Truy Quang

chương 22: mục tiêu bây giờ của anh là đứng đầu khối

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Buổi chiều cũng chỉ thi một mình môn toán.

Thời gian làm bài dài hai tiếng đồng hồ, đối với học tra và học thần mà nói thì hoàn toàn đủ dùng, một bên là không biết viết gì, một bên là viết rất nhiều, nhưng đối với những học bá bị kẹp ở giữa học tra và học thần mà nói thì có chút lúng túng. Nói dài nhưng có đôi khi gặp dạng đề khó một chút liền không đủ thời gian làm câu hỏi tự chọn, nói ngắn thì lại có lúc làm xong toàn bộ câu hỏi bắt buộc rồi mà vẫn còn thời gian để có thể kiểm tra lại một lượt, ngẫu nhiên gặp vận khí tốt cũng có thể giải ra vài mục nhỏ trong câu hỏi tự chọn, chỉ là tỷ lệ chính xác lúc cao lúc thấp. (1)

Dần dà, trong Cửu Trung có một lời đồn bất thành văn: giữa học bá và học thần cách nhau hai câu hỏi tự chọn, nhưng cũng có người nói là một câu, bởi vì khi thi đại học phần tự chọn chỉ có thể chọn làm một câu, dù có làm cả hai câu thì cũng chỉ tính điểm câu làm thứ nhất, nhưng ở Cửu Trung có một bộ phận học thần mỗi lần thi cử đều sẽ làm cả hai câu hỏi tự chọn, cũng không phải để khoe khoang gì, chỉ là còn dư thời gian thì làm thêm thôi, để trống sẽ thấy khó chịu.

Lần này nói là thi khảo sát cơ bản, nhưng độ khó của đề tuyệt đối không hề "cơ bản" chút nào, Trần Lâm Qua thuộc dạng bị kẹp giữa học bá và học thần và có tiềm năng trở thành học thần, phần đề tự chọn chỉ làm xong câu hỏi đầu tiên, mới vừa viết đáp án lên phiếu trả lời, tiếng chuông vang lên bên tai làm anh giật mình trượt tay, cái đuôi số 7 cuối cùng bị kéo dài.

Tuy rằng lớp 25 hoàn toàn khác biệt với lớp A ở trường trung học phụ thuộc mà anh từng học trước đây, nhưng các học bá, học thần của trường Cửu Trung vẫn có thể cạnh tranh với những bạn học trường phụ thuộc lúc trước của anh.

Trần Lâm Qua bước ra phòng thi, Triệu Huy từ phía sau tiến lại gần, "Này."

Anh quay đầu lại liếc mắt.

Triệu Huy muốn đến khoác vai anh, bị ánh mắt của anh làm cho khựng lại, bất đắc dĩ thu tay về, nhếch khóe miệng lên nói: "Vừa rồi cảm ơn nha."

Buổi chiều thi không phải là Phương Bình giám thị, đổi thành hai giáo viên khoa văn, không phải quá nghiêm khắc, Triệu Huy lá gan lớn, dựa vào kỹ năng lăn lộn ở phòng thi cuối cùng nhiều năm, thật sự vẫn chép được bài thi của Trần Lâm Qua tới câu hỏi lớn thứ ba.

Trần Lâm Qua không có ý định tiếp nhận phần tình cảm này, lạnh lùng nói: "Tôi không hề muốn cho cậu chép bài."

"Cậu...cậu..."

"Rất lợi hại chứ gì, tôi biết rồi, không cần khen." Trần Lâm Qua tăng tốc độ, lên lầu trước cậu ta một bước.

Triệu Huy sững sờ tại chỗ, quay đầu lại nhìn bạn của mình: "Cậu ta vừa nói gì thế? Này này này còn chưa có điểm đâu, ai cho cậu ta sự tự tin như vậy?"

Ở trong mắt đám học tra bọn họ, có thể bị phân tới lớp từ 20 trở lên cơ bản đều là học hành chả ra gì, Trần Lâm Qua cùng lắm cũng chỉ là nhìn giống một học bá mà thôi.

Trần Lâm Qua không hề biết gì về những điều này, anh vừa trở lại phòng học đã bị Khâu Trác Ngọc lôi kéo ngồi vào góc nhỏ của bọn họ.

Anh cho rằng là muốn đối chiếu đáp án, mới vừa mở bài thi ra, đã nghe Chu Hề Từ hỏi: "Buổi tối ăn cái gì? Tớ thực sự không muốn ăn ở quán nhỏ Trần Ký nữa, có thể đổi qua quán khác không?"

"..." Trần Lâm Qua yên lặng thu bài thi lại.

Giản Phàm nằm sấp trên bàn nói: "Ăn bún thì sao? Lâu rồi chúng ta chưa ăn, vừa vặn sáu người có thể gọi hai phần gia đình lớn."

Trước kia năm người bọn họ, gọi một phần gia đình thì không đủ ăn, hai phần lại ăn không hết, hiện nay có thêm Trần Lâm Qua, gọi hai phần là vừa phải.

"Được đó!" Khâu Trác Ngọc nhìn Trần Lâm Qua, rồi như chợt nhớ tới cái gì đó: "Chết tiệt! Em suýt quên mất, chị Lâm bảo anh thi xong thì đi tìm cô ấy."

"Tôi?" Trần Lâm Qua đứng lên.

"Đúng vậy, đoán chừng là muốn quan tâm anh, sợ anh không thích ứng được với độ khó của đề thi ở Cửu Trung." Đề thi lần này thật sự khó, là một tên học tra mà Khâu Trác Ngọc cũng có thể cảm nhận được độ khó ấy, cậu ta cảm thấy nếu Trần Lâm Qua có thể vào học lớp bọn họ thì chắc là thành tích của anh cũng không sai biệt với bọn họ lắm, còn tốt bụng nhắc nhở một câu: "Văn phòng chị Lâm ở phòng 306."

Trần Lâm Qua gật gật đầu: "Đã biết, khi khai giảng có đến đó."

Chu Hề Từ nhìn anh: "Đi nhanh về nhanh, chúng em chờ anh trở về ăn cơm."

"Ừm."

Đám người tản đi, Giản Phàm cầm lấy bài thi của Trần Lâm Qua đặt lên bàn, quét mắt xong phần trắc nghiệm nhịn không được chậc một tiếng: "Sao câu nào của đáp án của anh ấy cũng khác với đáp án tớ chọn thế này?"

Khâu Trác Ngọc cũng thò đầu qua, so thử: "Tớ cũng chỉ có hai đáp án giống với anh ấy, có lẽ đây là thế giới của những kẻ học tra, chọn đủ loại đáp án mà vĩnh viễn bỏ qua đáp án chính xác."

Chu Hề Từ nhìn bọn họ đã tự giác đưa Trần Lâm Qua vào thế giới của học tra, ngẫm lại vẫn là không chọc thủng, dù sao thì có một số việc phải để tích lũy đến một mức độ nhất định nào đó rồi bộc phát mới có hiệu quả.

Thi khảo sát kéo dài 2 ngày liên tục, giáo viên Cửu Trung chấm bài thi rất nhanh, vừa thi xong tiếng Anh thì điểm ngữ văn và toán học thi ngày đầu đã được công bố ra.

Mấy lớp ở đầu phát huy bình thường, nên làm đều làm, còn có không ít điểm tối đa.

Giáo viên lần lượt ghi lại điểm số theo lớp, khi tiếp nhận bài thi của phòng thi cuối cùng, mười mấy cái 20 điểm có thể kéo ra thành cột.

Việc ghi lại vẫn luôn như thế cho đến cái cuối cùng.

Cô giáo Trương đeo kính viễn thị sửng sốt một giây, tháo mắt kính xuống lau lau vết xám trên đó, lại quét mắt nhìn bài thì.

156 điểm.

Không tính 10 điểm câu hỏi tự chọn thì vẫn được 146 điểm.

Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là bài thi này đến từ phòng thi cuối cùng.

Cô giáo Trương gọi giáo viên khác ở cùng văn phòng đến, những người khác thấy cô ấy ngạc nhiên cũng không lạ, "Lúc chấm bài thi đã phát hiện rồi, chỉ là chủ nhiệm Phương đè xuống không cho nói."

"Sao vậy?"

"Sợ là sao chép." Cô giáo trẻ nói: "Nghe nói giám thị phòng thi không nghiêm, giám đốc Phương tự mình đi xem camera giám sát rồi."

Cô giáo Trương đã giảng dạy hơn 20 năm, không đồng tình với hành vi này: "Cũng không thể nói như vậy, anh hùng bất luận xuất xứ, điều này phải cho đám học sinh biết đến nhiều để đả kích lòng tự trọng của bọn chúng."

Cô giáo trẻ cười cười: "Vì thế nên lúc này chủ nhiệm Phương mới không cho nói lung tung ra đó."

