Edited by Gracie
Theo ấn tượng của Chu Hề Từ, Chu Quốc Thành và Từ Từ Anh vẫn luôn là cặp vợ chồng kiểu mẫu trong tưởng tượng của cô.
Chu Quốc Thành chững chạc, Từ Từ Anh dịu dàng, tính cách tuy không bổ sung cho nhau, nhưng đã kết hôn nhiều năm, Chu Hề Từ hiếm khi thấy hai người tức giận một lần, đánh nhau thì càng chưa từng có.
Nhưng từ sau khi nhà máy thuốc lá đóng cửa, Chu Quốc Thành dính vào cờ bạc, thuốc lá, rượu chè, những cuộc cãi vã bỗng nhiên cũng trở thành chuyện thường ngày giữa ông và Từ Từ Anh.
Trước kia Chu Quốc Thành là một người thư sinh, không giỏi võ, cộng thêm nguyên nhân từ tính cách, ông thường xuyên nói không lại Từ Từ Anh, rất nhiều lúc trong nhà chỉ có tiếng tức giận mắng chửi của Từ Từ Anh, mà ông chỉ im lặng đập đồ, giống như thông qua chuyện này ông mới có thể phát tiết được phẫn uất trong lòng.
Vào đêm trước Tết Âm Lịch năm nay, Chu Quốc Thành không biết được người bạn chơi bài nào giới thiệu cho ông một công việc đầu tư, ông đã thất vọng, sa sút nhiều năm, luôn muốn lấy vốn nhỏ đánh cược mộng to, sau khi đọc phân tích triển vọng do ông bạn đưa ra, một hơi đem toàn bộ 10,000 NDT trong tay bỏ vào.
Nhưng một vạn nhân dân tệ này chỉ là khởi đầu, ông lần lượt đi tìm mấy người bạn cũ mượn tiền, bạn bè cảnh giác cảm thấy việc này không đáng tin cậy mới khuyên nhủ vài câu, ngược lại còn bị mắng là keo kiệt hà khắc, dưới sự tức giận họ liền đem việc này phàn nàn với Từ Từ Anh.
Đó là cuộc cãi vã kịch liệt nhất từ trước đến nay giữa Từ Từ Anh và Chu Quốc Thành.
Lúc ấy Chu Hề Từ đang đi mua đồ ở siêu thị, nhận được điện thoại liền vội vàng trở về, mới lên đến lầu năm, đã thấy một vòng người vây quanh trước cửa nhà, Từ Từ Anh ở bên trong khóc rống lên: "Chúng ta cùng chết!"
Cô chen qua đám người, trong nhà là một đống hỗn loạn, những đồ vật có thể đập, có thể quăng trong phòng đều đã đổ nát ra đầy đất, Từ Từ Anh cầm một con dao làm bếp để lên cổ mình.
"Mẹ...!" Chu Hề Từ sợ đến mức tim ngừng đập trong giây lát, giẫm lên mặt đất đầy mảnh vụn, vọt tới bên cạnh Từ Từ Anh, giật lấy con dao trên tay bà.
Mặt Từ Từ Anh đỏ bừng, hốc mắt cũng đỏ lên: "Ông nhìn xem, ông nhìn xem! Nhà chúng ta còn cái gì có thể bán sao? Ông chỉ sống một mình à?"
Chu Quốc Thành cũng đỏ mặt tía tai, thấy Chu Hề Từ trở về, như là đoán được Từ Từ Anh sẽ không lại làm điều gì tự tổn thương bản thân nữa, ông xách túi lên muốn đi.
"Ông đứng lại đó cho tôi!" Từ Từ Anh tiến lên một bước kéo lấy Chu Quốc Thành, ý đồ đoạt lại cái túi da trên tay ông, trong đó có thẻ ngân hàng và giấy tờ nhà đất của gia đình.
Căn nhà này của họ là nhà đơn vị, không bán lại được, nhưng vẫn có người có phương pháp đem căn nhà đi thế chấp được 5, 6 phần.
"Buông ra!"Chu Quốc Thành sốt ruột muốn rời đi, cùng Từ Từ Anh lôi kéo, hàng xóm xem náo nhiệt không dám động thủ, chỉ có thể nói đừng đánh, đừng đánh.
Chu Hề Từ đi qua can ngăn, cảnh tượng nhất thời hỗn loạn mất kiểm soát.
Trong lúc xô đẩy, Chu Quốc Thành lỡ tay đẩy Từ Từ Anh về phía bàn ăn bên cạnh, cái bàn không chịu nổi sự va chạm như thế, liền đổ ập xuống đất, Từ Từ Anh và Chu Hề Từ cũng vì vậy mà ngã xuống theo.
Trên mặt đất đầy mảnh vụn của đồ vật bị vỡ trước đó, mấy mảnh thủy tinh bén nhọn trực tiếp đâm vào lưng cô.
Chu Hề Từ rít lên đau đớn.
Hàng xóm thấy thế cũng không dám chỉ xem náo nhiệt mà không giúp đỡ nữa, xông vào thấy Từ Từ Anh đã ngất xỉu, liền hét lên: "Gọi 120! 120!"
Cô được dì ở tầng dưới đỡ dậy, không để ý đến vết thương sau lưng, theo đám đông xuống dưới lầu.
Gió bắc vẫn thổi ngoài cửa sổ.
Máu chảy đầm đìa thấm lên những mảnh vỡ trên mặt đất.
Đó là ngày hỗn loạn nhất mà Chu Hề Từ từng trải qua.
Cô theo xe đến bệnh viện, Từ Từ Anh được đưa vào phòng cấp cứu, y tá nhét phiếu đóng viện phí vào tay cô, cô ngẩn ngơ ký tên xong mới sực nhớ ra trong tay không có tiền.
Chu Hề Từ xoa xoa mặt, cử động làm ảnh hưởng đến vết thương ở lưng, cô không rên lấy một câu, chỉ nói: "Xin lỗi, em gọi điện cái đã."
Cô lấy điện thoại ra lục lọi danh bạ, Tết nhất, cuộc điện thoại này gọi cho ai cũng là mang xui xẻo cho họ, nước mắt lưng tròng không biết từ lúc nào đã rơi xuống.
Y tá thấy thế, yên lặng không thúc giục nữa, "Không có việc gì, không cần vội, em cứ từ từ mang tới, bên trong là mẹ em sao?"
Cô từ trong cổ họng thốt ra một tiếng: "... Ừm"
"Ba của em không ở Khê Thành sao?"
Chu Hề Từ lau lau khóe mắt, nuốt chua xót xuống, thấp giọng trả lời: "Ở, em đi gọi điện cho ông ấy."
"Được, em không cần gấp gáp, tình huống mẹ em cũng không nghiêm trọng như vậy, em gọi điện thông báo cho ba em trước đi, có chuyện gì chị sẽ lập tức nói cho em."
"Cảm ơn ạ."
Chu Hề Từ cầm di động đi ra ngoài, đụng mặt Chu Quốc Thành và một nhóm hàng xóm đến sau, cô không quan tâm mình đang ở bệnh viện, cũng không để ý còn có người khác vào lúc này, ngoài dự liệu của mọi người mà giơ tay lên cho Chu Quốc Thành một cái tát.
Một tiếng chát thanh thúy vang lên này đánh cho Chu Quốc Thành bất ngờ không kịp đề phòng, trên mặt ông xanh hồng đan xen, gân xanh trên huyệt thái dương nổi lên: "Cánh mày cứng cáp rồi, tao mà cũng dám đánh?"
Ông làm bộ muốn động thủ, mấy người hàng xóm vội vàng kéo ông lại: "Đi nhìn tình huống bà Từ trước, cùng đứa nhỏ tranh chấp cái gì?"
"Còn muốn tôi nói, cái tát này của con gái ông đánh rất đúng sao! Những gì ông làm ngày hôm nay không phải là chuyện mà con người làm."
Chu Quốc Thành nhất thời thẹn quá hóa giận, dùng sức đẩy mọi người ra: "Cần mấy người quản chuyện à! Được thôi! Mấy người muốn thì tự mà lo, ông đây đi!"
Ông bỏ lại túi xách của mình, bước ra khỏi bệnh viện mà không quay đầu lại.
Chu Hề Từ đứng tại chỗ, thân hình gầy gò run rẩy trong gió lạnh.
Tần Lập Hồng nhặt túi xách trên mặt đất lên đưa cho cô: "Đừng hoảng, có chúng ta ở đây, vào xem tình hình mẹ con trước."
