Thời gian tổ chức giải Grand Prix năm nay được tổ chức vô cùng chặt chẽ, phân trạm thứ ba vừa kết thúc ở Trung Quốc, năm ngày sau, phân trạm Nga sẽ chính thức khởi tranh.
Cho nên Trương Giác sau khi kết thúc sự kiện ở Magic City thì lập tức lên máy bay đến Moscow.
Khi ở trên máy bay, Thẩm Lưu nói cho cậu biết: "Phân trạm này em tham gia so với phân trạm Mỹ càng gian nan hơn, bởi vì độ thiên vị tuyển thủ nhà mình của các trọng tài Nga so với trọng tài Âu Mĩ chỉ có mạnh mà không yếu, mà Sergei, Ilya đều ở phân trạm này.
"
Trong sáu phân trạm thi đấu mùa giải năm nay, phân trạm Nga được công nhận là Tu La tràng, quy tụ ba tiểu tưởng xuất sắc nhất thế hệ mới, còn có nhị ca người Nga.
May là Vasily với tư cách là nhất ca, năm nay đã nộp đơn vào phân trạm Canada đứng và Nhật Bản, nếu hắn cũng muốn tới Tu La tràng này giậm một cước, Trương Giác có thể phải tự đặt câu hỏi liệu mình có thể đứng trên bục vinh quang hay không.
Những trọng tài hệ Nga thực sự có thể làm chuyện "Đem ba vị tuyển thủ nhà mình lấp đầy ba vị trí trên bục lĩnh thưởng ở sân nhà" đấy.
"Em phải chuẩn bị tâm lý tốt bị ép điểm, hồi anh còn trẻ thi đấu ở đó, có khán giả vì chống đỡ Vasily mà khi McQueen all clean thì la ó lên, mỉa mai, lúc cậu ta đang trượt băng thì la thiệt to để quấy nhiễu, ý anh là không phải bọn họ cũng sẽ làm như thế ở phân trạm này, nhưng mà! Trương Giác, em có nghe không đó?"
Trương Giác dựa vào lồng ngực Trương Tuấn Bảo, hô hấp đều đều, dáng vẻ nghiễm nhiên thành công đi đánh cờ với Chu công.
Trương Tuấn Bảo quấn chăn đóng gói lại kỹ lưỡng, làm cái suỵt với Thẩm Lưu.
"Thằng nhỏ hiếm thấy trên máy bay ngủ ngon như vậy, còn có việc gì thì sau khi xuống máy bay nói vẫn kịp.
"
Thẩm Lưu nhếch miệng, gật đầu, quay người tìm nữ tiếp viên hàng không xin một cái chăn, rồi đem Trương Tuấn Bảo bọc lại.
"Hai người nghỉ ngơi đi, chờ đến nơi rồi tôi kêu dậy.
"
Bọn họ ngủ thẳng một đường tới Moscow, lúc xuống máy bay, Trương Tuấn Bảo ôm chặt Trương Giác, chỉ lo thằng nhóc ngốc nghếch này trong lúc mê man sẽ bị đám đông cuốn đi.
Ông cậu cũng không muốn ra ngoài thi đấu còn phải sau khi lạc mất cháu trai thì chạy đến trung tâm dịch vụ sân bay nhờ bọn họ phát thanh "Đứa trẻ bị lạc của Trung Quốc Trương Giác, nhanh đến trung tâm ngay lập tức, cậu của bạn đang đợi bạn ở đây.
"
Thật là mất thể diện.
Hơn nữa nếu như Trương Giác thật sự bị lạc, Trương Tuấn Bảo thật sự đi tìm người phát thanh, Trương Giác có thể nghe hiểu tiếng Anh của người ta hay còn vẫn là một vấn đề.
May mà Trương Giác lúc này chưa tỉnh ngủ, vẫn luôn bé ngoan đi theo bước chân ông cậu, hoàn toàn không có ý định chạy loạn.
Thẩm Lưu kéo hành lý, Dương Chí Viễn đeo một chiếc ba lô to đùng, mấy người đàn ông vây quanh Trương Giác mang ra khỏi sân bay.