Cô giáo Trương thở dài một tiếng, mở bài thi ra nhìn tên.

Lớp 12...? A?

Bà tập trung nhìn lại, là lớp 12/25, Trần Lâm Qua, cô giáo Trương cẩn thận nhớ lại một phen, xác nhận trước kia chưa từng nghe nói qua tên của học sinh này.

......

Điểm được ghi và sắp xếp lại trong giờ tự học, chắc hẳn thời học sinh trong mỗi lớp đều có một người đặc biệt thông thạo tìm hiểu tin tức, chỉ trong thời gian ra chơi, tình báo viên lớp 25 đã trở về mang theo tin tức mới mà mình tìm hiểu được: "Báo! Lần này thi toán lớp ta phát huy bình thường, chắc chắn đội sổ."

"Cút đi! Ai mượn cậu thăm dò tin tức này?" Nam sinh ở hàng sau ném cái chai rỗng vào lòng ngực cậu ta.

"Còn có, còn có cái khác, theo tin vỉa hè, phòng thi cuối cùng xuất hiện hai bài điểm cao, 156 và 111."

"Đậu xanh! Trong lớp chúng ta ai thi ở phòng thi cuối cùng?"

Mọi người nghị luận sôi nổi, bất tri bất giác hướng ánh mắt về phía Trần Lâm Qua đang nằm sấp trên bàn cùng với 3 học sinh khác.

Ba người còn lại đều là học sinh nghệ thuật, hai người học biên đạo, một người học mỹ thuật, nghe vậy đều xua tay nói: "Làm sao có thể? Cậu thấy chúng tôi có tiềm năng đạt được điểm cao à?"

"Vậy..."

Giản Phàm chọc chọc cánh tay Chu Hề Từ: "Cậu nói xem trong hai điểm cao này không phải sẽ có một cái là của Trần Lâm Qua chứ?"

"Không rõ lắm, tớ lại không thi ở phòng thi cuối cùng." Chu Hề Từ gãi lỗ tai, trong lòng đoán chừng bài 156 điểm hẳn là của Trần Lâm Qua, vậy 111 điểm kia là của ai?

Sao cô không biết phòng thi cuối cùng này còn có ngọa hổ tàng long như thế?

Chu Hề Từ nằm sấp trên bàn, hướng mặt vào phía tường, gửi Wechat cho Trần Lâm Qua.

Đầu kia Trần Lâm Qua cũng không ngủ, chỉ là không muốn bị chú ý đến nên mới ghé vào trên bàn giả chết, lúc này nghe thấy tiếng động từ điện thoại, anh lấy ra nhìn.

- Chu: 111 là ai?

Trần Lâm Qua vẫn giữ tư thế nằm sấp trên bàn không nhúc nhích, tay ấn màn hình điện thoại dưới ngăn bàn.

- clg: Có lẽ là người ngồi trước anh.

- Chu:?

- Chu: Anh cho cậu ta chép bài?

- clg: Không. Tự cậu ta quay lại nhìn.

- Chu:...

- Chu: Vậy thì xong cậu ta rồi.

Phía dưới là một tràn ha ha ha lấp đầy màn hình.

Trần Lâm Qua không trả lời lại, cầm di dộng nhét vào ngăn kéo, đứng dậy đi đến nhà vệ sinh. Khi trở về, anh phát hiện các bạn cùng lớp nhìn anh với những ánh mắt khác nhau.

Anh nhìn lướt qua phía sau phòng học, Chu Hề Từ chỉ chỉ vào di động với anh.

Trần Lâm Qua vừa đi rửa mặt, lúc xem di dộng, hai giọt nước rơi trên màn hình, anh lau đi, thấy rõ nội dung tin nhắn Chu Hề Từ gửi tới.

- Chu: Rõ rồi, 156 là anh, 111 là Triệu Huy.

- Chu: Lý Đại Xuyên nói bây giờ cậu ta đã bị đưa tới phòng giáo vụ.

Trần Lâm Qua lướt qua một lượt về cái tên và gương mặt này trong đầu, mới nhớ tới Lý Đại Xuyên chính là tình báo viên lúc nãy, anh gõ mấy chữ rồi đi về chỗ.

- clg: Thi tốt cũng không được sao?

- Chu: Mấu chốt là trước đây cậu ta vẫn luôn thi không tốt.

- Chu: Hơn nữa hình như là chủ nhiệm Phương vì chỉnh đốn nề nếp thi cử, lần lượt xem camera giám sát từng phòng thi, dưới ánh sáng chính nghĩa, tội ác của Triệu Huy đã bị nhìn không sót một chút nào.

