Trường Tương Tùy

chương 11

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Rốt cục thì chính văn cũng hoàn rồi tung hoa tá lả

Rứa là xong nợ rồi lăn qua lăn lại

Fan Trường Tương Tùy com đủ mặt nha giãy giãy

“Không biết Huy Duệ hiện tại như thế nào?”

“Huy ca ca phải bế quan tu luyện, một thời gian sẽ không tới.”

“Tiểu hồ ly, ngươi đến tột cùng là làm thế nào mà biến ta từ người thành yêu?” Tiêu Triết khó hiểu.

“Ngươi khi đó chỉ còn một hơi thở, ngũ tạng tổn hại, ta phân một nửa nội đan cho ngươi, nội đan của ta cùng ngươi dung hợp, một lần nữa sinh sôi, về sau sinh ra hết thảy đều là thuộc yêu, cốt cách của ngươi, kinh mạch cũng đều chậm rãi do nội đan của ta biến thành, trở thành yêu.”

Tiêu Triết ôm ta, trong mắt tràn đầy yêu thương.”Tiểu hồ ly, ủy khuất hơn tám trăm năm này của ngươi......”

Ta thở dài, “Ngươi hiện tại yêu lực cùng ta tương đương. Chúng ta về sau chậm rãi luyện, tám trăm năm, có ngươi ở bên, nhất định sẽ không nhàm chán.”

“Tiểu hồ ly, ngươi hiện tại đã trưởng thành, cũng không phải là tiểu oa nhi......”

“Ân?” Ta nhìn Tiêu Triết, người này, trong mắt hiện lên tinh quang.

“Chúng ta có phải hay không phải làm chuyện của người lớn?” Tiêu Triết nheo mắt lại, ôm lấy ta, ném tới trên giường.

“A Triết!” Ta kinh ngạc, kẻ này, thân thể phục hồi như cũ chính là bộ dáng như vậy!

“Tiểu hồ ly, ta rất muốn biết thân thể yêu quái chính là cảm giác gì......” Ánh mắt Tiêu Triết trong suốt, một bên dùng yêu lực chế trụ ta.

Ta vừa bị Tiêu Triết hôn đến đầu óc choáng váng, vừa trong lòng âm thầm sinh khí, như thế nào có thể để cho hắn dễ dàng thực hiện như vậy được! Ta lại biến thành hồ ly.

“Tiểu hồ ly!” Tiêu Triết cả giận nói, “Này lại là vì cái gì, chẳng lẽ chúng ta trải qua nhiều phong ba như vậy còn chưa tới loại tình trạng này?”

“Không phải!” Ta phủ định!

“Vậy thì vì cái gì?” Tiêu Triết bắt đầu hổn hển.

“Bởi vì, ” ta hít sâu, sau đó thật mạnh rống lên, “Ngươi như thế nào có thể để ta mới vừa đưa cho ngươi tám trăm năm công lực liền đối ta làm loại sự tình này!”

Ngoài phòng chim tước kinh phi, trong phòng tình cảnh bi thảm.

“Tiểu hồ ly......” Tiêu Triết thống khổ ôm đầu, ngồi ở bên giường, “Ngươi thực tàn nhẫn...... Ngươi lại như vậy......” Ta không để ý hắn, thở phì phì đi ngâm suối nước nóng.

Tiêu Triết dần dần quen thuộc sử dụng yêu lực, một ngày hắn đột nhiên nói, “Chúng ta hẳn là nên quay về Ân sơn thăm sư phụ, cũng nên đem những chuyện này nói cho lão nhân gia hắn.”

“Chúng ta có phải ở Ân sơn lâu không?” Ta hỏi.

“Biết ngươi thích Kì sơn, về sau chúng ta đương nhiên ở tại Kì sơn, ngươi muốn xuống núi thì xuống chơi. Bất quá cũng phải thường thường thăm sư phụ.” Tiêu Triết biết rõ ý ta, ta gật đầu thật mạnh.

Lại trở lại thăm sư phụ Tiêu Triết, sư phụ hắn nhìn chằm chằm hắn, lại nhìn chằm chằm ta, rốt cục lại lão lệ tung hoành.

“Đồ nhi bất tài! Quỳ xuống cho lão phu!” Sư phụ hắn ngồi xếp bằng trên giường, một phen nước mũi một phen nước mắt nói, “Vi sư trông cậy vào ngươi nghĩ biện pháp đem con hồ ly kia biến thành người, kết quả ngươi lại biến thành yêu, đúng là đi ra ngoài là không tốt!” Ta ở một bên chảy ròng mồ hôi lạnh, Tiêu Triết không cho là đúng, ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất an ủi hắn sư phụ.

“Lưu manh hồ ly!” Lão nhân chuyển hướng ta, “Một ngày vi sư cả đời vi phụ, ta đã là phụ thân tiểu Triết, ngươi lại như thế nào không hiểu quy củ cũng nên cấp lão phu kính một ly trà!”

Ta tới bên, ngoan ngoãn kính trà, ai ngờ lão nhân kia mới vừa tiếp chén trà liền đẩy tay ta về phía hắn, lập tức lại khóc lớn lên, “Tiểu Triết, ngươi xem hồ ly này lấy trà nóng hắt ta a! Tiểu Triết, ngươi nên vì vi sư chủ trì công đạo a!” Ta tức giận nhìn hắn, ngay cả miệng cũng không muốn động.

“Sư phụ, đồ nhi rõ ràng thấy là ngài tự làm đổ mà.” Lão nhân kia nghe vậy bật người ngừng tiếng khóc, giống như chưa từng chảy nước mắt. Ta lại cảm thấy được một cỗ ác hàn.

“Sư phụ, ngài đừng náo loạn, luôn khi dễ tiểu hồ ly.” Lão nhân kia lại bắt đầu lộ ra sắc mặt đáng thương, ta âm thầm cười. Dâng lại một ly trà, ta cung kính đưa đến trước mặt lão nhân, quỳ xuống, đưa cho hắn.

“Này cũng khá, giống như con rồi đó!” Lão nhân rốt cục vừa lòng tiếp nhận trà, uống một ngụm.”Bỏng chết lão phu!” Ta cười ha ha, ngã nằm trên đất.

Tiêu Triết thở dài thật mạnh một hơi, xoa xoa thái dương đau nhức.”Hai người các ngươi......”

Gặp qua sư phụ hắn, từ Ân sơn trở về cũng mất nửa tháng, Tiêu Triết có thể hóa ra chăn đệm chăn đệm, yêu lực thu phóng càng phát ra thuần thục. Hắn dùng yêu lực hàng yêu thật cũng uy lực phi phàm.

Một ngày ta ở đỉnh núi, dưới thân cự thạch, bên người vây quanh không ít tiểu yêu, một đám rung đùi đắc ý hướng ta thám thính tình hình lịch thiên kiếp. Nhưng tiểu hài tử tò mò không thể tránh né, nói một hồi đề tài đã bay thật xa.

“Hoài ca ca, Hoài ca ca, lần trước Kính Minh ca ca ở phía tây sơn động nói muốn mời ngươi đi uống rượu thân nhưỡng!”

Nga, con lang kia? “Được, được!” Ta vui vẻ đáp ứng.

“Hoài ca ca, đến nhà của ta chơi được không, cha ta vẽ thiệt nhiều tranh Hoài ca ca giấu ở ngăn tủ, không cho ta xem!”

Vậy ngươi làm sao mà biết được? “Được, được!” Ta vui vẻ đáp, nói không chừng còn có thể có cả một phòng tranh.

“Hoài ca ca, ca ca ta nói hắn thực thích ngươi, phải với ngươi cùng một chỗ, ngươi trước kia cũng cũng từng nói qua thích ca ca ta như vậy đích.” Ta nghĩ đến con hỏa hồ xinh đẹp kia, ta gật gật đầu, đối hắn gật đầu, “Được, ta sẽ hảo hảo lo lắng.”

“Hoài ca ca......” Một thanh âm rụt rè, nguyên lai là tiểu hầu tử từng tặng ta ngân linh quả, “Ta về sau muốn kết hôn với Kì sơn đệ nhất mỹ nhân, Hoài ca ca ngươi gả cho ta được không?”

Hắn vừa dứt lời, ta đang chuẩn bị trả lời, một tiếng sấm oanh lại, kích khởi một đạo bạch quang bắn ra bốn phía. Tiêu Triết lừ lừ đi tới, lấy tay bắt lấy gáy ta, một con bàn tay to đưa lại đem đám tiểu oa nhi kia ngăn cách. Hắn đối với nhất bang tiểu hài tử trước mặt nói: “Lần sau còn không hiểu chuyện đi dụ dỗ người của ta, sẽ xử hết các ngươi, ở trong sét hồ trọn đời bị sét đánh, không được siêu sinh!”

Tiêu Triết hung thần ác sát uy hiếp. Đám kia bị tiếng sấm cả kinh ngây ra như phỗng, tiểu tử sợ hãi rụt rè kia nhất thời nước mắt lưng tròng, một đám nhìn ta cầu cứu. Ta tinh thần trọng nghĩa xoay mình lại, quay đầu oán hận trừng Tiêu Triết, đối Tiêu Triết kêu lên: “Ngươi hung như vậy làm cái gì! Ai là người của ngươi! Nơi này không phải do ngươi bá đạo đùa giỡn uy phong!”

Tiêu Triết miệt thị tinh thần trọng nghĩa của ta, khóe miệng mở ra một ý cười nguy hiểm. Tinh quang từ ánh mắt hắn dần dần lộ ra.

Không tốt! Thần kinh của ta căng thẳng. Tiêu Triết lấy tay gắt gao chế trụ thắt lưng của ta, cả người chậm rãi đè xuống.

“Tiểu hồ ly, đến tột cùng ai không phải người của ta, a ân?” Tiêu Triết để lộ ra tín hiệu nguy hiểm ta đã toàn bộ thu được, một tia không rơi. Ta quay đầu nhìn đám tiểu yêu vừa mới còn đáng thương kia, hiện tại một đám lại giống như tỉnh táo lại, mắt trợn trừng. Hài tử không lương tâm! Ta vô cùng đau đớn, bộ dáng một đám xem kịch vui, làm cho ta khắc sâu hối hận ác nhân trước mặt trổ tài anh hùng.

Ta sinh khí, kêu to: “Ta sẽ không là người của ngươi! Ngươi buông!”

Câu này khí thế mười phần thì mười phần phản hiệu quả. Tiêu Triết đè càng lúc càng thấp, ta đã không thể không nằm ngã vào tảng đá lớn dưới thân.

“Tiểu hồ ly, ” Tiêu Triết tà khí cười rộ lên, “Ngươi nói lại lời vừa rồi xem, ta nghe không rõ.” Nói xong, một trận khí ẩm ướt tiến vào tai, ta một trận run rẩy, đôi môi nóng bỏng của hắn đã dừng ở trên xương quai xanh của ta.

Chung quanh nhất thời vang lên thanh âm hít sâu.

Này nên như thế nào? Suy nghĩ của ta rất nhanh toàn chuyển. Tình hình trước mắt với ta quá mức bất lợi, nhưng là cứ như vậy nhận thua không khỏi rất mất mặt. Ta chính là ngân hồ Kì sơn trân quý, sao có thể ở trước mặt một đám tiểu oa nhi tu vi còn thấp mất mặt như thế? Chẳng lẽ thực không có một phương pháp vẹn toàn đôi bên?

Suy nghĩ của ta còn chưa đưa ra kết quả vừa lòng, liền có thanh âm quần áo xé rách tự trong không khí truyền đến, đồng thời ngực chợt lạnh. Ta kinh hãi, tình thế gấp gáp, ngực ta đã lộ ra trước mặt Tiêu Triết. Môi Tiêu triết bắt đầu lướt trên người ta, nhẹ nhàng cắn.

“Như thế nào không có nghe thấy tiếng ngươi, tiểu hồ ly?” Thanh âm của Tiêu Triết tà mị tràn ngập hấp dẫn.

“A Triết......” Ta run rẩy, hai tay bị hắn chế lên đỉnh đầu, không thể dùng lực, trận địa sắp thất thủ.

Ta lại nhìn tiểu yêu chung quanh, thầm nghĩ mặc kệ bình thường cư xử vẫn là ta nhún nhường, ta tuyệt không dễ dàng tha thứ sự việc trước mặt bao người mà làm chuyện này, không muốn hôm sau cả Kì sơn sẽ biết đệ nhất mỹ nhân ngân hồ Hoài Phong bị trừ yêu sư trước mặt mọi người xâm phạm tới không thể đứng thẳng không thể hành tẩu. Đáng sợ biết bao!

Lòng ta hỗn loạn, cắn răng một cái, kêu to lên: “Ta ngay cả người cũng không phải, làm sao có thể là người của ngươi!”

“Nga?” Tiêu Triết dừng lại, hứng thú nhìn ta, “Như vậy ngươi là cái gì?” Ngón cái lược hiển thô ráp của Tiêu Triết vuốt ve môi của ta, cánh tay bên hông kia đột nhiên sử lực, ta liền càng nhanh rơi vào ngực hắn.

Khuôn mặt anh tuấn của Tiêu Triết gần ngay trước mắt, trong lúc nhất thời, ánh mắt hắn như nước lũ chảy qua đỉnh đầu ta, rất nhiều rất nhiều tình tự cùng nhau nảy lên đến, ta hít thở không thông nhắm mắt lại.”Ta......” Đưa tay ôm cổ hắn, ta nhỏ giọng nói, “Ta là, tiểu hồ ly của ngươi......”

Chung quanh quái kêu liên tục. Thật giận, trong lúc nhất thời đã quên như vậy một đám tiểu oa nhi trong đầu tràn ngập những thứ không lành mạnh.

“Còn gì nữa?” Tiêu Triết còn tính toán không buông tha ta.

“Ta......” Thôi thôi, ta tới gần bên tai hắn, cắn tai hắn, “Ta yêu ngươi.”

Đồng tử Tiêu Triết bỗng dưng biến thâm, đè đầu của ta lại hung hăng hôn, tay kia thì luồn vào trong quần áo của ta không ngừng vuốt ve. Tiểu oa nhi bên người đều ngừng hô hấp há to miệng mở to hai mắt nhìn.

“A Triết, ” ta phản kháng nói: “Đừng!”

“Vì cái gì? Rốt cục đợi tới ngày này, ngươi cũng nên cho ta đi?” Tiêu Triết không có chút ngừng tay, ta cắn răng cố nén không hừ ra tiếng.

Ta lại nhìn về phía những ánh mắt sáng lóe xung quanh.

“Đừng......” Thanh âm ta ngắt quãng, “A Triết..... ngươi sẽ làm hư......” Ta cắn răng nhịn xuống tiếng rên.

“Bọn trẻ......” Ta giãy dụa, phản kháng kế tiếp lại hoàn toàn bao phủ ở trong nụ hôn của Tiêu Triết.

“Oanh ——” một tiếng sấm sét, đám tiểu yêu kia đã bị Tiêu Triết đưa đến đỉnh núi đối diện.

“Hiện tại như thế nào?” Tiêu Triết lại làm động tác sâu sắc.

“Đừng!” Quần chúng đã không còn, nhưng ta vẫn giãy dụa.

“Vì cái gì?” Tiêu Triết tựa hồ đã không kiên nhẫn, sự chịu đựng sắp khô kiệt.

“Quay về...... nhà.....” Ta hừ. Tiêu Triết cười rộ lên.

Về sau, ta đệ nhất mỹ nhân Kì sơn ngân hồ Hoài Phong vẫn là bị trừ yêu sư này xâm phạm tới không thể đứng thẳng không thể hành tẩu. Bất quá cũng may không ở trước mặt mọi người.

Tiêu Triết ôm lấy ta, chỉ vào vết máu trên giường thỏa mãn nói: “Tiểu hồ ly, chúng ta hảo quý trọng giường này, để nó chứng kiến chúng ta từ đầu đến cuối được không?”

Ta thề, nếu quả lúc này ta còn khí lực, nhất định sẽ vì loại hạ lưu này hung hăng cho hắn một quyền. Việc này nếu để người Kì sơn biết, phỏng chừng ta có lẽ sẽ khó có thể về nhà mà đành đi lưu lạc thiên nhai thôi.

Tiêu Triết yêu quý không ngừng hôn trán ta, mười ngón tay đan vào tay ta, tình cảm ấm áp tự lòng bàn tay hắn truyền đến.

Nhìn thấy khuôn mặt hắn lúc này thỏa mãn hạnh phúc, thôi thì mặc. Ta nhắm mắt lại. Có thể cùng người này làm bạn cuộc đời này, cho dù là lưu lạc thiên nhai, thì lưu lạc thiên nhai đi. Như hiểu ý nhau, ta cùng với Tiêu Triết đồng thời buộc chặt mười ngón tay. Ta ảm đạm cười, chậm rãi ngủ ——

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio