ngài này không phải là tự mình tìm tội sao?"
"Hắc hắc! Ta đây không phải thuộc vào phạm trù nhân loại bình thường, không đành lòng sinh linh chịu khổ đồ thán, cho nên mới sơ suất bọn họ một chút, giúp đỡ bọn họ một chút quân giới, dùng để đối kháng Thú Nhân tàn bạo. Ta vì như thế mới toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ tứ phương quốc hữu! Mặc dù Ngõa Nạp vương quốc chết tiệt cô phụ một mảnh tâm ý của ta, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới, bởi vì ta hy sinh rồi lại cứu vãn vô số tánh mạng nhân loại tốt đẹp, ta tuyệt không hối hận!" Bần đạo đại nghĩa lẫm nhiên nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Ha ha ha ~~~~~~~" mọi người cười không dứt miệng, thậm chí ôm bụng chui vào đáy bàn cười lắn rồi!
"Cười cái gì? Có cái gì buồn cười ?" Bần đạo thẹn quá thành giận nói.
"Dừng lại đi! Ta hiện tại cũng bắt đầu hoài nghi máu của ngươi có phải thật là thừa kế tố chất chính trực nổi danh của Long gia không?" Dì Tinh Linh Khải Lâm chưa bao giờ biết cho ta một chút mặt mũi , nàng cười nói: "Ngươi muốn thật vĩ đại như vậy sẽ không đem quân giới nâng giá lần bán cho nhân gia, người ta không có tiền, ngươi còn bức bách người ta dùng vương thất ma pháp đồ vật tinh phẩm cất dấu đem đổi lấy, đương nhiên lại bị ngươi áp đến phải giảm giá % xong mới mua được !"
" Quân giới chúng ta chất lượng tốt, chi phí dĩ nhiên liền cao, giá tiền tự nhiên muốn quý một chút ?" Bần đạo khinh thường phản bác.
"Vậy lúc nhân gia định giá thấp cần mua loại hàng thứ phẩm làm sao ngươi không đồng ý?" dì Khải Lâm hỏi.
"Đây chẳng phải là đập phá chiêu bài Ải Nhân đại sư chế tạo sao !" Bần đạo nghiêm túc nói: "Chúng ta cũng không thể bức bách các ải Nhân sản xuất thứ phẩm chứ?"
"Lấy cớ! Lãnh địa của ngươi cũng có thợ rèn nhân tộc nha! Ngươi ~ "
"Được rồi! Dì Khải Lâm, chúng ta tới để thảo luận làm sao đối phó Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ , không phải là tới phê phán lãnh chủ ta đây !" Bần đạo ngăn cản không nổi, không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác.
"Ha hả! Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ trong nhân tộc uy phong lẫm lẫm có thể tiến hành, nhưng muốn chống lại Tinh Linh chúng ta, hắn còn kém xa, ngươi không phải còn có quyền sử dụng vạn Tinh Linh chiến sĩ trong mười năm sao? Điều bọn họ tới lập tức không có vấn đề?"
"Không được!" Bần đạo cự tuyệt nói: "Đầu tiên, ta không nỡ vì ứng phó một lần nguy cơ liền lãng phí tư nguyên trân quý như thế! Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ còn không đặt ở trong mắt ta, hắn không xứng với đãi ngộ như vậy! Tiếp theo, tới thì phải làm thế nào đây? Bên trong Tinh Linh sâm lâm ngăn chặn chúng, lực bộc phát ma pháp nguyên tố rất có thể dẫn ra ma thú cao cấp, vạn nhất đến cấp chín, vạn Tinh Linh pháp sư không biết phải chết bao nhiêu, bà ngoại không phải tìm ta liều mạng à? Nếu thả bọn họ ra ngoài đang đánh mà nói..., Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ cũng không phải là ngồi không, trong tay của hắn tất cả đều là kỵ binh tinh nhuệ nhất, vạn Tinh Linh pháp sư không nhất định tất thắng, nói như thế nào người ta cũng có vạn đó! Cho dù có thêm ta trợ giúp, muốn hợp lại hốt rụng vạn quân đội Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ, chúng ta tổn thất bao nhiêu? Ta không muốn bán mạng cho quốc vương, bản thân thiệt thòi to như thế!"
"Dừng gấp...! Muốn đánh nhau thắng trận mà không muốn tổn thất, ngươi nghĩ tốt quá nhỉ?" Dì Khải Lâm cười nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn cầu nguyện bọn họ bị ma thú ăn hết sao?"
"Ma thú?" Bần đạo bừng tỉnh đại ngộ nói: "Đúng vậy! Là ma thú!"