Chờ đến khi Trương Giác rốt cục tỉnh táo, bọn họ đã ở trên xe.
Nhìn vẻ mặt của cậu biến đổi, Thẩm Lưu giơ túi giấy trong tay lên: "Tỉnh rồi? Ăn miếng sandwich đi, chờ về đến khách sạn rồi ngủ tiếp, sai mai thức dậy thì lệch múi giờ sẽ gần như giảm xuống, đúng rồi, em có ăn được vị kem chua không?"
Bên trong sandwich của Nga có bỏ thêm dưa chuột muối và kem chua, hắn còn sợ Trương Giác ăn không quen, nhưng mà sở dĩ thế chất của Trương Giác dễ mập, không chỉ vì chức năng tiêu hóa tốt mà thằng nhóc ai cái gì cũng ngon, không hề kén ăn.
Đứa nhỏ gặm xong ba cái sandwich vẫn chưa hết thòm thèm, lúc muốn ăn đến cái thứ tư thì bị Trương Tuấn Bảo chặn lại.
"Lượng cơm của nhóc con này là sao đay? Sao mà càng ngày sức ăn càng lớn vậy?"
Ông cậu buồn bực, nhét vào tay Trương Giác một quả dưa chuột tươi mua lúc nào không biết, ra hiệu cậu nếu mà ăn chưa no thì gặm cái này đi.
Đương nhiên Trương Giác không muốn ăn món dưa chuột này, thân là một vận động viên trượt băng đơn nam với thể chất dễ mập luôn làm no bụng với các loại rau ít calo, có lúc cậu đụng đến dưa chuột cứ luôn muốn ói, nấc lên một cái toàn là vị của dưa chuột.
Cậu nằm nhoài bên cửa sổ, nhìn cảnh đường phố Nga bên ngoài xe, bên tai là âm thanh căn dặn của Thẩm Lưu: "Tiểu Ngọc, nhớ là không ra ngoài một mình đó, ở Moscow có mấy tên lưu manh, chuyên đánh ăn cướp tống tiền những hành khác không có ai đi theo, mà nhìn dáng vẻ của em đi, rất nhỏ và dễ bị ăn hiếp.
"
Trương Giác dạ dạ đáp lời, khi gần đến khách sạn, cậu nhìn thấy Yoo Mong Seong và Yoon Mi Jeong đang bước ra từ một cửa hàng nhỏ ven đường, trong tay cầm một chiếc bánh burrito kiểu Nga, loại bánh này được gọi là шаyрмa, là một món ăn vặt đường phố phổ biến ở Nga.
Khi xe buýt ngừng lại, Trương Giác lập tức nhảy xuống, vẫy vẫy tay chà hai người bạn: "Nè, Mi Jeong, Mong Seong.
"
Đôi mắt Yoon Mi Jeong sáng lên, thốt lên nick name của Trương Giác học từ Nhật Bản: "Tama-chan!"
Trương Giác cũng không thèm để ý, cậu chạy nhanh về phía trước, chuẩn bị nắm lấy tay họ nắm lên nắm xuống, biểu đạt một phen nỗi nhớ của chính mình, ai ngờ chỉ cách Yoo Mong Seong có mét thì đột nhiên bị người nam cao lớn khiêu vũ trên băng đưa hai tay luồn dưới nách rồi ôm lên.
Tách tách.
Trương Giác quay đầu lại, lại nhìn thấy một phóng viên Nhật Bản quen thuộc đang giơ ngón cái lên, Shiro Keiko đứng bên cạnh, cũng bật ngón tay cái, nở nụ cười lộ ra một chiếc răng nanh.
Nếu như trên thế giới này thật sự tồn tại cái gọi là bát tự không hợp, cá sấu nhỏ nghĩ, chính là bản thân mình với phóng viên người Nhật kia.
Sao mà chỗ nào cũng có người này hết vậy!
Sau đó Keiko nhìn Trương Giác cười toe toét, nói rằng phân trạm thi đấu tổ thiếu niên tại Nga sẽ được tổ chức tại St.
Petersburg ngày mốt, cô mới đi máy bay đến đây, một chút nữa mới lên xe đến nơi thi đấu, phóng viên cùng quê chính là đi chung với cô.
Cô bé cột hai bím tóc đuôi ngựa đi vòng quanh Trương Giác.
"Vốn dĩ ban đầu đến khách sạn chỉ để gặp chị Mi Jeong, không ngờ lại nhìn thấy Tama-chan trong truyền thuyết, thực sự là lời to rồi!"
Nhìn dáng vẻ cười khúc khích của cô, Trương Giác thiếu chút nữa nhịn không được nhéo khuôn mặt nhỏ của cô, sau đó cô bé này hình như nhớ ra cái gì đó, nắm tay Trương Giác kêu "ganbatte", sau đó giải thích đây là lời chúc phúc mà chị cô nhờ cô chuyển cho Trương Giác.
Trương Giác trầm mặc hai giây, lấy ra một viên Ferrero: "Ăn không?"
Đây là cậu lấy từ văn phòng của ông cậu, lúc tìm thấy chỉ còn hai viên cuối cùng, cũng không biết là ông cậu ăn hay là Thẩm Lưu ăn nữa.
Keiko vui vẻ vươn tay: "Ăn!"
Nhìn dáng vẻ vui tươi của cô gái, hoàn toàn không bị dư luận soi mói, Trương Giác cũng ăn đồ ăn vặt.
Bởi vì là chị em, Keiko đương nhiên sẽ không thiếu những lần bị đem ra so sánh, cô không luyện được A, chỉ có lz+lo, cùng với khả năng trượt mượt mà, lực cảm nhạc tốt còn có khả năng xoay tròn vô cùng xuất sắc, biểu cảm tuy không trường thành như Kanoko, đương nhiên sẽ có nhiều người cho là Keiko chưa đủ tốt, cộng với việc chị gái giải nghệ rất bí ẩn nên không có nhiều phóng viên quay quanh Keiko.
Nhưng vị phóng viên luôn chụp ảnh đen tối của Trương Giác rất tốt, hắn duy trì mối quan hệ rất tốt với nhiều vận động viên Nhật Bản, hắn thuộc về người đưa tìn mà mọi người yêu thích, có những phóng viên không tốt còn đặt ra những câu hỏi khó chịu hơn nhiều.
Nhưng Trương Giác biết rằng Keiko thật ra là một vận động viên có trái tim lớn điển hình, cô không chỉ bùng nổ trong nội dung trượt băng tự do mà trong bài thi ngắn cũng chưa lật xe bao giờ, với phong độ ổn định, cô đã vô địch một số giải hạng A nội dung đơn nữ Nhật Bản trong những năm sau đó.
Cô là một vận động viên ưu tú không thua gì Kanoko.
Điều đáng nói chính là Trương Giác ở đây gặp được Mi Jeong, Mong Seong và Keiko, lại không nhìn thấy những vận động viên địa phương là Ilya và Sergei.
"Bọn họ không phải người St.
Petersburg sao? Đến Moscow thì nên ở khách sạn chứ.
"
Sau đó Thẩm Lưu nói với Trương Giác rằng các môn thể thao băng tuyết đều rất phổ biến ở Nga, không ít vận động viên nổi tiếng sau khi giải nghệ cũng có thể tham gia những chương trình tạp kỹ hoặc tổ chức các buổi biểu diễn thương mại, giống như các ngôi sao truyền hình vậy.
Mà vận động viên cấp bậc nhị ca như Sergei đương nhiên tài trợ không ít, cho nên đã dùng tiền mua một căn hộ tại Moscow, còn Ilya thì sống trong căn hộ của Vaily ở Moscow.
Dù sao thì tất cả bọn họ đều có nhà riêng, đặc biệt là Sergei, tên kia là nổi tiếng là nô lệ của mèo, trong nhà nuôi một hoàng thượng, lúc tham gia các cuộc thi đấu trong nước thì hắn sẽ mang hoàng thượng đi theo, cho nên càng không ở khách sạn.
Lời này khiến Trương Giác không ngừng hâm mộ: "Em thiệt hy vọng sự phổ biến của trượt băng nghệ thuật trong nước mình cũng sẽ cao hơn, như vậy em cũng có thể kiếm thêm tiền để trang trải cho ngôi nhà của mình.
"
Bitcoin bây giờ còn chưa tăng lên, Trương Giác không nỡ bán, hơn nữa thứ đồ chơi kia cho đến năm mới lên đến đỉnh, tính toán nếu như bán vào năm thì có sẽ thiệt thòi.
Trương Tuấn Bảo cốc cậu một cái: "Trong nước không phải là không có chương trình tạp kỹ nào mời con, nhưng cậu nói rõ với con, không cho phép con tham gia mấy cái chương trình đó, nếu trì hoãn việc huấn luyện thì cậu sẽ kêu mẹ quất con.
"
Hơn nữa việc tập trung quá nhiều ánh mắt đối với vận động viên nhỏ như Trương Giác cũng chưa chắc là chuyện tốt, được chú ý đồng nghĩa với được khen và bị chửi bới, nhièu người trẻ tuổi chưa va chạm vào đời rất dễ bị lạc lối mà quên mất bản chất của vận động viên là rèn luyện, tạo ra thành tích và khiêu chiến giới hạn của con người.
Thực ra sau khi kết thúc phân trạm Mỹ, đối mặt với ngôn luận rợp trời "Trương Giác thắng số một thế giới McQueen" không dứt bên tai, các nhà lãnh đạo ở trên đặt kỳ vọng càng cao vào Trương Giác, ban đầu họ chỉ coi đứa nhỏ có thể kiếm được huy chương tại Thế vận họi mùa đông Sochi, nhưng hiện tại sợ là nâng cấp lên thành huy chương vàng rồi.
Ông cậu sợ Trương Giác phiêu quá.
Không biết Trương Giác có ổn định không, trên người cậu còn đang mang quả bom hẹn giờ phát dục đây, cho nên trong suy nghĩ của đứa nhỏ là trước khi cao lên cố gắng mang về nhiều thành tích hơn thôi, ngoài ra bất cứ chuyện gì đối với cậu bạn nhỏ Trương Có Tiền mà nói đều là tưởng tượng.
Cậu không sớm thì muộn thì cũng sẽ giàu có và tự do, đến lúc đó không biết cậu có mang tiền vào trong giới tiếp tục trở thành idol hay không, đầu tư vào công ty nhỏ đã phá sán hồi kiếp trước rồi từ nghệ sĩ trở thành ông chủ, hay là ngồi xổm bên trong nông trại trồng cái loại bắp ngô, đều tùy tiện để Trương Giác lựa chọn.
Ban đầu nếu Trương Giác không thôi học thì giáo sư đại học của cậu sẽ kêu cậu đi học nghiên cứu, sau đó dân cậu đi nghiên cứu hạng mục bắp ngô vũ trụ, cho nên với trình độ của Trương Giác, không tồn tại tình huống chuyên tâm trông bắp mà lại không phát triển tốt cả.
Chỉ có môn thể thao cạnh tranh, đây không phải là hạng mục chỉ bằng tiền là có thể lấy được chức quán quân, cho nên trượt băng nghệ thuật đối với Trương Giác mà nói giống như một người con gái tươi trẻ, tinh tế và khiêm tốn, khiến Trương Giác tràn đầy khát vọng đánh giá và theo đuổi.
Lúc này Trương Giác còn tưởng rằng trước khi chính thức bắt đầu trận đấu sẽ không gặp được bất kỳ tuyển thủ Nga nào tại sân nhà, ai ngờ lúc chờ đến lúc tập nhạc, cậu cảm thấy một cái đuôi lông xù xù mềm mại lướt qua cẳng chân.
Cá sấu nhỏ cúi đầu thì nhìn thấy một con mèo đoan trang da lông không dính nước ngồi trước mắt cậu, thoạt nhìn nó có vẻ hơi mập, cùng với cặp mắt mèo màu hổ phách trong suốt vô tội, nó nhận thấy ánh mắt của Trương Giác, hai cái tai nhọn run lên.
Trương Giác nuốt nước miếng, chậm rãi ngồi xổm xuống, thử thăm dò đưa tay ra.
Một giây sau, một cái đệm thịt nộn nộn in trên lòng bàn tay Trương Giác.
Cách đó không xa truyền đến một âm thanh dịu dàng đến mức chảy nước.
"Nina, công chúa của anh, em ở đâu rồi?"
Con mèo mũm mĩm với bộ lông trắng xám cất tiếng kêu ngọt ngào và chạy về hướng phát ra âm thanh.
Nên nói như thế nào đây, mặc dù đã có người nói với Trương Giác rằng Sergei là nô lệ của mèo, nhưng cái giọng điệu hắn gọi tên con mèo thiệt là dịu dàng khiến cho người ta muốn ói, lúc mà bà ngoại Trương Giác nhìn thấy cậu cũng sẽ không dùng cái loại giọng điệu này để nói chuyện đâu.
Không đúng, bà ngoại là một ngôi sao nữ dũng mãnh khi mà nóng nảy lên là có thể vác theo đòn gánh dí người ta chạy hai con đường, đổi cái hình dung kia đi.
Giọng điệu của Hứa ba ba gọi Trương nữ sĩ cũng không nhu tình như vậy, chờ chút, hình như là có nhu tình như vậy đấy.
Trương Giác nhìn chú mèo RagaMuffin của nhị ca người Nga, luôn cảm thấy không đúng chỗ nào đó.
Lúc này có người nói với cậu: "Anh ấy thích mèo, cậu chớ xía vào là được.
"
Cái giọng nói nặng mùi tiếng Anh khiến người ta không thể nghe được chữ nào này! Trương Giác quay đầu lại, thì thấy Ilya mang theo một con Husky uy phong lẫm liệt, mang theo biểu tình lạnh nhạt như trước nhìn cậu.
Vì đôi mắt của cả người lẫn con chó này đều màu xanh lam, cho nên lúc bị bọn họ nhìn, Trương Giác khó giải thích được sinh ra một loại ảo giác trước mặt mình là hai con chó khờ khờ.
Ilya chỉ vào con chó: "Đây là Polka, Polka, đây là bạn tốt của tao, Tama-chan.
"
Trương Giác còn chưa kịp phùn tào "Làm sao cậu còn gọi tôi là Tama-chan" thì chỉ thấy Polka đứng thẳng người lên, hai bàn chân đặt lên vai Trương Giác, vô cùng nhiệt tình liếm một cái vào mặt cậu.
Trương Giác: "! "
Huyết thống của con Husky này thật là thuần khiết mà.
Sau đó Trương Giác mới biết một điều, đó chính là không phải là trùng hợp hay không mà ở đội tuyển quốc gia Nga, hầu như ai cũng nuôi cho mình một con thú cưng, ví dụ như Vasily, hắn là nuôi một con vẹt, mà nghe đâu trước đây hắn có nuôi một con gấu, nhưng lão tiên sinh Boris – người vừa là huấn luyện viên vừa là cha lại không chấp nhận, còn mắng hắn một trận.
-
Lúc này, Trịnh Ba chạy vào gara của một phòng tập võ thuật ở Đông Bắc với cây đàn guitar trên lưng, nhìn thấy ca sĩ chính của ban nhạc đang chơi trống với tay trống nhỏ, mà tay bass đang ở bên cạnh điều chỉnh âm thanh.
Hắn thở hổn hển: "Các ngươi tìm được người viết bài hát rồi? Thật sao? Làm sao mà có được bài hát thế?"
Ban đầu ban nhạc này của bọn họ vốn được chơi ở trường đại học, trong đó đội trưởng kiêm tay trống sau khi tốt nghiệp đại học thì về quê ở miền nam để làm việc, người hát chính được thăng lên thành đội trưởng, nhưng bởi vì sau bốn năm đi hát ở các quán bar tỉnh H mà cũng không hot lên, cũng không cho ra được tác phẩm tiêu biểu nào, cho nên gần đây cũng nổi lên ý định giải tán.
Không ngờ mới sáng nay, đội trưởng, cũng chính là con trai của ông chủ phòng tập võ thuật giảm cân này bất ngờ liên lạc nói có một bài hát hay, yêu cầu các đội viên tập hợp khẩn cấp, Trịnh Ba lập tức chạy tới đây.
Hứa Đức Lạp giơ hai tay lên, nở một nụ cười kiêu ngạo trên khuôn mặt nhỏ tròn trĩnh: "Là anh trai của em hỗ trợ viết đó.
"
"Anh trai của em?"
Trịnh Ba nhìn khuôn mặt tròn trịa của Hứa Đức Lạp cho dù có mập lên thì cũng có thể đem lại cho người nhìn một bức tranh tỉ mỉ cổ điển tuyệt đẹp, hỏi: "Anh của em năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Học trường nào thế?"
Đội trưởng Giang Học Văn hưng phấn đánh gãy vấn đề của hắn: "Không quan tâm người sáng tác là ở đâu, tôi nói với cậu nè, lần này Nhị Đức mang đến một bài hát rất hay, tôi bao nhiêu năm rồi cũng chưa thấy một sáng tác tốt như thế.
"
Trịnh Ba nhận lấy bản nhạc hắn đứa, nó trông giống như một tờ giấy được xé ra từ một cuốn sổ với những nét chữ sấu kim thể đẹp đẽ ở trên.
Hắn chậm rãi thì thầm: "《 Đêm nay đầy sao 》, này giai điệu có chút thú vị nha.
"
Nửa đoạn đầu là nhịp điệu trữ tình chậm, đến đoạn điệp khúc ở giữa là gấp gáp và sống động, đến đoạn cuối là quay về trữ tình, kết cấu tương tự như thần khúc《say you say me 》nhưng giai điệu là trước nay chưa từng thấy, tuyệt đối là nguyên sang, hơn nữa chất lượng rất tốt, thoạt nhìn như không thua kém gì những bài hát của các ca sĩ chính thức.
Trong giới có một câu, trữ tình của rock and roll là trí mạng, bài hát《 Đêm nay đầy sao 》 tuyệt đối là tình ca, hơn nữa sáng tác giả đối với "Ngôi sao" từ miệng mình tuyệt đối tình sâu như biển.
Trịnh Ba không khỏi khen ngợi: "Nhị Đức, anh của em thiệt là một nhân vật cấp đại thần mà, bài hát này quá tốt rồi, cậu ấy thực sự nói cho chúng ta dùng đúng không?"
Bản tình ca này thật sự không phải được đại thần sáng tác để đi tán gái, sau đó bị Nhị Đức lén lút cầm tới đây đúng không?
Giai điệu dù hay đến đâu cũng được phép tự ý hát nếu như không có sự cho phép của tác giả, đây là vấn đề nguyên tắc.
Ai ngờ Hứa Đức Lạp từ trong ba lô lấy ra một tờ văn kiện: "Đúng vậy, bài hát này là của em, anh trai của em đã ký tên vào giấy ủy quyền rồi.
"
Hừ hừ, đây chính là ca khúc mà anh trai viết cho nhóc đó, mặc dù lúc Trương Giác ném bản nhạc này trước mặt Hứa Đức Lạp thì mang theo biểu tình bình thản "Này không đáng nhắc tới", nhưng Nhị Đức đã từ trong bản nhạc nhìn thấy tình yêu của anh trai dành cho nhóc nha!
Nhóc cũng yêu anh trai lắm lắm, nhóc nhất định phải diễn dịch bài hát này thật tốt, thông qua bài hát này truyền khắp thế giới về tình yêu của nhóc dành cho anh mình!
Giang Học Văn hắng giọng: "Nhanh lên, chúng ta bắt đầu tập bài hát này thôi, nếu như hiệu quả tốt thì tôi sẽ đưa các cậu đến quán bar của một ông chú ở Bắc Kinh biểu diễn một lần trước Tết Nguyên Đán, quán bar đó có người trong nghề cũng hay tới, nếu như số may, chúng ta có thể được ký hợp đồng!".