Nhiếp Thông cũng hiểu được đó là một quái nhân, ẩn ẩn có chút hối hận vì cái gì cũng chưa hỏi đã để cho hắn đi, nói không chừng thật sự là một nhân vật nguy hiểm đây này?Người cũng đã đi xa, hiện tại hắn muốn nói cái gì cũng không còn kịp rồi.Lắc đầu, hắn một lần nữa lộ ra dáng tươi cười, nói với mấy người Cố Vân Đông: "Đi thôi, tôi đưa mọi người qua đó.""Tốt."Cố Vân Đông một lần nữa kéo chiếc xe kéo, đi theo sau lưng Nhiếp Thông, tiếp tục chủ đề bị cắt đứt lúc nãy: "Anh nói muốn nhờ tôi giúp một chuyện nhỏ, là chuyện gì?""Khục." Nói đến chuyện này, Nhiếp Thông nhịn không được ho nhẹ một tiếng, "Là như thế này, biểu cô của tôi rất thích tiểu hài tử, nhất là những đứa trẻ lớn lên đẹp mắt."Thấy Cố Vân Đông nhíu mày, hình như là đã hiểu lầm, hắn liền nói điểm chính: "Ý tôi là muốn nhờ đệ đệ và muội muội của cô lúc không có chuyện gì làm, thì hãy ngồi tâm sự với bà ấy.""..." Cố Vân Đông có chút không hiểu được mạch não của hắn: "Chỉ như vậy?""Cái kia, kỳ thật a, chủ yếu là biểu cô của tôi, nói chuyện có chút dông dài, không đến nửa canh giờ căn bản sẽ không dừng lại." Nhiếp Thông cũng rất bất đắc dĩ: "Mấy gia đình bên cạnh nhà bà ấy cũng có rất nhiều tiểu hài tử, có thể cô cũng biết, mấy đứa nhỏ bốn năm tuổi đâu thể yên tĩnh ngồi nghe người ta nói mãi? Nên một thời gian sau, người ta thấy biểu cô của tôi đều sẽ đi vòng qua."Như vậy xác thực là nói rất nhiều đấy.Cố Vân Đông cúi đầu nhìn về phía đệ muội đang đi đường của mình, A..., chỉ là cùng trò chuyện mà thôi, có lẽ không có vấn đề gì a.Bởi vậy, cô rất quyết đoán gật đầu: "Không có vấn đề."Nhiếp Thông lập tức tươi cười: "Cô yên tâm, cô họ tôi là người rất tốt đấy."Người rất tốt mà tiền thuê nhà còn mắc như vậy, nếu cùng trò chuyện có thể giảm điểm tiền thuê nhà thì tốt rồi.Mấy người vừa nói chuyện vừa quẹo vào một cái ngõ bên cạnh, không bao lâu sau đã đứng trước một tòa nhà.Nhiếp Thông đẩy cửa ra tiến vào trước, Cố Vân Đông mang theo đệ muội đứng chờ ở cửa.Cố Vân Thư lúc này mới tìm được cơ hội, thò tay giật giật tay áo tỷ tỷ, nhỏ giọng hỏi: "Đại tỷ, đệ phải cùng người ta nói chuyện phiếm sao? Đệ phải nói cái gì?""Đệ có thể nghe bà ấy nói cái gì trước." Cố Vân Đông ngồi xổm xuống, lấy ra chiếc khăn tẩm nước xoa xoa mặt cho thằng bé, cũng đến cửa nhà người ta rồi, tất nhiên phải thu thập cho sạch sẽ đấy: "Đợi đệ nghe xong, quay đầu lại nói cho đại tỷ nghe.
Đương nhiên, đệ cũng có thể hỏi bà ấy, hỏi vấn đề gì cũng được."Cố Vân Đông đối với phủ Tuyên Hòa không hiểu rõ lắm, vừa vặn đụng phải một bà cô thích nói chuyện phiếm, không phải nơi phát ra tin tức tốt nhất sao? Nên chú ý hay không chú ý cái gì đấy, cô đều có thể biết.Cố Vân Thư cái hiểu cái không gật đầu, bên kia Cố Vân Khả đã đưa cái đầu nhỏ tới: "Đại tỷ, muội cũng lau lau.""Tiểu nha đầu đỏm dáng." Cố Vân Đông điểm vào cái mũi nhỏ của cô nhóc: "Muội cũng phải cùng ca ca nói chuyện phiếm với bà ấy biết rõ không?""Muội cùng đại tỷ." Càng thích đại tỷ, mới không cần cùng ca ca."Nếu muội nghe lời, quay đầu lại đại tỷ sẽ làm đồ ăn ngon cho muội đấy."Cố Vân Khả lập tức đi qua kéo tay Cố Vân Thư: "Muội nghe lời."Cố Vân Đông cảm thấy, cô nhóc này sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ bị người ta dùng đồ ăn dụ đi đấy, lập trường cũng quá không kiên định rồi.Vừa nghĩ tới đây, bên tai đột nhiên có tiếng hét, hình như là từ đầu hẻm truyền đến, không biết đã xảy ra chuyện gì.Cố Vân Đông để cho Dương thị mang theo hai đứa nhỏ vào cửa trước, sau khi đóng cửa lại mới cẩn thận đi về phía đầu ngõ.Đầu ngõ có một cây lớn, lúc này dưới tàng cây có người vây quanh, không biết đang nói gì với người đứng giữa.Cô đứng trên một tảng đá và nhìn vào, lập tức sửng sốt.Đây không phải là cậu thiếu niên lúc trước nhìn thấy ở cửa nha môn sao? Hắn đây là đang...!Trói người?Trong tay cậu thiếu niên kia cầm một sợi dây thừng, trên tay kia níu lấy một người đàn ông trung niên đang chửi ầm lên, sợi dây thừng trói ngang người đàn ông kia.Người đàn ông trung niên kia vùng vẫy mấy lần cũng không tháo ra được, mắng càng thêm khó nghe: "Thằng khốn nạn nhà mày, cẩu tạp chủng, có mẹ sinh không có mẹ dạy, mày mau chóng thả ra cho lão tử, bằng không thì lão tử đánh gãy chân mày.
Từ nông thôn đến mà cũng dám hung hăng càn quấy bên trong thành, coi chừng quay đầu lại chết như thế nào cũng không biết, tiểu tử mày nhớ kỹ cho tao, nhanh buông ra!"Thiếu niên trói lại một nửa, đánh một quyền mạnh vào bụng ông ta."A......" Người đàn ông trung niên đau đến co người rên rỉ, mặt cũng đỏ lên rồi, nói không thành lời: "Hỗn đãn..."Cố Vân Đông cảm thấy người này đánh bị đánh, loại thời điểm này còn không thấy rõ tình thế.Bên cạnh có người hiếu kỳ, hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có một người vây xem ngược lại biết rõ nội tình, nhỏ giọng mà nói: "Đây cũng là do Phan chưởng quỹ đáng đời, người này vừa keo kiệt lại mang thù.
Đoạn thời gian trước không phải cửa hàng kia muốn tu sửa một lần nữa ư, mướn tiểu tử này hỗ trợ làm việc.
Kết quả những ngày này có không ít lưu dân đến tìm việc kiếm sống, chỉ cần bao một bữa cơm tiền công không cần cũng được, Phan chưởng quỹ muốn đuổi tiểu tử này đi để mướn lưu dân.
Ngươi nói muốn đuổi người đi thì thôi a, dù sao cũng phải đem tiền công trước đó của người ta thanh toán hết đúng không?""Thế nào, Phan chưởng quỹ muốn quỵt nợ?""Đâu chỉ vậy ah, ông ta còn kiếm cớ làm việc không tốt, muốn bồi thường tiền.
Mà tiểu tử này cũng không phải người dễ bắt nạt đấy, hắn buộc Phan chưởng quỹ phải lấy tiền ra.
Nhưng người còn chưa đi đâu, Phan chưởng quỹ đã đi nha môn báo án, nói tiểu tử này là người cầm đầu bạo loạn ở phủ An Khánh Phủ lúc trước, để cho bộ khoái bắt người lại.""À? Chuyện này cũng quá thất đức a."Người vây xem sợ hãi thán phục lắc đầu.
Người nào mà không biết trong nha môn có một số bộ khoái có cái đức hạnh gì, bị bắt đi có thể không bị bới ra một lớp da sao?"Tiểu tử này cũng có vận khí tốt, bộ khoái mang đi không bao lâu đã thả trở về rồi, sao hắn lại không tìm Phan chưởng quỹ tính sổ chứ?"Bên này vừa mới nói xong, bên kia cậu thiếu niên đã đem Phan chưởng quỹ cột chắc.
Một đầu dây thừng bị ném mạnh qua một cành cao trên thân cây, rồi bị kéo mạnh xuống."Ah ah ah ah ah..." Tiếng hét như heo bị chọc tiết của Phan chưởng quỹ vang lên, người đã bị treo ở giữa không trung đong đưa rồi.Bên dưới là phiến đá xanh cứng rắn, nếu sợi dây bị đứt té xuống, cơ thể già nua của lão ta sao có thể chịu được?Ông ta rốt cuộc cũng bắt đầu cầu xin tha thứ: "Thanh tiểu tử, tôi sai rồi, cậu nhanh thả tôi xuống, đầu tôi hoa mắt chóng mặt.
Cậu muốn tiền tôi sẽ đưa, mười tiền đồng thì sao? Cậu thả xuống tôi xuống tôi sẽ đưa cho cậu.""Phốc phốc..." Có người cười ra tiếng, nhìn Phan chưởng quỹ có chút hả hê: "Thật hào phóng ah, mười tiền đồng, người ta thế nhưng đã đi vào nha môn một lần rồi đây này."Sắc mặt Phan chưởng quỹ tái nhợt, nhưng ở tư thế này ông ta cũng không thể nhìn ra người nói chuyện là ai.Cậu thiếu niên này lại căn bản không để ý tới, mắt thấy đem Phan chưởng quỹ treo đến m mới dừng lại, lập tức đem dây thừng quấn hai vòng trên thân cây, buộc chặt rồi mới phủi tay, tựa hồ rất thưởng thức kiệt tác của mình.Người vây xem chỉ trỏ lợi hại hơn rồi, đại khái là bình thường nhân duyên của Phan chưởng quỹ thật sự không tốt, vậy mà không có bất cứ ai tiến lên hỗ trợ đem người thả xuống, cũng không có ai cầu tình cho hai câu.Phan chưởng quỹ cảm thấy mặt mũi cả đời đều mất hết vào hôm nay, chờ coi, chờ ông ta xuống được rồi nếu không đánh gãy chân thằng nhãi kia thì ông ta không phải họ Phan.Nhưng mà, rất nhanh ông ta liền phát hiện, mình không có cơ hội như vậy..