Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

chương 233: phiên ngoại 10

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trương Giác đã giành huy chương vàng tại Thế vận hội mùa đông Kinh Trương, mặc dù trước đó không ai nghĩ lại chuyện này có thể xảy ra, dù sao thì cậu cũng đã bị dính rất nhiều chấn thương, hơn nữa còn phải phẫu thuật tim khiến số điểm của cậu bị giảm đi rất nhiều, nhưng khi cậu thực sự chiến thắng, thì dường như cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Dù sao thì đây chính là giới hạn cao nhất, phải biết rằng bước nhảy A vẫn là bước nhảy độc quyền của Trương Giác cho đến năm , trên toàn thế giới ngoại trừ cậu, vẫn chưa ai có thể nhảy được.

Hơn nữa cùng với thanh danh của đoàn trọng tài, việc vận động viên muốn đi đường vòng tương đương với việc nhìn thấy ma quỷ, cho nên dưới tình huống Trương Giác được chấm điểm công bằng công chính đã phá được hai kỷ lục thế giới về trượt tự do và tổng điểm đã trở thành việc không thể chối cãi.

Cậu chính là trâu bò như vậy, những người khác không thể trượt qua cậu ấy! Người thua tâm phục khẩu phục, khán giả còn cảm thấy mỹ mãn hơn.

Điều đáng tiếc duy nhất có lẽ chính là những người hâm mộ trượt băng thích mái tóc dài của Trương Giác, dáng vẻ tóc dài của đội trưởng Trương bọn họ một chút cũng không nữ tính, còn tiên khí phiêu phiêu, thật đẹp nha, sao mà nói cắt liền cắt luôn vậy chứ?

Trương Giác cũng ngượng ngùng nói rằng do mình đã phải chịu quá nhiều áp lực trước trận đấu nên đã cắt tóc để giải tỏa, nhưng cậu đã tết phần tóc được cắt xuống của mình thành một cái bím, tặng cho Tuyết Nhi như một món quà.

Tại màn biểu diễn trượt băng, Trương Giác đã chọn ca khúc 《 Fly like a bird 》của Marieh Carey, phối hợp với tiết mục này là bộ trang phục với chiếc áo khoác chất phiêu dật trắng tím giao nhau cùng với chiếc quần màu đen.

Mà ở cuối tiết mục, âm nhạc thay đổi, từ một giọng nữ tuyệt đẹp biến thành một hiệu ứng sôi trào bùng nổ, những người đã từng nghe qua ca khúc này thì lộ vẻ mặt ngơ ngác.

Đây, đây không phải là bản nhạc op cho phần đầu tiên của anime One Piece sao? Nghe đến đoạn này, trong đầu bọn họ đột nhiên vang lên câu hát "Muốn kho báu của tôi sao" luôn á nha!

Đèn trong sân vận động lúc này đều tối đen, vài giây sau, Trương Giác cởi áo khoác ngoài, mặc áo khoác đỏ vô, quần jean, đầu đội mũ rơm, vẽ một vết sẹo trước ngực nhảy ra ngoài.

Tóc cậu lúc này cũng vừa vặn cắt ngắn, cos Luffy không phải là tóc ngắn màu đen sao!

Sau đó, khác mời đặc biệt của Trương Giác trong màn biểu diễn trượt băng này là Ilya và Hayato cùng nhau nhảy ra trong bộ trang phục cosplay, giống như ba con Husky bị nghẹn đã lâu cùng nhau quay cuồng trên sân băng, khán giả cũng được bọn họ làm cho high lên một cách khó hiểu.

Cũng thật may mắn khi Trương Giác là cục cưng của trung tâm trượt băng, lại mới giành được huy chương vàng là một đóng góp to lớn, người hâm mộ trượt băng toàn thế giới đều biết tam kiếm khách là những vận động viên cùng thời, hơn nữa có tình cảm rất tốt, lần này Hayato bởi vì chấn thương cột sống nên giải nghệ một cách đáng tiếc, bỏ lỡ Thế vận hội mùa đông Kinh Trương, vì vậy Trương Giác đã trực tiếp dẫn hắn lên đây để tham gia biểu diễn trượt băng tại Kinh Trương.

