Chương
Tạ Khinh Dung cúp điện thoại Tiêu Hòa Lễ xong, nhắm mắt nằm trên giường.
Năm thi vào cao đẳng, Tạ Khinh Dung gặp chút xui xẻo, vốn dĩ muốn thi vào trường cao đẳng đứng đầu Thủ đô, nhưng vào chỉ vào được đứng đầu ở tỉnh, sự chênh lệch này làm Tạ Khinh Dung khó chấp nhận. Người ta thường nói, một người càng vĩ đại, khi gặp thất bại liền chẳng đứng dậy nổi, không phải không có đạo lý. Bởi vì trải qua suy sụp quá ít, nên chịu không nổi đả kích, Tạ Khinh Dung sống trên đời, lần đầu tiên tuyệt vọng chính là ở cao đẳng. Tạ Khinh Dung cảm thấy mình là loại người chỉ biết đọc sách, cô kêu ngạo vì thành tích của mình nổi trội, sau khi nhận kết quả, Tạ Khinh Dung ôm đầu gối, khóc không thành tiếng. Con người ghét nhất cảm giác mình thất bại, loại tư vị này chẳng hề dễ chịu, cô đương nhiên không đem cảm giác này kể cho ba mẹ nghe. Tạ Khinh Dung gọi điện cho Mộc Hãn, nhưng khi bên kia nghe máy, cô cái gì cũng không nói, sau liền cúp máy. Tạ Khinh Dung nhớ rõ, hôm đó mưa to, trời tối đen như mực, tiếng sấm hung tợn đánh ngang trời, tất cả đều như miêu tả tâm tình của mình hiện tại.
Ngày đó u ám, trời mưa to, nhưng Mộc Hãn đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà mình, ở dưới lầu gọi lớn tên mình.
“Sao cậu lại tới đây?” Tạ Khinh Dung kinh ngạc nhìn Mộc Hãn.
“Cậu khóc ư?” Mộc Hãn mẫn cảm, nghe Tạ Khinh Dung dùng giọng mũi, liền đoán được chút ít.
Tạ Khinh Dung không trả lời, nhanh chóng đưa Mộc Hãn vào phòng mình, lấy quần áo ngủ đưa cho Mộc Hãn.
Mộc Hãn thay xong quần áo đi ra, nhìn thấy Tạ Khinh Dung đang ngẩn người ngồi ở bàn học.
“Kết quả không tốt?” Mộc Hãn cẩn thận dò hỏi.
“So với dự tính, thấp hơn tới mười mấy điểm…” Chưa nói hết, giọng Tạ Khinh Dung đã nghẹn ngào.
“Cùng lắm thì học lại một năm, mình học chung với cậu.” Mộc Hãn nhìn nước mắt Tạ Khinh Dung từng giọt rơi xuống, yêu học hành hơn tính mạng như Dung Dung, làm sao chịu nổi đả kích này, Mộc Hãn chua xót hiểu được, nước mắt không tự chủ cũng rơi theo.
Buổi tối hôm đó, Dung Dung khóc suốt đêm, Mộc Hãn bên cạnh cũng khóc cả đêm.
Qua ngày hôm sau, Tạ Khinh Dung khôi phục tâm tình, cô mới nhớ lại, cô còn chưa biết Mộc Hãn thành tích thế nào.
“Cậu bao nhiêu điểm?” Tạ Khinh Dung hỏi.
“Thua cậu hai mươi điểm.” Thành tích này giống như kỳ tích đối với Mộc Hãn, cao hơn so với dự đoán.
Tạ Khinh Dung nhìn Mộc Hãn đôi mắt sưng đỏ, tâm trạng hứng khởi hẳn lên, là cùng mình khóc cả buổi tối, Khinh Dung đột nhiên nhớ đến một câu, bằng hữu chân chính, chính là người có thể vì mình khổ sở mà khổ sở theo. Khi đó, Tả Khinh Dung nhận thấy, cô và Mộc Hãn nhất định sẽ là bạn tốt trọn đời.
Tạ Khinh Dung thất bại, Mộc Hãn lại điểm cao so với dự tính, Tạ Khinh Dung chỉ đậu nguyện vọng hai, mà Mộc Hãn như ý nguyện đậu nguyện vọng một, đúng lúc vào cùng trường với Tạ Khinh Dung. Ngay cả nguyện vọng, cô đều dựa theo Tạ Khinh Dung mà điền.
Từng đoạn ký ức từng đợt từng đợt trở về, tràn vào đầu óc Tạ Khinh Dung. Giờ nhớ lại, mới phát hiện từng điều nhỏ nhặt mờ ám, một người sợ tối sợ sấm như Mộc Hãn, đêm hôm đó lấy dũng khí đâu ra mà chạy đến nhà mình?
Tạ Khinh Dung mở to mắt, cô ghét trí nhớ của mình.
Đúng lúc này, di động Tạ Khinh Dung reo vang, là một dãy số xa lạ, không hiểu vì sao, cô có linh cảm, cú điện thoại này là của Mộc Hãn, Tạ Khinh Dung do dự hồi lâu, mới chậm chạp bắt điện thoại.
Đầu bên kia im lặng, giống như mấy cuộc điện thoại phá rối bình thường, nhưng Tạ Khinh Dung càng khẳng định đó là Mộc Hãn.
“Có việc gì sao? Nếu cứ im lặng, tôi cúp máy.” Tạ Khinh Dung dùng giọng lạnh lùng nhất của mình nói.
“Dung Dung….” Thanh âm bên kia có chút run rẩy lo sợ, Mộc Hãn đã do dự hồi lâu mới dám gọi tới.
Có lẽ vì vừa nhớ lại hồi ức, Tạ Khinh Dung trở nên mềm lòng hơn.
“Có việc sao?” Tạ Khinh Dung hỏi lại lần nữa.
“Mình không ngủ được, mình thật nhớ cậu.” Giọng nói có chút lo sợ, thật ra cô rất sợ Khinh Dung cúp điện thoại.
“Trang tiểu thư đâu? Không ở cạnh cô sao?” Tạ Khinh Dung quả nhiên vẫn là người mềm lòng, bởi vì Mộc Hãn đang bị bệnh nằm viện, nên liền thiện lương không cúp điện thoại của Mộc Hãn.
“Chị ấy đi về rồi, trong bệnh viện chỉ còn có mình, dạ dày lại khó chịu….” Mộc Hãn thấy Tạ Khinh Dung không tắt máy, liên hơi yên tâm, sao đó tỏ ra đáng thương nói.
“Dạ dày khó chịu thì gọi vệ sĩ hay bác sĩ đi, gọi tôi cũng vô dụng.” Tạ Khinh Dung lãnh đạm như trước.
“Dung Dung…” Mộc Hãn muốn nói lại thôi.
“Cứ thế đi ha!” Tạ Khinh Dung cúp máy.
Thật ra Mộc Hãn rất ghét bệnh viện, nơi này tràn ngập mùi thuốc sát trùng. Chắc vì ban ngày ngủ nhiều, nên buổi tối Mộc Hãn ngủ không được, can đảm dữ lắm mới dám điện thoại cho người đẹp kia, tuy chẳng nói được mấy câu, nhưng Mộc Hãn rất vui vẻ. Mộc Hãn dùng tay vuốt ve hình chụp Tạ Khinh Dung trong di động, lòng âm thầm suy xét, làm cách nào để nàng đến bệnh viện thăm mình.
Ngày hôm sau, bệnh viện gọi cho Tạ Khinh Dung.
“Tạ tiểu thư, Mộc Hãn nói cô làm thủ tục xuất viện cho nàng. Bản thân là bác sĩ phụ trách, tôi đề nghị nên ở lại theo dõi thêm, dù sao dạ dày mới chỉ vửa ngưng xuất huyết.” Bác sĩ trẻ tuổi nói.
“Tôi sẽ đến ngay.” Tạ Khinh Dung nhíu mày, nữ nhân kia là cố ý sắp đặt sao? Tạ Khinh Dung muốn không quan tâm đến sống chết của nàng thế nào, nhưng cô vẫn không cầm lòng được, người kia cứ tùy tiện quyết định, làm cho cô tức sôi máu.
“Cô muốn xuất viện?” Tạ Khinh Dung nhìn Mộc Hãn, sắc mặt lạnh lùng.
“Ừm.” Mộc Hãn co người như đứa con nít mắc lỗi.
“Cô khăng khăng làm thế, có nghĩ đến hậu quả chưa?” Tạ Khinh Dung tức giận hỏi, tại sao người này luôn tùy hứng như vậy, không biết sẽ gây ra nhiều phiền toái về sau hay sao?
“Mình không thích ở bệnh viện, đặc biệt là một mình, có cảm giác rất cô đơn…” Mộc Hãn vẫn cuối đầu, hoàn toàn quên đi việc hôm qua cô thẳng tay đuổi Trang Ỷ Mộng đi.
“Không muốn ở cũng phải ở, ai kêu cô để dạ dày xuất huyết?” Tạ Khinh Dung hiểu được, Mộc Hãn từ nhỏ đã thiếu cảm giác an toàn, ba mẹ ly dị, có gia đình riêng, cô trở thành cục thịt thừa, lúc sinh ra đã có thể chất yếu ớt, nên Tạ Khinh Dung bất giác mềm lòng. Thật đúng với câu nói, người nào càng cứng rắn, càng dễ bị tổn thương (!?)
“Dung Dung, mình về nhà tịnh dưỡng cũng được.” Mộc Hãn ngước mặt nhìn Tạ Khinh Dung, giương mắt cún con cầu xin.
“Không được, cô nằm trong này đi.” Tạ Khinh Dung không thèm nghĩ ngợi liền cự tuyệt, xuất huyết dạ dày tương đối nặng, cô sẽ không nuông chiều Mộc Hãn. Đương nhiên việc này không phải vì cô quan tâm Mộc Hãn, mà vì chuyện nàng bị bệnh có ít nhiều liên quan đến cô, chẳng may cái gì không hay xảy ra, lương tâm mình sẽ cắn rứt.
“Vậy Dung Dung mỗi ngày đến đây với mình được không? Một mình ở bệnh viện thật sự rất khó chịu, mình không làm mất nhiều thời gian của cậu đâu….” Mộc Hãn cẩn thận nói, vẻ mặt mong chờ nhìn Tạ Khinh Dung.
Tạ Khinh Dung im lặng, trầm mặc nhìn Mộc Hãn, sắc mặt hơi ngưng trọng, gật đầu.
“Tôi tuyệt đối không tha thứ cho cô, chỉ là tôi không muốn nợ cô ân tình, chờ cô hết bệnh, chúng ta đường ta nấy đi.” Tạ Khinh Dung xem như miễn cưỡng đáp ứng yêu cầu của Mộc Hãn.
“Mình hiểu mà.” Mộc Hãn tươi cười nhìn Khinh Dung, nụ cười kia mang đến cảm giác dịu dàng, làm Tạ Khinh Dung vô thức nghĩ tới mấy cảnh trong bộ phim truyền hình, một tiểu tức phụ bị người ta ngược đãi, còn giả bộ ngoan hiền trước mặt người khác.
Hết chương