Một ngày mới của Tần Tuyết Quân bắt đầu với tiếng chuông cửa lúc năm giờ sáng, cùng với tiếng kêu cục cục do bị kinh hãi của Đại Hồng và Nhị Hồng.
Hắn lê đôi chép chạy ra, vừa mở cửa, liền nhìn thấy Trương Giác ngồi trên vali, khuôn mặt phờ phạc dùng ngón tay ấn chuông cửa, mở miệng chính là một câu run rẩy "Em đói" .
Nhìn vòng eo nhỏ xẹp lép không thể tả nổi, cùng với trạng thái uể oải tinh thần, Tần Tuyết Quân suýt nữa cho là này vị này mời từ hậu cung của Sở vương đi ra.
"Em không mang theo chìa khóa sao?"
"Trước khi ngoài thì quên mất, Tuyết Nhi, mau cho em ăn đi, lần này em say máy bay nghiêm trọng lắm luôn, ở trên máy bay không ăn được cái gì hết, ông cậu cũng hôn mê luôn, được Thẩm ca dìu về nghỉ ngơi rồi."
Tuyết Nhi: "Cậu của em không phải không bị say máy bay sao?"
Trương Giác thở một hơi dài ơi là dài: "Không còn cách nào khác, tới lúc xuống máy bay thì mới biết người lái là người của dân tộc chiến đấu."
Tuyết Nhi hiểu rồi, phong cách của phi công người Nga quả thực tương đối phóng đãng, sẽ không có chuyện bọn họ không dám bay vì thời tiết, có người không hề biết say máy bay là gì, vừa lên là sẽ bị đầu óc choáng váng, vô cùng choáng váng luôn.
Hắn nghênh đón Ngọc lão gia vào nhà, đun nước chuẩn bị nấu mì, mà Ngọc lão gia thì co quắp trên ghế sa lon, chu cái miệng nhỏ lên đòi hỏi.
"Lúc nấu xong cho em thêm nhiều hành lá cắt nhỏ, rắc một ít hạt tiêu trắng lên vắt mì nha, em không muốn ăn mì spaghetti hay là mì soba, em chỉ muốn ăn mì hảo hạng của Chen Keming, còn có, cho em một quả trứng chần, em muốn ăn trứng do Đại Hồng hay Nhị Hồng đẻ, trứng của những con gà khác em không ăn đâu."
Động tác trên tay của Tần Tuyết Quân dừng lại một chút, hắn quay đầu nhìn Trương Giác giống như tướng chết trận, so sánh với dáng vẻ ánh sáng vạn trượng, mị lực bắn ra bốn phía của cậu trên sân băng, nghĩ thầm cần phải để những người hâm mộ tới đây để xem dáng vẻ của cậu trông như thế nào trong cuộc sống hàng ngày.
Đảm bảo vầng hào quang của thần tượng sẽ tan vào hư vô, không còn lại một chút cặn nào.
Trương Giác bi tê liệt một hồi, Tần Tuyết Quân bưng bát mì đặt trên bàn cà phê trước mặt cậu.
"Lão gia, ăn mì."
Trương Giác giương mắt: "Em còn tưởng rằng anh sẽ nói với em cậu gì chớ! Đến ăn luôn."
Cậu có nhận thức đối với việc người khác sẽ khó chịu đến mức nào khi cậu đưa ra yêu cầu, không phải người thân cận căn bản sẽ không nhẫn nại.
Tần Tuyết Quân: "...!Tuyết Nhi không có thảm như vậy, mau ăn đi."
Bàn cà phê không cao, vì vậy Trương Giác trực tiếp ngồi xuống đất, Tần Tuyết Quân nhét một tấm đệm có họa tiết hình hamster hoạt hình xuống dưới mông cậu, Saori vẫn chưa ngủ, bé hamster cũng không không leo lên bánh sẽ chạy, chỉ là nhàn nhã uống nước.
Hai người câu có câu không trò chuyện một chút, chẳng hạn như Đại Hồng và Nhị Hồng trong lúc Trương Giác ra ngoài đã đẻ ba quả trứng, trạng thái không tệ, Saori có thể ăn có thể uống nhưng mà tinh thần không tốt lắm, Tần Tuyết Quân dẫn cô bé đi kiểm tra sức khoẻ, các chỉ số đều bình thường, hẳn là buồn ngủ vào mùa đông, rau trồng trên ban công lớn lên rất tốt, còn một số chưa kịp ăn, liền bị Tần Tuyết Quân hái vào làm kim chi.
Trương Giác khiếp sợ: "Anh còn biết làm kim chi sao!"
Tần Tuyết Quân lộ ra một nụ cười tự tin.
"Kim chi công thức Nga, bà nội anh dạy, qua mùa đông nhất định phải có, em cũng có thể ăn."
Sau khi Trương Giác ăn mì xong, uống hết nước mì và lau miệng, cũng nói việc mình ra ngoài thi đấu, chuyện cậu phá kỷ lục và đoạt huy chương vàng thì mọi người đều biết, dù sao thì cậu cũng được xoát lên lần trong trân đấu, thậm chí Thẩm Lưu cũng nói rằng đây là trận chiến phong thần, nhưng chỉ có Trương Giác mới hiểu được một số chi tiết nhỏ trong trận đấu.
Đây chính là tình báo độc nhất của vương giải trượt băng đó.
Thành tích lần này của Thôn Thỏ trong trận chung kết rất tốt, Trương Giác, Hoàng Oanh Quan Lâm và Sát Hãn Bất Hoa đều lấy được huy chương vàng từng nội dung, Nhị Béo Lạc Mật cầm huy chương bạc trượt băng đôi tổ thiếu niên, Mẫn San lấy được huy chương bạc đơn nữ tổ thiếu niên, mỗi người đều cầm huy chương về nhà, cho nên làng trượt băng Thôn Thỏ đều tỏ ra rất sung sức mạnh mẽ.
Tuy nhiên băng ghế dự bị của họ quá mỏng, nhân tài dự trữ của họ không đủ, một khi ai đó bị chấn thương, ở thời điểm hiện tại trong mỗi nội dung không có ai có thể thay thế đẩy lên đấu trường tuyến đầu.
Chẳng hạn như đơn nữ tổ thiếu niên chỉ có Mẫn San là còn được, nhất tỷ đơn nữ tổ thành niên Từ Xước có thanh máu quá ngắn, khiêu vũ trên băng là trực tiếp không có ai, trượt băng đôi cũng chỉ có tổ hợp Hoàng Quang là ổn, chờ Nhị Béo Lạc Mật sau khi thăng lên tổ thì mới có thể thở ra hơi.
"Thực ra khi nhảy cú S kia, cơ thể của em đã bị siết chặt lại, dù sao không giơ hai tay thì sẽ không tiến thêm một bước để thu nhỏ trục tâm, nhưng mà dáng người em cao quá à, cho nên khi nhảy thì trục tâm hơi bị thô, tới lúc tiếp băng còn đứng vững được quả thật là gặp may..."
Trương Giác phun tào chính mình thiếu chút nữa là lao ra đường, sau đó còn ném tấm huy chương vàng qua cho Hayato Terakami đang 囧, việc này ngay cả Trương Tuấn Bảo cũng không biết.
"Còn nữa, có rất nhiều người đều mang dáng vẻ rất kỳ vọng vào em, điều này khiến cho em cảm thấy áp lực lớn như núi, bởi vì em không thể xác định được liệu mình có thể tạo ra tác phẩm vượt trội hơn《 Cây sinh mệnh 》hay không nữa."
Trương Giác nằm nhoài trên bàn cà phê than thở.
《 Cây sinh mệnh 》đương nhiên là một tác phẩm tốt, chính cậu cũng rất hài lòng, nhưng điều này cũng khiến cậu không biết nên làm cái gì tiếp theo trong mùa giải tới.
"Em cảm thấy cảm hứng của em đã cạn kiệt rồi, còn có ca khúc mà nữ sĩ Salana đưa cho em cũng rất hay, nhưng lúc em trượt lại không thể cảm nhận được, chẳng lẽ linh khí của em đã tan vào mây khói rồi sao? Không muốn đâu, em mới tuổi! Nếu cứ như vậy, em nhất định sẽ khiến fan hâm mộ trượt băng thất vọng lắm luôn!"
Tần Tuyết Quân nhớ tới khi cậu trượt《 Moulin rouge 》thì trên màn hình toàn hiện lên các đạn mạc "Ui thèm khát quá wei", "Ham muốn bo muốn mềm nhũn luôn" của các đại sư đương đại, nghĩ thầm đám người đó sẽ không thất vọng gì về cậu đâu.
Bằng vào sắc đẹp của Trương nhất ca, chỉ cần cậu vừa đứng trên sân băng, thì sẽ có một đám nhan cẩu yêu cậu như điên, chỉ là bản thân cậu không cam lòng dựa vào mặt kiếm cơm mà thôi.
Trương Giác cảm thấy thời kỳ thăng hoa về kỹ thuật của mình vẫn chưa kết thúc, nhưng màn trình diễn lại đang trong bình cảnh, cái loại này là một khi bắt được âm nhạc, trong vòng một ngày là cậu có thể tạo ra một màn trình diễn gắn liền với nó, sau khi đánh bóng tinh tế biểu diễn trước mặt mọi người khiến họ kinh ngạc đang dần dần biến mất luôn.