Có người lớn bên cạnh, chuyện bệnh viện được xử lý rất nhanh, thắt lưng Từ Từ Anh bị bong gân, toàn thân có nhiều vết bầm tím do tổn thương mô mềm, và não bị chấn động nhẹ.
Cho dù Chu Hề Từ có kiên cường, hiểu chuyện đến đâu, vào thời khắc như vậy, cô vẫn không thể bình tĩnh, xử lí thỏa đáng như một người trưởng thành được.
Cô giống như một con ruồi mất đầu đi theo Tần Lập Hồng chạy đôn chạy đáo, nộp phí điều trị, viện phí và hoàn tất thủ tục nhập viện.
Giữa dòng người đến người đi trong bệnh viện để hỏi khám hay tìm bác sĩ điều trị, Chu Hề Từ không cẩn thận làm rơi hóa đơn ngân hàng đã thanh toán xong xuống đất.
Khi dừng lại để nhặt nó lên, cô nhìn thấy chữ ký của mình cùng số tiền đã thanh toán ở cuối hóa đơn.
Vết thương trên lưng theo nhiệt độ cơ thể và ý thức vừa quay lại truyền đến từng trận đau đớn, trong nháy mắt đó, Chu Hề Từ đột nhiên hiểu rõ được một hiện thực:
Phương xa với cô mà nói đã là một "giấc mộng Hoàng Lương"(1), bao năm khó khăn cũng không với tới được.
Từ Từ Anh cần phải nằm viện một thời gian, giường bệnh vào dịp Tết đã chật kín, y tá dùng vách ngăn y tế chia ra từng khu vực nhỏ ở lối đi, bên trong kê một cái giường.
Chu Hề Từ uyển chuyển từ chối ý định muốn ở lại cùng cô của Tần Lập Hồng, "Dì Tiểu Tần, một mình con cũng có thể lo được, dì về nhà ăn Tết đi, nếu thực sự có việc gì, con sẽ gọi điện thoại cho dì."
Tần Lập Hồng tất bật từ lúc mới tới bệnh viện đến giờ, đã nhận vài cuộc điện thoại trong nhà gọi tới, dì ấy lại giúp đỡ rất nhiều từ việc phụ trả tiền thuốc men tới chạy việc vặt.
Chu Hề Từ không mong dì ấy cũng sẽ có một năm tồi tệ.
"Được rồi, nếu có chuyện gì thì con phải gọi điện cho dì." Trước khi đi, Tần Lập Hồng từ trong túi lấy ra mấy tờ tiền màu đỏ nhét vào tay Chu Hề Từ: "Đừng đẩy qua đẩy lại, coi như là dì cho mượn, chờ mẹ con tỉnh, dì sẽ kêu bà ấy trả lại cho dì."
"Cảm ơn dì Tiểu Tần ạ." Chu Hề Từ nắm chặt tiền, "Con đưa dì xuống lầu."
"Ài, không cần đâu, con ở bên mẹ con đi, lúc này bà ấy không thể không có người bên cạnh." Tần Lập Hồng rũ mắt, "Chờ mẹ con tỉnh, con cũng nên trở về thay quần áo, đều rách thành như vậy rồi."
Chu Hề Từ cười cười: "Con biết ạ."
Tiễn Tần Lập Hồng đi, Chu Hề Từ lại quay về trước giường bệnh, Từ Từ Anh còn đang ngủ, lông mày bà cau lại, dường như trong mơ cũng không an ổn.
Cô không tìm được ghế, đành ngồi xổm ghé vào mép giường, nắm lấy tay Từ Từ Anh không buông.
"Ôi chao, em ngồi xổm như vậy không khó chịu sao?" Y tá tiến vào thay bình treo, nhìn thấy tư thế của Chu Hề Từ, quan tâm một câu.
"Dạ vẫn ổn." Chu Hề Từ dụi dụi mắt, hỏi: "Còn truyền mấy bình nước nữa ạ?"
"3 bình." Y tá đổi bình treo xong: "Em đi theo chị lấy một cái ghế vào ngồi, cứ ngồi xổm như vậy sẽ bị tê chân."
Chu Hề Từ đến phòng y tá mượn một cái ghế nhựa màu đỏ, quay lại ngồi ở bên giường ngẩn người một lúc, mí mắt Từ Từ Anh động đậy.
Cô vội vàng đi qua: "Mẹ?"
Từ Từ Anh nửa tỉnh nửa mê, giọng nói vẫn khàn khàn: "Sao con lại ở đây?"
"Chúng ta đang ở bệnh viện, mẹ bị thương." Chu Hề Từ nắm lấy tay bà, tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống, hai mắt cô đỏ hoe: "Mẹ dọa chết con rồi."
Từ Từ Anh cười yếu ớt, "Mẹ không sao."
Tầm mắt bà đảo quanh: "Ba con đâu?"
Chu Hề Từ rũ mắt, nhỏ giọng nói: "Có tới đây một chuyến, bị con tát một cái, lại tức giận bỏ đi rồi."
Từ Từ Anh nhắm mắt lại thở phào nhẹ nhõm, rồi lo lắng nói: "Con động thủ với ông ấy làm gì, cẩn thận ông ấy nóng nảy lại lỡ tay làm con bị thương."
"Không đâu, lúc ấy dì Tiểu Tần và những người khác đều ở đây, con vẫn có chừng mực. Chỉ là con rất tức giận, ông ấy làm mẹ..." Chu Hề Từ không muốn đề cập đến những việc không vui kích thích Từ Từ Anh này nữa: "Được rồi, được rồi, chúng ta không nói về ba nữa, hiện tại mẹ có không thoải mái chỗ nào không?"
"Không." Nói xong, đôi mắt bà lại nhắm lại.
Tinh thần Từ Từ Anh còn hoảng hốt, không thể không có người ở cạnh, Chu Hề Từ ngồi ở mép giường chờ truyền xong chai nước, vốn định tranh thủ thời gian về nhà một chuyến, nhưng Từ Từ Anh vẫn luôn hôn mê, cô cũng không dám rời đi một bước.
Hôm nay đã là 29 Tết, giao thừa đang đến gần, khi màn đêm buông xuống, cả thành phố vẫn rực rỡ ánh đèn như cũ, nghênh đón một năm mới sắp tới.
Chu Hề Từ không ăn gì hơn nửa ngày, đợi đến khi đêm đã khuya, mới xuống lầu mua một hộp mì tôm trong siêu thị nhỏ, đổ nước sôi vào bát mì, hơi nóng bốc lên.
Cô ngồi ở cầu thang bên ngoài phòng lấy nước sôi, ăn từng ngụm, từng ngụm mì, nước mắt rơi vào trong bát hòa cùng nước súp và sợi mì, lại tiếp tục ăn.
Chu Hề Từ ngẩng đầu lên, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nhớ tới khi còn bé ở Hồng Hạnh, cô và Trần Lâm Qua ngồi dưới mái hiên cùng nhau ngắm trăng.
Cô hỏi Trần Lâm Qua: "Anh ơi, sau khi con người chết đi có thực sự sẽ trở thành ngôi sao trên bầu trời không ạ?"
Trần Lâm Qua nói không biết.
Cô nói: "Nếu thực sự có thể lựa chọn biến thành cái gì đó, em không muốn trở thành ngôi sao đâu, có rất nhiều ngôi sao như thế, làm sao biết được ngôi sao nào là em. Em muốn trở thành mặt trăng, như vậy chỉ cần anh nhớ đến em, ngẩng đầu lên là có thể tìm thấy được."
Năm ấy bọn họ còn quá nhỏ, đối với tương lai cùng cái chết đều rất mơ hồ.
Chỉ nhớ rõ cuối cùng Trần Lâm Qua nói với cô rằng, nếu sau này bọn họ không ở cùng một chỗ, vào lúc cô nghĩ đến anh, cũng có thể ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng.
Chỉ cần cùng ở dưới một bầu trời, bọn họ sẽ cùng nhìn thấy một mặt trăng.
Đèn cảm ứng âm thanh ở cầu thang trong một thời gian dài không nghe thấy động tĩnh, lặng lẽ tắt đi.
Năm mới chưa đến, một số người đã được sắp đặt chỉ có thể sống tiếp ở năm cũ hoang vu, suy tàn.
Nửa đêm hôm đó, Chu Hề Từ sốt cao do miệng vết thương không được xử lý kịp thời bị nhiễm trùng, trước khi mất đi ý thức, cô mơ hồ nghe được giọng nói của Trần Lâm Qua bên tai, buồn tủi cùng nhớ mong đồng loạt dâng lên trong lòng cô, miệng cô lẩm bẩm một câu: "Anh, em thật sự rất nhớ anh..."
.......
Ngày hôm sau, Chu Hề Từ tỉnh dậy trong phòng bệnh, vừa mở mắt ra đã thấy bên giường có một người ngồi, cô sửng sờ vài giây, nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra.
Tưởng Chính véo mặt cô một cái: "Không phải mơ."
Cô rít lên, mở miệng mới biết giọng đã khàn muốn chết: "Anh Chính, sao anh lại ở đây?"
"Bệnh viện gọi cho anh." Theo lời Tưởng Chính kể lại, Chu Hề Từ biết được đêm qua cô té xỉu ở cầu thang, may mắn được dì dọn rác phát hiện, kịp thời đưa đi cấp cứu mới không dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.
Dì ấy nhặt di động của cô đưa cho y tá, điện thoại không khóa, danh bạ cũng chỉ có mấy số liên lạc, y tá mới gọi điện cho Tưởng Chính.
"Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy sao không nói với anh, xem anh Chính của em như người ngoài sao?" Tưởng Chính dán tay lên trán cô: "Hình như còn hơi nóng."
"Em không có việc gì, mẹ em đâu?"
"Ở phòng bệnh dưới lầu của em." Tưởng Chính lăn lộn ở Khê Thành nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có chút quan hệ, sau khi nhận điện thoại, anh ấy liền chạy đến tìm người nhờ giúp đỡ, thật vất vả mới có được hai giường bệnh trống, chỉ là không ở cùng một phòng.
Chu Hề Từ hỏi: "Bà ấy thế nào?"
"Còn đang ngủ, buổi sáng tỉnh lại hỏi em đi đâu, anh nói em trở về nghỉ ngơi." Tưởng Chính nói: "Anh đã nhờ người dưới lầu ở cùng dì, em không cần bận tâm, tự lo cho tình huống chính mình trước đi."
"Em... thì có chuyện gì chứ?"
"Vì sao lưng em lại thành ra thế này? Em đánh nhau với ai à?"
Chu Hề Từ nhắm mắt lại: "Em tự ngã."
Cô không muốn nói, Tưởng Chính cũng không gặng hỏi, rốt cuộc là tình huống như thế nào, anh ấy đại khái cũng có thể đoán ra được, mở miệng hỏi sang chuyện khác: "Đói bụng chưa? Có chừa cho em ít cháo trắng, chắc vẫn còn nóng đó."
Chu Hề Từ gật đầu: "Đói ạ."
Cô mở mắt ra đã quá giữa trưa, hôm qua lại ăn không nhiều, nói không đói là nói dối.
Tưởng Chính giúp cô dựng giường dậy, kê lên đó một cái bàn nhỏ, đổ cháo từ cà mèn ra chén, "Cần anh đút cho em không?"
"Cứ làm quá." Chu Hề Từ bật cười, tự mình cầm muỗng múc ăn, chỉ là sau lưng cô có thương tích, người cũng còn nóng, ăn xong một chén cháo để đối phó, không lâu sau cơn buồn ngủ lại dâng lên, trong mơ mơ màng mang hình như cô nghe thấy Tưởng Chính đang nói chuyện với ai đó: "Tỉnh rồi, lại ngủ tiếp, không có gì nghiêm trọng, em yên tâm..."
Hai mí mắt cô đánh nhau kịch liệt, còn chưa nghe rõ cụ thể là ai đã ngủ thiếp đi.
Ngủ một giấc khi tỉnh lại trời đã tối, Tưởng Chính còn ngồi bên giường.
Chu Hề Từ một ngày rồi chưa qua thăm Từ Từ Anh, sợ bà lo lắng, vì vậy cô thay quần áo bẩn hôm qua ra, rồi kéo Tưởng Chính đi xuống lầu.
Nhưng cũng chỉ là thấy mặt, chưa nói được lời nào, vì Từ Từ Anh uống thuốc xong đã đi ngủ.
Tưởng Chính đỡ cô lên lại lầu, trông chừng cô ăn tối xong mới rời đi: "Bệnh viện không có chỗ ngủ, sáng mai anh lại tới, em ở một mình được chứ?"
"Được ạ." Chu Hề Từ ngồi trên giường bệnh nhìn anh ấy, ánh mắt sáng lấp lánh: "Anh Chính, giao thừa vui vẻ."
"Em đó." Tưởng Chính đưa tay nhẹ xoa đầu cô, buông tiếng thở dài: "Các em thật là..."
Anh ấy rõ ràng có chuyện muốn nói, nhưng đến cuối cùng cũng chỉ thốt ra một câu: "Giao thừa vui vẻ."
Khi đó, Chu Hề Từ còn chưa ý thức được cái gì, nhìn anh ấy rời đi, mới nằm lại trên giường bệnh nghịch di động, trả lời một vài lời chúc mừng năm mới của Giản Phàm và Khâu Trác Ngọc, chưa đến 9 giờ lại ngủ thiếp đi.
Ước chừng là do hôm trước ngủ quá nhiều, cô ngủ chưa đến 6 giờ đã tỉnh dậy, cầm điện thoại di động xem giờ thì thấy có mấy cuộc gọi nhỡ.
Mở ra xem, có Tần Lập Hồng, cũng có Giản Phàm và Hùng Lực.
Chu Hề Từ lướt xuống, rạng sáng hôm qua có một hàng danh sách cuộc gọi, lướt xuống tiếp, cô đột nhiên nhìn thấy một cái tên quen thuộc, lông mi cô run lên, như là khó có thể tin được.
Cô mở cái tên kia ra, nhật ký cuộc gọi cho thấy cuộc gọi được thực hiện vào lúc 0 giờ 25 phút ngày hôm qua, thời lượng cuộc gọi là 1 phút 20 giây.
Khoảng thời gian này ngắn hơn nhiều so với những cuộc gọi cô từng gọi cho anh trước đây.
Chu Hề Từ không biết thời gian ngắn như vậy rốt cuộc mình đã nói cái gì với đầu dây bên kia, nhưng chung quy chắc vẫn là kể khổ, khóc lóc và nhớ nhung.
Cô do dự có nên gọi lại hay không, có thể vì đang sinh bệnh yếu ớt, tình cảm cuối cùng cũng chiến thắng lý trí, cô không mong nhiều, cho dù chỉ nói một câu chúc mừng năm mới cũng tốt.
Sau vài tiếng bíp, điện thoại được kết nối: "Alo..."
Là một giọng nam khàn khàn lười biếng, nhưng không phải giọng nói của Trần Lâm Qua.
Chu Hề Từ sửng sốt, vội vàng cúp điện thoại.
Dũng khí duy nhất của cô biến mất hầu như không còn, cũng không dám thử gọi lại lần nữa, ngay cả khi vẫn có một tia khả năng rằng người ở đầu dây bên kia là Trần Lâm Qua.
Chu Hề Từ lừa mình dối người tự nhủ với bản thân, Trần Lâm Qua đã sớm thay đổi số di động, cô chỉ là gọi nhầm số mà thôi, mà đối phương cũng vừa vặn tốt bụng nghe điện thoại.
Chỉ là sau này mọi chuyện đều nói cho cô biết, Trần Lâm Qua không đổi số điện thoại, anh nhận được điện thoại của cô, có lẽ đã nghe được cô khóc lóc, kể lể cùng nhung nhớ.
Anh thậm chí còn quay về Khê Thành, đến trước mặt cô.
Nhưng những điều này vốn không nên xảy ra như vậy.
Chu Hề Từ nhìn bóng người dừng bên cạnh cửa, bỗng nhiên nghĩ đến ngày đó nói chuyện với Bồ Cận, cô hỏi anh ta về nguyên nhân tại sao Trần Lâm Qua không trở về Thượng Hải, cũng không quay lại Khê Thành nữa.
Anh ta nói rằng có một nửa là bởi vì điều kia, bọn họ đều không nói trắng ra nhưng đều hiểu rõ là do sự tồn tại của cái "không tốt" đó.
Vậy một nửa còn lại thì sao?
Có phải là vì cô không?
"Không phải." Trần Lâm Qua đứng trong ánh sáng, quay đầu lại nhìn Chu Hề Từ, ánh mắt sáng như đuốc: "Anh trở về là vì tương lai của anh."
Chỉ là trong tương lai của anh,
Có em.
(1)"Giấc mộng hoàng lương" có nghĩa là một giấc mơ không có thật, còn được gọi là "hoàng lương mỹ mộng", "hoàng lương mộng" hay "Hàm Đan mộng". Nó có ý nghĩa tương tự giống như "giấc mộng Nam Kha". Nhưng thường được sử dụng nhiều với hàm ý mỉa mai, châm biếm.