Màn trình diễn giải nghệ của tam kiếm khách đã kết thúc một cái vui vẻ trong tiếng cười của khán giả, mà đây chính là tâm nguyện của ba người bọn họ.

Cho tới nay, cảm ơn những người hâm mộ trượt băng đã ủng hộ họ, hiện tại ba người phải rời đi, cũng mong mọi người không cần cảm thấy tiếc nuối, bởi vì sau này vẫn có thể nhìn thấy họ trong các buổi biểu diễn thương mại, cho dù không thể thi đấu nữa, bọn họ cũng sẽ không từ bỏ trượt băng, mà là sử dụng một phương thức khác trở nên sinh động hơn trong hạng mục này.

Cho nên, xin hãy cười và nhìn chúng tôi giải nghệ.

Trương Giác đã không hề rơi nước mắt khi rời khỏi sân băng, cậu đến đấu trường trượt băng nghệ thuật với một nụ cười, cuối cùng cũng với một nụ cười, không có bất kỳ tiếc nuối nào mà rời đi.

Vào ngày cậu mang hành lý rời khỏi làng Olympic, ông cậu hỏi Trương Giác: "Tiểu Ngọc, lần này con đã thỏa mãn chưa?"

Trương Giác dùng sức gật đầu: "Dạ, vậy là đủ rồi.

"

Một năm sau khi kết thúc Thế vận hội mùa đông Kinh Trương, Trương Giác và Tần Tuyết Quân cuối cùng đã quyết định chính thức đi đến hôn hân, dù trước đó bọn họ đã bên nhau sáu năm, nhưng nói cho cùng thì bọn họ vẫn chưa nghiêm túc trong mối quan hệ này, vẫn luôn dùng phương thức tình yêu dự bị đã đối đãi cho nhau, hiện tại danh phận đã có, chẳng phải đã đến lúc tận hưởng tình yêu của mình rồi sao.

Hai người phiêu phiêu một năm rồi mua nhẫn, ký tên vào văn kiện dự định giám hộ, dù sao thì Trương Giác và Tần Tuyết Quân không ai có ý định đổi quốc tịch, mà trong nước cũng không có hôn nhân đồng tính nên đã ký vào tờ giấy này.

Như vậy dù từ nay về sau xảy ra bất kỳ chuyện gì, bọn họ cũng đều có thể ký tên đồng ý cho phẫu thuật của đối phương, cũng được hưởng quyền thừa kế của nhau, không khác gì kết hôn cả.

Bởi vì Trương Giác cũng không có ý định che đậy, cho nên cũng có rất nhiều người biết cậu có người yêu đồng tính, nhưng Trương Giác cũng không phải là người có tính cách nhảy cao lên nói mình là gay, sau đó lôi kéo bạn trai tú ân ái, hoàn toàn ngược lại, bởi vì sau này cậu còn muốn cùng với Tuyết Nhi tiếp tục làm việc và sinh sống, cậu cũng không muốn cuộc sống của hai người bị quấy rầy, cho nên vẫn là bảo vệ tin tức của Tần Tuyết Quân rất tốt.

Cậu cũng không kiêng dè việc người ấy đã thuộc về mình, nhưng vĩnh viễn cậu sẽ không đưa người yêu ra ánh sáng để thu lợi bất cứ điều gì, đây là cách mà Trương Giác yêu Tần Tuyết Quân.

Hôn lễ của họ cũng rất giản dị, chính là tổ chức tại quán ăn nhà mình, sau đó mời bạn bè và người thân đến dự, mặc dù tại hiện trường có mời phóng viên Thư Phong nhìn Trương Giác lớn lên, bình luận viên Triệu Ninh cùng với Bạch Tiểu Trân, ông chủ Vạn Trạch và những người bạn thường xuyên lui tới trong công việc, nhưng video đám cưới thì chỉ có Trương Giác và Tần Tuyết Quân giữ lại.

Bọn họ không cần công khai rầm rộ, chỉ cần hạnh phúc là được.

Kết quả xong việc này vẫn là được lên hot search, bởi vì Trương Giác đã đăng một tấm hình hai bàn tay của cậu và Tuyết nhi đeo nhẫn rồi nắm chặt nhau lên mạng xã hội, xem như là một thông báo chính thức là mình đã kết hôn.

