Lần tiếp theo Nhan Hoan gặp lại Lý An Thần đã là chuyện của vài ngày sau.
Trong xưởng sửa chữa, chiếc GTR màu xanh da trời đã được dỡ ra, Nhan Hoan chỉ huy hai trợ thủ A Hạ và Tiểu Thứ tháo rời các linh kiện.
Lý An Thần xách mấy chai Coca tiến lại gần, sau khi nhìn chiếc xe thể thao bị tháo thành tám khối, mó một chai Coca trong túi đưa cho Nhan Hoan, còn lại đưa cho hai người thợ phụ, cười rạng rỡ giải thích với Nhan Hoan: “Hôm đó, có việc đi trước mà.”
Nhan Hoan ngước mắt, nhìn anh ta nói dối mà không đổi sắc mặt, nhận lấy chai Coca vặn mở nắp, không khách khí “ừng ực” uống hết hai phần ba.
“Cô không tin à?”
“Chuyện của anh, không cần giải thích với tôi.” Thái độ Nhan Hoan xa cách.
“Giận à?”
“Tôi việc gì mà phải giận, cảm ơn anh còn không kịp!”
“Cảm ơn tôi cái gì?” Lý An Thần giơ chai Coca đặt lên miệng.
“Cảm ơn vì anh bỏ đi, tôi đã có vinh hạnh được một lần ngồi trên chiếc Reventon phiên bản giới hạn số lượng toàn cầu.”
“Phụt…”
Cả ngụm Coca phun đầy mặt Nhan Hoan. Lý An Thần trợn mắt không thể tin những gì mình vừa nghe thấy, anh thân thiết với Tiêu Trạch như vậy mà mới được ngồi trên chiếc Reventon đó một lần, hơn nữa là tự anh nhõng nhẽo cứng đầu mãi mới được trèo lên.
“Anh bị điên à?” Nhan Hoan đưa tay lau nước bị phun lên mặt, bực bội xoay người đi về phía nhà vệ sinh.
Lý An Thần phản ứng kịp thời đuổi theo hỏi: “Cô vừa mới nói, hôm đó là Tiêu Trạch lái xe của hắn tự đưa cô về, đúng không?”
“…”
“Rốt cục có phải hay không?”
“Phải.”
“Cô xác định chính là chiếc Reventon màu xám, không phải chiếc xe khác.” Đã đến cửa nhà vệ sinh nhưng Lý An Thần vẫn không chịu buông tha, tiếp tục hỏi dồn.
“Đúng, tôi, xác, định.” Ba chữ phun ra từ kẽ răng, Nhan Hoan trên mặt viết đầy hai chữ bực mình ra sức đóng sầm cửa lại. Mũi Lý An Thần suýt nữa bị đập vào cửa, ngẩng đầu lên nhìn, biểu tượng nhà vệ sinh nữ lọt vào mắt, vội vàng tránh sang bên cạnh.
Trong hội không ai không biết Tiêu Trạch đã từng nói, Reventon chỉ để chở bà xã của hắn!
Bà xã của hắn!
Lý An Thần rùng mình một cái.
Đến khi Nhan Hoan rửa mặt sạch sẽ đi ra, Lý An Thần đã tiêu hóa được cái tin tức kinh người kia, cười cười nhìn cô đầy ý tứ.
Nhan Hoan bị loại ánh mắt này nhìn đến phát sợ, sờ sờ mặt hỏi: “Trên mặt tôi có gì à?”
Lý An Thần nói: “Không có.”
“Không có anh làm gì nhìn tôi chằm chằm thế.”
Lý An Thần đột nhiên ghé sát vào, “Nhìn xem có chỗ nào đặc biệt hấp dẫn người khác.”
“Vô vị” Nhan Hoan ném ra một câu, cầm tờ danh sách những bộ phận cần thay đổi, tiếp tục chỉ huy hai trợ thủ.
Lý An Thần giật lấy tờ danh sách trong tay cô, hỏi: “Trước tiên giảm trọng à?”
“Đúng.”
Nhìn thấy trục bánh xe bị quăng một bên, Lý An Thần giật mình hỏi: “Trục bánh xe cũng phải thay sao?”
“Đúng, toàn bộ phải đổi thành lõi sợi cacbon, tuy giá hơi đắt, nhưng tôi nghĩ với thực lực kinh tế của anh vẫn chấp nhận được.”
“Tiền không thành vấn đề, vấn đề là sau khi thay xong, chiếc xe này có thể có tốc độ giống với chiếc của cô không?”
Nhan Hoan hất cằm, nói: “Có trách nhiệm nên nói cho anh biết, không thể.”
“Tại sao?”
“Tốc độ đó, anh không thể nào khống chế được.”
“Làm sao cô biết tôi không khống chế được?”
“Anh cho rằng hôm đó thật sự là lái xe đi hóng mát sao?”
Cô gái này coi mình là thần xe ư! Chỉ ngồi bên ghế lái phụ tùy ý quét hai mắt cũng có thể nhìn ra thực lực của người lái, Lý An Thần không cam lòng, “Này, tuy hiện giờ tôi không khống chế được, nhưng không biết chừng ngày nào đó sẽ có thể!”
“Đợi anh đạt tới trình độ đó rồi hãy tới tìm tôi.”
Xe không thể tùy tiện thay bừa bãi, kỹ thuật điều khiển không tốt sẽ rất dễ xảy ra bất trắc.
Nhan Hoan bỗng rất hiếu kỳ Tiêu Trạch điều khiển con trâu đực hung hãn đó như thế nào.
…
Kết thúc một ngày làm việc đã là hơn tám giờ, Nhan Hoan ăn qua loa chút gì đó ở quán cơm gần xưởng sửa chữa, sau đó lái xe lòng vòng ngoài đường không mục đích.
GTR dáng vẻ bình thường theo dòng xe cộ chạy thong dong trên phố. Bóng cây, hàng người, cao ốc trang trí đèn màu chậm chạp lui lại phía sau.
Thành phố này không thiếu cuộc sống về đêm, xa hoa trụy lạc, mơ mơ màng màng, mặt nạ giả tạo ngụy trang ban ngày được gỡ bỏ, từ đó say mê buông thả trong màn đêm kiều diễm.
Đêm càng khuya càng đẹp, càng khuya càng tịch mịch, những linh hồn ngụy trang hoàn hảo cuối cùng rồi cũng phải đối mặt với sự quạnh hiu đằng sau những phồn hoa, sầm uất.
Bất tri bất giác, xe rẽ vào đường lớn Hòa Ninh, học viện Thánh Nam nằm trên con đường này là viện giáo dục nổi tiếng nhất thành phố. Từ tiểu học đến cấp ba, bao nhiêu sinh viên các trường đại học danh tiếng đều từ đây mà ra.
Nhan Hoan giảm dần tốc độ, nghiêng đầu nhìn cây hòe trên sân trường bên trong bức tường vây, cùng với tòa nhà dạy học cao cao không biết đã được tân trang bao nhiêu lần. Ánh mắt hơi ngẩn ngơ, dường như nhìn thấy một nữ sinh xinh xắn mặc chiếc váy rất đẹp, đầu chải kiểu tóc công chúa đang đi qua đi lại trên dãy hành lang lớp học. Cô nữ sinh có nụ cười thật đẹp, lúc nào cũng gật đầu mỉm cười khi đi qua các bạn học, khi đó thế giới đã tuyệt đẹp như thế. Mãi đến khi lái xe qua khỏi sân trường, Nhan Hoan mới thu hồi ánh mắt, thu hồi những suy tư.
Chạy đến cuối ngã tư đường, Nhan Hoan có một phát hiện bất ngờ, tiệm bánh ngọt hay lui tới ngày đó vẫn đứng sừng sững nơi góc cuối đường. Quẹo vào bãi đỗ xe, GTR dừng lại bên cạnh một chiếc Maserati [] màu đen.
[] Dòng xe hơi thể thao xa xỉ của Ý.
Thứ thành phố hiện đại này không thiếu nhất đúng là xe sang trọng.
Nhan Hoan vội vã nhìn thoáng qua, cầm chìa khóa, băng qua đường lớn đi tới trước cửa tiệm bánh kem. Bức từng màu hồng nhạt ấm áp trước kia đã hoàn toàn bị thay thế bởi hai màu đen trắng theo phong cách châu Âu, ánh đèn dịu nhẹ bên trong cửa sổ thủy tinh trong suốt, mấy học sinh vẫn còn mặc đồng phục đang ngồi tại vị trí ưa thích của mình ăn bánh ngọt trò chuyện.
Chỗ ngồi ở hàng thứ hai sát cửa sổ, chính là vị trí cô thích nhất, mỗi chiều thứ sáu tan học cô đều đến đây ăn một miếng bánh kem nhỏ, sau đó mới về nhà.
Nhan Hoan đứng ngoài cửa, không có ý định đi vào.
Mấy học sinh lưng đeo ba lô rất nặng vừa kết thúc giờ tự học buổi tối đi ngang qua cô, vừa đi vừa cười trò chuyện về thầy cô và nam sinh ngưỡng mộ trong lòng. Hai cô bé vừa đi vừa cùng xem tạp chí thiếu nữ, đầu cúi thấp không nhìn thấy có người đứng phía trước, “bịch” một tiếng, ba người đụng vào nhau.
Chìa khóa trong tay trượt ra rơi xuống đất, kéo Nhan Hoan đang suy tư tán loạn trở về thực tại.
