Editor: Gru
beta: Dương
Trầm Dật chủ động hẹn Mộc Hãn đi ăn, Mộc Hãn không mong đợi chuyện này. Dù nói là hợp tác, Mộc Hãn nghĩ không có bánh từ trên trời rơi xuống, nhưng khách hàng lớn này thực sự rất giống miếng bánh. Mộc Hãn cũng không xa lạ với Trầm Dật. Trầm đại công tử là con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn Hoa An, giá trị bản thân so với Trang Ỷ Mộng còn khủng hơn. Tướng mạo tuấn nhã không nói, còn không có tai tiếng quan hệ nam nữ, tác phong khiêm tốn, làm người xử thế xuất sắc đáng khen. Trong những người mà Mộc Hãn từng gặp, ở trình độ nào đó, Trầm Dật xác thực là cực phẩm nam nhân.
"Trầm tiên sinh thế nào đột nhiên có hứng thú đầu tư vàng vậy?" Mộc Hãn cười hỏi, tuy rằng năm nghìn vạn đối với Trầm Dật mà nói chẳng đáng là gì. Nhưng với công ty mà nói, khách hàng lớn, người kế thừa tập đoàn Hoa An, đột nhiên bỏ ra năm nghìn vạn đầu tư vàng thì có cảm giác đây là việc hồ đồ, không giống với phong cách làm việc của Trầm Dật.
"Có chút hứng thú với vàng, muốn thử một phen." Trầm Dật đáp không đến nơi đến chốn.
"Công ty chúng tôi có đội ngũ chuyên phân tích, nhất định sẽ không làm Trầm tiên sinh thất vọng." Tuy khách hàng lớn chủ động tìm tới cửa, nhưng Mộc Hãn nghĩ miếng bánh chủ động rớt xuống cũng chẳng phải là đồ tốt lành gì.
"Tôi nhìn bảng phân tích số liệu, trưởng đoàn cố vấn đầu tư Tạ Khinh Dung của các người dự đoán đầu tư chuẩn xác suất cao tới %, có thể thành công." Trầm Dật cười nói. Lần trước hắn có danh thiếp của Tạ Khinh Dung, công phu tìm hiểu bối cảnh của Tạ Khinh Dung, phát hiện người phụ nữ mình quyết định theo đuổi lấy làm vợ, não có thể sánh với máy móc, am hiểu phân tích số liệu. Đáng tiếc làm cố vấn đầu tư nho nhỏ trong một công ty bé... Trầm Dật khẳng định, Tạ Khinh Dung tuyệt đối không biết giá trị của bản thân. Bối cảnh thuần khiết giản đơn, ba là nhân viên xưởng kỹ thuật, mẹ là kế toán xí nghiệp nhà nước, phương diện tình cảm thập phần hạn chế, từng có một bạn trai là Lý Dương, hiện tại giảng dạy ở đại học. Hai người đã từng đính hôn bàn chuyện hôn nhân, nhưng cuối không ở cùng một chỗ. Điều này làm cho Trầm Dật có chút nghi hoặc, thế nhưng lại thấy có chút may mắn, vì vậy nên bản thân mới có cơ hội.
"Xem ra Trầm tiên sinh tìm hiểu nhiều." Người thành công đều có một đặc điểm, chính là làm chuyện gì cũng đều chuẩn bị đầy đủ, quả nhiên người này không phải một khắc hồ đồ. Bản lĩnh của Dung Dung, Mộc Hãn rõ ràng nhất, cho nên Mộc Hãn lấy cổ phần công ty của Kim Linh, chính là một cách để bản thân tự tin với Dung Dung.
"Nghe nói, cô và Tạ tiểu thư là bạn tốt?" Trầm Dật lúc này mới vào chủ đề, Tạ Khinh Dung mới là mục đích của hắn. Mộc Hãn và Tạ Khinh Dung là bạn tốt, hắn có thể từ chỗ Mộc Hãn mà tìm hiểu Tạ Khinh Dung . Sự hấp dẫn giữa người và người thật sự kỳ quái, Mộc Hãn lớn lên đẹp hơn rất nhiều so với Tạ Khinh Dung, nhưng hết lần này tới lần khác Trầm Dật không có một tia rung động với Mộc Hãn. Mộc Hãn đủ để khiến hắn kinh diễm, thế nhưng loại người có bối cảnh như hắn, từ nhỏ đến lớn gặp qua rất nhiều mỹ nữ, ít nhiều đã có sức chống cự, mà Tạ Khinh Dung hết lần này tới lần khác lọt vào mặt hắn như duyên phận. Trầm Dật là người tin Phật, hắn tin kiếp trước hắn và Tạ Khinh Dung có tình.
Mộc Hãn nghe được Trầm Dật để ý tới Dung Dung thì thần kinh thoáng cái đã buộc chặt lại. Trầm Dật quen biết Dung Dung sao?
"Trầm tiên sinh quen biết Dung Dung?" Mộc Hãn nhẹ nhàng khuấy cà phê, trong lòng có chút bất an.
"Chưa đến mức quen biết, có hai lần có duyên gặp mặt Tạ tiểu thư, Tạ tiểu thư gây cho tôi ấn tượng sâu sắc, cô gọi Trầm tiên sinh quá xa lạ, trực tiếp gọi Trầm Dật là được." Trầm Dật nói chuyện ôn hòa với Mộc Hãn.
Cái thìa trong tay Mộc Hãn cứng lại, trước đó Trầm Dật không hề có ý tứ muốn kéo gần quan hệ, vậy mà vừa nhắc tới Dung Dung, Trầm Dật đã muốn kéo gần quan hệ với mình. Trầm Dật chắc chắn vì Dung Dung mà tới, điều này làm cho Mộc Hãn rất không an lòng. Mộc Hãn quá rõ ràng, loại đàn ông như Trầm Dật khác với Lý Dương, rõ ràng có lực uy hiếp hơn nhiều so với Lý Dương, vài phần tư thái nho nhã, có chút giống kiểu Dung Dung yêu thích. Hơn nữa loại đàn ông này đã trải đời, mê hoặc cũng đã trải qua, có sức chống cự mạnh với nữ sắc không nói, lại còn nhiều tiền, hàm dưỡng không tầm thường, nếu như Mộc Hãn thích đàn ông thì cũng sẽ thích đàn ông như Trầm Dật, huống chi Dung Dung trời sinh là thẳng... Càng nghĩ, Mộc Hãn càng thấy bất an.
"Trầm tiên sinh có hứng thú với Dung Dung?" Mộc Hãn nhàn nhạt hỏi, tuy rằng trong lòng loạn thành một mảnh, thế nhưng còn hết sức bảo trì lạnh lùng, nếu như có thể thì Mộc Hãn phi thường không muốn tiếp người khách hàng lớn Trầm Dật này, nhưng đây không phải do bản thân quyết định. Rất rõ ràng ,Trầm Dật có chuẩn bị đầy đủ mới đến .
"Tin vào duyên phận không?" Trầm Dật hỏi.
Mộc Hãn lắc đầu, nàng không muốn tin Trầm Dật và Dung Dung là có duyên.
"Nói ra sẽ bị Mộc tiểu thư chê cười, tôi tin Tạ tiểu thư là người hữu duyên với tôi. Tôi tin Phật, Phật nói kiếp trước quay đầu nhìn lại, năm trăm lần quay đầu sẽ đổi lấy cái gặp thoáng qua kiếp này. Ba năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, tôi liền có cảm giác kiếp trước chúng tôi từng gặp qua. Chỉ có điều khi đó nàng thế nào cũng không cho ta làm quen, lại ở nước ngoài. Chỉ gặp một lần, tôi cho rằng hai người thiếu duyên phận. Buổi tối hai ngày trước, chúng tôi gặp lại lần thứ hai, tôi tin chắc hai người có duyên phận." Rất nhiều người làm buôn bán đều rất mê tín, ba Trầm cũng rất mê tín, Trầm Dật cũng chịu ảnh hưởng, càng tin Phật.
"Tôi có chút khó chịu, lần sau chúng ta trò chuyện tiếp." Mộc Hãn không có tâm trạng nghe Trầm Dật kể về hảo cảm của mình với Dung Dung. Nàng rất hoảng loạn, đối thủ mạnh như vậy làm cho nàng không có chút tự tin , phương pháp đã từng dùng để đối phó Lý Dương, không dùng được cũng không dám dùng lại.
"Có muốn tôi đưa cô về không?" Trầm Dật lịch sự hỏi.
"Không cần, khó chịu do sinh lý phụ nữ, quen rồi." Mộc Hãn thuận miệng tìm một cớ liền rời khỏi nhà hàng , sau đó hung hăng dẫm chân ga, đi về hướng nhà Tạ Khinh Dung. Nàng bất an, phi thường bất an.
Trầm Dật thấy Mộc Hãn rời khỏi, đáng tiếc, mục đích của ngày hôm nay không đạt được.
Tạ Khinh Dung mở cửa ra thấy Mộc Hãn đứng ở ngoài cửa nhà mình, sắc mặt có chút không tốt lắm.
"Thế nào vậy? Dạ dày đau sao?" Tạ Khinh Dung mở cửa, có chút lo lắng hỏi.
Mộc Hãn lắc đầu, "Dung Dung đang làm gì vậy?" Mộc Hãn tránh nặng tìm nhẹ hỏi.
"Đang phân tích số liệu ." Lúc Tạ Khinh Dung ở nhà không có việc gì sẽ tiến hành nạp các loại số liệu, dù là số liệu bên ngoài công việc, Tạ Khinh Dung cũng sẽ tiến hành phân tích.
"Siêng năng như thế? Hình như từ trước đến giờ Dung Dung đều chăm chỉ." Mộc Hãn rất muốn hỏi Tạ Khinh Dung về cảm giác với Trầm Dật, nhưng lại không dám hỏi, chỉ có thể nói chuyển trái phải râu ria.
"Cảm giác sẽ gạt người, số liệu sẽ không gạt người, xem nhiều số liệu chút sẽ không sai được." Tạ Khinh Dung gập laptop lại, trong lòng biết Mộc Hãn rõ ràng là có chuyện.
"Dung Dung luôn luôn lý tính hơn cảm tính." Mộc Hãn rất vô lực nói, người như vậy, nàng lao lực hết tâm tư và và sức lực, chẳng lẽ vẫn không được sao?
"Rốt cuộc cậu xảy ra chuyện gì?" Mộc Hãn hôm nay quả nhiên rất thất thường, Tạ Khinh Dung chăm chú hỏi.
"Cậu đừng yêu người khác, cậu không thích mình cũng không sao, đừng rời khỏi mình có được không?" Mộc Hãn ôm lấy Tạ Khinh Dung, khẩn trương hỏi.