Nó mở to mắt nằm xuống, nhìn trân trân lên trần nhà, suy nghĩ về những điều mà người phụ nữ khi nãy nói.
Cô gái này tên là Hoàng Y Nhã, là tiểu thư của một tập đoàn đá quý lớn nhất nhì trong nước, bằng tuổi nó, đang sống cùng với ba và người vợ thứ của ông cũng chính là người phụ nữ nó vừa trò chuyện xong, cô còn có một đứa em trai cùng cha khác mẹ.
Được rồi, chung quy là nó đang ở trong thân thể của một cô tiểu thư nhà giàu, điều này cũng được thôi. Nhưng làm cho nó khó chịu chính là lí do mà nó có cơ hội được nằm trong cái phòng bệnh hạng sang này.
Chả là cô tiểu thư này thích một thằng nhãi tên Hạo gì gì đó, vì thế mới đi gây sự với cô bạn gái thanh mai trúc mã gì gì đó của hắn. Cái gì mà quyết đấu sinh tử, người thua phải uống hết một lọ thuốc ngủ. Cô bạn kia cũng không phải tay vừa, trước mặt mọi người thì tỏ vẻ thánh thiện, sau lưng lại chơi xấu không ai bằng. Thế là cô tiểu thư này thua, phải làm theo thỏa thuận. Nốc cả lọ thuốc ngủ xong chả biết là hồn cô tiểu thư này có thăng thiên không hay là bay đến đâu rồi, sau đó là nó trượt vỏ chuối rồi vô tình nhập vào thân thể này.
Hoàng Y Nhã, cô đúng là ngu hết thuốc chữa, vì một thằng con trai mà đánh cược cả mạng sống của mình, không chịu được nó mắng thầm. Nhớ tới ngay thời khắc ba mẹ đã bỏ mạng vì muốn mình sống tiếp, nó đã từng thề rằng sẽ sống cho thật tốt, sống cho cả phần của ba mẹ nó nữa, nếu như không có vỏ chuối chết tiệt kia. Vậy mà lại dám uống cả lọ thuốc ngủ vì một thằng con trai, dù thân thể này không phải là của nó nhưng mà.. thật là tức điên người.
Thở hắt ra một hơi, không ngờ có ngày Mai Bảo Lam này lại dính vào chuyện rắc rối thế này.
Sau khi tiêu hóa hết mọi chuyện, nó mệt mỏi nhắm mắt rồi chìm vào giấc ngủ.
______________________________________________
ngày sau,
Tại biệt thự nhà họ Hoàng.
Bước xuống xe, ngẩng đầu cho đến khi mỏi cổ để nhìn tầng trên cùng của căn biệt thự, nó như nhận ra một điều gì đó nằm ngoài tưởng tượng mà há hốc mồm
"Trời ơi! Cái này không phải giàu thông thường mà là quá giàu rồi"
Căn biệt thự trước kia nó ở cùng ba mẹ cũng không phải thuộc loại nhỏ nhưng...nhưng mà căn này cũng to quá mức bình thường đi!
Cỏ được trồng bao phủ hết cả khoản sân, hoa thì phong phú nhiều loại trồng thành khóm to nhỏ xung quanh, ôi trời chỉ là cái hồ cá thôi mà có cần phải rộng bằng , cái phòng ngủ ở cô nhi viện gộp lại không, ngay đến cả cánh cổng trước mắt này của nó cũng được mạ vàng cũng nên.
Thật là làm cho người ta cảm thấy áp lực.
Nhớ lúc trước khi nó xem một gameshow truyền hình trên TV có tên là Câu hỏi bất ngờ. Cái chương trình này đơn giản là đặt những câu hỏi hóc búa cho người chơi trả lời, có lần MC hỏi một cô gái
-Nếu như cô tỉnh lại bỗng thấy mình biến thành một người khác, là tiểu thư của một gia đình cực giàu thì cô sẽ cảm thấy như thế nào?
-Khi đó chắc chắn tôi sẽ rất hoảng sợ.
Lúc nghe được câu trả lời của cô ấy, nó đã cười nhạo một phen. Bây giờ nó mới hiểu tại sao lại "sợ". Giàu đến phát "sợ" aaaaaaaaa (hiểu sai nghĩa rồi chị ơi -_-)
Hít vào thở ra không dưới lần, ưỡng thẳng lưng, cố nhớ lại dáng đi của mấy vị tiểu thư quyền quý trong TV. Sao nhỉ?Chắc là cũng hơi giống người mẫu đi thì phải. Đúng rồi! Lắc hông, ngưỡng cao đầu, vừa đi vừa tạo dáng. Sau khi hình dung ra được cái gọi là "dáng đi tiểu thư",nó sải bước đi về phía cánh cửa chính trước mắt kia. Không đi không biết, đi rồi mới biết, thì ra người mẫu cũng không phải nghề dễ dàng, kiếm tiền từ mấy bước đi cũng đâu có dễ. Haizzzz
Ngoài cổng.
Vệ sĩ A:
-Tiểu thư thật tội nghiệp, chỉ vừa mới xuất viện thôi mà chân lại bị thương nữa rồi, đi xiên xiên vẹo vẹo thế kia...
Vệ sĩ B:
-Sai rồi sai rồi, là hông bị thương mới đúng. Nhìn kìa, thấy không, tiểu thư vừa đi vừa phải đánh hông sang một bên khổ sở như thế để làm gì? Tất nhiên là tránh đụng tới vết thương quá nhiều. Đúng là càng nhìn càng thấy tội nghiệp, vừa mới lành chỗ này lại bị thương chỗ khác. Chắc lão gia lo lắng lắm đây.
Cả hai người bất giác lại nhớ tới con của mình rồi thở dài một hơi.
Nếu nó nghe được đoạn đối thoại trên,biết tác dụng phụ của "dáng đi tiểu thư" đối với người sau lưng thì không biết là nên khóc hay nên cười đây?