“Xin lỗi, rất xin lỗi.” Một nữ sinh cúi người liên tục xin lỗi, một cô bé khác ngồi xuống nhặt những hình ảnh ngôi sao trong tạp chí bị rơi vung vãi. Nhan Hoan ngồi xổm xuống giúp mấy cô bé nhặt đám ảnh chụp bị rơi.
“Leng keng”, cửa tiệm bánh bị đẩy ra. Lãnh Ngự Thần trang phục chỉnh tề, tác phong nhanh nhẹn xách hộp bánh kem xinh xắn từ trong tiệm bánh đi ra, hướng về phía bên này.
Nhặt xong bức ảnh cuối cùng và chìa khóa xe, Nhan Hoan ngồi dậy vừa vặn chạm vào Lãnh Ngự Thần đang cầm hộp bánh kem.
Thân thể sượt qua trong tích tắc, cũng không sinh ra cảm giác khác thường trong lòng hai người.
Lãnh Ngự Thần đi về phía chiếc Maserati bên kia đường, Nhan Hoan trả lại ảnh cho hai cô bé.
Nếu như anh quay đầu nhìn qua thì thật tốt!
Thượng đế đúng là trêu ngươi, rõ ràng cô ở bên cạnh anh, nhưng lại khiến anh không tìm thấy.
“Cảm ơn chị.” Hai nữ sinh nhận lại ảnh rồi nói lời cảm ơn.
“Không có gì.” Nhan Hoan cong cong khóe miệng.
“Tạm biệt chị.”
“Tạm biệt.”
Hai cô bé chạy đi, Nhan Hoan lại một lần nữa đưa mắt nhìn tiệm bánh ngọt. Thời gian thấm thoắt, dường như đã qua mấy đời, chuyện cũ tuy tốt đẹp, tuy khổ đau, nhưng tất cả đều đã qua.
Nhan Hoan quay người, đưa lưng về phía tiệm bánh ngọt, rút điện thoại ra gọi cho Giản Ninh.
“Ra ngoài uống một chén đi, tớ mời.”
“Hôm nay không được.” Giản Ninh ở trong phòng chờ nắm chặt vé xe, ngước nhìn đồng hồ điện tử.
Tiếng ồn ào như ở ngoài chợ lọt vào ống nghe, Nhan Hoan hỏi: “Cậu đang ở đâu?”
“Tớ đang ở nhà ga, trong nhà có việc gấp, tớ phải trở về một chuyến.”
“Chuyện gì? Cần tớ giúp không?”
“Không cần… Tự tớ giải quyết được.” Giản Ninh nắm chặt vé xe, nuốt trở lại những lời khó mở miệng.
“Một mình cẩn thận, có việc gì gọi điện cho tớ.”
“Ừm. Không nói nữa, phải kiểm vé rồi, về rồi gặp.”
“Đi đường an toàn.”
Nhan Hoan cất điện thoại, băng qua đường, ngồi vào xe. Trong màn đêm, chiếc xe thể thao một đường chạy điên cuồng.
…
Lúc Tiêu Trạch đến xưởng sửa chữa, Nhan Hoan đang bận việc giảm trọng cho GTR.
Nhìn thoáng qua người đàn ông đang đi tới, Nhan Hoan cúi đầu, giúp Tiểu Thứ vặ ốc vít hợp kim titan, cố định trục bánh xe, một đôi giày da nam không vương một hạt bụi xuất hiện trong tầm mắt.
“Đến cả ốc vít cũng phải thay, đúng là tính toán chi li.” Tiêu Trạch hai tay đút túi quần, cúi đầu nhìn cô gái bận rộn ngồi chồm hỗm trên mặt đất.
Nhan Hoan ngước mắt nhìn lướt qua, ánh mắt một lần nữa rơi xuống trục bánh xe, “Bốn bộ ốc vít hợp kim titan so với bộ ốc vít vừa lắp xong ước chừng có thể giảm trọng hai kg, muốn làm nhẹ lốp xe, không thể không tính toán chi li.”
Tiêu Trạch nhướng mày, đồng ý với cô, sau đó ánh mắt lại tiếp tục bận rộn.
Vẫn là áo phông, quần jeans, giày Converse, trang phục vô cùng đơn giản. Cô ngồi xổm ở đó, cổ áo phông mở rộng, mép áo hơi lệch lên một chút, cạp quần jeans hơi trễ xuống một chút, anh rất dễ dàng nhìn thấy cảnh đẹp trước ngực cộng với một mảnh eo thon mịn màng như lời Lý An Thần, và một chút viền quần lót màu đen, gợi cảm mê người. Cánh tay lắp ốc vít lên lên xuống xuống, áo phông càng có xu hướng bị kéo lên trên, lộ rõ vòng eo săn chắc màu lúa mạch.
