Trang Ỷ Mộng trở lại trời đã sắp sáng. Trang Ỷ Mộng về đến nhà, cảm thấy mệt mỏi rã rời, từ tâm đến thân đều cực kỳ mệt mỏi, cô gọi một cuộc cho trợ lý riêng của mình, hôm nay không muốn tới công ty.
Cô tắm rửa xong nằm ở trên giường, rõ ràng thân thể đã cực kỳ mệt mỏi, thế nhưng lại không ngủ được. Mở mắt suy nghĩ, đối với Mộc Hãn, cô đã hết hy vọng, chỉ là lòng có cảm giác bị đào rỗng, vắng vẻ.
Không biết Trang Ỷ Mộng suy nghĩ bao lâu mới chậm rãi ngủ, nhưng ngủ rất không an ổn.
Lần đầu tiên cô gặp Mộc Hãn là ở tiệc rượu cuối năm của công ty, mỹ nữ trong công ty nhiều như mây, đặc biệt trên tiệc rượu, bọn họ đều trang điểm cho mình xinh đẹp nhất. Lúc đó Mộc Hãn vốn chỉ là một người trong số đông nhân viên, thế nhưng dung mạo xinh đẹp của nàng chói mắt trong đám mỹ nhân, phái nam vây xung quanh không ít, hết lần này tới lần khác Mộc Hãn mặt lạnh như khối băng, cực kỳ không quan tâm, điều này làm cho Trang Ỷ Mộng đi ngang qua hơi để mắt. Có vài người, bạn chỉ liếc nhìn liền biết bản thân sẽ không thích, Mộc Hãn là người làm cho Trang Ỷ Mộng chỉ liếc nhìn lại nhớ mãi.
Khi đó Trang Ỷ Mộng cũng không có ý nghĩ gì khác, đơn thuần chỉ là chú ý tới cô gái này. Sau đó cô vào tolet chỉnh sửa lớp trang điểm, Mộc Hãn vừa lúc đi ra.
Trang Ỷ Mộng không khỏi lại ghé mắt.
"Có phải cô thích phụ nữ không? Từ nãy vừa mới bắt đầu cô đã một mực nhìn tôi." Mộc Hãn đột nhiên mở miệng nói, cô biết Trang Ỷ Mộng , đây là người thừa kế công ty thời gian tới, tuổi trẻ xinh đẹp, xét về mặt nào cũng là mẫu phụ nữ cực kỳ ưu tú, hình như nghe nói vẫn chưa có bạn trai. Vừa nãy vui vẻ nhìn chằm chằm mình, Mộc Hãn không khỏi có chút hoài nghi Trang Ỷ Mộng có phải cũng thích phụ nữ hay không, Mộc Hãn là cong, nên rất dễ liên tưởng đến người khác cũng là cong.
Trang Ỷ Mộng có chút kinh ngạc nhìn Mộc Hãn, cô xác thực có hảo cảm với Mộc Hãn, thế nhưng chỉ là bị khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Hãn hấp dẫn, là thưởng thức thuần túy. Thế nhưng, một phụ nữ bình thường sẽ không suy luận như vậy, trừ khi...
"Chúng ta có thể là cùng loại, tôi cũng thích phụ nữ." Chỉ là nghĩ đến Dung Dung đã biến mất mấy tháng, vẻ mặt của Mộc Hãn có chút cô đơn.
Trang Ỷ Mộng sau khi biết người phụ nữ trước mắt cùng loại với bản thân thì có cảm giác trộm vui, nhưng biểu tình của Mộc Hãn có chút buồn bã, tựa hồ có quyến luyến thật sâu với ai đó.
Đó là lần đầu gặp gỡ của cô và Mộc Hãn, lần đầu tiên Trang Ỷ Mộng có ý muốn tới gần một người, sau đó cô thường xuyên hẹn Mộc Hãn ra ngoài.
Trang Ỷ Mộng nhớ kỹ Mộc Hãn luôn cô đơn mà hút thuốc, có khi sẽ uống một ngụm rượu vang, Mộc Hãn thường nói năng không lịch sự, thế nhưng thỉnh thoảng lúc nói tới Tạ Khinh Dung thì biểu cảm luôn luôn ôn hòa cùng vui vẻ, cuối cùng lại có vẻ cô đơn, khiến người khác yêu thương. Khi đó Mộc Hãn có sức hấp dẫn như cây thuốc phiện, mê hoặc Trang Ỷ Mộng. Nghe chuyện cũ của các nàng, Trang Ỷ Mộng bất tri bất giác gắn bản thân vào chuyện cũ kia, sau đó yêu Mộc Hãn. Rõ ràng chuyện của nàng không chút quan hệ với bản thân, nhưng Trang Ỷ Mộng để bản thân rơi vào tình cảm. Mộc Hãn không làm chuyện gì cho cô cảm động, sự cảm động của cô đến từ tấm lòng của Mộc Hãn đối với Tạ Khinh Dung. Ấn tượng sâu sắc nhất từng nghe Mộc Hãn kể là lúc nàng học đại học, làm việc suốt hai tháng nghỉ hè chỉ vì mua một chiếc nhẫn làm quà sinh nhật cho Tạ Khinh Dung. Nhưng vào ngày sinh nhật lại làm mất nhẫn, nàng khóc rất khổ sở, sau đó chỉ đi mua một cái bánh sinh nhật, thế nhưng khi nàng chuẩn bị đưa bánh sinh nhật cho Tạ Khinh Dung thì Tạ Khinh Dung giới thiệu bạn trai của mình cho nàng. Nàng nói đây là số mệnh, đã định trước Dung Dung thuộc về người khác. Mộc Hãn nói mà mắt thì đỏ hoe, nhìn Mộc Hãn khi đó, Trang Ỷ Mộng tựa hồ cảm nhận được cái cảm giác đau đớn tê tâm của Mộc Hãn, bởi vì Trang Ỷ Mộng nghĩ lòng mình cũng đau như vậy.
"Làm người phụ nữ của tôi có được không?" Trang Ỷ Mộng nghĩ, thứ Tạ Khinh Dung có thể cho Mộc Hãn thì bản thân cũng có thể, cô nghĩ nếu người con gái này có yêu mình thì thật tốt.
Cô nhớ kỹ Mộc Hãn đột nhiên quay đầu nhìn về phía mình, biểu tình có chút kinh ngạc, lại có chút hài lòng vì đạt được mục đích.
"Trang Ỷ Mộng, cô sẽ không yêu tôi chứ?" Mộc Hãn nhướn mi hỏi, nụ cười của Mộc Hãn rất nhạt, giống như không hề cười, như không cái gì có thể làm cô dao động.
Khi đó bản thân chỉ trầm mặc, có thể nói là đang cam chịu.
"Nghe chuyện cũ của người khác, nhưng coi bản thân thành diễn viên, thật ngốc!" Mộc Hãn quay đầu, đưa tay sờ mặt Trang Ỷ Mộng.
Cô cảm giác được Mộc Hãn tới gần thì lòng bắt đầu rối loạn.
"Cho tới bây giờ cô không hề nghĩ tới sao? Trên người cô có rất nhiều thứ để lợi dụng." Môi Mộc Hãn dán môi lên vành tai Trang ỷ Mộng, khi đó bản thân đại não trống rỗng, hoàn toàn không cách nào tự hỏi về ý đồ của Mộc Hãn.
Thời đại học, người theo đuổi Mộc Hãn không ít, người Mộc Hãn câu dẫn tới cũng không ít, chỉ cần trên người có một loại đặc trưng giống Tạ Khinh Dung thì Mộc Hãn đều có thể câu tới tay đơn giản, sau đó thất vọng bỏ rơi. Có thể nói, quyến rũ một người, Mộc Hãn là hạ bút thành văn, làm mãi thành quen, đối với Trang Ỷ Mộng, Mộc Hãn mang theo sự câu dẫn như cố ý lại như vô tình, tựa như theo như lời của Mộc Hãn, Trang Ỷ Mộng có rất nhiều thứ khiến người khác muốn.
"Tôi không để ý." Trang Ỷ Mộng biết tình cảm của Mộc Hãn đối với Tạ Khinh Dung không phải giả, có vài thứ không lừa được người. Bạn có thể yêu sâu sắc người khác, nhưng sẽ lợi dụng người yêu mình, tiền hay vật chất, Trang Ỷ Mộng có rất nhiều, có thể cho.
"Đứa ngốc." Mộc Hãn thấy được bóng dáng bản thân ở Trang Ỷ Mộng, mềm yếu với cảm tính như vậy, thực sự đáng thương cảm cũng đáng trách.
Đó là lần duy nhất Mộc Hãn dùng ngữ khí sủng nịch nhẹ nhàng nói bản thân là đứa ngốc, cô nhớ kỹ một câu đứa ngốc kia, chính là cào vào lòng bản thân mình.
Trang Ỷ Mộng giật mình tỉnh giấc, quả nhiên là một giấc mộng, Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp (Trang Chu buổi sáng mơ trở thành bướm bướm), Mộc Hãn chính là con bướm kia. Lúc tỉnh mộng, biến mất không để lại bất cứ gì, kỳ thực cũng nên tỉnh mộng, đừng nắm chặt không buông thứ tình yêu hư vô kia. Từ đầu tới đuôi cô theo đuổi những điều hư vô, Mộc Hãn chưa bao giờ thuộc về mình, thậm chí mình cũng không thuộc về nàng ấy. Nghĩ như vậy, lòng Trang Ỷ Mộng dễ dàng không ít, tuy rằng còn có loại cảm giác mất mác, thế nhưng chí ít lòng sẽ không đau như trước.
Trang Ỷ Mộng trợn tròn mắt, phát hiện trong phòng đen kịt một mảnh, nhất thời đại não không nhớ nổi giờ là lúc gì, bắt đầu ngủ từ lúc nào. Đại não hỗn độn một mảnh, mất một lúc cô mới nhớ lại, lúc cô và Tạ Khinh Dung tìm được Mộc Hãn, bản thân liền trở về một mình, ngủ từ sáng sớm đến giờ...
Lúc này, cô nghe thấy bên ngoài có người một mực ấn chuông cửa nhà mình, âm thanh thô lỗ mà gấp gáp kia làm cho Trang Ỷ Mộng nhíu mày. Trang Ỷ Mộng thập phần không tình nguyện rời khỏi giường, sau khi mở cửa liền thấy Kim Linh vẻ mặt sốt ruột ở cửa.
"Có việc sao?" Trang Ỷ Mộng nhìn Kim Linh có chút lãnh đạm, tiện tay mở cửa nhà, vẻ sốt ruột của Kim Linh làm Trang Ỷ Mộng nghĩ lầm rằng nàng rất để ý mình.
"Cô xảy ra chuyện gì, công ty cũng không đến, gọi điện thì tắt máy, tôi còn nghĩ cô nghĩ quẩn muốn tự sát, bất quá chỉ là thất tình mà thôi, đáng giá như vậy sao, đột nhiên mất tung tích, cô có biết tôi rất lo lắng cho cô không..." Cô lo lắng đến độ sắp phát hỏa, thấy Trang Ỷ Mộng ngủ đến tóc có chút mất trật tự làm trong lòng đại hỏa dâng trào. Tối hôm qua gọi điện, nàng tắt máy, sáng sớm gọi điện cũng tắt máy, mình lo lắng tới Trang thị tìm thì biết nàng không đi làm, sau đó cô gọi điện cho Tạ Khinh Dung hỏi thì mới biết được, hai người Tạ Khinh Dung và Mộc Hãn hạnh phúc bên nhau, Trang Ỷ Mộng tự nhiên thành phá đám, tâm trạng như vậy chắc lại trốn ở đâu đó uống rượu, hết lần này tới lần khác điện thoại vẫn tắt, cô tìm vài quán bar cũng không thấy, sắp phát điên rồi, người này thì sướng rồi, nằm ở nhà ngủ.
