"Em đang rãnh à, nói chuyện chút nhé?" Lý Dương nhẹ nhàng hỏi, ba năm qua, hắn đều ở nước ngoài làm nghiên cứu, mới về nước định đi tìm Dung Dung thì gặp ở chỗ này.
"Được." Tạ Khinh Dung nhìn Lý Dương, vẫn nho nhã tuấn tú như trước, thế nhưng cũng không còn tìm được cảm giác làm cho bản thân tim đập thình thịch năm đó, nhạt đến không thể nhạt hơn, có thể là vì tình đã phai nhạt, cho nên hôm nay nhìn thấy Lý Dương có thể nhẹ nhõm và cởi mở như vậy. Nàng đã từng cho rằng bản thân sẽ hận Lý Dương và Mộc Hãn cả đời, khi gặp lại Mộc Hãn lúc trước chính là hận như vậy.
Tạ Khinh Dung không hay nói, Lý Dương cũng không phải người hay nói, đi tới quán cà phê bên đường, cả hai đều trầm mặc. Lý Dương là người rất an tĩnh, tác phong trầm ổn vốn luôn là thứ Tạ Khinh Dung thưởng thức , thế nhưng Tạ Khinh Dung giờ mới nghĩ, nếu như bản thân và Lý Dương ở cùng một chỗ thật, suốt đời sẽ bị nhốt trong trạng thái vắng vẻ và yên lặng. Có lẽ lựa chọn người nói nhiều như Mộc Hãn cũng chưa chắc không hay, không sợ cuộc sống quá mức nhàm chán và im lặng.
"Dung Dung, xin lỗi." Lý Dương tràn đầy áy náy trong lòng.
"Đều đã qua rồi." Nếu như nói nàng chưa từng hận từng Lý Dương thì đó là giả, Tạ Khinh Dung không cho rằng bản thân khoan dung như vậy, lúc chưa biết Mộc Hãn thích mình, còn vẫn cho rằng bọn họ là đôi cẩu nam nữ, chỉ là từ khi cùng Mộc Hãn, nghĩ tới Lý Dương cũng theo đó càng ngày càng ít.
"Dung Dung, mấy năm nay, em sống tốt không?" Lý Dương cố lấy dũng khí nhìn Tạ Khinh Dung, ba năm trước, sau khi Dung Dung quăng cho Mộc Hãn một cái tát rồi rời khỏi, Lý Dương cũng hung hăng tự đánh mình vài cái tát, Lý Dương không cách nào thuyết phục bản thân chỉ là đơn thuần bị sâu dục vọng lên đầu, hắn thấy bản thân ti tiện và đáng thẹn.
"Hoàn hảo, đều đã qua." Tạ Khinh Dung nghĩ bản thân không cần phải giữ mãi không buông chuyện quá khứ.
"Kỳ thực, anh vẫn nghĩ Dung Dung đối với anh chỉ là thích chứ không phải yêu, đương nhiên không phải anh ngụy biện việc kia, chuyện kia anh khó mà đổ lỗi." Lý Dương nghĩ Dung Dung đối với mình chỉ là thích, loại thích này còn chưa từng bằng nổi tình cảm Tạ Khinh Dung đối với Mộc Hãn.
"Anh nghĩ chỉ là thích sao?" Tạ Khinh Dung nhíu mày, nàng đã từng muốn làm bạn một đời với Lý Dương, đó không phải là yêu sao?
"Có lúc anh từng đố kị với Mộc Hãn, em biết không? Lần đầu tiên chúng ta cùng nhau xem phim, Mộc Hãn đã có mặt. Dung Dung vì sợ cô ấy cô đơn một mình, lúc chúng ta đi ăn, trên cơ bản Mộc Hãn đều ở cùng. Ban đầu anh cũng không thèm để ý, chỉ là cái lần anh bị viêm ruột thừa, vừa lúc dạ dày Mộc Hãn xuất huyết, rõ ràng chúng ta ở cùng một phòng bệnh viện, thế nhưng Dung Dung phần lớn thời gian là ở cùng Mộc Hãn, khi đó lòng anh có chút ghen tị..."
"Tôi nghĩ anh là đàn ông, sẽ tương đối kiên cường hơn, nàng là phụ nữ, người thân lại không ở bên cạnh..." Tạ Khinh Dung biện giải, thế nhưng trong lòng đã có chút không xác định, lẽ nào lúc đó bản thân đối đãi Mộc Hãn đã vượt qua phạm vi bạn bè sao?
"Có thể đàn ông dung là cần phải kiên cường hơn phụ nữ, thế nhưng Dung Dung, em để cho Mộc Hãn tự nhiên xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta, nàng xuất hiện quá tự nhiên..." Bởi vậy bản thân cũng nhiều lần tiếp xúc với Mộc Hãn, Mộc Hãn cố tình như vô ý câu dẫn, làm cho hắn có chút kìm lòng không đậu mà bị mê hoặc. Hắn bắt đầu không quản được tâm bản thân, tuy rằng ngay từ đầu hắn đã nghĩ Mộc Hãn quyến rũ hắn là có mục đích khác. Bởi vì Mộc Hãn có dục vọng giữ lấy rất mạnh đối với Dung Dung, khi đó hắn chỉ nghĩ Mộc Hãn như một bé gái chưa lớn, tùy hứng chiếm lấy Dung Dung - người vốn đối xử tốt với nàng. Trên thực tế đúng là như vậy, hắn từng vô tình bắt gặp ánh mắt của Mộc Hãn với Dung Dung, bên trong có rất nhiều tình cảm phức tạp, thậm chí còn nghĩ Mộc Hãn có tình cảm đặc biệt với Dung Dung, muốn phá hư hôn ước của hắn và nàng mới quyến rũ mình. Từ đầu tới đuôi, Tạ Khinh Dinh đều hận mình, Lý Dương nghĩ bản thân xác thực đáng hận.
Tạ Khinh Dung không trả lời, chỉ tiếp tục khuấy cốc cà phê. Thì ra chính bản thân cũng có một phần trách nhiệm, nàng đánh giá thấp sức hấp dẫn của Mộc Hãn với đàn ông, mình và Lý Dương ở chung, rất nhiều lúc đều có Mộc Hãn tham dự, Lý Dương lâu ngày sinh tình với Mộc Hãn cũng là chuyện có thể hiểu.
Lý Dương vẫn nghĩ tình của của Dung Dung như nước ấm luôn trong trạng nhiệt độ ổn định, ấm áp vô hại, kỳ thực chính là lựa chọn tốt nhất, tình cảm Mộc Hãn tựa như hỏa sơn nóng rực, nóng rực như vậy thường sẽ tổn thương người khác đến mình đầy thương tích, mặc kệ là có ý hay vô ý.
Lý Dương nhìn Tạ Khinh Dung đang trầm mặc, nghĩ bản thân hình như đang bị nghi ngờ nói dối và trốn tránh trách nhiệm.
"Dung Dung, không phải anh đang trốn tránh trách nhiệm, chỉ là cảm thấy em rất quan tâm Mộc Hãn, anh cũng không nghĩ hai người vì anh mà hủy đi tình cảm nhiều năm như vậy." Dù Tạ Khinh Dung không tha thứ cho mình thì Lý Dương cũng quan tâm, nhưng hắn hy vọng Dung Dung đừng hận Mộc Hãn. Nói về hận, Lý Dương nghĩ Dung Dung hận nàng so với bản thân mình còn thâm sâu hơn.
"Chúng ta hòa." Tạ Khinh Dung nghĩ ,chuyện giữa mình và Mộc Hãn không cần Lý Dương lo lắng, Lý Dương không có tư cách này.
"Vậy là tốt rồi, Mộc Hãn dạo này khỏe không?" Lý Dương nghe xong những lời này thì thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có chút mất mát, hắn vẫn nghĩ giữa bọn họ, có lẽ bản thân mới là người ngoài, từ trước đến giờ vẫn đều như vậy.
"Chúng tôi quyết định ở cùng một chỗ." Tạ Khinh Dung thành thực nói cho Lý Dương biết, Tạ Khinh Dung đột nhiên muốn thở dài một hơi
Lý Dương lẳng lặng nhìn Tạ Khinh Dung, hắn biết ở cùng một chỗ đại biểu cho cái gì, hắn có chút bất ngờ, lại có chút như trong dự liệu, nói chung trăm vị pha tạp.
"Đột nhiên nghĩ, Dung Dung đi một vòng lớn mới phát hiện tình yêu thật sự..." Bản thân hắn lại tựa như một kẻ chạy cờ.
"Tôi đã từng thực sự muốn sống cả đời với anh, thế nhưng đó là đã từng." Tạ Khinh Dung nghiêm túc nói, mặc dù lúc trước tình cảm của nàng với Mộc Hãn có thân thiết quá phận, nhưng chỉ cần Lý Dương không bị Mộc Hãn dụ dỗ thì tình cảm của mình và Mộc Hãn vĩnh viễn cũng sẽ chỉ dừng lại ở giai đoạn có tình. Sự việc xảy ra thì đã xảy ra, đã từng cũng chỉ có thể là đã từng, thời gian trôi qua, cảnh còn người mất.
"Anh biết, là anh không biết quý trọng, chỉ là trong lòng có chút bất bình." Lý Dương vừa cười vừa nói, hắn biết Dung Dung tuyệt đối đáng giá với người yêu nàng toàn tâm toàn ý.
Tạ Khinh Dung cười nhạt một tiếng, nhạt nhẽo nói đùa với Lý Dương, xem ra chính mình thật đã bước qua chuyện ba năm trước.
"Thật ra có thể thấy Dung Dung có thể buông bỏ chuyện quá khứ, anh rất vui, cũng thật lòng muốn chúc phúc hai người." Lý Dương thật tình nói.
"Thượng đế đóng một cánh cửa thì nhất định sẽ mở một cánh khác cho anh." Tạ Khinh Dung nghĩ Mộc Hãn thật giống một cánh cửa sổ.
---------------------------
"Dung Dung, hôm nay sao cậu lại phát ngốc ở thư viện, trở về muộn như vậy?" Mộc Hãn cũng vừa xã giao xong trở về không lâu, bình thường giờ này Dung Dung đã sớm ở nhà, cũng may vừa tắm rửa xong Dung Dung đã trở lại, nếu không Mộc Hãn còn muốn tự mình đên thư viện tìm Dung Dung.
"Ngày hôm nay đụng phải Lý Dương, uống cùng hắn hai ly cà phê." Tạ Khinh Dung không hổ là tình nhân trung thực nhất, uống mấy ly cà phê cũng thành thật kể ra.
"Hai người nói chuyện rất lâu?" Mộc Hãn nghe được tên Lý Dương thì thần sắc khẩn trương, đặc biệt khi thấy tâm tình cũng không tệ lắm của Tạ Khinh Dung thì càng khẩn trương, nàng rất sợ Dung Dung đối với Lý Dương dư tình chưa dứt, phải biết rằng Dung Dung cũng là người rất lưu luyến tình cũ.
"Ừ." Tạ Khinh Dung gật đầu.
"Các người nói chuyện gì?" Mộc Hãn rõ ràng trong lòng đã sợ muốn chết, thế nhưng biểu hiện bên ngoài làm bộ không thèm để ý.
"Hắn xin lỗi mình, sau đó là vài chuyện khác." Cuộc trò chuyện cơ bản thật giống như bạn bè lâu ngày không gặp.
"Dung Dung..." Mộc Hãn biết Tạ Khinh Dung hay mềm lòng, nàng rất sợ Dung Dung cũng mềm lòng với Lý Dương, thế nhưng bản thân lại có tư cách gì đây?
Hết chương