Tiêu Trạch đảo mắt nhìn nhà xưởng toàn sinh vật giống đực, nghĩ thầm, cô gái này rốt cuộc đã bị người ta ăn bao nhiêu đậu hũ rồi!
Một bộ ốc vít có ba con, Nhan Hoan đã lắp xong hai bên trái phải, tìm một con ốc cuối cùng, phát hiện ra nó bên cạnh giày da không vương một hạt bụi, vừa định thò tay ra lấy, một bàn tay to nhanh hơn cô đã nhặt nó lên.
Nhan Hoan ngước mắt, Tiêu Trạch gập một bên gối, nửa ngồi giơ ốc vít ra trước mặt cô.
Cặp mắt đen dưới đôi mày lưỡi mác lóe lên ánh sáng khác thường, rất sáng, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Cảm ơn.” Đầu ngón tay lạnh buốt sượt qua lòng bàn tay ấm áp, Nhan Hoan nhận lấy con ốc, cúi đầu vặn.
Tiêu Trạch rất quân tử dời ánh mắt khỏi những chỗ mê người.
Mã Khải, một thợ sửa chữa đã có thâm niên, cầm tờ danh sách đi về phía này, Tiêu Trạch tỉnh bơ duỗi bàn tay to, kéo chiếc áo phông màu đen bó sát trên người Nhan Hoan xuống một chút.
Nhan Hoan cứng đờ người, con ngươi dần phóng đại, lông mi khẽ rung lên, tờ danh sách trên tay bay xuống đất, ý thức được mình có khả năng đã bị nhìn thấy hết, nhiệt độ hai bên má lập tức tăng lên không ít.
Chết tiệt, sao hôm nay lại gấp đến nỗi quên cả thay quần áo nữa!
“Em gái, lại đây xem cái này.” Mã Khải cầm tờ giấy đi tới.
Nhan Hoan bỗng đứng bật dậy, mất tự nhiên kéo quần kéo áo. “Sao thế ạ?”
“Xem này, ống dẫn vòng ở phần đuôi đổi luôn thành hai ống ngắn là được rồi, như thế sẽ tăng mã lực chuyển đổi đột ngột.” Mã Khải ngước mắt nhìn sắc mặt Nhan Hoan, giật mình lên tiếng, “Sao mặt em đỏ thế, không khỏe ở đâu à?”
Hai tay che gương mặt hơi nóng, ánh mắt Nhan Hoan trộm liếc qua người đàn ông đứng bên cạnh, vội nói: “Không sao, không sao, anh vừa nói gì nhỉ?”
“Em xem đi, chỗ này, chỗ này nữa…”
Hai người anh một câu tôi một câu thảo luận với nhau.
Khóe môi Tiêu Trạch ẩn hiện ý cười, cầm danh sách xem những thứ GTR bị tháo lung tung, đến khi Mã Khải đi rồi, Tiêu Trạch mới nói: “Nắp động cơ, hệ thống thoát khí, bảo hiểm đằng sau, trục bánh xe, ghế ngồi… Tăng thêm những vật liệu cách âm kia có thể giảm trọng gần kg.”
“Nói chính xác là kg.”
“Con số may mắn.” Tiêu Trạch đưa tờ danh sách cho cô, nhìn khuôn mặt vẫn chưa hết đỏ, tâm tình rất tốt, quay đầu sang phía khác, khóe miệng nhếch lên, cười xong lại quay sang nói với cô: “Không phiền cho tôi xem xe cô một chút chứ.”
Nhan Hoan hơi do dự rồi cực không tình ng rút chìa khóa xe đưa cho anh.
Tiêu Trạch tung tung chiếc chìa khóa, đi về phía bãi đỗ xe, Nhan Hoan nhíu mày định đi theo nhưng bị Tiểu Thứ gọi lại.
“Chị Hoan, lại đây xem này.”
“Gì vậy?”
“Lõi truyền lực có vấn đề.” Tiểu Thứ nói.
Nhan Hoan đi đến cạnh Tiểu Thứ, vừa mới ngồi xổm xuống, bãi đỗ xe đằng sau truyền đến tiếng động cơ xe gào thét như dã thú.
Đó là xe của cô, người kia muốn làm gì?
Nhan Hoan chạy về phía bãi đỗ xe, đúng lúc Tiêu Trạch khởi động GTR hất bụi đi mất.
“Này, anh dừng lại cho tôi.” Nhan Hoan vội vàng hò hét chạy đuổi theo, “Mau dừng xe lại, anh là ăn cướp à?”
Nhan Hoan một tay chống nạnh, tay kia vuốt mái tóc dài, ngực phập phồng, mắng một câu: “Vô lại.”