Tiếp theo, màn hình lại bị đống ha ha ha chiếm đóng.

Trần Lâm Qua không biết tại sao Triệu Huy gặp rắc rối lại khiến Chu Hề Từ vui vẻ đến vậy, nhất thời nổi lên ác ý, nhịn không được muốn đâm cô một cái

- clg: Em thì sao, bao nhiêu điểm?

- Chu:?

Trần Lâm Qua cũng gửi lại một dấu chấm hỏi, nhưng tin nhắn vừa mới gửi đi, hệ thống đã nảy ra một tin nhắn: [Tin nhắn đã được gửi, nhưng bị đối phương từ chối nhận.]

"..."

...........

Không quá một đêm, tin tức học sinh mới tới học lại ở lớp 25 là một học bá đã truyền khắp cả ban tự nhiên, tin tức vừa nổ ra, liền có nhiều tiếng nói khác nhau vang lên.

Lớp học kém thì vừa đố kỵ vừa hâm mộ, lớp mũi nhọn lại không để trong lòng.

Chỉ có lớp 25, tất cả các bạn học cùng lớp đều vui mừng như thể chính mình thi đạt 156 điểm, hỏi ra mới biết là do cảm thấy được hưởng chung vinh quang.

Trần Lâm Qua nhảy lên trở thành người nổi tiếng ở lớp 25, nằm sấp trên bàn giả vờ ngủ cũng không thoát khỏi số mệnh bị vây xem, chỉ có thể mặt không đổi sắc ngẩng đầu, tùy tiện lật bài thi trải trên bàn.

Lý Đại Xuyên đứng ở cửa, tay run rẩy kêu lên: "Nhìn xem! Nhìn xem! Đây chính là tính tự giác của học bá."

Vừa dứt lời, gáy liền bị Lâm Tùng Viện đánh một cái, "Nhìn xem nhìn xem, đây là bộ dáng học tra của em, đã vào lớp rồi, còn không mau quay về chỗ?"

Lý Đại Xuyên vội vàng chạy về vị trí của mình.

Lớp học lại được thêm một trận cười ngắn.

Lâm Tùng Viện bảo Chu Hề Từ đem bài thi phát ra, rồi tự mình đi lên bục giảng, "Xem ra hầu như mọi người đều đã biết thành tích của mình, có suy nghĩ gì không?"

Có bài học tùy tiện tiếp lời sẽ bị mắng ở hai ngày đầu đi học, lúc này trong lớp không một ai dám lên tiếng.

"Làm lớp áp chót có phải còn thấy rất vui vẻ hay không?" Lâm Tùng Viện chống tay lên bàn, liếc mắt nhìn qua các thiếu niên thiếu nữ với đủ loại tính cách từ năng động, ồn ào đến an tĩnh trong lớp, "Các em đã học lớp 12 rồi, lời này còn phải nói đi nói lại bao nhiêu lần mấy em mới để trong lòng đây hả?"

Phòng học yên tĩnh như chết, chỉ có Chu Hề Từ im lặng xuyên qua các lối đi, đưa bài thi đến tay mỗi học sinh.

Trí nhớ của cô cũng được, phát bài xuống cho cả lớp mấy chục người, nhìn thấy mấy điểm 0, Lâm Tùng Viện lúc này mới mở miệng nói: "Lần thi này, môn toán toàn khối có hơn 60 điểm 0, lớp chúng ta chiếm 1/10, điểm 0 là khái niệm gì? Chính là các em ngay cả gian lận cũng lười gian lận."

Cô ấy đọc lên mấy cái tên: "Sáu người các em, trước lễ khai giảng đều đứng phía sau lớp học cho cô, bị điểm 0 môn khác cũng đi ra phía sau đứng cho cô."

Lâm Tùng Viện không nói nhảm, sau đó thời gian còn lại đem phần trắc nghiệm và điền vào chỗ trống sửa xong, lại kéo thêm 5 phút giờ học, "Bắt đầu từ lần thi này, mỗi môn đều chuẩn bị một quyển vở sửa bài sai cho cô, đại biểu lớp mỗi tháng thu một lần giao cho các giáo viên bộ môn, nếu ai không nghiêm túc nộp lại, thì bắt đầu từ bây giờ..."

Cô ấy lạnh lùng nói: "... bước ra khỏi đây."

Giản Phàm nhịn không được xoa xoa cánh tay, "Lớp 12 còn chưa chính thức bắt đầu, tớ đã hoài niệm chị Lâm trước kia rồi."

Chu Hề Từ nhìn Lâm Tùng Viện đi ra khỏi phòng học, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng nghĩ đến lời Lâm Tùng Viện nói cũng xác thật không hề sai.

Bọn họ đã lên lớp 12 rồi.

Chỉ còn một năm nữa là bọn họ phải rời xa lớp học, rời xa ngôi trường này, đi đến trời nam đất bắc.

Chu Hề Từ nhìn Trần Lâm Qua đã thu dọn đồ đạc xong, tiến đến bên này, như thể nhìn thấy một con số 156 đang đi lại.

Cô rũ mắt nhìn con số 76 to đùng trên tờ giấy thi của mình, khẽ chậc một tiếng nhỏ đến mức khó phát hiện, nhét lung tung bài thi vào cặp sách: "Tớ đi trước đây."

Trần Lâm Qua còn chưa mua xe đạp, Chu Hề Từ không muốn để Đại Hùng thiệt thòi khi cứ phải đi cái xe nhỏ, rách nát của mình, nên hai ngày nay cô và Trần Lâm Qua đều là cùng nhau đi bộ đến trường.

Ra cửa sẽ sớm hơn một chút, buổi tối trở bề cũng không đi cùng bọn họ.

Khâu Trác Ngọc vẫn còn ngồi ở chỗ của mình, giọng điệu cà lơ phất phơ: "Ngày mai gặp."

"Gặp cái quỷ!" Chu Hề Từ vỗ vỗ vào đầu cậu ta, sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi phòng học, lúc đi ra khỏi tòa nhà dạy học nghe thấy cậu ta đứng ở hành lang hét to rằng ngày mai sẽ không bỏ qua cho cô.

Chu Hề Từ phớt lờ cậu ta, cùng Trần Lâm Qua bước đi trong đám người.

Cuối tháng 8, gió đêm hòa lẫn với vài tia lạnh lẽo nhè nhẹ, cô nhịn không được cúi đầu hắt xì một cái, xoa xoa mũi nói: "Hình như mùa hè thật sự sắp kết thúc."

Trần Lâm Qua lấy ra một chiếc áo khoác đồng phục mới từ trong cặp, đưa qua: "Ngày 7 tháng này đã lập thu rồi."

"..." Chu Hề Từ nghẹn họng.

Anh thấy cô không nhận, trực tiếp ném qua, đáp trên cặp sách cô.

Chu Hề Từ kéo xuống, trả lại cho anh: "Em cũng không lạnh, đợi lát nữa đi bộ còn sẽ thấy nóng."

Trần Lâm Qua không kiên trì nhiều, lấy lại nhét vào trong cặp.

Chờ đi qua hai ngã tư, dòng người trên đường rõ ràng ít đi, chỉ thỉnh thoảng có vài thiếu niên đạp xe như bay lướt qua.

Chu Hề Từ giẫm lên bóng trăng rơi xuống, từng bước từng bước nhảy chân sáo, đi ở đằng trước Trần Lâm Qua: "Trần Lâm Qua."

"Ừm." Anh một bên vai đeo cặp sách của mình, một tay xách cặp sách của cô, thờ ơ hỏi: "Sao vậy?"

"Anh đã nghĩ đến sẽ thi vào trường nào chưa?" Chu Hề Từ dừng lại, vừa vặn đứng dưới bóng cây, thân hình giữa bóng đêm và ánh trăng, đường nét có chút mơ hồ.

Trần Lâm Qua đến gần, đứng trong cùng một bóng tối với cô, nhẹ nhàng nói: "Chưa."

"Không phải lúc trước anh đều đã trải qua một lần học lớp 12 rồi sao, sao lại không có mục tiêu gì hết vậy?" Chu Hề Từ tiếp tục đi về phía trước.

"Mục tiêu là dùng để đạt được, mục tiêu đã qua mà chưa đạt được chỉ có thể coi như bàn đạp cho mục tiêu tiếp theo." Trần Lâm Qua đi song song với cô, chậm rãi bước ra ánh sáng: "Mục tiêu hiện tại của anh là thi đứng đầu khối."

(1) Đề thi môn Toán thường được thiết kế với điểm tối đa 150, trong đó có 12 câu trắc nghiệm (60 điểm), 4 câu điền vào ô trống (20 điểm), 5 câu hỏi bắt buộc (60 điểm) và 2-3 câu hỏi tự chọn (chọn 1 trong 2-3), mỗi câu 10 điểm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio