Trương Giác đã mất đi ba lần vô địch liên tiếp tại Boston, nhưng giấc mơ trở thành hiện thực đã thực hiện được ba lần vô địch liên tiếp tại đây, ca khúc được lựa chọn cho tiết mục trượt tự do là《Falling Again》của ca sĩ Roniit, đây là một thử thách về chủ đề tình yêu hiếm hoi của nữ sĩ Mia.
Chỉ cần nhìn màn trình diễn của họ, hai người ôm nhau giống như đắm chìm trong tình yêu, rồi cùng nhau chìm xuống đáy biển trong đại mạt thế.
Phong cách biểu diễn của hai người này chính là "Không thích xem thì hãy cút đi, đừng có quấy rầy thế giới hai người chúng tôi".
Hiện tại, hầu hết những biên đạo hàng đầu trên thế giới đều là người Âu Mỹ, còn có hai ba chú chim nhỏ tuyến đầu tại Nhật Bản, Mia là người duy nhất sống ở Trung Quốc, nhìn thấy sự nghiệp biên đạo của bà nổi như vậy, những vận động viên trượt băng nghệ thuật ở Trung Quốc như Kim Tử Tuyên, Từ Xước đều có chút muốn tìm đến bà để biên đạo cho một tiết mục vào mùa giải tới.
Mà Trương Giác sau trận đấu thì hàn huyên vài câu với Dalia, hỏi thăm cô một chuyện: "Chị biết làm một tiết mục theo chủ đề tình yêu chứ?"
Dalia mặt không hề cảm xúc: "Không biết.
"
Có một cặp cha mẹ mang phong cách sấm rền gió cuốn như thế, nhiều năm qua chia chia hợp hợp ly hôn phục hôn đến sáu lần, Dalia đối với chuyện tình cảm căn bản không ngóng trông gì, luôn cảm thấy một khi đã dính vô chuyện yêu đương là rất dễ trở thành drama queen giống như cha mẹ cô.
Cho nên cô cam tâm tình nguyện làm một con chó độc thân từ khi lọt lòng mẹ, đụng phải một người đàn ông muốn theo đuổi cô là sẽ lập tức tránh xa km.
Trương Giác: "Tôi đây không có việc gì đâu.
"
Sau đó cậu gửi tin nhắn cho Frans: "Frans, mùa giải tiếp theo anh có rảnh không?"
Frans: "Có có có! Anh tuần trăng mật xong rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể khởi công!"
Trương Giác: "Cuối tháng , tự anh xác nhận chuyến bay, tôi sẽ trả tiền vé máy bay cho, nhớ nói trước với tôi khi nào anh đến, tôi sắp xếp chỗ ăn chỗ ở cho anh.
"
Frans: "Ok ok!"
Nhìn đi, đây chính là chỗ khác biệt giữa Trương Giác với tất cả mọi người, những vận động viên khác thì đuổi theo biên đạo để viết tiết mục cho họ, còn Trương Giác thì là những biên đạo đuổi theo cậu.
Mặc dù cậu cũng muốn tìm nữ sĩ Mia biên đạo, nhưng đối phương đã ký hợp đồng biên đạo cho hầu hết các tiết mục trượt băng đơn của đội tuyển quốc gia, thậm chí ngay cả cặp đôi anh em Tái Bành Tái Quỳnh nghe đâu cũng muốn tìm bà biên đạo.
Nghe đâu hai anh em Tái Bành Tái Quỳnh trong thi đấu lần này sâu sắc phát hiện biểu cảm của mình vẫn chưa tốt, vì để cải thiện khả năng biểu cảm và sự ngầm hiểu, hiện tại bọn họ thậm chí cũng không đánh nhau, nhưng không có tiết mục hay thì cũng không hữu dụng, chỉ có thể gửi hy vọng vào đại thần biên đạo duy nhất trong nước dẫn dắt bọn họ bay.
Trương Giác thì đã quen với việc biên đạo phải ưu tiên cho bản thân cậu, khi cậu gửi tin nhắn cho nữ sĩ Mia mà không có ý thức đặt chỗ trước, thình lình phát hiện lượng công việc bên kia đã quá đầy, mặc dù không phải là không thể nhận thêm, nhưng dưới tình huống có quá nhiều tiết mục cần phải biên, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến chất lượng của những tiết mục khác, đây là điều mà nữ sĩ Mia không muốn.
Sát Hãn Bất Hoa đứng bên cạnh Trương Giác, hắn thính tai, nghe được nội dung cuộc nói chuyện, liền che miệng nín cười.
Trương Giác liếc mắt, uống mấy ngụm nước, hỏi sư đệ: "Bất Hoa, nghĩ kỹ chuyện mùa giải tiếp theo sẽ trượt gì chưa? Định tìm ai biên đạo thế?"
Sát Hãn Bất Hoa sửng sốt một chút: "Em, em tìm biên đạo sao?"
Tiết mục của hắn do huấn luyện viên Trương biên đạo không phải rất tốt sao? Tuy nói hiện tại càng ngày càng nhiều huấn luyện viên chỉ nhận học trò, biên đạo toàn năng cũng càng ngày càng ít, mà biên đạo của thầy hắn không phải rất đáng tin sao?
Trương Giác tấm tắc hai tiếng: "Em đã thăng lên tổ thành niên rồi, hơn nữa còn lọt vào mười vị trí đầu giải vô địch thế giới, điều này cũng gần giống với thành tích của Thẩm ca ở giai đoạn khi anh ấy có phong độ tốt lúc đang hoạt động, trong đội nhất định sẽ đưa ra ngân sách biên đạo cho em, học trò của huấn luyện viên Trương cũng càng ngày càng nhiều, thầy ấy không thể nào biên đạo cho em mãi được, em hãy sớm nghĩ kỹ muốn tìm đến ai, nhưng thế tụi anh mới giúp em liên hệ.
"
"Đúng rồi, bên phía nữ sĩ Mia không liên hệ được, tờ danh sách của bà ấy không đủ chỗ chứa nữa rồi.
"
Sát Hãn Bất Hoa không khỏi sững sờ, cậu bạn nhỏ theo Trương Tuấn Bảo từ năm mười một tuổi, tính đến nay đã được năm năm, chưa từng phải bận tâm về chuyện biên đạo, không phải hắn chỉ cần trượt băng tốt là được rồi sao?
Trương Giác: "! Ban huấn luyện có thể giúp em rất nhiều thứ, nhưng mà muốn trượt thể loại nhạc nào, muốn tìm ai biên đạo, đây đều phải có ý kiến riêng nha.
"
Em thậm chí ngay cả một yêu cầu cũng không đề ra, vậy thì làm sao mọi người có thể thõa mãn và giúp em đây?
Bản thân Trương Giác vẫn luôn là vận động viên rất có chủ ý, cậu thậm chí khi những huấn luyện viên khác dẫn mấy đứa nhỏ đi thi đấu, giúp huấn luyện viên Lộc quản lý như sư đệ sư muội không đi thi đấu, coi cậu là nửa huấn luyện viên cũng không thành vấn đề.
Cộng với việc cậu có giá trị thương mại cao, bất kể là quay quảng cáo hay tổ chức buổi biểu diễn thương mại thì đều có thể mang theo người khác bay cùng, cho nên trước đây không có đội trượt băng nghệ thuật nào có truyền thống chọn đội trưởng, nhưng vẫn trao danh hiệu đội trưởng đó cho cậu để chứng tỏ cậu được coi trọng.
Dù cho bên cạnh Trương Giác không có huấn luyện viên ít nhất một tháng, cậu vẫn sẽ tự chăm sóc mình, cũng có thể đảm bảo rằng trạng thái của mình sẽ không bị giảm sút, đây là kỹ năng được thắp sáng lên khi cậu bị các chấn thương tra tấn cũng như rào cản dậy thì khiến cậu gần như phải giải nghệ, Sát Hãn Bất Hoa không cần đạt đến trình độ này của cậu, nhưng trong đầu phải có suy nghĩ của riêng mình.
Sau khiêu vũ trên băng là trượt tự do của trượt băng đôi, đây là nội dung thế mạnh của Trung Quốc từ trước tới giờ, Hoàng Oanh và Quan Lâm cũng là vận động viên giành huy chương bạc Olympic, kỹ thuật và biểu cảm đều là hàng đầu.
Nhìn bọn họ nắm tay nhau lao tới sân băng, mọi người không phải là không lo lắng.
Huấn luyện viên Mã nhìn chằm chằm vào đấu trường, miệng vẫn lẩm bẩm với Thẩm Lưu: "Chấn thương của Oanh Oanh quá nặng, cú quăng S không thể làm nữa, hơn nữa độ khó cú nhảy đơn của cặp đôi bên Nga là F, còn cú nhảy đơn của cặp đôi Canada là lz, độ khó cú nhảy đơn của bọn nó không đủ.
"
Tổ hợp Hoàng Quan ngay cả S cũng không ổn định, cần được cải thiện gấp.
Thẩm Lưu ngẩng đầu thở dài: "Anh cho tôi một vấn đề khó khăn rồi, với tình huống kia của bọn nó, tôi căn bản không dám ra tay tàn nhẫn, sao có thể tăng thêm độ khó đây?"
Huấn luyện viên Mã: "Thẩm lão đệ, nhờ cậu đó, cậu là huấn luyện viên nhảy mà.
"
Thẩm Lưu: ! Trương sư huynh cũng từng là huấn luyện viên nhảy trước khi huấn luyện Trương Giác, sao anh không tìm anh ấy đó? Chẳng phải là do anh sợ cánh tay đầy cơ bắp kia, cho nên chỉ dám quấn lấy tôi thôi sao?
Đúng lúc này, Trương Giác đứng lên.
Quan Lâm vốn dĩ đang muốn quăng Hoàng Oanh làm F, nhưng ngay khi hắn muốn ném Hoàng Oanh đi, Trương Giác phát hiện trục trên không của Hoàng Oanh đã bị lệch.
Không ổn không ổn không ổn, Oanh Oanh sợ sẽ ngã mất.
Nhưng ngoài dự liệu của Trương Giác chính là, Hoàng Oanh đã đứng vững cú nhảy này, cô sử dụng kỹ thuật tiếp băng đầu gối mềm mại do Trương Giác nghĩ ra trong thời kỳ dậy thì.
Kỹ thuật này làm đau đầu gối, nhưng nó thực sự là một sự cứu cánh khi nói đến các trận đấu đòi hỏi phải all clean để giành lấy chiến thắng.
Trương Giác mở to hai mắt, sao cậu lại cảm thấy việc phát triển cái chiêu này của mình đặc biệt có hại cho mọi người chứ?
Hayato Terakami trước đây cũng đã dùng thử chiêu này, kết quả đầu gối bị đau qua hai mùa giải, hiện tại chỉ mới là giải vô địch thế giới năm mà thôi, cũng không phải là giải vô địch thế giới năm liên quan đến Thế vận hội mùa đông, càng không phải là Thế vận hội mùa đông, không cần liều mạng như vậy đi?
Cũng may sau đó Hoàng Oanh cùng Quan Lâm khi quăng S, nhảy đơn S đều không xuất hiện những tình huống tương tự, Trương Giác mới thở phào nhẹ nhõm.
Lỡ đâu trong trường hợp hiệu ứng cánh bướm của cậu khiến cho nhất ca nhất tỷ vốn dĩ có thành tích huy hoàng trong trượt băng đôi bị chấn thương dẫn đến giải nghệ, sao cậu có thể thoát khỏi tội lỗi không dung thứ này chứ.
Chất lượng sân băng ở Boston không tệ, không chịu nổi các đôi trượt băng lão làng sắp rút lui, tính ổn định của tổ hợp trượt băng đôi mới ở Canada và Nga không đủ, trong bài thi ngắn đã mắc sai lầm, sự uy hiếp lớn nhất của cặp đôi Hoàng Quan lần này chính là cặp đôi lão làng người Đức, nhưng độ khó của họ lại không đủ.
Vì vậy dưới tình huống chấn thương phải tiêm phong bế, Hoàng Oanh cùng Quan Lâm đã giành được huy chương vàng giải vô địch thế giới, chính thức đi vào một giuộc với Trương Giác, bước vào hàng ngũ những vị vua dự bị chỉ thiếu một tấm huy chương vàng Olympic.
Giải vô địch thế giới năm tại Boston, ngoại trừ khiêu vũ trên băng vẫn luôn không có tên tuổi, đội Trung Quốc đã giành được huy chương vàng đơn nữ, huy chương vàng trượt băng đôi và huy chương bạc đơn nam.
Mặc dù chấn thương của nhất ca nhất tỷ trượt băng đôi càng ngày càng nặng, sẽ cần phải tiến vào phòng phẫu thuật trong suốt mùa giải nghỉ ngơi, nhất ca đơn nam cũng phải dưỡng thương, đơn nữ chiến thắng nhờ may mắn, hơn nữa điều quan trọng chính là ! Sau lưng bọn họ không có tuyển thủ số hai đặc biệt mạnh mẽ nào làm lực lượng dự bị, tương đương với việc đơn đả độc đấu, hơn nữ trong bộ môn thể thao này không có hậu bối nào đặc biệt tài năng.
Nhưng huy chương tốt xấu gì cũng đã nằm trong tay, Tôn Thiên tiến hành đánh giá giải vô địch thế giới này của bọn họ bằng —— mặt nhi quang (?).
Nguyên văn: 面儿光bạn nào giúp mình với.
Bọn họ tưởng chừng như toàn thắng, nhưng thực chất lại ngốn thanh máu của vận động viên, khiến cách huấn luyện viên phải xót xa.
Điều đáng sợ nhất chính là, sau khi cấp trên biết được thành tích của họ, dường như có ý định nhắc lại chỉ tiêu của Thế vận hội mùa đông Pyeongchang và Thế vận hội mùa đông Kinh Trương, ban đầu họ chỉ hy vọng đội tuyển quốc gia có thể giành được một tấm huy chương vàng cá nhân, hai tấm huy chương bạc cá nhân và một tấm huy chương đồng trong thi đấu đồng đội của bốn nội dung là tốt lắm rồi.
Bây giờ lãnh đạo muốn ba tấm huy chương vàng Olympic.
Giám đốc Tôn phải gánh áp lực như núi đang nỗ lực đánh thức cấp trên tỉnh dậy khỏi giấc mơ của mình.
Tỉnh lại đi, đại lão, thời đại hưng thịnh của trượt băng ở đâu ra vậy? Rõ ràng ngoại trừ nhất tỷ đơn nữ, tất cả những người còn lại đều đang bị thương mà!
Vì chuyện này, Tôn Thiên cố ý kêu Hoàng Oanh/ Quan Lâm và Trương Giác rút khỏi buổi biểu diễn trượt băng, ông phải dội một gáo nước lạnh lên các lãnh đạo với lý do "Các cục cưng đều đã bị chấn thương đến mức ngay cả biểu diễn trượt băng cũng trượt không nổi rồi".
Trương Giác quả thật là không có cách nào để tham gia biểu diễn trượt băng, bởi vì một tin nhắn đến từ Tần Tuyết Quân, khiến cậu không thể không sốt ruột muốn về nước ngay lập tức.
Saori hơn hai tuổi phải nhập viện.
Cậu cướp lấy điện thoại từ tay ông cậu, gấp gáp hỏi: "Giám đốc Tôn, nếu như mùa giải này tạm thời không còn chuyện gì của con, vậy con có thể về nước sớm được không?"
Trương Giác rất ít khi dùng giọng điệu như vậy nói chuyện, Tôn Thiên lập tức hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Trương Giác, con đừng vội, có chuyện gì thì giám đốc Tôn giúp con.
"
Trương Giác dùng sức đấm ngực, viền mắt đỏ lên, bi thương hét to: "Con gái của con bị nghẹn hạt dưa, con phải nhanh chóng trở về để gặp con bé lần cuối!"
-
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường
Lý do bên ngoài khiến Trương Giác rút khỏi buổi biểu diễn trượt băng: Bị thương, không thoải mái, trượt không được.
Lý do chân thực khiến Trương Giác rút khỏi buổi biểu diễn trượt băng: Quay về gặp con gái sắp chết trẻ.
Tôn Thiên: Trương Giác, con tỉnh táo một chút đi, hamster có thể sống hơn hai tuổi thì đã là trường thọ rồi!.