Trọng điểm thực ra không phải là họ đã kết hôn, mà trọng điểm chính là hai chiếc nhẫn được đeo trên tay họ! ! Những viên đá quý trên đó sáng bóng đến mức có thể nhìn thấy cả trên mặt trăng!

Trương Giác, tuổi, mới giải nghệ một năm sau Thế vận hội mùa đông, huyền thoại của trượt băng nghệ thuật, người đàn ông đã năm liên tiếp đứng trong bảng xếp hạng thu nhập vận động viên của Forbes, ai cũng biết rằng cậu giàu có, nhưng sự tồn tại của cặp nhẫn này hoàn toàn chứng mình rằng sự giàu có của cậu đã ngoài sức tưởng tượng của mọi người.

Mặc dù anh chàng này đã quyên góp ít nhất một nửa thu nhập của mình từ các hoạt động kinh doanh và đại ngôn, nhưng mà cậu vẫn có tiền nha! Đầu năm , thời điểm bitcoin tăng giá mạnh nhất, Trương Giác đã dứt khoát tung các đồng xu này ra ngoài.

Cụ thể kiếm được bao nhiêu thì cậu không nói, dù sao thì năm đó cậu đã lọt vào top người giàu nhất cả nước, khiến không ít người giật nảy mình.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, tám năm sau, tại Thế vận hội mùa đông , Yilal đã tuổi giành được huy chương bạc tại Thế vận hội mùa đông này, đồng thời dẫn dắt các đồng đội cùng sư đệ sư muội giành lấy huy chương bạc đồng đội, cuối cùng cũng phá vỡ lời nguyền huy chương đồng đồng đội của Trung Quốc.

Trời ơi trước đó bọn họ đã giành được bốn tấm huy chương đồng đồng đội rồi á!

Điều đáng nhắc tới chính là, quán quân của nội dung đơn nữ năm nay không phải là một cô gái tuổi mới được thăng tổ, mà lã lão tướng Raisa người Nga đã trụ được rất nhiều chu kỳ, cô cũng là học trò chính thức đầu tiên của huấn luyện viên nổi tiéng người Nga Vasily nhận vào, một trong những đơn nữ đầu tiên nhảy được bốn vòng.

Có thể vào giai đoạn cuối cùng của sự nghiệp bắt lấy tấm huy chương vàng này, đạt được thành tựu đủ các huy cương, đó hẳn là một điều bất ngờ và thú vị đối với cô gái này.

Mà em gái của Yilal, một cô gái tuổi người dân tộc Bố Y sinh ra ở Tứ Xuyên đã cầm tấm huy chương đồng.

Tổng điểm của đơn nữ lần này rất chặt chẽ, chênh lệch giữa vàng bạc và đồng không quá điểm, chỉ xem GOE của ai cao hơn, cô gái nhỏ chỉ thiếu một chút mà đã thua rồi, lúc này còn đang vùi đầu vào lồng ngực của huấn luyện viên khóc lóc, vừa khóc vừa thề với trời rằng mình sẽ tăng cường trượt và xoay tròn lúc trở về.

Quần áo của Trương Tuấn Bảo bị ướt đẫm bởi những giọt nước mắt của cô gái.

Thực ra cô gái này tiến vào Trương môn đã là chuyện của ba năm trước, cô rất giỏi nhảy nhưng lại yếu những thứ khác, mà huấn luyện viên Lộc đã về hưu bốn năm trước, nếu như ông cụ vẫn còn ở đó, hẳn là còn có thể dùng gậy cùng với ánh mắt uy nghiêm của mình để đè cho cô một bài học cơ bản.

Nhưng năm nay ông cụ đã rồi, qua hai năm nữa chính là đại thọ lần thứ , thật không thực tế chút nào khi mời ông rời núi để dạy lại lũ trẻ, haizz, nếu như đại sư huynh có ở đây thì tốt rồi, đáng tiếc lúc này cậu đang trên trời.

Từ Xước, huấn luyện viên mới của Trương môn mới được tuyển dụng ôm lấy cô bé nói chuyện, bác sĩ của đội là Liễu Diệp Minh cũng đến kiểm tra cho Yilal.

"Mắt cá chân của cậu không sao chứ?"

Yilal lắc đầu: "Vẫn còn tốt, dây chằng này có vẻ như là có thể kéo dài được thêm hai năm nữa.

"

Liễu Diệp Minh khẽ cười một tiếng: "Sao thế, sao chỉ có hai năm thôi? Tôi còn tưởng cậu sẽ kéo dài đến Thế vận hội mùa đông tiếp theo chứ? Cậu còn cách đủ các huy chương một tấm vàng Olympic à nha.

"

Yilal cười khổ: "Thôi đi, Thế vận hội mùa đông em đụng phải Chiba Takeshi như mặt trời ban trưa luôn á, lần này cũng có người mới rất xuất sắc, khó chơi lắm luôn.

"

Cũng không phải ai cũng có thể bẻ gãy sừng trâu như đại sư huynh tuyệt vời của họ, những tấm huy chương vàng mà anh ấy đã thu thập được trong sự nghiệp của mình cũng đã có thể tạo nên một cú đúp vàng, thiên phú của hắn có hạn, vốn chính là đơn nam với tốc độ quay hiếm có, có sự dẻo dai nhưng sức mạnh không tốt, muốn nhảy được bốn vòng đã là gian nan so với người khác, có thể đi đều đủ các loại bạc đã là một điều bất ngờ rồi.

Trương Tuấn Bảo đã hơn những thoạt nhìn như cùng với Thẩm Lưu thu dọn đồ đạc, kết quả nghe thấy giọng nói của Choi Jeong Su là huấn luyện viên của Chiba Takeshi giành được huy chương bạc.

"Nếu Tama-chan còn chưa lên trời thì điểm biểu diễn của mấy đứa nhỏ có thể cao hơn một rồi, tiết mục trượt tự do của đơn nam, đơn nữ và trượt băng đôi trong năm đều là do em ấy biên đạo.

"

Trương Tuấn Bảo dừng lại, quay đầu cười bất đắc dĩ: "Nhưng bây giờ nó ở trên trời mất rồi.

"

Nghĩ vậy, bọn họ đều lộ ra biểu tình buồn bã.

Từ Trương Giác lên trời cao, bọn họ đã gần một năm không được gặp mặt đối phương rồi.

Choi Jeong Su thở dài: "Cho nên sao lại thế này chứ? Rõ ràng em ấy đã phẫu thuật tim rồi, theo đạo lý hẳn là không hợp với quy tắc của hàng không vũ trụ nha.

"

Khóe miệng Thẩm Lưu giật giật: "Bởi vì kỹ thuật công nghệ so với trước đây tiến bộ hơn rất nhiều, năm ngoái cũng có giáo sư già lên đó, Tiểu Ngọc của chúng ta đã vượt qua bài kiểm tra sức khỏe, bản thân nó cũng hăng hái ghê lắm, đánh hơn mười mấy lá thư xin xỏ, đi lên đó cũng là bình thường thôi.

"

Choi Jeong Su thoạt nhìn tiếc nuối không thôi: "Haizz, Takeshi của chúng tôi năm nay còn muốn tiếp tục mời em ấy biên tiết mục đây, vậy mà chạy đi xa lắc xa lơ như vậy.

"

Lúc này Trương Tuấn Bảo vỗ tay một cái: "Đúng rồi, mọi người đợi đã, tôi phải gửi cho Peja một tin nhắn để nói cho nó biết tình hình của Thế vận hội mùa đông, lúc này thông tin liên lạc của Tiểu Ngọc bên kia bị hạn chế, chỉ có những người thân như Peja mới có thể liên lạc với nó vào một thời gian nhất định.

"

Ông cậu lập tức gửi tin nhắn, Chiba Takeshi lập tức chen qua đi: "Giúp con gửi tin nhắn với! Tamako và Haruko cũng rất nhớ anh ấy.

"

Ilya là biên đạo của Raisa cùng chồm qua: "Giúp con hỏi khi nào cậu ấy mới xuống, Misa nhà con sắp tổ chức sinh nhật rồi, là cha nuôi thì phải về tặng quà đi chớ?"

Càng ngày càng có nhiều người vây quanh, trước đây vào Thế vận hội mùa đông thì luôn xuống núi đi cùng với sư đệ sư muội, ngày thường cũng sẽ biên đạo cho ai đó, thế mà nguyên một mùa giải này không hề lộ mặt, hiển nhiên là đã khiến mọi người đã suy nghĩ rất nhiều.

Đặc biệt là những hậu bối trượt băng nghệ thuật mà Trương Giác đã trêu chọc hồi đó, hiện tại bọn họ đã trở thành một nhóm tuyển thủ cấp độ quán quân, mỗi mùa giải người muốn hợp tác biên đạo nhất chính là Trương Tiểu Ngọc, trên thực tế tại Thế vận hội mùa đông này, có một số người được Trương Giác đưa đi để vượt qua rào cản dậy thì ở Trương môn, cho nên tình cảm rất là sâu nặng.

Trương Tuấn Bảo bị bao vây đến mức chỉ có thể không ngừng hét lên: "Đều có đều có, tôi sẽ ghi lại lời của tất cả mọi người, từng người một đi, nghẹt thở chết người rồi!"

Mấy tiếng sau, Tần Tuyết Quân nhận được một email, mở ra nhìn vào, chà, tất cả đều là những nỗi tưởng niệm nhớ nhung mà các trụ cột của làng trượt băng nghệ thuật hiện tại nhớ đền vị kia nhà hắn.

Mắt hắn trợn trắng, download tập tin đó xuống, vừa xem vừa lái xe đến một bộ phân chuyên môn nào đó, được chuyên viên dẫn đến trước một cái máy truyền tin tức, bấm một chuỗi số.

"Trạm mặt đất gọi cho nhân viên trạm vũ trụ Xihe số , nhắc lại, trạm mặt đất gọi! ! "

Một lúc sau, một hình ảnh xuất hiện trong màn hình lớn trước mặt Tần Tuyết Quân, Trương Giác đang mặc bộ đồ vũ trụ, vẫy vẫy tay với màn hình.

"Alo alo, lại một tuần không gặp rồi, các bạn có khỏe không? Tôi là Trương Giác, nhân viên của trạm vũ trụ Xihe số , hôm nay ngọt ngất ngây số cũng đang phát triển rất tốt đẹp, sau khi chu kỳ thử nghiệm này kết thúc, bạn có thể cân nhắc vào việc đầu tư vào kế hoạch trồng cây của Chương trình Hành trình sao Hỏa! ! "

Cậu báo cáo công việc của mình, sau khi nhân viên dưới mặt đất ghi chép xong mới tránh sang một bên để Tần Tuyết Quân đi tới, nhìn thấy dáng vẻ của bác sĩ Tần, nụ cười của Trương Giác càng thêm xán lạn thêm vài phần.

"Peja, nhớ em không?"

Tần Tuyết Quân cũng mỉm cười: "Ừm, em cũng biết mà, Trương Anh Tuấn cũng rất nhớ em, đúng rồi, Thế vận hội mùa đông đã kết thúc, anh tới nói cho em nghe kết quả.

"

Hắn báo cáo tất cả các kết quả của các vận động viên trượt băng nghệ thuật Trung Quốc, lại nói về những vận động viên mà Trương Giác quen thuộc đã đạt được thành tích gì.

Tia sáng kỳ dị trong mắt Trương Giác sáng liên tục, cậu hỏi Tần Tuyết Quân về những chuyện thú vị trong Thế vận hội mùa đông, mặc dù có sự chậm trễ trong liên lạc giữa hai bên, nhưng bọn họ vẫn trò chuyện rất vui vẻ.

Nửa giờ sau, Trương Giác lộ ra biểu tình xấu hổ: "Peja, cảm ơn anh đã nói với em những điều này, vừa lúc em cũng có chuyện muốn nói với anh.

"

Tần Tuyết Quân ôn hòa gật đầu: "Ừm, chuyện gì?"

Trương Giác: "Cái kia, chương trình du hành sao hỏa đã tuyển dụng một thành viên của ngành nông học, anh đã xem "Người về từ sao Hỏa" chưa, nhân vật chính trong đó cũng là một chuyên gia thực vật học, việc tuyển dụng này nhằm bổ sung hoạt động của hệ sinh thái lưu hành đội bộ của chuyến du hành giữa các vì sao, em đã đăng ký, đại khái em sẽ tham gia một năm đào tạo nữa! ! "

Trời cao đã không thỏa mãn được cậu, cậu còn muốn lên sao Hỏa.

Tần Tuyết Quân:! !

------------- Toàn văn hoàn ---------------.

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio