Trường Tình - Nữ Thượng Nữ Hạ

chương 27: việc xảy ra

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Tạ Khinh Dung tắt điện thoại, nhắm mắt lại nằm trên giường.

“Dung Dung, cậu tốt với mình như vậy, biết đâu mình sẽ yêu cậu luôn thì làm sao giờ?” Tạ Khinh Dung đột nhiên mở to mắt, không biết như thế nào, ký ức tưởng chừng như đã quên lãng lại hiện về trong đầu Tạ Khinh Dung, nàng nhớ rõ lúc Mộc Hãn nói những lời này, tuy giọng điệu giống như đang nói giỡn nhưng ánh mắt nhìn mình thì lại sáng lấp lánh. Tạ Khinh Dung có chút kinh hãi, nếu như lời Mộc Hãn nói khi ấy đều là thật, vậy lẽ nào lúc ấy tình cảm mà Mộc Hãn dành cho mình cũng đã biến chất, suốt mười năm trời luôn tồn tại thứ tình cảm kia đối với mình, tại sao mình lại không hề nhận ra? Nàng vẫn luôn nghĩ chẳng qua khi đó nàng cùng Mộc Hãn bởi vì là bạn bè tốt nhất nên mới có thể cực kỳ thân thiết như vậy, Tạ Khinh Dung không thể lý giải cảm giác của mình lúc này, cuối cùng ngủ không được, nàng đành phải rời giường.

Không phải chỉ có một mình Tạ Khinh Dung là ngủ không được, Môc Hãn cũng vậy, so với Tạ Khinh Dung giờ phút này đang có cảm xúc phức tạp, thì cảm xúc của Mộc Hãn lại đơn giản hơn một ít, cô chỉ đang rất nhớ Tạ Khinh Dung.

“Dung Dung, mình ngủ không được.” Mộc Hãn lại gửi tin nhắn cho Tạ Khinh Dung, hiện giờ Mộc Hãn càng giống như đang tự lẩm bẩm, cô đoán % là giờ này Tạ Khinh Dung đã ngủ.

Tạ Khinh Dung nhìn di động phát ra ánh sáng trong bóng đêm, còn có một tiếng chuông báo đơn điệu vang lên. Nàng vươn tay cầm lấy di động nhìn xem, quả nhiên là do Mộc Hãn gửi đến.

Tạ Khinh Dung nhìn tin nhắn của Mộc hãn, nàng phát hiện thì ra mình cũng không bài xích tin nhắn của Mộc Hãn lắm. Chẳng lẽ mình thật sự tha thứ cho chuyện Mộc Hãn làm sao? Tạ Khinh Dung nhìn tin nhắn ngẩn người.

“Dung Dung, một mình ở khách sạn thật cô đơn.” Mộc Hãn lại gửi tin nhắn qua, cô cố tình khiến cho mình thoạt nhìn đáng thương, ý đồ gợi lên sự mềm lòng của Tạ Khinh Dung.

Cửa sổ mở ra, Mộc Hãn lại hút một điếu thuốc, gió lạnh thổi vào, trong bóng đêm, những chấm màu đỏ của tàn thuốc lập lòe, Mộc Hãn không nhớ là đã hút bao nhiêu điếu thuốc. Thật ra Dung Dung cũng không biết, mình mới tuổi đã bắt đầu hút thuốc, chẳng qua là sau khi cô quen biết Dung Dung, suốt mười năm cô liền không có hút lại chỉ bởi vì Dung Dung ghét mùi thuốc lá, ba năm trước sau khi Dung Dung biến mất, cô mới lại bắt đầu hút thuốc do nhiều lúc cảm thấy quá cô đơn.

“Sao cậu không trở về nhà ba hoặc nhà mẹ đón mừng năm mới?” Tạ Khinh Dung cũng không ngủ được nên bỗng nổi hứng thú nói chuyện với Mộc Hãn một chút.

Mộc Hãn thấy Tạ Khinh Dung thế nhưng còn chưa ngủ, không những thế còn trả lời tin nhắn của mình, cảm giác cô đơn tịch mịch toàn bộ bay sạch, cô lập tức dụi điếu thuốc, cao hứng nhắn tin lại cho Tạ Khinh Dung.

“Ở nhà bọn họ mình cảm thấy không được tự nhiên, người ta cả nhà xum vầy, mình tới xem náo nhiệt cái gì chứ?” Mộc Hãn nhắn tin lại, đề tài này trước kia Dung Dung cũng đã từng nói với mình rất nhiều lần, Dung Dung cảm thấy mình nên cải thiện quan hệ với cha mẹ, mình lại đối với chuyện này không hề có hứng thú.

Tạ Khinh Dung không nói gì nữa, nhiều lời thì giống như có vẻ quá mức quan tâm, nàng mới không cần quan tâm người kia.

“Dung Dung, ba mẹ cậu chắc hẳn rất hận mình phải không?” Khoảng vài phút sau, Mộc Hãn thấy Tạ Khinh Dung không nhắn tin trả lời nên lại gửi tiếp một tin nhắn.

Tạ Khinh Dung nhìn tin nhắn do dự hồi lâu, lâu đến nổi Mộc Hãn nghĩ Tạ Khinh Dung sẽ không trả lời lại thì trong màn đêm di động Mộc Hãn lại vang lên tiếng chuông tin nhắn.

“Bọn họ còn chưa biết.” Thời điểm Mộc Hãn nhìn thấy tin nhắn này, cô cảm thấy tay hơi run run một chút, đến bây giờ cô mới phát hiện, thật ra mình rất sợ hãi, sợ hãi mình bị cha mẹ Dung Dung ghét bỏ. Dung Dung không có nói rõ cho ba mẹ biết, lẽ nào nàng làm vậy là để bảo vệ mình sao? Chỉ nghĩ như vậy thôi cũng đã khiến Mộc Hãn vui mừng như điên.

“Tôi chỉ không muốn bọn họ bị tổn thương mà thôi, không nghĩ làm cho bọn họ cảm thấy mình nuôi ong tay áo, cái loại cảm giác này vô cùng khó chịu, dù sao bọn họ đều là thiệt tình đối xử tốt và yêu thương cậu.” Tạ Khinh Dung lại gửi thêm một tin nhắn, nàng cũng không muốn khiến Mộc Hãn cảm thấy là mình đang bảo vệ nàng.

Mộc Hãn nhận được tin nhắn, trong lòng tê rần, quả thật Dung Dung vẫn đều là nữ nhi hiếu thuận, nên cho dù bị tổn thương cũng không muốn cho ba mẹ phải quá mức thương tâm. Nhất là khi kẻ phá hư kia lại là mình, mình làm những chuyện ích kỷ như vậy thật khiến người ta phải phỉ nhổ, không những làm tổn thương Dung Dung mà thiếu chút nữa còn làm tổn thương người nhà của nàng, bọn họ từng là những người đối với mình tốt nhất, cho dù Dung Dung có giúp mình giấu diếm, nhưng nàng vẫn cảm thấy áy náy với vợ chồng Tạ thị.

“Dung Dung, thật xin lỗi.” Mộc Hãn xóa rồi lại viết, viết rồi lại xóa, cứ như thế lặp đi lặp lại, sau lại cảm thấy dù nói gì cũng vô dụng, cuối cùng chỉ gửi được mấy dòng chữ này, phát ra từ sự day dứt trong lòng.

Tạ Khinh Dung sau khi nhìn thấy tin nhắn này liền không có trả lời lại, tâm tình vẫn phức tạp như trước, trí nhớ không tự giác lại trở về khoảng thời gian ba năm trước.

Khi đó nhìn thấy Mộc Hãn cùng Lý dương xích lõa ôm nhau, nàng phẫn nộ trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Lý Dương hoảng hốt lúng túng đứng dậy mặc quần áo, chật vật đến nỗi mặc trái cả áo sơ mi, mà Mộc Hãn lại tương đối điềm tĩnh, nhưng dưới mắt của Tạ Khinh Dung lúc ấy thì đó là biểu hiện của sự chột dạ.

Nàng nhìn hai người mà mình quen thuộc nhất, một cỗ ghê tởm dâng lên, nhưng mà nàng không tin bọn họ sẽ đối xử với mình như vậy, nàng cho hai người cơ hội giải thích.

“Mộc Hãn, cậu không có muốn nói với mình sao?” Người đầu tiên Tạ Khinh Dung chất vấn chính là Mộc Hãn.

“Không có gì để giải thích cả, điều cậu thấy chính là sự thật.” Mộc Hãn làm bộ như không có gì để nói, thật ra trong lòng đã sớm không yên, nhưng chuyện đã đến nước này rồi, cô đã không còn đường lui.

“Bốp!” Tạ Khinh Dung phẫn nộ đã không còn có thể khắc chế được, từ lúc chào đời cho đến nay, nàng chưa từng cảm thấy căm phẫn đến vậy, dường như nàng đã dồn hết sức lực vào cái tát này. Chính là đánh xong rồi, thân thể của nàng vẫn còn phát run bởi vì phẫn nộ.

Trong nháy mắt Mộc Hãn bị đánh, đầu óc trống rỗng sau đó truyền đến cảm giác nóng rát đau đớn, cô biết mặt mình nhất định sẽ sưng lên, nhưng khi cô nhìn thấy thân thể Dung Dung run rẩy thì đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi khủng hoảng, cô muốn tiến lên nói với Dung Dung, thật ra cô không cố ý, cô chỉ là không muốn nàng kết hôn với Lý Dương thôi, muốn nói thật nhiều thật nhiều lời giải thích, nhưng một câu cũng đều không nói ra được.

“Còn anh thì sao?” Tạ Khinh Dung xoay người chất vấn Lý Dương.

Lý Dương nhìn vào mắt Tạ Khinh Dung, hắn giải thích không được, hắn không thể nói bởi vì mình kiềm lòng không nổi trước sắc đẹp của Mộc Hãn, hiện tại tất cả lời giải thích đều là nói dối, Lý Dương cảm thấy thẹn nên cuối cùng chỉ nói thật xin lỗi, Tạ Khinh Dung giơ tay lên, ngay lúc Lý Dương nghĩ sẽ bị đánh thì Tạ Khinh Dung bỗng nhiên bỏ tay xuống, điều này khiến cho Lý Dương càng thêm khủng hoảng, hiện tại thà Dung Dung đánh mình một trăm cái bạt tai cũng tốt hơn là không làm gì.

“Các người làm tôi thấy thực ghê tởm, tôi cả đời cũng không muốn lại nhìn thấy các người.” Tạ Khinh Dung dứt khoát xoay người rời khỏi phòng.

Mộc Hãn nhìn bóng lưng quyết liệt Tạ Khinh Dung, nước mắt rơi xuống, cô rốt cuộc thì cũng khiến Lý Dương không chiếm được Tạ Khinh Dung, nhưng mình lại không hề có một chút cảm giác đắc ý nào, bởi vì mình cũng không có được nàng, ngược lại còn còn đẩy Dung Dung ra xa hơn, Mộc Hãn đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng, giống như cô điên đuổi theo, nhưng rốt cục cũng không tìm thấy Dung Dung.

Tạ Khinh Dung nhớ lại, nàng không nhớ rõ cho lắm, một cái tát kia hình như đánh rất nặng, bởi vì tay mình đánh đến phát đau. Bất quá hiện tại nhớ lại chuyện này, trái tim mình cũng không còn đau đớn như trước kia, thì ra thời gian thật sự là liều thuốc tốt nhất chữa lành vết thương.

Tạ Khinh Dung nằm trở lại trên giường, rốt cục thì nàng phải làm như thế nào với Mộc Hãn đây? Tạ Khinh Dung cũng thực mờ mịt, nàng mềm lòng với Mộc Hãn là rất rõ ràng, chẳng lẽ thật sự nên để quá khứ trôi qua sao? Cho dù mình bỏ qua quá khứ thì thế nào, tình cảm Mộc Hãn dành cho mình cũng sẽ không thể thay đổi, Tạ Khinh Dung cảm thấy mình nhiều nhất chỉ có thể lại xem nàng như bạn bè mà không phải là người yêu, đây là điểm giới hạn cuối cùng của nàng, miên man suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng nàng có chút mệt mỏi, sau đó liền chậm rãi ngủ.

Mộc Hãn lại đốt một điếu thuốc, càng làm cho căn phòng sương khói mù mịt, đây là điếu thuốc cuối cùng, lại phải cai thuốc nữa rồi, Dung Dung không thích ngửi mùi thuốc lá, nghĩ đến đây, Mộc Hãn liền dứt khoát bóp đầu điếu thuốc. Hơn nữa hút thuốc còn làm mất ngủ, cũng làm làn da trở nên không tốt, sáng mai còn phải đến nhà Dung Dung chúc tết, nhất định không được nhếch nhác như vậy, nghĩ đến đây Mộc Hãn liền có chút khẩn trương. Cô nhanh chóng mở rộng cửa sổ ra hơn nữa, nghĩ muốn mùi thuốc trong phòng bay đi, sau đó phấn chấn tinh thần lên để cho mình có được trạng thái tốt nhất. Tưởng tượng đến ngày mai có thể tới Tạ gia, trong lòng Mộc Hãn liền tràn đầy mong đợi, hận không thể lập tức tới hừng đông.

Sự mềm lòng là ưu điểm lớn của Dung Dung, cô thích Dung Dung mềm lòng, đây là suy nghĩ cuối cùng trong đầu của Mộc Hãn trước khi chìm vào giấc ngủ.

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio