"Cô cô." Trang Ỷ Mộng nhẹ nhàng gọi Trang Văn Huệ.
"Chuyến đi Singapore vừa rồi thuận lợi không?" Trang Văn Huệ nhẹ giọng hỏi, còn vẫy vẫy Trang Ỷ Mộng, ý bảo Trang Ỷ Mộng đến bên cạnh mình.
Trang Ỷ Mộng đi đến trước mặt Trang Văn Huệ, cô ngồi xổm sau đó gối đầu trên đùi Trang Văn Huệ, cực kỳ giống một con mèo con nhỏ trở về bên mèo mẹ, cực kì dịu ngoan. Từ nhỏ, tình cảm giữa Trang Ỷ Mộng và Trang Văn Huệ đã rất gần gũi, lại cùng nhau vượt qua thời gian gian nan nhất và cũng đen tối nhất trong cuộc đời, loại tình cảm thân thiết sống nương tựa lẫn nhau. Từ khi Trang Văn Huệ kết hôn sinh ra Kim Vi Vi thì Trang Ỷ Mộng rất ít chủ động thân cận Trang Văn Huệ như vậy, một phần do Trang Ỷ Mộng cũng hiểu được bản thân đã không còn là trẻ con, cần học cách độc lập, mà Trang Văn Huệ cũng mong muốn Trang Ỷ Mộng có thể một mình đảm đương một phương. Dù sao sau này cũng giao phó vào tay cô một tập đoàn lớn như Trang thị, một phần khác là sự xuất hiện của Vi Vi nhiều ít đã cướp đi một phần sự chú ý của Trang Văn Huệ.
Trang Văn Huệ vuốt mái tóc của Trang Ỷ Mộng, trong lòng thập phần hài lòng với sự thân cận của nàng. Những năm gần đây, Ỷ Mộng tuy rằng thành thục, độc lập, hiểu chuyện khiến bà rất vui, thế nhưng trong lòng Trang Văn Huệ nhiều ít còn có chút mất mác nho nhỏ, tựa như mẫu thân thấy con gái trưởng thành, con gái không kề cận mình giống khi còn bé nữa.
"Rất thuận lợi." Trang Ỷ Mộng dịu ngoan hồi đáp. Về mặt công việc, cô đã sớm có thể một mình đảm đương một phương.
"Kim Linh đi Singapore tìm con?" Trang Văn Huệ biết rõ còn cố hỏi.
"Vâng." Trang Ỷ Mộng nhẹ nhàng trả lời, nàng đã từ chỗ Kim Linh biết được cô cô biết chuyện của các nàng. Như vậy cũng tốt, miễn phiền phức đi thú nhận với cô cô.
"Con thực sự muốn chọn nàng sao?" Nhiều năm qua, Trang Văn Huệ vẫn biết rõ tính hướng của Trang Ỷ Mộng nhưng vẫn đều nhắm mắt làm ngơ, hôm nay rốt cục đâm qua tầng giấy mỏng kia, tâm trạng của Trang Văn Huệ có phức tạp.
"Vâng." Trang Ỷ Mộng vẫn đơn giản gật đầu, cô cũng không ngờ bản thân công khai với cô cô sẽ là cảnh tượng đơn giản và ấm áp như vậy.
"Thế nhưng nó là hoa hoa nữ lang, chó không đổi được tính, kỳ thực con thích phụ nữ, có rất nhiều phụ nữ tốt có thể lựa chọn..." Trang Văn Huệ rốt cuộc thỏa hiệp với tính hướng của Trang Ỷ Mộng, dù sao chuyện thật Trang Ỷ Mộng là les này, nhiều năm như vậy, trong khoảng thời gian dài này bà đã vô thức mà tiếp nhận rồi.
"Phụ nữ tốt chưa chắc đã thuộc về con." Trang Ỷ Mộng nhàn nhạt nói.
Trang Văn Huệ cho rằng Trang Ỷ Mộng đang ám chỉ Mộc Hãn. Kim Linh so với Mộc Hãn, Trang Văn Huệ miễn cưỡng cho Kim Linh được thông qua, chí ít phẩm tính của Kim Linh thì bản thân có thể nắm bắt được bảy tám phần. Quan trọng nhất là, Kim Linh đối với Ỷ Mộng là nghiêm túc, đứa nhỏ kia tuy rằng cùng một loại người với chú nó, nhưng chỉ là đang chờ đợi người có thể khiến nàng phục tùng, bà mong muốn Ỷ Mộng thu phục được Kim Linh kia.
"Cũng được, Kim Linh này sợ nhất phiền phức, nếu không phải thực sự động chân tình đối với con thì nàng tuyệt sẽ không ăn cỏ gần hang."
"Cảm ơn cô cô." Trang Ỷ Mộng cười, cô cô đã ngầm đồng ý mình với Kim Linh.
"Kỳ thực cô cô đối với con cảm thấy thiếu nợ, cho nên cô cô so với bất luận ai đều mong muốn con có thể có được hạnh phúc ......" Nếu không phải anh trai và chị dâu tới tham gia lễ tốt nghiệp của mình thì sẽ không phát sinh tai nạn xe.
"Cô cô, đó chỉ là ngoài ý muốn, không liên quan đến cô cô." Trang Ỷ Mộng tin ai cũng đều có mệnh, cha mẹ nàng mệnh số đã hết, trời cao nhất định thu lấy mạng bọn họ, dù không phải là vụ tai nạn xe cộ kia thì có thể sẽ là chuyện ngoài ý muốn khác. Cô cô đã làm quá nhiều cho bản thân, mình thiếu nợ bà ấy mới đúng.
---------------------------------
"Cô cô bảo tôi tối tới Kim gia ăn cơm." Trang Ỷ Mộng đột nhiên nói với Kim Linh đang lái xe.
"Gặp người lớn nhanh như vậy?" Kim Linh nhướn mi hỏi.
Trang Ỷ Mộng không cho là đúng nhún vai một cái.
"Gặp cha mẹ chồng, Mộng Mộng không khẩn trương sao?" Kim Linh nhìn vẻ mặt không biểu cảm của Trang Ỷ Mộng, có chút phiền muộn hỏi.
"Tôi cho rằng người nên căng thẳng phải là em mới đúng." Trang Ỷ Mộng cũng không xa lạ với Kim gia, ngược lại là phi thường quen thuộc, bởi vì cô cô rất thường xuyên mang mình tới Kim gia. Kim gia từ trên xuống dưới đối đãi với mình như nửa tiểu thư của Kim gia, còn hơn cả Kim Linh có tiếng xấu ở Kim gia, mà hình tượng của bản thân trong cảm nhận của trên dưới Kim gia tựa hồ còn không tồi.
"Chẳng lẽ ông bà nội ba mẹ tôi sẽ ăn thịt tôi chắc?" Kim Linh không cho là đúng. Thực tế, Kim gia không ai có thể quản được cô, ngoại trừ Trang Văn Huệ.
Trang Ỷ Mộng cùng Kim Linh tới Kim gia rồi mới phát hiện, tất cả người Kim gia đều ở đây, hơn nữa biểu cảm của mỗi người đều rất phức tạp, cục diện cũng thập phần an tĩnh.
"Ôi, hôm nay biết mình muốn dẫn vợ về hay sao, đều tụ tập ở đây rồi..." Kim Linh ngả ngớn, một vẻ lợn chết không sợ nước sôi.
Kỳ thực lúc Trang Văn Huệ trước sự chờ đợi của toàn bộ Kim gia, nói với mọi người rằng, Kim Linh và cháu gái của bà Trang Ỷ Mộng thông đồng. Không đợi mọi người tiêu hóa xong thì tai họa Kim gia và Ỷ Mộng khiến người ta thích đi vào.
Lão ba làm bác sĩ và lão mẹ làm giáo viên của Kim Linh lập tức thấy rất hổ thẹn, bọn họ đều sắp không còn mặt mũi đối mặt với em dâu rồi. Con gái tai họa của bọn họ, trước đây đều là gây họa cho đám con trai đáng thương, thế nào thiện tẫn thiên lương vươn ma trảo tới cả con gái nhu thuận hiểu chuyện nhà bên đây? Kim Linh cả ngày nói không kết hôn, hai người già bọn họ đều đã làm tốt công tác chuẩn bị tư tưởng để nàng sống độc thân, hận không thể nhắm mắt làm ngơ, thế nhưng Trang gia lại chỉ có một mình Trang Ỷ Mộng là huyết mạch, đây không phải muốn chặt đứt huyết mạch nhà người ta sao? Cha mẹ Kim Linh hoàn toàn cho rằng tất cả đây đều là trách nhiệm của Kim Linh, hổ thẹn không ngớt đối với Trang Ỷ Mộng, cô nương tốt như vậy đã bị nghiệp chướng nhà bọn họ đạp hỏng.
Cho nên hai người già luôn ôn hòa nhìn con gái mình với ánh mắt cay độc, hận không thể chưa từng sinh ra con gái khiến bận lòng như thế. Bọn họ yên phận thành thật như vậy, thế nào lại sinh ra Kim Linh tai họa thế này đây?
Lão gia tử cùng lão phu nhân, cũng là ông bà nội của Kim Linh, nhìn Kim Linh và Trang Ỷ Mộng, cũng hiểu có lỗi với Trang gia, đặc biệt có lỗi với con dâu thứ lợi hại của bọn họ, bọn họ hiện tại sẽ chờ con dâu thứ tỏ thái độ, con dâu nói làm sao thì làm như thế, dù sao cũng là tai họa của Kim gia bọn họ có lỗi với người ta.
Kim Dục cũng rất bất ngờ, hắn cũng không tiện tỏ thái độ, hắn thấy kỳ quái, rõ ràng hai đứa trẻ này từ nhỏ đã không cùng bàn, động cái thì đã thành một đôi rồi. Dù sao hắn là người rất phóng khoáng, kinh ngạc qua đi, hắn nghĩ như vậy cũng rất tốt, thân càng thêm thân, bất quá sợ lão phật gia nhà mình có thể giận chó đánh mèo, nên cũng không tiện công khai ủng hộ hay tỏ thái độ, tất cả chờ lão phật gia lên tiếng.
Kim Húc, vốn là người Kim gia dự định tác hợp cho Trang Ỷ Mộng, hôm nay bị bà chị phỗng mất tay trên, nghĩ không có chuyện của mình, ở lại chỉ để xem náo nhiệt. Kim Húc thật ra tương đối giống con của hai già yên phận kia, từ nhỏ đã yên phận, không quan hệ nam nữ loạn, chưa bao giờ làm các trưởng bối đau đầu.
Kim Vi Vi nghĩ một đôi ngươi tình ta nguyện tốt đẹp biết bao, có thế nào cũng đều là chị của nàng, Kim Linh từ nhỏ đã thích khi dễ nàng, Trang Ỷ Mộng từ nhỏ đã thương nàng. Nhưng phỏng chừng nàng thật sự bị M, từ nhỏ vẫn thích đi theo sau mông Kim Linh, có lẽ là với chuyện Trương Tập Nhiễm là em họ của Kim Linh cũng có chút quan hệ.
Kim Linh nói xong, phát hiện một đám người này không ai nguyện ý để ý, ngoại trừ Kim Vi Vi vẫn cười khúc khích với cô.
"Ông nội bà nội, bác trai bác gái, dượng." Trang Ỷ Mộng trước nay đều gọi Kim lão gia và Kim lão phu nhân, còn cả cha mẹ Kim Linh như thế.
"Ừ..." Một đám người Kim gia nhanh chóng trả lời, trong đầu nhiều ít đều có chút xấu hổ, trong đầu mọi người đều nghĩ như vậy: ngươi xem, cô nương nhà người ta hiểu chuyện biết bao, phối với Kim Linh nhà bọn họ, thật đáng tiếc.
Hết chương