Nhưng nhóm đối thủ của cậu không ai gặp phải vấn đề nầy, bọn họ cũng đang phát triển những bước nhảy mới, phong cách biểu diễn của họ cũng ngày càng trưởng thành, ngược lại là Trương Giác với phong độ đã trưởng thành thì lại không biết tiếp theo nên đi hướng nào.
Chẳng lẽ là vì cậu già rồi sao?
Trong sự hoài nghi của bản thân Trương Giác, mặc dù bề ngoài cậu chỉ có tuổi, nhưng trước khi cậu trọng sinh thì đã sắp tuổi rồi nha...!Cộng với năm sau khi sống lại, năm nay cũng tuổi rồi!
Trời ơi đất hỡi, cậu đã lớn đến như vậy rồi sao, chẳng lẽ thứ mà cậu đang trải qua chính là...!Khủng hoảng tuổi trung niên!
Thanh niên tuổi Tần Tuyết Quân vò đầu: "Nhưng không phải lúc trước em đã hứa là sẽ viết một bài hát mới cho bản nhạc của em trai mình sao? Anh còn tưởng rằng linh khí của em nhiều đến mức không có nơi nào để lắc lư đó chớ."
Trương Tiểu Ngọc trong mắt Tần Tuyết Quân chính là một hình mẫu tài hoa hơn người, không chỉ trượt băng giỏi, viết nhạc cũng là tuyệt nhất, cậu còn sử dụng tên "Lạp Đông" khi sáng tác.
Trong thần thoại Hy Lạp, Hứa Đức Lạp là một con rồng chín đầu là con của Echidna và Typhon, mà Lạp Đông là một đứa con khác của họ, là một con rồng trăm đầu canh giữ cây táo vàng.
Tên tiếng Anh của Hứa Đức Lạp là Hydra, Lạp Đông là Ladon
Theo một nghĩa nào đó mà nói, chỉ cần là người hiểu rõ một chút về thần thoại Hy Lạp, đều sẽ biết chân thân của "Lạp Đông" chính là Trương Giác đi.
Trương Giác nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái.
"Đây chính là một vấn đề khiến em phát sầu nè, em không thể viết được, nhưng em đã đáp ứng Nhị Đức rồi, nếu như nó biết em không viết được, thì tôn nghiêm của người làm anh này bỏ đâu đây, A Tuyết, em phải là sao đây!"
A Tuyết không biết phải làm gì hết, hắn là nghiên cứu sinh tiến sĩ khoa y, cũng không phải là nghiên cứu sinh tiến sĩ khoa nghệ thuật, làm việc khác chuyên ngành, muốn giúp lắm nhưng không giúp được.
"Em nên nghỉ ngơi một chút, nói không chừng sau đó sẽ có cảm hứng thì sao, em xem thiên tài toán học Ấn Độ Ramanujan kia, ông ta cũng gắp phải những vấn đề mà ổng cũng không làm được, nhưng chỉ cần ngủ một giấc, nguồn cảm hứng đã đến rồi."
Hắn thở dài, cũng ngồi dưới đất, nhấc một chân Trương Giác lên, xoa bóp cơ soleus chân trái cho cậu.
"Lúc nhảy, chỗ này còn đau không?"
Trương Giác mơ mơ màng màng trả lời: "Lúc nhảy thì không sao, nhưng mà lúc tiếp băng thì thỉnh thoảng sẽ bị đau, còn có các bước tiếp tục...!Các bước tiếp tục năm nay sẽ được bố trí cấp độ , khi thực hiện những động tác khó bằng lưỡi dao và khi trượt ở tốc độ cao thì cũng sẽ đau."
Nhưng mà bởi vì trước đó được nuôi tốt, cộng với việc tập vật lý trị liệu và dưỡng sinh mỗi ngày tiếng, cho nên mức độ đau đớn cũng trong phạm vi chịu đựng được.
Về phần đầu gối và mắt cá chân thì đều trong trạng thái rất tốt, đặc biệt là mỗi ngày ăn no ngủ kỹ, tập thể dục thường xuyên, cùng với việc ở trên sân băng không có ánh mặt trời chiếu xuống trong một thời gian dài, Trương Giác cảm thấy sao với tuổi đời trước, da dẻ của cậu hình như còn đẹp hơn, trắng nõn thông suốt, một chút hạt đậu thanh xuân cũng không thấy, trắng giống như sứ, khi đeo kính cận cũng không tìm thấy một lỗ chân lông.
Hơn nữa, nhip tim nghỉ ngơi lý tưởng của một người trưởng thành là từ đến trên phút, còn nhịp tim lúc nghỉ ngơi hiện tại của cậu là khoảng , nói tóm lại, không bao gồm việc luyện tập và thi đấu, chỉ số sức khỏe của Trương Giác là tốt nhất trong nhóm người .
Trương Giác dần dần chìm vào giấc ngủ, cậu dựa vào ghế sô pha, đầu ngẩng lên, mái tóc đen như mun xõa trên đệm mềm, bất tri bất giác nó lại dài đến gần vai, hô hấp đều đều, Tần Tuyết Quân lay cậu một cái, nhưng cậu cũng không có ý định tỉnh dậy .
Với chất lượng giấc ngủ của cậu, cộng với việc di chuyển đường dài mệt mỏi, cưỡng ép gọi người nói không chừng là có thể mang cậu lên giường, nhưng cũng không thể để cậu ngủ ở chỗ này, bị sai tư thế, sau khi tỉnh lại thì vai gáy sẽ rất đau.
Saori nâng một trùng bánh mì gậm nhắm, còn trùng dưới sự gặm nhắm của cô bé dần dần mất đi sự sống, trong đôi mắt đen của cô bé phản chiếu hình ảnh hai con thú hai chân kia trong phòng khách.
Trong đó có con thú hai chân với dáng người vô cùng lớn do dự một hồi, bế con thú hai chân khác nhỏ hơn lên, đưa vào phòng ngủ, sau đó ra ngoài thu thập chén dĩa cho vào trong máy rửa chén.
Khúc nhạc dạo của《 Rẽ sóng chi long 》của ban nhạc Chu Tước vang lên, Tần Tuyết Quân nhận điện thoại.
"Tiểu Vinh bị ông nội Lư dùng bình nước nóng đập vào đầu? Ạch...!Dù sao thì chữa bệnh bằng hóa trị cũng rất đau đớn, ừ, giờ tôi sẽ tham gia lớp học của ông ấy."
Tần Tuyết Quân thu thập đồ đạc đi ra ngoài, lúc này vẫn là giờ , hắn còn chưa kịp ăn sáng, có thể đoán rằng chờ sau khi đến bệnh viện thì hắn cũng sẽ ăn không đủ no cho coi.
Buổi trưa giờ, Trương Giác bò dậy đi vào nhà bếp tìm đồ ăn, động tác của cậu rất nhẹ, không đánh thức đứa con gái hamster đang ngủ say, trong tủ lạnh có ức gà và cá đã được tẩm ướp dành riêng cho cậu, cộng thêm mẻ rau tươi ở ngoài ban công, còn có mười hai quả trứng của Đại Hồng và Nhị Hồng mà Tần Tuyết Quân tích góp được, còn có một túi bánh mì nguyên cám, như thế nào cũng không sợ bị đói.
Trương Giác vẫn là không có cảm hứng cho bài hát mới, cái gì mà ngủ một giấc thì nguồn cảm hứng sẽ sinh ra chứ, chuyện này không phải cứ tùy tiện là xuất hiện đâu.
Nếu không thì lấy những ca khúc mà cậu sáng tác đời trước để ứng phó cũng được...!Dù sao thì cũng là cậu viết, cũng không có chuyện xâm phạm, nhưng đó là là năm thứ hai của cậu khi ông cậu qua đời, trải qua một mùa sinh nhật không có ông cậu, vì hoài niệm đối phương mà viết nên lời ca, mặc dù sau khi hát ra bên ngoài thì bị người khác hiểu lầm là tình ca, nhưng Trương Giác vẫn luôn cảm thấy cái giai điệu mà cậu sử dụng đó quá cổ điển và nhẹ nhàng.
Nhưng bài hát chậm hầu hết là những bản tình ca trữ tình, nhưng đội của Nhị Đức là ban nhạc rock, mặc dù họ cũng hát những ca khúc lưu hành, nhưng album mới thì không thể không có một bài rock and roll, bài hát kia thực sự phù hợp với ban nhạc Chu Tước, nhóm của tiền bối mà Nhị Đức rất tôn kính.
Cậu chậm rì rì nhai bánh mì, có một chút ngâm nga hát lên.
Sau đó, một cú điện thoại gọi đến điện thoại di động của cậu.
"Lu la lá lù la lá lu là lu la láy..."
Trương Giác nhận điện thoại: "Alo?"
"Ha? Tuyết Quân té xỉu? Anh ấy bị đánh à...!À, ngất xỉu do hạ đường huyết, tôi hiểu rồi, tôi sẽ đến đón anh ấy ngay đây."
Trương Giác vội vội vàng vàng thêm nước cho Saori, mang khẩu trang và đội mũ lên màu đỏ, tùy ý mặc áo khoác màu xanh lá lao ra ngoài..