Trang Ỷ Mộng hứng thú dựa vào cửa nhìn Kim Linh đang lải nhải không ngừng, Kim Linh sẽ lo lắng cho mình sao? Cô cho rằng người không có trách nhiệm nhất chính là Kim Linh, đột nhiên mất tích vài ngày không phải là chuyện nàng thường làm sao? Mình bất quá nấp ở nhà ngủ một ngày đêm mà thôi, phản ứng tại sao lớn như vậy?
"Kim Linh, cô lo lắng cho tôi như thế sẽ làm tôi nghĩ cô yêu tôi đấy!" Trang Ỷ Mộng thuận miệng vừa cười vừa nói, dù sao Kim Linh như vậy làm cho Trang Ỷ Mộng có chút không quen.
"Phi, tôi sao mà yêu cô được, cô chỉ là bạn giường của tôi, cô vạn nhất xảy ra chuyện thì tôi sẽ đi đâu tìm bạn giường chứ!" Kim Linh mặt đỏ tâm tình xúc động phẫn nộ phản bác, bản thân mới không phải lo lắng cho cô ta, cô bất quá chỉ sợ không tìm được thân thể phù hợp làm bạn giường mà thôi. Không sai, chính là như vậy.
"Cũng phải, thân thể cô có nhu cầu lớn như vậy, đàn ông sợ là không cho cô ăn no..." Trang Ỷ Mộng cũng thấy cách nói của mình buồn cười, Kim Linh sẽ yêu người khác sao, người phụ nữ tùy tiện này căn bản sẽ không coi tình cảm là thật.
Trước nay Kim Linh không sợ Trang Ỷ Mộng nói mình lẳng lơ, nhưng lúc này sắc mặt Kim Linh âm trầm khó hiểu, nghe thấy lời của Trang Ỷ Mộng dị thường chói tai, cô mặt âm lạnh vào nhà Trang Ỷ Mộng.
Trang Ỷ Mộng thấy sắc mặt Kim Linh đổi sắc, không ngăn cản Kim Linh tiến vào lãnh địa tư nhân của mình, ngoại trừ Mộc Hãn, Kim Linh là người thứ hai vào.
Kim Linh là một người am hiểu điều tiết cảm xúc của bản thân, rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình thường của mình. Quan sát nhà của Trang Ỷ Mộng một chút, rất sạch sẽ, không có hút thuốc say rượu, xem ra lần này Trang Ỷ Mộng tự chữa trị tốt hơn so với hai lần trước nhiều, điều này làm cho Kim Linh thấy vui mừng khó hiểu.
"Cô đã ngủ cả ngày?" Kim Linh nhướn mi hỏi.
"Mới vừa bị một phụ nữ không lễ phép đánh thức." Trang Ỷ Mộng tức giận nói, bỏ lại Kim Linh, vào buồng vệ sinh rửa mặt.
"Đã đói bụng chưa? Tôi làm chút đồ cho cô ăn." Kim Linh nghĩ Trang Ỷ Mộng cả ngày không ăn gì, Kim Linh thấy bản thân thật sự rất am hiểu lấy lòng người khác.
"Không biết tủ lạnh còn đồ hay không." Cả ngày chưa ăn uống, dạ dày của Trang Ỷ Mộng xác thực rỗng tuếch, bất quá cô rất ít khi nấu ăn, nguyên liệu nấu cũng rất ít khi mua, không biết tủ lạnh còn có cái gì không.
Kim Linh mở tủ lạnh của Trang Ỷ Mộng, phát hiện bên trong ngoại trừ vài hộp sữa chua và vài bình nước ra thì trống không, xem ra Trang Ỷ Mộng ít khi nấu nướng.
"Chúng ta ra ngoài ăn đi, dù sao tôi cũng chưa ăn cơm tối." Kim Linh vội vã đi tìm Trang Ỷ Mộng, cơm tối cũng chưa ăn một miếng, hiện tại bụng rất đói.
"Không có tâm trạng ra ngoài." Trang Ỷ Mộng hiện tại thầm nghĩ dính ở nhà, có thể ngủ tiếp một giấc thì tốt.
"Tôi biết thất tình rất thống khổ, như vậy đi, tôi hi sinh một chút, mấy ngày này chăm chỉ trị liệu tình thương với cô." Kim Linh vẻ mặt thấu hiểu, nói rất vĩ đại.
Trang Ỷ Mộng cười nhạt không quan tâm đến, nếu như Kim Linh không lúc nào cũng nhắc nhở chuyện mình thất tình thì cô sẽ tốt hơn.
"Thất tình không thể dính ở nhà, tâm trạng sẽ càng phiền càng xấu, đổi bộ quần áo, chúng ta ra ngoài chơi." Kim Linh vào gian phòng của Trang Ỷ Mộng, tìm một bộ quần áo đưa cho nàng.
Trang Ỷ Mộng nhìn y phục Kim Linh chọn ra, một cái quần jean và một chiếc T-shirt, cô không nhớ trong đống quần áo của mình có đồ như vậy.
"Nhanh nhẹn một chút đi, tôi cam đoan đảm bảo tâm trạng cô sẽ tốt lên." Kim Linh giục Trang Ỷ Mộng thay quần áo.
Trang Ỷ Mộng bị Kim Linh đẩy đến phiền, đành phải mặc đồ Kim Linh mang ra, lúc mặc vào còn thấy không tự nhiên. Phải biết rằng, đã nhiều năm cô không còn mặc đồ như trẻ trung thế này, mấy năm nay Trang Ỷ Mộng đều con trang phục thanh nhã.
Trang Ỷ Mộng tóc ngắn mặc đồ đơn giản không mất đi mùi vị phụ nữ, còn rất toát ra khí khái tuấn tú, quả nhiên là trời sinh lệ chất mà không có chí tiến thủ. Kim Linh đột nhiên nghĩ Trang Ỷ Mộng cao gầy nếu mang giày ủng rồi cưỡi ngựa, thì nhất định là quyến rũ lại soái khí, nghĩ đến đây, Kim Linh đã bắn ra tia mê gái.
"Tiểu Mộng, cô có biết cưỡi ngựa không?" Kim Linh mắt sáng ngời nhìn Trang Ỷ Mộng, Kim Linh biết cưỡi ngựa, còn thông đồng với huấn luyện viên đẹp trai, nhưng nhiệt tình nàng luôn hữu, đối với cưỡi ngựa cũng không đam mê lâu dài nên đá bay cả người lẫn môn học nhanh chóng.
"Không biết." Trang Ỷ Mộng biết Kim Linh biết, Kim Linh luôn thích học một ít điều kỳ kỳ quái quái, đối với mỗi cái đều không duy trì nhiệt tình quá lâu, đây là cách làm người của Kim Linh, người theo chủ nghĩa tùy tiện hưởng lạc, khinh thường kẻ khác.
Trong lòng Kim Linh âm thầm tính toán, lúc nào đó kéo Trang Ỷ Mộng đi cưỡi ngựa, kỳ thực lúc thất tình tốt nhất là ra ngoài chơi. Nói đến chơi, bản thân đương nhiên là cao thủ, có mình đi cùng, Trang Ỷ Mộng sẽ không có thời gian nghĩ tới Mộc Hãn nữa. Kim Linh không thích Trang Ỷ Mộng cả ngày chỉ nghĩ đến Mộc Hãn, phi thường không thích.
Kim Linh thấy Trang Ỷ Mộngquần áo chỉnh tề liền mạnh mẽ lôi kéo Trang Ỷ Mộng ra cửa. Đêm vừa bắt đầu, cóKim Linh ở đây, tuyệt đối sẽ tràn ngập thú vị .
Hết chương